Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim cấm giáp trùng (phần 2)

Phiên bản Dịch · 2087 chữ

Ở nơi băng thiên tuyết địa này, lắng nghe thanh âm tiên nhạc, nhất thời sinh ra cảm giác tâm minh.

Ánh mắt củaTử trở nên chuyên chú, An Kỳ đang chơi với ám băng phù cũng dời ánh mắt sang trên người Diệp Âm Trúc, mấy ma pháp sư đang tu luyện trước sau đều mở mắt, tiếng đàn của Diệp Âm Trúc chẳng những đại biểu cho việc sắp có cơm, cũng là giai điệu tốt nhất khiến tâm thần bọn họ thoải mái.

Mạt Kim Tư vẻ mặt nôn nóng than thở:

-Lạc thú lớn nhất của nhân gian là cái gì?

Địch Tư cười hắc hắc, thấp giọng nói:

-Tự nhiên là thức ăn do Tô Lạp làm và cầm khúc của cầm đế, đi theo Tử đế quả nhiên có phúc, quay trở lại bằng cách nào cũng phải đem tất cả các huynh đệ đến bên cạnh Tử đế, có phúc cùng hưởng mà.

Có thể trở thành huynh đệ của hắn thì chỉ có bỉ mông đồng cấp.

Cầm khúc không mang theo tinh thần lực không ngừng vang lên, trong số mọi người thì Hải Dương tinh thông âm luật nhất, nhưng lúc này nàng lại không dám gia nhập diễn tấu, bởi vì nàng sợ tranh âm của mình sẽ phá tan sự hài hòa trước mắt. So sánh với việc hợp tấu với Diệp Âm Trúc thì nàng càng nguyện ý ngồi một bên si ngốc nhìn bộ dáng hắn đạn cầm.

Bên trong huyệt động nổi lên một đống lửa làm cho mọi người một thân hàn ý cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, lắng nghe tiếng đàn hài hòa, thấy thịt được nướng trên đống lửa dần dần phát ra hương khí, trong lòng mỗi người đều sinh ra một loại cảm giác ấm áp. Lên đường được năm ngày, mọi người cùng một chỗ mặc dù cũng không nhiều, nhưng năng lực của mọi người từ từ biểu hiện ra, hơn nữa mỗi ngày đều gặp lại tình cảnh trước mắt, làm cho lực ngưng tụ đặc thù của đoàn đội trở nên càng ngày càng mạnh.

Ô - , trong khi mọi người đang đợi thịt chuyển sang màu vàng thì một tiếng gầm trầm thấp đột nhiên từ ngoài huyệt động truyền đến, mọi người định thần nhìn lên, không biết lúc nào, ở cửa huyệt động xuất hiện thêm hai đôi mắt.

Thân thể mập mạp nhìn qua hơi ngốc nghếch, thân dài khoảng một thước, đôi mắt nhỏ màu vàng lóe ra quang mang nhàn nhạt, thân thể chúng nó màu kem sữa, nếu đặt ở trong tuyết tuyệt đối không thể phát hiện được. Nhìn qua giống như là hai trùng tử to lớn, lúc này chúng đang dùng đôi mắt nhỏ màu vàng nhìn Diệp Âm Trúc, trên chỏm đầu, điểm màu trắng nhỏ xíu như cái mũi liên tục dao động, tiếng gầm nhẹ vừa rồi là một trong chúng nó phát ra.

-Di, đây là cái gì vậy?

Mạt Kim Tư tò mò đích nhìn về phía hai trùng tử, tại cực bắc hoang nguyên, ma thú hắn không nhận ra rất ích. Hai trùng tử trước mắt này cũng không giống ma thú, bởi vì trên người chúng nó cũng không có xuất hiện nguyên tố ba động, nhưng khí tức của hoàng kim bỉ mông so với bất cứ dã thú gì cũng đều rất kinh khủng, chẳng lẽ chúng nó không e ngại khí tức của mình và Địch Tư sao?

Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, Mạt Kim Tư giao cho Địch Tư nướng thịt để cho hai tay hắn rảnh rỗi, xoay người đi về phía cửa động.

Hai đại trùng hiển nhiên cảm giác được Mạt Kim Tư tới gần, ánh mắt vốn nhìn kỹ Diệp Âm Trúc nhất thời chuyển sang hắn, quang mang trong đôi mắt màu vàng nhỏ lóe ra, cũng đồng thời hướng Mạt Kim Tư gầm một tiếng.

