Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mọi thứ đã ra đi như chưa từng đến

Phiên bản Dịch · 13166 chữ

Hoa sưa rất đẹp, vẻ đẹp giản dị mà kiêu sa; bên trong vẻ mỏng manh, yêu kiều ấy còn ẩn chứa 1 sức sống mãnh liệt...

Chapter 10: Tôi bị thất tình

Tôi với Cái mông đẹp bắt đầu hẹn hò.

Mỗi lần hẹn hò với Cái mông đẹp, tôi đều là công khai cho cả lớp biết, tôi muốn Duyên nhìn thấy thật rõ. Hẹn hò với Cái mông đẹp, tôi mới nhận ra quá nhiều ưu điểm của anh ta. Có hôm đang đi chơi với tôi, anh ta nhận được điện thoại từ nhà báo rằng em trai anh ta lại đưa bạn bè gay đến nhà quậy phá, anh ta lập tức đưa tôi về ký túc và trở về nhà. Đích thực bên trong cái bề ngoài hào nhoáng ấy, gia đình anh ta cũng có rất nhiều vấn đề. Anh ta rất yêu thương em trai, rất có hiếu với bố mẹ. Mọi chuyện xấu của em trai, anh ta đều tự mình bưng bít, không để bố mẹ phải nhức đầu, và bản thân anh ta phải răn dạy em, tìm cách trị liệu tâm lý cho em. Em trai anh ta có đợt còn bị tự kỷ, tự mình xa lánh xã hội vì bị kỳ thị. Thậm chí có lần tôi phải vào bệnh viện cùng anh ta vì Trần Bình Minh tự sát, nghe nói cậu ta thất tình. Lần ấy tôi đã nhìn thấy anh ta khóc vì bất lực.

Cuối tuần, tôi đi chơi với anh ta. Đang ngồi ăn thì anh ta lại có điện thoại. Hình như công ty anh ta có việc gấp lắm. Tôi thấy ân hận dần đều vì đã lợi dụng anh ta. Anh ta rất bận, mà lại phải bỏ thời gian ra cho tôi thế này. Nhân tiện, chỗ chúng tôi dùng cơm cũng gần công ty anh ta, anh ta đưa tôi đến công ty luôn. Chắc việc gấp lắm nên anh ta bất đắc dĩ phải làm vậy. Tôi vào phòng làm việc của anh ta, ngồi ghế đợi. Anh ta điềm tĩnh nghe nhân viên trình bày về sự cố server, và nghe cả đoạn trình bày về khó khăn mà người đó gặp phải. Nghe xong anh ta lạnh lùng bảo:

- Từ mai anh không cần đến công ty nữa.

Tôi hãi. Anh ta có thể đuổi việc nhân viên nhẹ nhàng như thế sao. Nhân viên vừa bị đuổi việc đưa tay lên quệt mồ hôi và cả nước mắt. Gương mặt người này nãy giờ căng ra vì căng thẳng, lúc đó trở nên tuyệt vọng vô cùng. Nhưng người nhân viên đó cũng không nói thêm nữa, anh ta lặng lẽ quay về phòng thu dọn đồ đạc. Có vẻ như anh ta hiểu rõ, lời nói của CEO 1 khi đã nói ra rồi thì không thể thay đổi được.

Tôi lại gần Cái mông đẹp, hỏi nhỏ:

- Anh có nghiêm khắc quá không?

Anh ta ngồi xuống ghế, thở ra 1 cách mệt mỏi:

- Công ty anh trả lương cao cho nhân viên, nhưng cũng yêu cầu cao ở nhân viên. Sự cố server lần này khiến công ty anh bị thiệt hại cả tỉ đồng. Đuổi việc là hình phạt nhẹ nhàng lắm rồi.

Nói xong, anh ta đứng dậy lại gần tôi. Anh ta nhẹ nhàng đặt tay lên 2 vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa chân thành:

- Bao giờ tốt nghiệp đến làm cho anh nhé.

Ôi trời, tôi mà đến làm cho anh ta, không khéo vài ngày sau anh ta lạnh lùng bảo: “Không làm được thì nghỉ đi.” Làm việc với Dì 2 tháng đã khiến tôi suýt thăng thiên rồi, làm việc với anh ta có mà chết queo. Tiền thì tôi chỉ cần đủ tiêu, có cần nhiều đâu mà phải làm cho anh ta chứ. Tôi cười:

- Anh có đủ lương trả cho em không mà mời sớm thế?

Nghe xong, anh ta cũng cười. Anh ta nhẹ nhàng đưa 1 tay lên chạm vào má tôi:

- Cho em làm chủ công ty luôn, sợ gì lương thấp.

Đến đây thì tôi chịu rồi. Cái tương lai ấy không xảy ra đâu, tuyệt đối không thể xảy ra được. Động tác của anh ta rất dịu dàng, khuôn mặt anh ta từ từ cúi xuống và tiến sát mặt tôi. Thảm rồi, anh ta muốn kiss tôi sao? Tôi nhanh nhẹn né tránh sao cho tự nhiên nhất rồi nhỏ nhẹ bảo:

- Hay em ra bắt xe bus về nhé, để anh tập trung làm việc.

Cái mông đẹp băn khoăn đứng nhìn tôi. Hẹn hò với tôi đã lâu mà 1 nụ hôn anh ta cũng chưa có được. Đẹp trai, phong độ, nhiều tiền, có bao nhiêu người đẹp chân dài lăn xả vào anh ta, thậm chí chỉ cần được 1 nụ hôn cũng cảm thấy hài lòng. Ấy thế mà... Anh ta đứng mỉm cười, cái cười nửa miệng kiêu ngạo như tự muốn mỉa mai chính mình. Rồi anh ta chỉnh lại cà vạt, xuống lấy xe đưa tôi về ký túc.

Tôi công khai hẹn hò với Cái mông đẹp nhưng trong lòng lại cứ nghĩ đến Dì. Tôi cố kìm nén nhưng không kìm nén nổi nỗi mong chờ đến giờ Dì giảng, cứ lén nhìn theo dáng Dì bước ra khỏi lớp. Thậm chí khi đi ngoài hành lang, đi dưới sân trường, tôi cũng phóng tầm mắt tìm kiếm bóng Dì. Nhưng đến lúc đối diện, tôi lại không thể làm gì được ngoài việc cúi đầu, tự mình mỉm cười 1 mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ thích Dì nên tôi mới có thể vô tư chọc phá Dì đến thế. Còn hiện tại, tôi nhận ra cảm xúc khác đang len lỏi trong tim mình. Dì quá cao, quá xa, quá lạnh lùng, khiến cho tôi không đủ tự tin. 1 người nếu thích tôi, dù anh ta có bao nhiêu ưu điểm, tôi cũng thấy bình thường; nhưng nếu tôi chủ động thích người ta, nếu người ta có 1 điểm nào đó hơn hẳn tôi, sẽ khiến cho tôi vô cùng tự ti. Khi đi làm, người ta so sánh về nhan sắc, về khả năng kinh tế. Còn trên học đường, người ta so sánh về đẳng cấp, về IQ. Dì với tôi quá chênh lệch. Mỗi lần gặp Dì, nếu có mặt kẻ thứ 3, tôi hoàn toàn bình thường, luôn vui vẻ, lễ phép, nhưng nếu chỉ có tôi với Dì, tôi vẫn là không dám đối diện. Tôi sợ tôi yêu Dì, tôi sợ đau khổ, tôi cũng sợ Duyên bị tổn thương. Nhất định sẽ có 1 chàng trai khác khiến cho tôi rung động. Sẽ nhanh thôi. Dì cũng sẽ đi qua đời tôi, giống như Hải Anh vậy.

Tôi lảng tránh Dì....

Dì nhìn thấy Cái mông đẹp đưa đón tôi mà thái độ cứ dửng dưng như không. Chẳng hiểu sao tôi lại hụt hẫng đến thế. Không lẽ Dì không ghen 1 chút nào sao? Nếu là trong film, nhân vật nam sẽ bị kích động cho phải nói ra tình cảm với nhân vật nữ. Vậy mà Dì đối xử với tôi như người xa lạ, Dì giống như kẻ mất trí, quên sạch thời gian tôi với Dì cùng làm việc.

Lý trí bảo tôi lảng tránh Dì... Nhưng trong sâu thẳm trái tim, tôi vẫn hi vọng Dì sẽ cầm tay tôi níu lại. Chỉ cần thế thôi, chỉ cần 1 gợi ý nhỏ thôi, tôi sẽ bỏ hết tự trọng xuống, tôi sẽ vượt qua cả nỗi tự ti để tìm đến tình yêu của mình. Nhưng

Hình như chúng tôi đang dần dần đi về 2 phía ngược nhau, ngày càng xa nhau.

Buổi chiều thứ 6, tan học, Duyên về nhà với bố mẹ. Còn tôi lững thững bước trên sân trường, ôm lấy nỗi buồn không tên. Duyên không còn tránh mặt tôi, nhưng tôi chưa có giây phút nào thanh thản cả. Bất chợt, tôi nhìn thấy Dì đi ngược hướng với tôi. Tôi đứng như trời trồng, tim đập loạn, tôi cúi đầu không nhìn Dì, còn Dì đi lướt qua tôi giống như tôi không hề tồn tại vậy. Trong khoảnh khắc Dì đi lướt qua tôi, tôi cảm thấy như tim mình bị bóp nghẹt. Tôi đứng giữa sân trường mà nước mắt cứ thánh thót rơi.

Vũ Trang Vân, cứ tưởng mình là thiên thần, cứ tưởng mình thông minh, cứ tưởng mình tài giỏi. Nhưng thật ra Vũ Trang Vân chẳng là cái gì hết. Cái mặt sắt ấy chưa từng có cảm xúc đặc biệt với ngươi. Bỏ đi. Quên tất cả đi. Quên luôn cái mặt sắt không có trái tim ấy đi.

Buổi tối về ký túc, tôi nhắn tin cho Giải vàng, hẹn nó đi hát karaoke. Lúc buồn bã, lúc thất vọng, nếu ăn không giải quyết được vấn đề, nếu vận động không khiến tôi nhẹ nhõm, thì chắc chắn tôi phải đi hát karaoke. Chỉ cần gào thét lên, mọi nỗi buồn cũng theo đó mà đi vào hư vô.

Tôi chọn toàn bài thất tình, và ngồi rên rỉ. Tôi hát 1 lúc 15 bài. Giải vàng cũng cứ ngồi yên lặng lắng nghe, chẳng nói gì. Tôi hát đến gần khản cổ thì cũng nhường mic cho nó. Giải vàng chỉ chọn duy nhất 1 bài: Điều ngọt ngào nhất.

Giọng hát của nó cất lên cũng khiến cho tôi ngẩn ngơ lắng nghe: “Hạnh phúc 1 ngày sẽ đến, anh vững tin vào điều ấy…”. Ước gì đây là những lời ca Dì dành tặng tôi. Nhưng mãi mãi chỉ là ảo tưởng mà thôi.

