Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5231 chữ

Chương 2 – Quyển thượng

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Kể từ sau khi một kiếm giết chết con quái vật đã làm loạn giang hồ suốt ba mươi năm trên Thiên Nam sơn, Phong Long liền được võ lâm đồng đạo xưng tụng là đệ nhất cao thủ của giang hồ. Tuổi tác trẻ trung, mưu trí thâm sâu, phong độ phiên phiên, võ công cao cường, lại thêm cách đối nhân xử thế được người người ca ngợi. Lần này đại thọ Bạch gia, chẳng biết tại sao có thể khiến cho Phong Long chưa từng dễ dàng lộ diện lại đích thân xuất mã?

Bạch gia lấy làm vẻ vang vô cùng.

Sáng sớm ngày thọ thần đã được tiếp đón khách quý, tâm tình Bạch Mạc Nhiên càng thêm phấn khởi, không ngừng nghe thấy tiếng cười ha hả kéo dài như chuông đồng của lão, anh hùng hào kiệt khắp nơi đều tiến tới chúc thọ.

“Bạch lão gia, đây là nhân sâm ngàn năm do ta lấy từ trên núi Trường Bạch. Chỉ là chút lễ mọn thể hiện tấm lòng tôn kính.”

“Khách khí khách khí, Bạch mỗ xin nhận.”

“Đây là bức tranh lụa Thiên Hồ Lạc Yến, là trân phẩm từ trong vương cung lọt ra ngoài, Bạch lão gia thử nhìn xem, cũng được lắm chứ?”

Trong sảnh ồn ào huyên náo, lễ vật của mọi người chất chồng như núi. Cũng khó trách, Bạch gia mặc dù không có con cháu kiệt xuất, nhưng địa vị trên giang hồ thì vẫn còn, lại là phú hộ giàu sang nhất của võ lâm.

“Keng keng…” Tiếng chiêng chợt biến đổi, tiếp đó là tiếng chuông lanh lảnh vang lên không ngừng.

Đằng sau bức rèm che hiện lên một bóng người, hai nàng thị nữ đi đằng trước, dẫn theo sau một vị quý phu nhân mặc gấm phục lộng lẫy.

Đồ trang sức rực rỡ, váy kim tuyến khẽ rủ, ung dung quý phái, chỉ tiếc là trên mặt lại có một vết sẹo rất rõ, hủy mất một dung mạo quốc sắc thiên hương.

Tống Hương Li biểu lộ thần thái của một nữ chủ nhà, mỉm cười nói với chúng tân khách: “Mối thịnh tình của các vị, Bạch gia cảm kích khôn cùng. Hôm nay, xin mời chư vị tận tình hưởng lạc.” Nàng không e ngại ánh nhìn của người khác rơi trên gương mặt khiếm khuyết của mình, vết sẹo trên mặt nàng đối với Bạch gia là một ân huệ vĩnh viễn, là huân chương của nàng.

Từ bên kia, Bạch mạc Nhiên đã đích thân đứng dậy, cẩn thận đỡ ái thê lên chỗ ngồi.

“Chẳng phải nói thân thể mệt mỏi sao? Khách nhân đã có ta cùng Thiếu Lễ, Thiếu Tín tiếp đãi rồi, hà tất phải tự mình ra đây?”

“Hôm nay là đại thọ của lão gia, thiếp không thể ngồi rỗi được.”

Sau khi hàn huyên cùng một phòng tân khách, ánh mắt của Tống Hương Li dừng lại trên người Phong Long, không đợi Bạch Mạc Nhiên kịp giới thiệu, nàng đã nhẹ nhàng mở lời, “Phong gia công tử?”

“Chính là tiểu chất*, bái kiến phu nhân.”

(*chất: cháu)

Mặc dù dung mạo đã bị hủy, nhưng khí độ cao quý vẫn chưa tiêu tan, Tống Hương Li gật đầu khen ngợi: “Phong công tử thật khí phách.”

“Đa tạ phu nhân khích lệ.”

Ở bên này, khách khứa đã mừng thọ xong. Kế tiếp tới lượt con cháu Bạch gia chúc thọ gia trưởng.

Bạch Thiếu Lễ, Bạch Thiếu Tín dẫn đầu một đoàn con cháu Bạch gia, ngay ngắn chỉnh tề quỳ xuống.

“Hài tử chúc cha và nương phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!”

Người của Bạch gia, hiển nhiên có thói quen mặc đồ trắng.

