Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5546 chữ

Chương 8 – Quyển hạ

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Mọi người nhắm chặt mắt lại, bỏ lỡ mất khoảnh khắc đặc sắc nhất.

Bọn họ chỉ nghe thấy một hồi tiếng gió xẹt qua, tiếp đó, truyền đến thanh âm của một trọng vật rơi xuống.

Hỏng rồi…

Tới khi mở mắt ra một lần nữa, không dám tin mà trợn trừng thật lớn.

Bạch Thiếu Tình thẳng người, lẳng lặng đứng trên bậc thềm. Ngọc thụ lâm phong, bạch y tung bay, khoan thai quý khí, một cỗ uy nghiêm quân lâm thiên hạ, mơ hồ phả tới bức nhân.

Bên khóe môi ưu mỹ, treo một vệt máu tươi đỏ thắm.

Cảnh tượng này khiến toàn bộ đại điện trở nên yên tĩnh như đã nghẹt thở.

“Bạch… Bạch công tử thắng rồi…” Một lúc sau, mới có người phá tan bầu không gian tĩnh lặng tử tịch trong điện, khó khăn cất tiếng.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

“Bạch công tử thắng rồi…”

“Tư Mã Phồn đã chết!”

“A! A! Bạch công tử thắng rồi!” Tiểu Mạc nhào lên, nắm chặt lấy tay Bạch Thiếu Tình, đôi mắt kinh hỉ vừa mở lớn vừa sáng bừng. “Bạch công tử, huynh thắng rồi! Huynh thắng rồi! Ta biết nhất định huynh sẽ thắng mà!”

“Bạch công tử võ công cái thế, hừ, Tư Mã Phồn kia còn dám ba hoa khoác lác, nói cái gì mà một đấu một?”

Bạch Thiếu Tình xoa ngực, nhìn thi thể đã đứt hết kinh mạch đang nằm trên mặt đất của Tư Mã Phồn.

Ban nãy thực sự là nguy hiểm tới cực điểm, nếu không phải hắn đánh lên tử huyệt của Tư Mã Phồn sớm hơn một tích tắc, lập tức phá tan toàn thân công lực của y, vậy thì chỉ cần một chưởng kia của Tư Mã Phồn ấn lên ngực hắn, cũng đủ để hắn phải tan xương nát thịt.

Thế rồi lại không khỏi thổn thức.

Kỳ thực y chết là chết dưới tay Phong Long.

Tư Mã Phồn hả hê đắc ý, muốn xưng bá võ lâm, dựa theo tâm kế tài tình của y, làm một thế hệ kiêu hùng cũng không khó, thế nhưng lại gặp phải đối thủ là Phong Long, chỉ đành rơi vào kết cục như vậy.

Tư Mã Phồn đã chết, vậy còn Phong Long?

Phong Long đang ở nơi nào?

Nhớ tới cái tên này, tâm tưởng của Bạch Thiếu Tình liền hoàn toàn ảm đạm, cho dù đã dốc toàn lực giết được địch thủ là Tư Mã Phồn, nhưng cũng chẳng hề cảm thấy một tia vui mừng.

Hiểu Kiệt chen ra từ giữa đám người, đứng bên cạnh Tiểu Mạc, đánh giá Bạch Thiếu Tình một lượt từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi: “Bạch tam công tử, ban nãy huynh bị Tư Mã Phồn đánh một chưởng, có thụ thương không?”

Tiểu Mạc kêu ầm lên: “Sao có thể? Tư Mã Phồn kia võ công kém cỏi, không đả thương được Bạch công tử đâu. Bạch công tử ngay cả Phong Long cũng đánh được… A!” Tiểu Mạc bị Hiểu Kiệt âm thầm nhéo mạnh một cái, kêu lên thất thanh. Thấy mọi người đều kỳ quái nhìn mình, chỉ đành nhún nhún vai, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Tư Mã phu nhân không nói câu nào, thấy mọi người vây tròn xung quanh Bạch Thiếu Tình, nàng chỉ kéo lấy Tư Mã Thụy, lập tức có gia phó của Đa Tình Lâm hầu nàng lui xuống.

Thông Trí đại sư cao giọng niệm một tiếng Phật hiệu. Lão đã trúng một chưởng của Tư Mã Phồn, cước bộ có chút loạng choạng, đi tới trước mặt Bạch Thiếu Tình, lộ ra một nụ cười hoan hỉ, chắp tay nói: “Thiện tai, Bạch thí chủ tấm lòng nhân nghĩa, hóa giải đại nạn cận kề của võ lâm.” Nét mặt lão bỗng nhiên trầm xuống, “Mặc dù vẫn nói Phật môn không sát sinh, nhưng Tư Mã thí chủ làm hại võ lâm, nếu không mất mạng dưới tay Bạch thí chủ, nói không chừng sau này võ lâm sẽ còn có huyết kiếp lớn hơn nữa.”