Đến lúc về, tôi cười tươi rói bảo nó:

- Nhẹ nhõm quá.

Giải vàng không cười như mọi lần. Trên gương mặt cậu ta lẩn khuất nét suy tư. Cậu ta bảo tôi:

- Nếu lần sau muốn hát hò thì cứ rủ em.

Tôi khẽ gật đầu. Lúc này tôi cảm thấy thằng nhóc này người lớn lạ kỳ. Thảo nào mà các em xinh tươi cứ bu quanh nó. Có tài, hiểu phụ nữ, biết nói chuyện, biết chia sẻ. Có điều nó không mang lại cho người khác cảm giác an toàn. An toàn ư? Tin tưởng ư? Tôi lại đứng ngẩn ngơ nghĩ về Dì, mường tượng đến dáng đi lặng lẽ, cô đơn của Dì. Cái dáng vẻ ấy tôi được nhìn rõ nhất là từ phía sau. Dì không nhìn tôi thì tôi mới có thể nhìn Dì thật kỹ. Chẳng biết từ khi nào tôi nhớ như in cái dáng vẻ vừa cô đơn vừa kiêu hãnh ấy. Dường như đối với Dì, mọi thứ đều không quan trọng, không có thứ gì có thể cản bước Dì đi. 1 mình 1 bóng, 1 mình 1 hướng đi. Rất vội vã và thờ ơ.

----------------------

Thấm thoắt cũng hết năm học. Tôi về quê Tuyên Quang với gia đình, tránh xa chốn thành thị phồn hoa mà lạnh lẽo. Cái mông đẹp vẫn bận rộn với công việc của anh ta. Dì cũng đã học xong thạc sĩ. Ngày Dì bảo vệ, tôi từ quê lên Hà Nội, lặng lẽ đứng từ đằng xa cổ vũ cho Dì, và thầm vui sướng vì Dì đã bảo vệ xuất sắc, dù tôi biết trước kết quả sẽ là như vậy. Giải vàng có vẻ bận bịu chia tay lớp cũ và kỳ thi tốt nghiệp. Thấy cậu ta xoắn hết cả lên khiến tôi cũng mắc cười. Kỳ thi tốt nghiệp làm khó cậu ta hơn cả kỳ thi quốc gia ấy chứ. Học lệch 1 cách đáng lo.

Năm thứ nhất, tôi đã rất yếu đuối khi lẻ loi giữa chốn thị thành. Quê tôi xa quá nên ít khi được về quê. Có lúc mẹ tôi gọi điện hỏi han mà nước mắt tôi giàn giụa. Tôi nhớ nhà da diết. Cũng may thời gian đó tôi quen và thân với Duyên. Tôi chuyển vào kí túc ở cùng Duyên và cuộc sống của tôi cũng bớt cô đơn. Có đợt đến tháng, tôi đau đến mức ôm bụng quằn quại trên giường. Vẫn là Duyên luôn ở bên cạnh tôi, thậm chí còn giặt đồ giúp tôi, mặc dù chính bản thân tôi đụng đến còn thấy ghê ghê. Duyên cũng nhớ nhà, nhưng thỉnh thoảng tôi buồn, Duyên không về nhà mà ở lại đi chơi cùng tôi. Với tôi, Duyên không chỉ là bạn, còn là người thân, như chị em vậy. Tình bạn ấy có lẽ đã đi qua thật rồi. Có nhiều thứ đành phải để cho nó ra đi theo lẽ tự nhiên, không thể nào nắm bắt...

Tôi với Duyên lại bình thường như trước, nhưng có nhiều chuyện không thể nói với nhau. Đôi lúc tôi thấy ánh nhìn của Duyên rất xa xôi.

-----------------

Đầu năm học mới, tôi là sinh viên năm thứ 3. Tôi lên Hà Nội, tự nhủ với lòng là sẽ sống 1 cuộc sống vui vẻ và đơn giản. Tình yêu có cũng được, không có cũng chẳng sao. Tôi vẫn là tôi, độc thân kiêu hãnh, có chết được đâu mà sợ. Tôi cũng nhất thiết không tự hạ giá mình. Đối với tôi mà nói, những anh chàng ẻo lả không bao giờ có nổi 1 gram trọng lượng. Dù sao thì tôi cũng đã quen với chuyện bị chửi là "đã xấu lại còn kiêu". Đúng là lũ dở người, thấy bà xấu còn tán bà làm gì ==!. Với lại sau những gì tôi làm được trong kỳ thi đó, tôi đã quen với ánh mắt người khác nhìn tôi ngưỡng mộ. Tôi phải cố gắng học hành, không thể để người khác nhìn vào kết quả học tập của tôi mà cười mỉa mai.

Duyên vẫn xinh đẹp, vẫn yêu kiều, vẫn thân thiện và vẫn rất cần cù. Tường Vy cũng chả có gì thay đổi. Người tôi muốn gặp nhất lúc này là Dì. Mấy tháng nghỉ hè trôi qua mà tôi vẫn thế, chẳng thể nào xóa bỏ hình ảnh ấy ra khỏi đầu.

Lên giảng đường, tôi ngồi học mà cứ mong mau hết tiết. Giờ giải lao tôi lởn vởn ở khu văn phòng khoa để hi vọng sẽ gặp được Dì, nhưng vẫn là chẳng thấy đâu. Đến cuối buổi chiều, tôi gặp Dì ngoài hành lang, tôi mừng rỡ cúi chào Dì:

- Em chào thầy ạ.

Dì chỉ gật đầu rồi bước vội.

Tôi cứ đứng nhìn theo mà hụt hẫng không thể nào tả được. Tôi đứng phía sau người ta, nhìn theo với cảm xúc chơi vơi vô cùng. Muốn khóc cũng không khóc nổi. Con người này, lúc thì gần gũi như người thân, lúc thì xa xôi quá, trước mặt anh ta luôn có 1 bức tường vô hình, không ai có thể bước qua. Là tự mình khiến bản thân mình trở nên cô độc. Bản năng của người mẹ cứ thôi thúc tôi lại gần, nhưng lý trí lại nhắc tôi dừng lại, tôi không đủ tự tin, vì người ta đâu có cần tôi. Đang ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng ấy thì tôi bị 1 tiếng gọi từ phía sau làm cho giật mình:

- Vũ Trang Vân.

Tôi quay lưng lại thì nhìn thấy nụ cười toe toét của Giải vàng. Muốn dọa tôi chết à. Tôi cau mày:

- Nhóc làm gì ở đây?

Giải vàng băn khoăn nhìn theo bóng Dì đã đi mất, rồi quay sang bảo tôi:

- Chị quên nhanh nhỉ. Em được tuyển thẳng mà. Lớp cử nhân tài năng đấy.

Cậu ta nhấn mạnh nhất là câu cuối: “Lớp cử nhân tài năng đấy.” Rõ là đáng ghét ~~. Trước mặt mọi người, cậu ta luôn thể hiện mình là người ôn hòa, khiêm nhường. Ấy thế mà trước mặt tôi thì tinh tướng thế. Tôi phải dìm cậu ta xuống thật thấp, tốt nhất là dìm xuống tận dưới gót giày tôi:

- Chị tưởng em không đỗ nổi tốt nghiệp cơ. Cũng giỏi ghê nhỉ.

Giải vàng cười vang rồi bước vội:

- Em phải lên thư viện mượn sách đã. Em ở ngay trong kí túc xá nam. Khi nào chị nhớ em thì qua đó nhé.

Gì vậy? Cậu ta nghĩ cậu ta là ai? Cậu ta nghĩ tôi là ai mà phải lết sang ký túc xá nam tìm cậu ta? Vũ Trang Vân này chưa bao giờ chủ động tìm đến trai đâu nhé. Mà nhà cậu ta ở khu Văn Quán, cũng gần mà, bày đặt vào kí túc ở làm gì. Hấp không tưởng tượng nổi.

Buổi tối, tôi lết cái thân thể nặng nề với nhiều suy nghĩ phức tạp về ký túc. Nằm nghỉ 1 lúc cũng chẳng thoải mái hơn được, tôi đứng phắt dậy bảo Duyên:

- Rượu ốc đi.

Duyên nhìn tôi 1 lúc, rồi cũng khẽ gật đầu. Vẫn là Duyên hiểu tôi nhất, cả ngày thấy tôi thẫn thờ, khuôn mặt nhiều tâm trạng, Duyên cũng đoán biết phần nào.

Thế là tôi, Vy, Duyên đi bộ ra khu Phùng Khoang ăn ốc. Chén đầu tiên, tôi nhấc lên mời Duyên:

- Đơn phương đúng là khó chịu cậu nhỉ.

Duyên khẽ gật đầu, im lặng 1 lúc rồi Duyên cũng đưa chén rượu lên miệng uống. Đứa con gái ngoan ngoãn, kỷ luật như Duyên cũng bị tôi làm cho bê tha rượu chè rồi. Vy không uống mà chỉ ngồi khều ốc và ăn hoa quả. Tôi càng uống càng muốn nói, tôi đang rất buồn bã, nhưng cũng rất muốn chia sẻ những chuyện Duyên đã phải chịu đựng, đó là cảm giác yêu đơn phương. Chỉ có những kẻ đang yêu đơn phương mới hiểu nhau và mới có thể chia sẻ với nhau. Huống chi tôi với Duyên lại yêu đơn phương cùng 1 người. Tôi vừa uống vừa nói, tôi sẽ nói thay cho tâm sự của cả 2 người.

- Biết là khó chịu nhưng lại không thể quên. Cái mặt sắt ấy đích thực là vô cùng đáng ghét.

Duyên cười buồn, Duyên không nói, không than trách, mà chỉ suy tư. Tôi vẫn nói, tôi muốn nói hết trong hôm nay. Mắng chửi, than trách,...miễn sao thấy thoải mái trong lòng.

- Chúng ta, cả 2 đứa đều trở thành con ngốc. Tự nhiên mang tình cảm của mình cho không biếu không. Mà người ta thì chẳng coi nó ra gì.

Duyên lén lau nước mắt. Tuy vậy tôi vẫn cảm nhận được niềm vui trong ánh mắt Duyên. Tôi với Duyên chính thức lật bài, chúng tôi đã cùng yêu đơn phương 1 con người không có trái tim.

Nhưng thật ra không thể trách Dì được. Dì đâu có lừa dối chúng tôi, và thực tế là tôi chưa làm gì để chứng minh tình cảm của mình cả. Nếu như Duyên cần cù tiến từng bước 1, nhẫn nại thể hiện tình yêu của mình, từng ngày một cố gắng hoàn thiện bản thân thì tôi chẳng làm gì cả. Tôi chỉ biết chờ đợi nhân duyên, không bao giờ nghĩ đến chuyện thể hiện bản thân hay chinh phục. Tôi giống như Đại Lãn nằm dưới gốc sung chờ sung rụng, còn Duyên từng ngày một, cần mẫn chăm sóc cây và chờ thu hoạch.

