Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 7423 chữ

Chương 5 – Quyển trung

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Gió mát rong ruổi, trăng thu vô biên.

Cửu Lý Hương trong núi đã úa rụng. Không biết trên mộ phần của mẫu thân, cỏ thu đã che phủ, điểm chút nỗi niềm nhớ thương hay chưa.

Bên ngoài khung cửa sổ là những người đi đường qua lại vội vã, một lòng muốn quay về nhà thật nhanh như những mũi tên.

Ngựa và lừa đều đã cực nhọc suốt cả một ngày, cũng mang trên mình thần sắc mệt mỏi như con người, đèo bòng đủ thứ lê bước chậm rì rì, thỉnh thoảng trên đường đi lại nháo một hồi tính khí con lừa với chủ nhân, sau khi phải nhận một hai roi không nặng không nhẹ, mới thành thật bước tiếp.

Cửa sổ rất đơn giản, là loại khung gỗ bình thường nhất, hoa văn điêu khắc bên trên là của Hoắc lão tam ở con hẻm sau nhà làm cho. Hoắc lão tam cả đời làm nghề mộc, nhưng tay nghề khắc hoa vẫn chỉ tầm tầm bậc trung, chẳng trách đến tận bây giờ vẫn chưa lấy được vợ.

Trên bệ cửa sổ rất sạch sẽ, tạp vật gì cũng không có, không giống như những nhà khác thích treo một chuỗi ớt đỏ hồng hoặc một túm ngô vàng ươm, trên bậu cửa sổ này chỉ đặt một chậu cây nhỏ.

Mùa thu đã tới, cây kia chẳng những không còn hoa, mà ngay cả lá cũng đã bắt đầu úa vàng.

“Bạch đại phu, lại đang ngắm Cửu Lý Hương của ngươi sao?” Rèm cửa bị xốc lên, một thanh niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi từ bên ngoài lẻn vào, ánh mắt đen lay láy loạn chuyển, vừa nhìn liền biết là một người có cá tính không an phận. Sống mũi rất thẳng, biểu hiện ra vài phần quật cường. Vừa bước vào liền lớn tiếng gọi nam tử đang đứng trước khung cửa sổ kia: “Vào thu rồi mà, sao nó còn thơm được? Ha ha, nhưng ta có mang tới cho ngươi một thứ thực sự thơm phức đây.” Hắn đem thứ đang cầm trong tay, quơ quơ trước mặt nam tử như hiến bảo.

Nam tử trẻ tuổi có một gương mặt bình thường, nhưng đôi mắt lại cực không tầm thường, tựa như hai viên hắc bảo thạch có từ lực, thâm sâu tới không thể nhìn thấy đáy, khi thoáng thẫn thờ sẽ bất ngờ chiếu rọi quang thải, nhiếp tâm động phách.

Hắn dường như rất thích màu đen, y phục trên người tuyền một màu đen giản dị, chân đi đôi giày đen, đồ dùng bày biện trong phòng cũng đa phần là màu đen. Cả một phòng hắc sắc, khiến chậu Cửu Lý Hương trên bệ cửa sổ được chủ nhân dày công chăm sóc đã bắt đầu có chút sắc thu càng trở nên nổi bật hơn, rạng rỡ điểm tô.

Nhìn thấy thứ trong tay người thanh niên nọ, nam tử lắc đầu, “A Đông, lại bắt trộm chó của nhà người ta?”

“Hì hì, mùa thu tới rồi, đương nhiên phải tẩm bổ chứ. Ngươi là đại phu, nhất định có dược liệu tốt, cho ta mượn một ít để hầm thịt chó được không?” A Đông nhướn nhướn mày nói: “Chờ ta hầm xong, sẽ tặng cho ngươi một bát. Ta làm thịt chó chính là nức tiếng trong thôn Thập Bát Lý này đấy.”

“Không cần tặng ta, đều tặng cả cho nương của Hoa Hoa ở nhà cách vách đi! Nương của Hoa Hoa vừa ngửi thấy mùi thịt chó của ngươi liền mừng vui khôn xiết, nhất định sẽ có một ngày vì thịt chó mà đem Hoa Hoa gả cho ngươi.” Trong giọng nói trầm ổn mang theo một tia trêu đùa nhàn nhạt, khiến trái tim người ta phải ngứa ngáy.

Nam tử khẽ cười hai tiếng, rồi dường như lại nhớ tới việc người hành y phải duy trì sự nghiêm túc, liền che giấu đi một tia tiếu ý chỉ vừa kịp hiện.

A Đông gãi gãi đầu, “Vẫn là Bạch đại phu hiểu lòng ta nhất. Ài, ta thật không hiểu, tại sao Hoa Hoa không thích ăn thịt chó như nương của nàng luôn đi?” Hắn nhìn vị Bạch đại phu đã tới thôn Thập Bát Lý này được hai năm nay.

Quen biết con người không thích nói chuyện này đã hai năm, cực hiếm khi nhìn thấy hắn thoải mái tươi cười, dường như luôn có tâm sự giấu kín trong lòng không giải ra được. Người trí thức luôn là như vậy, rất thích ưu sầu, gay go nhất chính là Hoa Hoa lại rất thích những cảm xúc ưu sầu này.

Cũng may, Bạch đại phu xem chừng cũng không có ý gì với Hoa Hoa.

“Bạch đại phu, hỏi ngươi một chuyện,” Thả con chó đã bị đánh bất tỉnh xuống đất, A Đông nhích tới: “Mấy lời hay hay mà lần trước ngươi lẩm bẩm trong viện tử, có thể dạy cho ta không?”

“Lời hay hay ?”

“Chính là mấy câu ngươi dạy cho Hoa Hoa đó, cái gì mà ngươi nhìn áo mỏng vải thơm, tựa mây trời vừa mềm vừa nhẹ. Trước hoàng kim điện xưa kia, khẽ bước không người gặp…” Hắn chưa từng đi học, nhưng trí nhớ cũng rất tốt, ghi nhớ toàn bộ những câu từ nghe lén được lúc trốn bên ngoài bờ tường: “Hoa Hoa về nhà bắt chước, ngày nào cũng ở trong nhà lải nhải đòi học tiếp. Bạch đại phu, xin ngươi dạy cho ta đi, để ta về dạy lại cho Hoa Hoa.”

