Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5694 chữ

~ Quyển thượng ~

~ Văn án – Quyển thượng ~

Trên buổi tiệc mừng thọ của Bạch lão thái gia, võ lâm minh chủ Phong Long vẫn luôn thâm tàng bất lộ* lại đích thân tới nhà bái phỏng, khiến Bạch lão gia mừng đến rạng rỡ mặt mày.

Khách quý giá lâm, niềm vui càng thêm nồng đậm. Khi ánh mắt vừa kính ngưỡng lại vừa hâm mộ của chúng nhân đều tập trung trên người vị anh hùng võ lâm tài giỏi này, tầm nhìn của Phong Long lại lạc tới một góc phòng kém bắt mắt nhất trên tiệc chúc thọ: “Phong Long bất tài, chẳng ngờ trong chốn võ lâm lại có một dung mao thanh tú tựa long phượng đến thế. Liệu có thể hỏi tôn tính đại danh của huynh đài?” Đám người Bạch gia âm thầm nhíu mày.

Khách khứa đầy chật cả sảnh đường, phong lưu tuấn kiệt nhiều không kể hết, tại sao dẫn được sự chú ý của vị minh chủ Phong Long này lại cứ phải là tam thiếu gia của Bạch gia – đứa con không được phụ thân yêu mến nhất, ngay cả võ công của gia môn cũng không được học, là vết nhơ của Bạch gia sơn trang này?

Đây chính là Bích Lục Kiếm nổi danh thiên hạ?

Chỉ vừa chạm mặt, Bạch Thiếu Tình liền lập tức hạ xuống kết luận: kẻ này lợi hại, không nên ở lại Bạch gia sơn trang quá lâu.

Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.

~ * * * ~

  • Chú thích:

*cụm từ chính xác mà tác giả sử dụng ở đây là “thần long kiến thủ bất kiến vĩ”, nghĩa là “rồng thần thấy đầu không thấy đuôi”, ý dùng để chỉ những người có hành tung thần bí, thâm tàng bất lộ.

Trời rét đậm, buổi chiều tà.

Tuyết còn chưa rơi nhưng đã lạnh đến ghê người.

Từ phía chân trời xa xa, uy lực của vầng thái dương ấm hồng đã bị gió Đông Bắc thét gào thổi mất chẳng còn tăm hơi, bách tính bé nhỏ có thể về nhà đều đã vội vàng trở về, ở đằng sau cánh cửa đóng chặt tích góp từng chút hơi ấm ít ỏi đến đáng thương.

Lý lão bản đút tay thật sâu trong ống áo, đứng nhìn con đường vắng vẻ quạnh quẽ.

Không chỉ con đường vắng vẻ, ngay cả trong điếm cũng thật vắng vẻ, cảnh tượng dòng người tới mừng thọ Bạch lão gia qua lại không ngớt trước cửa khách điếm đã là của mấy ngày hôm trước, có lẽ bởi vì khách nhân đã đến gần đủ nên không còn thấy nữa. Khách nhân duy nhất đang ngồi hơ tay bên cạnh đống lửa, suốt từ nãy tới giờ vẫn cúi đầu.

Trời lạnh, người chịu xuất môn không nhiều lắm, hôm nay chỉ e không còn ai tới trọ.

“Lộc cộc, lộc cộc…” Đúng lúc này có tiếng vó ngựa truyền tới từ đằng xa.

“Ha! Có khách tới!” Tiểu nhị phấn chấn tinh thần.

Lý lão bản duỗi cổ ra bên ngoài nhìn thử.

Khoái má thuận gió phi tới. Hai người hai ngựa, một trước một sau, quả thực dừng lại trước cửa khách điếm. Một nữ hài ngồi trên lưng ngựa có gương mặt bị cóng đến đỏ hồng, cất tiếng lanh lảnh hỏi: “Ê này, có biết đường đi tới Bạch gia thế nào không?”

“Cô nương muốn tới mừng thọ Bạch lão gia?”

“Ừ, phải đi hướng nào?”

“Đi về phía trước rồi rẽ trái, đi thêm ba dặm thì chính là địa giới của Bạch gia. Cô nương đi thêm nửa canh giờ là có thể nhìn thấy đại viện của Bạch gia rồi.”

“A! Còn phải đi thêm nửa canh giờ nữa sao? Bạch gia này cũng thật quá xa hoa!” Nàng quay đầu lại cười nói với nam tử trẻ tuổi đang đứng phía sau: “Sư huynh, huynh thấy có phải hay không?”

Chu Nhược Văn mỉm cười.

