Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến đòi tiền

Phiên bản Dịch · 1730 chữ

Chương 05: Đến đòi tiền

Cố Phán Nhi nghiêm mặt lại, khóe miệng co quắp, lặng lẽ cắn đũa quay lưng về hai người kia.

Hai mẹ con người kia vô cùng tội nghiệp chia nhau ăn một bát cháo loãng như nước lã, đến cả nước canh cũng uống hết sạch. Những thứ này tất nhiên là không thể nào no bụng, ăn rồi mà vẫn như chưa ăn. Cố Thanh nghiến răng trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi, sau đó chạy đến bên vại nước uống đầy một bụng nước thì mới không còn cảm giác đói.

“Nương, con đi đào rau dại, nương cứ ở nhà nghỉ ngơi, đừng thêu thùa nữa.” Cố Thanh vác cái sọt lên lưng, cầm theo một lưỡi liềm, trước khi đi còn trừng mắt với Cố Phán Nhi một cái.

An thị ngập ngừng muốn nói lại thôi, thở dài một hơi: “Con đi sớm về sớm.”

Cố Phán Nhi giống như hình với bóng, lặng lẽ đuổi kịp. An thị xoay người không nhìn thấy Cố Phán Nhi đâu thì vô cùng hoảng sợ, nhìn ra cửa mới phát hiện Cố Phán Nhi đang đi theo phía sau Cố Thanh như một bóng ma.

Cái này, cái này…

An thị mấp máy môi, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng cuối cùng cũng không kêu thành tiếng.

Đào rau dại cũng là việc phải làm hàng ngày. Sức khỏe của Cố Thanh không tốt, trước đây An thị không yên lòng để Cố Thanh ra ngoài. Nhưng dạo gần đây mắt An thị càng ngày càng kém, thế nên chuyện đào rau dại sống qua ngày đã chuyển đến người Cố Thanh. Cố Thanh đào rau dại được hai tháng, sức khỏe cũng càng ngày càng giảm sút, điều này làm cho An thị lo lắng không yên, hôm nay nhìn thấy Cố Phán Nhi đuổi theo thì trong lòng bà cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cho dù tức phụ của con trai ngốc nghếch không thể giúp được gì, nhưng có thể đi nhìn con trai một chút cũng tốt lắm rồi.

An thị đang định quay người bước vào nhà thì lại nhìn thấy trước mặt Cố Thanh có một nữ nhân chanh chua đi đến, nữ nhân này đang kéo tai một nam nhân. An thị nhìn thấy cảnh này thì sợ hãi đến mức nước mắt cũng sắp trào ra.

Cố Thanh dừng bước, Cố Phán Nhi hơi nhíu mày, do dự một chút rồi cũng yên lặng lùi ra.

“Ồ, đây chẳng phải Thanh thiếu gia sao? Đây là tức phụ của ngươi à? Trông cũng thanh tú đấy!” Nữ nhân kia buông tay ra, đứng chắn lối đi của Cố Thanh, khoa trương kêu lên.

Giọng nói bén nhọn vô cùng khó nghe, Cố Phán Nhi không chịu được, khẽ ngoáy lỗ tai rồi lùi ra sau.

Cố Thanh nhíu mày, cũng lui về sau hai bước, cho dù nữ nhân này không đứng chặn đường thì Cố Thanh cũng không có ý định rời đi bây giờ.

An thị nhìn thấy Cố Thanh bị chặn lại thì nhất thời luống cuống, vừa lau nước mắt vừa chạy tới: “Tống đại tỷ, tỷ định làm gì? Không được bắt nạt con trai ta!”

Tống đại tỷ khoa trương kêu lên: “Ôi, ta nào dám bắt nạt các ngươi! Kẻ tiện nhân vô liêm sỉ như ngươi đã quyến rũ nam nhân nhà ta đến mức hồn xiêu phách lạc, bây giờ nếu như ta còn dám bắt nạt các ngươi thì tên nam nhân chết bầm này có lẽ còn định bỏ ta để cưới ngươi về nhà nữa đấy!”

Giọng của nữ nhân này đã vô cùng bén nhọn, bây giờ lại cao giọng hơn một chút, tất cả những người xung quanh đều có thể nghe được.

Bây giờ là sáng sớm, dân làng đã ra khỏi cửa đi làm. Rất nhiều người nghe thấy giọng nói của Tống đại tỷ thì đều đến xem náo nhiệt, chỉ trỏ An thị và Tống đại tỷ.

Người nam nhân đứng bên cạnh Tống đại tỷ nhìn khá hiền lành và thành thật, nghe thế thì không vui, nhỏ giọng nói: “Tống đại tỷ, bà nói cái gì thế? Ngày thường ở trong nhà bà nói ta thế nào cũng được, nhưng bây giờ còn có những người khác nữa. Huống hồ không phải ta đã nói rồi sao? Ta và An muôi thực sự không có chuyện gì, tại sao bà mãi vẫn không chịu tin cơ chứ?”

Tống đại tỷ hét lên chói tai: “Không có gì? Không có gì mà ông lại cho ả ta tiền tiêu? Đúng là không biết xấu hổ!”

Trước nay đều nói mấy người quả phụ lắm thị phi, ngày thường cũng có không ít những lời đồn đại về An thị, nhưng tất cả đều là những lời đồn vô căn cứ, truyền miệng với nhau mà thôi. Nhưng mà hôm nay tình hình không giống vậy, tức phụ nhà người ta đã tìm đến tận cửa rồi.

Có kịch hay để xem, dân làng cũng không vội đi làm.