Bạch Thiếu Tình bật cười: “Ngươi muốn học?”

“Đương nhiên.”

Bạch Thiếu Tình đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt bỗng nhiên chuyển về phía chậu hoa trên bệ cửa sổ, chẳng biết nhớ tới điều gì, ngẩn ngơ trong phút chốc.

“Bạch đại phu?”

Hắn phục hồi lại tinh thần, cười cười tự giễu, sau đó nét cười chợt tắt ngấm, ánh mắt chuyển dời về phía bên ngoài khung cửa sổ, quay mặt nhìn con đường đang dần thưa thớt, xa xăm xướng lên: “Ngươi nhìn áo mỏng vải thơm, tựa mây trời vừa mềm vừa nhẹ. Trước hoàng kim điện xưa kia, khẽ bước không người gặp. Tiếc bầu rượu bên bếp lửa hôm nay, mở ra chờ đợi. Ngươi nhìn tỏa thúy câu hồng, lá hoa vẫn tự đẹp xinh. Không thấy đôi mắt lấp lánh, chỉ còn chim phượng hoàng cô đơn. Chẳng lưu lạc, hận điều chi, khuynh quốc khuynh thành, huyễn ảnh đâu thành tác dụng gì? Đừng đối với tơ tàn như ngày trước, đợi tin phồn hoa đuổi gió bình minh (1).” Âm sắc trầm ổn, làn điệu vẹn tròn, một cảm giác cô đơn tĩnh mịch mà lại đẹp đẽ sâu xa, từ trong tiếng ca mơ hồ thoát ra, dường như muốn nhẹ nhàng cuốn đi cả hồn phách của người ta.

Ngay cả A Đông chưa từng thích nghe hát cũng phải mục trừng khẩu ngốc, an tĩnh vô thanh.

Bạch Thiếu Tình mới hát được một chút đã dừng lại. A Đông đang định nhảy lên vỗ tay, tấm rèm cửa làm bằng vải thô thật dày bỗng nhiên bị người xốc lên nhanh như gió.

“Sao không hát nữa?” Hoa Hoa tiến vào trong phòng, trên người mặc áo bông sặc sỡ vừa được nương nàng vá cho, nhìn thấy Bạch Thiếu Tình liền nhe răng cười nói: “Bạch đại phu, lần trước ngươi đang dạy ta tới đoạn này đấy, mau dạy ta tiếp phần sau đi.”

A Đông vừa nhìn thấy Hoa Hoa, thần sắc không sợ trời không sợ đất trên mặt lập tức biến mất phân nửa, thay bằng sự hưng phấn mà người trẻ tuổi đặc biệt có được, xua tay nói: “Không dạy được, không dạy được.”

Hoa Hoa trợn trừng mắt: “Tại sao?”

A Đông lập tức ngậm miệng, hì hì cười ngu: “Coi này, ta vừa kiếm được một thứ để hiếu kính đại nương.” Con chó bị đánh bất tỉnh khẽ động một chút, A Đông liền vội vàng nắm lấy cây gậy đặt bên cạnh cửa, ngắm trúng đầu chó, lực đạo vừa đủ gõ xuống một cái.

Con chó tru lên một tiếng, lại ngất đi.

“Chậc chậc, công phu đánh chó bất tỉnh của ngươi, chỉ e ngay cả người trong Cái Bang cũng phải thua kém.” Bạch Thiếu Tình nhẹ nhàng nói.

“Thật sao?” A Đông sáng bừng mắt, vừa nhắc tới chuyện trong giang hồ, hắn liền hưng phấn hơn bất kỳ ai, giang hồ từ lời kể của thuyết thư tiên sinh có kiếm, có kho báu, có ngân lượng xài không hết, còn có đủ kiểu mỹ nhân. Đương nhiên, mỹ nhân hắn không cần, chỉ cần một mình Hoa Hoa là được rồi. A Đông xắn tay áo nói: “Bạch đại phu, chờ ta kiếm đủ ngân lượng sẽ đi tới Thiếu Lâm tự bái sư học nghệ. Đến khi ấy, ta nở mày nở mặt quay về mời ngươi ăn thịt chó.” Hắn dùng ánh mắt liếc liếc Hoa Hoa.

“Hừ, Thiếu Lâm tự chính là thu nhận hòa thượng.” Hoa Hoa khịt mũi: “Ngươi đi làm hòa thượng, để xem ông nội ngươi có đánh gãy chân ngươi không.”

“Ta… ta…” A Đông mặt đỏ xuống tới tận cổ.

Hắn ưỡn ưỡn ngực, đang định phản bác thì bị người cắt ngang.

“Uy! Có ai không? Phải ở đây có đại phu không!?” Thanh âm như chuông đồng, hảo một cái giọng nói oang oang.

Bạch Thiếu Tình nhíu mày, khách nhân hôm nay có hơi quá nhiều rồi.

Rèm cửa lại bị xốc lên.

Người có giọng nói oang oang tiến vào, không ngờ dáng dấp lại thấp vô cùng, một cặp chân củ cải, trông hệt như con thỏ mập biết mặc quần áo: “Có đại phu không? Này này, phải ngươi là đại phu không?” Gã chỉ vào Bạch Thiếu Tình.

A Đông nhìn diện mạo buồn cười của gã, rõ ràng biết nhưng vẫn cố tình giả vờ, ho khan hai tiếng đáp: “Đại phu ở chỗ này.”

“Tên tiểu tử nhà ngươi là đại phu?” Người nọ hoài nghi, liếc mắt đánh giá.

“Đương nhiên.” A Đông ra vẻ nghiêm trang: “Ta đây tổ truyền bí phương, chuyên trị bệnh thấp bé nhẹ cân, ăn thảo dược của Đông đại phu vào, ngươi liền cao thêm ba tấc.”

Hoa Hoa phụt một tiếng phì cười.

“Được lắm, tên tiểu tử nhà ngươi dám chọc ghẹo đại gia ta!” Người nọ trợn trừng mắt, xoạt một tiếng rút ra thanh đoản kiếm đeo sau lưng.

Kiếm quang xanh lóe, hàn khí bức nhân.

Người này vóc dáng thấp bé, thanh kiếm gã dùng cũng ngắn thái quá, giấu đằng sau lưng, nãy giờ đám A Đông đều không để ý. Lúc này vừa thấy kiếm quang nhoáng lên, liền giật nảy mình.

