Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 6641 chữ

Chương 9 – Quyển hạ

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Bạch Thiếu Tình vẫn chưa từ bỏ hi vọng, cứ đi tới đi lui, bước vào phòng, rồi lại ra khỏi phòng.

Hắn luôn có một loại ảo giác, cảm thấy Phong Long vẫn ở ngay bên cạnh, đang nhìn hắn, theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

Bên khóe môi Phong Long chắc hẳn vẫn mang nét cười đáng ghét, đáng hận kia, nét cười ngấm ngầm mưu tính người trong thiên hạ. Nhưng đó lại là một nụ cười nhàn nhạt, chỉ như vân đạm phong khinh, đắc ý đến không người bì kịp, tựa hồ những chuyện mà thiên hạ vu cho mình cũng chỉ là một trò vui đùa.

Hắn luôn có một loại ảo giác, dường như mỗi lần đặt lưng nằm xuống, liền cảm thấy có một thân thể ấm nóng đang nằm ngay bên cạnh. Phong Long sẽ ngồi thẳng dậy, dùng đôi mắt mang theo ý cười để nhìn hắn chăm chú. Nhất định là tên đó lại sử mấy món mê dược của tà môn ngoại đạo, mấy thứ ma công của bàng môn tả đạo.

Hắn luôn có một loại ảo giác, mỗi lần hắn đặt chân vào trong sương phòng, Phong Long sẽ xuất hiện trong phòng, tùy ý đi qua đi lại, ngồi vào ghế của hắn, dùng chén trà của hắn, ngủ trên giường của hắn, tùy ý ôm lấy chăn của hắn.

Nhưng mỗi lần hắn quay trở về, lại đều không tránh được một hồi thất vọng.

Tất cả những thứ đó đều chỉ là ảo giác, thực sự là ảo giác.

Mọi người đều đang trông cậy vào hắn.

Thiên Cực đạo trưởng, Địa Cực đạo trưởng, Thông Trí đại sư… Bọn họ không biết, Bạch đại minh chủ của bọn họ, mỗi lần nghe thấy cái tên Phong Long ấy, lòng đều đau như dao cắt.

Hắn cao cao tại thượng, đã là võ lâm minh chủ, đã là thần thoại của võ lâm.

Không biết đây là một sự khởi đầu? Hay là một cái kết thúc?

Đứng ở nơi cao, nhận sự kính ngưỡng của vạn người, tựa như cánh diều bay lên quá cao, bị người cầm dây thả tay ra, không tìm thấy nơi để cất cánh nữa.

Càng bay càng cao, càng giống như bị người vứt bỏ.

Sương phòng trống rỗng, ngoại trừ chính bản thân hắn ra, không còn dấu vết của ai khác.

Phong Long, Phong Long, tên ác nhân nhà ngươi!

Rốt cuộc ngươi đang ở nơi nào?

Tra tấn ta như vậy, ta phải giết ngươi, giết ngươi!

Hoành Thiên Nghịch Nhật Công trong cơ thể cuộn trào, thiêu đốt đến nỗi hắn không thể nào chống đỡ được.

Triền quấn trong lòng như tơ nhện được đúc bằng sắt, đã khảm rất sâu vào trong trái tim, hắn thậm chí không dậy lên nổi một tia ý niệm phải kéo nó ra.

Hắn đã bị lãng quên, bị Phong Long lãng quên!

Phong Long đưa hắn lên bảo tọa của võ lâm minh chủ, dùng ngàn vạn cây châm không thể nhìn thấy, đóng hắn lên bảo tọa lạnh lẽo trơ trọi này, nhìn hắn đầy châm biếm.

Khiến hắn lo lắng bất an, khiến hắn phải khóc không ra nước mắt, khiến hắn khổ không nói nổi thành lời, khiến hắn đối với cẩm cuốn lác đác vài nét vẽ ít ỏi kia, cơ hồ muốn phát điên.

Bạch Thiếu Tình cúi đầu, hung hăng dùng tay vò nắn cẩm cuốn bất ly thân ấy, hận không thể xé nó ra thành trăm mảnh, đốt thành tro, để cho gió thổi tới chân trời, mãi mãi không nhìn thấy nữa.

Nội lực của hắn thâm hậu, đừng nói cẩm cuốn, cho dù có là đồng thiết, vào trong tay hắn cũng phải tan thành nước thép chỉ trong khoảnh khắc. Ấy thế mà cẩm cuốn mỏng manh kia, ở trong tay hắn lại thoát khỏi vận rủi hết lần này qua lần khác, khi màn đêm buông xuống, nó vẫn an an ổn ổn nằm sát trên lồng ngực của hắn như trước.

Điều này khiến Bạch Thiếu Tình tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đến thổ huyết.

“Minh chủ!” Đang suy tư ngó đăm đăm cẩm cuốn, chợt vang lên tiếng kêu lớn của Tiểu Mạc theo tiếng bước chân đang tới gần, chỉ một lát sau đã tới trước cửa.

Bạch Thiếu Tình cầm cẩm cuốn lên, trầm giọng nói: “Ta đã bảo rồi, nội thương của ta chưa khỏi, không mở võ lâm đại hội gì cả!” Âm ỉ có pha lẫn cả nộ ý. Đã hạ lệnh không được phép làm phiền hắn bởi những việc như thế này, tại sao vẫn một mực muốn bức hắn phải làm cái nọ cái kia?

Lời còn chưa dứt, Tiểu Mạc đã nghiêng ngả lảo đảo xông vào, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Nhìn thấy Bạch Thiếu Tình, môi mấp ma mấy máy, quá mức kích động, nhất thời không thốt nên lời.