Lưu Thiết Trụ nóng nảy gầm lên: “Làm sao? Làm sao? Không phải nói đến đòi tiền sao? Sao còn nói lung tung như vậy? Không phải ta đã giải thích với bà rồi à? Sao bà vẫn còn như thế này chứ?”

Tống đại tỷ ban đầu chỉ có chút hoài nghi, nhưng khi nhìn thấy Lưu Thiết Trụ bảo vệ che chở có An thị như thế thì càng thêm hoài nghi hơn, nhào tới đánh: “Ta đánh tên tên không biết xấu hổ nhà người, lão nương gả cho ngươi bao nhiêu năm như vậy, sinh con cho ngươi, từ trước đến nay chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi. Vậy mà ngươi thì sao? Ngươi dám cầm tiền của lão nương đi nuôi một quả phụ vô liêm sỉ, ngươi làm thế có xứng đáng với lão nương không…”

Lưu Thiết Trụ cảm thấy vô cùng mất mặt, đẩy Tống đại tỷ một cái.

Tống đại tỷ ban đầu hơi sửng sốt, sau đó ngồi phịch xuống đất, vừa vỗ đùi vừa khóc: “Ông trời ơi, ta đã làm nên tội tình gì, tại sao lại gả cho một người nam nhân vô lương tâm như thế này? Thế thì cứ để ta chết đi, đỡ phải để người khác nghĩ cách chiếm vị trí của ta.”

Nghe tiếng khóc của Tống đại tỷ, dân làng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Tất cả đều mắng nhiếc An thị không biết xấu hổ, quyến rũ người đã có thê tử, làm phu thê người ta bất hòa.

An thị vội vàng giải thích: “Không, không phải, ta…”

Không đợi An thị nói xong, Tống đại tỷ đã hét lên: “Cái gì không phải người? Chẳng lẽ Thiết Trụ nhà ta không đưa tiền cho ngươi sao? Ngươi có dám thề với trời không?”

“Ta, ta…” Nước mắt An thị rơi lã chã, không biết phải giải thích thế nào.

Hóa ra hai tháng trước An thị đến tiệm thêu trên trấn để giao đồ thêu, vừa đi được vài bước thì ngất xỉu trên đường. Lúc đó Lưu Thiết Trụ cũng đến để giao đồ thêu nhìn thấy nên đưa bà đến y quán. Lúc đó bệnh tình của An thị rất nghiêm trọng, chút tiền giao đồ thêu không đủ tiền mua thuốc, Lưu Thiết Trụ thấy An thị tội nghiệp nên đã bỏ năm mươi đồng tiền thêu của mình cho bà. Lưu Thiết Trụ là người đàng hoàng, không có ý định bắt An thị trả lại tiền, thế nên cũng không hỏi An thị là người ở đâu.

Nhưng Tống đại tỷ lại không bằng lòng! Vô duyên vô cớ bị mất năm mươi đồng, tất nhiên phải hỏi cho ra lẽ. Lưu Thiết Trụ không giấu được nên phải nói ra. Tống đại tỷ nghe xong thì lập tức đi hỏi thăm, nhưng tận hai tháng mà vẫn không hỏi thăm được gì. Tống đại tỷ cứ tưởng chuyện này đã chìm xuống nước, nhưng không ngờ hôm qua lại nghe được mọi người nói chuyện, nói chuyện cưới tức phụ của Cố gia, biết được An thị chính là người phụ nữ đáng thương trong miệng Lưu Thiết Trụ thì lập tức chạy đến.

Sau khi hỏi thăm xong thì có người chỉ vào Cố Thanh, nói đó là con trai của An thị.

Thế nên mới xuất hiện những chuyện kia.

Nếu An thị là tức phụ của người khác thì không sao, nhưng An thị lại là một góa phụ xinh đẹp, nhìn dáng vẻ tức giận của Tống đại tỷ như thế, mọi người không hề suy nghĩ gì mà bắt đầu hoài nghi,

Hơn nữa, An thị cũng không giải thích được, Tống đại tỷ làm sao có thể không nghi ngờ cơ chứ. Bà ta vùng dậy từ trên mặt đất, lao về phía An thị: “Ta đánh chết con tiện nhân vô liêm sỉ nhà ngươi!”

An thị vốn đã yếu ớt, làm sao có thể trốn thoát được, nhanh chóng bị đẩy ngã trên mặt đất. Gương mặt bị trầy xước mấy cái, sắc mặt tái nhợt xuất hiện mấy vệt máu.

Quý Thanh sợ hãi nhào tới, kêu lên: “Không được đánh nương ta!”

Tổng đại tỷ là người mập mạp vạm vỡ, một tay đã đẩy Cố Thanh ngã nhào sang một bên. Bà ta ngồi lên người An thị, tiếp tục túm tóc An thị, vừa đánh vừa chửi: “Này thì quyến rũ nam nhân, ta cho ngươi quyến rũ nam nhân! Đồ tiện nhân không biết xấu hổ! Suốt ngày đeo gương mặt hồ ly đi dụ dỗ…”

Cố Phán Nhi không có ý định nhúng tay vào, nhưng khi nhìn thấy tiểu tướng công bị văng ra ngoài suýt ngã thì không nhịn được giơ tay ra đỡ. Vậy mà tiểu tướng công ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, còn chưa đứng vững đã tiếp tục nhào tới, cũng không để ý xem cánh tay đôi chân bé nhỏ đó có thể nào kéo được người nông phụ hung hãn kia ra hay không.

Bạn đang đọc Boss Nhà Nông (Bản Dịch) của Thư Trường Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.