Hoa Hoa ôi chao một tiếng, vội vàng lùi về phía sau một bước, khiếp sợ nhìn thanh kiếm trong tay gã.

“Tiểu tử, dám giễu cợt ông nội ngươi. Lập tức qua đây dập đầu ba cái với ông nội, ông nội chỉ chặt rụng một bàn tay của ngươi.”

A Đông nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay gã, kinh ngạc vạn phần, lộ ra nét mặt không thể tin nổi, thì thầm nói: “Nhân vật như con chuột quê thế này mà cũng là người của giang hồ, vậy ta đương nhiên cũng có thể đặt chân vào giang hồ rồi.” Vừa thì thầm vừa tấm tắc gật đầu.

Người nọ giận điên, đỏ hồng từ trán xuống tới tận cổ, tựa như biến thành một con thỏ quay, hét lớn một tiếng, giơ kiếm bổ nhào về phía A Đông.

Bạch Thiếu Tình biết A Đông nói chuyện lỗ mãng, trong lòng cũng không đồng tình, nghĩ bụng cứ để cho tên tiểu tử này chịu một chút giáo huấn cũng tốt.

Người nọ vun vút khua kiếm, đâm về phía A Đông. Bỗng nhiên nghe “Keng” một tiếng lanh lảnh, thanh đoản kiếm cực sắc bén bất ngờ gãy thành hai nửa giữa không trung, rơi xuống mặt đất.

Người nọ bỗng nhiên chịu một kích, dường như cũng bị kẻ nào điểm trúng huyệt đạo mà dừng lại đột ngột. Nét giận dữ trên mặt chỉ trong khoảnh khắc đã không cánh mà bay, trái lại còn mơ hồ tỏ ra bất an.

Vô thanh vô tức bẻ gãy thanh bảo kiếm giữa không trung, kẻ nào mà có công lực cao cường như vậy?

Sắc mặt Bạch Thiếu Tình chợt trở nên ngưng trọng.

Võ công như vậy, trong giang hồ tuyệt đối không có nhiều. Lẽ nào là hắn? Hai năm qua tận lực trốn trong thôn Thập Bát Lý này, nhân bì diện cụ bất ly thân, không màng tới thế sự bên ngoài, lại vẫn bị hắn tìm ra?

Đúng vào lúc trong lòng đang cuộn trào sóng dữ, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói ôn hòa.

“Từ Phúc, bảo ngươi đi mời đại phu, ngươi lại động thủ gây chuyện rắc rối.” Thanh âm truyền vào từ bên ngoài, tuy rằng âm giọng không cao, nhưng rõ ràng rành mạch, chỉ một câu đã ẩn ẩn uy nghiêm, khiến người ta không dám khinh thị.

Ngữ điệu mặc dù uy nghiêm, nhưng không phải giọng nói quen thuộc kia.

Bạch Thiếu Tình âm thầm kinh ngạc, tự nhủ: người này nội lực cực kỳ thâm hậu, cư nhiên so được với cả Phong Long.

Hoa Hoa cùng A Đông đều âm thầm nghĩ: thì ra tên mồm to này tên là Từ Phúc, không biết người ngoài kia là ai, cư nhiên có thể khiến cho tên mồm to này nghe lời như vậy.

“Khuông lang” một tiếng, nửa thanh kiếm còn lại trong tay Từ Phúc cũng rơi xuống đất, gã cúi đầu run rẩy, “Là tiểu nhân đáng chết.”

Người bên ngoài khẽ hừ một tiếng, “Thôi được rồi, mau lo chính sự đi.”

“Vâng, vâng.” Từ Phúc như được đại xá, lập tức la lớn với A Đông: “Ngươi tự xưng là đại phu, vậy mau đi theo ta một chuyến. Nhanh nhanh nhanh, chờ ngươi cứu mạng đây.” Gã túm tay kéo A Đông ra ngoài.

Lúc bọn họ còn đang mải nói chuyện, Bạch Thiếu Tình đã lẳng lặng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài viện môn, có vài cỗ xe ngựa hoa lệ đang đỗ, ngựa kéo xe đều là loại tốt, con nào con nấy thần thái phi phàm, hơn hai mươi tùy tùng khoanh tay đứng một bên. Y phục trên người bọn họ đều được may rất tinh tế, nhưng lại nhiễm không ít bụi bặm, hiển nhiên đã chạy suốt một ngày đường. Lúc này dừng lại nghỉ ngơi, thế nhưng ai cũng đứng rất nghiêm trang đĩnh đạc, hiển nhiên gia quy sâm nghiêm.

Cỗ xe ngựa có rèm che màu lam ở giữa là lộng lẫy nhất, lão hán đánh xe cúi đầu cầm roi da, khuôn mặt khắc khổ tang thương, nhưng khi tình cờ ngẩng đầu lên, thần quang trong mắt lại lóe sáng.

Bạch Thiếu Tình lấy làm ngạc nhiên: nơi thâm sơn cùng cốc, sao bỗng nhiên lại xuất hiện một đám người như vậy? Lão nhân kia võ công cũng không tồi, thế nhưng lại cam nguyện đánh xe cho người ta, không biết người ngồi trong xe rốt cuộc là thế nào? Ta thật vất vả mới ổn định được cuộc sống, không nên rước lấy rắc rối vẫn hơn.

“Này này, ngươi chờ một chút, đừng kéo đừng kéo!” A Đông vừa kêu la vừa giãy giụa, hắn không tập võ, sao có thể tránh được trảo thủ của Từ Phúc, một chốc đã bị kéo ra tới cửa.

Bạch Thiếu Tình quay đầu về, bước lại ngăn cản, nói: “Vị đại ca này xin buông tay. Ngươi bắt nhầm rồi, ta mới là đại phu, A Đông ban nãy chỉ đùa ngươi một chút thôi.”

“Mẹ nó, ăn no rửng mỡ rồi đùa giỡn với ông nội.” Từ Phúc dường như có chút cố kỵ với người ngoài cửa, hùng hùng hổ hổ buông A Đông ra, ngẩng đầu nhìn Bạch Thiếu Tình: “Ngươi là đại phu, vậy mau đi theo ta.”

Bạch Thiếu Tình hỏi: “Không biết là người nào bị bệnh, có triệu chứng gì?”

