Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhớ ăn đừng nhớ đánh

Phiên bản Dịch · 1529 chữ

Chương 09: Nhớ ăn đừng nhớ đánh

Cố Phán Nhi chớp chớp mắt rồi nhún vai: "Coi như ta lo chuyện bao đồng đi."

"Vốn dĩ là hay lo chuyện bao đồng mà."

".... Thật là ...."

Cố Thanh hừ lạnh, quay sang bên kia tiếp tục tìm rau dại, cỏ cho heo ăn để nguyên tại đó. Cố Phán Nhi lại âm thầm đi theo, vừa đi vừa quay đầu nhìn chằm chằm đống cỏ cho heo ăn.

Nàng không nhịn rồi hỏi: "Không phải nói cho heo ăn sao? Sao không đem theo?"

Cố Thanh quay đầu gào lên với Cố Phán Nhi: "Trong nhà không nuôi heo thì lấy gì cho ăn?"

Cố Phán Nhi: "..."

Thấy Cố Thanh luôn tìm rau dại bên ngoài, xem ra cũng không có gì nguy hiểm, Cố Phán Nhi không có chuyện gì nên định ở đây ngắm cảnh, nhìn phân động vật dưới đất, ngọn núi này chắc có không ít thú săn.

Tuy Cố Thanh tức giận nhưng cũng luôn để ý tới Cố Phán Nhi. Tốt xấu gì cũng là người vợ mà hắn cũng tốn 300 văn tiền cưới về. Nếu không coi siết sao mà để xổng mất thì nương chắc sẽ đau lòng chết mất.

Thấy Cố Phán Nhi đi vào trong thì hắn lập tức gọi: "Nữ nhân ngốc, ai kêu cô đi vào trong vậy?"

Cố Phán Nhi khựng lại, nàng quay đầu nghi ngờ: "Ngươi lo cho ta ư?"

"Ai lo cho ngươi? Nhắc nhở ngươi đừng chết trong đó mà thôi!"

"Ồ! Ta biết rồi!"

"Biết rồi mà ngươi còn không dừng lại!"

"Đúng là tiểu quản gia, ta chỉ đi tiểu thôi. Nếu không yên tâm thì đi theo đi!"

"... Ai thèm nhìn ngươi, cút!"

Cố Thanh sắp tức chết, chụp lấy mớ rau dại mới đào từ đất lên ném về phía Cố Phán Nhi, cảm thấy nữ nhân mình cưới về không chỉ ngốc, mà còn không biết xấu hổ.

Lúc rau dại bay qua thì Cố Phán Nhi tránh được, nàng đắc ý đi vào trong rừng, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Cố Thanh. Cố Thanh vẫn chưa nguôi giận nên không thể đuổi theo.

"Mụ điên rồ mặt dày!" Cố Thanh vừa đào rau dại vừa chửi rủa.

Cố Phán Nhi nhanh chóng đi vào bên trong, không bao lâu thì săn được 3 con gà và một con thỏ, vốn còn muốn săn thêm vài con nhưng gặp phải đàn heo rừng, nàng do dự một lúc, vẫn lui ra ngoài thì hơn, không nên quấy rầy đàn heo rừng. Tuy cơ thể này khoẻ như trâu nhưng thể chất cũng hơi kém, đối đầu với đàn heo rừng cũng quá nguy hiểm đi.

Nếu như có vũ khí, Cố Phán Nhi lại muốn thử một phen, đáng tiếc là không có.

Hòn đá tìm được cũng chỉ có thể săn được gà và thỏ.

Trên đường về, Cố Phán Nhi lại săn thêm một con thỏ, sau khi ước lượng thì không tham lam nữa, nàng quay về tìm Cố Thanh.

Cố Thanh sốt ruột, Đại Nha ngốc này đi tiểu cũng mất dạng, được một lúc còn gì. Nơi này thường có heo rừng xuất hiện, chắc không xui xẻo gặp phải heo rừng rồi bị chúng xử luôn không? Nhưng người được mua với giá 300 văn tiền, nếu để heo rừng xử chết thì .... Nghĩ lại thì thấy đau lòng.

Đương nhiên không phải đau lòng vì Đại Nha ngốc mà là tiếc 300 văn tiền.

"Cố Đại Nha, nữ nhân ngốc, Đại Nha ngốc, mụ điên..." Cố Thanh nhấc chân đi vào trong, có ý muốn xem thử Cố Phán Nhi đang ở đâu, trước mặt vẫn còn đống phân lợn rừng ướt đẫm, hắn không dám vào trong, chỉ đứng ngoài cẩn thận la hét, sợ thu hút thú hoang lớn.

Cố Phán Nhi vừa ra thì nghe thấy tiếng gọi của Cố Thanh, trong lòng xúc động, nhưng đúng là gọi không dễ nghe chút nào. Cố Phán Nhi nghe mà thấy bực mình, nàng cắt ngang tiếng gọi của Cố Thanh từ xa: "Được rồi, đừng gọi nữa!"

Cố Thanh há hốc, chớp mắt, nghi ngờ mình có phải nghe nhầm hay không.

Thử gọi một lần nữa: "Mụ điên?"

Cố Phán Nhi lập tức gào lên: "Gọi hồn à?"

