Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Tiểu thuyết gốc · 1433 chữ

Tu…..Tu…..

Tiếng còi báo hiệu chuyến hành trình hướng ra biển của con tàu du lịch sang trọng vang lên, vang to cả một vùng. Những cái vẫy tay chào tạm biệt của người trên tàu lẫn kẻ ở lại, những người sẽ không gặp nhau trong khoảng 2 tháng sắp tới.

“Xin chào quý khách có mặt trên con tàu du lịch sang trọng The Marina Cruise của chúng tôi. Tôi là thuyền trưởng Phương Khánh, người sẽ đồng hành cùng quý vị trong 2 tháng sắp tới đây.”

Thông báo được phát ra từ hệ thống loa công suất lớn được đặt khắp nơi trên tàu báo hiệu chuyến hành trình đã bắt đầu.

Con tàu The Marina Suites là một con tàu du lịch hạng sang thuộc hàng lớn nhất thế giới ngay lúc này. Nó thuộc sở hữu của tập đoàn The Marina. Cao tới 10 tầng, dài bằng mấy cái sân vận động cộng lại, trên tàu không thiếu bất kì một thứ gì, từ quán bar, nhà hàng, công viên nước….đến bệnh viện và cả trường mẫu giáo.

Đức Trung thật sự choáng ngợp với sự to lớn, bề thế và sang trọng của con tàu. Vì là nhân viên vừa mới được tuyển và làm thời vụ nên Đức Trung được sắp xếp công việc quét dọn vệ sinh trên con tàu.

Vốn là người thật thà và siêng năng nên không khó để Đức Trung làm quen được với công việc của mình và trở nên thân thiết với đồng nghiệp của mình. Hàng ngày, Đức Trung quét dọn hành lang từ tầng 1 đến tầng 10 và nhặt những gì được gọi là “rác” xuất hiện trên lối đi. Ca làm việc của anh chỉ kết thúc vào lúc 10h đêm và nghỉ ngơi trong khoảng 5 tiếng trước khi ca làm việc mới bắt đầu vào lúc 3h sáng.

Tuy khó khăn, cực khổ nhưng với Đức Trung, anh không có suy nghĩ phàn nàn về sự khó khăn đó vì với anh, sự khó khăn ấy của mình là để kiếm tiền và lo lắng cho cuộc sống của hai cha con sau này.

Nhưng đời thì không như mơ, điều gì ta càng nghĩ thì nhiều khi nó lại xuất hiện những điều ngược lại. Và với Đức Trung, con tàu này sẽ mang đến cho anh đủ mọi cảm xúc.

Nói đâu xa, ngay tuần thứ hai làm việc trên tàu, Đức Trung được phân công quẹt dọn ở căn phòng số 10 ở tầng thứ 5. Và điều mà Đức Trung sẽ không ngờ đến là căn phòng này là căn phòng mà bố mẹ Trúc An đặt làm nơi nghỉ ngơi của mình trên chiếc du thuyền này.

“Đức Trung, khách phòng 510 ở tầng yêu cầu dịch vụ dọn dẹp vệ sinh kìa. Cậu lên đó dọn dẹp đi.”

Đức Trung trở mình, nhìn về phía quản lí đang đứng trước cửa với sự khó chịu khó hiểu. Bây giờ mới 2h sáng, giấc ngủ dang dở của anh đành phải gác lại để đi làm công việc của mình như yêu cầu của người quản lí.

“Thiệt tình, chẳng hiểu nghĩ gì, thiếu gì người tại sao lại bảo mình đi khi còn chưa tới ca làm việc.”

Vừa đi Đức Trung vừa càm ràm về sự khó hiểu trong cách làm việc của tay quản lí kia. Dù đã đi làm khá nhiều nơi và với bản tính hiền lành của mình thì đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khó chịu với một ai đó. Cho dù không phải trong ca làm việc, Đức Trung liên tục bị gọi đi nếu như có yêu cầu dọn dẹp đến từ khách hàng. Và lần nào cũng là thái độ khó chịu của quản lí đối với Đức Trung mặc cho chất lượng làm việc của anh luôn nhận được sự hài lòng đến từ khách hàng.

“Bỏ đi, hắn ta là vậy đó, chẳng coi chúng ta ra gì đâu. Thôi làm việc.” - anh đồng nghiệp đi cùng Đức Trung trấn an cơn khó chịu của Đức Trung.

Nhưng đột nhiên…

Rầm…

Đức Trung ngã nhào ra đất, một cái gì đó rất nặng đang đè lên chân của anh, cú va chạm đó khiến anh thấy choáng.