Từ Phúc càu nhàu: “Hừ, ai nói bọn ta có người bị bệnh? Là con chó nhỏ của đại thiếu phu nhân của bọn ta bị bệnh, bây giờ ngay cả sủa cũng sủa không được, ngươi mau tới xem giúp bọn ta một chút.”

“Chó?” A Đông hú lên một tiếng quái dị, hà hà cười khẩy, làm mặt quỷ với Hoa Hoa.

Hoa Hoa khinh thường lườm A Đông, rụt rè nói: “Vị Từ đại gia này, Bạch đại phu là giúp người chẩn bệnh, xem bệnh cho chó thì nên đi tìm Trương lão đầu ở cổng thôn mới phải, lão chuyên giúp người trong thôn xem bệnh cho trâu và lừa. Ngươi a, tìm nhầm đại phu rồi!”

Từ Phúc giậm chân nói: “Đã tìm rồi, lão đầu chết tiệt kia nói không biết xem bệnh cho chó, ông nội ngươi mới phải…”

“Vậy ta lại càng không biết xem bệnh cho chó.” Bạch Thiếu Tình đạm nhạt nói: “Ngươi tìm một người không biết xem bệnh, nói không chừng ta kê sai phương thuốc, hại chết con chó nhỏ kia nữa đấy.”

“Không thể chết, không thể chết. Nó chính là tâm can bảo bối của thiếu phu nhân bọn ta a.” Từ Phúc cuống cuồng giậm chân, túm tay áo của Bạch Thiếu Tình kéo chạy ra ngoài: “Dù sao ngươi có thể chữa cũng phải chữa, không thể chữa cũng phải chữa, vạn nhất làm chết nó, ông nội ngươi liền một đao băm chết ngươi.”

Hoành Thiên Nghịch Nhật Công của Bạch Thiếu Tình đã luyện tới tầng thứ tư, muốn hất tên miệng rộng này ra chỉ cần khẽ bắn một đầu ngón tay là đủ. Nhưng hắn ẩn cư lâu ngày, không muốn rước lấy sự chú ý của người khác, chỉ đành mỉm cười, mặc cho gã kéo ra khỏi viện tử.

A Đông nháy mắt ra hiệu với Hoa Hoa, hai người nhanh nhẹn bám theo, núp sau một cây cột nhà quan sát từ phía xa.

Từ Phúc kéo Bạch Thiếu Tình tới đằng trước cỗ xe ngựa lộng lẫy có rèm che màu lam nọ, quy quy củ củ nói: “Tư Mã công tử, vị này chính là đại phu duy nhất của thôn Thập Bát Lý, nô tài mời hắn tới xem bệnh cho chó của đại thiếu phu nhân, được không ạ?” Nhân vật trong mã xa dường như rất khó lường, Từ Phúc to mồm, đi tới trước xe lại lập tức thu liễm thành nhỏ mồm.

Bạch Thiếu Tình âm thầm kinh ngạc: người mang họ Tư Mã trong chốn võ lâm cũng không nhiều lắm, lẽ nào là gia tộc Tư Mã của Đa Tình lâm?

“Ừ.” Từ trong xe nhẹ nhàng truyền ra một tiếng.

Từ Phúc lập tức xoay người, kéo Bạch Thiếu Tình đi về phía một cỗ xe khác.

Dừng lại phía trước một cỗ xe ngựa có buông rèm vàng, Từ Phúc nói: “Chủ nhân, vị này là đại phu tới xem bệnh cho chó của đại thiếu phu nhân.” Giọng nói bất giác lại phóng to.

Từ Phúc này đối với vị “Tư Mã công tử” kia còn kính sợ hơn chủ nhân của mình ba phần.

Trong xe ngựa truyền ra một giọng nam trầm thấp: “Được, ngươi dẫn hắn đi gặp đại thiếu phu nhân. Nếu có thể chữa, tốn bao nhiêu tiền cũng được, ài, ta chỉ cầu nàng đừng khóc nữa, đầu ta ong hết cả rồi.”

Bạch Thiếu Tình nghĩ thầm: trong giọng nói trầm thấp của nam tử này có ẩn ẩn quý khí, lại như có ưu sầu vô hạn, không biết gặp phải chuyện gì phiền muộn, có quan hệ thế nào với người của Tư Mã gia.

Từ Phúc “vâng” một tiếng, lại kéo Bạch Thiếu Tình đi về phía một cỗ xe khác.

Bạch Thiếu Tình chỉ có thể cười khổ, không ngờ chỉ vì một con chó mà bị người ta kéo tới kéo lui như thế. Nếu người trong giang hồ mà biết đây chính là Biên Bức đại danh đỉnh đỉnh, không biết sẽ có bao nhiêu người phải cười tới rớt răng.

Cuối cùng bọn họ dừng lại trước một cỗ xe ngựa buông rèm màu tím.

Một mùi hương nhàn nhạt truyền vào chóp mũi, xem ra người ngồi trong xe là nữ quyến.

Từ Phúc ầm ĩ nói: “Đại thiếu phu nhân, đại phu biết xem bệnh cho chó đã tới rồi.” Hắn vừa nói vừa đẩy Bạch Thiếu Tình lên đằng trước.

Bạch Thiếu Tình nhíu mày, đang định mở miệng nói gì, từ trong xe bỗng truyền ra tiếng khóc.

“Hu hu hu hu… Hu hu…” Tiếng khóc của nữ tử thương tâm khó hiểu, khóc đến nấc cả lên.

Rèm xe bỗng nhiên bị người xốc mở, khuôn mặt của một nữ hài ngây thơ thò ra.

“Bây giờ mới tìm được thì còn tác dụng gì? Tiểu Hoa chết mất rồi! Hừ, một chút tác dụng cũng không có.” Nữ hài mắng một câu, quăng rèm xuống, quay đầu lại an ủi: “Tiểu thư, người đừng khóc nữa, đây là vì Tiểu Hoa mệnh xấu…” Cũng nức nở khóc theo.

Từ Phúc bị nha đầu kia mắng đến cúi đầu, lầm bà lầm bầm một lúc lâu, vẻ mặt ỉu xìu, quay đầu lại nói với Bạch Thiếu Tình: “Này này, không cần ngươi xem bệnh nữa, ngươi đi đi.” Gã lấy từ trong tay áo một miếng bạc vụn, nhét vào tay Bạch Thiếu Tình.