Từ đó, tôi với Duyên thân thiết hơn, có lẽ là do đồng cảm với nhau. Hoặc là chính Duyên đã chờ đợi tôi trải lòng với Duyên từ rất lâu rồi. Chúng tôi không ai nói nhưng xem như ngầm thỏa thuận là cạnh tranh công bằng.

Lại 1 lần nữa tôi vẫn thấy Duyên may mắn hơn tôi. Duyên vẫn có thể gần gũi và tiếp xúc tự nhiên với Dì. Còn tôi thì ăn bơ toàn tập. Không chừng họ sắp yêu nhau cũng nên. Trên đời này chẳng có ai là không ích kỷ hết. Tôi cũng tự mình hiểu rõ bản thân là vô cùng ích kỷ. Nhìn Duyên lại gần hỏi bài Dì mà lòng tôi thắt lại. Vẫn biết Dì nên yêu Duyên, nhưng điều đó sẽ rất tàn nhẫn đối với tôi.

Chinh phục ư? Với tình thế hiện tại, gặp mặt nói chuyện bình thường còn không được, thử hỏi tôi làm sao có cơ hội chinh phục, làm sao có cơ hội biểu đạt tình cảm? Tôi lại nhớ đến câu nói ấy: "Không có cái gì tự nhiên mà có cả, tất cả phải trả giá bằng mồ hôi." Tôi có gì để mà trả giá cho tình cảm này đây?

--------------

Nếu đã lật bài, sao tôi còn phải hẹn hò với Cái mông đẹp nữa? Đã đến lúc tôi giải phóng cho anh ta. Tôi đi chơi với anh ta lần cuối. Liệu sau này anh ta có thể coi tôi như em gái được không? Nếu được như thế thì có lợi cho tôi quá. Tuy nhiên, tôi cảm thấy quý mến anh ta thật lòng. Nếu như không còn gặp gỡ, nếu như không còn quan hệ gì cả thì thật đáng tiếc. Thật ra chúng tôi chỉ là người dưng. Mọi thứ đều có quỹ đạo của nó, mọi sự vật đều có vị trí của nó rồi. Việc tôi cần làm là trả tất cả về chỗ cũ theo lẽ tự nhiên.

Đi ngang 1 cửa hàng truyện, tôi sà vào. Tôi bới rất nhiệt tình nhưng mà vẫn không thấy tập truyện còn thiếu.

- Vẫn không có tập 2, em đã tìm kiếm lâu lắm rồi mà không tìm nổi.

Cái mông đẹp cầm mấy tập truyện Candy lên rồi nói:

- Có khó gì đâu. Anh sẽ tặng em.

Lời hứa này, sự chân thành này lại khiến lòng tôi nhức nhối. Tôi cầm mấy cuốn truyện trên tay anh ta đặt xuống:

- Chuyện đó không cần phiền anh đâu ạ.

Đây là lần cuối rồi. Sẽ không có chuyện đó đâu. Đừng nói những chuyện ở tương lai, chỉ khiến cho tôi nuối tiếc.

Tối hôm ấy, tôi về ký túc viết kín trang giấy có chữ ký của Cái mông đẹp:

- Uống nước

- Uống nước

.....

Kiểu này có khi anh ta uống nhiều nước đến mức đêm không ngủ nổi vì tức bụng mất. Có khi còn phải ôm wc giữa đêm == Lẽ ra tôi có thể viết: "Ngừng theo đuổi Vũ Trang Vân". Nhưng tôi sợ nếu để khoảng trống trên tờ giấy của anh ta, 1 ngày nào đó tôi sẽ không kiềm lòng được mà tiếp tục lợi dụng anh ta. Tôi buộc phải dứt khoát chấm dứt mọi chuyện với anh ta.

Từ mai, cuộc sống của tôi sẽ không còn anh ta nữa. Cuộc sống vốn dĩ đã có quỹ đạo của nó rồi.

------------

Chapter 11: Nếu phải đánh đổi 1 tình bạn đẹp lấy 1 tình yêu qua đường, sống chết gì tôi cũng không đánh đổi.

Thời gian Cái mông đẹp ngừng theo đuổi tôi, Dì cho tôi ăn bơ, đúng là rất nhàm chán. Cũng may tôi còn có thằng đệ là Giải vàng. Thỉnh thoảng gặp nhau tám chuyện trên thư viện. Thỉnh thoảng buồn chán tôi rủ nó đi ăn ốc. Thỉnh thoảng nó rủ tôi đi chơi. Trên trường cũng thường xuyên chạm mặt nó. Noel, chẳng có ai thèm ngó ngàng đến tôi cả. Chẳng lẽ lại tự sướng 1 phát, viết vào trang của đầu gấu trường tôi, lệnh cho anh ta mang hoa đến ký túc tặng tôi. Xời ơi, thôi khỏi đi. Nói gì thì nói, anh ta chẳng bằng 1 góc Cái mông đẹp. Đi với anh ta chẳng khác nào bị r@pe cả. Thôi thì lại nằm trong ký túc tự kỷ với đống film sến sụa vậy. Hôm nay là sinh nhật Dì, tôi cũng đã đan 1 chiếc khăn len để tặng Dì rồi mà chưa có dũng khí để đưa. Tôi nhét vào trong cặp chéo. Hoa rơi hữu ý, lưu thủy vô tình. Thôi kệ đi, quăng xuống sông cho cá nó rỉa. Thế là nhẹ đầu chứ gì. Cố chấp chỉ thêm đau khổ, mà có khi lại làm người ta khó xử.

Vừa mới mở laptop lên xem được nửa tập 1 thì có chuông điện thoại reo. WC. Ờm, tôi đã lưu lại số thằng đệ là WC. Nó hồ hởi bảo tôi:

- Chị em mình đi chơi đi.

Quái. Nó có 1 list em xinh tươi xếp hàng, sao lại ngó ngàng đến tôi trong 1 ngày như thế này. Thôi thì cũng đang chán quá đây, tôi xỏ dép, mặc quần áo chỉn chu, đi chơi cùng nó. Tôi vận 1 chiếc áo dạ màu đỏ, chiếc quần legging đen và đôi boot màu đen. Đi chơi với thằng nhóc này cũng không cần cầu kỳ lắm, đẹp vừa phải là ổn rồi. Nhìn tôi khá ấm áp, nổi bật và dễ thương. Không hẳn là xinh nhưng hơi bị lung linh. Thằng nhóc lôi đâu ra xe SH bảo tôi lên, tôi nhìn nó chần chừ. Sinh viên thôi mà, còn bày đặt S với chả H, ra oai với ai đây. Nó bảo:

- Em được giải vàng nên được thưởng 1 số tiền lớn. Mua SH xài cho biết thôi mà.

Tôi leo lên xe nó, bám lấy đuôi xe. Nó lái xe cũng chậm rãi và cẩn thận lắm. Tôi với nó đến nhà thờ lớn, cơ mà đông quá, chen chúc thế nào mà suýt nữa thì tôi bẹp rúm mặc dù đã có thằng nhóc đi trước dọn đường. Lát sau, thấy tôi có vẻ không thoải mái, nó cầm tay tôi lôi ra khỏi nhà thờ.

- Thôi mình đi uống cà phê đi.

Tôi đâu có thích cà phê. Hic. Nhưng mà nghe Giải vàng PR là quán này có cả nhạc nhẽo. Thôi cũng được.

Tôi đứng bên ngoài nhà thờ, đợi thằng đệ đi lấy xe. Vài đợt gió lạnh thổi qua, hất tung mái tóc tôi. Không hiểu sao tôi cảm thấy cô đơn đến vậy. Tôi bỏ điện thoại ra, cài tai phone, phát bài Melancholy rồi lẩm nhẩm hát theo:

Những hạt mưa đầu mùa mang kí ức xưa từ dĩ vãng,

Những điều còn thầm kín đã vùi sâu trong nỗi đau...

ĐK: Tình thắm mấy cũng nhạt nhòa,

Dù tiếc mấy cũng đi qua.

Chẳng bão tố, chẳng phong ba, tự mình nên cách xa...

Nghìn năm sau vẫn còn chờ

Tình đã vỡ, ngỡ cơn mơ.

Dù nỗi nhớ chỉ còn vang những âm thanh buồn...

Bất giác, tôi ôm lấy chiếc cặp chéo đựng chiếc khăn đã đan tặng Dì. 1 dáng người lướt qua tôi, sao mà giống Dì đến thế. Cái dáng vẻ lặng lẽ, đơn độc ấy đã quá quen thuộc với tôi rồi. Tôi chạy theo níu lấy cánh tay anh ta:

- Thầy Chung.

Anh ta quay lại nhìn tôi, tôi hụt hẫng buông ra. Anh ta không phải, gương mặt này không phải. Chỉ là dáng dấp hơi giống thôi. Tôi cúi đầu xin lỗi. Anh ta nhìn tôi cười rồi bước vội. Hic. Màu sắc răng anh ta thật khó coi, chắc chắn là nghiện thuốc lá nhiều năm. Tôi bị bệnh supper soi trong mọi hoàn cảnh mà lại ==. Tại sao 1 người như thế này lại có dáng vẻ giống Dì đến thế. Trông xa thì tưởng nàng Kiều / Lại gần mới biết người yêu Chí Phèo. Người ấy của tôi, dáng vẻ đơn độc mà kiêu hãnh, lúc cười thì đẹp mê hồn.

Tự nhiên tôi thành đứa ngân ngơ, đứng giữa đám đông đang chen chúc mà cảm giác như mình đang ở trên 1 đảo hoang. Rất cô đơn... Ước gì có người ấy ở đây...

Vừa lúc đó có 1 người nhẹ nhàng đặt chiếc mũ bảo hiểm lên đầu tôi và cài dây. Gương mặt chăm chú ấy khiến tôi cảm thấy ngường ngượng. Tôi đưa tay lên tự cài dây mũ thì thằng đệ cũng cài xong giúp tôi rồi. Tôi lại leo lên xe nó. Lần này nó bảo tôi:

- Chị bám chắc vào nhé. Em phóng nhanh đấy.

Tôi chưa kịp phản ứng thì nó đã phóng vù vù. Buộc tôi phải bám vào eo nó, có lúc rẽ gấp quá đành ôm nó. Cảm giác phóng nhanh rất là phê. Tôi dường như quên hết muộn phiền. Thảo nào mà Vy thích đua xe thế. Lúc xe dừng, tôi xuống xe, đứng mắng vốn:

- Nhóc tính lợi dụng chị đấy à. Lần này chị tha, lần sau thì biết tay chị nghe chưa.

Thằng nhóc cười nhe hết cả răng ra.

