Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2146 chữ

Một

Vừa thức dậy vào buổi sáng, Lâm Mộc Nam liền gọi điện thoại cho bí thư Trầm Thường Khiêm của cậu, mừng rỡ hỏi đối phương lợi nhuận ngày hôm qua của công ty.

Trần Thường Khiêm nhìn đồng hồ đang chỉ đúng 5 giờ sáng, ngáp nói: “Boss, căn cứ vào báo cáo của bên tài vụ thì là 342 vạn.”

Lâm Mộc Nam bên đầu kia nhanh chóng tính một phen, không nhịn được mà đứng chống nạnh trên giường cười ha hả: “Đủ rồi đủ rồi!!!”

Trầm Thường Khiêm không hiểu gì cả, anh đã làm bí thư cho Lâm Mộc Nam một năm rồi nhưng vẫn chưa nắm bắt được tần số não của Boss: “Cái gì đủ rồi?”

Lâm Mộc Nam lại nói ra làm anh tỉnh ngủ: “Tiền bao dưỡng đã đủ rồi! Bây giờ anh mau đi liên lạc với người đại diện của Phí Mạo đi, nói em muốn bao dưỡng anh ấy!”

Trầm Thường Khiêm nghẹn một hớp ngáp ở cổ họng, sợ đến nỗi mém từ trên giường lăn xuống đất.

Boss của anh, vị Boss tốt bụng ngây thơ, làm việc nghiêm túc, chưa tới ba mươi nhưng có một gương mặt non tẹt, nói là học sinh cấp 2 cũng có người tin, bây giờ lại muốn chơi trò bao dưỡng?!

Trầm Thường Khiêm lau trán đầy mồ hôi, giọng ôn nhu như bà mẹ, nói với Lâm Mộc Nam: “Boss, bao dưỡng hình như là trò chơi của mấy ông tổng giám đốc của công ty giải trí, công ty chúng ta là làm theo ngành khoa học kỹ thuật đúng đắn, không chơi theo cách này.”

Lâm Mộc Nam đang đứng trước tủ quần áo chọn đồ, nghe nói như vậy liền gật đầu một cái: “Anh nói đúng, vậy giờ em phải làm thế nào đây?”

Trầm Thường Khiêm bật thốt lên: “Đương nhiên là không bao dưỡng rồi!”

“Không được không được.” Lâm Mộc Nam lắc đầu như bổ trống, “Như vậy đi, anh liền nói em mời Phí Mạo đến bóp vai đấm lưng cho em.”

Trầm Thường Khiêm hoảng sợ, thật sự lăn từ giường xuống đất.

Lâm Mộc Nam không nghe được tiếng bịch, cậu vẫn còn đứng trước tủ quần áo lầm bầm lầu bầu: “Này chắc không phải là bao dưỡng đúng không? Đúng đắn đến vậy cơ mà.”

Hai

Công ty Lâm thị là công ty mới nổi mấy năm năm nay, chủ yếu nghiên cứu sản phẩm điện tử, tổng giám đốc Lâm Mộc Nam năm nay hai mươi tám tuổi, chỉ số thông minh cực cao, tốt nghiệp trường đại học danh giá ở nước ngoài. Sau khi về nước mở công ty này, tiền đồ sáng ngời, còn từng được truyền thông nhắc đến khen ngợi.

Trầm Thường Khiêm lải nhải một hồi lâu làm người đối diện nhăn đôi lông mày tinh tế lại, cắt đứt lời cậu: “Bí thư Trầm, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”

Vạn Hoan Hoan đã hơn 30 tuổi, nhăn mày lại thì nhìn có chút hung dữ, Trầm Thường Khiêm ậm ờ hồi lâu cũng không nói ra được, chỉ đành phải nói: “Boss công ty chúng tôi, rất thích ngài Phí Mạo…”

Vạn Hoan Hoan cười lạnh buông ly cà phê xuống: “Điều đó là tất nhiên, rốt cuộc Phí Mạo ở giới showbiz nổi tiếng như vậy, người thích cậu ấy đều có thể xếp hàng từ đây cho đến nước ngoài.”

Phí Mạo chỉ trong năm nay mà đã cầm tới ba giải thưởng ảnh đế lớn, đang trong thời kỳ huy hoàng.

Trầm Thường Khiêm đáng thương đành phải thẳng sống lưng, tính toán nói thẳng ra một ít. Muốn chết quá đi, anh là bí thư chính thức, có văn bằng rõ ràng, chứ không phải người trong giới showbiz nha! Hơn nữa trước khi anh đến đã hỏi thăm người quen một chút, Phí Mạo là kiểu người mềm cứng không ăn, chưa bao giờ đồng ý hẹn với ai.

Anh cẩn thận nói: “Giám đốc Lâm muốn mời ngài Phí ăn bữa cơm,”

Lần này Vạn Hoan Hoàn hoàn toàn bốc lửa, nhưng mà cô vẫn giữ phép lịch sự, chỉ hoàn toàn khỉnh bỉ bĩu môi, thầm nghĩ: “Phải về hỏi cậu ấy mới được.”