Hắn năm nay vừa tròn hai mươi, khuôn mặt vuông vức đoan chính khiến người ta cảm thấy cực kỳ trầm ổn, là đệ tử xuất chúng nhất của Hoa Sơn phái, cũng là một chàng rể tốt có thể gửi gắm bảo bối nữ nhi trong suy nghĩ của sư phụ. Hắn nhìn sư muội Phương Nghê Hồng đã được sư phụ cùng sư mẫu âm thầm ưng thuận gả cho mình, lộ ra nụ cười sủng nịch, “Sư muội, Bạch gia chính là một trong tứ đại danh gia trên giang hồ, chúng ta lại đặc biệt tới đây để mừng thọ, ta thấy lời nói vẫn nên tôn kính một chút thì tốt hơn.”

“Hừ, Phong – Bạch – Tư Mã – Từ, mấy năm nay Bạch gia không có lấy một người hậu bối lợi hại, nếu luận về thanh thế trên giang hồ, Bạch gia sớm đã xếp xuống cuối rồi.”

Chu Nhược Văn thở dài lắc đầu: “Sư muội…”

“Những điều này chính là cha nói cho muội biết.” Phương Nghê Hồng le lưỡi với Chu Nhược Văn, ngọt ngào cười: “Sư huynh, muội biết chừng mực, những lời này sẽ không nói trước mặt Bạch lão gia đâu.”

“Không còn sớm nữa, nên đi nhanh một chút! Đại thọ năm mươi của Bạch tiền bối, đa số người trong võ lâm đều đã đến từ hai ngày trước rồi. Ngày mai chính là đại thọ, hôm nay chúng ta mới tới, chỉ e đã có chút thất lễ.”

“Sợ gì chứ? Cũng đâu có đến muộn, lẽ nào không tới sớm hơn so với thời hạn cũng bị xem là tội lỗi?” Phương Nghê Hồng đáp lại một câu, lấy ra chút bạc vụn ném cho Lý lão bản rồi thúc ngựa, đang định chạy về phía trước thì có một giọng nói xa lạ bất chợt truyền tới.

“Xin hai vị dừng bước.”

Giọng nam điềm đạm chỉ trong vài chữ ngắn ngủi đã xuyên thấu dây thần kinh thính lực của hai người đang ngồi trên lưng ngựa, tiết tấu trầm bổng du dương, khiến cho bầu không khí lạnh giá ứ trệ dường như cũng phải nảy lên một chút, hai người vừa định ra roi thúc ngựa đều phải quay đầu lại.

Khách nhân duy nhất trong điếm, vốn đang lẳng lặng ngồi bên cạnh đống lửa, chẳng biết từ khi nào đã đứng ngay trước cửa.

Y phục đen, tóc đen, đôi hài nỉ thật dày cũng màu đen, cách ăn mặc như một thư sinh bình thường.

“Hả?” Phương Nghê Hồng lên tiếng đáp lại, đường nhìn vừa chạm tới đôi mắt xinh đẹp chẳng gì sánh được kia, trái tim bất chợt đập thình thịch.

Đôi mắt kia đẹp đến bất bình thường, cũng bình tĩnh đến bất bình thường, càng sâu thẳm đến bất bình thường. Dường như chỉ cần liếc nhìn một cái, trong lòng nếu còn lời nào chưa nói sẽ lập tức phun trào, rồi lại như tắc ở cổ họng, một chữ cũng không nói nên lời.

Nhìn thêm lần nữa, nàng mới phát hiện người đang đứng trước cửa khách điếm là một nam nhân vô cùng anh tuấn, anh tuấn hơn so với tất cả những nam nhân mà nàng từng được gặp.

Lông mày thanh tú, sống mũi cao, nụ cười tao nhã trên khuôn mặt khiến người ta phải kinh thán.

“Xin hỏi vị công tử này, vì sao lại bảo chúng ta dừng bước?” Phương Nghê Hồng vẫn luôn nói năng tùy tiện lại bất chợt trở nên nhã nhặn.

Tiếu ý ôn hòa kéo dài bên cánh môi, hắc y nhân nhẹ nhàng chắp tay: “Xin hỏi cô nương và vị công tử này, hai người chính là muốn đi tới Bạch gia sơn trang ở đằng trước sao?”

“Không sai.” Chu Nhược Văn đáp lời: “Chúng ta phụng mệnh của sư môn, đi mừng thọ Bạch tiền bối.”

“Nếu đã như vậy, có thể cho tại hạ quá giang một đoạn đường được không?” Hắc y nhân lại hỏi: “Tại hạ cũng đang muốn đi tới Bạch gia sơn trang.”

“Ngươi?” Phương Nghê Hồng nhìn hắn chẳng hề chớp mắt: “Ngươi không có ngựa?”

“Tại hạ vốn định đi bộ. Không ngờ bỗng nhiên trời lại nổi gió to, đường xá khó đi…”

“Ngươi cũng muốn tới mừng thọ?”

“Đúng vậy.”

Chu Nhược Văn ngó nhìn sư muội tựa hồ có chút là lạ bên cạnh, rồi lại đưa mắt nhìn nam nhân kia.

