Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hết sạch cả tiền và lương thực

Phiên bản Dịch · 1583 chữ

Chương 06: Hết sạch cả tiền và lương thực

Cố Phán Nhi bĩu môi, duỗi tay lôi tiểu tướng công sang một bên, sau đó vươn tay nắm chặt lấy bàn tay đang túm tóc An thị của Tống đại tỷ.

Tống đại tỷ hét lên một tiếng, buông lỏng tay ra: “A, tay của ta, tay của ta!”

Cố Phán Nhi nhíu mày, kéo Tống đại tỷ dậy, sau đó đá cho bà ta một cái.

“Thật là ồn ào!”

Lý do đá người của nàng đúng là làm cho người khác không nói nên lời. Tống đại tỷ chần chừ một chút, không dám tiếp tục xông lên, bà ta ngồi phịch xuống đất gào khóc ầm ĩ: “Đám người vô liêm sỉ này hợp sức bắt nạt ta, đến cả trượng phu cũng không đáng tin cậy, bị kĩ nữ dụ dỗ mê hoặc, thấy thê tử bị đánh cũng không chịu lại giúp một tay! Cái gia đình đó nam trộm nữ dâm, không phải thứ tốt lành gì, nhìn lão nương bị bắt nạt…”

Cố Phán Nhi không nói gì, cởi đôi giày của An thị đang ngồi dưới đất ném về phía Tống đại tỷ, vừa vặn trúng ngay cái miệng hôi hám của bà ta,tiếng kêu gào của bà ta lập tức dừng lại.

An thị chớp mắt mấy cái, rồi lại tiếp tục chớp mắt, mắt bà không tốt lắm, vừa rồi chỉ biết Cố Phán Nhi cởi giày của mình chứ không biết giày đã bị ném đi. Bà hoảng sợ kéo ống tay áo nàng: “Đại Nha, giày của nương đâu?”

Phi phi phi…

Tống đại tỷ ném chiếc giày trở lại, lập tức hét chói tai: “Ngươi cũng là một ả kĩ nữ vô liêm sỉ, dám ném chiếc giày rách này vào miệng lão nương!”

An thị choáng váng, sợ hãi lùi lại phía sau Cố Thanh, thậm chí còn không dám nhặt chiếc giày mà bà ta mới ném lại.

Cố Thanh rất muốn cười một tiếng, nhưng nghĩ đến tình cảnh bây giờ lại không cười nổi. Hắn nhặt lại chiếc giày, yên lặng xỏ lại vào chân cho An thị.

Những dân làng đang đứng xem đều phá lên cười.

“Cười cái gì mà cười, đám người các ngươi…”

Tống đại tỷ bị cười nhạo đến mất hết mặt mũi, đang định hét lên lần nữa thì lại nhìn thấy Cố Phán Nhi cau mày cởi nốt chiếc giày còn lại của An thị ra thì nhanh chóng bụm miệng lại, trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi.

Cố Thanh giật lấy chiếc giày rách nát trong tay Cố Phán Nhi, trừng mắt nhìn nàng: “Đừng có cởi giày của nương ta nữa!”

Cố Phán Nhi sờ mũi: “Thuận tiện thôi mà!”

Cố Thanh giật giật khóe miệng, muốn cười nhưng lại không cười nổi, tiếp tục lặng lẽ giúp An thị đi lại giày.

Cố Phán Nhi không có gì trong tay nên cúi đầu tìm trên mặt đất, nhặt được một cục đá thì khẽ tung trên tay, sau đó liếc mắt nhìn Tống đại tỷ.

Tống đại tỷ nhìn thấy Cố Phán Nhi không có giày nữa thì đang định mở miệng mắng chửi, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy nàng cầm một cục đá to hơn cả nắm tay thì lập tức hoảng sợ, nhanh chóng bò dậy trốn sau lưng trượng phu của mình, vừa tức giận vừa sợ hãi nhìn Cố Phán Nhi.

“Có thể nói chuyện tử tế được không?” Cố Phán Nhi cười híp mắt hỏi.

“Có, làm sao mà không thể!” Tống đại tỷ trốn sau lưng Lưu Thiết Trụ hét lên, mặc dù trong lòng bà ta rất sợ hãi nhưng lại không nở mất năm mươi đồng. Nói xong thì trừng mắt nhìn An thị: “Ngươi là một ả kĩ nữ vô liêm sỉ, quyến rũ nam nhân của người khác đưa tiền cho mình, ngươi…”

Cố Phán Nhi không ném cục đá qua, bởi vì nàng không dám bảo đảm trong cơn tức giận có thể nào ném vỡ đầu ả nữ nhân ồn ào kia không. Nhưng nàng cũng bẻ một mảnh bùn trên cục đá ném qua.

Mảnh bùn không lớn không nhỏ, vừa vặn mắc kẹt trong cổ họng Tống đại tỷ. Tống đại tỷ trợn mắt cả nửa ngày cũng không thể nhổ ra được, cố gắng nuốt xuống, nước mắt nghẹn ngào.

Tống đại tỷ cúi gập người, nôn thốc nôn tháo, mãi sau mới nôn được mảnh bùn kia ra. Mọi người nhìn thấy cũng buồn nôn, lập tức đứng tránh sang chỗ khác, nhất thời chỉ còn Tống đại tỷ và Lưu Thiết Trụ.

