Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

I love to be loved by you

Phiên bản Dịch · 15091 chữ

Hạnh phúc chỉ là khoảng khắc, không phải mãi mãi. Rồi sẽ có lúc tan biến như bong bóng xà phòng...

Chapter 14: Thành phố tình yêu

Tôi gấp laptop, ra ban công chào thằng đệ 1 câu rồi đi về. Thằng đệ bỏ điếu thuốc vào sọt rác rồi chạy theo tôi:

- Để em đưa về.

Tôi cười ái ngại:

- Thôi. Chị về 1 mình được.

Nó kéo tay tôi lại:

- Chúng ta vẫn là bạn mà.

Dĩ nhiên là tôi vẫn muốn là bạn của nó. Tôi cũng thừa nhận là tôi cũng có chút tham lam. Nếu tự nhiên mất đi sự quan tâm của nó, tôi sẽ rất hụt hẫng. Cái cảm giác được theo đuổi, được chăm sóc chẳng có ai là không thích cả. Nhưng tôi đã có anh rồi, tuyệt đối không nên nghĩ gì khác. Giả sử cứ lờ đi mọi chuyện, để thằng đệ chờ đợi tôi, theo đuổi tôi, thì tôi vừa có lỗi với nó, vừa có lỗi với anh. Vả lại tôi có thể lợi dụng người khác, chứ không muốn lợi dụng thằng đệ. Tôi cười tươi bảo nó:

- Dĩ nhiên rồi. Nhưng chị vẫn mong em có người yêu sớm 1 chút.

Thằng đệ lắc đầu, tôi đọc thấy nỗi buồn trong ánh mắt nó, làm cho tôi cảm thấy rất khó xử. Nó buông tay áo tôi ra:

- Em không làm được.

Thằng đệ quay đi. Hình như mắt nó đỏ. Tôi làm thế nào mới đúng đây? Nếu cứ như thế này, tôi chẳng khác nào đang lợi dụng nó, tựa vào nó lúc tôi thiếu thốn tình cảm. Đến khi anh trở về, chẳng phải nó sẽ bị cho ra rìa hay sao? Tôi cần rõ ràng và dứt khoát với nó. Thực ra tôi cũng giống anh ở mặt nào đó: máu lạnh và rất dứt khoát trong tình cảm. Tôi có thể từ bỏ bất cứ điều gì chỉ cần tôi quyết tâm.

Tôi đi bộ ra bến xe bus. Khu đô thị Văn Quán rất đẹp, rất thoáng đãng và quan trọng là nó ở gần ngay 1 cái hồ lớn. Tôi với thằng đệ nhiều lần ra hồ hóng gió, cũng có lúc tôi đi dạo 1 mình. Mùa thu se lạnh, nhưng bên hồ cũng đầy lãng mạn. Từng rặng liễu đìu hiu rủ xuống hồ, từng chiều lá rụng đều khiến tâm hồn con người ta tìm về khoảng lặng. Mỗi lần gặp 1 đôi tình nhân nào đó là tôi lại dán mắt vào soi. Thằng đệ thấy vậy hay trêu tôi: “Hay để em làm nhiệm vụ thay anh Chung nhé.” Lần nào tôi cũng quay sang lườm nó rồi cười ngọt ngào: “Em ngoan thế. Đúng là chị cần vệ sĩ, cần người trả tiền những lúc đi ăn, cần người tặng hoa tặng quà, cần xe ôm, cần cả người nấu cơm rửa bát,...”. Nó tỉnh bơ bảo tôi: “Làm hết mới được hôn à? Yêu chị cũng cực khổ nhỉ?”. Tôi hất hàm bảo nó: “Chứ lại không à?”.

Và thường là cứ thấy 1 đôi tình nhân hôn nhau, tôi với nó lại cá với nhau là bao nhiêu phút. Có lần tôi cá 5 phút, thằng đệ cá nửa tiếng. Tôi đã chắc mẩm trong bụng là mình thắng oanh liệt, nên tôi thách cá ăn buffet. Ai dè đôi đấy kiss nhau hơn nửa tiếng thật ==. Con bé thỉnh thoảng lại phải quay đi, ngáp ngáp, thở thở, còn thằng người yêu thì cứ đưa tay lên giữ mặt nó, kiss tiếp. Nhìn đứa con gái cứ như bị cưỡng hôn. Thật tức cười không chịu nổi. Tôi lại nhớ nụ hôn đầu của mình. Nụ hôn của tôi với anh chỉ diễn ra 1 phút là cùng. Sau đó phần vì ngượng, phần vì không muốn mọi người trên sân bay chướng mắt nên chúng tôi đành rời nhau ra, 1 nụ hôn đầu vụng về, qua loa, nhưng để lại nhiều cảm xúc trong tôi. Thằng đệ thắng kèo, cười khả ố suốt cả buổi. Tôi phát hiện là không nên cá cược với nó, vì tôi toàn thua và phải khao nó.

Tôi ngước nhìn trời xanh, thở dài. Thật đáng tiếc. Tôi buộc lòng phải giữ khoảng cách với nó. Người như nó, vơ 1 lúc thì được 1 tá em cỡ tôi, việc gì cứ phải cố chấp mãi. Điều tôi có thể làm cho nó chỉ là dứt khoát và lạnh lùng hơn thôi.

Tháng 12 lại đến. Tôi có kỳ nghỉ Tết khá dài. Tôi quyết định bay sang Pháp gặp anh. Số tiền thưởng được giải bạc tôi vẫn chưa dùng hết. Tôi đưa bố mẹ nhưng bố mẹ không cầm, bảo tôi cứ giữ lấy mà tiêu. Tôi bỏ 1 số kha khá ra để mài mông ở mấy trung tâm tiếng Anh nhưng số còn lại vẫn đủ cho tôi làm 1 chuyến du lịch thoải mái. Lương tháng mà bố mẹ chu cấp, tôi vẫn nhận đều đặn. Cũng phải công nhận là tôi may mắn vì được sinh ra trong 1 gia đình khá giả, được nuôi ăn học đầy đủ.

Tôi đặt vé máy bay bay sang Pháp. Lẽ ra tôi có thể nhờ thằng đệ đưa ra sân bay, nhưng tôi không muốn nợ nó điều gì cả. Với lại bắt nó đưa tôi đi gặp anh, chẳng khác nào cố tình xát muối vào trái tim nó. Tôi bắt xe bus ra sân bay. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc đợi xe bus, tôi lại bắt gặp ngay thằng đệ và cái SH của nó. Tôi chưa kịp che mặt đi để nó không nhận ra thì nó đã đỗ xe ngay trước mặt tôi. Nó nhìn lom lom vào chiếc vali to bự rồi dò hỏi:

- Chị đi đâu đây?

Tôi cười hồn nhiên (chuyện, nói điêu là phải hồn nhiên mới gạt được người khác chứ):

- À, chị về quê ăn Tết.

Thằng đệ chống chân chống xuống, chẳng nói chẳng rằng nhấc chiếc vali lên buộc vào xe. Tôi lúng túng hỏi nó:

- Ơ, này, em làm cái trò gì đấy?

Nó nhanh nhẹn cầm sợi dây chun buộc vali vào đuôi xe:

- Em đưa chị ra bến xe.

Cậu ta làm việc tốt mà chả khác nào chặn đường cướp của ==. Cậu ta nghĩ tôi là ai? Đây là Việt Nam chứ không phải Hàn Xẻng, có mấy em mắt to thụ động nhìn đối phương muốn làm gì thì làm. Tôi chặn tay cậu ta lại:

- Thôi khỏi cần. Chị tự đi được.

Thằng đệ quăng cho tôi chiếc mũ bảo hiểm rồi cau mày nhìn tôi:

- Chị tự ngồi lên xe hay để em bế nào?

Thằng này láo thật. Nó ra lệnh cho tôi cứ như nó là bố tôi ấy. Nhưng mà thôi lằng nhằng với nó nữa, lỡ chuyến bay thì cũng chết. Tôi trả lại nó mũ bảo hiểm rồi nhỏ giọng:

- Thực ra chị cần ra sân bay Nội Bài.

Thằng đệ im lặng 1 lúc, không rõ nó đang nghĩ gì nhưng tôi cảm thấy nó giận tôi. Tôi chọc tay khều khều nó:

- Thôi đưa vali cho chị.

Nó gạt chân chống xe, bảo tôi:

- Chị ngồi lên xe đi. Em cũng đang ra sân bay đón mẹ.

Thế này tôi có muốn từ chối cũng không được rồi. Tôi ngồi lên xe nó. Chiếc vali chết tiệt chồm hỗm chiếm 1 chỗ lớn rồi nên tôi ngồi rất sát thằng đệ. Mẹ ơi, thế này thì khó xử lắm nha. Nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi thằng đệ lại có tình cảm với tôi. Thằng đệ thấy tôi đang khó nghĩ thì bảo:

- Chị không cần ngại. Áo rét dày thế kia rồi, có cảm giác gì đâu mà ngại.

Nó nói đúng, chả sai câu nào cả. Tôi bình tĩnh ngồi trên xe, bám vào eo nó. Nó lái xe rất cẩn thận và chắc chắn. Nếu như nó là anh thì tốt, tôi có thể ôm lấy người đằng trước rồi. Thời tiết Hà Nội thật lạnh giá…

Đến sân bay Nội Bài. Cái rét của Hà Nội khiến tôi co rúm người lại, nhưng không ngăn được nỗi háo hức trong lòng tôi. Tôi sắp được đến 1 vùng đất mới, được gặp người mình yêu. Tôi nhanh nhẹn đi làm thủ tục, còn thằng đệ qua đón mẹ nó. Làm thủ tục xong tôi lại gần thằng đệ thì thấy nó đang đứng gần 1 phụ nữ trung niên. Cô ấy rất đẹp, sang trọng. Nghe thằng đệ kể thì nó còn 1 chị gái hơn tôi 2 tuổi, đi du học từ khi hết THPT. Bố nó với mẹ nó cũng thường xuyên ở nước ngoài. Tôi biết chị nó với mẹ nó cũng thuộc hàng nhan sắc, nhưng không nghĩ mẹ nó lại có nét đẹp quý phái thế này. Tôi lại gần chào hỏi:

- Cháu chào cô ạ. Cháu là Vân, bạn của Cường.

Mẹ thằng đệ nhìn tôi rồi cười rất tươi:

- Cháu chính là sinh viên được giải bạc đúng không? Cường hay kể về cháu lắm. Nhìn cháu xinh hơn trên truyền hình nhỉ.

Cứ tưởng người ta chỉ nhớ đến người đứng số 1, chẳng bao giờ ngó ngàng đến người đứng thứ 2, không ngờ tôi cũng nổi tiếng cơ đấy. Dù sao cũng là truyền hình trực tiếp, cái mặt tôi chình ình trên đấy rồi, bảo người ta không nhớ cũng đâu được. Tôi cười khiêm tốn:

- Giải bạc của cháu chỉ là may mắn thôi ạ. Con trai cô mới thật tài giỏi.

Nói xong tôi quay sang nhìn thằng đệ thì thấy nó cười tít hết cả mắt. Mới nịnh cho 1 câu mà đã thế kia rồi. Đúng là đồ trẻ con. Thằng đệ quay sang bảo mẹ nó ngồi đợi rồi tiễn tôi ra cửa soát vé. Chắc nó biết thừa là tôi đi đâu, tại sao vẫn tử tế với tôi như thế chứ?

Giải vàng bảo tôi đưa điện thoại cho nó nhưng tôi không đưa. Tôi để hình nền là hình anh, đưa cho nó xem làm gì chứ. Thế là nó nhắn cho tôi 1 tin nhắn rồi bảo:

- Em vừa nhắn cho chị số điện thoại của chị gái em. Nếu anh Chung không có thời gian thì bảo chị gái em đưa đi chơi.

Tôi kéo vali đi, vẫy tay chào nó:

- Em không cần lo cho chị nhiều thế đâu.

Điều nó nghĩ cũng là điều tôi từng nghĩ mà. Đâu phải tôi không biết anh bận thế nào. Lúc còn ở Việt Nam, anh hiếm khi bỏ thời gian ra chơi bời lêu lổng. Có thể chuyến này tôi phải nằm nhà lướt internet chờ đợi anh, chỉ để 1 ngày được bên anh ít phút. Nhưng thôi kệ, tôi vẫn muốn gặp anh.