Mắt thấy bên dưới bạch y như tuyết, đám con cháu đều đã trưởng thành, oai hùng xuất chúng, Bạch Mạc Nhiên không ngừng cười ha hả, vừa vuốt chòm râu vừa nhìn về phía thê tử.

Tiếu dung bỗng chốc cứng đờ.

Tống Hương Li mặc dù đang cười, nhưng nụ cười tuyệt đối không được tự nhiên. Bạch Mạc Nhiên đã cùng nàng bầu bạn mấy chục năm, đương nhiên nhận ra được, tầm mắt lập tức thuận theo đường nhìn của nàng.

Con cháu Bạch gia trong phòng quỳ thành một đám, ở bên ngoài đại thính, cư nhiên còn một người nữa cũng đang lẳng lặng quỳ.

Y phục đen, giày đen, mái tóc cũng tuyền một màu đen nhánh.

Bạch Thiếu Tình.

Nhân lúc không ai để ý tới, ở ngoài sảnh miễn cưỡng dập đầu một cái, Bạch Thiếu Tình xem như đã hoàn thành lễ tiết mừng thọ phụ thân. Như vậy là không ai có thể dễ dàng bắt bẻ điều gì. Ôm trong lòng suy nghĩ gặp cũng như không gặp, Bạch Thiếu Tình lặng yên đứng dậy từ dưới mặt đất, xoay người định rời đi.

Bỗng nhiên một thân ảnh cao lớn đĩnh bạt bất ngờ xuất hiện trước mắt, vô thanh vô tức.

Bạch Thiếu Tình cúi đầu, nhìn thấy thanh bảo kiếm Bích Lục tựa như đầm sâu nghìn trượng kia, trên gương mặt từ trước tới nay luôn bình tĩnh vô ba chợt xuất hiện một tia kinh ngạc, trong nháy mắt lại tiêu tan.

“Khách quý xin nhường đường.”

“Phong Long bất tài, chẳng ngờ trong chốn võ lâm lại có một dung mạo thanh tú tựa long phượng như thế. Liệu có thể hỏi tôn tính đại danh của huynh đài?”

Bị Phong Long chắn mất lối đi, hơn nữa còn bởi vì Phong Long mà dẫn tới rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ, Bạch Thiếu Tình âm thầm mím môi.

Bạch Thiếu Tình cư nhiên dẫn được sự chú ý của Phong Long! Bạch Mạc Nhiên rất đỗi không vui. Bên môi Tống Hương Li cũng treo một nụ cười lạnh lẽo.

Bạch Mạc Nhiên lập tức đi tới. “Phong hiền chất, vị này chính là…” Biết không thể giấu giếm, Bạch Mạc Nhiên không tình nguyện mà giới thiệu: “Là tam tử Thiếu Tình của ta. Thiếu Tình từ nhỏ thân thể nhược, cho nên không ở trong sơn trang tập võ, ra ngoài cùng một người phu tử đọc sách, một năm mới trở về một lần. Bởi vậy võ lâm bằng hữu đều không biết nó.” Ánh mắt đảo qua Bạch Thiếu Tình, trầm giọng nói: “Trời lạnh, không nên đứng ở chỗ này. Thân thể của ngươi vốn đã không được như hai ca ca, quay trở về phòng đi.”

“Vâng.” Bạch Thiếu Tình đáp lại một tiếng, xoay người, thấy Phong Long vẫn đứng chắn giữa đường như cũ.

Gương mặt tràn đầy mị lực nam tính của Phong Long bỗng nhiên hiện ra một nụ cười động nhân, “Nếu đã là Bạch gia công tử, Phong Long lại càng muốn được kết giao. Bạch huynh đệ xin tạm thời dừng bước, có một việc, e là cùng mọi người của Bạch gia đều có chút liên quan.” Hắn quay đầu lại nói với Bạch Mạc Nhiên: “Không giấu gì thế bá, Phong Long lần này tới, thứ nhất là để mừng thọ, thứ hai chính là vì chuyện này. Chẳng hay thế bá có thể tìm một nơi để cùng Phong Long đàm luận được không? Những người khác của Bạch gia… tốt nhất cũng nên có mặt.”

Mặc dù cách nói của hắn nghiêm nghị cung kính, nhưng mỗi chữ đều cực kỳ có trọng lượng.