“Đại sư không cần nói vậy, Thiếu Tình cũng là một phần tử của võ lâm.” Bạch Thiếu Tình tự biết nội căn, không muốn nghe quá nhiều lời tán tụng, hành một cái lễ đáp lại Thông Trí đại sư, cất bước đi tới trước mặt Thiên Cực, cúi đầu chăm chú nhìn Địa Cực trong lòng hắn.

Trên lưng Địa Cực đã chịu một chưởng của Tư Mã Phồn, thương thế nghiêm trọng, mặc dù Thiên Cực vẫn luôn gắng sức vận chuyển chân khí chữa thương cho hắn, nhưng hơi thở của Địa Cực vẫn rất mong manh.

Võ công của Bạch Thiếu Tình và Tư Mã Phồn là cùng một loại, vừa nhìn liền biết Địa Cực đã bị Hoành Thiên Nghịch Nhật Công làm tổn thương tâm mạch, có truyền thêm chân khí từ bên ngoài cũng không tác dụng gì. Bạch Thiếu Tình rất thích lão đạo có tâm tư thuần chân này, lại thêm đang muốn thoát khỏi những lời tán tụng ngợi ca của mọi người trên đại điện, liền mở miệng nói: “Đạo trưởng, xin hãy giao Địa Cực đạo trưởng cho ta.”

Thiên Cực đang đau lòng nhìn sư đệ hấp hối, ngay cả chuyện Bạch Thiếu Tình đã đại thắng cũng không chú ý bao nhiêu, vừa nghe thấy Bạch Thiếu Tình nói như vậy, liền mù mờ ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Thương thế của Địa Cực đạo trưởng, có lẽ Thiếu Tình có thể giúp đỡ một chút.” Bạch Thiếu Tình duỗi tay ra.

Trong đôi mắt tuyệt vọng của Thiên Cực bỗng lóe lên một tia sáng.

Bạch Thiếu Tình trước mặt mọi người đã hạ gục Tư Mã Phồn gần như không thể bị đánh bại, lời nói của hắn hiển nhiên rất có trọng lượng.

Bạch Thiếu Tình đỡ lấy Địa Cực, “Ta cần một sương phòng yên tĩnh.”

“Có! Có! Bạch công tử, mời đi lối này!” Lập tức có tên đệ tử Võ Đang đã quen thuộc với Thiếu Lâm tự chủ động đứng ra dẫn đường.

Đi tới sương phòng, Tiểu Mạc cùng Hiểu Kiệt tâm linh tương thông đưa mắt nhìn nhau, một tả một hữu đứng canh ngoài cửa, tựa như một đôi môn thần, chắn hết mọi người lại bên ngoài. Võ công của bọn họ mặc dù không cao, nhưng Thái Hồ Tiêu gia cũng không phải dễ dàng đắc tội, huống chi vào thời điểm này, ai cũng biết rõ không nên đi quấy rầy Bạch Thiếu Tình đang trị thương cho Địa Cực đạo trưởng.

Bạch Thiếu Tình tiến vào sương phòng, đóng cửa lại ngăn cách mọi người ở bên ngoài.

Dù sao đều là nam nhân, cũng không có gì kiêng kị, hắn liền cởi áo của Địa Cực ra, đặt hai bàn tay lên mảng lưng gầy trơ xương của Địa Cực, thầm vận Hoành Thiên Nghịch Nhật Công.

Bên ngoài rất an tĩnh, nhưng hắn biết, lúc này bên ngoài đang chật ních người, có đệ tử Võ Đang chờ đợi Địa Cực bình phục thương thế, có võ lâm nhân sĩ chờ đợi Chính Nghĩa giáo sớm ngày bị diệt trừ.

Đồ Long tiểu tổ đại diện cho võ lâm chính đạo, mấy ngày qua thất linh bát lạc. Duệ Trí đại sư chết thảm, Phương Mục Sinh chết thảm, Tư Mã Phồn là đại ác nhân, Thiên Cực mặc dù không việc gì, nhưng Võ Đang cũng đã chịu tổn thất nặng nề.

Người duy nhất còn toàn vẹn vô tổn trong trận phong ba này, hào quang tỏa ra tứ phía, chính là Bạch Thiếu Tình.

Phong, Tư Mã, Từ gia hoặc biến đổi hoặc tan rã, đều đã khó lòng gượng dậy nổi.

Kinh qua một trận chiến này, Bạch Thiếu Tình bỗng chốc trở thành đệ nhất nhân của võ lâm chính đạo.

Mà Bạch gia, chắc chắn cũng sẽ trở thành đệ nhất đại gia của giang hồ.

Bạch Thiếu Tình nghĩ đến những điều này, lại càng cảm thấy không dễ chịu.

Phong Long, rốt cuộc ngươi đang trốn ở nơi nào?