Quán cà phê không đông khách lắm. Việc đầu tiên khi bước vào quán là soi. Tôi bị mắc bệnh nghề nghiệp là nghề soi mà lại ==. Tôi ấn tượng nhất là 1 đứa con gái mặc trong bộ váy đỏ rất đẹp mắt, trên viền cổ còn đính kim sa óng ánh. Nhỏ đó đang ngồi 1 mình, nhìn rất xinh xắn và hơi kiêu kỳ. Học sinh mà đã có Samsung Galaxy xài, chắc là tiểu thư nhà giàu có. Tôi hất hàm thách thằng đệ.

- Đố em xin được số điện thoại em ý.

Thằng đệ nhìn sang phía em gái ấy rồi lại nhìn tôi:

- Để làm gì chứ? Em đâu có rảnh.

Tôi khích tướng:

- Chị thấy ngoại hình của em không bằng người ta. Không đủ tự tin chứ gì.

Ngay lập tức, thằng đệ đứng dậy, mặt lạnh tanh đầy tự tin. Nó cởi áo khoác đặt xuống chỗ ngồi, chỉnh lại cặp kính toan bước đi. Tôi vội vàng níu tay nó lại và thì thầm vào tai nó:

- Nhớ hỏi giúp chị xem cái váy đấy mua ở đâu nhé.

Nó hơi sững người lại, rồi nó mỉm cười bước đến chỗ em gái váy đỏ. Qủa thực dáng người Giải vàng khá đẹp, mặc sơ mi body, quần thô vừa đơn giản, lại vừa tôn dáng. Mái tóc húi cua cộng thêm cặp kính khiến nó vừa có vẻ phong trần, lại vừa trí thức. Nó bị lợi dụng, và nó vui vẻ chấp nhận.

Tôi giả vờ thờ ơ nhưng đôi lúc vẫn đánh mắt sang xem tiến độ đến đâu rồi. Lạy chúa, thằng nhóc với con bé nói chuyện sởi lởi như bạn 10 năm chưa gặp vậy. Chắc phải gọi nó là thiên tài tán gái bẩm sinh quá ==

Lát sau thằng đệ trở về chỗ tôi ngồi, chìa tờ giấy ra trước mặt tôi:

- Đây là số điện thoại. Còn đây là địa chỉ shop mua váy. Lúc nào em đưa chị đi mua.

Tôi cười hớn hở cầm lấy, chỉ kịp xem lướt qua thì nó đã rụt lại ngay.

- Chị có lợi thật đấy. Hậu ta em cái gì đã chứ.

Tôi lườm nó:

- Thế em muốn gì nào?

Nó cười gian xảo:

- Hát tặng em 1 bài đi. Bằng cả trái tim của chị.

Ơ hơ, chơi gì mà khó thế. Tôi chỉ giỏi hát tình ca, mà làm gì có bài tình ca nào của chị dành cho em. Hay là tôi tặng nó bài Tình bạn. Tôi đang đăm chiêu suy nghĩ thì đã thấy nó đứng dậy:

- Thôi để em tặng chị vậy.

Nó lên đăng ký bài rồi ngồi hát: Yêu em. Tôi lại say sưa lắng nghe từng điệu nhạc, từng lời hát. Có thể nói nó hát còn hay hơn cả ca sĩ đã thể hiện bài này. Chất giọng hay hơn, tâm trạng hơn. Từng câu từng chữ cứ như nó đang hát dành cho tôi vậy.

Bằng tất cả những gì anh có, bằng cả yêu thương...dù dấn thân vào ngục tối.....Yêu thôi cứ yêu thôi, em là ánh sáng....xin em gần lại bên anh...đừng rời xa anh.......

Nó vừa hát vừa nhìn tôi, ánh mắt rất dịu dàng. Tôi thấy ngại lắm à. Tôi cố tình tránh né ánh mắt của nó. Chắc nó đốn đổ hàng đống gái theo cách này rồi. Nhưng mà chị già rồi nó cũng phải biết thương chị chứ. Đằng này, trẻ không tha, già nó cũng chẳng thương ==

Lúc về tôi bảo nó:

- Này. Em đã từng thích ai 1 cách nghiêm túc chưa?

Nó hơi ngỡ ngàng nhưng ngay lập tức trả lời tôi:

- Chị hỏi hay nhỉ. Chị nói cứ như em là thằng đểu ấy.

Thằng nhóc khiến tôi mắc cười không chịu được. Nó nói cứ như là nó oan lắm ấy. Tôi cười giòn tan rồi tiếp tục "ca ngợi" nó:

- Ơ. Chị nói thật mà. Chắc em chưa bao giờ tán tỉnh ai mà thất bại đâu nhỉ.

Nó khẽ cau mày, ra vẻ đang suy nghĩ xa xôi lắm:

- Chưa. Nhưng em sợ là sẽ có. Tán 1 người đã có tình cảm với người khác sẽ khó khăn lắm chị nhỉ?

Có vẻ như nó đang nói thật. Không ngờ thằng nhóc này cũng gặp khó khăn trong tình cảm cơ đấy. Tôi cười buồn bảo nó:

- Nếu khó thì bỏ đi em à. Đời còn dài, gái còn nhiều, việc gì phải đâm đầu vào bụi rậm.

Đấy là tôi suy luận từ bản thân tôi mà ra. Cả tôi cả Duyên, cứ tưởng rằng chân thành thì sẽ được đáp lại. Suy nghĩ quá ngây thơ nên mới phải đau lòng như thế.

Đi qua khu nhà Dì tự nhiên lòng tôi thắt lại. Hôm nay không biết có ai chúc mừng sinh nhật Dì không. Tôi lại tự cười mình. Tôi lo xa quá rồi, chắc chắn là có quà của Duyên, Duyên đã cẩn thận chuẩn bị quà cách đây 1 tháng. Tôi bảo Giải vàng:

- Đợi chị 1 lúc được không?

Nó dừng xe cho tôi xuống. Tôi đi loanh quanh rồi lén lút đến trước cửa nhà Dì. Hay thật, căn nhà tối om. Chắc không phải đang đi chơi với em nào chứ. Dù sao thì tôi cũng vẫn muốn tặng Dì món quà này, chẳng mong cầu được đáp lại tình cảm. Hi vọng chiếc khăn này sẽ giữ ấm cho Dì trong những ngày đông giá. Như thế tôi cũng được an ủi phần nào. Với lại không tặng Dì thì tôi cũng không biết tặng ai.

Tôi nhét món quà vào sau xong sắt cửa. Đột nhiên đèn xe máy sáng choang, chiếu thẳng vào sau lưng tôi. Tôi giật mình, nhịp tim tăng đột biến cứ như là đi ăn trộm bị bắt quả tang. Tôi quay ra, cố gắng cười hồn nhiên nhất có thể, trong đầu cố phịa ra lý do gì đó lấp liếm mục đích thật. Cơ mà trước mặt tôi không phải là Dì mà là Giải vàng. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Tôi lại gần đẩy nhẹ vào vai nó:

- Em dọa chết chị rồi.

Nó nhìn về phía song sắt cửa, gương mặt khẽ tỏ vẻ đăm chiêu:

- Em thấy hành tung của chị mờ ám nên đi theo. Không ngờ.

Tôi nhanh nhảu năn nỉ nó:

- Giữ bí mật cho chị nhé. Chuyện này không phải chuyện đùa đâu.

Nó không cười, nó im lặng 1 lúc cứ như đang nhiều tâm sự lắm. Rồi nó bảo tôi:

- Nói yêu đơn giản thôi mà. Chị việc gì phải làm thế này.

Tôi xua tay bảo nó:

- Đơn giản với em thôi. Với chị thì khác.

Nó hơi thất vọng, ngữ điệu trở nên nặng nề:

- Chị không hề phủ nhận. Là yêu thật phải không?

Tôi hơi bất ngờ trước câu hỏi của nó. Hóa ra lúc nãy nó test tôi. Đáng lẽ tôi nên lấp liếm khôn khéo hơn: "Yêu đâu mà yêu. Chị chỉ muốn tặng quà để cảm ơn thôi mà."

Nó cũng chả bắt bẻ tôi nữa, nó đưa tôi về. Tôi không biết nó đang nghĩ gì, chỉ thấy nó im lặng cả đoạn đường đi.

---------------

2 tuần sau, thằng nhóc lại rủ tôi đi tiệc. Tôi mặc váy, đi boot, khoác thêm 1 chiếc áo dạ dáng dài và trang điểm nhẹ. Thỉnh thoảng khùng khùng, tôi cũng trang điểm, mặc dù chẳng phải là trang điểm để cua trai. Dù cho cả thế giới này không ai yêu mình, thì mình cũng phải yêu lấy mình chứ. Lúc nào cũng phải tự tin mà ngẩng mặt nhìn đời. Độc thân kiêu hãnh là phải thế.

Tôi xuống dưới đợi 1 lúc thì Giải vàng cũng đậu xe ngay trước mặt tôi. Thằng nhóc đứng nhìn tôi 1 lúc, hình như cũng hơi bất ngờ trước nhan sắc của tôi.

- Hôm nay là sinh nhật em.

Trời ạ. Ngại quá là ngại. Chơi với nhau lâu thế mà tôi chả biết sinh nhật nó là ngày nào. Tôi chưa có quà gì tặng nó cả.

Tôi dò hỏi:

- Em thích quà gì? Chị sẽ tặng em sau được không?

Nó cười ranh mãnh:

- Qùa em thích đơn giản lắm. Lát nữa sẽ nói với chị.

Tôi ngồi lên xe, cười tươi nịnh nó:

- Ngày sinh của em đẹp nhỉ. 10/01 cơ đấy.

Thằng nhóc vênh mặt tự hào:

- Dĩ nhiên. Tháng 1 là tháng sinh của những thiên tài đấy chị à. Còn số 10 rất hợp với con người hoàn hảo như em.

Nó lại cười giòn tan. Chẳng hiểu sao tôi thích cách cười của nó thế. Luôn luôn là nhe hết hàm răng trắng bóng ra, âm thanh thì cực kỳ sảng khoái, khiến cho người nghe cũng cảm thấy thoải mái theo.

Đúng là tôi có đọc 1 bài báo viết về các thiên tài tháng 1, nhưng cái thái độ tinh tướng này khiến tôi xốn con mắt thật. Tôi nịnh nhầm người rồi ==

Nó tổ chức sinh nhật ở 1 quán karaoke lớn. Thằng nhóc này lắm bạn thật. Kiểu người như cậu ta đúng là khiến cho người khác muốn gần gũi, muốn giao lưu. Suốt buổi sinh nhật, nó tiếp bạn bè nhưng vẫn ngồi cạnh tôi. Bạn bè nó cứ nhìn tôi rồi lại quay sang nhìn nhau thì thầm to nhỏ. Có đứa còn giơ ngón cái ra dấu, gật đầu cười với nó. Tôi xuất hiện ở chỗ này hơi lạc loài thì phải. Tôi chọn 1 bài hát, hát cho đỡ buồn. Chất giọng của tôi hợp với những bài buồn, và chỉ có những bài hát buồn mới khiến cho tôi hát bằng cả trái tim. Không biết liệu đó có phải là điềm báo chuyện tình cảm của tôi không bao giờ suôn sẻ và kết thúc chắc chắn sẽ buồn thảm hay không. Tôi chìm đắm trong lời hát và buông thả cảm xúc của mình vào đó:

Tìm nơi hạnh phúc mỉm cười, trọn đời yêu thương cùng người.