Bạch Mạc Nhiên thoáng nghi hoặc trong lòng, lập tức gật đầu, mời Phong Long vào trong một căn phòng nhỏ, lệnh cho con cả, con thứ dìu mẫu thân cùng vào. Bạch Thiếu Tình vốn định quay đầu bỏ đi, lại bị Phong Long liếc nhìn ra, cánh tay thon dài của hắn nhẹ nhàng đặt lên vai Bạch Thiếu Tình.

Võ công của hắn là cỡ nào chứ, Bạch Thiếu Tình thân bất do kỷ, chỉ có thể cùng vào.

Mọi người an tọa, ánh mắt dò hỏi đều dừng lại trên người Phong Long.

Phong Long lặng lẽ uống một ngụm thanh trà, rồi mới nghiêm mặt phân phó: “Khiêng vào đây.”

Đám gia đinh theo hầu lập tức nối đuôi nhau bước vào, mỗi người đều khiêng một chiếc rương gỗ, tổng cộng năm chiếc, vẻ mặt mọi người đều túc mục trang nghiêm.

Bạch Mạc Nhiên vừa nhìn liền không khỏi âm thầm hoài nghi: Kích cỡ của những chiếc rương gỗ này đều giống như quan tài. Lẽ nào họ Phong tới chính là để tìm cho ta xúi quẩy?

Phong Long cũng không giải thích, chờ rương gỗ được đặt xuống mới tiếp tục phân phó: “Mở ra.”

Đám gia đinh mở rương gỗ, liền ngửi thấy từ trong rương bay ra một mùi tanh hôi dữ dội. Mấy người Bạch gia thò đầu vào nhìn, trong rương quả nhiên là thi thể.

Bạch Mạc Nhiên biến sắc, người con cả Thiếu Lễ của Bạch gia đã nhịn không được mà quát lớn: “Phong Long! Hôm nay là đại thọ của cha ta, ngươi đây là có ý gì?”

Câu hỏi của hắn chính là sự thắc mắc của mọi người, vừa buột ra khỏi miệng, tất cả ánh mắt hiển nhiên đều chuyển về phía Phong Long.

Phong Long chẳng hề hoang mang, ngón tay trắng ngần khẽ gõ lên vỏ thanh Bích Lục kiếm, chầm chậm thở dài: “Bạch thế bá, hôm nay là đại thọ của thế bá, thực sự Phong Long cũng không muốn đem việc này trình lên. Thế nhưng sự tình cấp bách, đã không thể trì hoãn được nữa rồi.”

“Ồ? Bắt đầu kể từ đâu?”

“Thỉnh thế bá quan sát những người này một chút trước đã, thế bá có quen biết họ không?”

Bạch Mạc Nhiên ngồi dậy, lần lượt nhìn vào từng chiếc rương. Mặc dù người chết đã được hai ba ngày, nhưng dường như đã qua xử lý, diện mạo không hề bị phân hủy. Nhìn qua một lượt, liền gật đầu nói: “Đều quen biết. Đây là Lộ Hòa Nguyên của Điểm Thương, một tay hảo kiếm pháp, còn từng cùng Thiếu Lễ so đấu Bạch gia kiếm pháp. Ài, tiểu nhi tử công lực còn thấp, bị thua hắn nửa chiêu.” Lão chỉ một ngón tay, lại nói tiếp: “Đây là Mạc Gia Thanh, tháng trước ở tiệm bạc Thái Nguyên của Bạch gia nháo sự. Nhưng nghe nói hắn là vì muốn cứu một huyện dân đói, cần dùng đến tiền, ta liền lệnh cho tiệm bạc trợ cấp hắn năm nghìn lượng bạc, cũng không cần hắn hoàn trả. Ài, người này võ công tàm tạm, nhưng là người chân thật nhiệt tình, không ngờ lại bị người ta giết hại. Còn cả người này… Ủa! Sao thấy dường như những người chết này đều có chút liên quan tới Bạch gia?”

Phong Long gật đầu đáp: “Chính là như vậy. Đây đều là những kỳ án phát sinh trong võ lâm suốt một tháng qua, mỗi người đều có chút liên quan tới Bạch gia, khiến Phong Long vô cùng khó xử.”

“Lẽ nào hiền chất hoài nghi Bạch gia?”

Bạch Thiếu Lễ chen miệng vào: “Ta cũng rất bội phục kiếm pháp của Lộ Hòa Nguyên, sau khi chúng ta luận võ còn cùng uống rượu một đêm, sao có thể giết hắn?”

Tống Hương Li đưa mắt liếc nhìn nhi tử, giáo huấn: “Không được nhiều lời, trước tiên nghe Phong công tử nói hết đã.”