Tiểu Mạc còn chưa mở miệng, đã có thêm Thiên Cực phóng vào từ bên ngoài, vừa thấy Bạch Thiếu Tình, liền trầm giọng nói: “Có tin tức của Phong Long rồi. Tên ác tặc này cư nhiên dám để lại thư trên Thiếu Lâm tự.”

“Cái gì?”

Thông Trí và Địa Cực hiển nhiên là vừa nhận được tin tức liền chạy tới đây, Thông Trí niệm một tiếng Phật hiệu, nhíu mày nói: “Lão nạp đã xem qua, chính xác là nét chữ của Phong thí chủ.”

Lúc này Tiểu Mạc mới miễn cưỡng kiểm soát được cái lưỡi của mình, run rẩy nói: “Hắn… hắn đã bắt đi Hiểu Kiệt!” Âm giọng vừa cao vừa sắc bén, khuôn mặt trẻ măng thống khổ vặn vẹo.

Bạch Thiếu Tình tiến về phía trước kéo lấy tay hắn, cảm thấy tay hắn đang róc rách mồ hôi lạnh, móng tay gần như bấm cả vào da thịt của Bạch Thiếu Tình.

“Đừng lo lắng, chúng ta sẽ cứu Hiểu Kiệt về.” Hắn trầm giọng nói, lại quay đầu sang nhìn Thiên Cực, cầm lấy lá thư do Phong Long để lại.

Bất chợt nhìn thấy nét chữ của Phong Long, trong lòng Bạch Thiếu Tình ê ẩm chua xót, lại có một loại yên bình nói chẳng thành lời, tựa như đang vẫy vùng trong đầm nước lại chợt giẫm thấy một tảng đá. Nhưng xem nội dung trên lá thư kia, lại cảm thấy như một trò đùa cực kỳ khôi hài. Sắc mặt của Bạch Thiếu Tình tối sầm, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh lùng. “Muốn chấm dứt trận chiến còn chưa kết thúc lần trước? Thì ra là tìm ta để quyết đấu.”

Mọi người đang thấp thỏm không yên, thấy hắn mặc dù sầm mặt, nhưng không hề có một tia e sợ, nhất thời cảm thấy an tâm, ào ào nói: “Đây rõ là Phong Long tự chuốc lấy cực khổ rồi, để xem minh chủ sẽ giáo huấn hắn thế nào.”

“Xưa nay tà không áp được chính, nhất định Phong Long sẽ phải thất bại thảm hại.”

“Chuẩn bị trước võ lâm đại hội cho tốt, chờ bắt sống được Phong Long rồi, liền đem hắn thiên đao vạn quả!”

Tiểu Mạc đối với tất cả những lời lẽ hùng hồn bên cạnh đều không để tâm, hắn chỉ một mực nắm chặt lấy tay Bạch Thiếu Tình, đôi hổ mâu hệt như đóng đinh trên mặt Bạch Thiếu Tình, nghiến răng nói: “Ta muốn đi cùng huynh.”

Hữu ý hoặc vô ý, ngày mà Phong Long ước hẹn thách đấu, vừa vặn đúng vào sơ mười.

Ba tháng sau, sơ mười.

Chính là sơ mười.

Ở nơi tái bắc xa xôi, trên đỉnh núi Mông Tịch.

Không đến một ngày, tin tức Phong Long khiêu chiến với võ lâm minh chủ đã truyền ra khắp thiên hạ, mọi người đều ồn ào xôn xao.

Tên ác tặc này, lại vẫn kiêu ngạo như thế.

Nhưng trong lòng, ít nhiều cũng có mấy phần chờ mong.

Phong Long, Phong Long thanh sam lam khăn Bích Lục kiếm, Phong Long được xưng tụng là kiếm thần, Phong Long rõ ràng là võ lâm minh chủ, đã là thiên chi kiêu tử* lại đi đắm mình sa đọa, làm giáo chủ của Chính Nghĩa giáo, khiến cho ngàn vạn người phải phẫn hận nghiến răng.

(*đứa con được ông trời sủng ái)

Tân nhậm minh chủ cô ngạo, Bạch Thiếu Tình tuấn mỹ như người trời kia, bạch y phiêu phiêu, cầm kiếm đứng thẳng, chạm trán với Bích Lục kiếm của hắn, kết quả liệu sẽ thế nào đây?

Kiêu hùng chạm trán anh hùng, chỉ cần nghĩ tới trên đỉnh núi mây mù tịch liêu ấy, hai đạo thân ảnh ngạo nghễ đứng đối diện với nhau, đã khiến cho lòng người phải say mê ngóng đợi.

Điều mà người trong giang hồ mong mỏi, bất quá chính là một khoảnh khắc sảng khoái tiêu sái như vậy.

Thiếu Lâm tự lại một lần nữa trở thành cấm địa, nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Nhưng không phải lại phát sinh thảm sự gì, chỉ là Bạch đại minh chủ có lệnh, hắn muốn dốc sức trị thương, chuẩn bị cho cuộc chiến với Phong Long.

Lệnh này vừa ban ra, nào ai dám mạo hiểm gây sơ suất lớn cho thiên hạ, quấy rầy sự an tĩnh của Thiếu Lâm tự?

Mọi người tránh xa khỏi sương phòng của Bạch Thiếu Tình, gian sương phòng nho nhỏ không chút bắt mắt kia, đã trở thành thánh địa của chốn võ lâm. Chỉ có Tiểu Mạc hàng ngày trầm mặc đem cơm ba bữa tới đặt trước cửa, để Bạch Thiếu Tình tự lấy vào dùng.