Ta thực hận không thể quật lên ba tấc đất.

Đêm xuống, tiếng chuông của Thiếu Lâm tự ngân vang, kinh động tới những võ lâm đồng đạo có liên quan đang chờ đợi bên dưới chân núi.

Tin thắng lợi truyền xuống núi, từng tin tức khiến người ta phải kinh sợ cứ nối tiếp nhau, như đại bàng dang cánh, chỉ trong một ngày một đêm ngắn ngủi, đã bay khắp đại giang nam bắc.

Kinh biến trong Thiếu Lâm tự chợt dậy lên.

Duệ Trí đại sư bỏ mình, Phương chưởng môn Phương Mục Sinh bỏ mình, Tư Mã Phồn là gian tế của Chính Nghĩa giáo, đã phải bêu đầu.

Đồ Long tiểu tổ năm người thì mất đi ba, chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

May mà có Tư Mã phu nhân nhẫn nhục chịu khổ, Bạch tam công tử Bạch Thiếu Tình ngăn cơn sóng dữ, vạch trần bộ mặt thật của Tư Mã Phồn. Biên Bức công tử gây nhiều tội ác, khiến võ lâm phải vừa sợ vừa tức, cư nhiên xuất thân từ đại tộc trăm năm — Tư Mã gia.

Cánh cổng của Thiếu Lâm tự vừa mở ra, sự tình đã phát sinh liền như được xốc rèm lên, phơi dưới ánh dương quang, vô số câu chuyện được lan truyền.

Bạch tam công tử đối diện với Tư Mã Phồn võ công ngang tàng, dũng cảm đứng ra, không chút do dự khiêu chiến với Tư Mã Phồn.

Bạch tam công tử vì cứu đứa con tám tuổi của Tư Mã gia, bất chấp an nguy, lập xuống lời thề buộc Tư Mã Phồn phải cùng mình quyết chiến.

Bạch tam công tử sau khi dốc hết sức lực chiến đấu với Tư mã Phồn, còn không bận tâm tới nội thương, cứu sống Địa Cực đạo trưởng của Võ Đang.

Bạch tam công tử tuấn mỹ, Bạch tam công tử phong lưu, Bạch tam công tử tiêu sái, Bạch tam công tử thanh nhã, Bạch tam công tử cô ngạo, Bạch tam công tử võ nghệ cao cường…

Bạch Thiếu Tình đã không còn là một cái tên.

Nó là một thần thoại.

Thần thoại đại biểu cho giang hồ chính nghĩa, thần thoại được ngàn vạn võ lâm nhân sĩ cung phụng từ tận đáy lòng.

Cũng hệt như Phong Long năm đó, Phong Long thanh sam, lam khăn, Bích Lục kiếm.

Đó là một thần thoại mà vô số nhi nữ giang hồ mơ ước nhưng không thể chạm tới.

Thế nhưng Bạch tam công tử lại chẳng hề đắc ý, chẳng hề thoải mái.

Tâm của hắn như bị tầng tầng tơ nhện triền quấn, tơ nhện như được làm bằng sắt, khảm thật sâu vào trong da thịt, liều chết quấn riết thật chặt. Mỗi một lần hít thở, dường như đều khiến trái tim bị thít đến xuất huyết.

Hắn thi triển khinh công trong bóng đêm, hậu sơn tĩnh lặng của Thiếu Lâm tự, cùng với đại điện ồn ào huyên áo tiếng hoan ca, hình thành một sự đối lập hoàn toàn khác biệt.

Trên đại điện, giờ phút này đang nồng nặc mùi rượu. Thiếu Lâm tự từ trước tới nay vẫn luôn cấm rượu, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Bởi lẽ đối với võ lâm đã phải chịu đựng sự uy hiếp của Chính Nghĩa giáo nhiều năm mà nói, đêm nay thực sự là một đêm rất quan trọng, so với thanh quy giới luật của Thiếu Lâm tự thì quan trọng hơn nhiều lắm.

Không còn phải tranh giành đấu đá, lục đục để lựa chọn ngôi vị minh chủ. Vị minh chủ này chính là người mà tất cả nhân tâm đều hướng về.

Bạch Thiếu Tình, Bạch tam công tử.

Hắn dẫn dắt võ lâm chính đạo, đối đầu với Phong Long của Chính Nghĩa giáo.

Tất cả mọi người đều ngập tràn kỳ vọng đối với hắn, tất cả mọi người đều ngập tràn niềm tin đối với hắn.

Hắn thành công lẻn vào ẩn náu trong Chính Nghĩa giáo, là người đầu tiên anh dũng quyết chiến với giáo chủ của Chính Nghĩa giáo mà còn sống sót. Hắn lật tẩy bộ mặt thật của Biên Bức, một màn lẫm liệt không e sợ Hoành Thiên Nghịch Nhật Công, đã ghi khắc thật sâu vào lòng mỗi người võ lâm nhân sĩ.