Tiếng khóc từ trong xe truyền ra, càng lúc càng vang, ai không biết có khi còn tưởng người mất là thân nhân cơ đấy.

Bạch Thiếu Tình vừa buồn cười vừa bực mình, mấy năm nay hắn ẩn cư nơi hương thôn, tính tình sớm đã không còn như năm đó, cũng không lên tiếng, mỉm cười xoay người trở về viện tử.

“Mau lên đường thôi!”

Người đánh xe hét lớn một tiếng, mấy cỗ xe ngựa cùng chuyển động. Lộc cộc lộc cộc, ngựa hí dài mấy tiếng, lại gõ móng phóng đi thật nhanh. Tiếng khóc của nữ tử dần dần lùi xa.

Quay về phòng, A Đông đang nói giỡn với Hoa Hoa: “Ngươi có nghe thấy không? Tên của con chó nhỏ kia giống ngươi.”

Mặt Hoa Hoa đỏ bừng, tức giận nói: “Ta là chó con, vậy ngươi cũng đừng nói chuyện với ta nữa.” Hung hăng đá A Đông một cước, nàng xoay người xốc rèm bỏ đi.

“Hoa Hoa! Hoa Hoa!” A Đông xoa xoa chân, nhìn rèm cửa lay động không ngừng, vội vàng gọi với theo.

Bạch Thiếu Tình thở dài: “Mau đuổi theo đi. Ài, sao ngươi chẳng chịu hiểu gì cả?”

A Đông gãi đầu nói: “Ta biết thế nào được? Nàng chốc chốc lại đá ta, chốc chốc lại đuổi ta, bằng không thì chính là trừng mắt lườm ta, thấy Bạch đại phu ngươi thì lại cung cung kính kính, ngoan ngoãn lanh lợi.” Hắn cũng thở dài hai tiếng, miệng còn đang lẩm bẩm không hiểu này không hiểu nọ, người đã nhảy dựng lên, lao ra khỏi phòng chạy đi tìm Hoa Hoa.

Bạch Thiếu Tình nhìn tấm rèm cửa bị bọn họ xốc tới lay động không ngừng, bất giác khóe miệng khẽ cong.

Cơm tối hôm nay không cần phải lo nữa rồi, A Đông nhất định sẽ chia cho mình một bát thịt chó. Khẽ cười cầm lên cuốn sách y dược, đọc một lúc lâu.

“Bạch đại phu,” Hoa Hoa dường như đã được A Đông dỗ dành xong, lại vén rèm lên, đứng ở cạnh cửa nói: “Nương nói tối nay mời ngài qua ăn cơm cùng chúng ta. Lần trước nương sinh bệnh, tiền thuốc còn thiếu nợ ngài đấy!”

A Đông cũng thò đầu vào, hì hì cười nói: “Phải đó, tối nay còn có món ngon sở trường của ta. Thịt chó ba món, thần tiên cũng phải đứng không vững nha.”

Hoa Hoa lườm hắn: “Còn không mau đi chuẩn bị?”

“Đi liền!” A Đông ứng một tiếng, lăng xăng chạy đi.

Hoa Hoa buông rèm xuống, cũng vội vàng đi hái rau trong nhà để tối nay ăn.

Bạch Thiếu Tình dụi dụi mắt, đặt sách xuống, đi tới trước khung cửa sổ ngắm nhìn sắc trời, ráng chiều màu hồng nhạt đã không còn thấy nữa.

Đôi mắt đen láy hiện lên ánh quang mang mạc danh, tựa hồ năng lượng bên trong bị kích phát, hóa thành bảy sắc cầu vồng uốn lượn trong mắt.

“Lại tới mùa thu rồi.” Hắn thì thầm một câu, thò tay vào trong vạt áo trước ngực, lấy ra một vật cực kỳ quý trọng vẫn luôn mang theo bên mình.

Vật ở trong tay có màu xanh biếc óng ánh, chan chứa hoa quang, là một cây ngọc tiêu cực phẩm.

Đưa ngọc tiêu tới bên môi, hơi mím lại, tiếng tiêu điềm đạm lan ra, như mỹ nhân mới tỉnh giấc nồng, biếng nhác vươn vai, vòng eo khẽ run rẩy, ngón tay ngọc vuốt tóc; như phượng hoàng mới trưởng thành, chầm chậm dang cánh, khoan thai phóng lên bầu trời.

Nhạc thanh du dương, bay vượt trời thu, tấu đến quãng cao nhất, lại véo von đình chỉ.

Trong không khí dường như có điềm gì đó, Bạch Thiếu Tình ngừng thổi, tập trung nhĩ lực để lắng nghe, cách đó không xa có tiếng bánh xe mơ hồ truyền tới, lẽ nào là đoàn mã xa hôm nay quay trở lại?

Tiếng vó ngựa từ xa tới gần, quả nhiên dừng lại trước cửa viện môn, tiếng hí dài của tuấn mã xen lẫn với tiếng người, Bạch Thiếu Tình vừa cất ngọc tiêu vào trong lòng, rèm cửa lại bị xốc lên.

“Đại phu! Đại phu a!” Từ Phúc vừa tiến vào liền lớn tiếng ầm ĩ.

Bạch Thiếu Tình hỏi: “Lại có chó bị bệnh?”

“Không phải, lấy đâu ra mà lắm chó thế?”

“Vậy là người bị bệnh?”

“Phi phi!” Từ Phúc lắc đầu: “Tiểu khách điếm phía trước rách nát quá thể, đại thiếu phu nhân của bọn ta không chịu ở. Viện tử này của ngươi lại tương đối sạch sẽ, cho bọn ta mượn để trọ một đêm, sẽ trả ngươi ngân lượng.”

Bạch Thiếu Tình thầm mất kiên nhẫn, cười lạnh nói: “Ta cũng đâu có mở khách điếm.”

Từ Phúc trợn tròn mắt, nhảy dựng lên: “Ngươi không chịu?”

“Tệ xá đơn sơ, chiêu đãi không nổi.”

