Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vụ mất tích không thể tưởng tượng được trong phòng kín (5): Căn phòng đầy máu 1

Phiên bản Dịch · 3110 chữ

Sau khi xác nhận ba căn phòng đều đã bình yên vô sự, mọi người bỏ qua phòng Uẩn Dạ Diêu và Nhan Mộ Hằng, trực tiếp đi đến phòng của Liên Phàm.

Liên Phàm không kịp chờ đợi, liền dùng chìa khóa của mình cắm vào ổ khóa, chuẩn bị mở cửa, nhưng ngay khi cậu ta xoay chìa khóa, ngay lập tức phát hiện ra có điều bất thường, mới dừng tay lại.

- Liên Phàm, thế nào?

Uẩn Dạ Diêu bên cạnh cậu hỏi.

- Cửa phòng giống như có người đã khóa trái bên trong.

Lời này của Liên Phàm vừa thốt ra thì bầu không khí quỷ dị đã bao trùm tất cả mọi người:

- Làm sao có thể?

Ngay sau đó, quản gia như nghĩ đến điều gì đó nói:

- Có phải là Phố Phố đang dọn vệ sinh bên trong?

Quản gia tách ra khỏi mọi người, đi lên trước cửa nhẹ nhàng gõ mấy cái, sau đó hướng vào trong nói:

- Phố Phố, có phải cô ở bên trong không?

Mấy giây sau cũng không có bất kỳ ai trả lời, vì vậy vị quản gia lại hỏi lại lần nữa, nhưng vẫn không có ai trả lời.

Uẩn Dạ Diêu nói:

- Cũng không có khả năng là Phố Phố ở bên trong, không phải sáng sớm cô ta đã đến dọn vệ sinh mấy căn phòng này rồi hay sao?

Vấn đề này mọi người cũng không biết phải trả lời thế nào, người giúp việc trẻ tuổi kia đúng thật không thể nào ở trong phòng, chúng ta đều biết, buổi sáng sau khi gọi Uẩn Dạ Diêu, cũng có gõ cửa phòng của Liên Phàm, lúc ấy rõ ràng bên trong có người, người này nghe được tiếng gõ cửa, lại khóa trái cửa phòng, kể từ lúc đó căn phòng này trở thành trạng thái bị khóa trái.

Dĩ nhiên bây giờ tất cả mọi người bao gồm cả Uẩn Dạ Diêu đều không biết đến việc này! Mà cái cô Phố Phố kia đã quay lại phòng của chủ nhà chưa, cũng không ai nhìn thấy, chẳng qua chỉ suy đoán dựa theo thói quen của những người làm là cô ấy đã quay về mà thôi.

Quản gia vẫn chưa từ bỏ ý định gõ cửa phòng lần nữa, Liên Phàm đứng sau lưng lo lắng đến độ mồ hôi lạnh đã chảy đầy ra, cậu hỏi quản gia:

- Không biết có phải là ăn trộm ơ bên trong không, ví tiền và hành lý của tôi đều ở bên trong!

- Việc này cậu yên tâm đi, không thể có ăn trộm đâu! - Quản gia trả lời - Không nói đến thời tiết bây giờ, muốn đi vào tòa tháp màu nâu, phải đi qua nhà chính, sau đó lại qua cầu, ăn trộm căn bản không thể tránh khỏi tầm mắt của chúng ta được!

- Nếu như từ ngoài leo vào thì sao?

Liên Phàm chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp.

Quản gia ngừng gõ cửa, bất đắc dĩ quay lại nhìn cậu nói:

- Cậu xem tuyết lớn như vậy, có người có thể leo vào sao? Hơn nữa tháp lầu này hoàn toàn khép kín, căn bản không có cửa sổ, cánh cửa duy nhất ngoài hành lang cũng không có dấu vết nạy khóa, ăn trộm làm thể nào để vào chứ?

Liên Phàm không cách nào phản bác lại lời của quản gia. Quả thật mấy lời này đều có lý, nếu như tên trộm kia không kể nguy hiểm đến tính mạng đến chỗ heo hút trên núi để ăn trộm, nếu như vậy thật nói hắn bị đá đập vào đầu rồi một chút cũng không quá đáng.