Giấc mơ không chỉ là những tiếc nuối ngày nào.

Sẽ cùng nhau đi chung lối, tự tình yêu đi qua đêm tối.

Để những hạt mưa mùa đông đừng mang thêm buốt giá.

Hát xong tôi đặt mic xuống bàn, tôi mới để ý không khí xung quanh đang trùng xuống thật ==. Hôm nay là sinh nhật thằng đệ mà tôi lại hát 1 bài hát buồn như đưa tang. Thật ngại quá đi. Tôi lén nhìn thằng đệ, gương mặt nó đầy cảm xúc. Bạn bè nó cũng vậy, hình như vẫn bị lời hát và chất giọng của tôi làm cho ngơ ngẩn cả rồi ==. Đến khi màn hình hiển thị bài hát tiếp theo thì mới nghe được tiếng vỗ tay ầm ĩ.

1 thằng nhóc lại gần Giải vàng, 2 đứa cầm cốc bia chúc nhau. Thằng oắt này ghé tai Giải vàng nói "nhỏ" mà cứ như cố tình để tôi nghe rõ mồn một:

- 2 chị em đẹp đôi đấy. Chúc mừng mày, cố mà thi bằng lái máy bay đi nhé.

Giải vàng cũng chả giải thích, nó vừa gãi đầu vừa cười, cầm cốc bia lên uống.

Cái gì mà đẹp đôi ==. Mấy thằng nhóc này nghĩ đi đâu mất rồi. Chẳng lẽ cứ 1 nam 1 nữ chơi với nhau thì ắt hẳn phải là tình yêu à. Tôi với thằng đệ bất quá cũng chỉ giống như cặp đôi hoàn cảnh, lúc buồn chán thì rủ nhau làm bạn thôi mà. Tôi mà yêu nó á. Nó mà yêu tôi á == Mấy thằng oắt này khiến cho tôi nuốt miếng nước mà cũng mắc nghẹn ở cổ họng. == Sỉ nhục quá chừng.

Lúc sắp tan tiệc, tôi lại gặng hỏi nó:

- Em thích quà gì. Mai chị tặng em nhé.

Nó ghé tai tôi bảo:

- Em thích Vũ Trang Vân.

Nói xong nó không cười. Dưới ánh đèn mờ, tôi thấy nó nhìn tôi rất nghiêm túc. Thế mà tôi chả có cảm giác gì cả ngoài sự ái ngại. Tự nhiên tôi cười phá lên, vỗ vai nó:

- Thế em muốn gì ở Vũ Trang Vân nào? Chị có 3 cái váy trắng đắt tiền, 1 cái điện thoại Nokia, 1 cái laptop Lenovo và 1 đống truyện tranh.

Nó vẫn nghiêm túc nhìn tôi:

- Em thích trái tim Vũ Trang Vân.

Thế này thì khó xử lắm nha. Nếu nó đùa thì còn dễ, chứ nếu nó thật lòng mà nói thế thì tôi chả biết phải làm thế nào cả đâu. Đột nhiên nó cũng cười phá lên:

- Qùa hôm nay em cho chị nợ. Sau này nói tiếp nhé.

------------

Trên giảng đường, bạn bè không thấy Cái mông đẹp xuất hiện nữa thì thi nhau hỏi tôi:

- Anh BMW dạo này sao không theo đuổi cậu nữa?

Tôi xua tay cười xuề xòa:

- Anh ấy gặp được người đẹp chân dài, ngực bự hợp với anh ấy rồi.

Vừa lúc thì Dì cũng bước vào lớp. Tôi rất thất vọng vì Dì không dùng chiếc khăn tôi đã bỏ công ra đan cả tháng trời. Không khéo quăng ra sọt rác rồi. Nhưng mà Dì lại sử dụng món quà của Duyên. Hụt hẫng lắm, nhưng cũng chẳng sao cả. Những thứ vốn dĩ không thuộc về tôi thì mãi mãi không phải của tôi. Cái mông đẹp không phải, Dì cũng không. Có nuối tiếc thì cũng đến thế mà thôi. Đối với Dì tôi chẳng vồn vã, cũng chẳng lạnh nhạt. Chỉ đơn giản là đối diện như thầy trò.

-------------

Mùa xuân,

Tôi vu vơ nhìn ra ngoài cửa lớp. Cái se lạnh và ẩm ướt của mùa xuân cùng 1 chút ánh nắng le lói khiến cho vạn vật đều trở nên tươi mới. Chúng tôi vừa kết thúc kỳ nghỉ Tết và uể oải bước vào học kỳ mới. Tết năm nào cũng thế, tôi có cảm giác mình tăng cân thêm 1 chút, và gương mặt cũng đầy đặn trọn trịa hơn. Có lẽ là nhìn dễ thương hơn 1 chút. Con gái phải đầy đặn, có da có thịt thì mới đẹp, mới có sức sống. Tôi ngồi quay bút chờ đến giờ học. Sắp đến tiết của Dì. Thật ra cũng không cần thiết phải được sở hữu, chỉ cần hiểu rõ mình là ai, nhận thức được vị trí của mình và hài lòng với nó, tôi vẫn có thể âm thầm nhìn theo người ta cùng với 1 niềm vui nho nhỏ mà không cần đòi hỏi. Thật ra, đơn phương cũng không tồi.

Lát sau, giảng viên bước vào lớp, không phải là Dì, lại khiến sóng lòng tôi trỗi dậy. Cả tiết học tôi không thể tập trung. Rút cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Liệu có phải Dì lại gặp scandal không? Giờ giải lao tôi không thể chờ được nữa, tôi chủ động hỏi Duyên:

- Dì lại có chuyện à cậu?

Duyên lặng nhìn tôi, đôi mắt Duyên buồn thăm thẳm:

- Ừ... Bố anh ấy mất... Cậu có muốn đến viếng với tớ không?

Tôi đờ đẫn cả người. Dì đang phải đối diện với chuyện khủng khiếp như vậy. Còn tôi lúc nào cũng suy nghĩ linh tinh rồi đoán bậy đoán bạ, rồi lại hờn, lại trách, lại tủi thân.

Tôi gật đầu:

- Lát nữa hết giờ mình đi luôn nhé.

Tan học, tôi với Duyên cùng lên chiếc xe camry mà Duyên nhờ người mang tới. Duyên lái xe còn tôi ngồi cạnh. Chơi với Duyên rất lâu tôi mới biết gia đình Duyên giàu lắm. Ở kí túc, Duyên có lối sinh hoạt giản dị và thái độ ứng xử hòa nhã nên chẳng ai biết nhà Duyên rất giàu. Có lẽ Duyên vào kí túc là để chứng minh cho Dì thấy người khác chịu khổ được thì Duyên cũng chịu được. Duyên đích thực là rất yêu Dì. Duyên làm mọi việc chỉ để chứng minh tình yêu ấy. Duyên biết nhiều thông tin được bảo mật là vì thầy hiệu trưởng là bạn của bố mẹ Duyên.

Nhà Dì ở Hưng Yên, có 1 đoạn đường đang làm không thể đi ô tô được mà phải đi bộ, rất bẩn thỉu và lầy lội. Vậy mà Duyên vẫn chẳng hề quản ngại. Gia đình Dì cũng được gọi là khá giả. Ấy thế mà Dì lao vào kiếm tiền như 1 cái máy, có lẽ là vì người cha đang bệnh. Nghe Duyên kể tôi mới biết bố Dì bị suy thận, phải chạy thận nhân tạo nhiều năm rồi. Dì luôn phải nỗ lực kiếm tiền để trang trải chi phí chạy thận cho bố, đồng thời tích cóp tiền để phẫu thuật thay thận cho bố. Nhưng ngày phẫu thuật chưa đến thì bố Dì đã qua đời. Có lẽ Dì đau đớn lắm.

Tôi lặng nhìn Dì lúc này, nét buồn u uẩn, đầy tang thương khiến cho Dì nhìn rất đàn ông, rất trách nhiệm. Dì mặc áo tang đứng cạnh bàn thờ và vong linh cha, thỉnh thoảng lại đưa tay lên dụi mắt, đôi mắt Dì đỏ hoe. Không hiểu sao tôi rất muốn lại gần và ôm lấy người ta. Tôi rất ân hận vì thời gian vừa qua tôi nhiều lần thầm chửi rủa người ta là kẻ máu lạnh. Tôi cũng rất ân hận vì đã không ở bên người ta chia sẻ khó khăn với người ta, tôi cứ bo bo sống với những cảm xúc của bản thân mình, chưa bao giờ muốn mình phải chịu thiệt thòi.

----------------

Sau đó, tôi tự nhủ với bản thân, tôi phải sống khác, tôi sẽ giống như Duyên, vứt bỏ hết tự cao xuống. Tôi sẽ biểu đạt tình cảm của mình, dù cho có được đáp lại hay không.

Buổi chiều, tôi lang thang ở sân trường, tôi không muốn về ký túc. Sự nhàn nhã này, sự yên bình này đích thực khiến cho tôi buồn lắm. Vẫn là cảm giác cô đơn trống trải của ngày nào. Vẫn là không có gì trong tay hết. Bỗng nhiên tôi cảm giác có ai đó đang ở rất gần.

Ngẩng đầu lên thì thấy Dì đang đi ngược hướng với tôi. Dì không nhìn tôi, rất lặng lẽ lướt qua tôi. Nhịp tim tôi lại 1 lần nữa hỗn loạn, rồi trong giây phút Dì lướt qua tôi, tôi như muốn vỡ òa trong đau khổ. Tôi có lỗi lầm gì mà lại đối xử với tôi như thế? Tôi chỉ muốn lại gần, hiểu và cảm thông thôi. Tôi đâu có bắt người ta phải chịu trách nhiệm với tôi, phải yêu tôi. Cớ sao lại dựng lên 1 bức tường vô hình kiên cố đến vậy?

Cái cảm giác cô đơn như muốn nuốt chửng tôi, như thôi thúc tôi nắm lấy tay Dì. Nhưng lý trí của tôi lại nhắc tôi rằng, để anh ta đi. Đối với anh ta tôi có là cái cóc khô gì đâu.

Đột nhiên cơ thể tôi run bắn khi có 1 bàn tay cầm lấy tay tôi. Dì vừa lướt qua thì dừng lại, cầm lấy tay tôi. Ấm quá. Bàn tay to và vững vàng ấy, đây là lần đầu tiên tôi được nắm lấy.

- Tôi muốn cảm ơn em vì đã đến viếng cha tôi.

