Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng dao và giải đố (2)

Phiên bản Dịch · 1690 chữ

Bà Đường tiếp tục đọc:

- Bài đồng dao thứ hai tên là “Ánh Trăng”, phía trên có giới thiệu đây là một bài đồng dao của người Khách Gia. Nguyệt quang quang, tú tài lang; kỵ bạch mã, quá liên đường; liên đường ngoại, chủng cửu thái; cửu thái hoa, kết thân gia. Thân gia môn khẩu nhất khẩu đường, sinh đích lý ma bát xích trường; lý ma đỗ lý tố học đường, tố đắc học đường tứ phương phương.

- Là một bài đồng dao rất đáng hoài niệm.

Bà Đường vừa đọc xong, cháu gái của bà Nhã Nhã liền reo lên vừa kinh ngạc, vừa vui mừng:

- Làm cho tôi nhớ lại hình ảnh lúc nhỏ đi bắt lươn bên bờ mương bị bà nội xách tai về nhà để đọc sách.

- Thì ra em cũng từng trải qua những điều ấy!

Tần Sâm cảm thán, anh cũng là người lớn lên ở nông thôn giống như vậy.

Nghe câu nói của hai người, trong nháy mắt mọi người đều hiện lên dáng vẻ tư niệm, những kỉ niệm thời thơ ấu bỗng chốc hiện về, cảm giác như câu chuyện chẳng bao giờ nói hết được.

Ngay sau đó Liễu Hàng nói:

- Ngày còn bé, ông nội vô cùng nghiêm khắc, chỉ hy vọng tôi lớn lên sẽ là một cảnh sát hình sự, nhưng tính cách tôi chậm chạp, học cái gì cũng khiến bà nội bận lòng, trừ văn học khá hơn một chút, những môn khoa học khác đều không được tốt nên thường xuyên bị ông nội đuổi chạy ngoài sân. Khi đó dù hay than phiền, nhưng thực sự rất vui vẻ, nhà chúng tôi năm ấy ở căn nhà một tầng, còn nuôi cả gà, vịt và chó. Con chó đó nếu gặp người lạ đi ngang qua vào buổi tối, sẽ lập tức sủa ầm lên, ồn ào ảnh hưởng đến việc tôi làm bài tập, nhưng chỉ cần ông nội hét một tiếng, nó liền im bặt, cho nên nhà tôi từ trước đến giờ đều do ông nội làm chủ.

Liễu Hàng vừa nói, vừa lộ ra vẻ hạnh phúc.

Liễu Kiều Bồ bên cạnh vốn dĩ muốn rầy anh mấy câu, nhưng nhìn thấy biểu cảm của anh, liền đem mấy lời kia nuốt vào, ai lại không yêu thương cháu trai của mình chứ? Không còn tranh giành nữa, chỉ cần hắn cảm thấy hạnh phúc trong lòng ông cụ dĩ nhiên cũng sẽ vui vẻ.

Lời nói của Liễu Hàng còn chưa lắng xuống, Mạnh Kỳ Nhi đã tiếp lời:

- Tôi cảm thấy khi mình còn bé đều không hạnh phúc, ba tôi là thương gia, thường xuyên phải đi từ thành phố này đến thành phố khác. Mẹ tôi là vũ công, nhưng vì ba mà từ bỏ cơ hội ra nước ngoài, đến tận bây giờ vẫn không buông bỏ ước mơ lúc đầu, nên muốn tôi trở thành một vũ công. Nhưng tôi lại thích hội họa, ba mẹ không ủng hộ, thậm chí cũng không cho tôi thi vào đại học mỹ thuật.

Nói đến đây, cô gái thường ngày hoạt bát, đáng yêu này lại lộ ra biểu cảm cô đơn hiếm thấy.