Lúc quản gia muốn giơ tay gõ cửa lần nữa, Nhan Mộ Hằng ngăn ông ta lại nói:

- Tôi nghĩ, cứ xem như không phải là ăn trộm, tự mình ở trong phòng người khác khóa trái cửa mấy tiếng đồng hồ, nhất định có việc gì không thể cho người ta biết! Nếu như mọi người đồng ý giao cánh cửa này lại cho tôi, được không?

Quản gia nhất thời không hiểu được ý của Nhan Mộ Hằng, thứ nhất bởi vì ngọn núi này trước nay chưa có tội phạm gì, nên bọn họ cũng chưa đề cao cảnh giác; thứ hai ông ta không hiểu Nhan Mộ Hằng muốn ông giao cánh cửa lại là sao? Chẳng lẽ muốn đưa chìa khóa dự bị cho anh ta sao?

Vì vậy quản gia nói:

- Nếu như cửa phòng bị khóa trái từ bên trong, có chìa khóa cũng không thể mở ra được!

Lúc này, Uẩn Dạ Diêu có lẽ đã hiểu ý của Nhan Mộ Hằng, anh giải thích với quản gia:

- Ý của Nhan tiên sinh là nếu như mọi người đồng ý, anh ta có thể phá cửa phòng.

- Phá! Phá ra sao?!

Quản gia rõ ràng bị giật mình, ông ta nói tiếp:

- Nhưng cần thiết phải thế sao? Chẳng lẽ bên trong thật sự có người có ý đồ không tốt hay sao?

- Mở cửa ra chẳng phải sẽ biết sao! Bây giờ tôi muốn phá cửa ra. Hy vọng sau này quản gia có thể thay tôi giải thích nguyên nhân với chủ nhà một chút, nếu muốn tôi cũng có thể bồi thường!

Nhan Mộ Hằng không suy nghĩ dông dài nữa, dứt khoát tách mọi người ra lui về phía sau vài bước nói.

Quản gia vội vàng gật đầu, sau đó để cho mấy cô gái và bà Đường đứng sau lưng mình, mà Liễu Kiều Bồ cũng đồng ý làm như vậy, cho nên đứng một bên cũng không nói gì.

Chờ mọi người đứng hết ở chỗ an toàn, Nhan Mộ Hằng lui lại vách tường đối diện với cánh cửa, sau đó chạy nhanh xô một cái thật mạnh vào cửa phòng, lần đầu tiên đã xuất hiện một vết nứt thật dài trên cánh cửa gỗ, quản gia kinh ngạc bịt miệng, người này có sức mạnh quá lớn rồi.

Mà Liễu Kiều Bồ đứng một bên tựa như phát hiện ra cái gì đó? Trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc! Lúc anh chàng trẻ tuổi này phá cửa khiến ông cụ nhớ lại một vài điều. Chỉ là ông chỉ mở miệng, rồi lại không nói nữa.

Dựa vào kinh nghiệm mấy chục năm làm cảnh sát hình sự, Liễu Kiều Bồ và Uẩn Dạ Diêu hình như đã hiểu sơ sơ người trước mặt đang có mục đích gì, nhưng ý nghĩ của ông cụ và Uẩn Dạ Diêu lại có chút khác biệt, ông càng cảm thấy mình nên im lặng theo dõi diễn biến mới phải. Còn tại sao Liễu Kiều Bồ lại nghĩ như vậy, đó là việc sau này sẽ giải thích sau.

Xô vào cửa có mấy cái, cửa phòng liền ngã xuống bên trong, mà Nhan Mộ Hằng vẫn xem như đó là trò trẻ con vậy, không có phản ứng, chỉ đưa tay phủi phủi mạt gỗ trên bả vai xuống, đạp lên cánh cửa một bước đi vào bên trong.

Nhưng trạng thái tỉnh táo này chỉ duy trì được mấy giây, đến khi Nhan Mộ Hằng hình thấy cảnh tượng bên trong phòng, bước chân cũng dừng ngay ngưỡng cửa.

