Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi vào cửa (cửa thứ hai)

Tiểu thuyết gốc · 2710 chữ

“Cậu nói gì vậy?” Nguyễn Thiên Ân nắm chặt lấy hai vai Trần Kim Diệp xoay về hướng mình “Sao có thể là cậu ta được”.

Vương Nhất Chiến cũng không tin “Đúng vậy, cậu nghĩ chúng tôi sẽ tin được một người trắng hồng ốm gầy như công tử vậy mà là đứa nhóc của mười bốn năm về trước sao”.

Lúc đầu khi xem ảnh và nghe kể câu chuyện thì Cao Lãng Hiên có nửa tin nửa không nhưng vẫn không có gì chắc chắn “Tại sao cậu biết được đứa nhóc đó là cậu ta?”.

Nghe câu hỏi thì Trần Kim Diệp trả lời “Dựa vào tuổi của em ấy và những gì anh Hàn đã gợi ý cho chúng ta về bức ảnh”.

“Chỉ có nhiêu đó sao cậu có thể kết luận như vậy được” Nguyễn Thiên Ân nói “Lỡ như trùng hợp thì sao”.

Cao Lãng Hiên nghe câu trả lời của Trần Kim Diệp thì cũng đã đúng với suy nghĩ của cậu ban đầu “Thật ra tôi ban đầu cũng có nửa tin nửa không nhưng hiện vẫn chưa có bằng chứng thuyết phục được nên không thể kết luận dội như vậy”.

“Các cậu phiền ghê” Dĩnh Cửu Hàn bắt đầu chán trò đoán câu trả lời rồi “Thiên An, cậu mau sắn tay áo lên đi”.

Cẩm Thiên An có chút ngạc nhiên nhìn qua Dĩnh Cửu Hàn “Tại sao tôi phải xắn tay áo lên?”. Cậu nghĩ thầm không lẻ đã bị phát hiện khi cậu ngất xĩu trong trạng thái không mặc áo trong phòng sao.

Dĩnh Cửu Hàn lườm Cẩm Thiên An bằng ánh mắt như đang đe dọa người trước mắt nếu như không làm theo “Cậu mà không làm theo lời tôi nói thì đừng trách sao tôi kêu thằng nhóc ngồi kế bên lột đồ cậu!”.

“Wow nghe có vẻ vui đó” Nguyễn Thiên Trúc hào hứng nhìn sang Cẩm Thiên An “Nhìn cánh tay anh ấy đã trắng hồng như vậy liệu bên trong lớp áo đó như thế nào?”.

Cẩm Thiên An nghe thằng nhóc nói xong liền nổi cả da gà, cậu thở dài “Xắn lên thì xắn”. Cậu xắn tay áo lên để lộ bờ vai trắng hồng nhưng lại kèm theo rất nhiều vết xẹo của tiêm đâm vào vẫn còn.

Tất cả mọi người nhìn thì vô cùng ngạc nhiên mà đơ người hết, không biết nên nói gì.

“Tại sao anh biết được chuyện này” Cẩm Thiên An kéo tay áo xuống, ánh mắt khó chịu liếc sang nhìn Dĩnh Cửu Hàn “Anh điều tra về tôi cũng kĩ dữ, kể cả những vết tiêm này mà cũng bị anh phát hiện”.

Dĩnh Cửu Hàn nghe xong thì liền cười tươi rói “Qúa khen, tôi chỉ làm những gì mà Boss nên làm đối với các thành viên mới”.

Sao khi nhìn những vết tiêm ấy thì tất cả không biết nên lựa lời gì để nói vì bọn họ đã nhận thấy bản thân đã quá đáng đến chừng nào khi lại nói một người chịu khổ cực như vậy là người công tử bột ăn chơi sa đọa.

“Anh…” Nguyễn Thiên Trúc níu kéo tay áo Cẩm Thiên An, khuôn mặt hiện rõ sự buồn bã “Những chuyện này tại sao anh lại không nói cho em biết”.

Cẩm Thiên An ngạc nhiên trả lời “Em có hỏi đâu mà trả lời”.

“Nhưng…” đúng thật có hỏi đâu mà người khác sẽ nói với lại đây là chuyện cũng không nên nhắc lại về quá khứ đau buồn như thế này.

Cẩm Thiên An nhìn thằng nhóc đang u buồn vì chuyện của mình khiến cậu rất vui vì từ đầu chỉ có nhóc ấy là vẫn tin tưởng cậu mà không hoài nghi như những người khác.

“Nhóc đừng buồn” Cậu xoa xoa đầu Nguyễn Thiên Trúc “Những chuyện từ mười bốn năm trước đã qua rồi nên cho qua đi” cậu cười.