Khi máy bay cất cánh, tôi nhìn từ trên xuống, thấy toàn cảnh thành phố, thân thương biết chừng nào. Nhìn từ trên cao, Hà Nội cũng đẹp ghê. Khi nào anh về nước, tôi với anh sẽ có thể sống vui vẻ bên nhau trọn đời trên vùng đất này rồi.

Sân bay Charles-de-Gaulle,

Máy bay hạ cánh, tôi xuống sân bay, lơ ngơ như bò lạc. Sân bay gì mà rộng, đẹp thế này. Thật xấu hổ khi phải so sánh sân bay này với sân bay Nội Bài. Ở đây đa số người châu Âu, thỉnh thoảng mới thấy 1 vài người châu Á. Cũng đúng thôi, mùa này đâu phải mùa du lịch. Tôi đứng 1 chỗ chờ anh, tốt nhất là cứ đứng im nếu tôi không muốn lạc. Tôi mặc 1 chiếc váy ngắn, 1 chiếc áo len dày cổ rất rộng khoác thêm chiếc áo dạ đỏ dáng dài và đi boot đen. Tôi cao 1m63 nhưng vẫn rất nhỏ bé so với những người ngoại quốc, bù lại nhìn tôi khá nổi bật. Thực sự thì tách ra khỏi Duyên, tôi thấy mình tự tin hơn hẳn.

Nước Pháp lạnh thật. 1 mình ở trên đất nước này chắc là rất cô đơn. Thế mà anh chẳng bao giờ than phiền hay kêu ca khó khăn của mình với tôi cả. Chân tôi bắt đầu run rẩy. Sao mà lạnh thế này cơ chứ. Càng lạnh, gương mặt tôi càng hồng hào, đôi môi càng đỏ. Nhưng mà tôi xuống sức còn nhanh hơn cả chết đói. Sợ rằng đứng cũng không vững ấy chứ. Đột nhiên anh xuất hiện giữa đám đông. Anh nhỏ bé hơn họ nhưng dáng dấp của anh thì chỉ cần nhìn thoáng qua là tôi nhận ra ngay. Anh lại gần tôi, bước chân gấp gáp hơn thường lệ. Anh hiện đại hơn, phong độ hơn nhưng gương mặt lạnh lùng thì vẫn thế. Tôi mừng rỡ toan kéo vali chạy lại gần anh nhưng mà hình như đôi chân không nghe theo lệnh chủ nhân của nó. Thấy tôi đơ ra vì lạnh, anh ôm lấy tôi và khoác thêm cho tôi 1 chiếc áo rất ấm. Tôi được cứu rồi.

Anh kéo vali giúp tôi và đưa tôi về phòng anh. Anh ở gần trường. Điều kiện sinh hoạt và nghiên cứu có vẻ đều tốt hơn hẳn Việt Nam.Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và nhanh nhẹn búi tóc lên. Tôi cảm thấy bối rối vì anh đóng cửa và bật điều hòa. Liệu có gì mờ ám không đây? Tôi không quen với những việc như thế này, 1 không gian kín mít chỉ có 2 người: 1 nam 1 nữ, kiểu gì cũng xảy ra chuyện đó đó. Anh cởi bớt áo ra và ngồi xuống cạnh tôi ==. Tôi cũng thấy nóng nóng trong người nhưng mà tôi nào dám cởi. Hoàn cảnh này khiến tôi cứ phải suy nghĩ ám muội. Mặc dù xem như tôi đã là người của anh rồi. Mặc dù tình yêu nào chẳng dính líu đến sex, tình yêu mà không có sex thì chẳng khác nào tình đồng chí. Nhưng tôi còn muốn giữ cảm giác thiêng liêng ấy cho đêm tân hôn. Anh thấy tôi nóng toát mồ hôi mà vẫn mặc nguyên chiếc áo dạ dày cộm thì cười:

- Em cởi bớt áo ra đi chứ.

Tôi lắc đầu cười ngọt ngào:

- Em không nóng.

Tôi đứng dậy lần mò tìm nước lạnh uống cho đỡ nóng. Dĩ nhiên tôi cũng không quên công việc quen thuộc: soi. Căn phòng anh ở khá tiện nghi, thoáng đãng. Căn phòng được trang trí bằng gam màu lạnh: trắng kết hợp với tím nhạt, nhìn vừa đơn giản lại vừa ấn tượng. Không ngờ anh lại thích màu tím mộng mơ cơ đấy. Tôi ngồi lên chiếc giường ấm áp của anh, đưa tay mân mê lớp ga trải giường, cũng là màu tím nhạt. Điều kiện sinh hoạt của anh tốt thật đấy, chả khác gì 1 tiểu thư đài các cả ==. Tôi định chọc ghẹo anh thì đã thấy anh ở trước mặt tôi. Anh sáp lại gần tôi, gương mặt và cơ thể càng lúc càng gần hơn. Ơ, không khéo phen này xong rồi ==. Tôi chớp mắt nhìn anh, vừa muốn lại vừa không muốn. Tôi ngồi lùi lại 1 chút. Anh cười hết sức nguy hiểm:

- Anh thích suy nghĩ của em.

Tôi ngơ ngẩn nhìn nụ cười ấy. Qủa thực vũ khí mạnh nhất của anh là nụ cười. Nó luôn khiến nhịp đập trái tim tôi thay đổi. Anh nhìn thấy tôi như vậy thì cũng ngẩn ngơ nhìn tôi. Và cơ thể anh, bờ môi anh lại càng gần tôi hơn nữa. Tôi không kiểm soát được lý trí của mình nữa. Anh hình như cũng vậy. Ánh mắt anh càng lúc càng mơ màng. Và rồi bờ môi anh tham lam nuốt trọn bờ môi tôi, đầu lưỡi của anh cũng đi sâu vào trong miệng tôi. Tôi tê dại đi trước nụ hôn này. Tôi giật bắn người vì bàn tay anh đang lần mò khắp cơ thể tôi. Nhưng dần dần tôi quen với cảm giác này, cả cơ thể như lịm đi, chìm dần trong đê mê, khoái lạc. Hơi thở của anh càng lúc càng gấp. Khi chiếc áo len bị tụt xuống dưới lớp nội y, tôi bất chợt cảm thấy tội lỗi. Vừa lúc ấy, anh cũng dừng lại. Anh bỏ vào trong wc rửa mặt bằng nước lạnh. Anh bắt đầu chế biến đồ ăn và bảo tôi không cần giúp. Tôi đang ngượng chín cả mặt vì chuyện vừa nãy, anh không bảo tôi cũng không dám đến gần anh.

Buổi tối, anh nhường cho tôi ngủ trong phòng anh. Còn anh qua phòng bạn ngủ. Ngủ 1 mình ở nơi đất khách quê người thực sự rất khó khăn. Nhưng tôi cũng không dám kêu ca. Bởi đây là giải pháp duy nhất trong lúc này.

Hôm sau, việc đầu tiên là anh đưa tôi đi mua thêm 1 đống áo ấm. Số quần áo tôi mang từ Việt Nam sang đều theo tinh thần: thời trang hơn thời tiết, nên nếu không mua thêm áo ấm, chắc tôi không còn mạng mà về Việt Nam. Xong xuôi, anh đưa tôi đi chơi khắp các thắng cảnh. Nước Pháp đẹp thật, vừa cổ kính, vừa trầm tư, vừa hiện đại lại đầy lãng mạn. Tôi cứ thế tung tăng khắp các cánh đồng hoa, còn anh cầm máy ảnh chụp ảnh cho tôi. Ở đây dù có thể hiện cảm xúc cũng không bị kỳ thị nên chúng tôi có thể ôm nhau đi trên đường, hôn nhau dưới gốc cây mà không bị ai soi mói. Tôi đặt chế độ chụp ảnh tự động để chụp mấy kiểu ôm hôn, nhưng dĩ nhiên những kiểu ảnh public lên Facebook đều là những tấm ảnh chụp riêng, hoặc có thân mật thì cũng chỉ là cái nắm tay là cùng. Chúng tôi du lịch bằng xe bus, xe đạp và xe điện ngầm. Được khám phá 1 vùng đất mới, mà bên cạnh lại luôn có anh, tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Qủa thực tôi đã quá may mắn khi được anh yêu.

Buổi tối, tôi mặc chiếc váy mà Giải vàng tặng tôi. Chiếc váy này mặc buổi tối lại càng đẹp lộng lẫy vì kim tuyến óng ánh đính trên thân váy. Anh ngẩn ngơ nhìn tôi mất 1 lúc. Thấy anh không nói gì tôi nhỏ giọng hỏi:

- Chiếc váy này có đẹp không anh? Em hi vọng nó không đồng bóng quá. Cường tặng em đấy.

Tôi thấy gương mặt anh chuyển dần sang sắc lạnh tanh. Tôi thấy cảm thấy hơi sợ không khí này, tôi dò hỏi anh:

- Nếu không đẹp thì em thay chiếc khác nhé.

Tôi chưa kịp bước vào trong phòng để thay váy khác thì anh đã lôi lại:

- Đẹp lắm. Em không cần thay đâu. Nhưng sau này giữ khoảng cách với cậu ta 1 chút được chứ?

Ơ, hóa ra anh ghen. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy vui thế. Ngoài mặt tôi tỏ ra biết lỗi, tỏ ra ngoan ngoãn nhưng trong bụng thì cười thầm. Ghen đúng là 1 thứ gia vị không thể thiếu của tình yêu nhỉ. Tôi gật đầu:

- Anh yên tâm đi. Em không có hứng thú với trẻ con.

Tôi với anh leo lên tháp Effen để ngắm toàn cảnh Paris. Tôi giống như người nhà quê ra tỉnh, cái gì cũng khiến tôi thích thú. Còn anh cứ đi bên cạnh tôi, thỉnh thoảng lại mỉm cười. Anh giao tiếp với người địa phương bằng tiếng Pháp, lúc nào bí vốn thì anh chuyển sang tiếng Anh. Đi bên cạnh anh, tôi luôn cảm thấy an toàn và tự hào.

Đứng trên tháp Effen, nhìn xuống dưới Paris thật đẹp. Thật không hổ danh là thành phố tình yêu. Tôi chạy qua chạy lại ngắm cảnh. Anh đang sống ở 1 nơi không khác gì thiên đường cả. Ghen tị quá đi mất. Chẳng như Hà Nội, vừa chật chội vừa bụi bặm == Nhưng nếu bảo tôi bỏ Hà Nội để sống ở đây thì chắc chắn là tôi không đồng ý. Dù sao Việt Nam cũng là nơi chôn rau cắt rốn, nhiều tình yêu thương và kỷ niệm.

Đêm về, tôi lại online lướt FB.

Những tấm ảnh tôi đưa lên FB, thằng đệ đều like nhưng không ment gì cả. Chắc nó cũng không ngờ anh lại dành thời gian cho tôi nhiều đến thế.

Lẽ ra tôi định sang Pháp 5 ngày rồi về quê ăn Tết. Nhưng ngẫm thấy anh ở đất Pháp ăn Tết 1 mình sẽ buồn, tôi quyết định đón Tết trên đất Pháp.

Ban ngày, tôi với anh đi ngắm cảnh, đêm đến chúng tôi lên tháp Effen ngắm cảnh hoặc đi dạo trên đường phố. Thường thì chúng tôi tay trong tay, hoặc là ôm nhau đi trên đường. Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi lại đổ đốn đến mức này. Trước đây, thấy 1 đôi ôm nhau ở nơi công cộng tôi đã thấy ngứa mắt lắm rồi. Nhưng hình như ở trên đất Pháp, tôi chẳng còn cảm thấy ngại ngùng gì hết. Tối về, thường là anh nấu cho tôi ăn. Anh nhất định không chịu cho tôi vào bếp, anh nói muốn bù đắp cho tôi. Anh ở xa nên không thể thường xuyên quan tâm tôi được. Tôi đành lâu nhâu làm chân sai vặt cho anh. Có lúc anh đứng cạnh bếp, tôi tò mò lại gần, nhìn món ăn đẹp mắt anh đang nấu bằng ánh mắt thích thú. Dù vậy, mùi đàn ông tỏa ra từ cơ thể anh lúc này còn hấp dẫn hơn cả món ăn kia. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau. Tôi gục đầu vào vai anh, chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, thầm cảm ơn cuộc sống vì đã cho tôi có được 1 người yêu như thế. Hình như anh cũng bị đứng hình, đến mức chỉ 1 lát sau tôi đã ngửi thấy mùi khen khét. Tôi lập tức buông anh ta, ngượng ngùng nhìn vào chiếc chảo đang bốc khói. Anh nhanh nhẹn tắt bếp rồi thở dài. Anh nhẹ nhàng cốc đầu tôi bảo: “Là tại em đấy”. Tôi chỉ biết cười trừ. Anh nấu ăn rất ngon. Nói chung là tôi cũng thấy thẹn vì không bằng anh. Tuy nhiên anh không hề chê trách tôi. Ăn xong, tôi bê bát đi rửa, còn anh ngồi lướt internet.