Uẩn Dạ Diêu và Liễu Kiều Bồ thấy anh ta phản ứng như thế, lập tức cảnh giác, chen qua Nhan Mộ Hằng, đi vào trong phòng nhìn thấy...

Trên sàn nhà và chiếc giường, một vũng máu kinh khủng vung vãi khắp nơi, máu tươi nở rộ như một đóa hoa đỏ rực kiều diễm, từ trên giường máu vẫn đang không ngừng nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền nhà, thậm chí chiếc ga trải giường và tấm chăn dày cộm kia cũng đã bị máu nhuộm đỏ.

Ông Liễu bị cảnh tượng này làm cho đứng hình, một lúc lâu cũng không phản ứng, còn ba người Uẩn Dạ Diêu, Nhan Mộ Hằng và Tiểu Mị đồng thời đi vào phòng, bắt đầu lục soát mỗi góc bên trong.

Vừa tỉnh hồn lại, Liễu Kiều Bộ vội vàng dùng thân thể mình ngăn ngay cửa, nói với mọi người:

- Bây giờ mọi người đều quay lại phòng ăn đi! Quản gia, nhờ anh kiểm tra lại số người trong nhà bao gồm tất cả khách và người làm trong nhà, một người cũng không thể thiếu, cũng đừng nên tùy tiện đi lại! Tốt nhất cũng gọi chủ nhà đến phòng ăn chờ đợi đi.

- Cái này... Rốt cuộc trong phòng đã xảy ra chuyện gì?

Quản gia lo lắng hỏi.

- Bây giờ ta không thể trả lời ngay được, chờ một chút ta cùng Tiểu Diêu và Tiểu Nhan kiểm tra phòng xong, sẽ đến phòng ăn nói rõ sự tình! Cho nên bây giờ mọi người đừng hỏi gì cả, lập tức làm theo lời ta đi.

- Được, được rồi.

Quản gia miễn cưỡng nhận lời, bảo mọi người trở về phòng ăn chờ đợi, mấy nghi vấn của người khác cũng bị ngăn cản lại bởi lời nói của Liễu Kiều Bồ, ông cũng không để cho ai nhìn thấy tình trạng bên trong phòng.

Sau khi xác nhận ba căn phòng đều đã bình yên vô sự, mọi người bỏ qua phòng Uẩn Dạ Diêu và Nhan Mộ Hằng, trực tiếp đi đến phòng của Liên Phàm.

Liên Phàm không kịp chờ đợi, liền dùng chìa khóa của mình cắm vào ổ khóa, chuẩn bị mở cửa, nhưng ngay khi cậu ta xoay chìa khóa, ngay lập tức phát hiện ra có điều bất thường, mới dừng tay lại.

- Liên Phàm, thế nào?

Uẩn Dạ Diêu bên cạnh cậu hỏi.

- Cửa phòng giống như có người đã khóa trái bên trong.

Lời này của Liên Phàm vừa thốt ra thì bầu không khí quỷ dị đã bao trùm tất cả mọi người:

- Làm sao có thể?

Ngay sau đó, quản gia như nghĩ đến điều gì đó nói:

- Có phải là Phố Phố đang dọn vệ sinh bên trong?

Quản gia tách ra khỏi mọi người, đi lên trước cửa nhẹ nhàng gõ mấy cái, sau đó hướng vào trong nói:

- Phố Phố, có phải cô ở bên trong không?

Mấy giây sau cũng không có bất kỳ ai trả lời, vì vậy vị quản gia lại hỏi lại lần nữa, nhưng vẫn không có ai trả lời.

Uẩn Dạ Diêu nói:

- Cũng không có khả năng là Phố Phố ở bên trong, không phải sáng sớm cô ta đã đến dọn vệ sinh mấy căn phòng này rồi hay sao?

Vấn đề này mọi người cũng không biết phải trả lời thế nào, người giúp việc trẻ tuổi kia đúng thật không thể nào ở trong phòng, chúng ta đều biết, buổi sáng sau khi gọi Uẩn Dạ Diêu, cũng có gõ cửa phòng của Liên Phàm, lúc ấy rõ ràng bên trong có người, người này nghe được tiếng gõ cửa, lại khóa trái cửa phòng, kể từ lúc đó căn phòng này trở thành trạng thái bị khóa trái.

