Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vụ mất tích không thể tưởng tượng được trong phòng kín (3): Nghi ngờ 1

Phiên bản Dịch · 2326 chữ

Liễu Hàng làm bộ làm tịch hắng giọng một cái, đã bị ông nội hung dữ đánh một cái vào sau gáy.

- Thằng ranh này, nói chuyện đàng hoàng, giả bộ cái gì mà giả bộ.

- Ông nội, sao cái gì ông cũng phải quản thế, lúc trẻ ông cũng đâu như vậy!

Liễu Hàng nói, giọng hơi oán trách, anh liền đư tay xoa gáy, ông nội thường xuyên bắt tội phạm, lực tay đương nhiên không hề yếu, mấy cô gái cũng bày ra biểu cảm đau khổ thay cho anh ta.

- Hừ.

Ông cụ, chỉ hừ một cái, không thèm quan tâm đến thằng cháu trai nữa.

Liễu Hàng cũng không biết làm sao, chỉ có thể chiều theo ông nội, không nói thêm gì nữa.

Anh điều chỉnh tâm trạng một chút, tiếp tục đề tài mới nói:

- Nhắc đến đúng là có chút kỳ lạ, tôi cũng như Liên Phàm dậy rất sớm, buổi tối vì gặp ác mộng, căn bản không ngủ được. Vì vậy muốn đi ra ngoài một chút, cũng không thấy ai tỉnh dậy, nếu không có thể nói chuyện phiếm với tôi một lát. Lúc ấy chắc vẫn chưa đến năm giờ sáng, cửa hành lang vẫn còn đang đóng, bên trong không có một chút ánh sáng nào cả. Tôi đi lên... Đúng rồi, trước đó có một việc kỳ lạ, tôi nhớ rõ ràng đã mang đồng hồ đeo tay vào phòng nhưng buổi sáng lại không tìm được nó, chị Vương, chị có nhìn thấy đồng hồ của tôi không?

- Không có, nhưng tôi có nhờ Phố Phố phụ trách dọn dẹp vệ sinh hành lang tối hôm qua, giúp mọi người bỏ đồng hồ vào ngăn kéo, bởi vì chủ nhà ở đây rất ghét trong phòng có đồng hồ riêng hay là đồng hồ đeo tay gì đó phát ra âm thanh tích tắc, bị phát hiện sẽ không tốt! Mà cậu đã tìm trong ngăn kéo chưa?

Chị Vương dừng động tác lau chùi lại nói.

Lần này, Liễu Hàng càng nghi ngờ hơn nữa hỏi:

- Ngăn kéo? Trong phòng làm gì có ngăn kéo?

- Vậy thì khó trách - quản gia chen vào nói - Giường ở tòa tháp màu nâu đều không có tủ đầu giường, cho nên ngăn kéo bố trí ở dưới đáy giường, có lẽ cậu không phát hiện ra.

- À, vậy tôi trở về tìm một chút.

Liễu Hàng bừng tỉnh ra, ly sữa bò trong tay anh lúc này chỉ còn lại phân nữa, chứng tỏ anh rất thích uống sữa tươi.

Uẩn Dạ Diêu giục Liễu Hàng nói tiếp:

- Cậu nói nhanh một chút, sau đó xảy ra việc gì?

Anh rất có hứng thú với sự việc lần này.

Lúc này, ông Liễu đột nhiên chen vào:

- Quản gia này, nghe Tiểu Vương nói ông biết chút y thuật, hay là đi xem ba người còn đang bị thương ở tòa tháp màu nâu bên kia được không, bọn họ đến lúc này cũng không có chuyển biến gì, cũng không biết thế nào. Chúng ta dù sao cũng ăn xong rồi, có việc gì sẽ nói với đầu bếp sau.

- Không sao, Liễu tiên sinh.

Quản gia chỉ nhỏ hơn Liễu Kiều Bồ khoảng mười tuổi, cho nên không thể như mọi người gọi Liễu Kiều Bồ một tiếng ông Liễu, quản gia nói:

- Anh yên tâm, sáng sớm tôi đã đi xem qua ba người kia, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần nghỉ ngơi mấy ngày, tôi đã đắp cho họ ít thuốc trị thương, cũng cho họ uống ít thuốc an thần, bọn họ chắc đang ngủ say thôi.

- Như vậy thì ta an tâm rồi, bọn họ đều là bị thương trong tuyết lở sao?

Liễu Kiều Bồ hỏi xong, quản gia liền đưa ngón cái lên khen ngợi:

- Không hổ là cảnh sát hình sự, ánh mắt quả nhiên rất lợi hại, nếu không phải người sống ở đây, không hiểu được vết thương do tuyết lở gây ra như thế nào, rất khó có thể đoán ra được. Nói thật, những vết thương trên người họ căn bản không phải do tuyết lở, trên người họ rõ ràng có vết thương do vật sắc nhọn gây ra. Nhất là trên bụng cô gái, vết đâm rất sâu, dựa theo kinh nghiệm của tôi, rất có thể có tổn thương đến cả nội tạng bên trong.

