Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bàn chi đại đạo (thượng,hạ)

Phiên bản Dịch · 2922 chữ

Cho dù tâm trí kiên định như Cổ Thần, hồi tưởng lại chuyện cũ trước đây, trong lòng cũng có đầy đau khổ, ý niệm muốn chìm vào trong khổ hải, huống chi là người thường.

“Mỗi khi nhớ tới vong hồn Cổ gia, ta liền muốn trầm luân khổ hải, trừ phi có thể để vong hồn Cổ gia phục sinh, bằng không ý niệm của ta không có khả năng siêu thoát khổ hải?”

“Vô tình cũng không phải là biện pháp siêu thoát khổ hải, cho dù tâm tình càng trở nên lãnh huyết, vô tình kia cũng không phải là quên mất khổ niệm trong lòng, trên thực tế ý niệm vẫn trầm luân trong khổ hải, chỉ là không thể cảm giác, đây chỉ là tự lừa mình dối người.”

“Vô tình chi đạo, nghe đồn là đại đạo cao nhất trong vũ trụ, tự vũ trụ sơ khai, thiên địa hình thành, Thiên và Địa đại biểu cho đại đạo vô tình, nhất cử trở thành vua của chúng thần.”

“Nghe Côn Ngô Tiên Đế nói, Hồng cảm ngộ hồng chi đạo, hạo hãn vô biên, như uyên như hải, định đỉnh thiên hạ, bao dung vạn vật, đại đạo vô thượng không gì không làm được, thế nhưng cuối cùng đồn đãi không gì không làm được hoàn toàn sai, Hồng không thể siêu thoát khổ hải, ngược lại tìm hiểu đại đạo vô tình, phản bội Côn Ngô Tiên Đế, quy thuận Thiên.”

“Hừ, khổ hải vô biên, ngay cả Thiên cũng trầm luân trong khổ hải, chỉ là bởi vì Thiên, Địa vô tình, không biết thống khổ, vì vậy cho rằng không ở khổ hải, đại đạo vô tình đồn đãi là cao nhất kia cũng không thể vượt qua được khổ hải.”

Trong lòng Cổ Thần hình như có sở ngộ, đứng bên cạnh Cự Chưởng Hồ, lẩm bẩm trong lòng.

“Đại đạo vô tình, là đại đạo cao nhất trong vũ trụ, là thiên địa chi đạo, ngay cả đại đạo vô tình cũng không thể vượt qua được khổ hải kia, vậy đến tột cùng phải làm như thế nào mới có thể vượt qua được khổ hải?”

“Trong vũ trụ, đại đạo vô tình, lấy đại đạo thiên địa vô tình cao nhất, ngay cả đại đạo vô tình cao nhất cũng không thể vượt qua được khổ hải, ta nên tìm hiểu loại đại đao nào? Và hợp hai làm một với bản thân?”

“Đại đạo vô tình coi là đại đạo tối cao, Côn Ngô Tiên Đế tìm hiểu chính là “đệ nhất đại đạo”, mặc dù không kém đại đạo vô tình, nhưng không thể vượt qua, Hồng tìm hiểu hai loại đại đạo vô thượng hồng và vô tình, cho dù ta tìm hiểu đệ nhất đại đạo có thành tựu cao nhất, có thể đạt tới cấp độ như Côn Ngô Tiên Đế, thế nhưng cũng vẫn không thể vượt qua được Hồng, không thể vượt qua được Thiên, Địa!”

“Ta đây vì sao không tự nghĩ ra một loại đại đạo? Vượt qua đệ nhất, vượt qua Thiên Địa, vượt qua Hồng?”

Tự nghĩ ra một loại đại đạo!

Trong hai mắt của Cổ Thần đột nhiên lóe lên quang mang ánh sáng ngọc.

Ngay trong nháy mắt này, tâm tinh của Cổ Thần thăng hoa tới một độ cao hoàn toàn mới, rồi đột nhiên thanh tỉnh.

Trước kia, Cổ Thần chấp nhất tìm hiểu một loại đại đạo thiên địa, thế nhưng mặc kệ là loại đại đạo thiên địa này cũng không thể vượt qua được Thiên, Địa, coi như là đệ nhất đại đạo của Côn Ngô Tiên Đế cũng không thể vượt qua được, vì vậy trong lòng Cổ Thần luôn mê võng, không biết phương hướng, không biết mục tiêu.

Giờ khắc này, Cổ Thần đột nhiên nghĩ tới một loại đại đạo hoàn toàn mới, phá thiên chi đạo, nhất thời từ trong mê võng thanh tỉnh lại, phía trước của hắn không còn là một mảnh sương mù dày đặc như trước.

“Cổ Thần ta lập tâm phá đạo, tự nhiên muốn sáng lập ra một loại đại đạo từ xưa tới nay chưa từng có, phá thiên địa, phá tất cả đại đạo.”