Tôi thấy lúng túng lắm rồi. Chỉ là cảm ơn thôi mà, sao phải cầm tay cầm chân. Ngại chết đi được, nhưng cũng sướng chết mất thôi. ==

Giọng nói của Dì cất lên rất trầm:

- Tôi sắp đi du học rồi, học tiến sĩ bên Pháp. Em sẽ đợi tôi chứ?

Tôi shock, đây có phải là 1 lời tỏ tình hay không? Trong chốc lát tôi lâng lâng như ở trên mây, thậm chí là quên luôn hình ảnh người bạn thân của mình đã đau khổ bao nhiêu.

- Nhưng mà, em ... rất... bình thường.

Dì chạm nhẹ vào vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói rất nhẹ nhưng chắc nịch:

- Không. Em rất sinh động.

"sinh động" chứ không phải "xinh đẹp" ạ. Tôi chưa từng thấy ai tán gái kiểu này. == Tôi bẽn lẽn hỏi nhỏ:

- Khi nào thầy...anh đi?

Gương mặt Dì giãn hẳn ra. Hình như nãy giờ Dì rất căng thẳng. Dì bảo tôi:

- Ngày mai.

Tôi hơi giật mình. Ngày mai bay rồi mà hôm nay mới nói với tôi. Có lẽ Dì cũng không nắm chắc phần thắng nên lưỡng lự đến tận bây giờ. Trong tình cảm, ai cũng là kẻ ngốc. Dì nói rằng sau cuộc thi ấy, Dì đã rất muốn rút ngắn khoảng cách với tôi. Nhưng đột nhiên Dì thấy tôi hẹn hò với Cái mông đẹp, lại còn cố tình lảng tránh Dì. Dì cũng đã chơi vơi rất nhiều, không hiểu nổi tình cảm của mình: ghen tuông, thất vọng, buồn bã, và cả coi thường tôi. Và rồi Dì đè nén nó xuống, điều Dì quan tâm hơn là người cha đang bệnh. Thế là Dì quay về với cuộc sống vốn có của mình, làm việc và làm việc. Rút cuộc cũng đủ tiền để phẫu thuật cho cha. Tiếc rằng ngày ấy chưa đến thì cha Dì đã qua đời. Khi mới ra trường, Dì từ chối du học là vì người cha đang bệnh. Học xong thạc sĩ cũng vậy. Không ngờ Dì lại là người bị ràng buộc, thậm chí là bị trói chặt bởi tình thân. Hiện tại, dù đau khổ nhưng Dì đã có thể bước trên con đường của mình.

Anh đưa tôi về ký túc. Bây giờ là tháng 3, hoa sưa nở trắng tinh 1 góc trời. Ký túc xá Mễ Trì trở nên thơ mộng, đắm mình trong 1 chút hồn xưa. Chúng tôi đứng dưới gốc cây, nhìn nhau rất lâu, cầm tay nhau cũng rất lâu. Những bông hoa sưa nhỏ xíu rơi rơi trong gió, nhẹ nhàng, man mác, vương cả trên tóc tôi. Hoa sưa rất đẹp, vẻ đẹp giản dị mà kiêu sa. Lẽ ra lúc này tôi phải lâng lâng sung sướng vì cảm giác yêu và được yêu, nhưng không hiểu sao trong lòng lại chênh vênh đến vậy. Tôi không muốn xa anh, không muốn xa 1 chút nào. Nhưng tôi tự nhắc mình phải giống như đóa hoa kia, không tỏa hương ngào ngạt, nhưng bên trong vẻ yêu kiều, mong manh ấy là 1 sức sống mãnh liệt. Tôi cũng phải mạnh mẽ lên.

Như thế, xem như tôi đã nhận lời anh nhưng còn Duyên, tôi vẫn không biết phải làm thế nào. Mặc dù tôi đã muốn giấu, nhưng chuyện tôi trở thành bạn gái anh đã lan truyền khắp trường.

Hôm sau, tôi tiễn anh ra sân bay. Duyên không đi cùng. Mới yêu được có 1 ngày đã phải tiễn người ta đi thế này. Tôi cũng xui xẻo quá chứ. Biết được tương lai thế nào. Ngộ nhỡ sang bên kia, anh thiếu thốn tình cảm lại đổ rụp em xinh tươi nào đấy thì sao. Cơ mà tôi lập tức vững tin ngay. Cái mặt sắt này chắc không dễ dàng bị chinh phục thế đâu.

Trước khi anh lên máy bay, tôi vẫn là không biết phải nói gì, phải làm gì lúc này, hình như là thiếu thiếu cái gì đó. Đột nhiên, anh cúi xuống, hôn tôi. Toàn thân tôi mềm nhũn ra. Đúng là thiếu khúc này rồi. Cầm tay cũng cầm rồi, sờ ngực cũng sờ rồi (là tôi sờ anh ==), ôm cũng ôm rồi (cũng là tôi ôm anh ==) Có hôn là chưa thôi. Tôi say đắm trong nụ hôn đầu vụng về. Cả anh và tôi, đều rất vụng về. Xong xuôi, tôi đỏ hết cả mặt. == Làm nhiệm vụ xong rồi, thì cũng nên cho người ta đi thôi. Tôi cẩn thận quàng chiếc khăn lên cổ người yêu. Không phải tự hào nhưng chiếc khăn tôi đan tặng xét về màu sắc, kích thước đều rất hợp với anh.

Tôi cứ đứng nhìn theo chiếc máy bay cất cánh, lại là 1 nỗi cô đơn vô hình bao bọc lấy tôi. Là xa cách… là chờ đợi…Lúc trước thì bị ngăn cách bởi bức tường lạnh lùng. Bây giờ lại là khoảng cách địa lý xa vời vợi. Bất chợt trên mắt tôi có 1 giọt nước trong veo rơi xuống.

Chờ… đơn giản chỉ là chờ thôi mà…

"Paris ơi, xin hãy che chở cho người tôi yêu!..."

Chapter 12: Hình như tôi đã đánh đổi tất cả những người bên cạnh tôi để lấy 1 tình yêu xa xôi

Tôi thẫn thờ quay về ký túc, tôi vẫn chưa biết phải nói thế nào với Duyên. Tôi nhắn tin cho thằng đệ, rủ nó đi giải khuây, nhưng nó bảo nó bận mất rồi. Đến sân ký túc thì tôi gặp thằng đệ. Nó đang đi cùng 1 em xinh xắn, vừa thấy tôi, nó quay ngoắt sang ôm vai em gái kia. Tôi lại gần nó, cười ranh mãnh:

- Nhóc. Có người yêu rồi thảo nào bận thế.

Em gái kia cúi đầu bẽn lẽn. Thằng đệ quay sang nhìn tôi lạnh nhạt:

- Chị cũng thế thôi. Có người yêu rồi còn gì.

Tôi hơi ngại ngùng:

- ừ. Không ngờ người ta cũng thích chị. Qủa thật là rất hạnh phúc.

Thằng đệ hình như cảm thấy khó chịu. Nó bỏ đi luôn:

- Em bận mất rồi. Lúc khác gặp chị nhé.

Thế là nó quay lưng đi thẳng, bước chân gấp gáp như bị ma đuổi. Hình như nó giận tôi. Hic. Tôi mắc lỗi gì với nó sao? Tôi có hơi nghịch ngợm nhưng cũng đâu đến mức là ma quỷ hiện hồn ám nó mà nó sợ thế. Em gái kia vội vã chạy theo thằng nhóc, vừa chạy theo vừa gọi tên thằng nhóc, giống như con bé đang bị ruồng bỏ vậy. Sao tôi cảm thấy hụt hẫng thế này. Có thứ gì đó lại vừa tuột khỏi tay mất rồi. Tôi đứng dưới sân ký túc, đưa tay hứng từng đợt hoa sưa rơi xuống. Vẫn là hoa sưa, trong sáng, ngây thơ, nhẹ nhàng, bình yên thế, mà đối với tôi, nó lại dấu hiệu của xa cách, của chia ly.

Về đến phòng, tôi cũng thấy Duyên đang sắp xếp đồ đạc:

- Xin lỗi, nhưng tớ không có cách nào để đối diện. Tớ sẽ về ở với bố mẹ.

Tôi đờ đẫn ngồi xuống giường. Hình như tôi đã đánh đổi tất cả những người bên cạnh tôi để lấy 1 tình yêu xa xôi. Không được, tôi không muốn mọi chuyện lại kết thúc như thế này. Tôi nhảy vào nick YM của Duyên:

- Tớ nghĩ chúng ta cần nói chuyện.

Duyên ngồi trên chiếc giường tầng 2, tôi ngồi chiếc giường tầng dưới. Nhưng không đủ dũng cảm để nói chuyện với nhau, chúng tôi đành mượn YM để nói rõ. Duyên bắt đầu gõ:

- Cậu có chuyện gì giấu tớ phải không?

Tôi hơi bất ngờ trước câu hỏi này của Duyên. Chuyện tôi với Dì là 1 cặp đã lan truyền khắp trường rồi. Tôi còn chuyện gì giấu Duyên nữa đâu. Tôi nhanh chóng trả lời:

- Giấu? Ý cậu là sao?

Duyên gõ rất lâu, viết rồi xóa, xóa rồi lại viết, tôi hồi hộp chờ đợi, rồi cuối cùng những dòng chữ dài rằng rặc cũng được hiển thị trên màn hình laptop:

- Anh Phong đã theo đuổi tớ 5 năm. Đối với những người con gái khác, anh ấy rất lạnh nhạt, nhưng đối với tớ thì vô cùng chu đáo. Bỗng nhiên anh ấy theo đuổi cậu, nhất định là cậu đã giở trò gì đó. Anh ấy không phải hạng người có thể dễ dàng yêu thích 1 người mới quen. Chuyện đó có thể là không quan trọng, nhưng tớ không dám tin chỉ trong chốc lát, anh Chung lại trở thành người yêu của cậu. Tớ đã cảm nhận được điều bất thường từ lâu. Tớ đã chờ để cậu tự nói với tớ. Nhưng cậu vẫn là không chịu nói. Tớ cảm thấy như cậu đã làm gì đó, như là cố tình cướp tất cả mọi thứ từ tay tớ vậy.

Tôi ngẩn người ra. Vậy ra Trần Hùng Phong đã từng theo đuổi Duyên. Tôi đã lợi dụng Trần Hùng Phong, thậm chí còn cố tình để Duyên thấy. Tôi đã vô tình cướp từ tay Duyên, 1 cách trắng trợn.