Nhìn cái dáng chăm chú của anh, tôi lại tự cười mình. Dáng vẻ này tôi cứ nhớ từng đêm, nhớ ngay cả lúc ngồi học bài trên giảng đường. Anh thấy tôi cứ đứng nhìn anh thì tắt luôn màn hình. Anh ôm eo tôi rồi ngồi xuống ghế. Chỉ lát sau, chúng tôi quấn lấy nhau bằng 1 nụ hôn say đắm. Tôi bảo anh:

- Chúng mình cứ như đi trăng mật ấy anh nhỉ.

Anh tủm tỉm cười, nhìn vào mắt tôi:

- Chúng ta có nên làm nốt những việc chưa làm cho trọn vẹn trăng mật không em.

Tôi thừa biết anh đang ám chỉ điều gì. Tôi nhìn anh cười lém lỉnh:

- Chuyện đó chỉ xảy ra khi anh chịu nằm dưới.

Tôi bị lậm SA kinh khủng, hentai tôi chưa xem, sex tôi cũng chưa từng xem, nhưng SA thì có từng xem cả những đoạn chăn gối nóng bỏng. Tự nhiên, anh đè tôi xuống, mắt anh nhìn thẳng vào mắt tôi, tay nhẹ nhàng gạt những sợi tóc lòa xòa trên trán tôi. Trong chốc lát tôi không biết phải làm thế nào. Anh lạnh lùng, mà không, đã từng lạnh lùng, thì anh cũng chỉ là đàn ông, 1 người đàn ông đầy ham muốn. Anh đáp 1 nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước lên môi tôi rồi bảo:

- Trước giờ em luôn cho rằng anh không phải đàn ông. Đây là cơ hội tốt để anh thể hiện mình phải không?

Khiếp. Cứ tưởng là anh không chấp tôi. Ấy thế mà cũng để bụng ghê ra phết ==. Kiểu này có khi xong rồi. Tôi nhắm nghiền mắt, giữ chặt 2 vạt áo của mình, mặc dù bàn tay anh đặt lên tay tôi, đang nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra. Tim tôi đập loạn. Bờ môi của anh thì đang lần xuống cổ tôi. Đột nhiên tôi không cảm thấy gì nữa. Không còn cảm giác cơ thể anh đang ở trên cơ thể tôi, và cũng không cảm giác được bờ môi anh nữa. Tôi mở mắt ra thì thấy anh đã đứng dậy đi ra cửa:

- Em mệt rồi thì nghỉ sớm đi nhé.

Kỳ thật. Muốn dọa chết người ta sao. Tôi luống cuống đứng dậy rồi đóng chặt cửa. Tôi nhắm mắt tựa lưng vào cửa. Hình như anh cũng vẫn đang đứng bên ngoài. 1 lát sau mới nghe được bước chân anh rời đi. Khi nhịp tim ổn định trở lại, tôi mở laptop ra, hết số ảnh hôm nay vào laptop. Lúc nào không ở gần anh, tôi lại ôm lấy cái laptop và thẩm số ảnh đã chụp được. Mỗi bức ảnh dù đẹp dù xấu đều khiến cho tôi hạnh phúc. Thời gian tôi ở trên đất Pháp, anh chăm sóc cho tôi, quan tâm tôi rất tỉ mỉ. Có lẽ anh muốn bù đắp cho tôi khoảng thời gian xa cách. Có những ngày lễ, nhìn tình nhân tay trong tay trên đường, tôi cũng đứng lặng lẽ gạt nước mắt. Rồi cả những đêm tôi khóc xót cả vùng má vì nhớ anh. Anh hiểu hết những gì tôi phải chịu đựng. Anh gạt hết công việc và việc nghiên cứu để lông bông chơi bời cùng tôi. Tôi làm hỏng anh rồi ==.

Chúng tôi ở cách nhau có vài bước chân nhưng đành phải chat với nhau qua FB và YM. Nếu ở gần, nhỡ không kiềm chế được bản thân thì nguy to. Tôi tiện tay chuyển luôn trạng thái FB của tôi thành in ralationship với anh. Tình yêu thật ngọt ngào và đắm đuối. Tôi càng không muốn có thêm tình địch. Để xem có đứa nào dám dòm ngó người yêu bà không nào.

Đang tải ảnh lên FB thì thằng đệ vào chào tôi. Nó hỏi tôi sao buổi tối lại ôm lấy cái laptop làm gì. Tôi cũng quên béng là đang muốn giữ khoảng cách với nó, tôi chia sẻ hết mọi niềm vui cảm xúc của tôi lúc này, kể hết cả kỷ niệm đẹp với anh. Giá nó là con gái thì tôi còn có thể chia sẻ với nó nhiều chuyện thầm kín hơn nữa. Tôi đang rất hạnh phúc.

Mùng 1 Tết Việt Nam. Tôi với anh đành ăn Tết thông qua internet. Chúng tôi ngồi trên salon dùng laptop truy cập VTV1 để hưởng không khí Tết ở Việt Nam. Sao mà tôi thèm vị bánh chưng thế, thèm cảm giác quây quần bên gia đình thế. Tôi lén ngắm nhìn anh. Gương mặt anh lúc nào cũng thế, rất tĩnh lặng. Nếu ngắm kỹ thì anh cũng khá đẹp trai. Làn da hơi ngăm đen, mũi cao, lông mày rậm, mắt sáng. Và đẹp nhất là nụ cười thì anh lại hiếm khi chưng nó ra. Anh ở Pháp 1 mình trong suốt thời gian qua chắc là cô đơn lắm. Tôi vòng tay luồn vào eo anh, ôm chặt anh, nhắm mắt tận hưởng hơi ấm từ cơ thể anh. Tôi gục đầu vào vai anh, không hiểu sao tự nhiên nước mắt tôi tuôn rơi. Anh nhẹ nhàng hôn lên mắt tôi bảo:

- Em sao thế?

Tôi mỉm cười bảo anh:

- Em không biết. Hãy cứ để em như thế này 1 lúc.

Anh im lặng ôm lấy tôi. Còn tôi cứ thế mà gục đầu vào vai anh khóc thút thít.

Thời gian ngọt ngào ở Pháp cũng sớm qua. Tôi phải về trường để học nốt kỳ cuối. Thực tập và thi tốt nghiệp.

Ngày về Việt Nam, anh đưa tôi ra sân bay. Trên đời này có buổi tiệc nào không tan đâu. Thời gian vừa rồi tôi đã được nếm trải cảm giác ngọt ngào, yêu và được yêu, cũng là đủ rồi. Còn rất nhiều thứ đang chờ tôi ở Việt Nam. Tôi cũng cần trả anh về với công việc và nghiên cứu. Đang bịn rịn chia tay, tôi bị thu hút bởi cô gái đang đứng trước mặt. Soi là bản năng của tôi rồi. Dù là trai đẹp hay gái xinh cũng đều thu hút được tôi. Trai đẹp thì ít gặp, nhưng gái xinh tôi gặp rất nhiều. Có thể là tia khuôn mặt, có thể là tia phong cách thời trang, cũng có thể là tia ứng xử, điệu bộ. Tôi học được rất nhiều từ thói quen soi hàng này. Cô gái này không đơn giản chỉ là gái đẹp. Ở cô ấy có gì đó quen thuộc lắm. Nhưng mà tôi có quen đứa con gái nào bên Pháp đâu nhỉ. Đột nhiên tôi nhớ ra, gương mặt cô gái này nhác giống mẹ của thằng đệ. Cô ấy đẹp thật, và trẻ hơn tuổi nữa. Cô ấy có làn da trắng, môi hồng, lông mi dài, mặt trái xoan, để mái bằng và tóc dài tầm ngang lưng, làm xoăn tết. Tôi bị vẻ đẹp sắc sảo, năng động của cô ấy cuốn hút. Giữa miền đất lạ mà gặp người quen, là 1 chuyện rất đáng mừng. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa dám chắc đây là chị gái thằng đệ. Tôi mượn anh điện thoại, nhắm mắt nhắm mũi call số mà thằng đệ đã nhắn cho tôi. Dùng chuyển vùng quốc tế mắc tiền lắm nha nên tôi đành phải mượn điện thoại của anh vậy. Mấy bữa trước, anh đưa tôi 1 chiếc iphone có sim được hòa mạng bên này nhưng tôi ngần ngại không lấy. Tôi nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, còn cô gái bỏ điện thoại ra. Không để cô gái nghe máy, tôi ngắt cuộc gọi rồi cười ngại. Vừa lúc, cô ấy cũng nhìn thấy đối tượng đã nháy máy mình. Tôi đưa lại iphone cho anh rồi lại gần chào hỏi:

- Chào bạn. Mình là Vân. Gặp đồng hương thật vui quá.

Cô gái nhìn tôi 1 lúc, có vẻ cô ấy ngạc nhiên lắm:

- Nhìn bạn quen quen, nhưng tớ không nhớ bạn là ai cả.

Tôi cười lịch sự:

- Mình là bạn của Cường. Quen nhau qua cuộc thi lập trình.

Mắt cô gái sáng hẳn lên như gặp người quen, cô gái nhoẻn miệng cười tươi tắn:

- À. Đúng rồi. Chị có đọc bài báo trên internet về kết quả cuộc thi. Cường có nhờ chị chăm sóc cho em mà mãi không thấy liên lạc.

Tự nhiên cô ấy gọi tôi là em tôi cảm thấy ngại. Nhưng nếu người ta muốn xưng hô như vậy thì tôi cũng chiều lòng. Vừa lúc, anh cũng lại gần tôi. Tôi nhân tiện giới thiệu luôn:

- Đây là thầy Chung, người đã hướng dẫn em. Còn đây là chị gái của Nguyễn Đắc Cường…

Tôi quay sang nhìn cô gái, tôi thật sơ suất vì chưa hỏi tên cô ấy. Cô ấy khẽ gật đầu, mỉm cười rất tươi:

- Em là Nguyễn Kim Chi. Rất vui được gặp anh và Vân.

Anh cũng gật đầu chào cô ấy:

- Chào em.

Nói chuyện 1 lúc tôi mới biết Chi đang học thạc sĩ cùng trường với anh. Nếu biết Chi thế này, tôi đã chủ động liên lạc với Chi trước.Tôi muốn mời Chi đi uống nước và tâm sự cùng chúng tôi, nhưng sắp đến giờ bay, tôi đành mang hộ chiếu đi làm thủ tục xuất cảnh. Vả lại, Chi cũng đang kéo vali, Chi cũng sắp bay. Chi đi 1 mình, không lẽ Chi vẫn chưa có người yêu. Trước đó, Chi cũng đã lưu lại số máy của anh. Đến lúc này tôi mới thấy mình dại. Tại sao lại lấy điện thoại của anh nháy máy cho Chi? Chi đẹp như thế, lại còn ở gần anh nữa. Nếu chi thành tình địch của tôi thì… Nếu so sánh thì tôi cũng không biết Chi hay Duyên đẹp hơn. Chi hiện đại, năng động, phóng khoáng, đầy tự tin. Còn Duyên lại nhẹ nhàng, yểu điệu như 1 tiểu thư đài các. Thôi bỏ đi. Chuyện ấy chắc không xảy ra đâu.