Hắn quả cảm, kiên cường, thong dong, bất khuất.

Hắn xuất thân từ võ lâm thế gia, có phẩm chất cao thượng nhất và nhân cách cao quý nhất.

Một thần thoại mới, mang tới một niềm hi vọng vô hạn cho chúng nhân vẫn luôn bị Chính Nghĩa giáo chèn ép.

Mà thời khắc này, hi vọng của bọn họ lại đang viện cớ cần phải điều trị nội thương để lẳng lặng ly khai, phi thân lướt qua lùm cỏ cao tới đầu gối, phóng tới hậu sơn của Thiếu Lâm tự, ánh mắt lập lòe phát sáng trong bóng đêm tối đen như mực.

Hắn xẹt qua rừng cây, từ hậu sơn vòng sang một con đường khác, lại quay trở về Thiếu Lâm tự, vòng vào một con ngõ nhỏ vắng lặng. Ánh nến lạnh lùng chập chờn trong bóng đêm, đám gia phó đi qua đi lại tuần tra, canh phòng nghiêm ngặt. Bạch Thiếu Tình chỉ hờ hững liếc qua, tung người nhảy lên đầu tường, ở trên không trung vô thanh vô tức xoải bước kéo gần cự ly, tiến vào chính giữa viện lạc đang được đám gia phó bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.

Đây là một viện lạc độc lập, chuyên dùng để tiếp đãi khách quý của Thiếu Lâm tự, có số lượng không nhiều, mà khách nhân có thể chiếm giữ một tòa viện lạc như vậy trong Thiếu Lâm tự, hiển nhiên thân phận cũng không tầm thường.

Bạch Thiếu Tình bước trên nền đất mềm mại, cước bộ nhẹ nhàng yên lặng hệt như loài mèo.

Trong viện lạc được canh phòng tầng tầng lớp lớp, nhưng hắn lại thong dong tản bộ hệt như đang trong nhà mình, bước lên bậc thềm, vén mở tấm rèm cửa khẽ lay động theo gió.

Đây là căn phòng lớn nhất của viện lạc, trong ngoài viện lạc đều có gia phó chuyên tâm canh gác bảo vệ.

Kỳ quái chính là, ở xung quanh căn phòng này lại không thấy có bất kỳ một tên thủ vệ nào.

Càng kỳ quái hơn chính là, chủ nhân của nó vẫn luôn đi ngủ sớm, thế nhưng lúc này lại vẫn chưa nhập mộng, tựa hồ đang chờ đợi một ai đó.

Càng kỳ quái hơn nữa chính là, chủ nhân của nơi này hiện giờ đang ngồi quay mặt về phía cửa, nhìn thấy Bạch Thiếu Tình thong dong bước vào, lại chẳng hề kinh ngạc chút nào, tựa như người mà nàng muốn đợi, chính là Bạch Thiếu Tình.

Trong phòng có đốt một ngọn nến yếu ớt, ánh sáng hắt lên đôi mắt lấp lánh của Tư Mã phu nhân luôn đeo hắc sa, lại phản xạ ra quang mang vừa diệu kỳ vừa mỹ lệ.

Toàn bộ bóng đêm, đều bởi vì đôi mắt của nàng mà nhuộm thêm phần an tĩnh, thêm phần hoặc nhân.

Ánh mắt của Bạch Thiếu Tình, kể từ khoảnh khắc đầu tiên đặt chân qua ngưỡng cửa, đã dừng lại mãi trên mặt nàng.

Ánh mắt dịu dàng, ánh mắt trìu mến.

Hắn chầm chậm tiến lại gần nàng, tựa như e sợ bước chân của mình sẽ làm bừng tỉnh màn đêm tĩnh lặng. Hắn cúi đầu xuống, chăm chú nhìn nàng thật sâu.

“Nghê Hồng.” Ngón tay thon dài trắng nõn, xoa nhẹ lên trán nàng. “Ta không biết nàng lại đi làm vợ kế của Tư Mã gia. Nghê Hồng, mấy năm qua, nàng sống có tốt không?”

Nàng quay mặt đi, nhẹ nhàng nói: “Nào có ai là Nghê Hồng? Ở đây chỉ có Tư Mã phu nhân. Tư Mã phu nhân sống rất tốt.”

“Nghê Hồng. Nghê Hồng.” Bạch Thiếu Tình khẽ khàng gọi, khuỵu gối xuống, dịu dàng quay mặt nàng về, nhìn vào đáy mắt nàng. “Nàng hận ta tới cỡ nào? Ngay cả liếc nhìn ta một cái cũng không chịu sao?”