Anh tuấn điềm đạm, văn nhã lịch sự…

Chu Nhược Văn bật cười ha hả: “Thì ra là bạn chung đường. Tại hạ Chu Nhược Văn – đại đệ tử của Hoa Sơn, vị này là sư muội của ta – Nghê Hồng. Xin hỏi cao tính đại danh của huynh đài?”

“Tại hạ Bạch Thiếu Tình.” Giọng nói của hắn thật sự rất êm tai, mỗi một âm tiết đều khiến người ta cảm thấy trong tâm thư thái nói không nên lời.

Ánh mắt của Phương Nghê Hồng dừng lại trên người Bạch Thiếu Tình, âm thầm cảm thán không thôi: “Bạch? Ngươi họ Bạch? Ngươi là người của Bạch gia?”

Bạch Thiếu Tình đối với vấn đề này dường như có chút khó xử, chần chừ trong chốc lát mới cười khổ nói: “Hổ thẹn, Thiếu Tình chính là đứa con thứ ba không có khí chất nhất của Bạch gia.”

“A, thì ra là Bạch gia tam thiếu gia. Nếu đã như vậy, mời đi cùng chúng ta!” Chu Nhược Văn bất ngờ lộ ra nét mặt yên tâm, đưa cương ngựa cho Bạch Thiếu Tình: “Sư muội, sắc trời đã tối rồi, chúng ta mau lên đường thôi.”

“Được!”

“Đa tạ Chu huynh.”

Ba người hai ngựa, lập tức cuộn lên một mảng cát vàng mờ mịt.

Lý lão bản đứng bên ngoài cửa, lẩm bẩm tự nói: “Thế này chẳng phải mắt ta mù rồi hay sao? Người kia cư nhiên là Bạch gia tam công tử. Đã nói rồi mà, mặc dù người ta ăn mặc giản dị, nhưng diện mạo vẫn đẹp đến hiếm thấy. Nếu thời khắc hắn bước chân vào điếm mà tạo ra chút âm hưởng, nói không chừng ta đã nhận ra rồi. Ài, để lỡ mất một cơ hội nịnh bợ tốt.” Lão không ngừng tự đấm đấm vào đầu mình.

Suốt dọc đường đi vội vã, Phương Nghê Hồng không ngừng ngoảnh đầu lại nhìn Bạch Thiếu Tình trên lưng ngựa của sư huynh, trái tim đập mạnh mẽ. Xuống ngựa trước cửa Bạch gia sơn trang, đã là lúc chân trời đằng xa ngập tràn từng rặng mây hồng.

Bạch Thiếu Tình trúc trắc trèo xuống từ trên lưng ngựa: “Đa tạ Chu huynh.”

“Thuận đường giúp đỡ thôi mà.” Chu Nhược Văn chắp tay mỉm cười, quay đầu lại đánh giá toà Bạch gia sơn trang nổi danh khắp giang hồ đang sừng sững trước mắt.

Trong tứ đại danh gia của giang hồ, Bạch gia là giàu có nhất. Chưa nói tới đất đai trải dài trăm dặm, chỉ cần nhìn hai con sư tử có đôi mắt được làm bằng bảo thạch, đứng trước đại môn kiến tạo bằng vàng ròng của tòa Bạch gia sơn trang được xây dựng bên hồ Lạc Tịch này thôi, đã có thể thấy rõ tất thảy.

Người hầu phụ trách việc cung nghênh khách nhân của Bạch gia lập tức chạy lại đón, “Ha ha! Khách quý tới rồi. Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử và tiểu thư? Tiểu nhân đi bẩm báo trước với lão gia.” Nhất phái tươi cười, lại tựa như chẳng hề phát hiện Bạch Thiếu Tình đang đứng bên cạnh.

“Tại hạ Chu Nhược Văn của Hoa Sơn. Gia sư bỗng nhiên thân thể không khỏe, không thể đích thân tới, đành phó mệnh cho ta và sư muội Phương Nghê Hồng tới mừng thọ Bạch tiền bối.”

Tên hầu của Bạch gia nho nhã lễ độ, hiển nhiên đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, “Thì ra là anh hùng của Hoa Sơn phái, mời vào, mời vào. Sương phòng của Hoa Sơn phái các vị đã được chuẩn bị sẵn rồi.” Ân cần niềm nở cười với hai người, quay đầu dẫn đường.

“Vậy còn ngươi?” Phương Nghê Hồng không chịu xê dịch, quay đầu lại khẽ hỏi.

Khóe môi ưu mỹ đoan chính của Bạch Thiếu Tình thoáng cong lên, “Thiếu Tình đi bái kiến gia mẫu trước, Phương cô nương bảo trọng.”