Cậu nhìn sang những người khác đang đơ người không dám nhìn cậu cũng như không nói thêm lời nào nữa.

“Anh Hàn, tôi có chút việc nên phải lên phòng” cậu nghĩ bản thân nên tránh mặt thì hơn “Tối tí tôi sẽ qua bàn lại với anh về công việc, nếu anh muốn đuổi tôi đi thì xin anh có thể chờ một thời gian tôi thuê nhà rồi hãy đuổi được không?”.

“Anh An! Anh đâu có làm sai đâu mà lại bị đuổi” Nguyễn Thiên Trúc nhìn Dĩnh Cửu Hàn “Nếu anh đuổi anh ấy thì đừng trách mỗi lần anh ngủ em lại đến phá”.

“Nhóc dám!” Dĩnh Cửu Hàn trợn mắt lên.

Người Nguyễn Thiên Trúc run lên “E-em không dám”.

Dĩnh Cửu Hàn thở dài “Haizz, yên tâm đi anh không đuổi người có tài đi đâu” cậu nhìn chằm chằm Cẩm Thiên An “Tí tôi cũng có tí việc cần nói với cậu nên giờ cậu về phòng được rồi”.

Cẩm Thiên An không nói gì chỉ gật nhẹ đầu rồi bước ra khỏi ghế rời khỏi phòng hợp.

Sau khi Cẩm Thiên An đi thì Dĩnh Cửu Hàn vào thẳng vấn đề “Tôi nghĩ trong chuyện này chắc ai cũng đang tự trách bản thân rồi đúng không”.

Có những người không nên nhìn vẻ bề ngoài của họ mà phán xét liệu họ có tốt hay không mà hãy nhìn vào cách cư xử của họ đối với chúng ta như thế nào rồi hãy quyết định.

“Tôi nghĩ sao vụ việc này các cậu đã rút ra được một bài học” Dĩnh Cửu Hàn nhìn những thành viên khác vẫn im lặng không nói câu gì.

Dĩnh Cửu Hàn kể tiếp về chuyện của Cẩm Thiên An vào mười bốn năm trước.

Sau vụ việc đó thì Cẩm Thiên An được đưa vào viện mồ côi nhưng sau khi cậu ta được mười lăm tuổi thì đã bỏ trốn khỏi nơi đó.

Trong khoảng thời gian năm năm đó không biết đã xảy ra chuyện gì với cậu ấy nhưng có nguồn tin cho biết thì viện mồ côi đó đã hành hạ đánh đập cũng như bị bạn bè chế giễu nên cậu ấy mới bỏ trốn.

Những thời gian còn lại cậu ta đã đi những nơi khác để kiếm việc làm rồi sao đó đã gặp được một người đàn ông tầm khoảng bốn mươi sáu tuổi đã nhận nuôi cậu ấy.

Ông ta đã chăm sóc cho Cẩm Thiên An như con trai ruột của mình. Còn cho thuê gia sư dạy kèm, nhờ trí thông minh nên hai tháng sau cậu ta đã nắm hết những kiến thức từ cấp một đến cấp ba.

Người đàn ông ấy rất vui mừng nên đã sắp xếp cho cậu vào trường đại học cho học sinh ưu tú. Do thông minh và học giỏi nhờ gia thế nên cậu nhảy bậc năm tư đại học vào lúc mười bảy tuổi.

Nhưng đến khi tốt nghiệp thì cậu con trai của người đàn ông đó đi du học từ Mỹ quay trở về.

Mặc dù không biết tình tiết như thế nào nhưng nhờ những người làm việc cũ đã cung cấp thông tin cho rằng cậu con trai đấy rất ghét Cẩm Thiên An thường xuyên cãi nhau kể cả đánh đập nhưng không biết tại sao cậu con trai đấy đã giết chết cha của mình rồi sao đó bị bắt vào tù.

Cẩm Thiên An thấy tội lỗi nên đã bỏ trốn khỏi căn nhà đó vào năm mười tám. Những năm còn lại thì vẫn chưa điều tra được cậu ấy đã đi đâu và làm gì.

Đến khi vào năm hai mươi hai tuổi thì cậu ấy đã xuất hiện trên trang Hottrend đứng top tám.

“Tôi chỉ có thể điều tra được bấy nhiêu thôi” Dĩnh Cửu Hàn đứng dậy “Sau khi nghe xong thì các cậu nên biết mình nên làm gì rồi đúng không”.

Dĩnh Cửu Hàn rời khỏi phòng hợp để lại tất cả những thành viên khác đang siết chặt tay ân hận về bản thân mình.

