Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vụ mất tích không thể tưởng tượng được trong phòng kín (1)

Phiên bản Dịch · 1898 chữ

Đêm tối như một chiếc áo choàng đen trên mình của ác quỷ, nỗi sợ hãi, lạnh giá, nguy hiểm đang từ từ tiến đến những người đang ở bên trong mấy căn phòng nhỏ trên vách đá cao vút, đằng sau cái bóng của ác quỷ chính là vô số bão tuyết đang gào thét, chỉ cần có bất kỳ sinh mạng nào đi ra khỏi phòng, ngay lập tức sẽ trở thành món ăn của ác quỷ, ngay cả xương cốt hay một mảnh vụn của hồn phách cũng không còn.

Tiếng gió thê lương không ngừng vỗ vào những cánh cửa của những căn phòng nhỏ, để cho nó cùng những người trong phòng lảo đảo không yên, như muốn sụp đổ. Chiếc áo choàng màu đen to lớn như muốn che lấp hết tất cả đường lui. Ác quỷ sẽ bắt đầu bữa tiệc điên cuồng của chính mình.

Hương vị máu tươi đầy rẫy trong khoang mũi, cái miệng ngập tràn máu đang há to như chậu của ác quỷ, ở trong mắt người thanh niên kia, như chỉ một giây sau sẽ phá hủy chướng ngại cuối cùng, xé nát người đó vào hư không vô tận.

Con ngươi đang vô cùng sợ hãi dãn rộng ra, nhìn thẳng đến toàn bộ gương mặt đáng sợ của ác quỷ, thứ nước sềnh sệt như nọc độc chảy dài xuống từ những chiếc răng nanh bén nhọn! Từng bước từng bước đến gần người trẻ tuổi trước mắt....

- Không, không được đến đây...

- Cầu xin ngươi đừng đến đây...Đi ra... Mau tránh ra...

Âm thanh tựa như chua chát, đặc sệt, nghẹn lại ở cổ họng của người thanh niên. Người đó không ngừng vùng vẫy, như muốn đánh ngã nguy hiểm trước mắt, hay là đánh đuổi nguy hiểm kia xa đi ngàn dặm. Khóc lóc thảm thiết căn bản không thay đổi được gì cả! Đôi mắt của người thanh niên trừng trừng nhìn đôi tay của mình đang nằm trong cổ họng của ác quỷ.

Gió bão gào thét bên ngoài khung cửa giống như đáp trả tiếng kêu thảm thiết thiết trong phòng, thực ra đó lại là tiếng hoan hô vang dội. Điều này có nghĩa là bữa tiệc sắp đến phần cao trào nhất, máu tươi đỏ thẫm tươi ngon không ngừng phun ra từ thân thể của người thanh niên kia, nhuộm đỏ da thịt của ác quỷ, cũng nhuộm đỏ cả bầu trời đêm đang điên cuồng xông thẳng đến bông hoa trắng muốt bên ngoài...

——

Liễu Hàng không biết tại sao mình đột nhiên lại tỉnh giấc, anh luôn cảm thấy mình vẫn chưa ngủ, cứ mơ mơ màng màng không biết đang suy nghĩ gì.

Đầu đau váng cả lên, Liễu Hàng lại hối hận khi đã lên ngọn núi này, trước kia anh đều chưa leo núi lần nào. Lần này rốt cuộc là tại sao chứ? Có thật là chỉ vì cô bé đó không? Liễu Hàng mơ hồ suy nghĩ, đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ cả đi, không nghĩ ra nổi chuyện gì.

Ở trên giường nằm một hồi lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo một chút. Liễu Hàng lắc đầu, vứt những ý nghĩ lung tung kia qua một bên, đưa tay vén chăn, leo xuống giường.

Máy điều hòa ở trung tâm khá ấm áp, huống chi Liễu Hàng còn mặc một bộ đồ giữ ấm trên người, cho nên bước xuống giường cũng không cảm thấy quá lạnh, ngược lại anh thoải mái duỗi người một cái.

- Bây giờ là mấy giờ chứ?

Bởi vì trong tòa tháp màu nâu không có cửa sổ nên Liễu Hàng không biết trời đã sáng hay chưa.

