Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 7456 chữ

Chương 4 – Quyển trung

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Ba ngày sau, Phong gia Mạc Thiên Nhai.

Bầu trời vẫn trong xanh không một gợn mây.

Trong đại sảnh, tiếng đàn sáo nhiễu loạn.

“Chỉ sợ vô tình, lo chi một đoạn nhân duyên, biệt ly sinh tử cùng tôi luyện. Phá tan cánh cửa ái tình khép kín, mở ra chân diện mục, tiền căn hậu quả tùy duyên hiện…(1)“

Người múa có dung nhan trời sinh thần bí, kẻ ca có âm giọng phá nứt thạch anh, hát tẫn nhân sinh trăm nghìn dáng vẻ.

Phong Long khoan thai ngồi trên ghế, nghe thuộc hạ đứng sau lưng cúi đầu bẩm báo tin khẩn.

“Đốt rồi?” Nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn lên sân khấu, bàn tay vỗ nhịp chầm chậm.

“Vâng, đốt sạch không để lại chút gì.”

Trong mắt Phong Long lộ ra tiếu ý. “Bạch gia cũng đốt, nhà ở Dương Châu cũng đốt, lẽ nào hắn phóng hỏa đến nghiện luôn rồi? Thế còn Phong Nguyệt Nhi thì sao?”

“Hắn xuất thủ bất ngờ, chế trụ Phong hộ pháp, điểm huyệt Phong hộ pháp rồi ném nàng ra bên ngoài. Sau đó châm lửa đốt, mang theo nữ nhân kia rời đi.”

“Võ công của Phong Nguyệt Nhi không tồi, thế nhưng bị hắn chế trụ?”

Phong Long chẳng qua mới chỉ khẽ nhướng mày, thuộc hạ đã toát đầy mồ hôi lạnh.

“Phong hộ pháp vốn dĩ có thể địch lại được hắn, nhưng chủ nhân hạ lệnh không được làm hắn và nữ nhân kia bị thương, bởi vậy Phong hộ pháp khi hạ thủ liền lưu tình một chút. Chẳng ngờ hắn bất ngờ xuất ra Cửu Phương Thần Long…”

Phong Long ồ một tiếng, hàng lông mày rậm nhíu lại. Phất tay lên, ca múa lập tức đình chỉ, mọi người trên sân khấu đều dừng động tác, nhất tề hành lễ, nhanh nhẹn lui xuống.

Trong sảnh hoàn toàn trống vắng, chỉ còn lại hai người.

“Cửu Phương Thần Long hắn lấy được từ đâu?”

“Việc này…” Tên thuộc hạ cúi đầu càng thấp hơn, “Thuộc hạ cũng không rõ.”

Phong Long đứng dậy, thong thả bước tới phía trước sân khấu, trầm ngâm trong thoáng chốc, bỗng nhiên bật cười, “Tên này, đúng là thứ gì cũng có thể lấy được.” Cười tủm tỉm trong chốc lát, Phong Long quay đầu lại hỏi: “Phong Nguyệt Nhi hiện giờ thế nào?”

“Bị Cửu Phương Thần Long làm tổn thương, không thuốc nào có thể giảm đau. Mặc dù không quá đáng ngại, nhưng lại đau đớn khó nhịn, e rằng phải chịu đựng thêm một hai ngày nữa. Không chỉ Phong hộ pháp, cả Thủy hộ pháp dường như cũng có chút không khỏe.”

Phong Long gật đầu nói: “Các nàng tỷ muội đồng tâm, cũng khó trách. Ta biết rồi, hắn lén trộm Cửu Phương Thần Long vốn là muốn dùng để đối phó với Thủy Vân Nhi, lần này đánh bậy đánh bạ, lại được hắn dùng để cứu mẫu thân. Ha ha, khá khen cho một Tiểu Biên Bức.”

Phong Long cười cười một lát, thế rồi sắc mặt dần dần ngưng trọng, khẽ giọng thở dài.

Tên thuộc hạ không biết vị chủ tử bí hiểm khó dò của mình đang suy nghĩ những gì trong lòng, chỉ có thể cẩn cẩn dực dực cúi đầu chờ phân phó.

“Đã tra ra được hành tung của hắn chưa?”

“Khắp nơi đều đã bố trí. Nhưng hắn là cao thủ hành tung tiềm tàng, chỉ e phải mất vài ngày…”

Phong Long lắc đầu, “Muốn tìm hắn không khó. Nương hắn trên người có mang ẩn bệnh, không có Phong Nguyệt Nhi ở bên cạnh dùng dược áp chế, sẽ phát bệnh rất nhanh. Một khi nương hắn phát bệnh, nhất định hắn sẽ đi tìm mấy vị thuốc này.” Phong Long đề bút, rồng bay phượng múa viết xuống mấy chữ, đưa cho tên thuộc hạ.

“Dặn các hiệu thuốc chú ý một chút, nếu có người tới mua mấy phương thuốc này, cẩn thận đi theo hắn là được. Nhớ kỹ, khinh công của hắn rất lợi hại, tìm một người đáng tin cậy đi làm, đừng để hắn lại chạy mất dạng.

“Rõ.” Tên thuộc hạ nhận lấy đơn thuốc, nhẹ chân nhẹ tay lùi xuống.

Khách thính rộng lớn, chỉ còn lại một mình Phong Long.

Hắn khoanh tay đứng thẳng, đưa mắt dõi nhìn khắp xung quanh.

Ngoài cửa số, có thể thấy hồ nước xanh biếc cùng hàng liễu rủ, là nơi mà Bạch Thiếu Tình thích nhất hồi ấy. Hắn luôn đứng ngây ngẩn dưới gốc liễu. Dáng hình gầy guộc cô đơn, khiến người ta hận không thể kéo hắn ôm chặt vào trong lòng, hung hăng đè ép hắn, đem vòng eo mảnh khảnh như cành liễu kia đè tới gãy mới thôi.

“Tiểu Biên Bức Nhi, đôi cánh của ngươi mỏng như vậy, tại sao luôn muốn bay đi thật xa?”

Phong Long than thở, quạt giấy trong tay chầm chậm vỗ nhịp. Tiếng ca thuần hậu trầm lắng, vang vọng quẩn quanh trong sảnh.

“Sa liêm bất ngữ, ai biết sầu thương nghìn sợi. Chỉ sợ cảnh xuân vô định chủ, âm thầm loạn giục xuân đi… (1)“


Tiếng vó ngựa lộc cộc.

