Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Tiểu thuyết gốc · 1899 chữ

“Mày làm ăn như này đó à?”

Từ phía trong căn phòng 510, một tiếng quát lớn đến từ một người phụ nữ trung niên đang sống trong căn phòng này, tiếng quát lớn ấy khiến cả hành lang như muốn rung chuyển. Sự bực dọc, khó chịu là điều mà ai nấy cũng có thể cảm nhận được qua tiếng quát đó của người phụ nữ kia.

“Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi.”

Người hứng chịu những tiếng quát đó là một nhân viên vệ sinh phòng, anh ta vừa cúi gập người vừa khoanh tay, hứng chịu trận lôi đình đến từ “thượng đế” của mình.

“Lương của mày là do bọn tao trả đó. Mày làm ăn như thế à. Mày xem mày gây ra chuyện gì đây. Mày có gánh được không?”

Người đàn ông kia càng nói xin lỗi đến đâu người phụ nữ kia lại càng dữ dằn càng lớn tiếng nhiều hơn.

“Thôi được rồi bà, chuyện có gì đâu mà bà phải lớn chuyện như vậy.”

Người đàn ông đứng bên cạnh - có vẻ là chồng của người phụ nữ kia - ra sức khuyên ngăn nhưng vẫn không ngăn được cơn thịnh nộ của vợ mình. Không những không ngăn được, ông còn bị người đàn bà ấy quát lại.

“Ông thì biết gì mà nói. Chúng nó làm sai thì phải như vậy. Tôi không muốn tiền của mình nuôi cái đám ăn hại này.”

Những lời cay nghiệt khiến cho ai nấy đều bất ngờ, càng bất ngờ hơn khi người nói ra người đó lại là một quý bà với vẻ ngoài sang trọng, có học thức.

“Mọi người xin nhường đường.”

Đức Trung từ phía đầu hành lang trông thấy cảnh tượng nhộp nhịp trước cửa phòng 510 thì vội vàng chạy đến. Trông thấy người đồng nghiệp của mình đang cúi đầu nhận lỗi với vị khách kia nên anh nhanh chóng chạy vào bên trong căn phòng.

“Anh Khánh, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Anh Khánh kể lại cho Đức Trung nghe đầu đuôi sự việc. Chuyện là trong lúc lau chùi bộ ghế sofa trong phòng khách vì người phụ nữ làm đổ cà phê trong lúc ngồi xem tivi thì anh Khánh vô tình làm vỡ bình hoa đặt trên bàn.

Nhưng chẳng hiểu vì lí do gì mà đó chính là nguyên nhân khiến anh Khánh phải nhận cơn thịnh nộ của nữ chủ nhân của căn phòng này mặc dù anh đã ngay lập tức dọn dẹp và chiếc bình đó cũng chẳng phải đồ của bà ta.

Mặc dù nghe xong sự tình, Đức Trung cảm thấy khá bực bội trước thái độ của người đàn bà nhưng anh vẫn cùng anh Khánh cúi đầu xin lỗi hai vị khách trung niên kia.

“Xin lỗi ông bà, chúng tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ nơi này để đảm bảo hai vị không bị ảnh hưởng gì từ mảnh vỡ của cái bình hoa.”

“Đảm bảo, mày lấy cái gì mà đảm bảo. Mày là ai mà dám nói những lời đó. Mau gọi quản lí đến đây gặp tao.”

Nói tới đây, vì chịu không nổi trước sự quá quắt của bà ta, Đức Trung đứng thẳng người dậy và định nói rõ ràng với người đàn bà kia thì…..

“Cô Thảo, chú Thanh.”

“Ơ, mày là ai mà biết tên hai vợ chồng tao.”

Người phụ nữ mặc dù nói như vậy nhưng ánh mắt của bà ta nói lên rằng, bà ta biết người đứng trước mặt mình là ai. Ông Thanh ghé vào tai vợ mình nhắc khéo. Đến lúc này, vẻ mặt của bà ta liền thay đổi.

“À à, thì ra là cái thằng sinh viên nghèo ngày xưa đòi trèo cao đây mà. Tại sao bây giờ lại thành ra như thế này.”