Cô cầm túi xách trên ghế lên: “Một lát nữa Phí Mạo còn phải quay quảng cáo, tôi đi trước đây.”

Ba

Phí Mạo nhắm mắt ngồi trên ghế, ngửa đầu làm chuyên viên trang điểm lót phấn, nghe được tiếng người đại diện ngồi bên cạnh chơi trò chơi đến nỗi hai hàm răng đánh vào nhau liền mở miệng hỏi: “Sao vậy, mới sáng sớm mà đã tức giận đến vậy rồi?”

Vạn Hoan Hoan ném điện thoại lên bàn, nói: “Tức chết chị, mới 7 giờ sáng mà bí thư của tổng giám đốc bên công ty Lâm thị đã hẹn chị đi ra ngoài, chị còn tưởng rằng muốn hẹn em làm người phát ngôn cho sản phẩm của họ, kết quả tên kia quanh co lòng vòng mà khen công ty Lâm thị huy hoàng…”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Vạn Hoan Hoan tức giận nói, “Không phải hẹn em làm người phát ngôn, là hẹn em làm người bên gối.”

Phí Mạo mở mắt ra, trong mắt toàn là ánh đèn hoa lệ: “Là Lâm thị nào?”

“Còn có thể cái nào nữa chứ, chính là cái nổi tiếng nhất, tổng giám đốc tên Lâm Mộc Nam.”

Phí Mạo lại đóng mắt, nhưng mà lúc này lại cười: “Đừng tức giận.”

“Em còn kêu chị đừng tức giận,” Vạn Hoan Hoan nghi ngờ mà đánh giá anh, “Bình thường gặp được loại chuyện này, em còn tức hơn cả chị.”

“Đó là bởi vì khi đó cần thiết tức giận, lần này thì không cần.” Anh đợi lót xong một tầng phấn tán cuối cùng mới đứng lên, “Được rồi, em đi chụp đây.”

Bốn

Trầm Thường Khiêm mua một đống lớn bánh kem nhỏ trở lại công ty, đứng trong văn phòng của tổng tài báo cáo lại tình huống: “Boss, xuất sư bất lợi, anh ta từ chối.”

Vốn dĩ Lâm Mộc Nam đang cúi đầu ký hợp đồng, nghe xong liền ngẩng đầu, nghiêng đầu không thể tin được: “Từ chối?”

Trầm Thường Khiêm chân chó mà đưa bánh kem qua: “Boss này, đàn ông có tốt chứ, còn không bằng ăn bánh kem.”

Lâm Mộc Nam hừ hừ đặt bút lên bàn: “Cái đồ móng heo đó.”

Trầm Thường Khiêm mở bánh kem ra: “Phí Mạo là người nổi tiếng trong giới giải trí, anh ta không từ chối một mình Boss đâu, còn có rất nhiều người khác nữa.”

Lâm Mộc Nam thực khó chịu: “Anh ấy từ chối người khác là điều đương nhiên.”

Trầm Thường Khiêm liên tục gật đầu: “Là anh ta không có mắt nhìn, không có mắt nhìn.”

Lâm Mộc Nam trong công tác thì vô cùng xuất sắc, hằng ngày thì lại giống như đứa trẻ, muốn người khác dỗ. Trầm Thường Khiêm nhìn một chồng hợp đồng không được thông qua trên bàn: “Sấp này có vấn đề gì hay sao?”

Vừa nói đến lĩnh vực chuyên nghiệp của mình, Lâm Mộc Nam liền hớn hở lên, nói ra đạo lý rõ ràng, cuối cùng liếm miệng: “Đại khái là mấy cái vấn đề đó, cho em thêm cái bánh kem nữa.”

Năm

Buổi tối, Lâm Mộc Nam dừng xe trong gara, vừa mới mở cửa vào nhà liền thấy có người đang đứng ở trong phòng bếp bận việc. Cậu vội vàng chạy qua, mạnh mẽ ôm lấy eo đối phương từ phía sau: “Phí Mạo!!! Anh dám không cho em bao dưỡng!”

Phí Mạo đang xào trứng, sau khi tắt bếp liền ôm lấy cậu, dở khóc dở cười: “Sao tự nhiên lại có loại ý niệm này?”

Lâm Mộc Nam ôm vai anh, chủ động leo lên người đối phương: “Chẳng phải lần trước anh nói trong giới giải trí có rất nhiều người bị bao dưỡng sao? Còn nói bọn họ cả đêm liền kiếm lời được mấy trăm vạn.”

“Đó không phải là anh ngưỡng mộ.” Phí Mạo ôm cậu ngồi xuống sô pha, “Hơn nữa, cả đêm anh cũng có thể kiếm được mấy cái trăm triệu.”

Lâm Mộc Nam dựa vào người anh: “Tinh trùng lại không phải là tiền.”

Cậu chống thân thể lên, từ trong túi ở mông móc ra một tờ chi phiếu: “Đây là tiền boa đêm nay của anh, đại gia hôm nay muốn hai lần.”

Phí Mạo bị cậu chọc đến nỗi tâm đều mềm, hôn hôn mặt cậu: “Vâng, kim chủ đại nhân.”

