Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến nhà thư ký.

Tiểu thuyết gốc · 2100 chữ

Hôm nay Thảo Linh lại xin nghỉ vì phải đi thi chạy cho thành phố. Dư đang viết báo bài, một trong những công việc của thư ký công việc của thư ký. Tay vẫn còn rất đau nên nét chữ nghệch ngoặc.

Chưa kể bây giờ đi lại, đứng lên ngồi xuống còn vô cùng khó khăn.Nhìn thân hình chủ nhiệm đại nhân thon gọn vậy thôi chứ sức lực ngang ngửa "Đàn ông". Đó chính là nhận xét của Dư.

"Tay còn đau sao?"Giọng nói quen quen.

Dư giật mình xoay người lại.

" Ơ" Thật bất ngờ khi thấy người "Nguy hiểm" ở đây giờ này.

Sáng sớm tinh mơ thế này, nhìn thấy nụ cười tươi tắn của cô Mộc khiến cho Dư bớt ưu phiền phần nào.

" Không chào sao?" Mộc Lan hỏi khi thấy Dư cứ nhìn mình châm chú.

"Chào cô ạ." Dư cuối đầu.

Dư có cảm tình với Mộc Lan hơn là Tịnh Hương, chỉ có điều cứ cảm thấy Mộc Lan nguy hiểm thế nào ấy.

"Tay chưa đã hơn sao?"Mộc Lan hướng mắt về bàn tay trái của Dư.

Bàn tay đó từ hôm đó đến giờ cứ tê rân rân cả lên. Dư chỉ biết cười khổ trước câu nói của Mộc Lan.

"Cô có hai chuyện muốn nói với em, một tốt và một xấu."

- Hơ hơ, lại là gì nữa đây...- Dư hoài nghi

" Thật ra thì... em chẳng muốn nghe chuyện nào cả? Haha" Nó vừa nói vừa cười như nói đùa.

- Hết đường lui rồi sao?-Dư khóc ròng trong tâm trí

"Khi nãy bên ngoài có bán thuốc dưỡng da. Cô tình cờ đi ngang qua nên mua được, coi như tặng em nhé."

Đây có phải là tia nắng sưởi ấm con tim hay không?Dư cảm động quá đi mất. Miệng bất chợt nở nụ cười, giọng nói nhẹ hẳn đi:

"Không cần đâu ạ, vài ngày nữa là khỏi thôi..."

"Đừng ngại."Mộc Lan nói rồi đặt lên bàn học.

-Đúng là cảm động quá đi mất- Dư vui vẻ hẳn.

" Chuyện tốt là cô ấy nhờ tôi nói với em cuối giờ xuống phòng gặp cô ấy cùng với Hữu Nhật và Tiểu Vy."

Nó nghe câu đó như cô đang tạt một xô nước lạnh vào người nó

" Đó là...là chuyện... tốt?"

" Tất nhiên."Mộc Lan cười nhạt một cái.

"Thế...còn chuyện...xấu ạ?"

"Thì cô cho em lọ thuốc đó."

Dư chỉ biết cười trừ.Quả thật người kỳ lạ thì suy nghĩ cũng ngược so với người khác.

Vui một chút thôi thì cái mông phản chủ lại triệu hồi cơn đau rát đến.Tối đó nhớ đã bôi thuốc kĩ lắm rồi mà đến bây giờ vẫn chẳng thể đỡ hơn.

Dạo này Tiểu Vy cứ nhìn chầm chầm Dư, chẵng lẽ vì Hữu Nhật chăng?Hay do nhìn Dư quá đáng ghét?Cơ mà cũng chẳng để tâm mấy.

Hôm nay nữ sinh bị cô lập đó cũng đã nghỉ ở đây. Một số nói gia đình phá sản nên nghỉ học, số khác lại nói rằng bị tẩy chay nên đã chuyển trường.Chỉ có Dư biết rõ lý do chuyển trường là vì Tịnh Hương.

-Cũng tốt, đừng nên học ở đây thì hơn-Dư nghĩ.