Vẻ mặt coi thường, lời nói hống hách ấy của bà Thảo khiến sự tức giận lúc trước của Đức Trung biến thành một cảm xúc tủi hổ. Nhưng bà Thảo lại là mẹ của Trúc An, trưởng bối của mình nên Đức Trung vẫn lễ phép.

“Cháu chào chú Thanh, cô Thảo.”

“Chào cháu, hai cháu cứ quét dọn sạch sẽ ở đây đi rồi mau đi làm việc của mình đi.”

Ông Thanh thì ân cần, chỉ vào những góc mà ông cần Đức Trung cùng anh Khánh cần để ý và quét cho thật sạch.

Đức Trung dạ dạ, an cần, nhẹ nhàng đưa chổi cũng như máy hút vào từng ngóc ngách để hút cho sạch mảnh vỡ của chiếc bình hoa, anh còn cẩn thận dùng tay mình đặt xuống sàn để có thể cảm nhận được những mảnh vỡ nhỏ nhất. Nhưng bà Thảo thì không nhẹ nhàng như ông Thanh.

“Tưởng dọn như vậy là xong hay sao. Thứ thấp hèn như mày dọn dẹp căn phòng này thì tao cũng chẳng thèm ở đây nữa. Mau gọi quản lí đến đây, còn không tao sẽ tố cáo cả hai đứa mày.”

Đức Trung cần mẫn tới đâu, cẩn thận bao nhiêu thì những lời cay nghiệt ấy càng lúc càng dữ dằn hơn, gây gắt hơn. Ngay lúc này, tay quản lí khó chịu đi vào.

“Chào ông bà, có chuyện gì xảy ra ở đây vậy ạ.”

Bà Thảo thuật lại sự tình ở đây cho tay quản lí kia nghe nhưng vẫn không quên thêm mắm thêm muối vào “cho nó thật” vì chuyện này liên quan đến Đức Trung và bà cũng không quên đưa ra yêu cầu đổi bà ta sang một căn phòng khác.

“Quản lí này, ở đây chúng tôi cảm thấy không an toàn vì tôi chẳng biết hai cậu nhân viên này có thể dọn dẹp sạch sẽ chỗ này hay không. Tôi muốn chuyển sang căn phòng mới và số tiền chuyển ấy sẽ do cậu trai trẻ kia chi trả vì cậu ta bảo có thể chịu trách nhiệm cho chuyện này.”

Vừa nói bà ta vừa chỉ về phía Đức Trung đang cặm cụi dò tìm xem còn mảnh vỡ nào khác hay không. Anh ngạc nhiên trước lời yêu cầu khó hiểu đó của bà Thảo, đó dường như đang muốn đưa anh vào “chỗ chết”.

Và tay quản lí kia thì rất thích nịnh bợ khách hàng nên cũng nhanh chóng đồng ý mặc cho sự phản đối và giải thích đến từ Đức Trung và người đồng nghiệp của anh. Vô tình khiến cho mọi thứ càng trở nên rối rắm hơn.

Đức Trung ra sức ngăn cản vì nếu như mọi thứ thành sự thật thì thậm chí tiền lương anh kiếm được khi làm việc ở đây cũng chẳng đủ trả. Còn tay quản lí kia thì có để ý gì đến chàng trai xấu số kia đâu.

“Ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Khi mọi chuyện đang ngày một căng thẳng thì từ phía ngoài cửa, từ phía sau đám đông, một cô gái bước vào với sự sang trọng và toát lên vẻ quyền lực.

“Tổng Giám đốc. Ở đây chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tôi đang giải quyết cho vị khách hàng đây.”

Cô gái kia chính là Tổng Giám đốc của tập đoàn Marina. Cô cũng chính là con gái duy nhất của Chủ tịch Tập đoàn này. Và cả con tàu này do chính cô sở hữu. Nhưng với Đức Trung, cô gái này trong quen thuộc đến lạ, giọng nói ấy dường như anh đã nghe thấy ở đâu rồi, nhưng vì đang cúi đầu nên anh chẳng thế nhỉn rõ là ai.