Con đường tu đạo của Cổ Thần nguyên bản phía trước là một mảnh sương mù dày đặc, thế nào cũng không thể nhìn thấu được, tựa hồ đã tới đầu cùng, hiện tại sương mù dày đặc tan đi, phía trước trở nên trong sáng, con đường tu đạo kéo dài vo hạn, trở nên dài xa vô cùng, cho dù tưởng tượng cũng không thể chạm đến điểm cuối.

Chỉ là, con đường phía trước cùng với con đường ngay dưới chân Cổ Thần, chính giữa có một hố sâu rộng lớn vô cùng, hiểm trở vô cùng, nếu như muốn đạp trên con đường tu đạo phía trước, trước tiên phải vượt qua được hố sâu này.”

Hố sâu này chính là bởi vì thiếu đi đạo của bản thân Cổ Thần sáng tạo ra, vì vậy tuy rằng Cổ Thần đã tìm được phương hướng, nhưng nếu không hợp đạo thành công, vậy thì con đường phía trước thủy chung là hoa trong nước, trăng trong kính, thấy được, sờ không được.

Cổ Thần phải hợp thành đạo của chính mình trước, như vậy giữa hai đoạn đường tu chân sẽ tự xây thành một cây cầu, như vậy Cổ Thần có thể thực sự bước trên con đường tu đạo, tiếp tục tiến lên.

Một loại đại đạo mới sản sinh, ý nghĩ là con đường tu chân này chính là con đường tu chân chưa bao giờ từng xuất hiện qua, có thể đi được bao nhiêu xa, tới được địa phương nào? Tất cả đều trong không biết.

Chuyện hư vô mờ ảo sau đó Cổ Thần tạm thời không nghĩ đến, quan trọng nhất hiện tại chính là làm cách nào để sáng tạo ra một loại đại đạo mới vượt qua đệ nhất, vượt qua Thiên, Địa, vượt qua Hồng.

Muốn sáng tạo một loại đại đạo mới, nói dễ vậy sao?

Nhất là sáng tạo môt loại vượt qua đệ nhất, vượt qua Thiên Địa, vượt qua Hồng càng khó hơn lên trời, hầu như là người si nói mộng.

Thế nhưng, trong lòng Cổ Thần không hề có một chút nản lòng, tìm được con đường phía trước, chí ý trong lòng Cổ Thần giống như nước thủy triều, dâng trào không thôi.

Cổ Thần không sợ đường đi tới có bao nhiêu khó khăn, có bao nhiêu gian khổ, sợ chính là không có phương hướng, không biết nên đi như thế nào?

Hiện tại con đường tu chân đã xuất hiện trước mặt một cách rõ ràng, hắn muốn làm chính là sáng tạo ra một loại đại đạo, giữa hai đoạn đường tu chân xây lên một cây cầu, thấy được phương hướng, Cổ Thần tựa hồ như thấy được tương lai, lòng tin tăng lên rất nhiều.

“Vạn vật thiên địa, tồn tại nhất định có đạo lý, đều ẩn hàm đại đạo, đại đạo mạnh yếu ra sao khó có thể nhận biết, nhưng có thể xác định được, đại đạo đệ nhất, đại đạo vô tình, hồng chi đại đạo đều là tồn tại đỉnh cao nhất trong các đại đạo vô thượng.”

“Cho dù là đại đạo vô thượng đỉnh cao nhất cũng không thể vượt qua được khổ hải, như vậy, ta chỉ cần sáng tạo ra một loại đại đạo vượt qua khổ hải, như vậy tự nhiên vượt qua đệ nhất, vượt qua thiên địa!”

“Nếu như thế giới tinh thần là một mảnh đại khổ hải, ý thức chúng sinh đều chìm nổi trong khổ hải, ta sao không sáng tạo ra một con thuyền linh hồn? Đi trên khổ hải? Truyền đi trên nước, gọi là “bàn”! Loại đại đạo ta sáng tạo ra này hãy gọi là --- Bàn chi đại đạo!”

Trong mắt Cổ Thần lóe lên quang mang hưng phấn, vui sướng, trong thế giới tinh thần của hắn đột nhiên huyễn hóa ra một con thuyền lớn, chịu tải ý niệm của hắn, chạy ra khỏi khổ hải, trong sát na tinh thần của hắn trở nên nhẹ nhàng khoan khoái không gì sánh được, có thể quan sát thế giới, lực lượng pháp tắc vô hình cũng bị Cổ Thần nhìn thấy, dễ dàng chụp vào lòng bàn tay, trong nháy mắt lĩnh ngộ.

Thân thể Cổ Thần nhất thời lóe lên, bay lên trên không trung, hắn hét lớn một tiếng --- Bàn!