Hoa trên núi nở rộ rực rỡ, sơn cốc tĩnh tại, một chiếc xe ngựa có buông rèm che chầm chậm chạy tới.

Đang là giữa hè, thế nhưng hán tử đánh xe lại mặc trường sam trường tụ, còn đeo một đôi găng tay màu đen dệt từ vải thô, nhìn xa trông như bị ai bọc kín toàn thân. Hắn đội trên đầu một chiếc mũ cói rộng vành, che đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ nhìn thấy một chút phần cằm.

Nhưng chỉ cần để lộ chút xíu phần cằm trắng nõn như vậy, đã có thể nhận ra người đang ẩn mình bên dưới lớp hắc y mũ cói kia có một diện mạo tuyệt đẹp.

Càng đi về phía trước, dấu vết của con người càng thưa thớt dần. Suốt dọc đường đi, hán tử đánh xe đều cẩn thận gấp gáp, xe đi tới trước núi, cuối cùng cũng buộc phải ngừng lại. Hắn quay đầu về phía sau nói: “Nương, hết đường rồi, chúng ta xuống xe đi!”

Thanh âm thuần hậu êm tai, quả là một âm giọng mượt mà.

“Được.” Giọng phụ nhân mang theo chút mệt mỏi gắng gượng, từ sau tấm rèm che truyền ra.

Bạch Thiếu Tình nhảy xuống xe, vén rèm lên. Một tay cầm bao hành trang nặng nề, buộc lại thật chặt trước ngực. Một tay cởi mũ cói và gỡ đôi găng xuống.

Từ hướng này đi thẳng vào, chính là núi sâu rừng già, không cần phải che che đậy đậy nữa.

“Nương, để con cõng người.”

Phụ nhân đã được dìu xuống xe bỗng nhiên xua tay, “Chờ một chút.” Đôi mắt không có tiêu cự của nàng ngẩn ngơ hướng về phía không trung, trong giọng nói xen lẫn một tia kinh hỉ, “Thiếu Tình, đây là nơi nào?”

Đường nét tuấn mỹ của Bạch Thiếu Tình dưới nụ cười nhẹ nhàng càng trở nên động nhân.

Hắn nén xuống tiếu ý. “Nương, người đoán đi.”

Phụ nhân đứng nguyên tại chỗ sờ soạng, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, sờ sờ đá sỏi dưới chân, thì thầm nói: “Thật kỳ quái, khí vị của nơi này, rất giống với nơi mà ta đã sống hồi còn nhỏ.” Quá mức kích động, trong đôi mắt trống rỗng của nàng, cư nhiên lại mơ hồ lập lòe ánh quang mang.

Bạch Thiếu Tình đỡ nàng dậy, “Nương, con không biết đây có phải là nơi trước kia người sống hay không. Nhưng nơi này có Sơn hoa (2) trải dài khắp triền núi, tiến vào sâu bên trong, còn có một dòng suối nhỏ, bên dòng suối có một sườn núi nhỏ, trên sườn núi có rất nhiều rất nhiều Cửu Lý Hương (3), đều giống y hệt với nơi mà hồi nhỏ người thường kể cho con nghe.”

“Sơn hoa? Suối nhỏ? Cửu Lý Hương?” Phụ nhân kích động nắm lấy tay Bạch Thiếu Tình, “Cửu Lý Hương ở đâu? Mau, dẫn ta đi xem thử.”

Mùi hương quen thuộc của Cửu Lý Hương truyền vào trong mũi. Khoảng thời gian đã qua, dường như lại bất chợt trở về.

Ngày ấy Sơn hoa rực rỡ, nàng nhớ rõ vị trí của từng bụi hoa, biết phải đứng ở nơi nào để duỗi tay ra là có thể chạm tới một bụi Sơn hoa nở rộ.

Ngày ấy cha mẹ vẫn còn sống, bọn họ cũng không nói cho nàng biết, rằng nàng là một mỹ nhân người gặp người thích, họ chỉ nói sẽ có một ngày nàng gặp được một nam nhân đáng để yêu thương, ở ngay trong ngọn núi này.

Ngày đó mầm tình chưa nở, nàng thư thái nằm trên giường trúc nhỏ, ngửi mùi thơm của Cửu Lý Hương, vô ưu vô lự.

Sau khi cha mẹ mất, nơi thanh sơn lục thủy cũng không ức hiếp kẻ mù lòa như nàng, hoa vẫn thơm, cây vẫn kết trái theo mùa.

Nếu ngày đó không gặp gỡ Bạch Mạc Nhiên, đã có thể ở nơi này vui sống tới già.

“Là nơi này.” Phụ nhân kinh ngạc nói: “Thiếu Tình, chính là nơi này. Hài tử ngoan, làm sao con tìm ra được? Nương mù lòa, ngay cả nơi mình từng sống hồi còn nhỏ cũng không biết tên.”

“Nương, đây là nơi hoang sơn dã lĩnh, nào có tên gọi gì? Con cũng là tình cờ gặp được.” Một câu nói thản nhiên, ẩn giấu tuyệt vọng cùng căm hận của Bạch Mạc Nhiên trước lúc chết. Hắn không muốn mẫu thân biết, mình đã ép hỏi thế nào để lấy được nơi này từ miệng phụ thân.

Sờ lên nhánh Cửu Lý Hương, phụ nhân khẽ thở dài.

Nàng ngồi xuống khoanh chân giữa đám Cửu Lý Hương, vẫy tay về phía khoảng không, “Hài tử, lại đây.”

Bạch Thiếu Tình tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh.

Gió mát của núi rừng từ từ thổi qua, khoan khoái dễ chịu.

Trong làn gió mát, phụ nhân nhấc tay lên, tháo xuống tấm nhân bì diện cụ.

Một gương mặt loang loang lổ lổ, dữ tợn vô cùng.

Chân diện mục đằng sau tấm nhân bì diện cụ, mặc dù Bạch Thiếu Tình đã từng suy đoán không dưới trăm ngàn lần, nhưng thời khắc này vẫn phải giật mình kinh hãi. Sau cả kinh, cổ họng chợt nghẹn ngào.

“Nương…” Hắn còn nhớ rõ nương của năm đó, đẹp như vân trung tiên tử.

“Thiếu Tình, đừng khóc.” Phụ nhân rất bình tĩnh. “Năm đó con còn nhỏ, bỗng nhiên phát hiện ra diện mạo của ta hoàn toàn thay đổi, khóc nháo không thôi. Từ sau lần ấy, không thấy con nhắc lại chuyện này nữa. Ta nghĩ dù sao con cũng có biết.”