Tống đại tỷ vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, đang định lên tiếng mắng chửi thì lại nhìn thấy Cố Phán Nhi mỉm cười. Bà ta lập tức sợ hãi, nhanh chóng trốn sau lưng Lưu Thiết Trụ.

Bị ném giày và mảnh bùn nhưng Tống đại tỷ vẫn không sợ, nhưng khi nhìn thấy Cố Phán Nhi thì Tống đại tỷ lại cảm thấy rợn tóc gáy, cả người vã mồ hôi lạnh.

Cố Phán Nhi cười híp mắt hỏi lại: “Lần này thực sự có thể nói chuyện tử tế chứ?”

Tống đại tỷ không dám nói lời nào, nhéo lưng Lưu Thiết Trụ một cái, ý bảo Lưu Thiết Trụ lên tiếng.

Lưu Thiết Trụ đau đớn rùng mình một cái, suýt nữa đã kêu lên thành tiếng, trong lòng âm thầm kêu khổ vì mình có một thê tử nhiều chuyện, nhưng vẫn thành thật nói với Cố Thanh: “Thanh thiếu gia, hai tháng trước nương ngươi ngất xỉu trên đường, ta thấy nương ngươi không đủ tiền nên đã đưa cho nương ngươi năm mươi đồng, bây giờ Tống đại nương của ngươi đã biết, thế nên… thế nên…”

Cố Phán Nhi tung hứng cục đá trong tay: “Tới cửa đòi tiền đúng không?”

Lưu Thiết Trụ xấu hổ: “Đúng, đúng vậy.”

“Có chút chuyện như vậy!” Cố Phán Nhi ném cục đá trong tay đi, phủi sạch bụi bẩn, sau đó vươn tay về phía An thị: “Năm mươi đồng, đưa đây!”

An thị ánh mắt né tránh, trốn ở sau lưng Cố Thanh, yếu ớt nói: “Đại Nha, nương không có tiền.”

Cố Phán Nhi ngẩn người: “Năm mươi đồng cũng không có?”

An thị rụt cổ một cái: “Chỉ có năm đồng.”

Khóe miệng Cố Phán Nhi khẽ giật giật, đúng là…phải nói thế nào mới được đây? Nàng suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Vậy trong nhà có thứ gì đáng giá không? Mang ra đây.”

Tống đại tỷ vừa nghe đến lấy đồ đạc trong nhà ra trả nợ thì lập tức kêu lên: “Nếu muốn đền thì chúng ta chỉ chấp nhận lấy lương thực thôi!”

Cố Phán Nhi nhìn Tống đại tỷ, sau đó lại nhìn về phía An thị: “Có nghe thấy không, lương thực cũng được.”

An thị vừa nghe đến hai chữ lương thực thì nước mắt rơi lã chã: “Trong nhà không có lương thực, không có một chút nào cả. Thực ra hôm qua mọi người cũng có tặng khoảng hơn mười cân lương thực, nhưng mà sáng sớm nay nhà con đã đến đây một chuyến, lấy hết tất cả đi rồi.”

Cố Phán Nhi cau mày: “Còn lấy đi cái gì nữa?”

An thị thút thít: “Còn lấy đi một…”

“Còn cái rắm!” Một người trong đám đông hét lên rồi lao về phía An thị: “Đồ kĩ nữ không biết xấu hổ, nhà chúng ta lấy đồ của nhà các ngươi bao giờ? Tự mình vô liêm sỉ đi lấy tiền của nam nhân khác mà còn muốn nhà chúng ta phải trả tiền cho các ngươi à? Ngươi mơ đẹp quá!”

Cùng với tiếng hét của Chu thị, đám đông cũng tản ra, mấy người của Toàn Phúc gia bước tới. Ban đầu đám người này vẫn ở trong đám đông để xem kịch vui. Nếu như không phải An thị nói ra thì bọn họ vẫn còn đang vui sướng xem kịch, nhưng bây giờ mọi chuyện lại đổ lên đầu họ, làm sao còn có thể vui sướng nữa.

Trần thị đứng trong đám đông hét lên: “Cả nhà vô liêm sỉ, lừa tiền của nam nhân khác thì thôi đi, lại còn vu khống gia đình chúng ta.

Cố Thanh đỏ mắt bảo vệ An thị: “Rõ ràng là các ngươi lấy!”

Chu thị không cần biết người trước mặt là ai, nhào tới cào mấy cái vào mặt Cố Thanh.

Lông mày của Cố Phán Nhi nhíu chặt lại đến mức có thể ép chết một con ruồi, cái này có được gọi là chuyện trước chưa qua chuyện sau đã đến không? Chơi trò gì thế? Nàng nắm lấy cổ áo sau Chu thị, nhấc Chu thị lên khỏi mặt đất.

Hai chân Chu thị không chạm đất, quay lưng về phía Cố Phán Nhi, vừa sợ vừa tức giận: “Đại Nha ngu dốt, ngươi đúng là nghiệp chướng, ngươi nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết, ngươi sẽ không được chết một cách tử tế đâu. Đến nãi nãi mà ngươi cũng dám đánh! Nếu biết rằng ngươi là một kẻ táng tận lương tâm, mất hết tính người như thế này thì ngay từ khi sinh ra ta đã bóp chết ngươi rồi.”

Bạn đang đọc Boss Nhà Nông (Bản Dịch) của Thư Trường Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.