Nguyễn Thiên Trúc cũng đứng dậy “Khuôn mặt đó là sao chứ” cậu bực tức “Sau khi những chuyện mà mấy anh đã gây ra giờ lại ngồi đây ân hận”.

Cậu rời đi nhưng vẫn ngoảnh đầu lại nói lời cuối “Nếu các anh vẫn là đàn ông thì nên làm gì đó để xin lỗi đi” cậu rời đi khỏi phòng hợp.

“Haha cậu có thằng em trai cũng được phết” Dương Vũ Gia cười nhạt “Mặc dù nó chút ngu nhưng nhìn qua là biết nó còn trưởng thành hơn cậu đấy”.

Nguyễn Thiên Ân cũng cảm thấy như vậy “Ừ”.

“Chúng ta thật có lỗi với Thiên An” Cao Lãng Hiên siết chặt tay Vương Nhất Chiến hối hận bực tức đập lên bàn “Không ngờ chúng ta lại đi trách mắng một đứa trẻ có quá khứ đáng thương như thế”.

“Không phải một mình cậu cũng cảm thấy có lỗi đâu” Nguyễn Thiên Ân nói.

“Tôi nghĩ chúng ta nợ cậu ấy một lời xin lỗi nếu không cậu ta chết một cái là không còn cơ hội cho chúng ta đâu” Vương Nhất Chiến.

Dương Vũ Gia lườm Vương Nhất Chiến “Giờ phút nào rồi lại còn khịa người không có ở đây”.

Vương Nhất Chiến khép mắt cười nhạt “Haha xin lỗi đó là tật của tôi rồi”.

“Vậy giờ chúng ta nên làm gì?” Cao Lãng Hiên hỏi.

Trần Kim Diệp trả lời “Lúc em ấy gia nhập vào tổ chức chúng ta vẫn chưa làm tiệc chào đón thành viên mới”.

“Đúng là vậy” Nguyễn Thiên Ân “Do chúng ta đã quá nhạy cảm ở những thành viên trong quá khứ nên đã có chút mặc cảm đối với thành viên mới” cậu không tin được chỉ vì quá khứ mà đã làm tổn thương đến Cẩm Thiên An.

“Nếu không phải do người anh song sinh của anh Hàn thì chúng ta đã không như vậy” Dương Vũ Gia siết chặt tay lại.

Trần Kim Diệp nảy ra một ý “Sao chúng ta không mở tiệc để chào đoán thành viên cũng như xin lỗi em ấy”.

Tất cả nghe vậy cũng nghĩ đó là một ý hay. “Hi vọng nhóc ấy sẽ tha lỗi cho chúng ta” Dương Vũ Gia cười nhạt.

“Tôi nghĩ cậu ta còn tốt hơn cậu đấy” Nguyễn Thiên Ân nhếch môi.

Dương Vũ Gia nghe xong thì liền trừng mắt lên “Có ngon nói lại”.

“Tưởng tôi không dám” Nguyễn Thiên Ân cười khẩy.

Cao Lãng Hiên lên tiếng “Hai người tém lại đi giờ không phải lúc”.

Vương Nhất Chiến cũng nói “Cậu ta nói đúng đấy giờ nên sắp xếp làm gì ở tiệc kìa, chúng ta vẫn còn những đơn nhiệm vụ của khách vẫn chưa vào cửa đấy”.

Khi nghe Vương Nhất Chiến nói vậy thì Trần Kim Diệp liền mốc điện thoại ra “Tôi đã tạo ra nhóm chat, mọi người hãy gửi cho tôi khóa biểu làm việc của các cậu sao đó tôi sẽ sắp xếp”.

Trần Kim Diệp ra lệnh trong thời gian này không nhận thêm nhiệm vụ bảo vệ khách hàng nào nữa. Nhanh chóng giải quyết toàn bộ nhiệm vụ cũ.

“Hoàn thành nhiệm vụ tốt, bảo vệ bản thân, cũng như giữ tính mạng của mình để quay trở về” Trần Kim Diệp hô to lên khiến cho lòng của mọi người rạo rực.

Mọi người nhìn nhau vui vẻ đồng thanh đáp “Rõ!”.

Phòng Cẩm Thiên An.

“Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá” Cẩm Thiên An nằm than thở nhìn lên phía trên nhà “Không ngờ từ bức ảnh mình giả gái chụp với tên đó thì đã xảy ra hiểu nhầm trầm trọng như vậy”.

Tuy có chút khó chịu về những lời nói của mọi người nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì cậu có thể hiểu vấn đề tại sao những thành viên khác lại không thích thành viên mới nên mới nói như vậy.

Cậu nghĩ chắc một phần là lỗi của người anh song sinh của Dĩnh Cửu Hàn nên đã khiến cho mọi người mặc cảm về thành viên mới.