Mạnh Kỳ Nhi tiếp tục nói:

- Hơn nữa tôi chưa bao giờ học một trường nào quá một năm, vì công việc của ba, tôi phải liên tục chuyển trường, khi đến một nơi nào đó, còn chưa kịp kết bạn được với ai, tôi lại phải chuyển đi tiếp, có lúc thật ngưỡng mộ những người bạn lúc nào có thể ở bên nhau.

Thực ra con cái nhà giàu cũng không ít phiền não, mọi người cũng không biết nên dùng từ ngữ nào để an ủi cô, dừng lại một chút mấy giây sau, Nhã Nhã tiếp lời nói:

-Nhà của chúng tôi cũng có thể xem là khá giàu có đi, nhưng tôi từ bé đã ở với bà nội, tôi không có quá nhiều ấn tượng với ông nội, vì ông đã qua đời lúc tôi mới chín tháng tuổi, vẫn là một mình bà nội dạy dỗ tôi nên người. Bà nội là một người rất giỏi, chưa tới ba mươi tuổi đã là phó giáo sư đại học, hơn nữa còn tự mở một trường mầm non, cũng khá có tiếng ở chỗ chúng tôi.

- Từ nhỏ tôi đã ở trường hay trung tâm giáo dục của bà nội, bà lúc nào cũng rất bận rộn, lại không muốn nhờ người khác chăm sóc tôi, cho nên đi đâu đều mang tôi theo. Bây giờ tôi đang học cao trung ở trường của bà nội, còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, sau khi tốt nghiệp sẽ tiếp tục ở lại học đại học, bởi vì phân nửa học sinh ở đó đều là bạn bè của tôi.

Nhã Nhã lộ ra một nụ cười đầy tự hào, hoàn toàn đối lập với biểu cảm của cùng Mạnh Kỳ Nhi.

Sau đó mỗi người đều kể lại tuổi thơ của chính mình, những câu chuyện từ bài đồng dao làm mọi người nói chuyện hết khoảng 20 phút, khi đến lượt Văn Mạn Mạn, cô hơi do dự một chút, đột nhiên quay đầu lại hỏi Uẩn Dạ Diêu:

- Còn anh người nổi tiếng, lúc anh còn bé như thế nào?

- Tôi sao? . . . Tuổi thơ của tôi đã mất đi một nửa, cho nên tôi cũng không thể nói rõ nó như thế nào cả, nếu như có một ngày tôi tìm được một nửa đó, đến lúc ấy mọi người còn muốn nghe, tôi sẽ rất vui lòng kể cho mọi người.

Uẩn Dạ Diêu cúi đầu nói, anh nhớ lại cảm xúc của mình với âm nhạc chính là chua xót, đau đớn cùng hạnh phúc chồng chất lên nhau, cho nên cũng không muốn nói nhiều.

Trong cả bàn, chỉ có một người thoáng lộ vẻ xúc động, đồng thời lộ ra cái nhìn bối rối, những người khác đều không nghĩ gì nhiều, cũng không hề quan tâm đến người đó.

Văn Mạn Mạn nói:

- Thật cao thâm! Tôi nghe không hiểu.

- Vậy cô thì sao, Tiểu Mạn?

Uẩn Dạ Diêu hỏi ngược lại cô.

- Tôi thực ra cũng không có gì đặt biệt, sinh ra ở một gia đình bình thường, cha mẹ đều là công nhân, mọi người đều thấy đấy, một điểm mới mẻ đổi cũng không có.

- Không phải đâu, mình lại mơ ước có một gia đình như vậy đấy.

Mạnh Kỳ Nhi quệt môi lập tức phản bác, dời đi sự chú ý của mọi người, vì vậy bọn họ lại giục bà Đường tiếp tục đọc.

Phía dưới là một câu đố chữ, câu đố đó chỉ có một câu thơ: Nhất giang thanh thủy thừa phong khứ. Đoán một chữ.