Bạch Thiếu Lễ đối với mẫu thân dường như rất e sợ, cúi đầu không dám nói thêm nữa.

Bạch Mạc Nhiên nhíu mày nói: “Đã xảy ra được một tháng? Những thi thể này…”

“Bạch thế bá, mấy người này chính là do Phong Long dọc đường đến đây mới phát hiện ra. Những thi thể phát hiện được trước kia, còn an trí ở trong Phong gia không ít. Mạng người quan trọng, lại liên lụy tới tứ đại gia tộc của võ lâm, bởi vậy Phong Long mới bất chấp thọ điển của thế bá, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.” Phong Long nhìn mọi người trong phòng, một lúc sau mới tiếp tục nói: “Thành thật mà nói, nếu chỉ là tổn thất vài nhân mạng, cũng chưa cần phải khẩn trương đến vậy. Giang hồ có ngày nào mà không có người chết? Nhưng xin thế bá hãy tỉ mỉ quan sát vết thương của những người này mà xem, mỗi người đều chết bởi tuyệt chiêu môn phái của chính nhà mình, mà bên cạnh xác chết đều viết một dòng chữ lớn: Công phu của môn phái này, bất quá cũng chỉ như vậy. Quả thực khiến cho các môn phái đều cảm thấy bị làm nhục sâu sắc.

Mọi người cả kinh, “Có chuyện như vậy sao?” Chẳng những liên lụy đến mạng người, mà còn liên lụy đến các phái tiếng tăm.

Bộ râu của Bạch Mạc Nhiên khẽ run, “Chết bởi võ công của chính môn phái mình? Nói như vậy, kẻ sát nhân đối với tuyệt chiêu của những môn phái ấy cũng nắm rõ như lòng bàn tay?”

“Kẻ sát nhân này, có khả năng sẽ trở thành kẻ thù chung của võ lâm, bị các phái truy sát.”

Tống Hương Li mở miệng hỏi: “Phong công tử dọc đường điều tra, chắc hẳn đã có không ít manh mối.”

“Hổ thẹn. Cho đến nay, đầu mối duy nhất chính là ở gần hiện trường sát nhân, luôn có thể phát hiện được một con dơi khô. Ta nghi ngờ đây chính là ký hiệu của hung thủ, bởi vậy tạm thời gọi hung thủ là 『 Biên Bức 』.”

(*Biên bức: con dơi)

“Con dơi? Dùng dơi làm ấn ký trong chốn võ lâm cũng không có bao người, chẳng hay…”

“Phàm là người có chút thanh danh thì đều đã được điều tra tường tận, không có ai khả nghi. Mà căn cứ vào những manh mối khác trên hiện trường, hoặc nhiều hoặc ít đều chỉ về hướng Bạch gia. Chẳng biết người nào lại có thâm cừu đại hận với Bạch gia như vậy, muốn dùng cả loại độc kế này.”

Bạch Thiếu Tín tức giận hừ một tiếng, chắp tay nói: “Kẻ này đáng hận như vậy, người trong võ lâm đương nhiên phải cùng nhau tiêu diệt, Phong đại ca có gì phân phó, xin cứ nói thẳng đừng ngại.”

Phong Long điềm tĩnh đưa mắt nhìn một vòng: “Hiện giờ đau đầu nhất chính là tất cả những manh mối mà kẻ sát nhân để lại đều âm thầm chỉ về hướng Bạch gia. Chẳng những người chết đều có liên quan tới Bạch gia, mà còn…” Hắn lấy ra một vật từ trong tay áo, đặt lên mặt bàn, “Một người trong số họ còn nắm thật chặt vật này trong tay.”

Mọi người đều tập trung nhìn vào, thì ra là một góc giấy viết thư nhăn nhúm đến không thành hình dạng, mặt trên không có chữ viết, nhưng lại có một vệt nước nhỏ.

“Đây là giấy viết thư mà Bạch gia thường dùng.” Bạch Mạc Nhiên trầm mặt nói: “Loại giấy viết thư này trên dưới Bạch gia đều có thể sử dụng, truyền ra bên ngoài cũng không ít. Nếu chỉ vì thứ này mà hoài nghi Bạch gia…”

“Phong Long cũng cảm thấy việc này là có người rắp tâm muốn hãm hại Bạch gia.” Phong Long khoát tay nói: “Phong – Bạch – Tư Mã – Từ, chính là tứ đại danh gia trong giang hồ. Nếu có người gây nguy hại cho Bạch gia, Phong gia tuyệt đối không thể xem nhẹ. Đây cũng là lý do khiến Phong Long sai người đi phong tỏa tin tức, đích thân tới thông báo.”