Nàng duỗi tay ra, ngắt xuống một lá Cửu Lý Hương, nhẹ nhàng nói: “Không cần phải giấu nương, con có hận phụ thân không?”

Bạch Thiếu Tình trầm giọng nói: “Hận.”

“Vậy… Bạch gia có phải đã không còn nữa?”

Bạch Thiếu Tình thoáng sửng sốt. Sao nương biết được tin tức này? Lẽ nào trên đường đi, có lúc mình ra ngoài một mình mua vật phẩm, nương nghe được điều gì từ người qua đường?

Hắn nghiến răng, lạnh lùng nói: “Bạch gia còn có con. Chỉ cần con còn, Bạch gia liền còn.”

Phụ nhân không nói, khuôn mặt dữ tợn quay về phía Bạch Thiếu Tình. Đôi mắt trắng đục khiến Bạch Thiếu Tình bỗng nhiên cảm thấy áp lực nặng nề.

“Vậy…” Phụ nhân dường như còn chuyện muốn hỏi, nhưng rồi lại thôi. Vấn đề mà nàng muốn hỏi nhất định vô cùng trọng yếu, bởi vậy bàn tay đang nắm thật chặt lấy Bạch Thiếu Tình mới bắt đầu run lên nhè nhẹ.

Trái tim của Bạch Thiếu Tình yếu đuối, nghe thấy tiếng dây đàn căng như sắp đứt. Trong đôi mắt mang theo hơi nước của hắn có điểm hoảng sợ, chăm chú nhìn vào khuôn mặt bởi vì kích động mà méo mó của phụ nhân.

“Nương, người muốn hỏi điều gì?”

Cuối cùng, phụ nhân dần dần bình tĩnh lại. Nàng lắc đầu, thì thầm nói: “Không hỏi nữa. Ta chỉ sợ hỏi được rồi, sẽ phát hiện từng cái chân tướng đáng sợ nối tiếp nhau. Cũng như năm đó ta gật đầu đáp ứng hắn rời khỏi nơi này, liền gặp phải từng cơn ác mộng nối tiếp nhau không dứt.”

Bàn tay kia của Bạch Thiếu Tình đang rũ xuống bên hông, chạm tới mặt đất vàng. Thời khắc này, ngón tay hắn đã cắm thật sâu vào trong bùn đất, đá vụn trong bùn chui vào kẽ móng tay, nặn ra máu tươi, thấm vào hoàng thổ (đất vàng).

Bỗng nhiên hắn đứng bật dậy, rồi lại bất ngờ quỳ xuống, nhào vào trong lòng phụ nhân, ngẩng đầu lên hỏi: “Nương, nếu con thực sự rất xấu, người có rời khỏi con không?”

Phụ nhân cười nói: “Sao Thiếu Tình của ta có thể thực sự rất xấu được?”

“Nếu tội nghiệt của con thật sự nặng nề, vạn kiếp bất phục*?”

(*muôn đời muôn kiếp không gỡ lại được)

“Hài tử của ta đơn thuần thiện lương, ông trời sao nhẫn tâm để nó vạn kiếp bất phục?” Phụ nhân dịu dàng yêu thương vuốt ve khuôn mặt của Bạch Thiếu Tình, “Nhưng nương không thể cùng con cả đời.”

Nghe ra điềm xấu trong lời nói của nương, Bạch Thiếu Tình liền mở tròn mắt. “Nương?”

“Cơ thể của nương không còn ổn nữa. Nương tự mình biết.”

“Không, nương phải cùng con cả đời.” Bạch Thiếu Tình ôm chặt lấy phụ nhân, tựa hồ muốn ôm chặt lấy thứ duy nhất mà kiếp này hắn có thể nương tựa. “Không có nương, con biết phải làm thế nào?”

“Ông bà ngoại của con vẫn thường hay nói, mỗi người đều có duyên phận của riêng mình, con hiển nhiên sẽ có duyên phận của chính con.”

“Con không tin. Nếu lời ông bà nói là sự thật, vậy tại sao nương phải bất hạnh như thế?”

Phụ nhân ngẩn người. Bạch Thiếu Tình vội nói: “Nương, là con không tốt, người đừng thương tâm.”

Phụ nhân chầm chậm cong khóe môi, tạo ra một nụ cười bình tĩnh. “Thiếu Tình, chắc con cũng biết, năm đó nương chính là ở nơi ngập tràn Cửu Lý Hương này, cứu phụ thân của con?”

Trên khuôn mặt dữ tợn thế nhưng hiện ra vẻ dịu dàng cùng hạnh phúc không thể tin nổi.

“Nương, Bạch Mạc Nhiên tâm địa ngoan độc, hắn đáng chết một ngàn lần, một vạn lần.”

“Nhưng ta mỗi lần nhớ tới hắn, đều nhớ đến ngày đó, ta đá phải một người nằm bên khóm Cửu Lý Hương. Ta hoảng sợ, cúi người sờ soạng, lại chạm tới một người xa lạ. Y phục trên người hắn nhất định rất đẹp, chạm tới liền cảm thấy mềm mại trơn bóng, sau đó, ta sờ lên mặt hắn…” Phụ nhân hồi tưởng lại, tựa hồ đã quay trở về với quá khứ trong khoảnh khắc.

“Sau đó, ta nghe thấy tiếng hắn. Hắn thều thào gọi một tiếng cô nương. Ta cho đến khi ấy cũng chưa từng được nghe giọng nói nào êm tai đến vậy. Hắn gọi ta một tiếng, ta liền biết, mình nhất định phải cứu hắn, nhất định không thể để hắn chết ở nơi này. Ta biết, đây nhất định là mối lương duyên mà ông trời đã ban cho ta. Mấy năm qua, ta không hận hắn, chỉ oán hắn tại sao luôn đối xử với con không tốt. Ta muốn chạy đi thật xa, không bao giờ gặp lại hắn nữa. Như vậy, ta sẽ có thể ngày ngày hồi tưởng lại những điều tốt đẹp về hắn, sẽ không có một ngày, chỉ còn lại oán và hận.”

Bạch Thiếu Tình nhìn phụ nhân. Hắn lạnh lòng, không ngờ sau khi bị Bạch Mạc Nhiên đối đãi như vậy, ký ức của mẫu thân lại vẫn lưu giữ được một quãng thời gian tươi đẹp nhất này.