Lúc này Uẩn Dạ Diêu mới nói trước:

- 'Giang' và 'Thanh' bỏ ‘Thủy’ chính là hai chữ 'Công' và 'Thanh', 'Công' thêm chữ 'Nhất' ở phía trước nữa, sẽ được chữ 'Vương', có lẽ cái chữ này là chữ vương bà ơi, có câu trả lời không ạ? Cháu nói có đúng không?

- Không có, chỉ có câu đố.

Bà Đường quay sách ngược lại cho Uẩn Dạ Diêu nhìn, quả thật chỉ có câu đố.

Hạ Hồng Thị ở bên cạnh chen vào nói:

- 'Thừa' có phải là phép ẩn dụ cho phép nhân 'X' không ?"

- Cũng có thể.

Liên Phàm ngồi trên cô ấy lập tức trả lời, chỉ là biểu cảm trên mặt anh cũng không phải là khẳng định chắc chắn.

- Nếu như là 'X' thì đại khái tôi có thể đoán được - Hạ Hồng Thị nói tiếp - Chữ ‘Phong’ cuối cùng bỏ 'X' bên trong thì không phải là 'Kỷ' sao? 'Vương' cộng thêm 'Kỷ' là chữ 'Ki'.

- Vậy còn 'Thanh' là ý gì chứ ?

Đào Mộ Thanh hỏi.

Liễu Kiều Bồ chỉ ngồi đó nghe, có thể đến lúc này không nhịn được mà nói một câu:

- Cứ coi như ý là 'Thanh trừ' đi, 'Giang' thanh trừ đi 'Thủy' sẽ được 'Công' vậy.

Không ngờ đến câu này lại nói trúng, bà Đường ngồi cách hai vị trí liền lập tức khen ngợi:

- Vẫn là ông lão thông minh, thật ra thì 'Thanh thủy' ở đây có nghĩ là thanh trừ nước đó.

Nghe bà Đường nói như vậy, ông cụ Liễu Kiều Bồ thiếu chút nữa đã phun cả ngụm cà phê lên bàn, may mà ông cụ kịp thời, ho khan hai tiếng tiếng coi như đáp lại 'Khen ngợi ' đi.

Lúc này, đồng hồ đã gõ đến hồi chuông bảy giờ tối, người giúp việc với bộ trang phục màu đen đi ra từ trong phòng, nói với mọi người:

-Cơm tối đã chuẩn bị xong, mọi người có muốn ăn một chút không?

Liễu Kiều Bồ vẫn đại diện mọi người đứng dậy, hắn khom người trả lời người giúp việc:

- Cám ơn ý tốt của cô, chúng tôi vừa mới ăn ở nhà hàng bên ngoài kia rồi,. . . Cô có thể mang cho chúng tôi một ít nước nóng không, cám ơn."

- Được rồi, tôi đi lấy, sau giờ cơm tối tôi sẽ dẫn mọi người đi lên phòng, còn nữa lúc mọi người nói chuyện nhất định đừng quá lớn tiếng, chủ nhà rất sợ ồn ào.

Người giúp việc bình thản nói, giống như một người giúp việc nhà vậy. Gương mặt gầy gộc kia cũng không có bất kỳ biểu cảm nào cả.

- Được, nhất định.

Liễu Kiều Bồ lập tức tiếp lời:

-Cảm ơn rất nhiều, còn nữa, cho hỏi một chút nhà vệ sinh ở nơi đâu vậy?

- Từ cánh cửa tôi vừa mới đến, đi thẳng đến cuối đường rẽ phải là tới.

Người giúp việc nói xong, liền quay người đi vào phòng, Liễu Kiều Bồ cũng quay lại chỗ ngồi.

Cửa phòng mà người giúp việc đi vào chính là cái có treo bảng viết ‘Lối đi từ phòng khách đến lầu hai.’

Bạn đang đọc Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái của Tiểu Vận và Tiểu Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thiên_Nhai
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật AnAnh519
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.