Dĩ nhiên bây giờ tất cả mọi người bao gồm cả Uẩn Dạ Diêu đều không biết đến việc này! Mà cái cô Phố Phố kia đã quay lại phòng của chủ nhà chưa, cũng không ai nhìn thấy, chẳng qua chỉ suy đoán dựa theo thói quen của những người làm là cô ấy đã quay về mà thôi.

Quản gia vẫn chưa từ bỏ ý định gõ cửa phòng lần nữa, Liên Phàm đứng sau lưng lo lắng đến độ mồ hôi lạnh đã chảy đầy ra, cậu hỏi quản gia:

- Không biết có phải là ăn trộm ơ bên trong không, ví tiền và hành lý của tôi đều ở bên trong!

- Việc này cậu yên tâm đi, không thể có ăn trộm đâu! - Quản gia trả lời - Không nói đến thời tiết bây giờ, muốn đi vào tòa tháp màu nâu, phải đi qua nhà chính, sau đó lại qua cầu, ăn trộm căn bản không thể tránh khỏi tầm mắt của chúng ta được!

- Nếu như từ ngoài leo vào thì sao?

Liên Phàm chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp.

Quản gia ngừng gõ cửa, bất đắc dĩ quay lại nhìn cậu nói:

- Cậu xem tuyết lớn như vậy, có người có thể leo vào sao? Hơn nữa tháp lầu này hoàn toàn khép kín, căn bản không có cửa sổ, cánh cửa duy nhất ngoài hành lang cũng không có dấu vết nạy khóa, ăn trộm làm thể nào để vào chứ?

Liên Phàm không cách nào phản bác lại lời của quản gia. Quả thật mấy lời này đều có lý, nếu như tên trộm kia không kể nguy hiểm đến tính mạng đến chỗ heo hút trên núi để ăn trộm, nếu như vậy thật nói hắn bị đá đập vào đầu rồi một chút cũng không quá đáng.

Lúc quản gia muốn giơ tay gõ cửa lần nữa, Nhan Mộ Hằng ngăn ông ta lại nói:

- Tôi nghĩ, cứ xem như không phải là ăn trộm, tự mình ở trong phòng người khác khóa trái cửa mấy tiếng đồng hồ, nhất định có việc gì không thể cho người ta biết! Nếu như mọi người đồng ý giao cánh cửa này lại cho tôi, được không?

Quản gia nhất thời không hiểu được ý của Nhan Mộ Hằng, thứ nhất bởi vì ngọn núi này trước nay chưa có tội phạm gì, nên bọn họ cũng chưa đề cao cảnh giác; thứ hai ông ta không hiểu Nhan Mộ Hằng muốn ông giao cánh cửa lại là sao? Chẳng lẽ muốn đưa chìa khóa dự bị cho anh ta sao?

Vì vậy quản gia nói:

- Nếu như cửa phòng bị khóa trái từ bên trong, có chìa khóa cũng không thể mở ra được!

Lúc này, Uẩn Dạ Diêu có lẽ đã hiểu ý của Nhan Mộ Hằng, anh giải thích với quản gia:

- Ý của Nhan tiên sinh là nếu như mọi người đồng ý, anh ta có thể phá cửa phòng.

- Phá! Phá ra sao?!

Quản gia rõ ràng bị giật mình, ông ta nói tiếp:

- Nhưng cần thiết phải thế sao? Chẳng lẽ bên trong thật sự có người có ý đồ không tốt hay sao?

- Mở cửa ra chẳng phải sẽ biết sao! Bây giờ tôi muốn phá cửa ra. Hy vọng sau này quản gia có thể thay tôi giải thích nguyên nhân với chủ nhà một chút, nếu muốn tôi cũng có thể bồi thường!

Nhan Mộ Hằng không suy nghĩ dông dài nữa, dứt khoát tách mọi người ra lui về phía sau vài bước nói.

Quản gia vội vàng gật đầu, sau đó để cho mấy cô gái và bà Đường đứng sau lưng mình, mà Liễu Kiều Bồ cũng đồng ý làm như vậy, cho nên đứng một bên cũng không nói gì.