Hắn chợt nhớ tới Phong Long. Nếu đời này kiếp này, quẩn quanh trong đầu hắn, đều chỉ là thác ngân hà trên đỉnh Ngọc Chỉ sơn, vậy sẽ thế nào đây?

Trái tim đập dồn dập kinh hãi.

“Nương, nói cho Thiếu Tình biết, ở trong lòng nương, tình là thứ gì?”

Phụ nhân trầm tư suy nghĩ.

Rất lâu sau, nàng mới từ từ đứng dậy, dùng tay vịn lấy một cành Cửu Lý Hương, buồn bã nói: “Tình, là không biết phải làm thế nào.”

“Không biết phải làm thế nào?”

“Mỹ cảnh lương thần dạ, vô khả nại hà thiên*.” Phụ nhân thở dài, “Không thể không động tình, không thể không lưu tình, cho dù hận tới cực điểm, cũng không thể kiềm chế, chính là không biết… phải làm thế nào.”

(*đêm tốt cảnh đẹp, ngày không biết phải làm sao)

Hai người ngẩn ngơ một lúc lâu, phụ nhân bỗng xoay người lại nở nụ cười, “Thiếu Tình, chúng ta ở lại nơi này đi! Con ở bên cạnh nương, vui vẻ sống qua những ngày cuối cùng. Giữa thanh sơn lục thủy, không có ai là vạn kiếp bất phục.”

Bạch Thiếu Tình gật đầu. “Liền nghe theo lời nương, Thiếu Tình sẽ mãi ở bên cạnh nương.”

Hắn cười đến dịu dàng, nhưng ánh mắt đã ẩm ướt.

Nhân gian, luôn luôn có tuổi già. Ai mà không phải tới lúc nhắm mắt xuôi tay, để lại một nấm mồ cô quạnh?

Hắn đã thăm mạch cho nương, biết rằng dẫu có dùng thuốc tốt, mẫu thân cũng không chống đỡ được bao lâu nữa. Lồng ngực đau đến không thể diễn tả, dòng chảy điên cuồng trước ngực không tìm được lối thoát ra.

Hắn biết mình đã nhất định phải mất đi nương.

Thanh sơn lục thủy, chôn vùi tất cả mọi thứ đáng quý nhất trong sinh mệnh của hắn.

Tuyệt đại phong lưu đã hết, mệnh mỏng không cần tiếp tục mang hận thù (1).

“Nương, trời tối rồi, chúng ta vào lán đi thôi!”

“Ngồi thêm một lúc nữa.” Phụ nhân nghiêng tai lắng nghe, gió nhẹ phất động qua mấy lọn tóc trước trán nàng: “Nghe đi, Thiếu Tình, đây là tiếng gió thổi qua khóm hoa.”

Tình tự thế nào tiêu ma, từng điểm khảm lên lòng người (1).

“Nương, hôm nay có một con thỏ đâm vào gốc cây cách đây không xa lắm. Ha ha, tích cũ ôm cây đợi thỏ quả là có thật…”

Tận hưởng thanh nhàn, ai hỏi trăng tàn gió sớm (1).

“Nương, người tìm gì vậy?”

“Lược.”

“Lược ở đây. Nương, để con giúp người chải đầu.”

“Không. Đêm nay nương muốn hảo hảo giúp hài tử của nương chải tóc một lần.”

“Nương?”

Ánh nến dập dờn lay động.

Lược, được nắm trong bàn tay gầy guộc, chầm chậm trượt xuống theo mái tóc dài óng mượt.

“Thiếu Tình, duyên phận mẫu tử là của lão thiên gia ban cho.” Phụ nhân khẽ nói: “Có ngày được gặp duyên, cũng sẽ có ngày duyên cạn hết.”

Bóng ảnh dập dờn trước gió khó lưu, thở than ai sắp quay đầu cất bước… (1)

Ba tháng sau, phụ nhân cuối cùng cũng ngã xuống.

Bệnh tới như núi đổ. Huống chi bệnh sớm đã ấp ủ nhiều năm, một khi phát tác, chẳng thể vãn hồi.

Bạch Thiếu Tình dùng tất cả dược liệu trân quý kiếm được ở khắp mọi nơi, dốc tẫn tâm huyết để chữa trị, nhưng hơi thở của phụ nhân vẫn ngày một suy yếu.

“Thiếu Tình…” Phụ nhân thều thào, dường như phát ra một tia thanh âm cuối cùng.

“Nương.”

Phụ nhân khẽ động động ngón tay, Bạch Thiếu Tình liền vội vàng nắm lấy. Hắn không dám nắm quá chặt, chạm vào mới phát hiện tay mình cư nhiên còn lạnh hơn tay mẫu thân, vội vàng rụt lại chà xát một hồi, mới cẩn thận nắm lấy.

“Nương, người có gì dặn dò?” Bạch Thiếu Tình khẽ hỏi: “Muốn uống nước? Muốn ăn gì? Con vừa nấu một chút cháo…”

Phụ nhân nhắm mắt lại, chầm chậm lắc đầu. Bạch Thiếu Tình thu hồi thanh âm, chỉ nhìn nàng chăm chú. Nếu mắt nàng có thể nhìn được, nhất định sẽ phát hiện một đôi mắt run rẩy ướt nước, tựa như chú nai con sắp mất đi mẹ.

Mặt trời ló dạng, ánh bình minh đỏ hồng chiếu xuống triền núi, cảnh sắc tuyệt đẹp.

Bạch Thiếu Tình ngồi bên cạnh phụ nhân, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay sắp không còn mạch đập của nàng. Hai bàn tay đều lạnh lẽo, tựa như máu đã ngừng lưu động, nhưng một tia khí lực cuối cùng vẫn còn, nhẹ nhàng nắm lấy, lại kiên trì không chịu buông ra.

Phụ nhân nhắm mắt, lặng yên nằm đó.

Sơn hoa trong gió dập dờn vũ động khoe sắc màu, dẫn tới từng đàn bươm bướm lượn bay.

Ngọn cây phát ra thanh âm xào xạc, như đang khẽ giọng xướng ca.

Mặt trời đỏ rực từ đằng đông chầm chậm đi lên giữa trời, chiếu sáng muôn phương, rồi lại chầm chậm chuyển về phía tây.

Thời gian đang lặng lẽ chảy trôi, trôi qua bàn tay nắm chặt lấy nhau của hai người, trôi qua từng kẽ hở, qua đôi mắt nhắm chặt của phụ nhân, qua nỗi bi thiết trong vô thanh vô tức của Bạch Thiếu Tình, cứ thế lẳng lặng trôi đi mất.