Tiểu Mạc đã gầy đi rất nhiều, càng làm hiển lộ đôi mắt to tròn sáng rực, da tay ngăm đen, càng làm tôn lên sắc mặt trắng nhợt.

Mỗi ngày ngoài việc đưa cơm, hắn đều luyện kiếm.

Ban ngày luyện, buổi tối luyện, trời nổi gió cũng luyện, trời mưa cũng luyện.

Mấy ngày qua, thời gian hắn luyện kiếm đã vượt xa so với tổng thời gian hắn luyện kiếm suốt mười mấy năm qua.

Không ai còn nhìn thấy nụ cười của hài tử thích vui cười này, không ai còn nghe thấy âm thanh của hài tử thích kêu gào la hét này.

Hệt như thứ mà Phong Long đã mang đi không phải Hiểu Kiệt, mà chính là nụ cười cùng đầu lưỡi của hắn.

Thế nhưng, ánh mắt của hắn lại trở nên kiên nghị, tựa như cho dù Thái Sơn có sập xuống trước mắt, hắn cũng sẽ dọn sạch nó đi.


Ba tháng sau, sơ mười.

Nơi tái bắc xa xôi, trên đỉnh núi Mông Tịch.

Ngày mà tất cả mọi người trong giang hồ đều lặng lẽ chờ đợi, nơi mà tất cả mọi người trong giang hồ đều chăm chú hướng về.

Bất quá chỉ là một ngày bình thường.

Ánh dương quang ấm áp, gió mát ôn hòa, Thiếu Lâm tự an tĩnh.

Đại môn vẫn luôn khép chặt của Thiếu Lâm tự, bỗng nhiên “Kẹt” một tiếng, chầm chậm được đẩy ra.

Ngay tại khoảnh khắc tiếng động khe khẽ ấy vang lên, đám người đã chờ đợi mãi bên ngoài Thiếu Lâm tự bỗng nhiên ngẩng phắt đầu dậy. Bọn họ bị lệnh cấm của Thiếu Lâm tự ngăn lại bên ngoài, nhưng dẫu thế nào cũng quyết không chịu rời bước xuống núi. Giang hồ trăm năm, liệu có thể có được mấy trận quyết chiến kinh thiên động địa như vậy?

Bọn họ tự dựng lều ngoài chùa, nấu cơm, dùng ngạo khí của người giang hồ để khốn khổ chống đỡ, bất quá chỉ để đợi được một khoảnh khắc này.

Khoảnh khắc Bạch Thiếu Tình xuất quan, bước ra khỏi đại môn của Thiếu Lâm tự, nghênh chiến với Phong Long.

Đại môn nhẹ nhàng mở ra, một cẳng chân đi giày vải trắng, thong dong bước qua ngưỡng cửa cao cao của Thiếu Lâm tự.

Cẳng chân kia, ưu nhã nói không nên lời, đẹp mắt nói không nên lời, mặc dù động tác nhẹ nhàng, nhưng lại tràn đầy sự tự tin. Chầm chậm duỗi ra, chầm chậm giẫm lên mặt đất bên ngoài Thiếu Lâm tự, tựa như vô thanh vô tức, kỳ thực lại đạp lên trái tim của mỗi con người đang chăm chú nhìn vào nó.

Khi cẳng chân còn lại cũng bước ra, chủ nhân của đôi chân này cũng đã hiện thân.

Y phục trắng, giày vải trắng, mái tóc đen nhánh được buộc lên bằng khăn trắng, bị làn gió nhẹ nhàng xuy thổi phất động. Nhưng nhân cách của hắn, biểu tình của hắn, so với một thân bạch y trên người còn thanh khiết hơn.

Sau lưng hắn có rất nhiều người, có Thiên Cực đạo trưởng, Địa Cực đạo trưởng của Võ Đang, có Thông Trí đại sư, Hằng Trí đại sư của Thiếu Lâm tự, có Thiên Độc chưởng môn của Vân Nam… Người nào người nấy đều tiếng tăm lẫy lừng.

Nhưng trong mắt mọi người, chỉ nhìn thấy một mình bạch y nhân này.

Hắn chẳng qua chỉ lẳng lặng đứng, lại như đã đứng cả ngàn vạn năm. Mà cho dù có đứng thêm ngàn vạn năm nữa, thắt lưng của hắn vẫn sẽ thẳng như vậy, hắn vẫn sẽ thanh khiết như vậy.

Bàn tay hắn óng ánh như ngọc, ngay cả giang hồ lãng tử đào hoa nhất, cũng không nhớ nổi còn có bàn tay của nữ nhân nào có thể đẹp hơn bàn tay của hắn.

“Minh chủ…”

“Bạch minh chủ…”

Mọi người đứng dưới tán cây, không ai có thể dịch chuyển bước chân.

Đôi mắt phát sáng mang theo sắc thái mênh mang, cảm khái mà len lén nhìn hắn.

Đây chính là Bạch Thiếu Tình, đây chính là Bạch tam công tử sắp cùng Phong Long quyết chiến sống còn, đây chính là hi vọng của võ lâm chính đạo.

Đám người đã phải ăn ngủ nhiều ngày trên mảnh đất hoang bên ngoài Thiếu Lâm tự đã không còn nuối tiếc gì nữa, dường như chỉ cần được liếc nhìn thấy một lần như vậy, cũng đã chứng kiến trận đại chiến mà võ lâm mãi mãi còn khắc ghi.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy Bạch tam công tử bước ra khỏi Thiếu Lâm tự.

Bước chân của hắn thong dong như thế, phong thái của hắn mê người như thế, bên môi hắn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt thâm sâu đến không nhìn thấy đáy chầm chậm lướt qua, dường như đã phản chiếu tất cả vào trong đáy mắt, rồi lại như tất cả phản chiếu cũng không đủ để lấp đầy.