Tư Mã phu nhân, Phương Nghê Hồng thoăn thoắt múa kiếm dưới chân Hoa Sơn năm xưa, đưa mắt liếc nhìn hắn một cái, u oán khẽ giọng đáp: “Ngươi còn nhớ được ta? Còn nhớ được Phương Nghê Hồng? Ngươi nhận ra ta từ khi nào?”

“Nàng che hắc sa, lúc nói chuyện lại luôn đè thấp âm giọng…” Bạch Thiếu Tình nhìn nàng, không chớp mắt lấy một lần. “Nhưng lúc nàng ở trên đại điện, ánh mắt nàng liếc nhìn ta như vậy, ta liền biết chính là nàng. Ánh mắt của nàng vẫn trong trẻo như biết nói nhường ấy.”

Phương Nghê Hồng bỗng nhiên quay mặt đi, nghiến răng nói: “Ngươi đừng hoa ngôn xảo ngữ với ta, ngươi… Ta hận ngươi, so với hận Tư Mã Phồn còn sâu hơn.”

Bạch Thiếu Tình tự thấy hổ thẹn, một hồi lâu không lên tiếng, chua chát nói: “Nàng hận ta như vậy, hà cớ gì còn phải cứu ta? Cứ để ta chết đi, cũng xem như bớt cho nàng một phần buồn bực.”

“Ai muốn cứu ngươi?” Phương Nghê Hồng quay đầu lại, trong đôi mắt kiên nghị lại mang theo hận ý. “Tư Mã Phồn sát hại phu quân của ta, là ta tận mắt nhìn thấy. Ta đã phát thệ, nhất định phải báo thù cho phu quân, nhất định phải nuôi lớn Thụy Nhi.”

“Vậy làm sao nàng biết, rồi còn vu cáo cho Tư Mã Phồn là Biên Bức?”

Phương Nghê Hồng không đáp, hung dữ trừng hắn, cúi đầu xuống một lúc lâu, mới nói: “Ta tưởng vị cô nương kia, là do ngươi bảo tới.”

“Vị cô nương kia?”

“Ngươi không biết?” Phương Nghê Hồng lại thở dài một tiếng, xa xăm nói: “Nàng ấy đích thân tới tìm ta. Nàng nói năm đó ngươi để đòi được Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ, đã phải chịu không ít đau khổ. Còn nói nếu không có sự giúp đỡ của ta, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn. Ngươi… Ài, con người ngươi, thật đúng là khắp nơi đều có người phiền não lo nghĩ cho ngươi, chỉ sợ ngươi xảy ra một chút xíu chuyện…” Nàng thoáng ngừng, rồi lại nhịn không được mà nói khẽ: “Vị cô nương kia tốt lắm, trong lòng nàng ấy chỉ tâm niệm ngươi, ngươi… ngươi đừng khiến cho nàng ấy phải mệnh khổ như ta.”

Bạch Thiếu Tình phỏng đoán “vị cô nương kia” nếu không phải Thủy Vân Nhi thì cũng là Phong Nguyệt Nhi, nghe Phương Nghê Hồng nói vậy, tâm tư nhịn không được liền khó chịu như bị mèo cào, lại cảm thấy từng trận đau đớn như đục ruỗng.

Khắp nơi đều có ngươi phiền não lo nghĩ cho ngươi, chỉ sợ ngươi xảy ra một chút xíu chuyện…

Làm sao nàng biết được, người phiền não lo nghĩ cho hắn, không phải vị cô nương kia, mà là một người khác.

Bạch Thiếu Tình ngẩn người hồi lâu, vỗ nhẹ lên bàn tay của Phương Nghê Hồng, dịu dàng nói: “Nghê Hồng, vì sao nàng luôn đeo hắc sa? Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ mà ta đưa cho nàng, lẽ nào vẫn chưa dùng tới?”

Phương Nghê Hồng nghe xong lời hắn nói, liếc nhìn hắn đầy vẻ không đành, chầm chậm nhấc tay vén mạng che mặt lên, để lộ ra một khuôn mặt vô cùng mịn màng. “Đều tốt cả rồi.” Lại thả xuống che lại như cũ, nói: “Bây giờ ta đã là Tư Mã phu nhân, sao có thể tùy tiện để người khác nhìn thấy diện mạo của mình?”

“Tư Mã Thiên đối xử với nàng tốt không?”

“Tốt…” Phương Nghê Hồng lộ ra nét mặt hoài niệm. “Hắn bảo Thụy Nhi phải xem ta như mẹ ruột, hắn dạy ta kiếm pháp, cùng ta gảy đàn, thường hay mang về rất nhiều đồ vật hiếm lạ cổ xưa. Biết ta thích ăn bánh hoa quế (1), liền phái người đi mời đại đầu bếp của Giang Nam hoa quế phường về tận Đa Tình Lâm. Mặc dù tuổi tác của hắn khá lớn, nhưng hắn…” Nàng liếc nhìn Bạch Thiếu Tình, “…Hắn tốt hơn ngươi…”

Bạch Thiếu Tình cả đời kiệt ngạo ngông nghênh, giờ phút này lại cúi đầu để mặc cho Phương Nghê Hồng quở trách, gật đầu nói: “Ta biết, ta không tốt.” Sắc mặt trầm xuống, hắn hỏi: “Nàng đã biết ta là ai?”