Dần dần, ngày cũng đã tắt. Gió bắt đầu thổi ào ào trong rừng, tựa hồ đang vui mừng vì một kẻ thù sắp phải ra đi chẳng thể kháng cự.

Một tia sinh mệnh cuối cùng, vẫn thống khổ quyến luyến quấn lấy người bên thân, không nỡ rời đi.

Dầu cạn đèn tắt.

Là vì điều gì, khiến phụ nhân thống khổ chống đỡ hết trọn một ngày?

Ngay cả Bạch Thiếu Tình cũng không đành lòng.

“Nương, người còn tâm nguyện gì?” Hắn thì thầm khẽ hỏi bên tai phụ nhân.

Phụ nhân run rẩy một chút, cố gắng vùng vẫy mở mắt ra. Đôi mắt trắng mờ, loáng thoáng hiện lên quang mang giữa bóng đêm.

“Nương, nhắm mắt lại,” Bạch Thiếu Tình nghẹn ngào nói, “Người đi đi!”

Phụ nhân chống chịu quá mức cực khổ, Bạch Thiếu Tình đã không còn đành lòng tiếp tục thêm nữa. Mượn thọ của trời, kiếp sau phải trả. Hắn muốn kiếp sau mẫu thân có thể hạnh phúc trường thọ, đừng nên lại như kiếp này.

Về phần hắn, đã chẳng còn vướng bận.

Trong lán tĩnh lặng hoàn toàn tối đen, ngay cả một ánh nến cũng không nhen nhóm.

Lòng hồ sắp kết thành băng, bỗng nhiên khẽ xao động. Tựa như tâm linh tương thông, Bạch Thiếu Tình bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.

Một bóng người cao lớn, đang lẳng lặng đứng trước cửa.

Bóng đêm mịt mờ, không nhìn rõ mặt. Nhưng Bạch Thiếu Tình biết được đó là ai.

Bờ vai của người đó rất rộng, có thể khiêng đỡ tất cả gánh nặng. Bàn tay của người đó rất vững vàng trầm ổn, có thể giải quyết mọi nan đề. Người đó còn có một khối óc không ai bì kịp, một bụng dạ khó lường hơn bất kì ai, và một trái tim ấm lạnh bất định.

“Không được tiến vào.”

Lúc Bạch Thiếu Tình trầm giọng nói ra bốn chữ này, Phong Long đã đặt bước vào rồi.

Nơi hắn bước chân vào, luôn bị một tầng khí phách ngạo mạn thuộc về vương giả bao trùm ngay tức khắc, kể cả lán tranh bình thường cũng không ngoại lệ.

“Tránh ra.” Bạch Thiếu Tình trừng mắt nhìn Phong Long. Hắn đang nắm lấy tay phụ nhân, phụ nhân lại nằm ngay bên cạnh, bởi vậy hắn chỉ có thể dùng ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm để trừng Phong Long.

Ánh mắt Bạch Thiếu Tình mặc dù không cuồng bạo, nhưng lãnh liệt. Bị một đôi mắt mỹ lệ trừng nhìn lãnh liệt như vậy, người bình thường đều sớm đã kết thành khối băng, đáng tiếc, người mà hắn trừng lại là Phong Long.

Phong Long chậm rãi bước tới trước giường, không đếm xỉa đến sự ngăn cản của Bạch Thiếu Tình, trầm ổn dùng bàn tay to lớn ấm áp của mình, bao lấy hai bàn tay đang đan vào nhau kia.

Hắn lẳng lặng nhìn phụ nhân chăm chú, tựa như phụ nhân có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn.

Hắn trầm giọng, nói với phụ nhân ba câu. Bạch Thiếu Tình vẫn luôn biết ngôn từ của hắn có thể mê hoặc nhân tâm, nhưng lần này mới cảm thụ được thật sự sâu sắc.

Hắn nói: “Bạch phu nhân, Thiếu Tình từng đưa ta tới gặp người. Hắn là một kẻ cô độc kiêu ngạo, có lẽ ta là bằng hữu duy nhất mà hắn từng dẫn tới trước mặt người.”

Phong Long lại nói: “Bất quá, bằng hữu giống như ta đây, một người là đủ rồi.”

Bạch Thiếu Tình khẽ run rẩy, đôi mắt phẫn nộ bắt đầu dập dờn biến hóa.

Cuối cùng, Phong Long mỉm cười nói: “Người an tâm đi!”

Phong Long nói chẳng hề xúc động, nhưng từng chữ từng câu đều vô cùng rõ ràng, tựa hồ muốn để phụ nhân có thể nghe rõ từng chữ từng câu mình nói. Lời lẽ của hắn tựa như một cái đục, chạm khắc từng chữ lên mặt đá, vĩnh viễn không thể thay đổi.

Ba câu nói kết thúc, một tia mỉm cười nhẹ đến không thể nhận ra xuất hiện trên nét mặt của phụ nhân.

Bàn tay khô gầy đã nắm lấy tay của Bạch Thiếu Tình suốt cả một ngày, cuối cùng cũng buông lơi, vô lực rũ xuống.

Một tia sinh mệnh cuối cùng, cũng đã bị rút đi.

Cửa ải sinh tử nan kham nhất, phụ nhân đã bước qua.

Thoải mái quay đầu lại, duyên trong mộng, chỉ còn lại một điểm tình lưu.

Bạch Thiếu Tình ngây người trong phút chốc, mới chợt giật mình hiểu ra. Thân thể mềm nhũn, phủ phục xuống người phụ nhân, môi cắn thật chặt, không tiết ra dù chỉ một điểm thanh âm.

Phong Long đứng bên cạnh, duỗi tay ra chầm chậm vỗ về mái tóc hắn.

Sau khi thân thể kịch liệt run rẩy cuối cùng cũng ngừng lại, Bạch Thiếu Tình mới đứng dậy. Hắn không dư hơi sức để quan tâm tới Phong Long, chỉ để cho bản năng chi phối, bế thi thể của mẫu thân lên, chầm chậm đi ra khỏi lán tranh.

Dưới ánh trăng, Cửu Lý Hương đón gió đung đưa.

Hắn an táng người mà hắn yêu thương nhất, ở chính nơi mà mẫu thân yêu thích nhất.