Trong đám đông, người giỏi nhất về nhìn mặt đoán ý, vẫn phát hiện ra trên khuôn mặt hắn có một tia cô tịch nhạt nhòa như khói sương.

Mạt cô tịch lơ đãng này khiến hắn trở nên xa xôi, xa xôi đến không thể chạm tới.

Khi mọi người còn đang vội vàng ghi khắc thật sâu một màn vĩnh hằng này vào trong tâm trí, Bạch Thiếu Tình đã động thân.

“Minh chủ…”

“Bạch tam công tử…”

Mọi người khẽ giọng gọi.

Không ai dám chắn trước mặt hắn, không ai dám lớn tiếng nói chuyện, quấy nhiễu sự yên tĩnh của nơi này, sự yên tĩnh vì Bạch Thiếu Tình mà ngưng đọng. Bọn họ đứng từ xa nhìn Bạch Thiếu Tình lên ngựa, đứng từ xa nhìn đám người Thiên Cực cùng những võ lâm cao thủ có liên quan lên ngựa. Nhìn cát bụi cuộn lên mờ mịt, dần dần che mờ tầm mắt, mới vội vàng chạy lên, tự dắt ngựa của mình ra, đuổi theo phía sau.

Ai ai cũng biết nơi mà Bạch Thiếu Tình đang hướng đến.

Sơ mười.

Nơi tái bắc xa xôi, trên đỉnh núi Mông Tịch.

Bạch Thiếu Tình cưỡi ngựa phi trước, hắn luôn luôn xa xôi như vậy, xa xôi như một câu chuyện thần thoại tuyệt đẹp.

Hắn là đi quyết chiến sinh tử với Phong Long.

Y phục trắng, giày trắng, khăn trắng, cưỡi con tuấn mã tuyết trắng, tựa như từ trên trời bước xuống, sắp đi quyết chiến với con thuồng luồng hung ác trong đầm sâu.

Nhưng hắn thong dong như vậy, trấn định như vậy, không có một tia ý vị bi tráng.

Hắn đã quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến không cần bi tráng phụ trợ.

Một mình một ngựa phóng đằng xa, ngay cả đám người Thiên Cực đạo trưởng, dường như cũng không dám đi tới quá gần, chỉ theo sau một đoạn, nhìn chăm chú vào bóng lưng của hắn từ xa.

Một mạch thẳng về phương bắc, võ lâm nhân sĩ gia nhập thêm vào đoàn người phía sau càng lúc càng nhiều, bọn họ là đã nhận được tin tức, đeo lương khô cùng rượu, tay dắt ngựa đứng sẵn bên đường. Cùng chờ thân ảnh như mây như mộng kia phóng vút qua, lập tức trèo lên lưng ngựa, gia nhập vào đám người đi theo trong tĩnh lặng này.

Bạch Thiếu Thình chẳng hề để tâm. Dường như hắn không biết, đằng sau hắn đã có hàng ngàn hàng vạn người đi theo, đây là kỳ quan của võ lâm suốt một trăm năm qua, càng tới gần đỉnh Mông Tịch, số lượng người gia nhập càng nhiều hơn, tựa như trăm sông đổ về một biển, nhỏ lẻ lưu chảy nối tiếp nhau, đã trở thành một dòng nước lũ khiến người ta phải kinh ngạc.

Cho dù là cả trăm năm sau, cảnh tượng này vẫn khiến người ta mỗi lần nhắc tới liền phải say sưa.

Vị Bạch minh chủ hoàn mỹ như thần thoại này, dẫn dắt võ lâm nhân sĩ đối đầu với Chính Nghĩa giáo như thế nào, dùng mị lực của hắn, khiến võ lâm đã từng phải tan tác phân ly, trong bất tri bất giác lại đoàn kết thành một khối như thế nào.

Trước ngày đó, võ lâm đã có rất nhiều năm, không xuất hiện một hình ảnh nào khiến người ta phải cảm động như vậy.

Chỉ khi tất cả mọi người cùng vứt bỏ thành kiến, vì một mục đích chung, cùng mang trong lòng một sự trung thành, đi trên cùng một con đường, mới có thể khiến cho người ta cảm động như vậy.

Suốt dọc đường đi Bạch Thiếu Tình chưa từng lên tiếng. Nhiều năm về sau, vẫn có không ít người tiếc nuối, bọn họ còn chưa được tỉ mỉ nghe qua giọng nói của minh chủ.

Hắn không cần lên tiếng, mỗi khi trời tối cần phải nghỉ ngơi, phía trước luôn có khách điếm châm đèn đợi sẵn, ân cần tiến lên dắt ngựa dẫn đường, luôn có sương phòng hoa lệ thoải mái đã được chuẩn bị sẵn. Cho dù nơi đi đến lúc trời sập tối là một mảnh đất hoang, tự dưng cũng sẽ xuất hiện một trướng bồng an tĩnh rộng rãi, bên trong đã để sẵn chăn gấm cùng gối đầu.

Sơn hào hải vị, cũng đặt ở nơi có thể chạm tay tới.

Thậm chí, còn có một thùng gỗ lớn chứa đầy nước ấm, đặt trong góc lều.

Ngay cả đám Thiên Cực cũng có chút cảm động. Bọn họ thật không ngờ những võ lâm đồng đạo, những con cháu giang hồ hào sảng hiếu chiến này, còn có suy nghĩ tỉ mỉ chu đáo như vậy. Có lẽ mị lực đặc biệt của Bạch Thiếu Tình đã mở ra cánh cửa của nơi ôn nhu nhất ẩn sâu trong tâm hồn họ.

