Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Để cho heo ăn

Phiên bản Dịch · 1525 chữ

Chương 08: Để cho heo ăn

Kẻ ngốc giết người cũng không phải chuyện gì mới mẻ.

Chu Thị nhìn chằm chằm Cố Phán Nhi một lúc, rồi đẩy Chu Thị ra: “Bà ra cho lão nương, không lấy trâm cài.của lão nương về thì lão nương đánh gãy chân của bà!”

Trần Thị đơ ra, trong lòng thầm chửi cụ bà này, nhưng trong miệng lại không dám lên tiếng phản đối, bà ta liếm đôi môi khô khốc rồi nói: “Đại Nha, con xem, chúng ta tốt xấu gì cũng tìm một nhà chồng tốt cho con không phải sao? Mấy món đồ này chúng ta lấy cũng không sai, nhưng lúc đó không phải cũng nói là quà cưới sao?”

Cố Phán Nhi phụt cười: “Sau khi gả xong mới cho quà cưới? Sao bà không nói của hồi môn luôn đi?”

Trần Thị cười mỉa: “Phải phải phải, đại bá nương nói sai rồi, là của hồi môn.”

Khoé miệng của Cố Phán Nhi hơi giật, nhưng nàng nhanh chóng mỉm cười, giơ trâm cài và hoa lụa trong tay lên: “Đây coi như “con gái cưng” của các người!”

Chu Thị xụ mặt, đưa tay siết chặt Trần Thị, làm bà ta đau tới mức hít một hơi sâu, nước mắt cũng sắp chảy ra, trong lòng chửi rủa Chu Thị.

Ánh mắt nhìn sang bốn phía, trong lòng nghĩ ra từ gì thì nhìn thấy vợ chồng của Lưu Thiết Trụ, mắt bà ta sáng rỡ, vội bước lên nói nhỏ: “Ta nói Đại nha, con còn thiếu 45 văn phải không? Đại bá nương thay con trả. Nhưng con phải đưa trâm cài và hoa lụa này……trả lại bọn ta mới được.”

Trần Thị vốn muốn nói ra chuyện vòng tay, nhưng lời tới bên miệng thì bị nghẹn lại.

Vòng tay này bây giờ là vật trái phép, không thể lấy được!

Cố Phán Nhi suy nghĩ, giơ móng tay ra: “Lấy đi!”

Trần Thị tưởng còn bàn bạc thêm nữa, không ngờ Cố Phán Nhi lại dễ thuyết phục như vậy. Thấy Cố Phán Nhi đưa tay ra thì bà ta không khỏi choáng váng.

Cố Phán Nhi chau mày, vẻ mặt khó chịu.

Trần Thị bất ngờ, hoàn hồn, nhanh chóng lấy tiền ra, đếm 45 đồng rời đặt lên tay của Cố Phán Nhi: “Cái đó, có phải trả lại cho đại bá nương không?” Bà ta chỉ vào tay còn lại của Cố Phán Nhi.

Cố Phán Nhi cơ bản không thấy mấy thứ này hiếm, sau khi có 45 đồng thì trả đồ lại.

Chu Thị đột nhiên xông lên, một tay lấy 2 cây trâm cài và hoa lụa, rầu rĩ nhìn chằm chằm Trần Thị và nói: “Xem ra bà vẫn còn giấu không ít tiền riêng ha!” Nói xong thì bà ta bỏ đi không quay đầu nhìn. Cố Nhị Nha hung hăng trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi, nàng ta cũng đi theo, trong miệng gọi “Nãi nãi, hoa lụa của con.”

Trần Thị đơ ra tại chỗ, ánh mắt khó lường, không biết là đang nghĩ gì.

Cố Phán Nhi ước lượng đồng tiền trên tay, lại tới đòi An Thị 5 đồng nữa, đi tới trước mặt Lưu Thiết Trụ, đưa tiền sang đó, nàng cười như không cười: “Vốn dĩ bà cứu mẹ chồng ta, bọn ta nên cảm tạ bà mới phải, thật áy náy gây gổ ra nông nổi này ……. Ngày tháng sau này đừng nhắc thì tốt hơn! Được rồi, cầm tiền thì đi đi, cửa nhà bọn ta quá hẹp, các người quá rộng rãi, không thể giữ các người lại ăn cơm được.”

Tống đại tỷ trốn phía sau Lưu Thiết Trụ và đưa tay ra, cướp lấy đồng tiền rồi sau khi đếm đếm thì hài lòng giấu trong người, ngửa mặt ra nói: “Thiết Trụ nhà chúng ta là người tốt, đáng tiếc mắc nợ thì trả tiền là lẽ hiển nhiên phải không? Chúng ta cũng không phải loại người ban phúc rồi bắt người ta mang ơn. Nhưng các người đúng là ……”

“Được rồi, bớt nói vài câu đi.” Lưu Thiết Trụ bực bội khó chịu, trừng mắt nhìn Tống đại tỷ rồi nói với Cố Phán Nhi: “Hôm nay là chúng tôi không tốt, đại nương con chỉ lắm mồm, thật sự tâm không xấu. Chúng ta ra ngoài cũng lâu, phải về ngay thôi, không cản trở mọi người nữa.”