- Nghiêm trọng như vậy sao, xem ra là bọn họ bất ngờ bị bao vây, rồi bị người nào đó đánh ở trên núi! Việc này so với suy nghĩ của ta còn phức tạp hơn rất nhiều, sau khi đường núi được khai thông, ta nghĩ lập tức báo cảnh sát về vấn đề của ba người này.

Liễu Kiều Bồ nghiêm túc nói.

- Được, tối tôi sẽ báo cao qua việc này với chủ nhà, tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ đồng ý báo cảnh sát thôi.

- Vậy thì tốt.

Cuộc nói chuyện của hai người vừa kết thúc, Liễu Kiều Bồ lại hỏi xin quản gia một ly trà.

Sau đó lật tờ báo mang đến từ phòng giải trí.

Liễu Hàng lúc này mới bắt đầu nói tiếp chủ đề của mình:

- Tôi đi lên chưa được bao lâu, thì nghe thấy phía sau lưng có một âm thanh kỳ lạ. Lúc ấy trong hành lang tối đen, âm thanh kia lại giống như tiếng khóc của đứa bé sơ sinh, hay như thứ gì đó cào vào vách tường, căn bản là không thể không sợ nha.

Lúc tôi quay đầu nhìn phía dưới cầu thang, thì không có gì vang lên nữa, đến khi tôi lại bước lên lầu, chưa được mấy bước thì âm thanh đó lại vang lên. Liên tục mấy lần như vậy, tôi không nhịn được nữa, can đảm thử đi xuống nhìn xem rốt cuộc là gì. Mọi người có biết ta nhìn thấy thứ gì không?

- Cái gì?

Mạnh Kỳ Nhi tò mò hỏi.

Nhưng vấn đề đã bị Uẩn Dạ Diêu lập tức trả lời:

- Là mèo mun, còn là một con mèo con, buổi tối âm thanh của mèo con rất dễ nhầm thành tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Hơn nữa, không phải cậu ta nói có âm thanh móng vuốt cào vào vách tường hay sao?

Uẩn Dạ Diêu nói, làm cho không khí hồi hộp rất khó mới xây lên được này lập tức tan đi! Mấy cô gái cũng không biết phải làm sao, Liễu Hàng lại có chút tức giận, nhưng cũng chỉ để trong lòng mà thôi.

Nhan Mộ Hằng lúc này mới chen vào nói một câu:

- Uẩn tiên sinh, cậu cũng không nên nói thẳng như vậy, người ta còn chưa chuẩn bị xong.

- ....

Uẩn Dạ Diêu muốn phản bác lại lời anh ta, nhưng mới mở miệng ra đã lại nuốt mấy lời kia vào.

Liễu Hàng nói tiếp:

- Con mèo mun này cũng thật kì quái, có lẽ là lúc đóng cửa tối qua đã chui vào.

Nhưng suy đoán của anh đã bị quản gia bác bỏ ngay:

- Không thể nào, lúc tôi đóng cửa đã kiểm tra hành lang cẩn thận, nhất là tòa tháp màu nâu kia, nhìn bề ngoài tòa tháp tách ra khỏi nhà chính, nhưng thực ra nơi gần với phòng chủ nhà nhất. Hơn nữa ở đây ngoài phòng giải trí, những nơi khác đều cách âm không tốt lắm. Chủ nhà ghét nhất là buổi tối có âm thanh kỳ lạ, nên tôi nhất định phải kiểm tra rất cẩn thận.

- Vậy thì làm sao?

Liễu Hàng nghĩ không ra.

Lúc này Uẩn Dạ Diêu hỏi:

- Tòa tháp màu nâu còn có cửa nào khác nữa không.

Quản gia trả lời:

- Không có, chỉ có một cách cửa ở trên cùng. Vì ngăn chặn những thứ kỳ lạ đi vào, trong phòng và ngoài hành lang đều không có cửa sổ.

Lời khẳng định của quản gia rằng buổi tối chắc chắn không có việc con mèo mun nào chui vào được cả, nhưng mọi người cũng nửa tin nửa ngờ mấy lời đó, vì ai mà biết người làm trong nhà này có làm biếng hay không chứ?

Nói đến đây, mọi người nhất định sẽ cảm thấy hơi lạ, tại sao hai người khách cuối cùng chưa đi ra. Đáng lẽ bọn họ cũng phải cùng mọi người ăn điểm tâm chứ.

Cái này thì có liên quan đến vợ của Nhan Mộ Hằng, Tiểu Mị một chút. Bọn họ không phải là chưa ăn, mà là ba người này sau khi ăn xong đã sang phòng giải trí để chơi bóng bàn, dáng vẻ ăn cơm của cô gái này lại khác một trời một vực với nhan sắc và khí chất của cô.

Lấy một ví dụ đơn giản, chính là những người công nhân lao động vất vả trên công trường. Người ta ăn nhanh bởi vì không có thời gian, còn cô ấy là vì thói quen, theo như Nhan Mộ Hằng nói, bình thường bữa cơm không bao giờ vượt quá năm phút, cũng coi như là một điểm đáng chú ý đi.