Đám người bình thường trong giang hồ đã tôn kính minh chủ của bọn hắn như vậy, những võ lâm danh túc như bọn họ lại càng không nên đi quấy rầy minh chủ.

Bọn họ rất ăn ý mà giữ im lặng, như những cái bóng bảo vệ Bạch Thiếu Tình từ đằng xa. Chỉ cần Bạch Thiếu Tình không lên tiếng, sẽ không có ai đi quấy nhiễu sự thanh tịnh của hắn. Cuộc đại chiến đã cận kề, tuyệt không có kẻ nào muốn cấp thêm cho Bạch Thiếu Tình dù chỉ là một chút gánh nặng.

So với đám Thiên Cực đạo trưởng thì còn cách Bạch Thiếu Tình xa hơn, chính là những con cháu giang hồ mà ngay cả bóng lưng của Bạch Thiếu Tình cũng không thể nhìn thấy, nhưng họ vẫn kiên trì đi theo phía sau. Bọn họ cũng không biết ai vì Bạch Thiếu Tình mà chuẩn bị cái gì, bọn họ chỉ nhìn thấy, cho dù là một nhân vật như Thiên Cực đạo trưởng, cũng trung thành tận tâm mà bảo vệ minh chủ của bọn họ từ đằng xa.

Những vị chưởng môn của các đại môn phái này, bình thường vẫn luôn cao cao tại thượng, ngươi không nhường ta, ta không nhường ngươi. Hiện giờ, bọn họ đều yên ổn vô sự, cùng thành kính mà bảo vệ cho một người.

Còn có điều gì, so với những điều này có thể khiến mọi người đang lo lắng cho tương lai của võ lâm cảm thấy an tâm hơn?

Dòng nước lũ chảy trong trầm mặc này, cứ như vậy đi theo phía sau Bạch Thiếu Tình, thẳng tới khi đỉnh Mông Tịch cao chót vót kia xuất hiện trước mắt bọn họ.

Bạch Thiếu Tình ngửa đầu lên nhìn đỉnh Mông Tịch, xoay người xuống ngựa.

Hắn vừa xuống ngựa, mọi người phía sau cũng bắt đầu xuống ngựa. Một người, trăm người, ngàn người… tĩnh lặng vô thanh, không ồn ào nhốn nháo, ngay cả tiếng ngựa hí cũng không nhiều, tựa như bọn họ thật sự là một chỉnh thể, một tập hợp được ngưng tụ thành từ một hạt nhân rất cường mạnh.

Ngọn núi Mông Tịch rất dốc, trên mặt Bạch Thiếu Tình vẫn không mang theo bất kỳ biểu cảm gì. Nhưng khi hắn không có biểu cảm gì, đã là cực đẹp. Hắn nhún mình nhảy lên, khéo léo tìm được một con đường nhỏ để lên núi. Thiên Cực đạo trưởng đề khí, sóng vai đi lên cùng Địa Cực đạo trưởng, khinh công của bọn họ cũng rất tốt, chỉ có điều phong thái khi thi triển thân pháp vẫn kém xa so với Bạch Thiếu Tình.

Những người đi theo phía sau chỉ cần ngẩng đầu liếc nhìn, là có thể dựa vào sắc trắng kia, mạt cô ngạo kia, để nhận ra minh chủ của bọn họ.

Tiểu Mạc lặng lẽ nghiến răng, đi theo phía sau Thông Trí đại sư. Khinh công của hắn cũng không thực tốt, ít nhất thì so với đám người Thiên Cực đạo trưởng, không thực tốt lắm. Nhưng hắn không nói gì cả, chỉ lẳng lặng đuổi theo, dùng tay nắm chặt lấy cành cây mang theo, không để cho mình bị tụt lại phía sau. Hắn không rảnh để cúi nhìn lòng bàn tay đau buốt, sắc đỏ thẫm trên ấy trộn lẫn với đất bùn cáu bẩn, đen đen hồng hồng một mảng, vừa dính vừa nhếch nhác. Mặc dù hắn nghịch ngợm tinh quái, nhưng cũng chưa từng lấm lem như vậy.

Nhưng hắn không rảnh để bận tâm, hắn chỉ biết, Hiểu Kiệt đang ở ngay trong ngọn núi này.

Đội ngũ dài như một con rồng uốn lượn tới lưng chừng núi.

Bạch Thiếu Tình nhảy lên một bình thai, bỗng nhiên dừng cước bộ.

Hắn nhìn thấy một người.

Một nữ nhân mặc dù có diện mạo rất đáng yêu, nhưng cá tính tuyệt đối chẳng đáng yêu chút nào.

Nàng là sư phụ của Hách Dương – đường chủ của Hình đường trong Chính Nghĩa giáo, nàng từng duy trì nụ cười chúm chím, dùng khốc hình trên cơ thể không cách nào phản kháng của Bạch Thiếu Tình.

Suốt cả một ngày, nàng cho hắn uống mười ba bát canh, thay cho hắn bảy bộ y phục sạch sẽ. Còn hắn thì đau đến run rẩy, mồ hôi lạnh nhỏ xuống từng giọt, toàn bộ mười ba chén canh đã hóa thành mồ hôi làm ướt sũng cả bảy bộ y phục.

Hiện giờ, nàng đang ngồi trên một chạc cây đại thụ, mặc một bộ váy mới màu xanh biếc, hai cẳng chân nhỏ nhắn lắc lư giữa không trung, vô ưu vô lự mà lắc lư như vậy, lại còn cười đến ngọt ngào như vậy.