Đúng vậy, tiếng gầm lúc trước chính là do chúng nó phát ra, tiếng gầm nhẹ có chút quái dị này dường như rất có lực uy hiếp, đôi mắt nhỏ cũng lộ ra thần sắc đe dọa.

-Ha ha, tiểu đồ vật này cũng uy hiếp ta, chỉ là không biết loại đại trùng tử này có thể ăn được hay không?

Làm hoàng kim bỉ mông, Mạt Kim Tư sao phải sợ hai trùng tử này chứ? Hạ người xuống, hai bàn tay to chộp lên trên người hai trùng tử.

Lúc hắn sắp bắt được hai trùng tử, đột nhiên trên thân hai trùng tử đồng thời dựng lên, thân thể chúng nó cùng lúc thả ra quang mang màu trắng sữa, trong suốt như ngọc, thân thể tựa hồ bành trướng lên vài phần, sự bành trướng nhanh chóng tăng lên.

Tử vốn cũng không có để ý đến sự xuất hiện của hai trùng tử, khi bị quang mang màu trắng sữa ảnh hưởng đến mới quay đầu lại, sắc mặt trong nháy mắt đại biến, hét lớn:

-Bất hảo, Địch Tư, Mạt Kim Tư, ngăn cản chúng nó.

Vừa nói, tay phải của hắn cũng nhanh chóng quăng An Kỳ quăng ra ngoài, tay trái đẩy Diệp Âm Trúc ra, một đoàn tử quang chói mắt từ trong cơ thể hắn bạo phát, hình thành một tầng tử tinh kết giới che ở trước mọi người.

Hai trùng tử từ trong miệng phun ra chỉ hai quang cầu màu trắng sữa không lớn lắm,hơn nữa quang mang rất yếu ớt, nghe được Tử nhắc nhở, Mạt Kim Tư trước tiên thu hồi hai tay định bắt trùng tử chắn ngang qua phía trước, Địch Tư cũng đã đi ra. Dựa vào thân thể thật lớn của hai người, gần như ngăn trở toàn bộ động khẩu.

Nhìn hai quang cầu màu trắng sữa vừa nhỏ vừa bạc nhược, hai vị hoàng kim bỉ mông đều có cảm giác buồn cười, trong khi họ đang cho rằng thần kinh Tử quá mẫn cảm quá thì một màn quỷ dị xuất hiện.

Quang cầu màu trắng đó trên người không có ma pháp nguyên tố ba động, nhưng khi chúng nó thoát ra khỏi miệng hai trùng tử thì phong vân biến sắc, lấy hai quang cầu màu trắng sữa làm trung tâm, máp pháp nguyên tố trong phương viên trăm thước chung quanh bắt đầu cuồng bạo lên, trong nháy mắt tập trung vào hai quang cầu với tốc độ kinh người. Nhưng khi ma pháp nguyên tố này cuồng bạo đổ vào bên trong quang cầu thì thể tích của nó cũng không tăng lên, ngược lại còn kịch liệt áp súc.

Hai trùng tử lúc này cũng có vẻ rất mất tinh thần, trong đôi mắt nhỏ màu vàng lộ ra vẻ tuyệt vọng, tựa hồ chúng nó cũng không thể tiếp nhận hậu quả khi hai quang cầu này bạo phát.

Diệp Âm Trúc bị Tử một chưởng đẩy lui, vừa lúc đến sát bên vách động, từ giữa khe hở trên người hai vị hoàng kim bỉ mông nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của hai trùng tử. Không biết tại sao khi hắn chứng kiến quang mang trong mắt hai trùng tử thì lại nhớ đến tình cảnh mình tại long vực gặp hơn một ngàn cốt long, đồng dạng là tuyệt vọng. Chỉ có gặp phải tử vong chính thức mới có ánh mắt a! Trong lòng không khỏi phát ra vài phần đồng tình, tay phải run lên, lưỡng đạo ngân ti từ trong bàn tay bắn ra, dưới tác dụng của trúc đấu khí, trong chớp mắt vượt qua không gian, ngay khi quang cầu màu trắng sữa được áp súc sắp bùng nổ thì quấn quanh hai trùng tử, mạnh mẽ đem chúng nó tới bên người mình.

Tiếng kinh hô của Tử làm Diệp Âm Trúc cảm thấy được sự sợ hãi của hắn, sau khi bắt được hai trùng tử, phản ứng đầu tiên của hắn là kéo lấy Hải Dương vào trong lòng mình, tay kia kéo Tô Lạp, đấu khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, nguyệt thần thủ hộ toàn lực phát ra, dùng lưng của mình quay về phía cửa động.