Trong phòng một hồi trầm mặc.

“Nàng đã biết ta lừa đi Hoa Sơn kiếm pháp từ chỗ nàng, còn sát hại sư huynh của nàng.”

“Sư huynh của ta mặc dù không khiến người ta yêu thích, nhưng hắn cũng là một người tốt. Hắn chết, ta rất thương tâm.”

Bạch Thiếu Tình áy náy nói: “Bởi vậy ta thật sự không hiểu rõ, tại sao nàng còn phải giúp ta?”

Phương Nghê Hồng không đáp, chầm chậm nhấc bàn tay ngọc mảnh khảnh lên, gảy gảy bấc nến, chợt hỏi: “Nghe nói ngươi đã làm đệ tử của giáo chủ Chính Nghĩa giáo, đã học thiên hạ đệ nhất kỳ công?”

“Không sai.”

“Học Hoành Thiên Nghịch Nhật Công rồi, vậy Hoa Sơn kiếm pháp kia, chẳng còn là gì nữa…”

Bạch Thiếu Tình ngạc nhiên.

Phương Nghê Hồng lại rất nghiêm túc mà nhìn thẳng vào mắt hắn, chầm chậm nói: “Ngươi phải đáp ứng ta, cho dù ngươi có học thiên hạ đệ nhất kỳ công, có làm thiên hạ đệ nhất cao thủ, bộ Hoa Sơn kiếm pháp mà ta đã dạy cho ngươi kia, một chiêu cũng không được quên.” Nàng nắm lấy tay Bạch Thiếu Tình, trong đôi mắt kiên định ánh ra khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, dịu dàng nói: “Ngươi đáp ứng ta, vĩnh viễn sẽ không quên kiếm pháp mà ta đã dạy cho ngươi.”

Bạch Thiếu Tình ngây ngẩn nhìn nàng, hình ảnh thiếu nữ dưới Hoa Sơn có nụ cười rạng rỡ như hoa, chồng chéo lên Tư Mã phu nhân đang đeo hắc sa trước mặt.

Giọng nói của nàng dịu dàng, ánh mắt vô oán vô hận, lại như mãnh thú cắn xé trái tim hắn, khiến hắn phải máu chảy đầm đìa.

“Nghê Hồng, Nghê Hồng, ta lừa nàng, phụ nàng, tại sao nàng còn đối với ta như vậy?” Bạch Thiếu Tình lộ ra biểu cảm yếu đuối như hài tử, khuỵu chân trước mặt nữ nhân đã bị hắn cô phụ này, ngẩng đầu lên nhìn nàng thật sâu. “Ta thật muốn biết, tới cùng thì tình là thứ gì?”

“Bạch Thiếu Tình, Bạch tam công tử, Bạch đại minh chủ a!” Phương Nghê Hồng nhẹ nhàng cúi đầu xuống, nở ra một nụ cười động nhân với hắn. “Tình, chính là cho dù người đó có gây nên tội ác tày trời, hại tẫn sinh linh, ta cũng muốn nhớ tới hắn, che chở cho hắn, giúp đỡ hắn.”

Ấm lạnh chua cay ầm ầm đánh úp về phía Bạch Thiếu Tình, phô thiên cái địa.

Năm năm tháng tháng, hắn lãng du khắp giang hồ, một đêm tẫn hoan, lại cô phụ nhiều tấm chân tâm như vậy.

Cả người Bạch Thiếu Tình kịch chấn, hắn chụp lấy bàn tay của Phương Nghê Hồng, nắm lại thật chặt, run rẩy nói: “Ta phụ nàng rồi, ta có lỗi với nàng, Nghê Hồng, chỉ cần nàng nói một câu, từ nay về sau ta sẽ cùng nàng, dùng cả đời cả kiếp để chuộc tội.”

Khóe mắt Phương Nghê Hồng ẩm ướt, nàng dịu dàng nhưng kiên quyết đẩy hắn ra, lắc đầu nói: “Ta sẽ không đi cùng ngươi. Ta là Tư Mã phu nhân, ta có Đa Tình Lâm, còn có Thụy Nhi, dù Tư Mã Thiên đã chết, nhưng hắn vẫn là phu quân của ta. Ngươi phụ ta, nhưng hắn chưa từng phụ ta.”

“Nghê Hồng…”

“Ta còn có chuyện của ta, ngươi cũng có chuyện của ngươi. Ngươi đi đi!” Phương Nghê Hồng quay mặt đi, trầm giọng nói: “Nếu ngươi còn không đi, chính là rắp tâm hại ta.”