Từ trước tới nay Bạch Thiếu Tình không thích nàng, lại càng chán ghét nụ cười của nàng. Nhưng thời khắc này bỗng nhiên nhìn thấy nàng, ánh mắt Bạch Thiếu Tình chiếu về phía nàng lại ẩn giấu một chút dịu dàng cùng an tâm.

Có một khoảng thời gian, hắn đã tưởng rằng, mãi mãi sẽ không còn nhìn thấy nàng được nữa.

Cũng như mãi mãi không còn nhìn thấy Phong Nguyệt Nhi.

Cũng như mãi mãi không còn nhìn thấy Phong Long.

“Phong Long ở đâu?” Mặc dù trong mắt Bạch Thiếu Tình ẩn giấu nét ôn nhu, nhưng giọng nói của hắn vẫn lạnh lẽo như băng.

Đám người Thiên Cực đạo trưởng đã bắt kịp, cảnh giác đứng sau lưng Bạch Thiếu Tình, đưa mắt đánh giá địa hình xung quanh.

Thủy Vân Nhi nở nụ cười xán lạn.

Bạch Thiếu Tình tưởng rằng nàng sẽ thừa nước đục thả câu, nhưng nàng lại không.

“Bạch đại minh chủ, mời đi theo ta.” Nàng nhảy xuống khỏi chạc đại thụ, lập tức xoay người bước đi, tựa hồ chẳng hề hay biết mình đã quay lưng lại cho một đám địch nhân có ánh mắt như lang như hổ.

Nhưng Bạch Thiếu Tình không xuất thủ, những người khác lại càng không xuất thủ, mặc dù bọn họ đã âm thầm vận lực, có thể xuất chưởng bất cứ lúc nào, điều ấy khiến bọn họ trong lúc thi triển khinh công vẫn duy trì nhịp hô hấp nhẹ nhàng dài dặc.

Bất cứ ai, cũng muốn biết rốt cuộc Phong Long đang ở nơi nào.

Phong Long thanh sam, lam khăn, Bích Lục kiếm kia; nam tử từng được toàn bộ giang hồ tôn quý nhất kia; Phong gia thiếu chủ tràn đầy dương cương khí, tựa hồ vĩnh viễn không thể bị đánh bại kia, rốt cuộc đang ở nơi nào?

Bọn họ cấp tốc đi về phía trước theo Thủy Vân Nhi trong khu rừng rậm rạp, dây leo màu xanh âm trầm triền quấn trên thân cổ thụ trăm năm, cành lá tốt tươi mặc sức xòe rộng, che đi quá nửa bầu trời xanh thẳm.

Thủy Vân Nhi như tinh linh trong rừng lá xanh biếc, uyển chuyển lủi lách giữa những bụi cây lỉa chỉa gai nhọn. Dường như nàng đã quen thuộc với từng cọng cây ngọn cỏ ở nơi này, trước mặt là cành lá rậm rạp đan xen vào nhau không có lấy một chút khe hở, nàng vừa nhấc tay liền vạch ra một con đường nhỏ uốn lượn.

Bỗng nhiên, nàng dừng lại.

Ở trước mặt nàng, là một cửa đá nho nhỏ, khảm trên vách núi cực lớn, có lẽ sẽ nối thẳng vào tâm núi.

Cửa đá rất nhỏ, chỉ đủ để cho một người đi qua. Nó nhỏ như vậy, nhìn như mỏng manh yếu đuối như vậy, tựa hồ không chịu được nổi một chưởng của võ lâm nhân sĩ; thế nhưng không hiểu tại sao, lại khiến người ta có cảm giác chấn nhiếp nhân tâm.

Thủy Vân Nhi nhẹ nhàng đẩy cửa đá một cái, cửa đá ứng tiếng mà mở ra, để lộ một thông đạo tối như hũ nút.

Cuối cùng mọi người cũng khẳng định được, đây là lối đi thông thẳng tới tâm núi.

Thông đạo tối đen như vậy, có lẽ dẫn vào rất sâu, rất sâu.

Bọn họ chợt nhớ ra, ngọn núi Mông Tịch ở vùng tái bắc này, cũng giống như rất nhiều ngọn núi cao ngất cổ xưa khác, mang trong mình rất nhiều truyền thuyết cổ xưa. Cổ xưa nhất chính là nói bên dưới ngọn núi này có cất giấu địa cung của Ma Vương.

Mà thông đạo tối như bưng, không nhìn thấy rõ tiền phương này, lại khiến người ta bất chợt nhớ tới một truyền thuyết cổ xưa.

Nó bất quá chỉ là một cửa đá nho nhỏ, nhưng dường như chứa đầy ma lực.

Ma lực có thể cắn nuốt thần thoại.

“Bạch đại minh chủ, mời.” Thủy Vân Nhi thu hồi nét cười, bỗng nhiên nàng trở nên thật đứng đắn, thật nghiêm túc. Thì ra người luôn thích cười đùa, một khi đã trở nên nghiêm túc, cảm giác áp bách gây cho người ta sẽ là mạnh mẽ nhất.

Bạch Thiếu Tình tiến về phía trước một bước, đoàn người sau lưng hắn cũng tiến lên một bước. Bọn họ là một tập thể, bước chân của Bạch Thiếu Tình, dường như chính là bước chân của bọn họ.

Thế nhưng Thủy Vân Nhi bỗng nhiên lại xẹt qua, vững vàng đứng sau lưng Bạch Thiếu Tình, quay mặt về phía đám người Thiên Cực. Nàng rất lễ phép mà hỏi một câu: “Ngoài Bạch đại minh chủ ra, còn có ai muốn khiêu chiến với giáo chủ của bọn ta?” Giọng nói trong trẻo, vô cùng êm tai.