Hoành Thiên Nghịch Nhật Công của hắn đã tiến rất xa, đào một huyệt mộ cũng không khó khăn gì. Hắn cẩn thận đặt mẫu thân nằm vào trong mộ, hái từng khóm Sơn hoa che lên mặt, lên người mẫu thân. Ngây ngốc nhìn mẫu thân một lần cuối cùng, rồi mới dùng tay phất đất vào trong mộ.

Mắt thấy mẫu thân dần dần bị hoàng thổ lấp đi, dòng lệ cuối cùng cũng không kìm được nữa, dịch thể óng ánh từng giọt từng giọt rơi xuống không ngừng, thấm nhập vào ụ đất cao, lưu lại nơi này cùng người trong mộ.

Tiếng tiêu êm ái không biết truyền tới từ nơi nào, cao vượt cả tiếng gió, quẩn quanh khắp nơi trong rừng, tựa như một bàn tay đang trấn an dịu dàng.

Bạch Thiếu Tình quay đầu lại, giữa dòng lệ quang nhập nhòe, hắn nhìn thấy Phong Long.

Phong Long đứng tựa dưới gốc cây, cầm ống tiêu (4) khẽ thổi. Gió núi thổi vạt áo hắn tung bay, tôn lên vẻ tiêu sái tuyệt trần.

Đêm lạnh như nước.

Thoáng nhìn từ xa, khuôn mặt anh tuấn có khí tức mà mình đã vô cùng quen thuộc. Phế bộ bỗng nhiên nghẹn lại, Bạch Thiếu Tình hít vào một hơi thật sâu, để làn gió đêm mát rượi thổi xuống yết hầu.

Tình là gì?

Là hận không triệt để, đau không triệt để.

Là rời đi không được, ném đi không xong, bỏ đi không nỡ.

Là cực cùng phẫn nộ, thương tổn đến cả lục phủ ngũ tạng.

Là một ngày nào đó bỗng nhiên quay đầu lại, mới phát hiện đã không thể rời bỏ, vô oán vô hận.

Tình là gì?

Là không biết phải làm thế nào.

Không thể không động tình, không thể không lưu tình, cho dù hận tới cùng cực, cũng không thể tự chủ, không biết phải làm thế nào.

Gió thổi ống tay áo phất bay nhẹ nhàng, Bạch Thiếu Tình đứng lặng hồi lâu.

Mẫu thân đã đi xa, trong đôi mắt hàm lệ của hắn, khắp thiên địa chỉ còn lại một người trước mặt.

Rất muốn an tĩnh truy điệu vong mẫu, nhưng cho dù Phong Long cứ lặng yên không nói, chỉ đứng từ xa xa, cũng đã đủ để đem hắn từ dòng suy tưởng bi thương như đại dương mênh mông, cưỡng ép kéo lên khỏi mặt nước, buộc hắn phải thẳng thắn đối diện với khúc mắc không muốn nghĩ tới nhất.

Bạch Thiếu Tình biết, nhất định Phong Long đã sớm truy ra được tung tích của mình.

Vì sao cho ta mượn ba tháng tốt đẹp? Vì sao bước tới thật đúng lúc? Khiến ta không biết nên mừng hay lo, nên giận hay sợ?

Bờ môi ưu mỹ, trong bất tri bất giác đã mím lại thật chặt, khẽ run rẩy.

Bi thương, khâm phục, khuất nhục, động tâm, tựa như một mâm đồ ăn được chế biến không thể tệ hơn, đủ loại gia vị hoàn toàn bất đồng trộn lẫn vào nhau, làm tổn thương tri giác của Bạch Thiếu Tình, khiến hắn không thể phân định rõ phương hướng.

Đan xen hỗn loạn trước mắt, có bình mã não màu đỏ sậm, có tro tàn của Bạch gia sơn trang, có gốc liễu rủ xanh mướt trong tổng đàn của Chính Nghĩa giáo, có một chiếc giày vải được Phong Long để lại trong thông đạo chật kín.

Viền mắt hơi ngưa ngứa, Bạch Thiếu Tình khẽ chớp, lệ thủy liền trượt xuống gò má, hình ảnh Phong Long phản chiếu trong đôi con ngươi lại càng anh thuấn thêm vài phần.

Phong Long thản nhiên đứng, chỉ đứng không thôi đã khiến Bạch Thiếu Tình cảm thấy mặt đất như rung chuyển, cảm thấy trái tim cuống quýt đập thình thịch.

Có thể nào không đập thình thịch? Phong Long ở ngay trước mắt như thế. Bạch Thiếu Tình vừa kinh tâm, lại vừa an tâm, trong sâu thẳm mơ hồ, còn có một chút động tâm.

Bạch Thiếu Tình muốn lại gần Phong Long, muốn ôm lấy Phong Long, muốn nghe tiếng thì thầm sâu lắng của hắn, muốn cảm nhận sức lực cường đại từ cánh tay hắn, muốn biết tâm tư của hắn, muốn hiểu được dục vọng của hắn.

Thiếu Tình, ta đã hạ xuống ngươi một loại tình căn…

Lời Phong Long nói ngày đó, bỗng nhiên lóe lên trong đầu như một tia chớp. Tay chân của Bạch Thiếu Tình chợt rét lạnh.

Tình căn đã trúng, ta lại không nhổ ra được.

Ta thế nhưng lại thích hắn, ta cư nhiên đã động tình.

Đôi mắt đăm đắm nhìn Phong Long, bỗng nhiên lộ ra nét kinh sợ, dần dần lại chuyển thành ôn nhu, long lanh biến hóa, như sắc thái của hắc bảo thạch hiếm có chốn rừng sâu. Hắn nhớ tới thác nước, nhớ tới ngân hà, nhớ tới vũ điệu hồ điệp, nhớ tới Phong Long mang theo ý cười mà đưa cho mình một xâu kẹo hồ lô.

Nhưng nét dịu dàng chỉ trong nháy mắt đã lại tiêu tan, đôi môi của Bạch Thiếu Tình mím lại thật chặt.

Không phục, ta không phục!

Nội tâm cuồn cuộn như sóng dữ thao thiên, khát vọng muốn được bổ nhào vào lòng Phong Long, đang kịch liệt đối kháng lại với lòng tự tôn cùng kiêu ngạo.

Phong Long, Phong Long, đêm nay ta bi thương cùng cực, thật muốn được lại gần ngươi, được ngươi dịu dàng âu yếm.

Cuối cùng, một tia quang mang kiên nghị lóe lên trong đôi mắt đen láy.

Bạch Thiếu Tình chầm chậm bước về phía trước.