Vừa nghe hắn nói như vậy, mọi người đều bất giác cảm thấy an tâm, nhất thời rì rầm thảo luận.

Bạch Thiếu Tình vẫn đứng yên trong góc phòng, nghe bọn họ sàng lọc ra một đám kẻ thù của Bạch gia, thương nghị phải làm thế nào để dụ dỗ được tên sát nhân, từ đầu tới cuối đều không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn.

Hắn không muốn gây sự chú ý, lại vẫn có người chú ý đến hắn.

Tầm mắt của Phong Long bỗng nhiên rơi xuống Bạch Thiếu Tình: “Bạch tam công tử có điều gì muốn nói chăng?”

Bạch Thiếu Tình vốn đang được người ta cố ý phớt lờ, lập tức bị bao vây bởi tất cả ánh mắt chán ghét cùng khinh thường.

“Ta không tập võ, cũng không hiểu chuyện trong võ lâm, hiển nhiên không có điều gì muốn nói.” Bạch Thiếu Tình dứt khoát đứng lên, cúi người nói với Bạch Mạc Nhiên: “Thiếu Tình muốn sớm được trở về bên cạnh lão sư, xin phụ thân để Thiếu Tình được khởi hành ngay bây giờ.”

Phong Long lập tức giữ hắn lại: “Ngay bây giờ? Phong Long còn chưa cùng Bạch huynh tâm tình, ngại gì không ở lại thêm một ngày.”

Có một loại người, bất kể hắn nói điều gì, đều tựa như thiên kinh địa nghĩa, thể hiện sự thanh tao khéo léo, Phong Long chính là một người như vậy. Bởi thế, hắn vừa mở miệng giữ người, Bạch Mạc Nhiên lập tức nói: “Vậy ngươi liền ở lại thêm một ngày nữa đi!”

Tống Hương Li mặc dù sắc mặt không vui, nhưng cũng lãnh đạm nói: “Hiếm khi Phong công tử đến một chuyến, ngươi xem như ở lại một ngày tiếp khách đi!” Ánh mắt lặng yên liếc nhìn hai người con trai, âm thầm than thở, cho dù có dùng hết tất cả tâm tư, hai đứa con trai này của mình vẫn không bằng đứa con của một người mù.

Nếu Bạch Thiếu Tình kém cỏi một chút, có lẽ nàng đã không nhẫn tâm đến vậy. Nhưng chính bởi vì Bạch Thiếu Tình quá xuất sắc, xuất sắc đến nỗi mới ba tuổi đã khiến Tống Hương Li phải kinh hãi không thôi.

Dung mạo như vậy, tư chất như vậy, thiên phú như vậy, chắc chắn sẽ có một ngày khiến cho ánh sáng của Thiếu Lễ và Thiếu Tín trở nên ảm đạm. Nàng không thể nhịn được, nhưng lại không thể không nhịn.

Bạch gia là danh gia trăm năm của võ lâm, gia quy sâm nghiêm, nàng không thể đuổi đứa tôn tử đã nhận được sự chấp thuận của Bạch lão thái gia. Nếu Bạch Thiếu Tình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng sẽ là người đầu tiên bị nghi ngờ.

Nàng chỉ có thể không cho hắn học võ công của Bạch gia, khiến hắn vô duyên với võ lâm; chỉ có thể không cho hắn mặc y phục màu trắng, để thế nhân biết vị tam thiếu gia này chính là hữu danh vô thực, hắn không thể nhận được bất kỳ sự chăm sóc nào từ phía Bạch gia.

Nhưng ánh mắt ngưỡng mộ không tự chủ được của mọi người vẫn khiến Tống Hương Li lo lắng không yên.

“Vậy… Thiếu Tình sẽ ở lại một ngày.” Bạch Thiếu Tình đạm nhạt liếc nhìn Phong Long, sau đó lại chuyển hướng nhìn về phía Tống Hương Li, cung kính nói: “Mẫu thân, Thiếu Tình đã mệt, có thể lui xuống nghỉ ngơi được không?”

Tống Hương Li cũng không muốn giữ hắn lại, diện vô biểu tình gật đầu đáp: “Ừ, ngươi ra ngoài đi!”