Ngồi bên giường lắng tai nghe, Liễu Hàng cũng không phát hiện ra bất kỳ tiếng gì, trong khi căn phòng này ở bên cạnh hành lang nếu bên ngoài có chút âm thanh đi lại đều sẽ nghe thấy rõ ràng.

‘Chắc do mình thức dậy quá sớm! Mọi người vẫn chưa rời giường!’ Liễu Hàng nghĩ vậy, sau đó theo quán tính nâng cổ tay lên coi giờ.

Anh thuận tay trái, nên đồng hồ bình thường đều đeo ở cổ tay phải. Nhưng hôm nay trên tay không có gì cả, Liễu Hàng hơi nhíu mày, thoáng hiện lên một cảm giác bất an. Chỉ là anh cũng không quan tâm đến việc này, hay có thể nói là vì sự biến mất của đồng hồ mà không để tâm đến.

- Đồng hồ của mình đâu rồi? Đồng hồ của mình đâu rồi chứ? Chẳng lẽ trước khi ngủ đã cởi ra bỏ ở tủ đầu giường rồi.

Liễu Hàng muốn đưa tay lục tủ đầu giường mới sực nhớ ra ở phòng này vốn dĩ không có tủ đầu giường. Liễu Hàng đưa hai tay ôm đầu, cảm giác ngày càng tệ hại, sao lại thế? Đây rốt cụộc là... Theo lý anh sẽ không tùy tiện với những thứ bên ngoài đến mức này.

Trong đầu hoàn toàn không nhớ nổi gì hết, giống như cả hôm nay đều là một giấc mơ vậy. Ông nội ở tòa tháp màu xanh kia không biết thế nào, có lẽ so với nơi này khá hơn một chút.

Anh từ trên giường ngồi dậy đi xuống để mở đèn, may mắn vẫn nhớ được công tắc ở chỗ nào. Chờ đến khi trong phòng sáng sủa hơn, Liễu Hàng mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.

Anh mặc áo khoác và quần dài còn đang bỏ lung tung trên giường, Liễu Hàng dù không hề cao, nhưng người lại không mập cũng không ốm, anh mặc chiếc áo khoác cổ tròn màu xám tro rộng thùng thình cùng một chiếc quần màu đen, vẫn đủ toát ra vẻ nam tính. Chỉ là hai vai của anh hơi nghiêng xuống, khiến cho lưng trông hơi gù một chút.

Dáng người như thế mặc âu phục không được đẹp lắm, Liễu Hàng cũng biết điều này, nên anh thường xuyên mặc những loại quần áo rộng một chút.

Sau khi mặc quần áo tử tế, Liễu Hàng cảm thấy miệng mình hơi chát, nếu hà hơi cũng có chút mùi hôi, bởi vì anh thường xuyên uống rượu, hút thuốc, cho nên buổi sáng thức dậy trong miệng có chút mùi cũng là bình thường.

- Dù sao, ngoại trừ ông nội, người khác cũng không quá để tâm. Chờ sáng một chút đi rửa mặt là được.

Vừa nghĩ đến đây, Liễu Hàng mới nhìn qua cách bố trí của căn phòng này. Ở đây anh không phân biệt được phương hướng, chỉ có thể đứng ở bên cái giường lớn nhìn một chút.

Đối diện với cửa vào là một tủ quần áo để sát vách tường, là tủ kiểu cũ, có màu sắc vô cùng u ám, nhìn thấy nó, Liễu Hàng liền nhớ lại cái tủ ngày nhỏ bà nội dùng để thức ăn, cũng cùng màu này nhưng sạch sẽ hơn nhiều.

Tủ quần áo ở đây, lấm tấm vết đen bẩn, lớp sơn bên ngoài đã tróc đi nhiều, thậm chí có chỗ gỗ như bị mài mòn vậy.

- Mình còn lâu mới treo quần áo trong cái tủ như vậy.

Liễu Hàng quay đầu lại nhìn tình trạng bên đối diện, ngược lại chỗ ấy lại sạch sẽ hơn nhiều, ở đó có một chiếc bàn tròn cùng vài cái ghế, chiếc bàn khá đẹp, nó màu nâu còn có những đường vân hình đóa hoa nhàn nhạt. Trước giờ Liễu Hàng cũng ít để tâm đến hoa cỏ, nên cũng không biết mấy cái đường vân hình hoa đó là hoa gì.