Đi cùng vợ của Nhan Mộ Hằng chơi bóng bàn chính là hai vị khách còn chưa giới thiệu kia, ở trong căn phòng thứ hai từ dưới lên của tòa nhà màu nâu là Lục Hạo Vũ, có lẽ cha mẹ anh ta muốn anh ta có trí thức bao la như vũ trụ, nên mới đặt một cái tên như thế. Người này rất có phong thái thượng lưu, không cao không thấp, không mập không ốm, bất kể là đi bộ hay là hút thuốc đều có dáng vẻ như một quý ông Anh quốc vậy, nói không nhiều, nhưng tuyệt đối là loại hấp dẫn ánh mắt của các cô gái.

Người đầu tiên tán thành lời vợ của Nhan Mộ Hằng chính là Lục Hạo Vũ. Lúc hai người quyết định chơi bóng bàn, một người khách lạ khác lập tức đi theo, có lẽ là đã có quen biết Lục Hạo Vũ. Nhan Mộ Hằng hoàn toàn không có phản ứng gì khi vợ của mình đi cùng hai người đàn ông kia, mà lại nhìn chằm chằm vào Uẩn Dạ Diêu ở đối diện, thỉnh thoảng còn liếc một cái đến Văn Mạn Mạn cách đó không xa, loại ánh mắt đó chỉ có thể dùng hai từ ngấm ngầm để hình dung.

Ở gian phòng cuối cùng của tòa tháp màu nâu, cũng chính là người đi cùng để chơi bóng bàn, tên là Kiều Khắc Lực! Haiz! Lại là một cái tên kì quái, tôi cũng không biết phải làm sao! Anh chàng ‘Sô cô la’ này có làn da đen kịt, môi dầy, giống như một mũi câu dài vậy, một đôi mắt tròng trắng nhiều hơn tròng đen, tóc lưa thưa, rõ ràng là bị hói. Lưng lại hơi còng, người gầy như một cây trúc, hai chân lại rất dài, cũng coi như là đền bù cho vị ‘Sô cô la’ tiên sinh xấu xí này.

Hai người Lục Hạo Vũ và Kiều Khắc Lực đều mặc âu phục, quần dài và một chiếc áo sơ mi sọc trắng, cả hai người bọn họ mặc quần áo giống nhau, thì một người giống như đồ của người bán trưng bày, một người lại giống như người mua đồ về mặc, khác nhau không phải là chút ít.

Nhưng trọng điểm lại không phải ở đây, trọng điểm chính là đột nhiên Tiểu Mị chạy đến trong phòng ăn nói với bọn họ. Ý của cô ta đại khái là lúc đánh bóng bàn với ‘Sô cô la’ tiên sinh, anh ta đã nói, lúc rạng sáng anh ta có gõ cửa căn phòng thứ sáu trên lầu, kết quả rõ ràng nghe được tiếng đi lại bên trong phòng, nhưng chờ rất lâu cũng không có ai mở cửa.

Việc này tiểu Mị cảm thấy khá kỳ lạ, vì vậy, liền ra nói với mọi người.

Lời của Tiểu Mị cũng khiến Uẩn Dạ Diêu đột nhiên nghĩ đến, buổi sáng trước khi gặp Liễu Hàng đã nghe rõ ràng căn phòng phía dưới có người gõ cửa, cũng đúng là có tiếng đi đi lại lại và âm thanh lục lọi gì đó, nhưng lại không nghe được tiếng mở cửa.

Uẩn Dạ Diêu vừa dứt lời, mọi người liền đồng loạt nhìn về phía Liên Phàm, bởi vì căn phòng mà Tiểu Mị và Uẩn Dạ Diêu nói đến không phải là phòng của Liên Phàm hay sao.

Lời nói của mọi người hù dọa Liên Phàm một phiên, cậu liền xua tay nói:

- Tôi không nghe thấy ai gõ cửa cả, tôi đã nói tôi thức dậy khi trời còn chưa sáng. Mà lại nói nếu thật sự có người gõ cửa, sao tôi lại không mở cửa cơ chứ?

Những đám mây đen của sự nghi ngờ bắt đầu hiện trên đầu của mọi người, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ? Ngay sau khi Liên Phàm rời đi, có ba người gõ cửa phòng cậu ấy trong đó có hai người đều nghe được bên trong có âm thanh phát ra. Hơn nữa, Uẩn Dạ Diêu ở phòng bên trên cũng có thể chứng minh rằng có một người đã gõ cửa phòng sau khi Liên Phàm đi ra ngoài. Cũng chứng minh bên trong thực sự có người.

Một sự kiện kỳ quái, một khi đã bắt đầu, rất khó để ngăn lại. Như vậy trong phòng bạn học Liên Phàm làm việc rất chắc chắn và có trách nhiệm kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Người bên trong vẫn ở đó sao? Hay đã biến mất rồi?

Bạn đang đọc Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái của Tiểu Vận và Tiểu Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnAnh519
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.