Sáu

Ngày hôm sau, Trầm Thường Khiêm lại bị phái đi thương lượng với Vạn Hoan Hoan.

Vạn Hoan Hoan nhìn cậu, trong mắt đều là xem thường.

Lúc này Trầm Thường Khiêm đang đứng ở studio, lặng lẽ nhìn vào trong để thám thính, nói: “Ngày hôm qua…”

“A, tôi hỏi rồi,” Vạn Hoan Hoan khinh thường nói, “Phí Mạo không muốn.”

“Ai nói không muốn?” Phí Mạo từ xa đi tới, đứng trước mặt Trầm Thường Khiêm, “Chỉ là ăn một bữa cơm thôi đúng không? Nói cho tổng giám đốc Lâm là tôi đồng ý.”

Vạn Hoan Hoan sợ hãi rồi: “Phí Mạo, em…”

Trầm Thường Khiêm cũng sợ hãi rồi: “Anh dám…”

Phí Mạo cúi đầu lựa nhà ăn: “Giữa trưa 12 giờ, nhà ăn X, phòng Y.”

Bảy

Lâm Mộc Nam mang theo một chi phiếu mới, tung ta tung tăng mà đi, đẩy của phòng ăn ra, đứng bên vui vẻ mà chống nạnh: “Cuối cùng mình cũng được bao dưỡng người đàn ông quý giá hàng đầu nha!”

Phí Mạo kéo cậu lại, xoa eo cậu: “Có đau không?”

Lâm Mộc Nam ở trong lòng tính nhẩm, nói: “Anh xoa eo cho em năm phút, đấm vai năm phút, dư lại 30 phút ăn cơm, sau đó em trả anh một ngàn vạn.”

Phí Mạo nhéo nhéo vành tai cậu: “Ai quy định lưu trình như vậy?”

“Đây là căn cứ theo thù lao đóng phim của anh đó.” Lâm Mộc Nam nói, “Mau, một phút đều không thể lãng phí được đâu.”

Phí Mạo nhéo cổ cậu: “Em đang căn cứ theo thù lao đóng phim của anh rồi giảm giá đi đúng không?”

“Ai,” Lâm Mộc Nam thở dài, “Bao dưỡng anh thật sự quá quý.”

Tám

Trầm Thường Khiêm cùng Vạn Hoan Hoan đứng ngồi không yên ở cửa, 40 phút sau, Phí Mạo đi ra.

Vạn Hoan Hoan nhìn mặt anh, tìm kiếm dấu mối bên trên đó, nhẹ nhàng thở ra: “Còn tốt, không có, không có việc gì đi?”

Lâm Mộc Nam đi theo phía sau anh dò đầu ra: “Đương nhiên không có việc gì nha, chúng tôi còn ăn sạch đồ ăn nữa đó.”

Bốn người đi tới cửa liền đường ai nấy đi, Lâm Mộc Nam nhiệt tình phất tay: “Bái bai, công tác thuận lợi.”

Trong mắt Phí Mạo lộ ra chút ý cười, anh cũng phất tay lại: “Bái bai.”

Chín

Lâm Mộc Nam ngồi ở ghế sau, Trầm Thường Khiêm đang lái xe, nhìn qua kính hậu: “Thật sự chỉ ăn bữa cơm?”

“Vâng.” Lâm Mộc Nam nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, “Nếu không thì làm gì chứ?”

Trầm Thường Khiêm: “Sau đó đưa anh ta một ngàn vạn?”

“Vâng.”

“Quá quý!” Trầm Thường Khiêm đau lòng, “Nhà tư bản chỉ có thể hút máu của người khác, sao có thể bị người khác hút máu!”

“Anh nói đúng, quá quý.” Lâm Mộc Nam quay đầu, “Chúng ta là nhà tư bản, chỉ có thể hút máu của người khác!”

Mười

Buổi tối tổng giám đốc Lâm nằm trên giường, đòi trước Phí Mạo hai ngày chi phiếu.

Phí Mạo chọc cậu: “Không phải là tiền boa bao dưỡng sao? Kim chủ đại nhân?”

Lâm Mộc Nam nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nhà tư bản chúng em là chỉ có thể chủ động hút máu, không thể bị người khác hút!”

Cậu nói xong liền chống giường đứng lên, đè lên Phí Mạo: “Em bắt đầu hút máu đó!”

Phí Mạo nhìn hắn đỉnh đầu của cậu, trong lòng cảm thấy buồn cười: “Có người nào hút máu giống em không chứ?”

Tổng giám đốc Lâm thực sự nghiêm túc: “Một tinh bằng mười huyết, em hút một lần liền có thể kiếm lời thật nhiều trăm triệu.”

Sau khi Lâm Mộc Nam thỏa mãn liền nằm trong lòng Phí Mạo, nói: “Bao dưỡng anh thật là quá quý, em không bao giờ muốn chơi trò bao dưỡng nữa đâu.”

Bạn đang đọc Boss Lâm Dạy Cách Yêu của Đại Thanh Q3
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DauDaiHoc2003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.