Chapter 15: Tìm lối đi riêng ình

Hết kỳ nghỉ Tết,

Về Việt Nam tôi mới biết cuộc sống thường nhật của tôi thật buồn chán. Tôi nhớ anh, nhớ da diết. Nhưng cũng may bận rộn làm cho tôi nguôi ngoai. Tôi và bạn bè cùng lớp bắt đầu kỳ học cuối cùng của đời sinh viên. Hầu hết đều bước vào guồng xoáy, vào nỗi lo toan tìm kiếm 1 công việc tốt sau khi ra trường. Bạn bè tôi, đứa thì học thêm chứng chỉ nghiệp vụ sư phạm để về quê làm giáo viên, đứa thì xin đi thực tập, đứa thì làm part time. Tôi cũng không thể bình tĩnh ngồi chơi xơi nước được, tôi tìm việc part time. Tôi muốn làm việc thực sự để được rèn luyện. Thế nên xin làm part time là cách tốt nhất. Chúng tôi tìm kiếm thông tin trên internet, nào là vietnamwork, nào là careerlink,.. rất nhiều cơ hội được mở ra. Ban đầu tôi gửi CV đến những công ty lớn, sau đó không thấy phản hồi tôi đành gửi đến cả những công ty nhỏ. Tôi đã nghĩ rằng thành tích giải bạc của tôi ắt hẳn sẽ rất thuận lợi để xin vào 1 công ty hoành tráng, nhưng tôi đã lầm. Hầu hết các công ty phản hồi lại tôi đều là hỏi tôi có muốn làm nhân viên kiểm thử phần mềm hay không. Rõ ràng họ ưu ái tuyển lập trình viên là nam giới hơn nữ giới. Tôi chưa biết gì về nghề kiểm thử cả, nên tôi vẫn quyết định sẽ làm lập trình viên. Tôi đành gửi CV cả những công ty chỉ tuyển nhân viên thực tập.

Khoảng 2 tuần sau thì cũng có 1 công ty gọi tôi đến làm bài test và phỏng vấn. Chỉ là xin thực tập mà bắt tôi test: IQ, GMAT, English rồi mới đến vòng phỏng vấn. Có cần phải khắt khe như vậy không? Nhưng qua thông tin tuyển dụng, tôi được biết công ty này ưu đãi nhân viên thực tập còn hơn cả việc part time ở mấy công ty tôi đã fail đẹp.

Tôi ăn mặc chỉnh tề đi phỏng vấn. Nói gì thì nói, ăn mặc đẹp lịch sự là cách ghi điểm đơn giản nhất, cũng là thể hiện thái độ tôn trọng đối phương. Đến công ty nọ tôi cũng thấy háo hức vì mức độ hoành tráng ở đây. Tôi đến quầy lễ tân để nhận thẻ khách vào trong tòa nhà. Vừa lúc tôi nhìn thấy 1 đoàn người mặc vest đen, sơ mi trắng, cà vạt đen đang bước đi rất vội vã. Phong thái này, ngoại hình này, không thể lẫn đi đâu được. Mẹ ơi, sao chổi chiếu mệnh hay sao mà tôi lại gặp Cái mông đẹp ở đây chứ? Cũng may anh ta đang vừa đi vừa nghe báo cáo nên không để ý đến tôi. Tôi trả lại thẻ khách, lấy lại chứng minh thư rồi chuồn êm. Có thưởng thêm tiền tôi cũng không muốn gặp mặt anh ta nữa. Tôi không có mặt mũi nào đối diện sau những gì đã xảy ra. Đến giờ phỏng vấn thì bên HR gọi cho tôi:

- Xin lỗi bạn. Chúng tôi gọi đến từ công ty IT (intelligent technology). Hôm nay chúng tôi có hẹn bạn đến phỏng vấn.

Tôi cười khổ, biện hộ ình:

- Em xin lỗi ạ. Hôm nay em bị mệt nên đành cáo lỗi.

Bên kia vẫn chưa chịu buông tha:

- Hôm nay tổng giám đốc trực tiếp đến phỏng vấn chỉ để phỏng vấn bạn. Vậy bạn có thể sắp xếp thời gian khác được không?

Cái gì cơ. Hóa ra anh ta đến đây chỉ để phỏng vấn tôi à? Lần trước tôi đến công ty anh ta, không phải chỗ này, chắc nơi đó là trụ sở chính. Tôi không để ý lắm đến tên công ty anh ta nên mới rúc đầu vào. Không lẽ anh ta muốn tôi đến công ty anh ta làm việc để anh ta hành hạ dần dần, trả thù cho khoảng thời gian bị tôi hành hạ tơi bời. Tôi khéo léo từ chối.

- Dạ. Chuyện này em không hứa trước được. Có thể em không đăng ký thực tập nữa đâu ạ.

- À. Chuyện đó thì bạn không cần lo. CEO muốn tuyển bạn làm nhân viên chính thức chứ không phải thực tập. Khi nào bạn cần việc làm thì vui lòng liên hệ với chúng tôi.

Chị này, nói gì mà dai thế. Tôi không đời nào lại vào đó làm. Tôi ậm ừ cho qua chuyện rồi cúp máy.

Về phòng, tôi chat với anh, kể cho anh nghe chuyện xui xẻo tôi gặp phải hôm nay. Anh im lặng 1 lúc rồi bảo tôi:

- Xét về quy mô thì ở Việt Nam không có công ty nào vượt được công ty ấy. Nếu em muốn phát triển sự nghiệp thì đến đó làm cũng được.

Tôi há hốc mồm miệng ngạc nhiên. Lẽ nào anh không nhớ CEO của họ từng theo đuổi tôi như thế nào.

---------------------

Tôi vẫn tiếp tục miệt mài tìm việc và đi phỏng vấn. Nhưng mỗi lần đi phỏng vấn đều khiến tôi thấy chán nản. Công ty thì quá ít nhân viên, công ty thì cơ sở vật chất sập sệ, công ty thì quá xa trường. Mấy tập đoàn lớn như Samsung, Viettel, FPT... đều không có nhu cầu tuyển dụng part time hay thực tập. Nửa đêm tôi cũng nằm nghĩ vẩn vơ. Đắn đo mãi cũng chẳng có ích gì. Có lẽ tôi nên nghe theo lời khuyên của anh. Ngay lập tức, tôi mở laptop, đăng nhập email và reply lại lời mời phỏng vấn trong tuần tới. Nếu lưỡng lự thêm nữa, tôi sẽ không quyết được. Tôi sẽ đối mặt với Cái mông đẹp. Tôi sẽ là 1 nhân viên gương mẫu, ngoan ngoãn của anh ta. Anh ta sẽ là người trả lương, còn tôi sẽ là người chìa tay nhận. Ôi, thật thê thảm ==.

Ngày phỏng vấn, tôi đến tòa nhà Keangnam như đã hẹn. Tôi đến sớm khoảng 20 phút và ngồi đợi. Tranh thủ thời gian đợi, tôi tiếp tục soi. Nhịp sống ở đây có vẻ rất hối hả. Bước chân của mọi người đều vội vã. Cũng may tôi diện juyp đen, sơ mi trắng vừa đẹp vừa lịch sự vừa tôn dáng nên so với nhân viên ở đây, tôi không giống một đứa sinh viên quê mùa.

Đến giờ phỏng vấn, tôi bước vào trong phòng, nhanh nhảu chào:

- Em chào các anh chị.

Một người đàn ông đeo kính, có gương mặt thân thiện, ngay lập tức mỉm cười:

- Mời em ngồi.

Tôi ngồi xuống ghế, thẳng lưng và giữ cho cơ thể thật thoải mái. Tôi lia ánh mắt một lượt nhìn những người sẽ phỏng vấn tôi. Người có vẻ dễ mến nhất chính là người đàn ông đeo kính, khoảng 35 tuổi, bảng tên của anh ta ghi rõ anh ta là trưởng phòng Nhân sự. Tiếp đó là một người phụ nữ tầm 27 tuổi, vẻ mặt khó đăm đăm, bảng tên cũng chỉ rõ chị ta là trưởng phòng Công nghệ. Còn 2 người nữa là phó giám đốc và giám đốc chi nhánh. Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng vì Cái mông đẹp không có mặt. Tôi đã chuẩn bị tâm lý để đối diện với anh ta như một sinh viên đi xin việc và không có dây dưa gì với anh ta rồi. Nhưng có lẽ anh ta không có mặt vẫn khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Mà thôi, tập trung phỏng vấn nào.

Các câu hỏi được đưa ra, tôi lần lượt trả lời được hết với thái độ rất tự tin và một nụ cười tươi. Vẻ mặt của người tuyển dụng nói lên rằng họ rất hài lòng, chỉ có trưởng phòng Công Nghệ là không tỏ thái độ gì cả. Chị ta có vẻ nghiêm túc và cứng nhắc. Nếu tôi trúng tuyển vào công ty này, chắc tôi sẽ trở thành nhân viên của chị ta. Mới nghĩ thôi đã thấy rét rồi.

Phỏng vấn xong tôi ghé qua kí túc xá Mễ Trì ngắm hoa sưa. Lại 1 mùa hoa sưa đến. Tôi với anh đã yêu nhau 1 năm rồi nhỉ. Và tôi với Duyên cũng không nói chuyện 1 năm rồi. Tôi ngồi dưới gốc hoa sưa, đưa tay hứng từng cánh hoa rơi. Hoa sưa vẫn thế, ký túc vẫn chẳng đổi thay, chỉ có chúng tôi là đã khác. Không biết Duyên bây giờ còn yêu anh không. Và không biết tôi với Duyên có thể làm bạn lại không. Sắp ra trường rồi, sẽ là mỗi đứa 1 nơi. Tôi không muốn cả 2 đứa cứ khư khư giữ lấy cái tôi của bản thân để rồi rạn nứt không bao giờ lành lại. Có lẽ tôi nên xin lỗi Duyên.

- Vân. Trang Vân phải không?

Giọng nói quen thuộc quá. Tôi mừng rỡ quay sang nhìn đứa con gái đang cười toe toét. Đã lâu lắm rồi tôi mới gặp Vy.

Phòng ký túc của tôi có 6 nữ sinh nhưng ngoài tôi ra, chỉ có Tường Vy là có thể chơi thân được với Duyên. Hình như các bạn còn lại đều sợ cái bóng quá lớn của Duyên làm mình bị lu mờ. Vy thì khác. Vy sở hữu 1 đôi mắt trong veo, cái mũi thẳng và cái miệng xinh. Gương mặt Vy vừa hiền vừa ngây thơ, cũng khiến cho bao nhiêu chàng trai điêu đứng. Tuy nhiên tính cách của Vy thì ngược hẳn với ngoại hình. Duyên có nét đẹp nền nã của tiểu thư đài các, còn Vy ngược lại, Vy nghịch ngợm, rất hay văng tục, nói bậy. Thế mà tôi lại chấp nhận điều đó như 1 nét duyên của Vy chứ không kỳ thị. Có lẽ là do tôi dại gái xinh, cũng có thể là do tôi thích tính cách thẳng thắn, vô tư và rất fair với bạn bè của Vy. Vy không quan tâm đến cảm nhận của người khác về mình. Vy đua xe, Vy đánh lộn, Vy xem đó là quyền cá nhân. Ai chấp nhận tính cách Vy thì làm bạn, còn không thì Vy cũng không cần. Vì thế mà Vy ít bạn gái. Tuy vậy, khi đi cùng tôi và Duyên, Vy hiếm khi nói tục, chỉ thỉnh thoảng quen miệng mà văng ra, đó cũng là cách mà Vy tôn trọng lại chúng tôi. Tôi, Duyên và Vy giống như 1 bộ 3 kỳ quặc vậy. Tôi cũng không biết tôi xui xẻo hay may mắn khi thân thiết với 2 hoa khôi của trường: 1 hoa khôi khoa tin và 1 hoa khôi khoa hóa.

Đột nhiên tôi nảy ra 1 ý tưởng. Nếu tôi giúp Cái mông đẹp chinh phục Duyên, và âm thầm làm mai mối cho Giải vàng với Vy thế nào cũng có 1 kết thúc hoàn hảo. Phong Duyên, Chung Vân, Cường Vy. Mới nghĩ đến thôi đã thấy hưng phấn rồi. Sau này, vợ chồng tôi, vợ chồng Duyên, vợ chồng Vy có thể thường xuyên gặp nhau, và còn có thể cùng nhau đi du lịch. Tôi phấn khích quá đến mức cái miệng cứ ngoác ra cười. Vy xua tay trước mặt tôi, bảo:

- Này này, đang nghĩ cái biến thái gì thế?