Thấy Bạch Thiếu Tình tiêu sái xoay người rời đi tựa như chẳng hề lưu luyến, Phương Nghê Hồng chợt mím môi, “Chờ một chút, ta…”

“Phương cô nương tới mừng thọ, hẳn là sẽ ở lại Bạch gia vài ngày?” Bạch Thiếu Tình dừng bước, bóng lưng đĩnh bạt an nhiên: “Vậy ta… nhất định sẽ tới bái phỏng cô nương, tạ ơn cô nương đã cho ta đồng hành.”

Lúc này Phương Nghê Hồng mới lộ ra nét mặt tươi cười, vừa vui vừa thẹn nói: “Thật sao?” Đưa mắt lén nhìn bóng lưng của Bạch Thiếu Tình một chút, nhịn không được lại hỏi: “Ngươi muốn tạ ơn ta thế nào?”

“Mời cô nương một bữa cơm, được không?” Trong lời nói có pha chút hài hước, nhưng cũng tuyệt không có ý khinh bạc.

Bạch Thiếu Tình cất bước rời đi, tiếng cười hòa nhã vẫn còn đọng lại bên tai Phương Nghê Hồng.

Chu Nhược Văn quay đầu lại, phát hiện sư muội vẫn đang đứng ngốc tại chỗ bèn gọi: “Sư muội, còn không mau đi?” Nhìn theo ánh mắt của Phương Nghê Hồng, biết rõ còn hỏi: “Bạch gia tam thiếu gia đi rồi?”

“Ừ, hắn nói muốn đi bái kiến mẫu thân.” Phương Nghê Hồng buồn bã đáp, tựa như đánh mất thứ gì.

“Chúng ta đi thôi! Vị đại ca kia vẫn đang chờ để dẫn chúng ta tới sương phòng nghỉ ngơi đấy! Bạch tiền bối hôm nay bận rộn, ngày mai mình mới tới bái kiến.”

“Ừ.”

Trong sơn trang khắp nơi đều là đình đài lầu các, hành lang uốn khúc nối tiếp nhau, hai người đi theo tên đầy tớ non nửa canh giờ mới tới được Phong Nhã Các chuẩn bị riêng cho bọn họ.

Cảnh tượng phú quý trước mắt khiến một nhi nữ giang hồ như Phương Nghê Hồng cảm thấy như đặt chân tới một thế giới khác, dưới hành lang treo đủ loại lồng chim đẹp đẽ, càng khiến Phương Nghê Hồng cười khanh khách không thôi.

“Sư huynh mau lại xem, đây là cái gì?”

Chu Nhược Văn thấy sư muội hưng phấn như vậy, bên môi cũng mang theo ý cười, “Sư muội, qua đây, sư huynh nói với muội vài câu.”

Phương Nghê Hồng quăng đi một tảng đá đang cầm trong tay, hù đàn cá chép hoa trong hồ chạy bơi tán loạn, ngẩng đầu hất mái tóc dài về phía sau, “Chuyện gì?”

“Bạch Thiếu Tình kia, chúng ta vẫn nên ít tiếp xúc thì tốt hơn.”

Phương Nghê Hồng sửng sốt: “Tại sao?”

“Hắn… gia thế của hắn không được tốt.”

“Sao gia thế của Bạch gia công tử lại không tốt?” Phương Nghê Hồng vô cùng kinh ngạc.

“Đây là lời đồn trong chốn võ lâm, thế mà muội lại không biết?” Chu Nhược Văn dứt khoát ngồi lên lan can uốn khúc, phất tay áo nói: “Lại đây, sư huynh kể cho muội nghe.”

“Huynh mau kể đi.”

“Đương gia Bạch Mạc Nhiên của Bạch gia… cũng chính là Bạch lão gia mà lần này chúng ta tới mừng thọ, cùng với Bạch phu nhân, cũng chính là Tống Hương Li đệ nhất mỹ nhân năm đó, có một đoạn ái tình cố sự cảm thiên động địa…”

Phương Nghê Hồng bĩu môi, khoát tay nói: “Luận điệu nhàm chán nhai đi nhai lại, còn tưởng có gì mới mẻ đáng để nghe chứ! Muội từng nghe cha kể rồi, năm đó Bạch Mạc Nhiên bị địch phục kích, Tống Hương Li xả thân cứu giúp, chân bị chém què còn chưa nói, ngay cả dung mạo đệ nhất võ lâm cũng bị hủy đi. Bạch Mạc Nhiên ở trước giường bệnh của Tống Hương Li đưa tay lên trời phát thệ vĩnh viễn sẽ không phụ nàng, sau đó thật sự cưới nàng làm vợ, mấy chục năm đều như một ngày, dốc lòng chăm sóc, luôn luôn cẩn thận chu đáo, có thể nói là một vị tướng công tốt nhất trong chốn võ lâm.”

“Ha ha! Muội cái gì cũng biết?” Chu Nhược Văn khoanh tay lại, “Vậy ta hỏi muội, Bạch Thiếu Tình là do ai sở sinh, muội có biết không?”