“Ngươi… ngươi…” Từ Phúc tựa hồ rất ít khi bị người cự tuyệt, thổi râu trợn mắt như muốn bổ nhào tới tẩn cho Bạch Thiếu Tình một trận, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo của Tư Mã công tử, đành phải nuốt xuống cơn giận. Nét mặt chợt biến đổi, hì hì cười nói: “Đại phu à, bọn ta trọ lại nơi này một đêm, bạc kiếm được có thể sánh được với rất nhiều khách nhân a!”

Gã xoa xoa tay sán lại gần Bạch Thiếu Tình, khẽ giọng nói: “Đại thiếu phu nhân của bọn ta hôm nay bị chết mất Tiểu Hoa, đã đủ thương tâm rồi, ngươi là đại phu, lương y như từ mẫu, cũng không nỡ để nàng phải ở lại nơi không thoải mái vào lúc này chứ?” Nói tới câu cuối cùng, liền lấy ra từ trong lồng ngực một thỏi bạc lớn đặt lên mặt bàn, lùi về phía sau một bước, chắp tay cúi người với Bạch Thiếu Tình.

Người này mặc dù thô lỗ nóng nảy, nhưng tính khí cũng thật đáng yêu.

Bạch Thiếu Tình thấy gã đã xuống nước năn nỉ, có vẻ rất sợ không thể làm tròn trách nhiệm do chủ nhân giao phó, không khỏi mỉm cười, cũng chẳng buồn nhìn tới thỏi bạc kia, gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, liền ở lại nơi này của ta một đêm đi. Nhưng phòng trống ở đây không nhiều…”

“Không vấn đề gì, không vấn đề gì,” Từ Phúc đại hỉ, dựng thẳng ba ngón tay, “Chỉ cần ba gian phòng trống sạch sẽ là được rồi. Một gian cho chủ nhân và đại thiếu phu nhân, một gian cho Tư Mã công tử.”

“Vậy gian còn lại?”

“Ngươi đừng quan tâm, dù sao có người ở là được rồi.” Từ Phúc dường như có chút kiêng kị.

Xoay người định đi hồi báo với chủ nhân, bỗng nhiên Từ Phúc lại bỏ thêm một câu: “Đại phu, đại thiếu phu nhân của bọn ta thích nhất là hoa cỏ, chậu cây này của ngươi, có thể đem bày vào trong phòng nàng được không?” Gã lại lấy ra từ trong lồng ngực một thỏi bạc nữa, hì hì cười nói: “Bày một đêm thôi.”

Sắc mặt Bạch Thiếu Tình lập tức trầm xuống, lãnh đạm đáp: “Ngươi nếu dám chạm vào cây của ta, đừng mơ tưởng ở lại nơi này tá túc.”

Từ Phúc không ngờ tên đại phu nơi thôn dã này lúc sa sầm mặt cũng uy nghiêm như vậy, lại có vài phần khí độ của Tư Mã công tử, liền kinh ngạc không thôi, lầm bầm nói: “Không cho mượn thì thôi, keo kiệt, nếu không phải Tư Mã công tử dặn dò không được gây chuyện, ông nội ngươi sớm đã đập tan chậu hoa của ngươi rồi.” Gã xoay người xốc rèm cửa lên, lớn tiếng gọi mọi người: “Nào nào, xuống xe cả đi, quét dọn các phòng cho sạch sẽ.”

Đám tùy tùng liền lục tục đứng dậy, nhưng đối với Từ Phúc khua tay múa chân dường như đều chẳng buồn bận tâm, tự đi lo liệu việc của mình đâu ra đấy.

“Ngươi, ngươi đem cơm tối đến nhà bếp đi, xem quanh đây có đồ ăn gì tươi ngon không, kêu mấy hộ nông dân bán cho chúng ta một ít. Khẽ chân một chút, đừng làm ồn tới đại thiếu phu nhân, nàng đang thương tâm đấy.” Từ Phúc xắn tay áo, chỉ huy đến hăng say.

Bức rèm buông rủ trên mã xa bỗng nhiên bị xốc lên, một giọng nói lanh lảnh quát: “Ngươi nhỏ cái mồm một chút, nãy giờ chỉ nghe thấy tiếng của ngươi ồn ào.” Chính là tiểu nha đầu lúc chiều.

Bị nàng quát, Từ Phúc lập tức thu nhỏ thanh âm. Bạch Thiếu Tình thấy vậy liền cười thầm, đúng là một vật khắc một vật, Từ Phúc này không sợ chủ nhân của mình, nhưng lại sợ Tư Mã công tử kia, còn sợ cả tiểu nha đầu yểu điệu này nữa, chỉ không biết liệu hắn có sợ đại thiếu phu nhân kia không.

Mắt thấy một đám người tràn vào tiểu viện của mình, bắt đầu dọn dẹp quét tước, ba gian phòng trống trong chốc lát dường như đã đổi chủ. Đám người này không giống như chỉ trọ lại một đêm, quả thực giống muốn trọ hơn một hai năm, mỗi ngóc ngách đều được quét dọn đến sạch bong.

Đúng lúc đang náo nhiệt thì Hoa Hoa tới.

“Bạch đại phu, cơm tối làm xong rồi. A, thật là náo nhiệt,” Nàng liếc nhìn những cỗ xe ngựa kia, kinh ngạc hỏi: “Ơ, sao bọn họ lại quay về đây?”

“Quay về tá túc.”

Bạch Thiếu Tình sợ đám người này có liên quan tới tứ đại gia tộc của võ lâm, bởi vậy không muốn tiếp cận quá nhiều, liền quay lại nói: “Cơm đã làm xong?”

“Vâng.”

“Vậy chúng ta qua nhà ngươi thôi.” Bạch Thiếu Tình đi tới trước cửa, liếc mắt nhìn một vòng xung quanh viện tử: “Ở đây đủ loạn rồi.”

Quăng lại tiểu viện của mình mặc cho người ngoài bận bịu chạy lên chạy xuống, hắn đi sang nhà Hoa Hoa ăn cơm.

Lão nương của Hoa Hoa là một người cởi mở, khi cười rộ lên có thể khiến cho nóc nhà phải rung rinh. Tối nay có món thịt chó ưa thích nhất, nương của Hoa Hoa thực lòng khen ngợi A Đông một phen.

“Hảo tiểu tử, tay nghề không tồi.” Nương của Hoa Hoa uống một ngụm canh nóng, tấm tắc khen: “Về sau có thịt chó, lại nhớ phải gọi đại nương đấy nha.”