Bước chân rời khỏi của Bạch Thiếu Tình nhẹ nhàng mà nho nhã, có một loại phong phạm như thần tiên trên trời cưỡi mây mà đi. Tống Hương Li không nhịn được âm thầm thở dài: Dùng đủ mọi cách áp chế thì có tác dụng gì? Hắn bất quá chỉ là đứng ở ngoài cửa dập đầu một cái, lại khiến Phong Long phải đích thân dời bước thăm hỏi tính danh. Mà từ khi bước chân vào Bạch gia cho tới giờ, Phong Long lại chỉ hàn huyên cùng hai nhi tử của mình đôi câu.

Quay trở về viện lạc hoang vắng của mình, một thân ảnh màu hồng bất chợt phi xuống từ trên cây.

“Bạch Thiếu Tình, ngươi cùng Phong Long nói chuyện xong rồi?” Phương Nghê Hồng đã chờ rất lâu, nhưng vừa nhìn thấy Bạch Thiếu Tình liền mỉm cười ngọt ngào như trước.

Bạch Thiếu Tình đạm nhạt đáp: “Hắn là đệ nhất võ lâm, ta nào có tư cách cùng hắn đàm luận?” Ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời, có chút âm u, hôm qua hiếm thấy mặt trời xuất hiện, xem ra hôm nay cũng sẽ không ló dạng.

“Mọi người đều nói Phong Long là đệ nhất võ lâm, hôm nay xem như ta đã được mở rộng tầm mắt.”

“Không sai, chưa nói tới võ công, nhân phẩm và phong độ đã là không thể bới móc, tướng mạo cũng thuộc hàng thượng thừa. Nhân vật như vậy, nhất định là phu quân trong mộng của rất nhiều mỹ nữ võ lâm.” Bạch Thiếu Tình nhẹ nhàng mím môi, bỗng nhiên tỏ ra một chút khôi hài.

Điểm điểm tiếu ý, đánh trúng vào trái tim thiếu nữ.

Phương Nghê Hồng nhìn Bạch Thiếu Tình, “Vậy ngươi thì lại thế nào? Ngươi không bằng hắn sao?”

Bạch Thiếu Tình chỉ cười tự giễu, không đáp lời.

“Ngươi nói muốn tạ ơn ta, hiện giờ ta đến đây rồi, ngươi tạ ơn ta thế nào?”

“Dùng cơm sao?” Bạch Thiếu Tình trầm ngâm nói: “Gia quy của Bạch gia rất sâm nghiêm, cha và nương mà thấy ta qua lại cùng nữ khách, nhất định sẽ không vui. Chẳng bằng để chờ tới khi chúng ta rời khỏi Bạch gia, ta lại tạ ơn nàng, thế nào? Đợi nàng về nhà rồi, ta sẽ tới Hoa Sơn tìm nàng.”

Đôi mắt Phương Nghê Hồng sáng bừng lên: “Thật sao?”

“Không lừa nàng.” Bạch Thiếu Tình nhìn về phía sau Phương Nghê Hồng, bỗng nhiên cười nói: “Nhất định là tới để tìm sư muội rồi. Chu đại ca thật biết quan tâm, Phương cô nương mau trở về đi.”

Phương Nghê Hồng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Chu Nhược Văn đang vừa đi đến vừa ngó tìm khắp nơi, thấy Phương Nghê Hồng liền mỉm cười chạy tới.

Phương Nghê Hồng bĩu cái miệng nhỏ nhắn: “Hừ, sư huynh thật phiền. Vậy… ta đi trước, bằng không sư huynh sẽ lại thao thao bất tuyệt một trận.” Nàng luyến tiếc nhìn Bạch Thiếu Tình, nhớ tới hẹn ước Hoa Sơn, trái tim lại như bay lên.

Dõi mắt nhìn theo bóng dáng hai người Phương Nghê Hồng rời đi, Bạch Thiếu Tình âm thầm tính toán một lúc lâu, mới cất bước đi về phía cửa phòng.

Đang nói với mẫu thân chuyện mình phải ở lại thêm một ngày để bồi khách, ngoài cửa sổ bỗng nhiên lướt qua một bóng người, Bạch Thiếu Tình trong lòng biết rõ, liền nói khẽ: “Nương. Trong phòng quá bí bách, con ra ngoài đi dạo một chút.”

Vừa ra khỏi cửa, cổ tay lập tức bị nắm chặt, có người kéo hắn chạy thẳng ra phía sau một hòn giả sơn khuất dạng.

“Ở đây sẽ không có người tới.” Giọng nam nguyên bản sang sảng vang dội lúc này lại mang theo một tia gấp gáp không kiềm chế được.