“Anh không sao đó chứ? Tôi thật sự xin lỗi.”

Phía trước mặt Đức Trung là một cô gái khăn trùm kín mít, đeo kính râm khi đồng hồ điểm đúng 2h, ăn mặc xuề xòa, chân đi chân không. Cô gái ấy dường như đang bị một đám người truy đuổi vì ở phía sau bóng dáng của một vài người đàn ông ăn mặc bảnh bao, trông giống như vệ sĩ đang tiến về phía này.

Cô gái ấy hốt hoảng đứng dậy, tính bỏ chạy nhưng không thể di chuyển được vì tóc của cô mắc vào cúc áo của Đức Trung và nhất thời không thể gỡ ra được. Nên bất đắc dĩ, Đức Trung bị kéo vào cuộc truy đuổi này một cách vô tình.

Và không thể làm được gì hơn, Đức Trung đành nhờ vả người đồng nghiệp kia thực hiện thay công việc của mình ở căn phòng 510, còn bản thân mình thì bị cô gái bí ẩn kia kéo đi.

“Cô….cô tính đi đâu. Cô đừng kéo nữa, cô càng kéo, cô sẽ càng đau đó.”

“Tôi không kịp nữa rồi, anh không thấy phía sau người ta đang truy đuổi tôi hay không? Sao mà chậm được?”

“Tôi biết có một nơi. Cô đi theo tôi.”

Đức Trung dẫn cô gái ấy vào một căn phòng nhỏ nằm phía cuối hành lang tầng 3, đây là nơi bí mật của anh vì anh ở đây anh mới có thể nghỉ ngơi giữa ca làm việc của mình.

“Cô chịu khó một lúc nhé. Chỗ này khá chật với thân hình của cô và tôi.”

Chỗ bí mật này của Đức Trung khiến cả hai dính chặt vào nhau mới có thể nhét vừa, nhưng không còn cách nào khác nên cô gái đành phải chấp nhận.

Khi đám người áo đen kia đã đi xa, Đức Trung và cô gái kia “thoát khỏi” chỗ vừa nhỏ vừa hẹp ấy.

“Tôi tưởng đã nghẹt thở rồi chứ. Anh kiếm đâu ra chỗ này vậy, vừa nhỏ vừa hẹp.”

“Đây là chỗ bí mật của tôi đấy. Nghỉ giữa ca tôi hay đến đây để nghỉ ngơi.”

“Nhưng thiếu gì chỗ mát mẻ anh không nghỉ ngơi mà lại trốn tới nơi ngột ngạt như thế này làm gì?”

“Vì ở chỗ này tôi có thể nhìn phía người quan trọng nhất của tôi được.” - Đức Trung vừa nói vừa quay về phía cửa sổ, nhìn về hướng ngôi nhà của mình.

“Mặc dù tôi không biết vì sao anh lại nhìn về hướng đó nhưng với tôi, từ nay về sua đây sẽ là nơi bí mật của tôi.”

Đức Trung nhìn cô gái ấy và nhẹ nhàng nở nụ cười. Nhưng chợt nhận ra công việc của mình vẫn chưa hoàn thành xong nên đành phải tạm biệt cô gái và rời đi.

“Đến lúc tôi phải đi rồi. Từ hướng hành lang này, cô rẽ phải sẽ có hướng đi đến công viên nước. Nơi đó là nơi đông người nhất trên con tàu này. Nó sẽ giúp cô lẩn tránh được sự truy đuổi.” - Đức Trung vừa dứt câu đã vội chạy đi về hướng cầu thang bộ dẫn lên tầng 5.

“Nhưng mà anh chưa cho tôi biết tên….anh?”

Cô gái chưa kịp hỏi dứt câu thì bóng dáng của Đức Trung đã biến mất từ lúc nào. Cô sửa soạn đồ đạc rồi cũng bắt đầu rời đi.

“Ơ, cái này là của anh ta. Để xem nào. Đức Trung.”

Phía trong căn phòng nhỏ kia, Đức Trung làm rơi bảng tên của mình khi cả hai cố gắng “nhồi nhét” vào cái góc chật hẹp ấy.

Đối với Đức Trung mà nói - cô gái này là một điều bất ngờ đối với anh như cái cách cô xuất hiện trước mắt anh. Cuộc gặp mặt tình cờ này mở ra một mối quan hệ bạn bè thân thiết sau này và đối với Lan Anh, chính cô gái này sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô bé và sự thật về thân phận của cô bé cũng dần dần được hé lộ liên quan đến cô gái này.

Bạn đang đọc Bố Ơi sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.