A Đông hào hứng đáp: “Đại nương yên tâm, sao mà quên đại nương được?”

“Chỉ biết trộm gà trộm chó, không tiền đồ.” Hoa Hoa lườm hắn.

“Hà hà, Hoa Hoa, ngươi nếm một miếng đi.” A Đông mặt mày hớn hở, gắp một miếng thịt chó bỏ vào trong bát Hoa Hoa.

Hoa Hoa hừ một tiếng, chọn một miếng ngon gắp cho Bạch Thiếu Tình, cười nói: “Bạch đại phu, ngươi cũng ăn đi a.”

“Bạch đại phu, ngươi tuyệt đối đừng khách khí, chúng ta đều là người nhà cả mà.” Nương của Hoa Hoa cũng niềm nở khuyên.

Đây không phải lần đầu tiên Bạch Thiếu Tình qua nhà Hoa Hoa ăn cơm, liền gật đầu nói: “Đại nương đừng lo lắng, ta sẽ tự đút mình ăn thật no.”

Một bữa cơm cứ như thế, mặc dù không có món gì là sơn hào hải vị, nhưng chủ và khách vẫn tận tình vui vẻ, ăn đến thoải mái vô cùng.

Bạch Thiếu Tình áng chừng hẳn là lúc này đám người kia đã làm loạn xong, liền cáo từ về nhà.

Bước vào viện tử, người trên mã xa quả nhiên đều đã về phòng. Đám tùy tùng ngồi lê lết trong sân, trong khách thính, có người đã nhắm mắt ngủ, có người vẫn quy quy củ củ rũ tay đứng trước viện môn, tựa hồ là đang chuẩn bị để đề phòng chủ nhân nửa đêm truyền gọi.

Ba gian khách phòng, hai gian đều đã đốt đèn, một gian lại vẫn tối đen như mực.

Bạch Thiếu Tình tự quay về phòng, vốn định sơ tẩy một chút rồi đi ngủ, thế nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện: hôm nay hỏi gian khách phòng thứ ba dành cho ai, Từ Phúc cứ úp úp mở mở, không biết là ẩn giấu huyền cơ gì, chẳng bằng đêm nay thử đi thám thính xem sao.

Thường thường thứ mà con người khó khắc chế nhất, chính là bản tính hiếu kỳ của mình.

Hắn thổi tắt ngọn đèn cầy, lẳng lặng ngồi trong phòng một lát rồi mới mò ra khỏi cửa.

Hoành Thiên Nghịch Nhật Công đã luyện tới tầng thứ tư, hiện giờ có thể nói, trong võ lâm ít ai là địch thủ của hắn, nếu không chạm phải Phong Long, e rằng không có bao nhiêu người làm khó được hắn.

Ra khỏi cửa, hắn xoay người nhảy lên nóc nhà, lẳng lặng cúi rạp người xuống để đi, nhẹ tay nhẹ chân gỡ ra một miếng ngói trên nóc nhà, lén nhìn xuống dưới.

Khinh công của Biên Bức công tử vốn đã nổi tiếng cao minh, hiện giờ tu vi tăng cao, động tác lại càng vô thanh vô tức, nếu luận về che giấu hành tung, chỉ e ngay cả Phong Long cũng không dễ gì phát hiện ra hắn.

Tới nóc nhà của gian phòng thứ nhất, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy trong phòng có một nữ tử đang ngồi khóc nấc. Một người nam tử đứng bên cạnh khuyên nhủ nàng: “Đừng khóc nữa, nàng đã khóc suốt một buổi chiều rồi, còn chưa đủ sao? Cứ ầm ĩ thế này, ca ca của nàng sẽ tức giận mất.” Nghe giọng nói liền biết hắn chính là vị chủ nhân của Từ Phúc.

“Ca ca tức giận thì làm sao? Ngươi chỉ biết sợ ca ca của ta, một chút tiền đồ cũng không có.” Nữ tử kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sẵng giọng trách cứ: “Phong – Bạch – Tư Mã – Từ, võ lâm tứ đại thế gia, Từ Hòa Thanh ngươi cũng là người của Từ gia, tại sao cứ luôn e sợ Tư Mã chúng ta?”

Thì ra nam tử này chính là người con trưởng duy nhất của Từ gia. Bạch Thiếu Tình âm thầm thở dài: trưởng tử của Từ gia khiếp nhược như thế, chẳng trách mấy năm gần đây khí thế sụt giảm nhanh chóng.

Từ Hòa Thanh bị thê tử mắng một câu, thở dài nói: “Ta sợ họ Tư Mã các ngươi, còn không tốt sao?”

“Ngươi không thể khí khái một chứ sao? Cái gì gọi là họ Tư Mã các ngươi, Tư Mã Yến ta đã gả vào Từ gia, hiển nhiên chính là người của Từ gia, lẽ nào lại không hi vọng ngươi có tiền đồ?” Tư Mã Yến gạt lệ nói: “Đang ở Kim Lăng yên lành, ta đã nói không cần phải chuyển nhà, ngươi lại một mực không dám phản bác. Bây giờ phải đi ngàn dặm xa xôi, làm Tiểu Hoa bị gây sức ép đến chết mất rồi, còn không cho ta khóc.”

Bạch Thiếu Tình âm thầm rùng mình: Từ gia ở Kim Lăng là bách niên đại tộc, vậy việc đại ca của Tư Mã Yến ra lệnh cho Từ Hòa Thanh phải chuyển nhà, thế là làm sao? Lẽ nào Tư Mã gia đã âm thầm khống chế được Từ gia? Nói như vậy, tình thế trong võ lâm lại có biến hóa rồi. Nếu Phong Long biết được chuyện này, không biết sẽ có phản ứng gì đây.

Bạch Thiếu Tình suy tư trong chốc lát, đem miếng ngói đặt trở về chỗ cũ, lại đi tới nóc nhà của gian khách phòng thứ hai. Nhấc lên một miếng ngói, lẳng lặng nhìn trộm, ánh nến trong phòng đang chập chờn lay động, người bên trong cũng đã lên giường.

“Ô ưm…” Tiếng thở dốc khe khẽ tiết ra từ kẽ răng, khuấy lên một phòng xuân quang kiều diễm phi thường.

