Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điểm khả nghi của hai vợ chồng Nhan Mộ Hằng.

Phiên bản Dịch · 1402 chữ

Sau khi đi vào tòa tháp màu nâu, Tần Sâm đi sau cùng nhanh chóng đóng cửa lại, mọi người liền cảm thấy ấm áp trở lại. Máy điều hòa không khí bên trong tòa tháp đã được mở lần nữa, lúc này nhiệt độ khoảng 20 độ C, là nhiệt độ mà cơ thể con người cảm thấy thoải mái nhất.

Quản gia cũng không lập tức đi xuống, mà dừng lại ở căn phòng đầu tiên khẽ gõ cửa, sau đó nói:

- Xem ra còn chưa tỉnh, tôi đoán muốn bọn họ khôi phục lại bình thường ít nhất cũng cần đến ba bốn ngày.

Người mà quản gia nói đến chính là ba người bị thương trong tuyết lở kia, tên họ của mấy người đó đến bây giờ mọi người vẫn chưa biết.

Ông Liễu và Uẩn Dạ Diêu cũng rất quan tâm đến việc này nói:

- Quản gia, nếu không chúng ta vào xem họ một chút, có lẽ bọn họ đã tỉnh nhưng không cử động được, hoặc là không thể nào phát ra âm thanh. Chúng ta cũng nên để ý họ thường xuyên hơn.

- Đúng vậy, quản gia, hay là chúng ta vào xem một chút đi.

Thực ra, lúc sáng sớm quản gia đã chữa trị cho bọn họ, cho nên hai ba giờ nữa bên trong có lẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì đáng quan ngại, chỉ là Uẩn Dạ Diêu và Liễu Kiều Bồ đều nói như vậy, quản gia cũng không tiện cự tuyệt, vì vậy cầm chìa khóa dự bị mang theo bên mình mở cửa phòng ra.

Lúc ổ khóa vừa mới mở, quản gia vừa mở cửa ra định đi vào phòng thì không ngờ một dáng người cao lớn chen vào, sững sờ một chút, quản gia lại nhìn vào trong, Nhan Mộ Hằng đã đứng giữa phòng, dường như đang quan sát tình huống.

- Cậu kia, muốn đi vào cũng nên nói một tiếng, dọa chúng ta giật cả mình!

Quản gia hơi không vừa lòng nói.

Nhưng Nhan Mộ Hằng trả lời không có một chút thành ý nào cả:

- Xin lỗi quản gia, tôi muốn xem tình trạng của mấy người bọn họ trước nên..

Anh ta nói không đầu không đuôi nên không ai hiểu gì cả, chỉ trừ Uẩn Dạ Diêu và Tiểu Mị, những người khác đều lộ ra vẻ không hiểu.

Uẩn Dạ Diêu giống như đang suy nghĩ, nghiêng đầu một chút, sau đó nhìn về gương mặt thản nhiên của Tiểu Mị. Ánh mắt của cô ta không phải chỉ là ánh mắt liếc qua thông thường, mà là nghiêm túc quan sát cẩn thận. Từ tối hôm qua đến giờ, nhưng vì khó chịu do bệnh cảm, Uẩn Dạ Diêu vẫn chưa cẩn thận quan sát mấy người bị kẹt lại ở đây.

Bất kể là buổi tối đưa anh khăn giấy, hay lúc mới thức dậy buổi sáng, gương mặt của Tiểu Mị đều được trang điểm kỹ lưỡng, tuy nhìn qua rất xinh đẹp, nhưng biết rằng kỹ thuật trang điểm bây giừo cũng đã gần bằng với phẫu thuật thẩm mỹ, nếu như kỹ thuật trang điểm của Tiểu Mị thực sự rất tốt, thì mặt mộc của cô ấy sẽ ra sao chứ?

Nghi ngờ trong lòng không thể nói ra lập tức, điều này làm cho Uẩn Dạ Diêu rất khó chịu, trực giác của anh luôn chính xác, anh cũng rất tự tin về điều này. Tiểu Mị và Nhan Mộ Hằng, đôi vợ chồng này nhất định có điểm quái gở, Uẩn Dạ Diêu suy đoán, không để lộ ra bất kỳ dấu vết nào là đang quan sát người phụ nữ xinh đẹp cách đó không xa, đột nhiên anh cảm thấy từng tia sát khí đang lan truyền đến.

- Bọn họ rốt cuộc đến đây làm gì? Ở đây đã xảy ra việc gì?

Vấn đề mơ hồ này bắt đầu làm khó Uẩn Dạ Diêu.

Lúc này, ông Liễu và quản gia cũng đi vào phòng, ông Liễu hình như không vừa lòng thái độ của Nhan Mộ Hằng, nên khi đi ngang qua anh ta, cố ý ‘hừ’ một tiếng, Nhưng khi thấy ông Liễu đi ngang qua, ngược lại Nhan Mộ Hằng lại tỏ ra chút ý tứ kính cẩn, lui về sau một bước, thậm chí còn cúi nhẹ đầu chào một cái.