Bạch Thiếu Tín túm chặt lấy cổ tay của Bạch Thiếu Tình: “Một năm mới quay về một lần, hôm nay nếu không phải tên tiểu tử họ Phong kia mở lời, chỉ e ngươi đã lại chuồn đi mất dạng.” Vội vội vàng vàng muốn đưa môi lên hôn.

Bạch Thiếu Tình lạnh lùng nói: “Còn chưa biết đủ? Nghe nói Tống Hương Li đã thú cho ngươi hai nàng tiểu thiếp?”

“Tiểu thiếp gì chứ? Nửa điểm phong tình cũng không có, suốt ngày khuyên ta tu thân dưỡng tính, chăm chỉ luyện kiếm, giống y hệt hai tiên sinh dạy học. Nào có được như tam đệ nửa phần?”

Bạch Thiếu Tình tựa hồ có chút mất kiên nhẫn, nhíu mày nói: “Chuyện ta bảo ngươi làm, đã lo liệu cả chưa?”

“Chậc chậc, tam đệ càng lúc càng phách lối. Lâu như vậy rồi chưa gặp, ngươi cũng không chịu để cho ta một nét mặt hòa nhã, may mà trong nhà còn có ta đây, lão nương của ngươi chi phí ăn mặc cũng không ít đâu.” Bạch Thiếu Tín mải mê xoa nắn cổ tay trắng ngần như ngọc của hắn. “Có điều, diện mạo của ngươi đúng là càng ngày càng đẹp tuyệt.”

Bạch Thiếu Tình liếc nhìn cổ tay mình đang bị Bạch Thiếu Tín nắm chặt, vỗn định giãy ra, nhưng cuối cùng lại nhẫn xuống, triển lộ một nụ cười thanh lãnh: “Ngươi yên tâm, chuyện ta đã đáp ứng với ngươi, nhất định sẽ làm tới cùng. Trước tiên buông tay ra, đừng lôi lôi kéo kéo như vậy.”

Bạch Thiếu Tín hừ nói: “Đừng xem ta là thằng ngốc, thả tay ra chẳng biết phải tới khi nào mới có thể gặp lại ngươi. Dù sao nơi này cũng an tĩnh, không sợ có người nhìn thấy, ngươi liền toại nguyện cho ta một lần đi?”

“Toại nguyện cho ngươi?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Thiếu Tình dật ra một tia khinh thường: “Ta toại nguyện cho ngươi, vậy ai toại nguyện cho ta?”

Vẻ mặt hắn lạnh lùng lãnh đạm, tuyệt nhiên không hề mang theo ý cười, nhưng nhất cử nhất động lại đều như che giấu dụ hoặc không đáy, khiến trái tim người ta phải ngứa ngáy không thôi. Bạch Thiếu Tín đối với ham muốn nhiều năm của mình, nhìn hắn ở gần ngay trước mắt, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, nhịn không được lại tiến tới hôn, vừa chạm tới bờ môi hồng nhạt liền bị Bạch Thiếu Tình quay đầu tránh đi.

Bạch Thiếu Tín nói: “Ngươi còn muốn thế nào? Mấy năm nay chẳng phải ta vẫn luôn làm theo yêu cầu của ngươi, giúp ngươi chăm sóc nương ngươi sao? Nếu không phải ta âm thầm giúp đỡ, nương có thể dung nạp được nàng ta?”

“Điều ta muốn không phải chỉ có vậy.”

Bạch Thiếu Tín cũng biết hắn đang nói đến điều gì, thở dài nói: “Ngươi vẫn vì việc này mà bất bình? Cho dù đưa ngươi kiếm phổ, ngươi cũng đã qua thời gian luyện võ, khó mà luyện thành được.”

“Ta thấy kiếm phổ của Bạch gia, căn bản là cha còn chưa truyền lại tất cả cho ngươi đi!” Thấy Bạch Thiếu Tín lại kề sát tới, tay càng lúc càng hướng xuống dưới, từ bên hông trượt thẳng tới giữa hai chân, Bạch Thiếu Tình nổi lên một trận chán ghét, đẩy hắn ra rồi xoay người nói: “Tư chất của ngươi còn kém xa đại ca, cha không truyền cho ngươi cũng phải. Bất quá như vậy mà Tống Hương Li cũng chịu để yên, chẳng phải nàng yêu thương ngươi nhất sao?”

“Nương hiển nhiên là yêu thương ta. Ta nghĩ biện pháp để lấy ra cho ngươi là được chứ gì.”