“Việc này… lẽ nào không phải do Tống Hương Li?”

“Thế nào? Làm khó muội rồi?” Chu Nhược Văn gật đầu nói: “Quả thực không phải. Trong giang hồ có ai lại không biết Bạch phu nhân chỉ có hai người con trai, đại công tử Bạch Thiếu Tín, thứ công tử Bạch Thiếu Lễ. Vị tam thiếu gia này, kỳ thực là nhi tử do một người mù sống ở nơi thâm sơn cùng cốc sinh cho Bạch Mạc Nhiên.”

Phương Nghê Hồng nhíu mi: “Vậy chẳng há Bạch Mạc Nhiên đã trở thành kẻ phụ tình?”

“Cũng không thể nói như vậy.” Chu Nhược Văn chậm rãi lắc đầu, “Tống Hương Li sinh cho Bạch Mạc Nhiên hai người con trai, mấy năm sau Bạch Mạc Nhiên lại bị người phục kích, bị đánh rơi xuống vách núi, thiếu chút nữa thì trở thành thức ăn cho thú dữ, lại được một nữ tử mù lòa đáng thương ở trong núi sâu cứu giúp. Cô nam quả nữ ngày đêm đối mặt, chẳng biết bên trong đã loạn ra chuyện gì. Dù sao chờ tới khi người của Bạch gia tìm được Bạch Mạc Nhiên, nữ tử kia đã châu thai ám kết (mờ ám mang thai).”

“Ôi chao! Vậy nhất định là chọc tức Tống Hương Li rồi.”

“Đâu chỉ như vậy, nghe sư phụ nói…” Chu Nhược Văn hạ thấp thanh âm, thì thầm kể: “Tống Hương Li vì việc này mà thương tâm muốn chết, nhiều lần định tự tử nhưng đều bị người nhà ngăn cản. Khi ấy Bạch lão thái gia còn tại thế, kiên quyết không chịu để cho Bạch gia tôn tử lưu lạc bên ngoài, Bạch Mạc Nhiên vừa xin lỗi ái thê, lại vừa muốn lấy lại thanh danh cho mình, nhốn nháo đến sứt đầu mẻ trán mới khuyên được Tống Hương Li đáp ứng để đứa con thứ ba bước chân vào Bạch gia, xem như con của mình. Ngay cả nữ tử mù lòa có ơn cứu mạng hắn cũng được đón vào quý phủ, lấy danh nghĩa bà con xa để phụng dưỡng, lúc này sự tình mới được xem như ngừng lại.”

Hắn kể một hơi thật dài, rồi lại nói tiếp: “Bởi vậy, Bạch Thiếu Tình ở trong Bạch gia cũng chẳng hề nổi tiếng, trong lòng mọi người đều biết rõ hắn là một đứa con riêng. Muội không phát hiện ra nét mặt của tên hầu ban nãy khi nhìn thấy hắn sao? Còn nữa, lúc hắn xuống ngựa cũng lập cập, chỉ e Bạch lão gia ngay cả võ công của Bạch gia cũng không truyền lại cho hắn. Sư muội, chúng ta đang ở địa phận của kẻ khác, không nên chạm tới sự kiêng kị của chủ nhân thì tốt hơn.”

Phương Nghê Hồng đang xõa tung mái tóc ra để chải, nghe xong lời Chu Nhược Văn nói liền quấn tóc lên, lưu loát cuộn thành một búi, hừ nói: “Muội chạm tới sự kiêng kị của ai chứ? Cho dù Bạch Thiếu Tình không phải do Bạch phu nhân thân sinh thì hắn cũng là người của Bạch gia, vì sao muội không thể cùng hắn nói chuyện? Hừ, muội còn muốn hắn mời ăn cơm nữa đấy!” Nghĩ tới nét mặt của người bên ngoài đối với Bạch Thiếu Tình, trong lòng liền không thoải mái, lại húc đầu vào Chu Nhược Văn nói: “Sư huynh, ngay cả huynh cũng là kẻ bợ đỡ như vậy sao? Nếu huynh vì những việc này mà khinh thường hắn, muội sẽ không thèm nói chuyện với huynh nữa!” Nói đến phần sau, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy chua xót.

Chẳng ai hay biết, trong âm thầm tăm tối, tơ tình đã bắt đầu triền quấn – khó có thể vãn hồi.


Sâu trong Bạch gia sơn trang, đông ý càng thêm lạnh giá.

Ánh tà dương đã tắt, tại một góc phủ không mấy ai muốn đặt chân tới, so với các nơi khác lại càng vắng vẻ lạnh lẽo, quạnh quẽ cô đơn. Lác đác có mấy người nô bộc đang quét tước hoa viên, ngẩng đầu liếc nhìn thân ảnh đi ngang qua trước mặt họ, ánh mắt đều thoáng hiện lên một tia tán thán cùng tiếc thương.