Đúng là nữ nhân chết tiệt, Cố Thanh nghẹn lời, tìm giọng mà nhìn sang, lúc này con ngươi xém chút lọt ra ngoài: "Nhiều thú săn vậy à, ngươi trộm ở đâu vậy?"

Mí mắt của Cố Phán Nhi nhướng lên, tỏ ra khinh bỉ: "Tự tôi săn đó!"

Vẻ mặt Cố Thanh không tin, dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát nàng từ trên xuống dưới, không thể trách hắn không tin Cố Đại Nha, mà dựa vào lòng tham của lão thái thái Cố gia, nếu Cố Đại Nha biết săn bắn, nàng sẽ kết hôn với quà cưới 300 văn tiền? Đúng là chuyện hài hước.

Cố Phán Nhi cũng không định làm cho Cố Thanh tin, nàng liếc cái giỏ trên lưng của Cố Phán Nhi: "Ngươi đào đủ rau dại chưa?"

Không chờ Cố Thanh trả lời, thú săn trong tay đã mất, nhắm ngay vào giỏ.

"Đồ khốn!"

Cố Thanh vốn yếu ớt, món đồ 20 30kg ném vào thì bỗng chốc đè hắn xuống, mắt thấy hắn sắp ngã chỏng chơ, dứt khoát nhắm mắt chờ ngã xuống.

Nhưng ngã được một lúc thì người đã được kéo lên, ngay cả giỏ mang theo cũng bị cướp đi.

"Gà non!" Cố Phán Nhi đeo cái giỏ trên lưng rồi tặng cho Cố Thanh cái lườm khinh thường: "Thấy ngươi cũng đào không bao nhiêu, chi bằng xuống núi đi, đem xử lý đống thú săn này cũng đủ một bữa."

Cố Thanh thừa nhận những gì Cố Phán Nhi nói đúng, cơ thể vốn yếu, hắn khom người đào rau dại một lúc thì muốn choáng váng, thời gia nghỉ ngơi còn dài hơn thời gian đào. Nhưng nữ nhân chết này sao có thể nói với hắn như vậy, nhìn coi bộ nàng là nam nhân hay sao? Gọi gì mà khó nghe, nàng cũng biết liêm sỉ chứ?

Cố Phán Nhi không biết, nghĩa của từ "gà non" ở đây khá là khinh thường, chỉ là Cố Thanh đang ở giữa hầu hết các nghĩa của từ. Cố Thanh nghẹn ngào chỉ nói được hai từ, lòng đầy phiền muộn, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Cố Phán Nhi, thân hình gầy gò tức muốn run người, lại không nói lời nào.

Cố Phán Nhi không hiểu nên chỉ cảm thấy chàng trai trẻ này kỳ lạ, sao lại ra vẻ như bị ức hiếp vậy? Tự kiểm điểm cũng không phát hiện chỗ nào không đúng, đi săn thú không nói, còn giúp gánh giỏ trên lưng, làm người tốt à.

Do dự một lúc rồi hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Cố Thanh đỏ mắt mà không nói gì.

"Được rồi, đừng giận nữa. Chúng ta về nhà." Cố Phán Nhi do dự một lúc, nhặt lưỡi liềm từ dưới đất lên. Sau đó nàng đưa tay kéo Cố Thanh, giống như nắm tay con nít dẫn Cố Thanh về nhà. Trong lòng đang nghĩ, nếu không phải đứa trẻ này quá quan tâm nàng, cho nên mới tức giận ra nông nổi này?

Suy nghĩ một hồi, rất có khả năng đó, dù gì đứa trẻ này cũng hơi kiêu ngạo.

Trên đường đi, Cố Thanh không nói gì thêm. Cố Phán Nhi cũng không biết nên nói gì, nàng luôn im lặng đi xuống núi.

Vừa tới cửa thì gặp Cố Nhị Nha mắt đỏ, vẻ mặt tức tối chặn 2 người lại.

"Nè, đây không phải đại tỷ ngốc của ta ư?" Tầm mắt của Cố Nhị Nha nhìn 2 người nắm tay, vốn dĩ sự tức tối trong mắt loé lên một tia khinh thường, giả bộ như vô cùng ngạc nhiên: "Nhưng không biết đại tỷ ngốc của ta từ lúc nào đã không biết liêm sỉ như vậy, trên đường đi còn nắm nắm níu níu người khác, mất mặt chết được."

Tầm mắt của Cố Nhị Nha lại hìn sang gương mặt trắng bệch đẹp trai của Cố Thanh, trong đầu càng không vui dành cho Cố Đại Nha. Theo Cố Nhị Nha thấy, Cố Đại Nha ngốc như vậy thì nên gả đi, hoặc gả cho mấy tên xấu xí, hoặc lão già goá vợ, chứ không phải người đẹp trai như Cố Thanh.

Nhưng Cố Nhị Nha cảm thấy Cố Thanh đẹp trai, nhưng cũng hơi coi thường căn bệnh của hắn.

Cố Phán Nhi chau mày: "Chó ngoan không cản đường!"

Cố Nhị Nha vừa nghe thì đưa tay đẩy Cố Phán Nhi ra: "Tỷ là cái thá gì, lại dám mắng ta là chó! Ta chặn tỷ chính là coi thường tỷ. Nếu không thì người ngốc như tỷ thì ai mà thèm để ý tới."

Bạn đang đọc Boss Nhà Nông (Bản Dịch) của Thư Trường Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.