“Chờ ngươi lấy được rồi nói sau.”

“Tam đệ, ở lại thêm một lát, hai năm nay ngươi mới để cho ta chạm vào ngươi một lần, chí ít cũng hôn hai cái.” Bạch Thiếu Tín chạy tới ôm chầm lấy Bạch Thiếu Tình.

“Buông ra!” Bạch Thiếu Tình bị hắn ôm cứng ngắc, gương mặt như bạch ngọc lộ ra thần sắc buồn bực, hơi hơi hồng lên, lại càng hiển lộ vẻ tuấn mỹ.

“Có kẻ ngu mới buông.” Bạch Thiếu Tín đắc ý dạt dào ấn môi mình lên môi hắn, dùng sức chà đạp cánh môi màu hồng nhạt mỏng manh, nhìn phiến môi ưu mỹ bởi vì mình mà trở nên sưng đỏ, vẫn chưa thấy đủ, một tay túm hai cổ tay Bạch Thiếu Tình ngoặt ra phía sau, tay kia lại giải khai vạt áo của hắn: “Ta thấy thân thể ngươi hiện giờ càng lúc càng hấp dẫn, buông tha thì thật đáng tiếc, chẳng bằng để ta hảo hảo yêu thương ngươi đi.”

Bạch Thiếu Tình bị hắn ôm, vốn còn định nhẫn nại để cho hắn hôn mấy cái, xem như là bị chó cắn, nhưng vừa nghe thấy Bạch Thiếu Tín nói vậy, sâu trong đáy mắt chợt lạnh lẽo, chẳng hề sợ hãi, trái lại còn cười lạnh: “Tốt thôi, võ công trác tuyệt của Bạch thiếu hiệp thì ra chuyên để dùng cho những việc thế này.”

Ngữ khí giận dữ lãnh liệt, trong lời nói còn thấm ra hàn khí âm trầm, Bạch Thiếu Tín đang dục hỏa đốt người nghe thấy vậy cũng bất chợt phải rùng mình, vội vàng buông Bạch Thiếu Tình ra, cười gượng nói: “Chỉ đùa một chút thôi, đừng cho là thật.”

Hắn một thân võ nghệ, nếu muốn dùng sức mạnh để áp chế một Bạch Thiếu Tình trói gà không chặt thì đương nhiên rất dễ. Thế nhưng tam đệ tính tình cường liệt, nếu cưỡng ép hắn không biết sẽ phải rước lấy hậu quả gì, cuối cùng liền không dám bức bách.

Bạch Thiếu Tình được hắn thả ra, chậm rãi chỉnh trang lại vạt áo, lạnh nhạt nói: “Sớm biết ngươi vô dụng như thế, ta nên đi cầu đại ca mới phải. Hắn nhất định đã sớm được cha truyền thụ Bạch gia kiếm phổ.”

Bạch Thiếu Tín thấy hắn đối với kiếm phổ tư niệm mãi chẳng quên, lắc đầu nói: “Kiếm phổ Bạch gia chẳng phải ta đã viết cho ngươi một nửa rồi sao?”

“Cái ta muốn chính là toàn bộ, còn cả mười thức của tuyệt chiêu Vân Lý Bạch Lộ.”

Bạch Thiếu Tín thoáng sửng sốt, “Ngươi cũng đâu có luyện võ, muốn mười thức Vân Lý Bạch Lộ làm gì?”

“Ngươi không cần quản. Ta nếu đã là con cháu Bạch gia, liền có tư cách được thấy Bạch gia kiếm phổ. Hơn nữa, ta không thể luyện, lẽ nào không thể giữ cho con ta luyện?” Bạch Thiếu Tình đứng dậy, không chút lưu luyến đi ra khỏi hòn giả sơn. “Chăm sóc nương ta cho tốt, nếu có người kiếm chuyện với nàng, một cọng tóc của ta ngươi cũng đừng hòng chạm vào!”

Phía sau, chỉ còn lại từng trận khí tức lạnh lẽo.

“Vân Lý Bạch Lộ mười thức…” Bạch Thiếu Tín lưu luyến nhìn theo bóng lưng của hắn, thở dài một tiếng, lầm bầm nói: “Ngươi muốn thứ gì, dẫu có bị cha nương trách mắng, ta cũng nhất định liều mạng lấy được cho ngươi.”

__Hết chương 2 – Quyển thượng__

Bạn đang đọc Biên Bức của Phong Lộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.