Hơn mười ánh mắt phẫn nộ, bắn thẳng về phía nàng như những mũi kiếm.

Thủy Vân Nhi gộp hai ống tay áo xanh biếc lại với nhau, nhướng mày lên, im lặng liếc nhìn đám người trước mặt một vòng.

“Ngoài Bạch đại minh chủ ra, còn có ai muốn khiêu chiến với giáo chủ của bọn ta?” Nàng lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Trong giọng nói của nàng, mang theo một loại ngạo khí không ai dám khinh thị, chỉ có người đã đi theo bên cạnh Phong Long lâu năm, mới có thể nhiễm được một tia ngạo khí như có như không ấy.

Ai dám khiêu chiến với Phong Long?

Ngoại trừ Bạch Thiếu Tình ra, còn ai dám không biết tự lượng sức, khiêu chiến với thanh Bích Lục kiếm lóng lánh kia?

Ngay cả Thiên Cực cũng biết nếu đụng độ với Phong Long, mình tuyệt đối không có phần thắng.

Nhưng một giọng nói lại vẫn vang dội truyền đến.

“Ta!”

Giọng nói trong trẻo, không chút do dự.

Tiểu Mạc gạt mọi người ra, đi tới. Trông hắn rất nhếch nhác, hai tay dính đầy bùn đất dơ bẩn, y phục bị cành cây rạch ra rất nhiều vết rách, trên trán lẫn lộn mồ hôi cùng cát bụi.

Nhưng con người hắn tuyệt đối không chật vật chút nào.

Chí ít, đôi mắt của hắn sáng rực như vậy, mở lớn như vậy, ánh mắt lại kiên nghị, kiên nghị hệt như thanh kiếm đeo bên hông Bạch Thiếu Tình.

Thủy Vân Nhi đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới. Nàng vốn đang rất nghiêm túc, lúc này lại thùy mị bật cười, “Ngươi chính là Tiểu Mạc?”

“Không sai, ta là Tiểu Mạc.” Tiểu Mạc ghìm chặt thanh kiếm trong tay, đứng thẳng như một trường thương.

“Rất tốt…” Thủy Vân Nhi nhẹ nhàng tán thưởng một câu. Bỗng nhiên nàng duỗi tay ra, bẻ xuống một cành cây, tựa như múa vũ, xoay một vòng xung quanh Tiểu Mạc. Động tác của nàng rất nhanh, thoắt xoay một vòng, cư nhiên ngay cả đám người Thiên Cực đứng ngay bên cạnh Tiểu Mạc cũng không kịp trở tay ngăn lại.

Tới khi bọn họ ý thức được cần phải bảo vệ Tiểu Mạc, Thủy Vân Nhi đã lặng yên đứng trở về chỗ cũ.

Trên mặt đất xung quanh Tiểu Mạc, đã bị nàng dùng cành cây vẽ xuống một vòng tròn.

Thủy Vân Nhi nhìn vòng tròn trên mặt đất, hỏi Tiểu Mạc, “Ngươi muốn gặp lại Hiểu Kiệt không?”

Khuôn mặt Tiểu Mạc bỗng nhiên méo mó, hắn nghiến răng đáp, “Muốn!”

“Trước khi trận quyết đấu giữa Bạch đại minh chủ và giáo chủ của bọn ta kết thúc, chỉ cần ngươi bước ra khỏi vòng tròn này một bước,” Thủy Vân Nhi nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rõ từng chữ: “Ngươi sẽ lập tức được nhìn thấy thi thể của Hiểu Kiệt.”

Thân thể Tiểu Mạc bỗng chốc cứng đờ.

Hắn căm phẫn nhìn Thủy Vân Nhi, hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt, đột nhiên rống lên: “Phong Long! Ngươi lăn ra đây cho ta! Ta muốn liều mạng với ngươi!” Nhưng chân hắn, lại không dám động chút nào.

Hắn càng phẫn nộ, Thủy Vân Nhi càng cười đến ngọt ngào.

Bạch Thiếu Tình nãy giờ vẫn chăm chú quan sát cửa đá sâu hun hút kia. Đúng lúc này, bỗng nhiên hắn xoay người lại, đi tới trước mặt Tiểu Mạc.

Hắn nhẹ nhàng nói mấy câu với Tiểu Mạc đang nổi đầy gân xanh,

Hắn nói: “Liều mạng là một việc rất dễ dàng, so với vì sự an toàn của người trong lòng mà phải đứng mãi trong vòng tròn này chờ đợi, lại càng dễ dàng hơn gấp trăm lần.”

Hắn đã bế quan rất nhiều ngày, kể từ lúc bế quan cho tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện cùng Tiểu Mạc.

Lời nói của hắn cũng tựa như con người hắn vậy, luôn tràn đầy sức mạnh bất khả tư nghị.

Thủy Vân Nhi vốn còn đang cười ngọt ngào, lúc này bỗng nhiên lại thở dài một hơi.

Tiểu Mạc nhìn hắn, thân thể không còn bởi vì phẫn nộ mà run rẩy kịch liệt.

Tiểu Mạc hít sâu một hơi, trầm giọng nói với Bạch Thiếu Tình: “Ngươi nhất định phải thắng.”

“Minh chủ,” Môn chủ Đông Lai Khánh của Ngũ Giáp môn nãy giờ vẫn chăm chú quan sát cửa đá kia, lúc này bỗng nhiên tiến tới một bước, đứng bên cạnh Bạch Thiếu Tình, hạ thấp giọng nói, “Minh chủ cẩn thận, cửa đá này có điểm cổ quái.”