Tiếng tiêu ngừng lại. Phong Long ngoảnh đầu sang, đôi mắt thâm sâu cơ trí lẳng lặng nhìn Bạch Thiếu Tình.

Trong gió, hai người đứng đối diện nhau, nhìn thật sâu vào mắt đối phương.

Đồng dạng kiệt ngạo bất tuân, đồng dạng thương tích chất chồng.

Phong Long thở dài, “Thiếu Tình, tình là thứ gì?”

Ngón tay gầy mảnh trắng nõn chầm chậm duỗi về phía trước, xuyên qua tầng tầng cách ngăn vô hình giữa khoảng không, chạm tới vạt áo của Phong Long.

Bạch Thiếu Tình nói: “Ngày mai sẽ đáp.”

Vạt áo của Phong Long bị đầu ngón tay linh hoạt cởi ra. Lồng ngực tráng kiện rắn chắc, từng tấc từng tấc hiển lộ.

Gió, vũ động trong bầu không khí phiến tình quỷ dị của hai người.

“Không phải khuất phục…”

Đường cong cơ bắp nhấp nhô đẹp mắt, bóng bảy hiện ra dưới ánh trăng nhàn nhạt.

“Không phải giao dịch…”

Da thịt trắng trong như bạch ngọc, dán sát vào da thịt màu lúa mạch, toát lên một vẻ diễm lệ huyễn mục khiến trái tim người ta như muốn ngừng đập.

“Đêm nay, ta cam tâm tình nguyện.”

Khoảnh khắc bị xỏ xuyên, Bạch Thiếu Tình nhíu mày khẽ than. Hàm răng trắng tinh cắn lấy môi dưới đến xuất ra một vệt huyết ngân, mái tóc đen tản loạn vũ động giữa không trung.

Sự cường đại cùng quyết đoán của Phong Long, Bạch Thiếu Tình sớm đã dự đoán được. Nhưng cuồng nhiệt cùng khát vọng của hắn, lại khiến người ta thảng thốt không thôi.

Vòng eo thon nhỏ khẽ run lên từng chặp dưới sức mạnh của dâm uy, cần cổ trắng nõn ngửa hết cỡ về phía sau, căng đến chừng như sắp gãy làm đôi. Từng nhịp thở dốc nặng nề, đưa đẩy giữa đôi môi đang quấn riết lấy nhau của hai người.

“Ha… ô… ưm…” Tiếng rên rỉ kiều mị, từ miệng Bạch Thiếu Tình tràn ra chẳng chút che giấu, khiến sự trùng kích của Phong Long càng thêm hung hãn vài phần.

Yêu ngươi, ta thế nhưng thật sự yêu ngươi. Thời điểm ở cùng với ngươi, cảm giác hoàn toàn bất đồng với những nam nhân khác. Cuồng hỉ dâng trào sục sôi, như muốn nhấn chìm ta chết đuối giữa bể khoái cảm sung sướng đầm đìa.

Dũng đạo chật hẹp bị khuếch trương tới cực điểm, nụ hoa bừng nở, yêu diễm động nhân.

Lọn tóc thấm đẫm mồ hôi dính bên thái dương, mang theo một loại phong tình khác. Từng điểm đỏ hồng, càng lúc càng lan tràn như son gặp nước, phụ họa với tiết tấu trừu sáp cường liệt, chầm chậm từ gò má lan ra khắp toàn thân, khiến mỗi tấc da thịt đều thấm đẫm kích tình, ửng lên màu hồng nhạt.

Bạch Thiếu Tình xoay vặn bờ mông, khí tức dâm mỹ đến không thể dùng ngôn từ diễn tả đã tràn ngập khắp toàn thân. Tiếng rên rỉ đứt quãng, khiến người ta miệng khô lưỡi khô. Nét mặt si mê của niềm sung sướng khi được mặc sức tận hưởng, dường như đã không còn mê võng giữa yêu và hận.

“Đại ca, ưm… đại ca.”

Tiếng hô kiều mị đáng yêu tiết ra từ bờ môi đỏ thắm. Hai chân mở thật rộng linh hoạt quấn lấy thắt lưng cường tráng của kẻ tiến công như hai con rắn, khuất phục dưới lực lượng cường hãn độc nhất vô nhị.

Phong Long cắn lấy hạt thù du dựng thẳng trước ngực Bạch Thiếu Tình.

“Tiểu Biên Bức Nhi, Tiểu Biên Bức Nhi của ta… Biên Bức Nhi…”

Đầu lưỡi dịu dàng ấm áp tinh tế vuốt ve điểm nổi lên đầy mẫn cảm ấy, thắt lưng lại bất chợt ưỡn thẳng tới, khiến nam tử dưới thân cơ hồ phải nức nở kêu lên.

Thâm nhập dường như không có hồi kết, cùng thăm dò liên tục không biết mệt mỏi, ở khắp nơi trên thân thể của Bạch Thiếu Tình, mở rộng tới một mức độ gần như điên cuồng.

Người này muốn làm điên đảo chúng sinh, chẳng cần phải tốn chút hơi sức nào. Hoành Thiên Nghịch Nhật Công của người này, khắp nhân thế không ai bì kịp.

“Không được rời đi nữa, Tiểu Biên Bức Nhi của ta…”

Không, không, ta không muốn bị người khóa xích hay giam giữ, ta không muốn bị trói buộc lại một nơi duy nhất.

Thắt lưng vặn vẹo không ngừng khát cầu sự xâm nhập càng thêm sâu sắc, cả suy tư cùng thân thể đều đang chấn động giữa dòng tình cảm cuộn xiết.

“Ô ô… Đại ca… ô ưm…”

Thực ngọt ngào, thực khoái hoạt, thực khiến người ta an tâm, cảm động, khó mà tin nổi. Nhưng ta không phục, tuyệt đối không phục.

Không thể bị ngươi khống chế trong lòng bàn tay.

Ta là Biên Bức, là Biên Bức tung bay trên chín tầng trời.

Thân thể ấm nóng bay lên như không có giới hạn, cũng như kích tình không tìm được điểm cuối. Bờ mông xoay vặn ở biên độ lớn nhất, tựa như đang lẩn trốn sự xỏ xuyên mãnh liệt, lại như đang nghênh hợp từng luật động dã tính. Ngón tay ngọc thon dài hoàn toàn cong gập lại, bất lực bấm sâu, họa lên lưng và bả vai của Phong Long vô số vết cào.

Nụ hoa cùng dục vọng ướt đẫm, được bàn tay thô ráp ma sát đến run rẩy không ngừng.