Bạch Thiếu Tình mờ mịt đứng dậy, buồn bã nhấc chân rời đi như có điều mất mát.

Bỗng nhiên Phương Nghê Hồng lại khẽ gọi một tiếng: “Thiếu Tình…”

Bước chân của Bạch Thiếu Tình liền ngừng lại.

Giọng nói phía sau dịu dàng êm tai, mang theo vô hạn suy tư, muôn vàn không nỡ.

“Ngươi… ngươi đừng cô phụ người khác nữa… Và còn, đừng quên bộ kiếm pháp kia.”

Bạch Thiếu Tình lặng lẽ gật đầu, bước đi rất lâu, mới xốc lên được tấm rèm cửa.

Phương Nghê Hồng chạy tới bên cửa sổ, nhìn hắn tung người nhảy lên nóc nhà, nhấp nhô vài cái, đã biến mất vào màn đêm tăm tối.

Trơ mắt nhìn hắn bước ra khỏi thế giới của mình, trong lòng đau xót cuộn xoắn, một hồi trống rỗng hư không.

“Nương? Nương?” Từ trên hành lang truyền tới tiếng gọi của Tư Mã Thụy.

Phương Nghê Hồng vội vàng lau khô lệ ngân trên mặt, bước ra ngoài ôm lấy Tư Mã Thụy, cảm thấy khoảnh khắc trời ngả đất nghiêng ban nãy đã ngừng lại, thân thể mềm mại ấm áp trong lòng, dường như có thể tiếp thêm cho nàng vô vàn sức mạnh. “Nương ở đây, sao còn chưa ngủ?”

“Con không ngủ được. Nương, người đọc mấy bài văn cho Thụy Nhi nghe đi! Có lẽ nghe xong Thụy Nhi sẽ muốn ngủ.”


Vầng thái dương mới nhô lên.

Toàn bộ giang hồ, tràn đầy ý chí chiến đấu cùng xúc cảm mãnh liệt.

Biên Bức công tử đã chết, Chính Nghĩa giáo đã mất đi một đại tướng, người người đều vỗ tay ăn mừng.

Thế nhưng Phong Long, cái người thanh sam lam khăn Bích Lục kiếm từng được chúng nhân kính ngưỡng như thần thoại kia, hiện giờ đang ở nơi nào?

Thiếu Lâm tự vẫn là tiêu điểm được muôn người chú ý, nơi đó tụ tập giang hồ nhân sĩ đến từ khắp năm sông bốn biển, nơi đó có — Bạch Thiếu Tình.

“Hẳn là nên thừa thắng xông lên, một hơi quét sạch sào huyệt của Chính Nghĩa giáo!”

“Không thể chần chừ thêm nữa, bây giờ không diệt trừ Phong Long, còn đợi tới khi nào?”

“Minh chủ vừa đăng vị, giang hồ đồng đạo đều sôi nổi hưởng ứng, mọi người e sợ Chính Nghĩa giáo của dĩ vãng bây giờ đã có thể dũng cảm mở miệng nói chuyện rồi. Bọn chúng mất đi tay trong, phân đàn Giang Bắc của Chính Nghĩa giáo đã bị tiêu diệt.”

“Thế nhưng vẫn chưa có tăm tích của Phong Long. Đạo trưởng, công phá phân đàn của Chính Nghĩa giáo, có bắt sống được tên nào không?”

Thương thế của Địa Cực đã dần biến chuyển tốt, nhưng sắc mặt vẫn rất nhợt nhạt, hắn lắc đầu nói: “Lần trước bắt được một tên phân đàn chủ, nhưng gã giảo hoạt vô cùng, lúc tra khẩu cung lại dám ăn nói bừa bãi, vu bẩn cho minh chủ là Biên Bức công tử của Chính Nghĩa giáo.”

“Chết đến nơi còn mưu đồ bôi bẩn thanh danh của minh chủ, phải thiên đao vạn quả!”

Thiên Độc âm trầm cười nói: “Để ta đối phó với hắn đi, đảm bảo sẽ hỏi cho bằng ra tăm tích của tên lão tặc Phong Long.”

Địa Cực nói: “Đáng tiếc, nhất thời không coi chừng tốt, để hắn tự vẫn mất rồi.”

“Hừ, chỉ cần minh chủ dưỡng thương ổn thỏa, lại đi do thám tin tức của Phong Long…”

Có người ngẩng đầu lên hỏi: “Minh chủ vẫn đang trị thương?”

“Ừ, xem ra lần trước giao đấu với Tư Mã Phồn, bị thương không nhẹ…”

Bầu không khí trầm mặc bỗng nhiên bao trùm xuống.

Mọi người không nói lời nào, nhưng tâm tư trong lòng đều giống nhau.

