Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17

Phiên bản Dịch · 881 chữ

"Hey! Minh Vương giá đáo!"

Đại Ma Vương sau mấy ngày dưỡng thương nay đã bình phục và tái xuất giang hồ. Cậu ta mặc một chiếc sơ mi sọc carô với quần kaki đen nhìn cũng đẹp ấy chứ!

"Cậu khỏe hẳn chưa?"

"Tất nhiên là rồi không thấy hả?"

"Thế thì tốt!"

Hôm nay cả nhóm tụ tập lại nhà tôi tập văn nghệ. Vương đến trễ cả nửa tiếng mà vẫn hớn hở như không.

"Tớ với Đan tập khiêu vũ nhé!"

"Khiêu vũ???"

Cả bọn tròn xoe mắt nhìn Vương, cậu ta bị tôi lừa rồi! Làm có ai biết khiêu vũ cơ chứ. Xem ra tên này ngốc quá!

"Cậu bị Đan gạt rồi đâu có khiêu vũ đâu!"

Trí cố nhịn cười thông báo cho Vương về tin buồn đó.

"Cái gì!"

Vương đứng thộn mặt ra nhìn tôi ngơ ngác.

"Cậu cùng Trí và Kiệt sẽ hát Tam ca, vòng này thắng thua quyết định vào sự ủng hộ của khán giả mà đa số là nữ. Nếu như tung ra ba vũ khí lợi hại này thì hay hơn vả lại ba giai đẹp mà đứng cạnh nhau thì độ sát thương sẽ cao hơn."

Tôi đưa ra một giả thiết không thể thuyết phục hơn nữa. Tôi quyết định rồi cả nhóm bắt buộc phải nghe theo thôi.

"Ừ...thì hát!"

Ngoan! Bắt đầu tập thôi...

3 tiếng sau

"If our love was a fairy tale

I would charge in and rescue you

On a yacht baby we would sail

To an island where we'd say I do

And if we had babies they would look like you

It'd be so beautiful if that came true

You don't even know how very special you are"

Vương hát cũng khá ổn

You leave me breathless

You're everything good in my life

You leave me breathless

I still can't believe that you're mine

You just walked out of one of my dreams

So beautiful you're leaving me

Breathless

And if our love was a story book

We would meet on the very first page

The last chapter would be about

How I'm thankful for the life we've made

And if we had babies they would have your eyes

I would fall deeper watching you give life

You don't even know how very special you are

Đoạn này là của Trí.

You must have been sent from heaven to earth to change me

You're like an angel

The thing that I feel is stronger than love believe me

You're something special

I only hope that I'll one day deserve what you've given me

But all I can do is try

Every day of my life

Còn phần này là nhiệm vụ của kiệt

Top 3 hotboy sẽ hát bài Breathless cho bay bổng một xíu.

"Mọi người nghỉ ăn chè nha!"

Trúc Linh đặt 5 ly chè lên trước mặt chung, ngon quá!

"Cậu giỏi thật á cái gì cũng biết nấu! Xem ra lễ ẩm thực không phải lo rồi!"

Trí và Vương vừa ăn vừa khen tấm tắc. Đúng là hơi ghen tị với tài năng của Linh thật.

XOẢNG.................

Chết rồi tôi sơ ý làm rơi ly chè xuống bể ta tành. Đúng là xui quá!

"Để tớ dọn cho!"

Linh nhanh tay cúi xuống dọn mảnh vỡ.

"Á! Đau quá!"

"Cậu bị đứt tay rồi!"

Tôi nhìn thấy tay của cô ấy chảy đầy máu. Do mảnh thủy tinh đâm phải. Rắc rối rồi đây!

"Cậu có sao không?"

Trí cầm băng cá nhân nhẹ nhàng băng cho Linh. Với ai cậu ấy cũng đối tốt vậy sao?

Tay của Linh đã được cầm máu, bây giờ cũng đã muộn rồi nên bạn họ nằng nặc đòi về.

"Bye!"

Vương vẫy tay chào chúng tôi rồi nhảy lên xe phi thẳng về nhà. Kiệt cũng đã có người đến đón.

"Tớ đưa cậu về nhé!"

Trí đứng lên kéo Linh đứng dậy. Chỉ bị đứt tay thôi mà đâu đến nỗi không tự về được.

"Thôi tớ tự về được mà!"

Trúc Linh hơi ái ngại từ chối.

"Tối rồi con gái đi một mình không hay đâu!"

Trí dắt chiếc xe đạp của Linh ra rồi giục Linh ngồi lên. Chắc cậu ấy không muốn Linh gặp nguy hiểm thôi. Họ đã đi ra khỏi cổng nhà tôi một đoạn, Nhưng... không thể để lửa gần rơm được nguy hiểm! Nguy hiểm! Không được tôi phải đi theo mới được.

Tôi đạp theo họ nhưng vẫn giữ khoảng cách để không bị phát hiện. Trí và Linh vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Tức thật!

Đi khoảng 15 phút tôi thấy Linh xuống xe rồi lấy chìa khóa mở cổng. Hình như không có ai ở nhà vì cổng khóa mà.

Tôi đang định gọi Trí về mà Trí đứng đó một lúc rồi cùng Linh bước vào luôn. Không biết bọn họ vào đó làm chi nữa đã muộn lắm rồi mà với lại nhà Linh lúc này lại không có ai ở nhà.

Tôi đứng đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy Trí ra. Rốt cuộc thì bọn họ muốn làm gì? Hay họ muốn bước lên nấc thang để trở thành người lớn???

Ôi Không!!!

Bạn đang đọc Cậu Ở Trong Tim Tớ Nhưng Tớ Không Thừa Nhận của Suikunsal
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.