Tôi cười gian xảo, ôm lấy tay Vy:

- Lâu lắm không gặp cố nhân, vui quá ấy mà. Đi đâu trò chuyện đi.

Vy gật đầu đi cùng tôi.

Chúng tôi đến quán sữa chua nếp cẩm gần ký túc. Ngày trước, cả 3 chúng tôi đều nghiện món này. Đây cũng là quán chè chúng tôi hay đến nhất vì nó đáp ứng được tiêu chí: ngon, bổ, rẻ và gần.

Lâu lắm không gặp, tôi lại tranh thủ ngồi soi hàng. Vy thật đẹp, thật trong sáng, thơ ngây. Cái má bầu bĩnh của Vy khiến người ta muốn cấu, muốn véo, muốn cắn. Nếu tôi là con trai, không biết tôi sẽ yêu Duyên hay Vy nữa. Chắc là cả hai ==. Nhưng quả thực muốn chinh phục 2 cô nàng này là chuyện vô cùng khó khăn. 1 nàng tiền đè chết người, 1 nàng cá tính chết người. Đâu phải thằng con trai nào cũng dám thử thách bản thân.

Vy là sinh viên khóa sau nhưng Vy không gọi tôi với Duyên là chị. Lên đại học mà Vy vẫn quậy phá như thời học trung học. Chuyện cúp học, đánh nhau với con trai là chuyện thường thường như cơm bữa. Dĩ nhiên bọn con trai chỉ đùa với Vy, chứ chẳng ai ra tay nặng cả. Những người theo đuổi Vy đều bị Vy ngược đãi. Nếu chặn đường Vy, thảo nào cũng bị Vy xô ngã. Nếu tặng quà, thảo nào cũng bị ném vào sọt rác. Thường thì những sinh viên đó tự thấy khó mà lùi, nản lòng mà bỏ hẳn. Nhưng cũng có những người càng bị ngược đãi thì càng không chịu buông bỏ. Đối với Vy, con trai chỉ có 2 loại: 1 là yếu đuối đến phát ghét, loại thứ 2 là chỉ thích chơi bời lêu lổng. Thế nên Vy chưa từng yêu cho đến khi gặp Long.

Đó là 1 lần Vy quệt xe, Vy ngã nhào xuống nền đường. Vy chưa kịp mở miệng ra mắng đối phương thì anh ta đã lại gần ân cần hỏi han rồi tỉ mỉ chăm sóc Vy. Có lẽ nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác đáng thương của Vy, anh ta tưởng như bị choáng ngợp trước 1 nàng công chúa hiền lành gặp nạn. Lập tức anh ta mua bông băng, nước muối sinh lý, urgo mang đến sơ cứu vết thương cho Vy. Sau khi những vết trầy xước được băng lại cẩn thận, anh ta đưa Vy đi sửa xe, mặc dù vết thương của anh ta nặng hơn, xe của anh ta hỏng cũng nặng hơn. Vy chính thức cảm nắng anh ta cũng là lúc đó.

Vy bị thương không nặng lắm, nhưng Vy cố tình giả bộ rằng Vy đau nặng để sau đó, anh ta vẫn phải quan tâm đến Vy. Long cũng học khoa hóa, trên Vy 2 khóa. Vy tìm hiểu mới biết anh ta là sinh viên gương mẫu, điển hình của mẫu con ngoan trò giỏi mà Vy luôn cho rằng không có cá tính và nhạt toẹt. Ấy thế mà Vy vẫn bị đốn đổ hoàn toàn bởi sự dịu dàng, ân cần và tử tế của anh ta. Có lẽ vì Long khác hẳn với đám bạn trai đầu gấu, suốt ngày chỉ lo chơi bời, quậy phá của Vy.

Một lần, Vy cùng 1 nhóm nam sinh trong trường đi quậy, xẻo xẻo thế nào lại gặp Long. Vy đánh lộn, Vy văng tục. Long lặng lẽ đứng nhìn. Sau một chốc bàng hoàng, anh ta bỏ đi Lúc ấy, Vy mới phát hiện Long có mặt ở đó. Chắc là hình ảnh trong sáng, ngây thơ như nàng công chúa trong lòng Long đã vỡ nát, chỉ còn lại Đỗ Tường Vy tầm thường, xấu xí. Sau đó, nếu có vô tình gặp, Long đều tránh mặt Vy, xem Vy như người không quen biết. Kể cả Vy có cố tình tìm gặp Long cũng đều không được, Long luôn luôn bận.Vy phát hiện Vy rất nhớ Long, rất yêu Long và rất ân hận. Nếu biết trước, Vy đã thay đổi để giữ gìn hình ảnh đẹp đẽ trong mắt Long.

Một ngày mùa xuân, trời mưa tầm tã,

Trời mưa luôn khiến tâm trạng con người ta trở nên bất thường, Vy cũng không ngoại lệ. Thấy Vy tự nhiên nằm khóc, tôi với Duyên lại gần hỏi chuyện mới biết tình cảm của Vy thăng trầm thế nào. Những dịp noel, sinh nhật Long,.. Vy đều chuẩn bị quà rồi đến kí túc nam tìm Long nhưng đều không gặp. Long tránh mặt Vy lâu rồi, ngay cả tin nhắn cũng ít khi trả lời. Tự nhiên, Vy ngừng khóc, ngồi dậy và quyết định đi tỏ tình. Duyên muốn ngăn lại, khuyên Vy thăm dò tình hình đã, xem Long có tình cảm với Vy hay không rồi mới tính tiếp. Còn tôi lại ủng hộ Vy: “Cố lên, đừng sợ mất thứ mà mình chưa có”. Lúc ấy là thời điểm tôi bị anh ném bơ, tôi yêu anh mà không dám thể hiện, nên tôi rất ngưỡng mộ quyết định của Vy, mặc dù nó hơi điên điên.

Thế là Vy sang ký túc xá nam. Tôi với Duyên đứng ở ban công nhìn xuống, thầm mong Vy may mắn. Vy đứng dưới mưa, ướt sũng. Nam sinh nhao nhao ra hành lang nhìn xuống sân ký túc. Có người cười chê, có người thương hại, có người thì đau lòng vì người mà Vy đợi không phải mình. Vy nhắn tin cho Long: “Nếu không chịu gặp em, em sẽ đứng mãi dưới này”. Khổ nhục kế ấy cũng khiến Long phải lộ mặt. Long đầu trần bước xuống dưới sân kí túc, cầm 1 chiếc ô màu xanh đưa cho Vy và nói:

- Anh xin lỗi. Nhưng tình cảm là không thể ép buộc.

Nói xong, Long lạnh lùng bước vào kí túc. Vy cay đắng hiểu cảm giác bị ngược là thế nào. Vy buông rơi chiếc ô màu xanh xuống đất, hứng lấy từng hạt mưa lạnh buốt. Màu xanh là màu hi vọng ư? Màu lạnh nhạt thì có. Vy lầm lũi trở về phòng, ai hỏi gì cũng không trả lời. Vy đi thẳng vào phòng tắm xả nước rồi ngồi khóc như mưa. Cả tôi và Duyên đều thấy sợ cảnh này. Long là tên khốn, là thằng hèn, hay tình cảm không thể ép buộc, chúng tôi đều không muốn phán xét. Sau này, đôi khi vô tình gặp Long ngoài đường, vô tình nhìn thấy Long đội mũ bảo hiểm cho 1người con gái khác, đều khiến Vy lặng lẽ lau nước mắt.

Đúng là tình cảm thì rất khó miễn cưỡng. Học hành thì cứ cố là sẽ đạt được thành tựu nào đấy, còn tình cảm, dù có cố gắng chứng minh bằng cả cuộc đời cũng chưa chắc được đáp lại.

Nghĩa lại thì, tôi đã may mắn được yêu, còn Duyên đã không may mắn. Có lẽ chuyện qua rồi, Vy cũng dần nguôi ngoai. Nếu Vy yêu thằng đệ, đảm bảo Vy sẽ hạnh phúc.

Tôi vừa đảo đảo khuấy khuấy vừa tế nhị hỏi Vy:

- Thế đã quên Long chưa?

Tôi đang đê mê tưởng tượng ra cái tương lai hoàn hảo đầy màu hường phấn thì bị Vy lôi tuột xuống đất.

- Yêu nhau lâu rồi.

Tôi há hốc mồm miệng nhìn Vy. Yêu? Yêu á? Vy làm thế nào mà đốn đổ Long được chứ. Con người Long coi vậy mà cứng đầu lắm a. Dù gì người ta cũng là con ngoan, trò giỏi, lý lịch không vết xước, ngoại hình lại điển trai.

Tôi tròn mắt nghe Vy kể lại tình sử.

Ngày mà bộ 3 rạn nứt, Vy quyết định không thiên vị ai, nên cũng không đặc biệt thân thiết với tôi hay Duyên. Vy thất tình và không còn bạn. Vy cũng chán cảnh quậy phá tùm lum. Tối nào không bận học thì Vy đi lang thang dưới sân ký túc như đứa ngẩn ngơ.

Hôm Long bảo vệ tốt nghiệp, không hiểu chập cheng thế nào, Vy đến trường đứng ngoài cửa xem Long bảo vệ. Long bảo vệ xong, tiếng vỗ tay tràn ngập hội trường. Long hiền lành, chăm chỉ, chuyện thành công cũng là chuyện sớm muộn.

Vy lững thững bỏ về. Tương lai đang rộng mở đón Long, còn Vy, tình bạn cũng chẳng còn mà tình yêu cũng không có. Đến giữa sân trường thì Vy nghe tiếng Long gọi. Long chạy theo, nói cảm ơn Vy. Trước giờ Long vẫn âm thầm dõi theo Vy, chỉ là không cho Vy biết. Mỗi lần thấy Vy đi bộ 1 mình trong ký túc, cái dáng mong manh cô độc của Vy khiến Long lại 1 lần nữa muốn che chở, muốn ôm chặt Vy vào lòng, Long rất muốn đến gần nhưng lại sợ mình vô duyên. Sau khi từ chối lạnh lùng như thế, Long chẳng có lý do gì để gặp Vy nữa. Cho đến hôm đó, Long thấy Vy đứng ngoài cửa cổ vũ cho Long, ánh mắt trong veo của Vy khiến Long không thể kiềm lòng được nữa.

Vy mút chiếc thìa đầy sữa chua, khiến sữa dính lên khóe miệng, nhìn thật buồn cười mà cũng dễ thương:

- Anh ấy bảo anh ấy thích mẫu con gái hiền lành, nữ tính. Chuyện đó thì có khó gì. Vy đã bỏ hẳn chuyện đánh lộn, đua xe và văng tục rồi.

Tôi hãi. Trước kia, Vy toàn xưng hô mày tao với tôi và Duyên. Bây giờ tự nhiên lại xưng Vy. Nói năng thì nhỏ nhẹ nữa chứ. Từ lúc gặp trong ký túc xá, tôi đã thấy Vy có gì đó khang khác. Hóa ra Vy đang thay đổi bản thân vì Long. Tôi chống 2 tay vào cằm, chán nản nhìn Vy:

- Chắc là bình mới rượu cũ thôi. Con người làm sao thay đổi ngay được.

Vy chỉ cười, cười rất hiền. Thôi rồi, còn đâu nàng Vy cá tính của tôi. Nếu là ngày trước, Vy sẽ lên giọng ngay: “Chị đây đã muốn thì sẽ làm được”. Ôi thôi, cái tương lai hường phấn của tôi đổ bể thật rồi. Không ngờ anh chàng Long này lại có khả năng làm thay đổi hẳn con người Vy. Tình yêu thật có sức mạnh ghê gớm. Dù sao tôi cũng thấy mừng cho Vy.

Tôi với Vy trò chuyện gần 2 tiếng đồng hồ. Không hiểu sao chúng tôi lại nói được nhiều thế. Cái cảm giác thân thiết ấy vẫn chẳng hề phai nhạt. Giá mà Duyên cũng ở đây.