Thanh âm to rõ, phá vỡ trời xanh, sóng âm từ trong miệng hắn truyền đi, khuếch tán bốn phương tám hướng, một chữ Bàn xuất hiện trong bầu trời, lớn tới nghìn dặm, giống như khác dấu kim câu, chấn động lòng người.

Đúng lúc này, toàn bộ tiên giới Cổ Hoang, vũ trụ phàm gian… Tất cả tu sĩ, phàm nhân đều loáng thoáng nghe được thanh âm: Bàn!

Thanh âm của Cổ Thần xuyên thấu qua thế giới tinh thần, truyền bá trong khổ hải, khuếch tán, lấy một loại phương thức vô cùng kỳ lạ, truyền tới tai mỗi một người khắp thế gian vũ trụ.

Thanh âm này so với thiên âm càng lớn, càng bồng bột, tuy rằng có thể nghe thấy, nhưng không biết thanh âm từ đâu truyền tới, thế nhưng một tiếng bàn này đã chấn động bất cứ tâm linh sinh linh con người nào, thật sâu khắc vào trong ý thức linh hồn con người.

Bất quá, Cổ Thần vượt qua khổ hải trong thời gian cực ngắn.

Khổ hải đột nhiên thổi lên một cơn sóng gió vô cùng to lớn, lập tức nghiền nát con thuyền linh hồn của Cổ Thần thành nát bất, Cổ Thần lại trầm luân trong khổ hải.

Cảm giác tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng vừa rồi chỉ trong sát na liền biến mất không còn, chữ bàn khổng lồ chừng vạn dặm trên trời cao kia cũng bị tan vỡ trong sát na, hóa thành hư vô.

Muốn chế tạo con thuyền linh hồn, căn bản không dễ dàng, một thân tu vi của Cổ Thần trong thế giới tinh thần căn bản không thể phát huy được bao nhiêu tác dụng, con thuyền linh hồn hắn chế tạo ra quá mức yếu đuối, chỉ cần một con sóng gió nho nhỏ trong khổ hải đã có thể dễ dàng nghiền nát con thuyền linh hồn của Cổ Thần thành phấn mạt, khiến hắn tiếp tục trầm luân khổ hải.

Thế nhưng, tuy rằng ý niệm trầm luân trong khổ hải, thế nhưng cảm giác của Cổ Thần so với lúc trước hoàn toàn không giống nhau.

Tuy rằng hiện tại hắn đã chìm vào trong khổ hải, thế nhưng hắn đã vượt qua được khổ hải, hắn đã từng dùng tư thái từ trên cao quan sát khổ hải, cũng giống như vượt ra khỏi phạm vi thiên địa, quan sát thiên địa bên dưới, thấy một thế giới người khác vĩnh viễn không thể biết, cũng không thể tưởng tượng được.

Vượt qua khỏi sự vật, quan sát bản chất sự vật, đây là điều bất cứ kẻ nào trầm luân trong khổ hải cũng không thể thể hội được hoặc chưa từng thể hội được.

“Bàn chi đại đạo cần phải chế tạo một con thuyền linh hồn, đi lại trên khổ hải, chủ yếu ở chỗ lực lượng linh hồn, lực lượng của ta lại chủ yếu ở thân thể và pháp tắc, lực lượng linh hồn tương đối yếu kém, lĩnh ngộ cũng ít, xem ra tuy rằng người tu thể có thực lực cường đại hơn so với tu niệm, thế nhưng hạch tâm chân chính của tu đạo vẫn là linh hồn, ý niệm, tu thể chỉ là biểu hiện bên ngoài, linh hồn, ý niệm mới là bản chất nhất. Nghe nói Thi Hồn Tông đối với phương diện linh hồn có tạo nghệ rất sâu đậm, ta cũng có thể tham khảo một chút.”

Bước chân Cổ Thần khẽ động, bước về phương nam, rất nhanh đã phi độn tới Dạ Mạc Chi Sâm, vị trí tổng bộ Thi Hồn Tông.

Trận pháp hộ tông của Thi Hồn Tông đối với Cổ Thần mà nói hoàn toàn không có bất cứ hiệu quả gì, Cổ Thần lập tức hạ xuống Thi Hồn Điện trong Thi Hồn Tông.

Lúc này thủ lĩnh của Thi Hồn Tông chính là Thi Giáp Lão Nhân thoát khốn từ Tây Hải.

Cường giả Ma môn sau khi thoát khốn khỏi chỗ sâu trong Tây Hải, dưới sự dẫn đầu của cường giả Cực Băng Tông, cấu kết một chỗ với Thánh đình, cuối cùng bị Cổ Thần trấn áp trong Sinh Tử Bí Cảnh.

Thế nhưng sau khi thoát khốn, từng tông môn Ma môn cũng đều phái hai ba người trở về quản lý tông môn, Thi Giáp Lão Nhân và hai vị cường giả Hư Không hậu kỳ khác của Thi Hồng Tông bị phái trở về Thi Hồn Tông, không tham gia vào việc truy sát Cổ Thần, may mắn tránh được một kiếp.