“Tôi đã nghe toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra ở trong căn phòng này. Lỗi là ở chúng tôi nên chúng tôi sẽ đổi cho quý khách một căn phòng khác.”

Cô gái kia chuyển vợ chồng bả Thảo lên phòng Tổng thống, nằm trên tầng 9, sát bên cạnh phòng của cô. Quyết định đó của gây ra cho bà Thảo bất ngờ vì ban đầu bà chỉ dùng điều kiện đó để “dằn mặt” Đức Trung mà thôi.

“Thôi thôi, tôi không cần nữa. Tôi ở đây cũng được rồi.” - nhận thấy được điều mình làm nên bà Thảo cũng hạ giọng.

“Không được, khách hàng là Thượng đế. Chúng tôi sẽ thực hiện yêu cầu của bà.”

“Nhưng chúng tôi không có đủ tiền đổi sang căn phòng sang trọng như vậy. Vậy còn cậu ta.”

“Bà yên tâm, sẽ đúng như yêu cầu của bà.”

Sắc mặt bây giờ của Trung gần như tối sầm lại, mắt anh đã rơm rớm vì nghĩ đến khoản tiền lớn phải bù. Còn ông Thanh, mặc dù ông ra sức giải thích cho vị nữ Tổng giám đốc kia nhưng vẫn vô dụng, phòng ốc đã chuẩn bị xong, nhân viên thu dọn hành lí cũng đã tới để đưa đôi vợ chồng kia lên nhận phòng mới.

Ông Thanh đành thở dài, đưa ánh mắt buồn bã về phía Đức Trung, nhưng với vợ của mình là một sự tức giận.

“Đức Trung, chú xin lỗi cháu vì hành động của cô Thảo.” - Ông Thanh xách cái túi nhỏ của mình lên, nhẹ nhàng vỗ vai Đức Trung

“Dạ, không sao đâu chú. Có gì cần cháu dọn dẹp thì hãy gọi cho cháu nhé. Cháu sẽ có mặt ngay.”

Nghe tới đây, ông Thanh thở dài, bước ra khỏi phòng nhưng tiếng nói của ông vẫn vọng vào bên trong căn phòng đó.

“Thằng bé nó ăn trộm ăn cướp gì của bà hay sao mà bà lại đối xử với nó như vậy.”

Tiếng nói của ông Thanh càng lúc càng xa. Trong căn phòng 510 ấy chỉ còn lai sự im lặng.

“Thưa Tổng Giám đốc, vậy chi phí ấy sẽ do cậu nhân viên này thanh toán đúng không ạ? Tôi sẽ đi làm thủ tục ngay.”

“Dừng lại đó. Chi phí của hai vị khách ấy hãy tính cho tôi. Tôi sẽ thanh toán tất cả mọi thứ liên quan đến hai vị khách đó.”

Đức Trung giật mình trước những lời nói đó của vị nữ Tổng Giám đốc kia. Anh như được kéo lên từ vũng bùn vậy. Sự khó hiểu là điều mà tất cả mọi người có mặt ở trong căn phòng 510 đó.

“Tuy nhiên, từ nay về sau, bộ phận vệ sinh sẽ không còn quản lí như này nữa.”

Điều bất ngờ hơn là tay quản lí kia lại bị cho giáng chức vì quyết định của ông ta “bị” Tổng Giám đốc đánh giá là thiếu hợp lí, chưa qua sự cho phép của cấp trên đã đồng ý với khách.

Mặc cho có giải thích như thế nào thì kết cục vẫn là giáng chức, hắn ta điều xuống làm nhân viên dọn dẹp vệ sinh riêng cho vợ chồng bà Thảo, sống tại tầng 9.

“Cảm ơn Tổng Giám đốc. Chẳng hay tôi có thể báo đáp cô như thế nào?”

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Đức Trung và vị Tổng Giám đốc kia. Cho đến thời điểm này, anh mới dám nhìn mặt của “ân nhân” của mình.

“Anh không nhận ra tôi sao? Tôi thật sự thất vọng đấy.”

“Cô là….”

Bạn đang đọc Bố Ơi sáng tác bởi huynhu1007

Truyện Bố Ơi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.