Những điều này, ông Liễu có lẽ chưa để ý, nhưng đã bị Uẩn Dạ Diêu đứng ở cửa nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt anh vừa đúng lúc chuyển từ Tiểu Mị sang Nhan Mộ Hằng.

Đột nhiên, trong đầu Uẩn Dạ Diêu nhớ ra một chi tiết, lúc anh và Liễu Kiều Bồ, Tần Sâm đang cạn kiệt sức lực vì cứu ba người trong tuyết lở, dưới tuyết trắng ngần tung bay, anh tựa như nhìn thấy bốn bóng người đang khẽ lay động, nhưng lúc ấy anh lại cho là bóng dáng của ba người bị thương lưulại.

Nhưng suy nghĩ một hồi lại thấy không giống, ba người kia căn bản không cao lắm, còn bóng người kia lại cao hơi cả bản thân Uẩn Dạ Diêu.

Kết hợp những thứ này, lại nghĩ đến thời gian Nhan Mộ Hằng đến quán ăn, chân mày Uẩn Dạ Diêu càng nhíu chặt hơn.

Hình như Nhan Mộ Hằng đến cùng lúc vừa hết tuyết lở, theo như bà chủ nói: Lúc mọi người đang hỗn loạn, ngay khi sáu người vừa thoát khỏi tai nạn trong ngang tấc, thì Nhan Mộ Hằng vô tình lại xuất hiện trong đám người, cũng không ai biết anh ta đến đây lúc nào.

Bây giờ nghĩ lại mấy lời này, liền cảm thấy vô cùng khả nghi, nếu không tại sao Nhan Mộ Hằng lại chăm chú quan sát tình hình của ba người bị thương chứ? Nếu không sao lại trùng hợp đến mức họ vừa cứu người thì Nhan Mộ Hằng lại xuất hiện?

Việc này bắt đầu phức tạp hơn trong đầu của Uẩn Dạ Diêu, anh cũng sẽ không dùng tâm tình như lúc sáng sớm để cư xử với Nhan Mộ Hằng và Tiểu Mị, trong con ngươi càng lộ vẻ tỉnh táo và sắc bén.

Trên người của Uẩn Dạ Diêu xảy ra một thay đổi rất nhỏ, có lẽ không ai để tâm, nhưng khi anh chuẩn bị đi vào phòng, lại bị Tiểu Mị đi tới, đẩy nhẹ một cái.

- Xin lỗi, Uẩn tiên sinh, ta muốn vào xem một chút có được không?

Tiểu Mị híp mắt cười hỏi.

- Dĩ nhiên có thể, phu nhân, xin mời.

Uẩn Dạ Diêu thể hiện phong thái vô cùng lịch lãm, vô tình lại hơn Lục Hạo Vũ kia đến mấy phần khí chất, lập tức mấy nữ sinh sau lưng không khống chế được hét lên, bà Đường vội vàng đưa tay lên môi làm dấu nói:

- Xuỵt! Xuỵt! Trong phòng còn có bệnh nhân! Mọi người đừng lớn tiếng quá.

Các nữ sinh vội đưa tay che miệng, nhưng ánh mắt lấp lánh rất lâu cũng không tan biến.

Tiểu Mị cũng không thèm để tâm đến mấy việc này, cô ta uyển chuyển đi qua Uẩn Dạ Diêu, đến bên chồng mình, Tiểu Mị giống như sợ gì đó, đột nhiên rúc vào ngực của Nhan Mộ Hằng, anh ta đương nhiên cũng không cự tuyệt, đưa bàn tay lên ôm eo của Tiểu Mị.

Uẩn Dạ Diêu lịch sự, thoáng gật đầu một cái không nhìn tới, lúc anh vừa dời tầm mắt, Tiểu Mị cũng liếc về đằng sau một cái, sau đó ghé sát tai của Nhan Mộ Hằng, nói ra mấy câu rất nhỏ, gần như không thể ghe thấy:

- Cẩn thận, thằng nhãi ngoài cửa đang để ý đến anh, thành công ở ngay trước mắt, anh tốt nhất tránh xa hắn một chút.

Nhan Mộ Hằng không quay đầu lại, cũng không nói gì, nhưng tất cả lời Tiểu Mị nói, anh đều nghe rất rõ ràng từng chữ từng chữ một, bàn tay đang ở trên eo Tiểu Mị liền chuyển sang đặt lên bả vai cô ta, cặp mắt Nhan Mộ Hằng hơi nheo lại, giống như một con báo đã nhắm đến con mồi đã được định sẵn.

Bạn đang đọc Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái của Tiểu Vận và Tiểu Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnAnh519
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.