Chapter 16: Scandal

Buổi tối hôm ấy check mail, tôi nhận được email thông báo trúng tuyển từ IT. Và ngày bắt đầu làm việc là sáng hôm sau. Như thế có phải gấp quá không. Lúc này điều mà tôi lo ngại không phải Cái mông đẹp mà chính là trưởng phòng Công Nghệ. Cảm giác về chị ta rất khó tả, có lẽ giống với con dâu đứng trước bà mẹ chồng khó tính. Tạm gọi chị ta là Yêu nữ đi. Những tháng ngày sắp tới, tôi sẽ phải đối phó với chị ta. Mới nghĩ thôi đã nhụt hết nhuệ khí rồi. Kệ đi, tôi nhất định sẽ khiến chị ta hài lòng, sẽ yêu thích và thân thiết với tôi. Tôi lục tủ quần áo, chọn ình chiếc sơ mi trắng điệu đà và chân váy hoa, trẻ trung và nổi bật. Xong xuôi, tôi yên tâm lên giường đi ngủ.

Hôm sau, tôi xuất hiện ở công ty với nụ cười thường trực, gặp ai tôi cũng mỉm cười. Nụ cười là bí quyết để thành công trong giao tiếp ứng xử mà. Tôi đến gặp bộ phận HR và được họ cử đi học văn hóa công ty. Đầu tiên là văn hóa tổng công ty. Tên tổng công ty đơn giản lắm, chỉ 1 chữ W. Nếu không biết Cái mông đẹp là sếp tổng, tôi sẽ nghĩ W là Win. Nhưng anh ta là sếp tổng nên tôi dám khẳng định W là Wind (Phong). Anh ta cũng biết cách tự sướng đấy chứ. Yêu bản thân quá đáng rồi. Nếu không phải anh ta có mẹ là doanh nhân, có bố làm chính trị thì anh ta làm sao có được vị trí này khi còn trẻ thế.

Trên màn hình hiển thị slide về lịch sử phát triển tổng công ty và những nhân vật quan trọng. Hình ảnh CEO hiện lên khiến cho các nhân viên nữ dán mắt vào màn hình. Cô nào cũng đầy vẻ thèm thuồng như muốn ăn tươi nuốt sống sếp tổng. Haizzzz. Đã lắm tiền, đã quyền lực, lại còn đẹp trai hơn cả diễn viên điện ảnh. Không khéo tất cả nhân viên nữ ở cái công ty này trở thành fan của anh ta mất. Nếu không phải trước đây tôi đã đè anh ta thê thảm, thì chắc tôi cũng nhìn anh ta đầy ngưỡng mộ như thế kia thôi.

Lịch sử phát triển IT (công ty con của W), chính là công ty tôi, khiến tôi chú ý hơn. Tôi bị ấn tượng mạnh bởi đoạn giới thiệu về Yêu nữ. Chị ta có bằng tiến sĩ CNTT và cử nhân kinh tế ở Anh Quốc, thành thạo tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Đức. Đoạn giới thiệu về chị ta khiến tôi không thể rời mắt khỏi màn hình. Không khéo tôi thành fan girl của chị ta mất ==. Tài năng chừng này, về Việt Nam và rúc ở IT làm gì cơ chứ. Ở đời gái đẹp thật là nhiều. Sao đi đâu cũng đụng trúng người đẹp thế này. Tôi phải thừa nhận, chị ta có nét đẹp rất lạ. Đó là vẻ đẹp của người trưởng thành, khiến tôi kính sợ. Đó là vẻ đẹp sang trọng và bác học, rất khác với những nét đẹp trước đây tôi được tiếp xúc.

Một tuần liền tôi đến IT chỉ để học văn hóa công ty. Hết 1 tuần ấy tôi được join vào dự án, dưới sự quản lý của Yêu nữ. Tôi gặp chị ta, chẳng bao giờ cảm thấy thoải mái cả. Ở chị ta lúc nào cũng toát ra 1 thứ áp khí, khiến tôi không thể kết thân.

Hôm ấy, Cái mông đẹp đến IT. Nhưng anh ta đến họp với các VIP của IT chứ không phải đến tìm tôi. Cũng đúng thôi, tôi bây giờ giống như hạt bụi nhỏ nhoi bên lề đường, có can hệ gì tới anh ta đâu.

Lúc anh ta ra về, nhân viên nữ của công ty ùn ùn kéo đến ngắm anh ta như ngắm idol. Anh ta đi qua chỗ tôi, khẽ nhếch mép cười, vẫn là cái cười nửa miệng, cười mà như không. Tôi có hơi bối rối. Thế nghĩa là anh ta vẫn chưa quên tôi. Không hiểu bây giờ anh ta đang toan tính điều gì.

Cửa thang máy đóng lại, các VIP của IT cũng quay vào. Yêu nữ quay sang nhìn tôi, mỉm cười. Đây là lần đầu tiên chị ta cười với tôi. Nhưng xin lỗi cuộc đời, cái cười này rất đáng sợ. Nó không phải là nụ cười ngoan ngoãn chị ta dành cho CEO, không phải nụ cười thoải mái với các VIP của IT, nó là 1 cái cười rất đặc biệt, đầy ẩn ý, dành cho riêng tôi thôi. Xem chừng Cái mông đẹp và Yêu nữ đang bắt tay nhau cố tình hành hạ tôi.

Sau đó, tôi phải over time thường xuyên, phải cắm mặt vào cái máy tính như con đần. IT rất trú trọng đảm bảo security vì các dự án out sourcing cần được bảo mật hoàn toàn nên chúng tôi không được mang dự án về nhà. Tôi có thể cúp học nhưng không được nghỉ làm. Dự án chúng tôi làm là web site bán ô tô cho 1 công ty Nhật. Công ty này chiếm thị phần thứ 2, đang muốn bật lên đứng nhất. Nếu lộ ra bí mật kinh doanh của họ, IT sẽ bị kiện và thậm chí là có nguy cơ phải đóng cửa vì đền bù. Cái mông đẹp, Yêu nữ. Ta hận. Tại sao ta mới vào công ty mà đã bắt ta làm cái dự án khó nhe răng thế này.

Tôi bận đến mức chẳng có thời gian mà than vãn. Dạo này anh cũng rất bận. Vừa nghiên cứu trên trường, vừa làm chuyên gia ấy công ty CNTT bên Pháp. Anh bây giờ đã thôi code. Anh nghiên cứu giải pháp và tư vấn, đồng thời giải quyết khó khăn cho các công ty ấy. Thỉnh thoảng tôi cũng gặp thằng đệ trên trường. Cứ gặp nó là tôi lại nhớ ra tôi còn nợ nó 2 món quà sinh nhật. 1 món quà sinh nhật năm ngoái, 1 món quà năm nay. Năm nay sinh nhật nó tôi đang ở Pháp nên chỉ chúc mừng nó qua FB. Mà cũng sắp đến sinh nhật tôi rồi. Thời gian đúng là chẳng chờ đợi ai.

Cuối tuần, tôi bâng quơ lướt internet, đọc mấy trang tin tức xã hội. Đột nhiên, rất nhiều tin hot đập vào mắt tôi, đều là tin về IT và tập đoàn W. Tôi lao vào đọc ngấu nghiến. IT đang dính scandal và có thể sẽ bị phá sản nếu đối tác đâm đơn kiện. Tập đoàn W cũng sẽ lao đao, uy tín bị ảnh hưởng, sẽ khó mà kiếm được hợp đồng. Cái gì thế này. Tôi là sao chổi chiếu mệnh hay sao mà mới vào công ty đã khiến nó trên bờ phá sản. Tối hôm ấy tôi trăn trở khó ngủ. Tôi rất muốn biết thái độ của Cái mông đẹp trước chuyện này.

Sáng hôm sau trên công ty chỉ toàn tiếng bàn tán, không 1 ai có tâm trạng làm việc. Yêu nữ cũng không làm việc, chị ta chỉ nghe ngóng, quan sát và chờ đợi. Lát sau, công ty triệu tập cuộc họp khẩn cấp. Tất cả nhân viên đều kéo đến hội trường lớn. Cái mông đẹp bước lên bục, chậm rãi phát biểu:

- Các anh chị chắc đã đọc rất nhiều tin tức được đưa lên internet ngày hôm qua. Tôi đến đây để hứa với các anh chị rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Hãy cứ yên tâm làm việc. IT sẽ không bị phá sản. W cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Ngay lập tức bên dưới hội trường có tiếng nói lớn:

- Anh nói thì dễ đấy. Công ty sắp chết đến nơi rồi mà anh còn đứng đây hứa hẹn viển vông. Định mị dân chúng tôi đến khi nào?

Tiếp đó là hàng loạt tiếng ồn, tiếng cười, tiếng nói, tiếng bàn tán. Sắp loạn rồi. Tôi thấy lo cho anh ta quá. Cái mông đẹp im lặng. Giám đốc IT là Nguyễn Quang Huy chăm chú ghi chép cái gì đó. Thỉnh thoảng anh ta nhìn xuống hội trường, nghe ngóng rồi lại cắm đầu ghi chép. Lát sau, Cái mông đẹp nhìn thẳng vào nhân viên lúc nãy to tiếng cãi lại anh ta:

- Anh đã bị sa thải.

Nhân viên bị sa thải có chút run sợ trước thái độ của sếp tổng, nhưng anh ta có còn gì để mất nữa đâu. Anh ta nóng giận bỏ về, cố giữ ình 1 chút phong độ:

- Anh đừng có tinh tướng. Tôi làm ở đây là vì tiền. Bây giờ công ty đã không còn là mỏ vàng nữa. Có cầu xin, tôi cũng không thèm ở lại đâu.

Cái mông đẹp quay sang nói với giám đốc Nguyễn Quang Huy:

- Anh Huy. Sa thải hết những người chống đối cho tôi.

Giám đốc chi nhánh gật đầu. Lập tức hội trường im re. Thì ra nãy giờ giám đốc Huy lặng lẽ quan sát và ghi tên những nhân viên có ý nổi loạn. Tôi đứng bên dưới mà rủa thầm. Tại sao đến nước này rồi mà anh ta vẫn thô bạo như thế. Anh ta vừa sa thải khoảng 1/3 IT. Và rất có thể sẽ có thêm rất nhiều người chủ động xin nghỉ việc. Công ty đang trên đà phá sản mà anh ta không chịu nhường nhịn gì cả. Đúng là đồ đần.

- IT chưa bao giờ chậm lương. IT luôn đáp ứng đủ quyền lợi cho các anh chị. Thậm chí trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế hiện nay, IT cũng không sa thải nhân viên, vì họ có tài năng và đã có nhiều đóng góp. Ở lại hay không là tùy các anh chị. Tôi chỉ đến đây để hứa rằng IT sẽ không phá sản. Tối nay tôi sẽ bay sang Nhật.

Nói xong, Cái mông đẹp lập tức bước xuống hội trường. Hội trường rẽ sang 2 bên cho anh ta đi. Lúc anh ta đến gần tôi, tôi vẫn đứng như tượng. Tôi lúng túng bảo:

- Em... em cũng muốn đi.

Ngay lập tức hội trường lại rì rầm tiếng bàn tán. Ai cũng nhìn tôi rồi rỉ tai nhau cười cợt. Chỉ có Yêu nữ và Cái mông đẹp là không biểu hiện thái độ gì.

Tôi cười ngọt ngào:

- Ý em là em đã muốn sang Nhật từ lâu rồi. Em rất… yêu nước Nhật. Từ nhỏ.

Nói xong tôi cũng thấy ngượng. Chả liên quan gì cả ==. Họ sang đấy làm việc, còn tôi sang đấy làm gì? Tôi đang mặt dày xin họ cho tôi sang đấy chơi ~~. Chưa đủ loạn hay sao mà tôi còn đổ thêm dầu vào lửa.

Cái mông đẹp gật đầu rồi đi thẳng, vừa đi vừa dặn dò trưởng phòng nhân sự giữ cho nhịp độ làm việc bình thường. Anh ta đúng là điển hình của 1 nhà tư bản. Bóc lột nhân viên từng giờ từng phút. Thậm chí scandal cũng không cho phép nhân viên lơ là làm việc. Cái mông đẹp đi khỏi, hội trường lại xì xào bàn tán:

- Lạ thật. Sao sếp tổng lại đồng ý cho con bé vắt mũi chưa sạch ấy đi cùng. Chuyến đi này đâu phải rong chơi.

- Hay cô ta sang đấy giúp sếp tổng giải tỏa nhu cầu.

- Chắc không đâu. Cô ta bình thường lắm mà. Sếp có muốn giải tỏa cũng phải lựa chọn chứ.