Lưu Thiết Trụ nói xong thì cùng Tống đại tỷ tỏ ra không bằng lòng mà đi về.

Không có gì đáng xem, mọi người cũng giải tán.

Cuối cùng 5 văn tiền cũng không có, An Thị rơi nước mắt lã chã, khóc bù lu bù loa.

“Nương, nương đừng khóc nữa. Con trai bây giờ đi đào rau dại, nhất định sẽ không để nương đói bụng đâu. Nương ở nhà tắm rửa sạch sẽ rồi đu nước, con trai đi nhanh rồi về!” Thấy sắp tới buổi trưa, bụng của Cố Thanh cũng đói nên kêu ột ột, đỡ An Thị vào trong nhà rồi đội giỏ lên lưng ra phía sau núi.

Cố Phán Nhi sờ sờ mũi, âm thầm đi theo.

Cố Thanh đi rất lâu cũng không phát hiện Cố Phán Nhi đang đi theo phía sau, trong lòng nghĩ đến rau dại ở ruộng bị người ta đào sạch, muốn đào thì đành phải lên núi. Không dễ gì mới đi tới chân núi, vừa nghỉ ngơi một lúc, vô tình hắn quay đầu thì bị Cố Phán Nhi phía sau doạ cho một phen, xém chút té ngã.

“A, Cố Đại Nha, ngươi có bệnh à!”

“Cái tên nhát gan ……” Cố Phán Nhi lẩm bẩm, trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì đó, không ngờ Cố Thanh đột nhiên dừng lại, xém chút đụng trúng đầu nàng.

“Ngươi không doạ ta, ta sẽ kêu lên sao? Cố Đại Nha, ngươi đúng là có bệnh!” Cố Thanh tức đỏ cả mặt.

Cố Phán Nhi liếc mắt nhìn hắn: “Ta thấy ngươi mới có bệnh đó.”

Cố Thanh vung lưỡi liềm: “Đừng tưởng ngươi có sức khoẻ thì ta không dám đánh ngươi nha!”

“Ngươi dám à, nhưng ngươi đánh không lại đâu!”

“……”

Cố Thanh bị nghẹn họng, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi. Hắn quay đầu bỏ đi, quên mình cần phải nghỉ ngơi, nếu không đi nữa thì hắn sợ là sẽ bị Cố Phán Nhi làm cho tức chết.

Cố Phán Nhi tiếp tục đi theo, vẻ mặt bặm trợn, không chín chắn.

Kiếp trước cho dù Cố Phán Nhi không coi là người tốt, ỷ lại thân phận sư tỷ của mình, là đệ tử sư môn coi trọng nhất, bình thường không biết ức hiếp bao sư đệ sư muội, cũng có hơi quá đáng. Nếu không thì lúc bị thương nặng bị người ta nhân lúc hỗn loạn mà đạp một chân té xuống vách núi trong lúc giúp sư môn tranh đoạt tài nguyên.

Cố Phán Nhi thầm cắn răng, khẳng định chắc nịch người đạp mình là người của sư môn, vì lúc đó người đứng gần mình, có thể ra tay với mình cũng chỉ có người của sư môn.

Nhưng tai hoạ ngàn năm lại không chết, xuyên không thành kẻ ngốc này.

Cố Phán Nhi tự đánh giá mình, cảm thấy làm người không thể quá phận, thân phận của mình lại là vợ của người đàn ông nhỏ con, yếu ớt như gà non mới ra khỏi vỏ trước mặt, nàng cũng nên bảo vệ tiểu tướng công này một chút.

Cho nên dù cho tiểu tướng công thấy nàng chướng mắt, nàng vẫn thuyết phục bản thân phải đi theo.

Thật ra còn có một nguyên nhân, chính là nàng chưa ăn no, muốn lên núi tìm chút gì đó để ăn.

Thôn Cố gia dựa lưng núi thiêng, cái gọi là núi thiêng không phải để chỉ một ngọn núi, mà là một dãy núi trập trùng không biết kéo dài đến đâu, tên thì kỳ quặc không nói, bên trong thì rất hiểm trở.

Cố Phán Nhi không cảm thấy có gì đó kỳ lạ, một khu rừng nguyên sinh rộng lớn như vậy, không có nguy hiểm mới lạ.

“Đây không phải cỏ sao? Anh đào ra làm gì?” Cố Phán Nhi sinh ra ở một vùng quê nghèo, chưa bái sư môn cũng bữa đói bữa no, nàng cũng biết một số loại rau dại, nhưng nàng không hiểu rằng Cố Thanh đào là loại rau dại nào, ngó nhìn cảm giác chắc là cỏ, nàng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

Cố Thanh đang suy nghĩ, cũng không chú ý mình đang đào cái gì, bị nhắc nhở thì hắn phát hiện trừ đống rau đắng đào lúc đầu thì những cái khác đều là cỏ, sắc mặt đột nhiên cảm thấy không tốt.

“Cần ngươi lo à!” Cố Thanh hung hăng trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi: “Đây là cho heo ăn!”

Bạn đang đọc Boss Nhà Nông (Bản Dịch) của Thư Trường Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.