Nói đến đây thì Duyên không nói nữa, tôi biết Duyên đang kiềm chế cảm xúc. Duyên không muốn phải khóc lúc này. Mà tôi đang ngồi giường tầng dưới, Duyên ngồi giường tầng 2, Duyên có khóc tôi cũng đâu có nhìn thấy. Mặc kệ, nhất định lần này phải thẳng thắn với nhau. Tôi muốn Duyên phải bùng nổ, nói hết mọi ấm ức trong lòng ra. Trách mắng nhau cũng được, cãi nhau to cũng được, miễn là có thể đụng đến được gốc rễ của vấn đề. Tôi cũng quyết định phải nói hết những cảm xúc mình đã giấu kín từ trước đến nay:

- Tớ xin lỗi, nhưng cậu nghĩ cảm giác của 1 cái bóng dễ chịu lắm sao? Hải Anh luôn nhìn cậu mà không bao giờ thấy tớ.

Duyên im lặng 1 lúc rồi YM cũng hồi âm tôi:

- Nhưng Hải Anh đâu phải của cậu.

Tôi lưỡng lự gõ rồi cũng enter:

- Anh Chung cũng không phải của cậu, tớ không cướp thứ gì của cậu cả.

Đấy là tôi tự bào chữa cho hành động của tôi, để lương tâm tôi được thanh thản, chứ tôi vẫn biết so sánh như thế quá khập khiễng. Không hiểu sao, gõ xong dòng này tôi lại chỉ thấy nặng nề hơn.

Duyên im lặng. Tôi cảm thấy sợ sự im lặng này. Lại là chiến tranh lạnh à. Nếu chiến tranh lạnh, vấn đề sẽ không bao giờ được giải quyết triệt để. Tôi cũng biết không thể so sánh 2 chuyện này với nhau được. Bất quá tôi với Hải Anh chỉ là ngắm nhìn từ xa rồi thầm mơ mộng, còn Duyên đối với Dì là tình yêu chân thành từ cấp 3. Hải Anh với Duyên cũng chưa từng thành 1 cặp, còn tôi đã nẫng tay trên tình yêu của đứa bạn thân. Thử hỏi làm sao không đau cho được.

Tôi chưa kịp giải thích mọi chuyện và kể về cuốn sổ hồng thì Duyên đã offline. Duyên cất laptop vào cặp.

Tôi chuyển vào ký túc là vì Duyên. Nếu có ai đó phải đi thì người đó là tôi chứ không phải Duyên. Sau những tổn thương này, tôi tự nhiên nghĩ: "Lẽ ra chúng tôi không nên làm bạn, đúng hơn là không nên là bạn thân."

Vy sắp xếp đồ đạc giúp Duyên, Vy chỉ thở dài rồi nói 1 câu:

- Chúng mày gàn bỏ mẹ. Vì trai mà xung đột đến mức này à.

Tôi đứng dưới gốc sưa lén nhìn theo chiếc Camry mà lòng nặng trĩu. Yêu 1 người là sai hay sao? Nếu được chọn lại, giữa bạn thân và tình yêu, tôi sẽ chọn điều gì? Tôi không biết, mà cũng không dám lựa chọn. Tôi ngồi xuống gốc sưa, tựa lưng vào gốc cây, nhắm mắt lại, để cảm nhận từng bông hoa đang rơi trên đầu mình, và để cảm nhận mùi hương nhè nhẹ của đất trời. Chống chếnh… thênh thênh. Chỉ là mọi thứ đã ra đi như chưa từng đến thôi mà.

Sau khi Duyên về nhà ở, tôi cũng chuyển ra khỏi ký túc để không phải nhìn thấy chiếc giường tầng 2, để không phải đối mặt với nơi mà chỗ nào cũng có dấu ấn tình bạn của chúng tôi. Trên lớp, tôi không dám nhìn thẳng vào Duyên. Duyên đi học bằng xe của gia đình, có hôm là tài xế đưa đi, có hôm là Duyên tự lái. Duyên ngồi trong xe, tóc búi cao, mắt nhìn thẳng, đầy vẻ cao sang lạnh lùng. Tôi càng nhìn Duyên như vậy tôi càng cắn rứt. Bởi vì trong nét phồn hoa đó là 1 bức tường cô độc bao bọc lấy Duyên, không ai có thể xâm phạm. Kể cả Hải Anh cũng tự ti mà không dám tiếp tục tấn công. Sau này tôi mới biết bố Duyên là giám đốc ngân hàng. Gia đình Trần Hùng Phong là bạn làm ăn. 2 bên có qua có lại, tương trợ lẫn nhau và cũng thầm có ý làm thông gia. Trần Hùng Phong theo đuổi Duyên, nhưng Duyên lại chỉ coi đó là anh trai. Trong lòng Duyên đã sớm ngưỡng mộ gia sư của mình. Đợt scandal, Duyên đã nài nỉ Trần Hùng Phong thôi kiện, nhưng anh ta không chịu. Anh ta nhất quyết phải bảo vệ em trai mình, đồng thời cũng là muốn dìm tình địch xuống bùn đen. Sau lần đó, Duyên đã chiến tranh lạnh với anh ta.

Chapter 13: Yêu mà không thể nói

Những ngày sau đó rất buồn,

Tôi với Duyên trở thành kẻ xa lạ. Còn Giải vàng thì mất tăm mất tích. Có lúc tôi đi dưới sân trường, bất chợt nhìn lên hành lang thì thấy Giải vàng đang đứng 1 mình, nhìn về phía tôi. Cả sân trường có mỗi tôi, chả nhìn tôi thì nhìn ai chứ, không phải tôi hoang tưởng đâu à ~~. Nhưng vừa thấy tôi nhìn nó, nó lập tức quay lưng bước vào giảng đường.

Sinh nhật tôi là ngày 4/4, nó cũng không đến. Nó gửi Vy mang đến cho tôi 1 món quà. Tôi mở ra xem, thì ra là chiếc váy đỏ mà tôi từng bảo nó xin địa chỉ shop. Chiếc váy nó tặng tôi vẫn còn mác. Trên mác in giá 300K. Kỳ cục thật, ai lại tặng quà vẫn còn giá tiền bao giờ ==. 1 lần lang thang internet, ghé qua mấy shop thời trang, tôi bắt gặp chiếc váy đỏ y chang, cũng là hãng ấy, nhưng giá tiền là 3M. Nó tặng tôi món quà đắt tiền như thế, tôi thật ái ngại khi đã nhận. Nó cũng thật tế nhị khi dán giá mác 300K. Tôi nhớ ra tôi vẫn còn nợ nó 1 món quà sinh nhật.

Tôi với Duyên chấm dứt, Giải vàng lánh mặt tôi. Vy cũng không còn thân thiết với tôi, vì Vy không muốn thiên vị bất kỳ ai. Người yêu tôi thì ở trên đất Pháp. Tôi chỉ có chiếc laptop làm bạn. Ngày ngày tôi chat chít tâm sự với người ấy. Lúc thì tôi tập trung học bài. Nếu để ình rảnh rỗi, tôi sẽ lại buồn. Mỗi lần chat với người ấy xong tôi rất nhẹ nhõm hẳn, mặc dù hầu như toàn tôi nói là nhiều. Tôi biết anh im lặng, nhưng rất quan tâm đến cảm xúc của tôi. Tôi đếm ngược từng ngày, mong anh về nước với tôi. Có đêm chat với anh xong, tôi nằm khóc. Trổng trải, cô đơn thực sự rất đáng sợ. Nhưng tôi chẳng thể lúc nào cũng làm phiền anh được, anh bận lắm. Tôi cũng nên bận rộn thì hơn.

-----------------

Tháng 5 là tháng của thi cử, là tháng của chia tay. Tôi lang thang trên sân trường mà sắc phượng cứ thiêu đốt lòng tôi. Thậm chí đi đường, nhìn thấy từng tốp học sinh vui vẻ bên nhau cũng khiến tôi hoài niệm quá khứ. Đã có lúc tôi với Duyên như hình với bóng, tôi chấp nhận làm cái bóng mờ để thân thiết với Duyên. Nhưng tình bạn cũng chỉ mong manh như thế thôi sao? Còn Giải vàng nữa. Tại sao cứ lánh mặt tôi?

-------------

Kết thúc mấy tháng hè, tôi là sinh viên năm cuối. Nhanh thật. Thời gian đúng là 1 sự phũ phàng. Nhưng thời gian qua đi cũng là khoảng cách giữa tôi và anh ngắn lại. Thu Hà Nội rất buồn, rất lãng mạn, rất chơi vơi.

1 lần trên trường tôi gặp Giải vàng. Tôi đã quen với chuyện có rồi mất. Nên việc mất đi 1 thằng đệ như Giải vàng cũng khiến tôi nhanh chóng quen được. Là nó xa lánh tôi, chứ không phải tôi xa lánh nó. Cũng chả sao. Đang lững thững bước trên sân trường thì thằng đệ đuổi theo tôi:

- Vũ Trang Vân.

Nửa năm trôi qua rồi. Tình nghĩa vẫn còn à? Nó muốn tôi phải thế nào? Lúc thì thân thiết với tôi thế. Lúc thì đối xử với tôi như người dưng. Tôi giả điếc bước tiếp.

Cơ mà nó đuổi kịp tôi, níu lấy cánh tay áo tôi giữ lại:

- Chị. Từ từ đã nào.

Tôi nhìn nó rất dửng dưng:

- Chị có quen hot boy như em à. Sao chị không nhớ nhỉ.

Thằng nhóc cười hối lỗi:

- Chị nói gì vậy. Em xin lỗi chị được chưa nào. Ai bảo chị có người yêu nhanh quá, làm cho em khó chấp nhận thôi.

Tôi đồng ý đi ăn chè với nó. Tôi hỏi về em người yêu của nó. Nó lắc đầu bảo là không phải. Nó bảo là yêu không phải đơn giản thế. Nó bảo nó thấy hối hận. Bình thường nó gặp đứa con gái nào hay hay là nó cũng buông lời tán tỉnh rồi. Mồm mép quá nên là rất nhiều em chết đứng chết ngồi. Cơ mà nó có xác định gì đâu. Không yêu, chỉ trêu cho vui thôi. Mà cũng có thể do nó nhanh chán. Khởi đầu thì thấy thú vị, nhưng đối phương nhanh đổ quá lại khiến nó chán. Chắc vì khiến nhiều người đau lòng quá nên bây giờ nó mới bị thất tình. Tôi nghe nó nói thế mà cười phá lên. Biết ân hận là tốt. Tình cảm là thứ dễ khiến con người ta tổn thương nhất. Bị lừa tình là 1 chuyện vô cùng tàn nhẫn. Nó quay sang nhìn tôi:

- Anh Chung đi học còn lâu mới về. Em phải trông chừng chị mới được. Biết đâu có cơ hội nước đục thả câu.

Tôi đẩy nhẹ vào vai nó:

- Thôi đi. Chị có ngoại tình cũng phải ngoại tình với người lạ. Chứ với em mà lộ ra thì chỉ có chết.

Đúng là tật xấu muôn đời khó sửa. Ban nãy còn bảo là ân hận, mà bây giờ đã mồm năm miệng mười "tán tỉnh" chị ngay được. Nhưng mà không sao, tôi chấp được hết. Tôi quý mến nó vì nó là bạn tốt của tôi. Thì cứ để cho nó tán tôi cho đỡ buồn đi.