Trời ơi. Họ nghĩ đi đâu thế này ==. Thôi kệ. Dù sao thì tôi cũng sẽ đi theo anh ta. Tôi sẽ dùng cuốn sổ hồng để giúp anh ta. Các người chứ chống mắt mà chờ xem. Anh ta đưa tôi đi theo là hành động đúng đắn nhất cuộc đời.

Họp xong, mọi người đều về chỗ làm việc như thường lệ. 1/3 số ghế trống vì nhân viên bị sa thải. Tất cả những người khác làm việc như chưa có chuyện gì xảy ra. Có vẻ như họ đều tin rằng sau chuyến đi Nhật, W và IT sẽ đứng vững và thậm chí còn giàu mạnh hơn. Tôi cảm thấy hơi chột dạ. Hình như Cái mông đẹp cố tình lợi dụng vụ scandal để giảm biên chế, vì rõ ràng tất cả các công ty ở Việt Nam đều đang cắt giảm biên chế hàng loạt. Đây là thời điểm khủng hoảng kinh tế trầm trọng nhất trong 50 năm qua. Xin lỗi vì đã chửi anh ta đần. Tôi mới là đồ đần ==!

Tôi để ý thấy nhân viên ban nãy bị sa thải lủi thủi dọn đồ đạc. Mắt anh ta đỏ ngầu. Có vẻ như miệng anh ta nói cứng, nhưng trong lòng thì hoàn toàn đổ vỡ.

----------------

Sang Nhật Bản có 4 người: Tôi, Cái mông đẹp, Yêu nữ và anh Huy. Tôi như 1 đứa ngớ ngấn khi đi cùng họ vậy. Ở họ đều tỏa ra áp khí, rất khó gần. Phải chăng vì họ có năng lực làm sếp bẩm sinh, hoặc đã thành thạo đến mức cả con người đều toát ra áp khí.

Lên máy bay, chỗ ngồi của tôi là ở cạnh Cái mông đẹp ạ. Đứa chết toi nào đặt vé máy bay mà hiểm thế này. == Tôi ngại ngùng ngồi xuống ghế, anh ta đang thảnh thơi nhìn ra cửa sổ.

- Tôi từng theo đuổi em nhỉ? Thế thì lạ thật đấy.

Hả????????? Đây là câu đầu tiên Cái mông đẹp nói với tôi kể từ khi được tôi giải phóng. Và anh ta vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng thèm nhìn tôi lấy 1 giây.

- Chưa từng có ai dám ngược tôi như em. Em to gan lắm.

Tôi ngượng chín người, quay sang phía anh ta toan giải thích. Cơ mà anh ta đã nhắm mắt ngủ mất tiêu rồi. Nhìn ta anh lúc ngủ thật... thật... thật đẹp. Xin lỗi cuộc đời, xin lỗi người em yêu, xin lỗi. Em chỉ là đang thưởng thức cái đẹp thôi mà. Không có ý gì khác. Tuyệt đối không

Từ lúc biết Yêu nữ có bằng tiến sĩ CNTT bên UK và bằng cử nhân kinh tế UK, tôi liền nhìn chị ta bằng con mắt khác. Tôi rất hay lén nhìn trộm chị ta. Và tôi lại phát hiện 1 bí mật, ánh mắt chị ta nhìn Cái mông đẹp rất ngọt ngào. Có những con người sinh ra được thượng đế ban cho đủ thứ. Cái mông đẹp là 1 người như thế. Cũng may anh ta đào hoa mà không biết hưởng. Nếu không đã có vô số con gái khổ vì anh ta.

Nhật Bản đúng là 1 xứ sở xinh đẹp. Tôi yêu đất nước này từ nhỏ, yêu từng nét văn hóa và từng địa danh mà tôi được đọc trong truyện tranh. Tổng giám đốc của đối tác lại là 1 mangaka mà tôi hâm mộ. Thật may mắn, tôi đã có lý do để xin chữ ký.

Song song, tôi cũng nhờ thằng đệ điều tra giúp xem IT bị lỗ hổng bảo mật ở đâu. Tại sao thông tin lại bị rò rỉ ra ngoài. W là công ty tuân theo chuẩn quốc tế. Tất cả phần mềm được sử dụng đều có bản quyền. Bảo mật thông tin cũng vượt xa các công ty khác. Chính vì thế mà W kiếm được rất nhiều hợp đồng béo bở từ nước ngoài.

Ngay buổi sáng hôm sau, Cái mông đẹp cùng mọi người vội vã đi họp. Anh ta bảo tôi:

- Em muốn đi du lịch thì cứ thoải mái.

Tôi chạy theo anh ta, nhanh nhảu phản đối:

- Không. Em cũng muốn họp. Em muốn tiến bộ.

Cái mông đẹp nhìn tôi lạ lẫm, rồi gật đầu:

- Vậy hãy vào họp với tư cách là thư ký của tôi.

Nói xong anh ta ngồi xuống ghế, ra hiệu cho Yêu nữ kiếm cho tôi 1 bộ cánh. Ngay lập tức, Yêu nữ đưa cho tôi chiếc túi có 1 bộ sơ mi, juyp rất sang trọng. Cứ như chị ta biết trước tôi sẽ đòi đi họp. Sơ mi và juyp đều vừa khít với cơ thể tôi. Kỳ thật. Tại sao chị ta lại biết rõ số đo của tôi như thế.

Sau khi diện bộ cánh sang trọng, và được yêu nữ vẽ vẽ quệt lên mặt. Tôi nhìn mình trong gương cũng thấy chút khí chất. Yêu nữ cũng trang điểm nhẹ, tông lạnh, sang trọng và lịch sự.

Xong xuôi, tôi lẽo đẽo theo Cái mông đẹp vào phòng họp.

Mọi người đều ngồi, chỉ có tôi là đứng == Tôi đứng cạnh Cái mông đẹp cứ như là đang rao bán: 2000đ 1 dáng đây, mại dzô, mại dzô. Không được, tôi mặc đẹp thế này, phải bán dáng với giá 2000 USD chứ ^__^

Họ giao tiếp bằng tiếng Anh. Cũng may thời gian vừa rồi, cô đơn, buồn chán, tôi mài nhẵn mông ở mấy trung tâm tiếng Anh rồi. Bây giờ mới có thể nghe và hiểu những gì họ nói. Đại loại thế này.

- Chuyện rò rỉ thông tin. Tôi xin các vị thứ lỗi và tạm ngưng việc kiện cáo. Tôi đang nhờ công an kinh tế điều tra nội bộ.

- Bí mật kinh tế là vô cùng quan trọng. Bên anh đã không giữ được chữ tín thì không thể trách chúng tôi.

- Thông tin bị rò rỉ vẫn chưa biết là lỗi của bên nào cơ mà. Nếu như công ty anh đã cố tình làm lộ thông tin để bắt chúng tôi bồi thường thì sao?

Bác người Nhật mất bình tĩnh, đập bàn đứng dậy:

- Anh đừng ăn nói hàm hồ.

Cái mông đẹp vẫn điềm tĩnh ngồi ở ghế đối diện. Tôi chỉ đứng quan sát mà cũng phát mệt vì căng thẳng. Anh ta đến nhà người ta thách thức người ta thế này. Không sợ bị ăn đấm rồi bị tống cổ ra đường à == Bác ơi, nếu có đấm thì đấm anh ta thôi. Tôi chỉ là thư ký dỏm, không liên quan gì đâu a.

Cái mông đẹp bình tĩnh đáp lời:

- Cho đến hiện tại, công ty anh vẫn chưa bị thiệt hại gì đúng không? Tất cả thông tin bị rò rỉ, chuyên gia bên anh và chuyên gia bên tôi đã xóa hoàn toàn khỏi internet. Chỉ có công ty tôi bị ảnh hưởng. Tôi hoàn toàn có quyền nghi ngờ.

Bác người Nhật im lặng 1 lúc rồi ngồi xuống ghế:

- Thế anh muốn sao?

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Mặt Cái mông đẹp dày thật. Nãy giờ chẳng hề biến sắc. Không nóng giận, không vui vẻ, chỉ đơn giản là lãnh đạm nhưng lại tỏ ra đầy trách nhiệm.

- Hãy cho tôi thêm thời gian điều tra. Nếu bên tôi làm lộ bí mật, tôi sẽ khiến kẻ đó phải ngồi tù mọt gông. Đồng thời sẽ bồi thường thiệt hại cho quý công ty. Tôi cũng hứa sẽ không để cho thông tin bị rò rỉ thêm nữa. Bằng danh dự của tôi. Xin hãy thôi kiện.

Bác người Nhật đưa cốc nước lên uống để hạ hỏa, rồi gật đầu:

- Được. Tôi sẽ chờ.

Cuộc họp kết thúc. Tôi ra cửa phòng họp chờ bác sếp tổng người Nhật. Cũng may bác ấy đã lớn tuổi, nếu không người ta lại nghĩ tôi trồng cây si để dụ dỗ trai trẻ nhiều tiền. Cái mông đẹp thấy tôi chưa chịu về, cũng ngồi xuống ghế chờ tôi. Yêu nữ và giám đốc IT về khách sạn trước theo ý của anh ta.

Lát sau sếp tổng người Nhật ra khỏi phòng họp, tôi mang theo 1 tờ giấy xé từ cuốn sổ hồng, lại gần mỉm cười bắt chuyện với bác. Ban đầu mặt bác khó đăm đăm. Nhưng đến khi tôi tươi cười khen ngợi tác phẩm của bác thì gương mặt bác tươi tỉnh hẳn. Tôi dễ dàng xin được chữ ký của bác. Xong xuôi, tôi ra về. Cái mông đẹp vẫn ngồi ghế chờ tôi. Cả tư thế ngồi lẫn ánh mắt và biểu cảm trên khuôn mặt đều rất đẹp. Trời đánh anh ta đi. Đừng có quyến rũ như thế, tôi không muốn có lỗi với người yêu dù chỉ trong ý nghĩ đâu.

-----------------

Xin được chữ ký bác tổng, tôi mới nghĩ ra là vẫn còn vấn đề không nhỏ. Trước giờ tôi toàn sử dụng cuốn sổ với người Việt Nam, không biết liệu nó có tác dụng với người nước ngoài không. Tôi nhanh nhảu viết 2 lệnh lên tờ giấy:

“Mời Vũ Trang Vân ăn táo”

“Invite Tran Hung Phong, CEO of W, eat a banana”.

Định viết thêm 1 lệnh tiếng Nhật, cơ mà tôi làm gì biết tiếng Nhật mà viết ~~ Nếu Yêu nữ còn ở đây, tôi cũng không dám nhờ chị ta. Viết xong tôi thấy hơi đỏ mặt. Banana. Có phải là hơi gợi hình không ==. Bác mangaka đã lớn tuổi nhưng cũng manly ra trò. Bác ấy tầm 40 tuổi, Cái mông đẹp cũng tầm 29 tuổi, thật ra cũng đâu chênh lệch lắm. Nếu bác ấy với Cái mông đẹp thành 1 cặp thì sẽ là cường công – mỹ thụ (chảnh thụ, ương bướng thụ) quá đẹp, quá tuyệt vời =o=. Stop! Stop! Hình như trí tưởng tượng của tôi ngày càng biến thái thì phải ==.

Tôi lại gần Cái mông đẹp cười hiền lành, nhưng trong mắt vẫn ánh lên nét tinh ranh. Tôi làm sao có thể hiền lành 100% được sau khi quật anh ta xuống làm thụ (dù chỉ trong trí tưởng tượng):

- Sếp vẫn đợi em ạ.

Cái mông đẹp nhìn tôi rồi gật đầu, cả ánh nhìn lẫn phong thái đều ung dung. Đang chưa biết phải bắt đầu câu chuyện thế nào thì bác mangaka đã bước đến chỗ chúng tôi, trong tay bác cầm 1 quả chuối ạ ==. Đích thân bác ấy lại gần Cái mông đẹp rồi dõng dạc:

- Banana. I hope you like it.