Đêm khuya, trăng sáng.

Sơn hoa lay động, gió núi lướt xuyên, mồ hôi tích tích nhỏ xuống, lệ từ trong mắt chảy ra, cảm giác căng đầy cùng luật động vĩnh hằng, kỳ dị mà dung hòa vào với nhau, mộng cảnh kỳ diệu đến khó tin xuất hiện ngay trước mắt.

Thời gian dường như đã đình chỉ.

Nhưng, cũng chỉ là dường như mà thôi.

Trời, cuối cùng vẫn phải sáng.

Khi bình minh, vầng thái dương mọc lên từ đằng đông, chim rừng nhẹ nhàng cất tiếng hót.

Phong Long nằm trong rừng từ từ mở mắt ra.

Toàn thân hắn xích lõa, khi ngồi dậy, hàng lông mày liền nhíu chặt lại.

Lông mày nhíu lại là có nguyên nhân, từ khóe miệng hắn tràn ra một tơ máu dọa người, sắc mặt cũng rất khó coi.

Về phần sắc mặt khó coi, đương nhiên cũng có nguyên nhân. Một đao do Bạch Thiếu Tình đêm qua bất ngờ xuất thủ, chính là nguyên nhân khiến sắc mặt hắn khó coi.

Lúc này tỉ mỉ hồi tưởng lại, mới biết ngay từ khi Bạch Thiếu Tình tiến về phía mình, đã lén hạ mê dược trong cơ thể. Chẳng những thế, Bạch Thiếu Tình còn nắm được trong tay khắc tinh của Hoành Thiên Nghịch Nhật Công.

Đóng băng ba thước, lạnh lẽo không một hơi ấm, có thể phá Hoành Thiên Nghịch Nhật Công — chính là Tam Xích đao.

Lợi dụng tang mẫu chi bi, giao hoan chi tế*, là lúc tuyệt đối không thể ngờ tới việc hắn sẽ dùng mưu kế, trước tiên ngầm hạ dược trong cơ thể, sau đó xuất đao đả thương người, quả thực cao minh.

(*chi tế: cực kỳ ~> giao hoan chi tế: giao hoan cực kỳ mãnh liệt :”>)

Dược là Đông Hải mê hồn hiếm có, đao là Tam Xích đao chuyên khắc chế Hoành Thiên Nghịch Nhật Công.

Chẳng trách có thể khiến cho Phong Long mắc mưu.

“Tam Xích đao… Từ khi nào hắn lấy được Tam Xích đao?” Phong Long chậm rãi nhặt y phục về, còn đang trầm ngâm suy nghĩ. “Lẽ nào hắn có thể tránh được tai mắt của ta?”

Bên trong nhất định có điểm kỳ quặc.

Phong Long vuốt nhẹ vết đao không nông, nhưng cũng không đủ nhẫn tâm đằng sau lưng mình. Đao thương cũng không đáng ngại, đáng ngại chính là hàn khí trên Tam Xích đao, vừa vặn có thể khắc chế Hoành Thiên Nghịch Nhật Công. Như thế này, nhất định tu vi sẽ bị ảnh hưởng, phải có một khoảng thời gian tĩnh tâm dưỡng thương.

Hắn cả đời tung hoành võ lâm, chưa từng phải chịu trọng thương, lúc này nội lực bỗng nhiên bị thương tổn, thực sự rất không dễ chịu.

“Hắn không muốn giết ta, lại sợ ta nắm giữ hắn. Nếu đã động thủ, nhất định phải lưu lại hậu kế, để ta không có thời gian rảnh rỗi mà phân thân.” Tinh quang trong mắt chợt lóe, sắc mặt Phong Long khẽ biến, trầm giọng nói: “Nếu ta là hắn, chắc hẳn sẽ đem tin tức ta bị thương, nói cho địch nhân đáng sợ nhất của ta. Nhưng hắn biết nói cho ai? Làm sao hắn biết địch nhất đáng sợ nhất của ta là ai?”

Phong Long đứng nguyên tại chỗ, nhắm mắt trầm tư, bất chợt mở mắt ra. “Hướng Lãnh Hồng? Nếu không phải là hắn, ai có thể che giấu chuyện Tam Xích đao?” Cười lạnh hai tiếng, ánh mắt sáng lấp lánh của Phong Long quét nhìn khắp tứ phương, não bộ lại cấp tốc vận hành.

Bất chợt quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt đất viết bảy chữ lớn, lập luận sắc sảo: Ngươi thắng, nhưng ta cũng không thua.

Một chiếc lục lạc tinh xảo màu vàng, phần chốt đã bị người dùng nội lực cắt đứt, mang theo một vài vết máu, lẻ loi nằm bên cạnh chữ “thua”, chính là thứ mà Phong Long đã tự tay đeo lên người Bạch Thiếu Tình.

Phong Long khom lưng nhặt chiếc lục lạc lên.

Linh, linh…

Lục lạc lắc lư, âm thanh trong trẻo lan ra giữa rừng.

Hắn ngửa mặt lên trời, mỉm cười hít thở bầu không khí trong lành của buổi sáng sớm, bỗng nhiên nhíu mày, đặt tay lên ngực ho khan hai tiếng.

Một giọt máu tươi chảy ra từ khóe môi, rơi xuống thấm vào hoàng thổ.

Ngươi thắng, nhưng ta cũng không thua.

Biên Bức Nhi của ta, ngươi lại dang rộng đôi cánh, muốn bay tới phương nào?

__Hết chương 4 – Quyển trung__

*Chú thích:

(1) Tất cả những câu này đều được trích từ 《 Trường Sinh Điện 》 của nhà soạn kịch Hồng Thăng thời đầu nhà Thanh. Cái này mình đã chú thích rõ ở chương trước rồi nha ^^

(2) Sơn hoa: hoa dại nhiều màu sắc rực rỡ, mọc lan tràn trên núi.

(3) Cửu Lý Hương: thường mọc thành từng khóm, có khi còn lớn thành cây to, dáng gốc rất đẹp, cành lá tú lệ, hương hoa ngào ngạt.

(4) ống tiêu: là một loại nhạc khí cực kỳ cổ xưa của người Hán, dùng để thổi, thông thường được làm từ tre trúc. Ống tiêu có lịch sử lâu đời, âm sắc êm dịu nhẹ nhàng, u tĩnh thanh nhã, thích hợp với độc tấu hoặc hợp tấu.

Bạn đang đọc Biên Bức của Phong Lộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.