Oanh - , một tiếng oanh minh vang lên, không có cách nào hình dung sự khủng khiếp của nó, chỉ là trong nháy mắt, kể cả hai hoàng kim bỉ mông ở bên trong, mỗi người đều tạm thời hãm vào trạng thái mơ hồ. Chấn động kịch liệt, năng lượng ba động cường hãn, Diệp Âm Trúc chỉ từng cảm thụ qua khi hắc long Dạ Tinh Hủ cùng ngân long công chúa Ly Sát dùng cấm chú đối kháng.

“Đây là thực lực kinh khủng đến mức nào?”

Nổ mạnh kịch liệt làm cả ngọn núi đều rung rẩy, chung quanh trong nháy mắt lâm vào một mảnh bụi đất, thân thể của hai đầu hoàng kim bỉ mông cường hãn như thế, nhưng khi tiếng nổ mạnh vang lên cũng giống như đạn pháo bị đánh bay đi, nặng nề đánh lên tử tinh kết giới do Tử tạo thành.

Từng đạo vết nứt kinh khủng xuất hiện trên tử tinh kết giới trên, theo một tiếng bạo hưởng, dưới ảnh hưởng của lực trùng kích khủng khiếp, kết giới Tử toàn lực phát ra căn bản không cách nào ngăn trở hai vị hoàng kim bỉ mông bị đánh bay về cùng với đạo trùng kích vô cùng cường hãn kia. Kết quả là tử quang hoàn toàn vỡ tan, mà sau một khắc, thân thể thật lớn của hai vị hoàng kim bỉ mông cùng với khí lưu cuồng bạo hỗn hợp với đá vụn giống như vô số tiễn bắn vào. Phải biết rằng, ở bên trong động, ngoại trừ Diệp Âm Trúc và Tô Lạp thân thể còn có năng lực chống đở nhất định ra, những người còn lại đều là ma pháp sư yếu đuối a!

Trong tình cảnh vạn phần nguy cơ trước mắt, một đạo thân ảnh mãnh khảnh hiện lên, quang mang màu tím mênh mông phảng phất như một dòng suối hiện lên, tử quang trước tiên bao phủ lấy thân thể của hai hoàng kim bỉ mông, cánh tay mảnh khảng của nàng đặt lên thân thể của Địch Tư và Mạt Kim Tư, tử quang mênh mông như suối chảy, trong nháy mắt trước sau tạo thành bảy đạo kết giới cơ hồ chắn ngang hoàn toàn huyệt động, theo một trận tiếng động mãnh liệt, vách đá chung quanh bắt đầu xuất hiện những vết nứt, nhưng cỗ năng lượng trùng kích kia cũng đã bị ngăn chặn lại rồi.

Chật vật nhất chính là hai vị hoàng kim bỉ mông, mặc dù đã được Tử nhắc nhở, nhưng hai trùng tử trước mắt này thật sự khó có thể làm bọn họ sinh ra cảnh giác. Cho nên cũng không có xuất toàn lực, thậm chí ngay cả bổn nguyên lực lượng của hoàng kim bỉ mông cũng không sử dụng. Lúc này cả hai đều bị bụi đất bám đầy người, quần áo trên người đã rách nát cả. Nhưng bọn hắn không hổ là hoàng kim bỉ mông, dựa vào thân thể cường hãn của mình, cho dù là bị cuồng bạo công kích như vậy nhưng trên người cũng không có một chút vết thương, nhưng bị đánh bay đi cũng làm hai mắt họ phẫn nộ đỏ bừng lên, từ trên mặt đất đứng dậy, lập tức đi tìm bóng dáng của hai trùng tử.

Người kịp thời ngăn cơn sóng dữ không phải Diệp Âm Trúc cũng không phải Tử, năng lực thực tế của Tử còn thấp hơn cả hai vị hoàng kim bỉ mông. Dưới tình huống này, cho dù hắn cố tình xuất ra bản thể của mình cũng không kịp rồi, đứng ở phía sau hai vị hoàng kim bỉ mông, dùng hai tay nâng bọn họ chính là An Kỳ. Những người khác đều bị chấn ngã trên mặt đất, chỉ có nàng còn đứng ở nơi đó, đôi mắt màu xanh biếc xinh đẹp lóe ra quang mang mê mang, hai tay nâng cao như trước, tựa hồ đang tự hỏi cái gì,không còn thấy ở nàng ánh mắt vốn thuần chân khi ở bên cạnh Tử .

Bạn đang đọc Cầm Đế của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 238

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.