Chờ mọi người đứng hết ở chỗ an toàn, Nhan Mộ Hằng lui lại vách tường đối diện với cánh cửa, sau đó chạy nhanh xô một cái thật mạnh vào cửa phòng, lần đầu tiên đã xuất hiện một vết nứt thật dài trên cánh cửa gỗ, quản gia kinh ngạc bịt miệng, người này có sức mạnh quá lớn rồi.

Mà Liễu Kiều Bồ đứng một bên tựa như phát hiện ra cái gì đó? Trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc! Lúc anh chàng trẻ tuổi này phá cửa khiến ông cụ nhớ lại một vài điều. Chỉ là ông chỉ mở miệng, rồi lại không nói nữa.

Dựa vào kinh nghiệm mấy chục năm làm cảnh sát hình sự, Liễu Kiều Bồ và Uẩn Dạ Diêu hình như đã hiểu sơ sơ người trước mặt đang có mục đích gì, nhưng ý nghĩ của ông cụ và Uẩn Dạ Diêu lại có chút khác biệt, ông càng cảm thấy mình nên im lặng theo dõi diễn biến mới phải. Còn tại sao Liễu Kiều Bồ lại nghĩ như vậy, đó là việc sau này sẽ giải thích sau.

Xô vào cửa có mấy cái, cửa phòng liền ngã xuống bên trong, mà Nhan Mộ Hằng vẫn xem như đó là trò trẻ con vậy, không có phản ứng, chỉ đưa tay phủi phủi mạt gỗ trên bả vai xuống, đạp lên cánh cửa một bước đi vào bên trong.

Nhưng trạng thái tỉnh táo này chỉ duy trì được mấy giây, đến khi Nhan Mộ Hằng hình thấy cảnh tượng bên trong phòng, bước chân cũng dừng ngay ngưỡng cửa.

Uẩn Dạ Diêu và Liễu Kiều Bồ thấy anh ta phản ứng như thế, lập tức cảnh giác, chen qua Nhan Mộ Hằng, đi vào trong phòng nhìn thấy...

Trên sàn nhà và chiếc giường, một vũng máu kinh khủng vung vãi khắp nơi, máu tươi nở rộ như một đóa hoa đỏ rực kiều diễm, từ trên giường máu vẫn đang không ngừng nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền nhà, thậm chí chiếc ga trải giường và tấm chăn dày cộm kia cũng đã bị máu nhuộm đỏ.

Ông Liễu bị cảnh tượng này làm cho đứng hình, một lúc lâu cũng không phản ứng, còn ba người Uẩn Dạ Diêu, Nhan Mộ Hằng và Tiểu Mị đồng thời đi vào phòng, bắt đầu lục soát mỗi góc bên trong.

Vừa tỉnh hồn lại, Liễu Kiều Bộ vội vàng dùng thân thể mình ngăn ngay cửa, nói với mọi người:

- Bây giờ mọi người đều quay lại phòng ăn đi! Quản gia, nhờ anh kiểm tra lại số người trong nhà bao gồm tất cả khách và người làm trong nhà, một người cũng không thể thiếu, cũng đừng nên tùy tiện đi lại! Tốt nhất cũng gọi chủ nhà đến phòng ăn chờ đợi đi.

- Cái này... Rốt cuộc trong phòng đã xảy ra chuyện gì?

Quản gia lo lắng hỏi.

- Bây giờ ta không thể trả lời ngay được, chờ một chút ta cùng Tiểu Diêu và Tiểu Nhan kiểm tra phòng xong, sẽ đến phòng ăn nói rõ sự tình! Cho nên bây giờ mọi người đừng hỏi gì cả, lập tức làm theo lời ta đi.

- Được, được rồi.

Quản gia miễn cưỡng nhận lời, bảo mọi người trở về phòng ăn chờ đợi, mấy nghi vấn của người khác cũng bị ngăn cản lại bởi lời nói của Liễu Kiều Bồ, ông cũng không để cho ai nhìn thấy tình trạng bên trong phòng.

Bạn đang đọc Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái của Tiểu Vận và Tiểu Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnAnh519
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.