Tuy tò mò muốn tìm hiểu nhưng cậu không muốn xen vào chuyện của người không muốn kể cho người khác nghe.

Cậu đặt tay lên mặt che đi cặp mắt của mình, nước mắt bắt đầu tuôn ra. Cậu không hiểu tại sao khi nhìn lại bức ảnh trung tâm nghiên cứu bị cháy lại khiến cậu khó chịu và sợ hãi đến như vậy.

Cậu không có chút kí ức nào về nơi đó nhưng chỉ biết rằng lâu lâu cậu sẽ chợt nhớ ra những kí ức lúc bị trói siết chặt tay để tiêm loại thuốc gì đó vào người.

Nhưng đó chỉ thoáng qua thôi cậu cũng không chắc những kí ức đó có đúng không.

Cậu cắn siết chặt môi “Buồn thiệt chứ”.

“Đàn ông con trai có chút việc nhỏ lại lăn đùng ra khóc” Dĩnh Cửu Hàn đứng bên cạnh giường “Đúng là đồ mít ướt”.

Cẩm Thiên An nghe giọng của Dĩnh Cửu Hàn thì liền giật mình bật dậy “A-anh làm gì ở đây?!”.

“Đến thăm cậu bé khóc nhòe” Dĩnh Cửu Hàn nhếch mép cười.

Cẩm Thiên An nhìn lại cánh cửa đang mở toang ra “Tôi nhớ tôi đã đóng cửa rồi mà”.

Dĩnh Cửu Hàn cười khẩy “Cậu quên tôi đã đá nát cái ổ khóa cửa bên trong sao”.

Bình thường Cẩm Thiên An sẽ nói câu như anh nên làm ăn trộm vì rất hợp với anh nhưng hôm nay cậu không có tâm trạng để nói điều đó “Tôi đang cảm thấy khó chịu nên không muốn kiếm chuyện với anh, mời anh đi cho”.

“Cậu đang cảm thấy khó chịu?” Dĩnh Cửu Hàn tiến đến cánh cửa đóng lại “Vậy có muốn giải tỏa không?”.

Tuy đang buồn bực nhưng có thể giải tỏa được tâm trạng thì “Cũng được” cậu đứng dậy “Vậy chúng ta nên làm gì để giải tỏa tâm trạng”.

Dĩnh Cửu Hàn khép mắt cười “Tôi sẽ đưa cậu sang thế giới bên kia”.

Câu nói ấy khiến cho Cẩm Thiên An nổi hết cả da gà “Câu nói ấy tôi có thể nghĩ theo nghĩa khác không?”.

Dĩnh Cửu Hàn nhúng vai “Tùy cậu”.

Cẩm Thiên An nhìn Dĩnh Cửu Hàn rút trong túi ra một tờ giấy màu vàng dán lên cửa. Cậu hơi ngạc nhiên vì trong tờ giấy vàng ấy lại có tên của cậu.

“Chuyện này…” đang định hỏi thì tự nhiên có luồng gió lớn đâu ra xuất hiện làm che khuất tầm nhìn cậu.

“Gió đâu ra lớn dữ vậy” cậu mở mắt ra thì bất ngờ khi thấy cánh cửa quen thuộc màu tím đang ở trước mặt mình.

“Chuyện…chuyện này là sao?” Cẩm Thiên An ngạc nhiên đến nổi không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Dĩnh Cửu Hàn khép mắt cười nhạt nắm chặt tay Cẩm Thiên An còn tay bên kia từ từ mở cánh cửa ra “Thì chuyện giải tỏa tâm trạng”.

“Giải tỏa gì mà lại có cánh…” chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa Hell mở toang ra hút cả hai vào trong.

Cẩm Thiên An mở mắt ra thì thấy bản thân đang đứng chung rất nhiều người. Cậu đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy tỉ số gồm mười bốn người, mười nam và bốn nữ.

Bộp!

Bỗng có một bàn tay to lớn đặt vào vai của cậu khiến cho cậu giật mình quay lại “Là anh!”.

Dĩnh Cửu Hàn đứng sau lưng Cẩm Thiên An cười tươi rói “Chào người mới”.

“Này rốt cuộc anh đưa tôi đi đâu vậy?” Cẩm Thiên An trừng mắt lên nhìn người đối diện mình đang thản nhiên bình tĩnh nở ra nụ cười.

“Cậu là người mới đúng không?” Dĩnh Cửu Hàn khép mắt lại “Chào mừng cậu đến với thế giới bên kia”.

Bạn đang đọc Bí ẩn chết chóc sáng tác bởi sussy890

Truyện Bí ẩn chết chóc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sussy890
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.