Lâu lắm rồi mới nói chuyện với nó thoải mái như thế này. Từ đó tôi luôn có nó bầu bạn. Nó vẫn rất quan tâm, hay giúp đỡ tôi. Có lần tôi đang chăm chú làm bài, quay sang thì bắt gặp ánh nhìn của nó. Hình như nó ngồi yên lặng nhìn tôi rất lâu rồi. Vừa chạm ánh mắt tôi, nó lại quay đi chỗ khác, vui vẻ trò chuyện với đứa bạn ngồi cạnh. Tôi thấy con người nó tốt, rất muốn biết thật ra trong chuyện tình cảm nó là người như thế nào. Nếu như phải đổi 1 tình bạn đẹp thế này, lấy 1 tình yêu chơi bời qua đường thì tôi chẳng bao giờ đánh đối. Cũng may trước những câu tán tỉnh nửa đùa nửa thật của nó, tôi chưa hề lung lay ý chí, ngay cả khi tôi bị thất tình.

Tôi không hiểu tại sao thằng nhóc này mãi vẫn chưa yêu ai. Phải chăng có vấn đề về giới tính rồi == Cơ mà chắc không phải đâu. Người ấy của tôi cũng tận lúc học xong thạc sĩ mới yêu tôi cơ mà. Tôi bảo nó:

- Sao không yêu ai đi? Yêu vào thấy cuộc sống tươi đẹp hơn đấy.

Nó vẫn cắm mặt vào laptop, thờ ờ nói 1 câu:

- Nếu em có người yêu, chị sẽ rất cô đơn đấy.

Nó nói đúng. Ở hiện tại tôi chỉ có nó để dựa dẫm thôi. Nếu nó có người yêu, chắc tôi cũng không dám thân thiết với nó nữa. Tôi sợ người yêu nó sẽ hiểu lầm, sợ nó gặp rắc rối. Nếu nó có người yêu, chắc là tôi sẽ cảm thấy mất mát ghê lắm. Bây giờ, thậm chí về quê chơi với mẹ chồng tương lai, tôi cũng rủ nó về cùng. Chúng tôi về chơi chỉ với với tư cách là sinh viên của anh. Mẹ chồng tôi có gương mặt hiền lành, lại là giáo viên nên rất biết cách ăn nói, ứng xử. Thấy chúng tôi đến, lần nào mẹ anh cũng mừng mừng tủi tủi đón tiếp chúng tôi.

Tôi cũng quyết tâm phải học hành cho ra hồn. Tôi muốn Duyên thua tâm phục khẩu phục. Không muốn Duyên phải ấm ức vì đã bị 1 đứa nhan sắc thường thường, học hành lẹt đẹt nẫng tay trên. Mỗi lần có bảng điểm, tôi nhìn điểm của Duyên trước rồi mới lần mò xuống xem điểm của tôi. Cũng là 1 cách chiến tranh ngầm. Không có anh bên cạnh nhưng tôi có thằng đệ giúp đỡ tôi. Nó học sau tôi 2 khóa, nhưng chuyên ngành nó học rất đỉnh. Lúc nào có khúc mắc, chỉ cần ới nó là chuyện trở nên vô cùng đơn giản.

Tôi qua nhà thằng đệ học nhóm. Thằng nhóc này chập thật. Hồi trước nó chuyển vào ký túc, nó bảo ở 1 mình buồn lắm nên mới vào ký túc. Sau đó tôi chuyển ra ngoài ở, nó cũng chuyển về nhà. Nhà nó khá rộng và đẹp. Ở 1 nơi như thế này 1 mình có vẻ hơi hoang phí thì phải. Bố mẹ nó đều thường xuyên phải đi công tác nước ngoài, nên nó hay phải ở nhà 1 mình.

Tôi ngồi cạnh nó, bật laptop. Mang tiếng là đến học nhóm với nó, tôi thấy nick Dì online, thế là tôi lao vào chat với anh, chat đến cả nửa ngày, vừa chat vừa cười 1 mình như 1 con khùng. Đến lúc Dì bận phải lên trường tôi mới ngượng ngùng chào Dì. Tôi lại làm tốn thời gian của người ta rồi. Tôi cũng phải công nhận tính cách của tôi khìn khìn thật. Biết là người ta rất bận mà tôi cứ bắt người ta đều đặn gửi ảnh cho tôi mỗi tuần, để tôi xem mập ốm thế nào, có đẹp trai hơn tí nào không. Thậm chí tôi còn bắt chụp ảnh lúc cười. Nếu gửi ảnh cái mặt sắt cho tôi là tôi không chịu.

Tôi quay sang nhìn thằng đệ thì thấy nó đang chăm chú cắm mặt vào laptop.

Chán quá đi, ngồi gần nó cứ cảm giác như đang ngồi gần 1 con rô bốt ấy. Tôi bắt chuyện với nó:

- Chị vẫn nợ em 1 món quà sinh nhật, em thích gì chị tặng?

Nó rời mắt khỏi màn hình laptop, lắc đầu nhìn tôi:

- Thứ em thích chị không tặng được đâu

Cũng may nó không lẻo mép đùa cợi tôi: “Em thích trái tim chị” . Tôi tiếp tục hứa như đúng rồi:

- Chỉ cần chị đủ tiền mua được, chị nhất định sẽ mua tặng em. Hứa danh dự đấy.

Nó im lặng suy nghĩ 1 lúc rồi bảo tôi:

- Em muốn 1 nụ hôn.

Nói xong nó đưa mặt ghé sát mặt tôi, ánh mắt của nó sao lại có thể đầy cảm xúc thế kia. Theo phản xạ tự nhiên, tôi ngồi dịch ra 1 chút, nghiêng đầu né tránh. Nó hơi khựng lại:

- Nếu khó quá thì ôm thôi cũng được.

Nó vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt tôi, chẳng có vẻ gì là đang đùa cả. Tôi chết đứng như Từ Hải trước cái nhìn của nó. Nói gì thì nói, nó tuy ít tuổi hơn tôi nhưng khá đàn ông. Nó xích lại gần tôi, ánh mắt đê mê ấy khiến tôi không biết phải làm thế nào. Khi nó sắp choàng tay ôm lấy tôi thì tôi cũng kịp lắc đầu nguầy nguậy:

- Qùa khác được không? Chị không thể làm gì có lỗi với anh ấy.

Nó quay đi che giấu nỗi thất vọng rồi cười vang:

- Chán chị quá đi. Em từng tuổi này mà chưa được 1 lần ôm hôn con gái. Thế mà chị không chịu chiều em.

Tôi cầm cuốn sách lên, đập vào đầu nó:

- Xạo vừa thôi. Nói điêu trắng trợn thế ai tin em đây.

Nó tựa lưng vào ghế, nhắm mắt thở đều đặn rồi bỏ ra ban công hút thuốc. Lát sau nó quay vào ngồi học, còn tôi thì đầu óc để tận đâu đâu.

Tôi buồn chán cầm chiếc Nokia Lumia 800 của nó lên nghịch. Nhưng loay hoay chán chê cũng không mở nổi. Thằng nhóc này cần gì phải bảo mật ghê thế, bày đặt để password điện thoại cơ à. Hay nó tán tỉnh 1 list các em nên nó sợ người khác phát hiện. Tôi phải nắm thóp nó mới được. Tôi bảo:

- Này, password là gì? Chị mượn chị gọi về nhà với. Điện thoại chị hết tiền rồi.

Nó bảo:

- i want to kiss you

Tôi lườm nó:

- Nghiêm túc nào.

Gương mặt nó vẫn lạnh tanh, ra vẻ người lớn lắm:

- Thế chị nhập: I love vtv thử xem.

Ầy, thằng nhóc này đùa gì mà dai thế. Mã pin thì làm gì mà toàn chữ thế được. Tôi tỏ vẻ ngơ ngác nhìn nó:

- Vtv là Vũ Trang Vân à? Chị cũng vậy, chị cũng love Vũ Trang Vân.

Nói xong tôi cũng cười giòn tan. Để đối phó với chị thì trình độ của chú còn non lắm em à.

Nó mất hứng, dán mắt vào laptop:

- Chị nhập: 10010404 là được.

Tôi gõ đúng dãy số nó vừa đọc. Khi khóa được mở thì tôi ngỡ ngàng nhìn màn hình. Sao lại có thể như thế chứ. Hình nền là hình tôi đang ngủ trên thư viện. Trời ơi, sao lại đẹp dã man như vậy. Đôi môi khép hờ hững, tôi ngủ ngon lành, gương mặt dịu dàng, hiền lành, ngoan đạo như công chúa ấy. Tôi mà cũng có lúc xinh đẹp đến thế sao ==. Mặc dù hình ảnh này chụp đợt chúng tôi mới thi xong, gặp Giải vàng trên thư viện lần đầu tiên. Thời điểm đó rõ ràng nhan sắc của tôi héo hon, tàn tạ nhất. Ấy thế mà lại có khoảnh khắc đẹp thế này sao. Tôi chẳng bao giờ ngắm được mình trong gương lúc ngủ, nên tôi chẳng biết tôi lại có lúc đẹp 1 cách hút hồn đến thế. Tôi cuống quýt bảo nó: "Bắn cho chị hình này đi. Chị gửi cho anh Chung. Xinh đẹp thế này cơ mà".

Giải vàng hơi khó chịu, giật luôn điện thoại khỏi tay tôi:

- Cái này là của riêng em. Không cho ai được.

Tôi vẫn nài nỉ nó:

- Nhưng là hình chị cơ mà.

Ơ, hình của tôi, mà lại làm hình nền điện thoại của nó? Tôi im lặng 1 lúc rồi ái ngại hỏi nó:

- Sao em lại lấy ảnh chị làm hình nền?

Nó im lặng, chẳng giải thích cũng chẳng tỏ thái độ gì cả. Nó đứng dậy bỏ ra ban công đứng hút thuốc.

Tôi ngồi trong phòng mà bần thần mất 1 lúc. Nó đối với tôi là thật lòng sao? Tôi không phải quá ngây thơ để không biết nó vẫn tán tỉnh tôi, nhưng tôi nghĩ bản chất nó là thế, mồm mép tép nhảy quen rồi. Sống chết gì tôi cũng không bao giờ đánh đổi 1 tình bạn đẹp để lấy 1 tình yêu qua đường. Huống chi trong thời gian quen nó, tôi đã có tình cảm với người khác.

Tôi mân mê chiếc điện thoại Lumia. 10010404. 10 01 là ngày sinh của nó, còn 04 04 là ngày sinh của tôi. Nếu là thật lòng thì thời gian qua nó đã phải chịu khổ nhiều rồi. Có tình cảm với 1 người mà không thể nói, thực sự rất đau lòng.

Bạn đang đọc Bí Kíp Cua Trai của Tsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.