Ung dung, trấn định, tuấn mỹ… tam công tử.

Tất cả tán thán cùng tiếc thương đều chỉ lướt qua trong phút chốc, đám nô bộc rất nhanh liền nhớ tới thân phận của hắn và mình, lập tức cúi đầu thật thấp, chuyên tâm làm công việc của mình.

Tính từ đại môn sơn trang, đây đã là người thứ một trăm mười hai.

Ánh mắt của Bạch Thiếu Tình không di chuyển, ôn nhu nhìn căn phòng thấp bé trước mặt, nó bé đến mức quả thực không nên xuất hiện trong Bạch gia sơn trang phú quý này, khóe môi lại dật ra một nụ cười lạnh.

Một trăm mười hai tên đầy tớ biết rõ sự tồn tại của hắn, lại một mực xem như hắn chẳng hề tồn tại.

Tam công tử không tồn tại đã trở thành quy củ được âm thầm mặc định trong Bạch gia. Bạch Thiếu Tình còn nhớ rõ, ngày ấy có mấy tên đầy tớ ghé lên khung cửa sổ gọi hắn cùng đi chơi đã bị đuổi ra khỏi Bạch gia không chút lưu tình.

Ngón tay thon dài khẽ vuốt nhẹ lên cánh cửa vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trong chốc lát, Bạch Thiếu Tình hiếm thấy cất lên một tiếng thở dài.

Trời lặn trăng lên, lá cây trên cành sớm đã rụng hết, thì ra lại một năm nữa trôi qua.

Đẩy mở cánh cửa gỗ kẽo kẹt, một bóng dáng lẻ loi cô độc đang ngồi bên khung cửa sổ trong phòng.

Bóng dáng kia không hề đẹp, y phục làm bằng vải thô thông thường, trên đầu không có đồ trang sức, chỉ cần nhìn từ sau lưng cũng có thể đoán được nàng có một gương mặt bình thường đến không thể bình thường hơn.

Ấn tượng mà nàng có thể để lại cho người khác, chỉ là sự cô đơn.

Dưới ánh nến chập chờn lay động, nét cô đơn càng thêm tẫn hiển.

Khóe môi Bạch Thiếu Tình lại bởi vì sự cô đơn dịu dàng này mà chân chính nổi lên một nụ cười hiếm thấy.

“Nương, hài nhi đã trở về rồi.” Hắn lại gần, nhẹ nhàng quỳ xuống dưới chân người phụ nhân, ngẩng đầu nhìn dung mạo mỗi năm đều già đi không ít.

Phụ nhân nở nụ cười, nghiêng đầu qua, ánh nến in sắc hồng nhạt trên gương mặt bình thường của nàng: “Thiếu Tình, con đã về rồi? Ngày mai phụ thân của con đại thọ năm mươi, ta đoán hôm nay con sẽ trở về. Xem này, nương đã thắp nến để chờ đón con.” Mặc dù mắt không thể nhìn thấy, tay vẫn chuẩn xác chỉ về phía ngọn nến.

Một dòng ấm áp, nghẹn lại nơi yết hầu.

“Cám ơn nương.”

“Hài tử ngốc, nương không cho con được cái gì cả!” Dò dẫm nắm lấy bàn tay của Bạch Thiếu Tình, phụ nhân thở dài nói: “Con phải chịu cực khổ rồi.”

“Không có.”

“Không cần giấu ta, xúc giác của người mù rất lợi hại, ta vừa sờ tay con liền biết con đã phải trải qua bao nhiêu việc nặng nhọc.”

Bạch Thiếu Tình bật cười, “Nương, người đừng đa nghi, con chỉ là giúp lão sư đun nước, chẻ củi mà thôi. Thân làm đệ tử, những việc này có tính là gì?”

“Thiếu Tình, lần này con quay về, vẫn muốn rời khỏi Bạch gia để đi học sao?”

Một hồi trầm mặc.

Bạch Thiếu Tình khẽ nói: “Nếu nương cô đơn trống vắng, Thiếu Tình sẽ không đi nữa, ở lại cùng nương.”

“Không,” Phụ nhân nở nụ cười tựa như mất mát, “Con nhìn ta xem, nam nhi chí tại bốn phương, sao ta có thể ràng buộc con được. Cứ đi đi! Chờ đại thọ của phụ thân con kết thúc rồi lại rời đi.”

Thoáng chốc chợt tĩnh lặng, khí tức điềm nhiên trong bầu không khí dường như đã bị quấy phá, phụ nhân bỗng thở dài, “Chúng ta lại nói linh tinh những chuyện gì thế này? Ở đây cũng không có người ngoài, hà tất phải nói những lời dối gian? Thiếu Tình, ta biết bọn họ đối xử với con không tốt, nương không muốn con ở lại Bạch gia chịu khổ.”