Biên Bức công tử Tư Mã Phồn thân là đệ tử mà đã lợi hại như vậy, Phong Long sư phụ kia, chẳng biết còn mạnh mẽ đến mức nào?

Lúc Phong Long còn làm võ lâm minh chủ, chưa từng có người nào có thể đấu qua trăm chiêu dưới Bích Lục kiếm của hắn. Hiện giờ xem ra, trăm chiêu kia bất quá cũng chỉ là kết quả do Phong Long giấu giếm thực lực.

Ngoài Bạch Thiếu Tình ra, còn ai dám khiêu chiến với Phong Long?

Nếu ngay cả tân nhậm minh chủ Bạch Thiếu Tình cũng bại dưới kiếm Phong Long, vậy còn ai dám khiêu chiếu với Phong Long?

Người người đều đang trông chờ thương thế của Bạch Thiếu Tình mau chóng khỏi hẳn.

Bạch Thiếu Tình lại tự biết rõ, một chút nội thương hắn cũng không có. Một chưởng mà Tư Mã Phồn đánh trúng kia, là sau khi công lực của y đã tán đi hết, giống như bị một tên thô hán không biết võ công đánh cho một chưởng vậy thôi, chẳng hề hấn gì.

Bạch Thiếu Tình chỉ là rất mệt, cảm giác mệt mỏi không nói nên lời cứ triền quấn quanh hắn, quấn nhiễu không rời thân.

Khước từ lời đề nghị của mọi người muốn hắn đổi sang viện lạc độc lập lớn nhất, hắn vẫn chọn ở lại gian sương phòng ban đầu này.

Bạch Thiếu Tình không cho phép bất kỳ ai tới gần sương phòng của hắn.

Hắn đã là võ lâm minh chủ cao cao tại thượng, phân phó xuống một câu, mọi người liền như phụng thánh chỉ, không dám có chút bất tuân. Tiểu Mạc ủy khuất vạn phần, thương tâm nhìn hắn, bởi lẽ mệnh lệnh này của Bạch Thiếu Tình thế nhưng lại bao gồm cả hắn, hắn vốn còn tưởng mình có thể tiếp tục ở lại làm hộ pháp cho Bạch Thiếu Tình lúc trị thương.

Những sương phòng lân cận không có ai qua lại, không người nào dám tùy tiện quấy rầy việc trị thương của võ lâm minh chủ.

Bầu không gian tĩnh mịch khiến người ta phải tâm phiền ý loạn, Bạch Thiếu Tình ngồi im trong phòng được một lúc, lại muốn đi ra ngoài, chầm chậm dạo bước một vòng xung quanh.

Hắn chắp tay sau lưng, trầm tư. Người bên ngoài nhìn thấy từ xa xa, đều cho rằng hắn đang ưu tư vì võ lâm đại sự. Kỳ thực, hắn chẳng nghĩ gì cả, chỉ bởi vì tâm phiền ý loạn, nên mới muốn đi dạo một vòng.

Thong thả dạo bước một vòng, sau đó hắn sẽ lại gấp gáp xoải chân tiến vào trong phòng.

Hắn cứ không ngừng tới tới lui lui, ra ra vào vào, mỗi lần bước chân qua bậc cửa, đều nhịn không được mà dùng đôi mắt sáng ngời, chăm chú nhìn một lượt khắp sương phòng dần dần hiện ra từng chút từng chút trước mắt, quét nhìn những bàn, ghế, giường trong sương phòng kia.

Nhưng Phong Long không ngồi trên ghế, chén trà hắn uống, cũng không đặt trên bàn.

Hắn không giống như lần trước, nghênh ngang, đáng giận mà ngồi ở đó, tựa như đang ngồi trong nhà của chính mình. Hắn không thong dong tự tại bưng chén trà của Bạch Thiếu Tình, tựa như đang bưng chén trà của chính mình.

Trên giường, cũng không có bất kỳ dấu vết nào chứng tỏ từng có người chạm qua.

Đôi mắt sáng ngời dần dần ảm đạm.

Lần này tiếp lần kia.

Một lần rồi lại một lần.

Chẳng những Phong Long, mà cả Thủy Vân Nhi, Phong Nguyệt Nhi, cũng không hề thấy bóng dáng.

__Hết chương 8 – Quyển hạ__

(1) bánh hoa quế: là món ăn đã có hơn ba trăm năm lịch sử. Tương truyền, ở những năm cuối triều Minh, huyện Tân Đô có một người bán rong tên là Lưu Cát Tường dùng bột gạo nếp, đường và mật hoa quế làm nguyên liệu chế tác ra món bánh ngọt mỹ vị này. Bánh hoa quế có lịch sử lâu đời, hương vị thơm ngon, cách làm đơn giản, nhiều kiểu dáng đa dạng, thỏa mãn đủ loại nhu cầu về hương vị của mọi người.

Bạn đang đọc Biên Bức của Phong Lộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.