Nằm trên giường chính là hai nam nhân, trong đó một người đã bị lột đến trần trụi, da thịt có chút vàng vọt, nhưng thoạt nhìn cũng trơn bóng động nhân, lông mi đen dày, đôi mắt vừa to vừa sáng, cũng rất xinh đẹp.

“Kêu đi, kêu lớn thêm chút nữa.” Nam nhân còn lại đang ngồi bên giường, y phục chỉnh tề, trên môi mang theo một tia đùa bỡn như mèo bắt chuột, giễu cợt nói: “Biểu ca* Hòa Thanh của ngươi đang ở ngay gian phòng cách vách, cùng biểu tẩu của ngươi ân ái đấy. Ngươi kêu lớn một chút, nói không chừng hắn sẽ xông sang cứu ngươi.” Môi y cong lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hạ thể trần trụi của nam tử kia, không biết dùng thủ pháp gì, chỉ trong chốc lát đã khiến khí quan nhu thuận kia hùng tráng dựng thẳng, trên đỉnh lập tức rỉ ra dịch thể trong suốt.

(*biểu ca: anh họ)

Nam tử trần trụi khắp mặt đỏ bừng, liều chết chịu đựng sự khiêu khích từ nam nhân nọ, nghiến răng nói: “Tư Mã Phồn, ngươi muốn giết cứ giết, Từ Mộng Hồi ta chịu chết chứ không chịu nhục.”

“Nhục ngươi?” Tư Mã Phồn cười lạnh: “Ngươi còn chưa xứng, tuyệt đỉnh giai sắc mới có được phúc phận ấy. Một cái nhánh phụ nho nhỏ của Từ gia mà cũng muốn đoạt lấy muội phu* của ta? Phu quân của muội muội Ti Mã Phồn ta, há lại có thể để ngươi thân cận?”

(*muội phu: chồng của em gái)

Từ Mộng Hồi căm hận nói: “Hừ, nhánh phụ? Tư Mã Phồn ngươi chẳng phải cũng chỉ là nhánh phụ của Tư Mã gia đấy sao? Muốn làm chủ tử của Tư Mã gia, ngươi còn chưa đủ phân lượng. Bớt cái miệng suốt ngày muội phu đi, ngươi lợi dụng quan hệ thông gia để khống chế biểu ca của ta. Biểu ca mặc dù tính tình trung hậu thành thật, nhưng rồi cũng có một ngày nhìn thấu được gian kế của ngươi.”

Tư Mã Phồn cười khà khà hai tiếng, đầu ngón tay chợt vung. Tiếng chỉ phong vừa vang lên, Từ Mộng Hồi liền khẽ kêu một tiếng, ngất lịm đi.

“Có ngươi ở đây, Từ Hòa Thanh có thể vọng động gì? Nếu không phải vì ngươi, hắn sao có thể nghe lời như thế? Ngươi thực cho rằng trưởng tử của Từ gia là một tên ngốc sao? Công lực của biểu ca ngươi mà mạnh thêm chút nữa, vậy chính là một đối thủ hiếm hoi rồi.” Y đi tới bên giường, nâng cằm Từ Mông Hồi quan sát tỉ mỉ, chậc chậc nói: “Diện mạo cũng không quá xinh đẹp, sao tên Từ Hòa Thanh kia lại xem ngươi như bảo bối nhỉ? Suốt ngày Mộng Hồi Mộng Hồi, không cách nào đoạn mối tương tư.” Y khẽ cười hai tiếng, chẳng biết rút ra từ đâu một cuốn họa trục.

Đi tới bên bàn, cẩn thận mở ra cuốn họa trục rồi soi dưới ánh nến, tinh tế ngắm nhìn một lượt, sâu kín thở dài: “Đây mới thực là nhân gian tuyệt sắc, chờ ta thống nhất được võ lâm, nhất định sẽ tìm cho được Biên Bức công tử này. Ha ha, nếu có thể hảo hảo yêu thương hắn trước mặt Phong Long, vậy mới không uổng phí một đời khoái ý của Tư Mã Phồn ta.”

Người trên bức họa kia đang dựa vào gốc liễu rủ bên hồ, đôi mắt khép hờ, tựa hồ đang an tĩnh hưởng thụ gió mát, lại cũng như đang đợi chờ một nụ hôn. Bút pháp của họa giả thật tinh xảo, khắc họa người trong tranh chân thật tới mức tưởng chừng như muốn xé giấy mà ra, giai nhân nhẹ nhàng thanh thoát, dường như đang ở ngay trước mắt.

Nếu không phải mang tình ý sâu đậm với người trong tranh, tuyệt đối không thể họa ra thần thái như vậy.

Bức tranh vừa đập vào mắt, Bạch Thiếu Tình suýt nữa thì bật cười lạnh.

Không ngờ, trên giang hồ dám cả gan trêu chọc Biên Bức công tử, ngoại trừ một Phong Long, bây giờ còn nhiều thêm một kẻ nữa.

Có điều, tại sao Tư Mã Phồn biết được quan hệ giữa Biên Bức công tử và Phong Long?

Hai năm không bước chân vào giang hồ, lẽ nào thân phận giáo chủ Chính Nghĩa giáo của Phong Long đã bị bại lộ? Nếu thật sự như vậy, võ lâm chắc chắn không thể thiếu một hồi tinh phong huyết vũ.

__Hết chương 5 – Quyển trung__

*Chú thích

(1) đoạn này được trích trong bản kịch 《 Trường Sinh Điện 》 của nhà soạn kịch Hồng Thăng ở thời đầu nhà Thanh, ông lấy tài liệu từ 《 Trường Hận Ca 》 của đại thi nhân Bạch Cư Dị và vở kịch 《 Ngô Đồng Vũ 》 của nhà soạn kịch lớn Bạch Phác, kể về câu chuyện tình yêu giữa Đường Huyền Tông và quý phi Dương Ngọc Hoàn.

Trong thiên truyện này, Phong Lộng có sử dụng khá nhiều câu trong bản kịch 《 Trường Sinh Điện 》, mấy câu thơ ca ở các chương trước hầu hết đều từ 《 Trường Sinh Điện 》 mà ra cả đó, tới hôm nay mình mới biết, đã thêm chú thích vào cuối các chương trước rồi nha ^_^

Bạn đang đọc Biên Bức của Phong Lộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.