“Nương!” Bỗng nhiên Bạch Thiếu Tình kêu lớn một tiếng, hơi nóng cay cay tràn lên khóe mắt: “Thiếu Tình nhất định sẽ có tiền đồ, đưa nương ra khỏi địa ngục họ Bạch này.”

“Ừ, nương chờ con.”

Bóng đêm ngày càng dày đặc, cách tấm màn che của khung cửa sổ, có thể nhìn thấy hai đạo nhân ảnh ấm áp dựa vào nhau trong gian phòng nhỏ.

Ánh nến mịt mờ u ám, còn lòng người thì lại thế nào?

Vốn định chờ mẫu thân ngủ say rồi sẽ quay trở về phòng, nhưng cuối cùng Bạch Thiếu Tình lại đứng bên giường, ngắm gương mặt quen thuộc kia suốt cả một đêm.

Nương, sau đại thọ là con lại phải rời đi rồi.

Đủ loại sầu lo ngày thường luôn được giấu kín dưới đáy lòng, lúc này lại như bị một cây kim đâm thủng ra chẳng chút lưu tình.

Ngày đầu tiên về nhà liền tới gặp nương, hôm nay phải đi gặp phụ thân cùng một “nương” khác, còn cả hai người ca ca được cưng chiều kia. Chờ bái lạy phụ thân xong, hoàn thành cấp bậc lễ nghĩa, liền lập tức rời đi!

Bạch Thiếu Tình cân nhắc đắn đo. Nếu còn lưu lại, sẽ chỉ rước lấy sự không thoải mái của kẻ khác, khiến nương phải chịu thêm càng nhiều phiền toái.

Ngẩng đầu lên, đang định thở dài một hơi lại chợt nhớ tới nương còn đang ngủ say, vội vàng nuốt trở về.

Ngoài song cửa sổ mặt trời đã lên cao, đêm qua hắn có bỏ một ít thuốc an thần vào trong trà, không muốn mẫu thân phát hiện ra hắn rời đi.

Lần này đi, chỉ e lại là một năm nữa.

Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, ánh dương quang chảy vào trong phòng. Bạch Thiếu Tình khôi phục vẻ đạm mạc của thường ngày, cất bước ra khỏi phòng.

Đại sảnh của Bạch gia sơn trang cách nơi này rất xa, Bạch Thiếu Tình chầm chậm bước đi, dọc đường không ngừng gặp được khách khứa vui vẻ tới mừng thọ, trong ánh mắt kinh ngạc cùng tán tụng còn xen lẫn cả chút đố kị, từ gương mặt của hắn chuyển tới cần cổ tinh tế, đầu ngón tay quả thực so với nữ tử còn thon dài duyên dáng hơn.

“Bạch công tử!” Phía sau truyền đến tiếng gọi trong trẻo, một thân ảnh màu hồng phấn vội vàng chạy tới, “Bạch công tử hiện giờ là đang đi tới chúc thọ Bạch lão gia?” Thấy Bạch Thiếu Tình hơi gật đầu, Phương Nghê Hồng cười rộ lên, “Vừa hay ta và sư huynh cũng đang muốn nhờ ngươi dẫn đường. Sư huynh, huynh nhanh lên một chút!” Khuôn mặt phấn khởi quay lại đằng sau, hướng về phía Chu Nhược Văn đang cố tình lề mề mà giục một câu.

“Ừ ừ, biết rồi.” Chu Nhược Văn thầm than thở, chỉ đành đi về phía trước, mỉm cười với Bạch Thiếu Tình: “Chào buổi sớm, Bạch huynh.”

Bạch Thiếu Tình không cười, nhưng trong ánh mắt lại có tiếu ý không hề che đậy, “Không còn sớm nữa.”

Ai nhìn thấy ánh mắt thân thiện này cũng không thể không dậy lên một chút cảm giác gần gũi.

Ba người chung đường, cùng đi về phía trước.

Còn chưa tới đại sảnh, tiếng ca hát đã bay vào trong tai. Không cần đi vào bên trong cũng có thể đoán được cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa đến mức nào.

Phương Nghê Hồng tặc lưỡi: “Khách khứa nhiều ghê.”

“Bạch lão gia nổi danh khắp giang hồ, ngày đại thọ đương nhiên có rất nhiều người kính ngưỡng Bạch lão gia tới đây chúc mừng.” Chu Nhược Văn liếc nhìn Bạch Thiếu Tình đang đứng bên cạnh, dụng tâm tán tụng Bạch gia một câu.

Bạch Thiếu Tình không mặn không nhạt liếc nhìn Chu Nhược Văn, mỉm cười: “Chu huynh ngàn dặm xa xôi tới đây chúc thọ gia phụ, Thiếu Tình vô cùng cảm kích.”

“Không dám nhận, không dám nhận.”