Bên cạnh bàn tròn còn có hai chiếc ghế cùng màu và hoa văn, hình dáng khá bình thường, chính là loại ghế gỗ có lưng dựa hay bày trong quán cà phê.

Những điều khác thì cũng không có gì đặc biệt, căn phòng được xây dựng theo hướng của cầu thang, vách tường phía sau khá bằng phẳng, còn vách chỗ cửa lại nghiêng từ bên phải sang bên trái một chút, xây như vậy sẽ thấy không gian bên phải sẽ rộng hơn bên trái một chút.

Sau khi liếc qua liếc lại mấy lần, Liễu Hàng bắt đầu chán ghét phải ở lại nơi này, hành lý của anh đặt cạnh bên giường. Anh lấy chìa khoá và điện thoại từ bên trong ra, Liễu Hàng đang chuẩn bị đi ra phía cửa, mới nhớ rằng đồng hồ đeo tay của mình còn chưa tìm thấy.

- Chắc là bỏ quên ở đâu đó trong phòng khách rồi, chút nữa hỏi chị Vương chắc sẽ tìm được thôi.

Liễu Hàng do dự một chút, cũng không muốn dừng lại đi tìm cái đồng hồ rẻ tiền kia nữa, liền nhanh chóng rời phòng.

Ở cửa phòng có một chiếc ổ khóa nhỏ bằng bạc chạm trổ hoa văn khá tinh xảo, Liễu Hàng ra khỏi cửa, đưa tay sờ túi quần mộ cái, chìa khóa vẫn ở bên trong. Anh thở phào một hơi, đóng cửa phòng lại, đi lên cầu thang.

Một mặt âm thầm suy đoán cách bố trí kỳ quái của căn biệt thự này, một mặt mò mẫm vách vách tường để đi lên. Bên trong hành lang tối đen như mực, làm cho người khác cảm thấy không an toàn chút nào.

Mới vừa đi mấy bước, sau lưng loáng thoáng truyền đến mấy âm thanh gì đó. Tuy nghe không rõ là gì, nhưng rõ ràng là có tiếng gì đó phát ra.

Liễu Hàng dừng bước, quay đầu lại lắng tai nghe, các bậc cầu thang trải xuống như một cái lưỡi của ác quỷ vậy, kéo dài đến bóng tối vô tận. Liễu Hàng dừng lại một lúc lâu, khi xác nhận âm thanh kia không truyền đến nữa, anh lại bước nhanh hơn, tiếp tục đi lên lầu.

...

Tiếng bước chân của chàng trai cứ như công tắc vậy, mới đi mấy bước, âm thanh kì lạ lại tiếp tục vang lên, lần này còn rõ ràng hơn lần trước, có chút giống tiếng khóc của một người phụ nữ hay một đứa bé mới sinh vậy, nhưng cũng giống như có một móng vuốt đang cào lên vách tường.

Lòng sợ hãi ngày một dâng lên, người chàng trai dừng bước, quay nhìn lại phía sau, bóng tối trống trải, sâu thẳm lúc này ở trong con ngươi đen láy của anh lại càng trở nên kỳ dị.

Con ngươi co lại một chút, chàng trai do dự có nên đi xuống để xem thử có việc gì xảy ra hay không?

- Không có gì phải sợ, ở đây phòng nào mà chẳng có người, nếu có chuyện gì xảy ra chỉ cần kêu lên một tiếng sẽ có người đi ra thôi.

Chàng trai tự an ủi mình như vậy, mới lớn gan dời bước đi theo hướng ngược lại...

Thời gian quỷ dị, hoàn cảnh quỷ dị, một sự kiện quỷ dị, sẽ có một thứ không thể tưởng tượng được ở nơi sâu nhất của bóng tối, chờ đợi con mồi buông lỏng cảnh giác từng bước từng bước tìm đến...

Bạn đang đọc Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái của Tiểu Vận và Tiểu Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnAnh519
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.