Cái mông đẹp đứng dậy, đưa tay nhận chuối mà cái mặt cứ đần ra. Mặt tôi cũng đần chả kém. Thật khó tưởng tượng quá đi. Cuốn sổ này đúng là khốn nạn hàng đầu == Có thể bắt người ta làm những chuyện mất hết thể diện ~~. Cái mông đẹp bắt tay và cảm ơn bác sếp tổng. Anh ta lúc nào cũng rất lịch lãm và đầy khí phách. Nghĩ lại thì bác sếp tổng làm sao mà đè nổi anh ta chứ ==

Xong xuôi, Cái mông đẹp chào lịch sự rồi cùng tôi bước ra khỏi tòa nhà. Trong tay anh ta vẫn cầm quả chuối. Ơ nhưng mà, táo của tôi đâu? Nghĩa là tôi có thể viết lệnh chỉ cần đối phương hiểu ngôn ngữ ấy, không hạn chế quốc tịch à. May mắn thật ^__^

Cái mông đẹp gọi taxi. Anh ta bảo người lái taxi đưa đi khắp các địa điểm nổi tiếng của Tokyo. Không lý nào. Tôi có còn nắm quyền lực trong tay nữa đâu. Bây giờ anh ta là siêu VIP, còn tôi chỉ là nhân viên quèn, có khi vất vưởng ở lề đường cũng chẳng ai thèm để ý. Trước đây, trong mắt tôi, anh ta chỉ là 1 người đàn ông đẹp trai nhiều tiền. Còn bây giờ, anh ta là cái gì đó ở tít trên cao. Dĩ nhiên không phải là con gà khỏa thân trên nóc tủ rồi. Chẳng có ly do gì khiến anh ta đưa tôi đi du lịch cả. @@

- Anh Phong. Chúng ta không về khách sạn ạ?

- Em thích Nhật Bản mà. Hãy tranh thủ hưởng thụ đi.

- Nhưng tại sao?

- Tôi có tiếc em thứ gì đâu, cả cơ thể này cũng có thể cho em. Thế thì em cũng phải đối đãi với tôi như vậy chứ.

Sao lạ vậy? Có phải anh ta đang tán tỉnh tôi không? == Siêu VIP của W mà có thể nói ra những lời như thế này sao. Tôi không biết đáp lại thế nào, đành đáp gọn lỏn:

- Dạ?

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, cứ như nhìn thấu tâm can tôi vậy:

- Em không nghĩ là nên cho tôi biết vì sao tự nhiên tôi lại theo đuổi em sao?

Tôi chết ngay đơ. Đúng là không nên dây dưa với anh ta. Thông minh quá sức tưởng tượng của tôi rồi. Tôi cảm giác anh ta biết chuyện gì đó, có khi còn nhiều hơn cả những điều tôi biết. Tôi còn chưa biết phải đối đáp thế nào, thì lại thấy anh ta khẽ mỉm cười, cầm quả chuối quăng ra hàng ghế sau. Nụ cười này vừa là 1 cái cười khẩy, lại vừa là 1 cái cười nửa miệng. Khá ngạo mạn, kèm thêm 1 chút nguy hiểm.

- Mà thôi. Tôi nghĩ tôi sẽ tự tìm ra.

Tôi ngồi im thin thít. Nếu như anh ta biết tôi dùng cuốn sổ sai khiến anh ta, không biết anh ta sẽ làm gì tôi nữa. Tôi lại khéo lo xa rồi. Tôi sẽ không để lộ chuyện đó ra đâu.

Ngồi trong taxi, Cái mông đẹp cầm chiếc iphone trong tay như 1 bảo bối. Hình như anh ta luôn luôn như vậy. Chỉ có 1 lần duy nhất tôi thấy anh ta vội vàng quăng nó đi. Đấy chính là lần xả thân cứu tôi. Có vẻ chiếc iphone này rất quan trọng với anh ta. Tôi dò hỏi:

- Chiếc iphone của anh có vẻ đã cũ rồi?

- Nó rất quan trọng đối với tôi.

Tôi lén nhìn thấy anh ta đang mỉm cười, nụ cười rất ấm áp, ánh mắt nhìn ra cửa kính nhưng tâm tưởng rõ ràng đang để ở nơi khác. Phải chăng chiếc iphone là quà tặng của ai đó? Bản thân anh ta nhiều tiền như vậy, không lý nào cứ dùng mãi 1 chiếc iphone đã cũ. Ít ra cũng phải Vertu chứ ^^ Nụ cười của anh ta khiến tôi thấy anh ta đáng yêu hẳn. Ẩn sâu trong con người anh ta là 1 tính cách rất dịu dàng. Nếu bị anh ta phát hiện, chắc không đến nỗi mang tôi ra xử bắn đâu ~~. Tôi định hỏi anh ta là có phải chiếc iphone do Duyên tặng không thì lại thấy anh ta nhắm mắt ngủ mất tiêu rồi. Túm lại là vẫn không khai thác được gì. Haizz.

Tokyo đang là mùa xuân. Thời tiết lành lạnh, không khí trong lành và hoa anh đào nở rộ. Đẹp, đẹp hơn sự tưởng tượng của tôi. Tôi hưng phấn quá, hạnh phúc quá. Cứ thế chạy nhảy khắp nơi, tạo dáng tự sướng đủ kiểu. Tôi không dám nhờ Cái mông đẹp nên đành nhờ người dân ở đây chụp hình giúp tôi. Thích nhất là chụp với hoa anh đào. Hoa rơi lớt phớt như mưa bay, đậu trên tóc, bám cả vào áo tôi, thật tuyệt diệu làm sao. Cứ như tôi đang ở trên thiên đường vậy. Tôi thầm cảm ơn Cái mông đẹp. Bằng bất cứ giá nào, tôi cũng sẽ không để cho kẻ khác làm hại anh ta. Tôi sẽ âm thầm bảo vệ anh ta và sản nghiệp của anh ta. Đương nhiên, chỉ là sự trả ơn mà thôi.

Về khách sạn, Yêu nữ nhìn tôi đầy lạnh nhạt, bảo:

- CEO vẫn nuông chiều cô quá. Đáng lẽ chuyện như thế phải chấm dứt rồi chứ.

Tôi vẫn biết chị ta có tình ý với Cái mông đẹp, nhưng đâu nhất thiết phải công khai ghen tị với tôi như thế này. Chị ta hơn tôi đủ thứ, thua tôi mỗi điểm là tôi được Cái mông đẹp ưu ái hơn tí xíu. Cần gì ghen tuông lồng lộn lên như thế.

Kể ra cũng hơi kỳ quặc thật. Cái mông đẹp vẫn nuông chiều tôi, chẳng khác gì thời gian anh ta theo đuổi tôi cả. Chỉ khác là thời gian đó, tính chiếm hữu của anh ta cao hơn nhiều. Cơ mà sao chị ta lại khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng “chuyện như thế phải chấm dứt rồi”. Tự nhiên tôi có cảm giác, tôi là con thỏ đang hồn nhiên gặm cỏ, còn tất cả bọn họ, đều là những con hổ đang nấp trong bụi rậm nhìn tôi. Chỉ chờ tôi sở hở là nhảy ra vồ lấy, xé xác, nhai rau ráu. Ực. Ghê quá. Tôi lại nghiêm trọng hóa vấn đề rồi. ==||

Buổi tối hôm ấy, tôi cất thật kỹ tờ giấy có chữ ký của bác mangaka. Tôi không mang theo cuốn sổ là 1 quyết định đúng đắn. Tôi nghĩ trong thời điểm nhạy cảm này, tôi nên án binh bất động. Đang sắp xếp lại đồ đạc để sáng mai bay về Việt Nam thì Cái mông đẹp đến gặp tôi:

- Em đi với tôi.

Tôi ngớ người ra không hiểu là anh ta định đưa tôi đi đâu. Tôi vội vàng phản đối:

- Nhưng chúng ta phải nghỉ ngơi, ngày mai bay về Việt Nam mà.

Anh ta liếc tôi, ánh mắt sắc lẹm. Tôi rùng mình, lùi lại 1 chút. Bản tính thô bạo của anh ta sắp được kích hoạt rồi. Tôi gật đầu ngoan ngoãn:

- Dạ.

Chúng tôi đến nhà xuất bản Shogakukan. Giám đốc của họ xuất hiện, đưa cho chúng tôi 1 bộ Candy bằng tiếng Anh. Tôi cứ há hốc mồm miệng mà nhìn. Vậy ra anh ta vẫn nhớ hết những lời đã hứa với tôi: Cho tôi 1 công việc, và tặng tôi cuốn truyện Candy mà tôi còn thiếu.

Trời ạ. Biết vậy tôi đã nói với anh ta rằng tôi còn muốn nhiều nữa, nhiều nữa. Tôi muốn được anh ta tặng SA và yaoi nữa cơ. Ở Việt Nam 2 loại truyện này không được xuất bản nên tôi toàn phải đọc online, với lại đặt mua ở các trang web nước ngoài. Tôi đúng là lòng tham không đáy, được voi đòi Hai Bà Trưng mà ^^~. Lúc ra ngoài taxi, tôi bảo anh ta:

- Anh chờ em 1 lúc được không ạ?

Anh ta gật đầu. Tôi hớn hở chạy vào gặp bác giám đốc nhà xuất bản để hỏi mua mấy bộ truyện SA và yaoi tôi thích, đồng thời mua cả mấy bộ shounen đang hot.

Tôi khệ nệ ôm đống truyện ra taxi. Cái mông đẹp nhìn tôi tò mò. Anh ta ngó qua bìa truyện rồi nhìn tôi như nhìn 1 đứa biến thái vậy. Thôi kệ đi. Đã dám đọc yaoi thì mặt phải trơ trước ánh nhìn của người đời.

Xe lăn bánh. Anh ta lơ đãng nhìn ra ngoài đường phố:

- Em đang vui lắm phải không?

Nãy giờ tôi như chuột sa hũ gạo, sướng không tưởng được, cứ cười hạnh phúc như 1 con khờ. Nghe anh ta hỏi vậy, tôi gật đầu lia lịa:

- Em cảm ơn anh nhiều lắm.

Tôi hưng phấn quá, ôm gọn bộ Candy vào lòng, rồi bỏ mấy cuốn SA ra sờ mó, ngửi mùi giấy mới. Cái mông đẹp à. Anh thật tốt bụng, thật dễ thương.

- Em ủng hộ đồng tính à?

Anh ta hỏi chuyện này, có phải nghiêm túc quá không. Tôi không ủng hộ đồng tính nhưng cũng không phản đối. Tôi thích đọc SA vì nó buồn lãng mạn, thích yaoi vì nó mới lạ, hài hước, hường phấn, kèm 1 chút thú tính gây tò mò. Thật ra giữa truyện và đời, tôi phân biệt rất rõ ràng, chưa bao giờ lẫn lộn.

- Không hẳn đâu ạ. Nhưng em nghĩ cuộc đời con người rất ngắn ngủi. Không cần thiết phải gò bó con người ta để suốt đời người ta sống trong bất hạnh. Gia đình anh đã có anh hoàn hảo rồi, cũng nên để Trần Bình Minh sống theo cách mà cậu ấy muốn. Như thế có thể cậu ấy sẽ hạnh phúc.

Anh ta im lặng. Nói đến em trai anh ta, có lẽ đến tận bây giờ vẫn là 1 điểm yếu không nhỏ. Tôi vẫn nhớ lần anh ta khóc khi Trần Bình Minh tự sát. Lúc ấy, tôi cũng cảm thấy bất lực không kém, vì tôi không có cách gì giúp anh ta cả.

- M2.

Tôi chưa hiểu anh ta định nói gì. Tôi quay sang toan thắc mắc thì đã thấy anh ta nhắm mắt tựa lưng vào ghế, nhịp thở đều đều. Ngủ rồi sao? Có lẽ anh ta quá bận nên đã học được cách tranh thủ ngủ trên mọi địa hình. Tiền nhiều để làm gì, khi mà thời gian cho bản thân cũng không có?

Tôi cũng tựa lưng vào ghế, nhìn ra đường phố Tokyo. Có 1 nỗi buồn dịu nhẹ.

- Sau này tôi sẽ bảo vệ em.

Tôi không nghe nhầm chứ? Anh ta vẫn đang ngủ mà. Tôi đâu có làm gì phạm pháp mà cần anh ta bảo vệ. Tôi mới là người đang cố bảo vệ anh ta đây. Đừng có nhầm lẫn à nha. Mà chắc anh ta nói mơ trong lúc ngủ thôi. Chỉ tại tôi nghĩ nhiều quá @@.

Đêm Nhật Bản, Tokyo rất đẹp, CEO cũng rất đẹp...

Bạn đang đọc Bí Kíp Cua Trai của Tsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.