Nơi quyết đấu do Phong Long lựa chọn, nếu không có cổ quái, vậy mới thật là kỳ quái.

Đông Lai Khánh khẽ giọng nói: “Trên cửa đá này, có khắc ký hiệu của Tuyệt Tình đại sư.”

Quỷ phủ thần công (1), Tuyệt Tình đại sư.

Tuyệt Tình đại sư uy danh bất diệt trên giang hồ, nhờ những kiến trúc địa cung quỷ dị khó lường.

Đông Lai Khánh lại nói: “Cửa đá quá nhỏ, xem ra chính là dự định để phong bế lối vào bất cứ lúc nào. Sau khi minh chủ đi vào, nếu phát hiện có dây xích sắt lẩn khuất bí ẩn, tuyệt đối phải cẩn thận. Trong thông đạo cực kỳ có khả năng được treo Đoạn Long Thạch (2), chỉ cần tên tiểu tặc của Chính Nghĩa giáo chém đứt xích sắt, làm cho Đoạn Long Thạch rơi xuống, là có thể nhốt minh chủ đến chết ở bên trong.”

Thiên Cực chán nản nhướng mày, “Phong Long là người hạ xuống chiến thiếp, nơi hắn lựa chọn ắt hẳn có quỷ dị.”

Địa Cực nói: “Vả lại chúng ta không thể chứng thực Phong Long có ở bên trong hay không. Trước khi có sự chứng thực, minh chủ không nên tùy tiện mạo hiểm vẫn hơn.”

Tiểu Mạc nghe thấy vậy, sắc mặt đã tái xanh.

Khóe môi của Bạch Thiếu Tình tràn ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt.

“Ta nhất định phải vào.” Hắn nhẹ nhàng mà cương quyết nói. Hắn mỉm cười, duỗi tay chỉ về phía chân núi, “Các ngươi nhìn xem.”

Mọi người cùng ngoảnh đầu lại.

Dưới chân núi, là hơn trăm ngàn người và ngựa, bọn họ đều đang ngửa đầu lên, ở dưới chân núi, cùng nhau nín thở chờ đợi tin tức của trận quyết đấu.

Trên nét mặt họ tràn đầy ngưỡng mộ, tràn đầy hi vọng sau khi được thấy lại ánh sáng, tràn đầy niềm tin vào sự chiến thắng của cái thiện.

Bạch Thiếu Tình nói: “Bất luận kết quả của trận chiến này có thế nào, bọn họ cũng đã đứng cùng với nhau, đã học được cách kề vai sát cánh, cùng nhau chống cự. Chính Nghĩa giáo, sẽ không còn trở thành bóng ma ám ảnh giang hồ.”

Bạch Thiếu Tình lại nói: “Chỉ có ta bước vào cánh cửa đá này, sức mạnh của Chính Nghĩa giáo, từ nay về sau tan rã. Nhưng làm tan rã nó không phải là ta, mà chính là những con cháu giang hồ đang đứng dưới chân núi kia.”

Hắn đạm nhiên mỉm cười.

Không ai từng tưởng tượng được, trên thế gian lại có một nụ cười tràn đầy sức mạnh như thế.

Sức mạnh của hắn không nằm trên kiếm, không nằm trên bàn tay, không nằm trong võ công cao cường của hắn.

Sức mạnh của hắn, nằm trong chính nụ cười đạm nhiên ấy.

“Vả lại, Phong Long nhất định ở bên trong.” Bạch Thiếu Tình nói: “Bởi vì hắn là Phong Long.”

Hắn vừa nói dứt lời, liền xoay người bước đi.

Hắn xoay người thật ưu nhã, tốc độ không nhanh cũng không chậm. Khi nhìn hắn xoay người rời đi, có người cho rằng cái xoay người chầm chậm ấy tựa như đã qua cả trăm năm, có người lại cho rằng cái xoay người kia hoàn toàn chưa thể nhìn rõ. Nhưng mỗi người trong bọn họ, đều ghi nhớ thật sâu cái xoay người đó của Bạch Thiếu Tình, tựa như rất nhiều người, mãi mãi ghi nhớ khoảnh khắc Bạch Thiếu Tình mặc bạch y, bước chân ra khỏi Thiếu Lâm tự.

Bọn họ nhìn minh chủ của bọn họ, không nhanh không chậm đi qua cửa đá, bước vào thông đạo tối như hũ nút kia.

Bọn họ nhìn hắn rời đi, nhưng cũng biết hắn đã để lại thứ gì.

Hắn để lại sức mạnh, sức mạnh thuộc về võ lâm.

__Hết chương 9 – Quyển hạ__

*Chú thích:

(1) quỷ phủ thần công: dùng để hình dung kỹ năng tinh xảo làm nên công trình kiến trúc, điêu khắc… không phải sức người có thể làm được. Còn được gọi là “thần công quỷ phủ” (bàn tay quỷ thần, tài như quỷ thần).

(2) Đoạn Long Thạch: tương truyền được dùng để làm vách tường bảo vệ cho lăng tẩm của đế vương cổ đại, mộ huyệt của ẩn sĩ. Một khi việc an táng cho mộ chủ được lo liệu xong, sẽ có người kéo Đoạn Long Thạch xuống. Đoạn Long Thạch nặng ngàn cân, một khi rơi xuống, cửa mộ sẽ bị lấp kín, từ đó về sau âm dương lưỡng biệt. Đoạn Long Thạch có xuất xứ từ mộ Hoạt Tử Nhân trong 《Thần Điêu Hiệp Lữ 》 của Kim Dung đại sư, về phần khảo cổ, dường như vẫn chưa có thông tin chính xác.

Bạn đang đọc Biên Bức của Phong Lộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.