Thi Giáp Lão Nhân có tu vi Hư Không hậu kỳ, sau khi trở về Thi Hồn Tông, tự nhiên toàn bộ quyền to trong tông đều rơi hết vào trong tay Thi Giáp Lão Nhân, người trong tông còn có thể có tiếng nói cũng chỉ có hai vị cường giả Hư Không hậu kỳ khác cùng thoát khốn với Thi Giáp Lão Nhân từ chỗ sâu trong Tây Hải.

Lúc này Thi Giáp Lão Nhân và hai vị cường giả Hư Không hậu kỳ đang ngồi trong Thi Hồn Điện uống rượu.

Tâm tình của ba người vô cùng vui sướng, nội dung nói chuyện không ngoài chính mình có vận khí tốt, trước kia lập tức trở về tông môn, không hề tham gia vào việc truy sát Cổ Thần, hôm nay những người khác đều bị trấn áp, mà ba người bọn họ vẫn tiếp tục tiêu dao khoái hoạt, thực sự hồng phúc tề thiên, ra đường gặp đại vận.

Giữa lúc ba người đang nâng chén chúc mừng, một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên phủ xuống Thi Hồn Điện.

Tu vi của ba người ngoại trừ cường giả cái thế Hợp Đạo kỳ ra, cũng coi như tồn tại đứng đầu một phương, xưng bá một phương, tiêu diêu tự tại.

Thế nhưng, lực lượng phủ xuống kia vẫn khiến ba người thất kinh, chén rượu trong tay không tự chủ được rơi xuống bàn, trong cảm giác của ba người, một cỗ lực lượng đột nhiên phủ xuống này to lớn vô cùng, thậm chí là vĩ ngạn, trước mặt cỗ lực lượng khủng khiếp này, bọn họ cảm thấy chính mình nhỏ bé giống như con kiến, tuyệt đối không thể kháng cự.

Ba người nhất tề xoay người, nhìn về phía đầu nguồn cỗ lực lượng phát ra, sắc mặt trong khoảng khắc trở nên trắng bệch, phịch một tiếng, nhất tề quỳ rạp xuống dưới đất, vái lạy Cổ Thần như phụ mẫu:

- Bái kiến Cổ Thánh chủ, chúc thánh địa Ngũ Hành thiên thu vạn tái, nhất thống Cổ Hoang, Cổ Thần Thánh chủ hồng phúc tề thiên.

Ba người Thi Giáp Lão Nhân trong những năm gần đây sợ nhất chính là Cổ Thần sẽ tìm tới cửa, cũng mang theo bọn họ đi trấn áp, tất nhiên, bọn họ đều là phần tử trung kiên của Ma môn, thế nhưng trải qua hơn hai trăm năm cũng không hề thấy Cổ Thần tới đây tìm bọn họ phiền phức, điều này khiến bọn họ mừng rỡ như điên.

Vì vậy, hơn hai trăm năm trôi qua, ba người Thi Giáp Lão Nhân có thể sinh hoạt sung sướng như thường, vậy mà ngày hôm nay, cổ Thần đột nhiên xuất hiện trong Thi Hồn Điện, quả thực khiến ba người Thi Giáp Lão Nhân sợ tới mức kinh hồn táng đảm, hồn phi phách tán.

Đối với một bộ khẩu hiệu Ma môn này, Cổ Thần không thể trách, cũng không giải thích nhiều, trực tiếp nói:

- Mang Đại Hồn Kinh tới cho ta xem.

Đại Hồn Kinh chính là bí điển trấn tông của Thi Hồn Tông, tuyệt đối không truyền ra ngoài, thế nhưng Cổ Thần đã mở miệng, Thi Giáp Lão Nhân lập tức vươn cổ dài như cổ gà mổ thóc nói:

- Dạ, dạ, dạ…

Cánh tay Thi Giáp Lão Nhân khẽ lật, trong tay liền nhiều hơn một quyển thư tịch màu đen, trên mặt tờ đầu tiên có ba chữ lớn: Đại Hồn Kinh.

Lập tức, hai tay Thi Giáp Lão Nhân trực tiếp đưa Thi Hồn Kinh tới trước mặt Cổ Thần.

Cổ Thần khẽ nắm tay lại, Thi Giáp Lão Nhân lập tức cảm giác không khí bốn phía không còn, tựa hồ như biến thành chân không, thân thể hắn đột nhiên bị một cỗ lực lượng cường đại trói buộc, không thể nhúc nhích, Đại Hồn Kinh trong tay cũng trực tiếp bay lên, rơi vào trong tay Cổ Thần.

Bạn đang đọc Chân Tiên của EK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 238

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.