Tiếng kèn, tiếng trống chiêng, tiếng khách khứa trong trong ngoài ngoài hàn huyên trò chuyện, đám đầy tớ chạy qua chạy lại khắp nơi, lại thêm gánh hát ngoài sảnh đang luyện giọng để chuẩn bị biểu diễn mừng thọ, càng tới gần càng đinh tai nhức óc.

Hảo một yến tiệc mừng thọ náo nhiệt đông vui, chỉ e là được xem như đại hỉ sự hiếm có của cả võ lâm năm nay.

Ba người đang định nhấc chân bước vào chính sảnh, thanh âm chợt ngừng lại.

Tiếng kèn ngừng, tiếng trống chiêng ngừng, tiếng người trò chuyện ngừng, ngay cả tiếng bước chân, tiếng ho cũng chẳng còn dấu vết.

Bỗng nhiên không gian trở nên tĩnh lặng đến triệt để.

Chu Nhược Văn và Phương Nghê Hồng khó hiểu đưa mắt nhìn nhau, hai người cùng muốn đặt câu hỏi, trước khi mở miệng lại cùng nghe thấy một tiếng cười lớn đầy kinh hỉ: “Mời! Mau mời vào!”

Dường như lời nói này đã hóa giải phép thuật tĩnh lặng, đủ loại âm thanh náo nhiệt lập tức lại sôi trào lên, tiếng kèn tiếng trống, tiếng của đám người hầu so với lúc trước càng thêm ầm ĩ.

Khách khứa trong đại sảnh, đường đường mấy trăm người của đủ các môn phái, cao thấp béo gầy đều có, bất chợt tràn ra theo Bạch lão gia đầy mặt hồng quang.

“Người nào mà khí khái như vậy, cư nhiên kinh động đến cả chủ nhân cũng phải đích thân chạy ra nghênh đón?”

Chu Nhược Văn cúi đầu ngẫm nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên: “Kẻ có khí khái như thế, trong giang hồ chỉ có một người ――― Phong Long.”

“Đại công tử của Phong gia?” Phương Nghê Hồng âm thầm liếc nhìn Bạch Thiếu Tình vẫn luôn giữ yên lặng, khinh thường nói: “Dựa vào thanh danh của gia tộc để tự cao tự đại, ta khinh thường nhất chính là loại công tử bột này.”

Đang lúc nói chuyện, tiếng người bình luận dọc đường đi lại thêm sục sôi, vị công tử bột mà Phương Nghê Hồng khinh thường đã được mọi người tiền hô hậu ủng nghênh tiếp vào sảnh đường.

Thanh sam lam khăn Bích Lục kiếm — Phong Long.

Mái tóc đen nhánh, con ngươi sáng như sao, cánh tay thon dài mà hữu lực nhẹ nhàng đặt trên chuôi kiếm Bích Lục danh chấn thiên hạ.

Phương Nghê Hồng mới nãy còn đang ghét bỏ cái tên quê mùa của hắn, ghét bỏ điệu bộ phách lối ngông nghênh của hắn; hiện tại, một chữ cũng không thốt nổi thành lời.

Chỉ riêng chữ “Long” này, nếu không phải hắn dùng thì sẽ chẳng còn ai xứng đáng để dùng. Nếu hắn không tự cao tự đại, vậy còn ai có tư cách được tự cao tự đại?

Ánh hào quang nội liễm, danh khí ẩn tàng, lại không che giấu được tư thái cao quý như long hổ.

“Chỉ là sinh thần của Bạch mỗ, sao dám làm phiền tới Phong đại công tử?” Khuôn mặt của Bạch lão gia như tỏa sáng, tiếu ý ngập tràn.

“Phong – Bạch – Tư Mã – Từ nhiều đời giao hảo, sinh thần của thế bá, cháu nên đích thân tới.”

Tuy nói như vậy, nhưng trong số Phong – Bạch – Tư Mã – Từ, dòng họ có được nhân tài kiệt xuất như thế, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã dựa vào một cây Bích Lục kiếm trong tay mà được thế nhân trên chốn giang hồ xưng tụng là huyền thoại đáng ngưỡng vọng, cũng chỉ có Phong gia mà thôi.

Hai vị Bạch gia công tử anh khí bừng bừng đứng sau lưng phụ thân, ánh mắt hướng về phía Phong Long chính là vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.

Phong Long đảo mắt nhìn khắp đại sảnh, chầm chậm ngồi xuống ghế dựa, tiếp nhận tách trà thơm do nô tài cung kính dâng lên, uống một ngụm nhỏ, mỗi một cử chỉ động tác đều hoàn mỹ đến chẳng thể bắt bẻ.

Phong gia may mắn biết chừng nào, có được một người con như thế.

__Hết chương 1 – Quyển thượng__

Bạn đang đọc Biên Bức của Phong Lộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 127

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.