-Mình có nên chuyển trường không nhỉ?- Dư nảy sinh ý định

Không hiểu hôm nay có chuyện gì mà Tịnh Hương lại gọi cả ba cùng xuống phòng của nàng. Đối với Dư thì hình ảnh cây roi xuất hiện đầu tiên.Còn về phần hai người kia thì đang nghĩ cách lấy lòng nàng.Đi xuống phòng Tịnh Hương đã gọi là u ám rồi.Đi cùng với hai con người đại gia khuê các kia lại càng u ám kia.Bọn họ không ưa gì Dư và Dư cũng vậy.

" Vào" giọng nói từ trong phòng phát ra

Nhật và Vy hí hửng bước vào trước, còn Dư thì hồi hộp đi sau. Căn phòng vẫn lạnh như đang ở trên tảng băng, chỉ khác là giờ đẽ kéo rèm cửa sổ ra nên còn chút nắng len lỏi vào. Nàng vẫn chăm chú vào những tờ giấy đặt trên bàn.

" Dạ có chuyện gì không cô?" Nhật nói.

" Trường ta có tổ chức hoạt động, mỗi lớp cử ba học sinh đi. Đi nghe diễn thuyết, xem triển lãm và đi làm từ thiện." Nàng tựa lưng vào ghế rồi nói.

Một người chỉ thích ngồi không hưởng thụ, chẳng muốn động tay động chân như Hữu Nhật đương nhiên là chọn nghe diễn thuyết.Cậu ta còn nghĩ rằng chọn như thế sẽ ghi điểm được với Tịnh Hương vì mình có tri thức nên chẳng hề do dự.

Cái nhẹ nhàng thứ hai dĩ nhiên là đi triển lãm rồi nên Tiểu Vy chọn mất. Dư thì lại không mấy để ý đến những chuyện này.

" Người còn lại sẽ đi từ thiện" Nàng nói nhưng không đề cập tới tên.

" Vậy cô có đi không ạ?" Vy hỏi

" Có thể tôi sẽ đi cùng một trong số các em." Lạnh nhạt không chổ chê, mắt dán vài tờ tài liệu

Nghe vậy Vy mừng rõ ra mặt, trong đầu đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch để lấy lòng chủ nhiệm đại nhân.

-Mình sẽ là người đi cùng cô ấy-Nhật và Vy có chung một suy nghĩ.

-Đi chung với cô ấy chắc đau tim mà chết mất.- Dư nghĩ.

-----------------------------------------------------------

Kể từ hôm thông báo hoạt động,Vy luôn tìm mọi cách để lấy lòng nàng. Đến nỗi cầm sẵn chai nước đứng chờ trước phòng Tịnh Hương.

"Chuyện gì?"Miệng thì nói nhưng vẫn bước đi không ngừng

"Cô có khác không ạ?"Tiểu Vy vẫn bước đi sau, trên tay cầm chai nước.

Nàng không đáp lại, cứ coi như người vô hình mà bước đi lướt ngang.Kế hoạch lần này coi như thất bại.

Không riêng gì Vy,Nhật luôn tận dụng mọi cơ hội để ghi điểm.Nàng đang bước trên hành lang, tay cầm túi xách, tay ôm đống giấy tờ.

"Để em mang giúp ạ"

"Không cần."Nàng nói.

Cậu ta cứ đòi mang giúp, thấy thế Tịnh Hương đàng buông đống tài liệu ra vậy.Nào ngờ cậu ta một phát mà mất đà, ngã nhào xuống đất.

"Nếu vậy thì mang lên phòng giáo viên."Nói rồi nàng đi theo một hướng khác

Kế hoạch của Hữu Nhật cứ thế mà thất bại.

Còn Dư, một con người chẳng muốn đi cùng ngày, không phải là không thích mà vì Tịnh Hương quá là đáng sợ.Về đến nhà Dư không đi nổi nữa nên nằm dài ra ghế sofa ở phòng khách. Mà kì lạ là hôm nay không thấy dì Hoa đâu. Đang nằm thì thấy tờ giấy ghi chú ở trên bàn nên với tay đọc:

" Dì xin phép cậu chủ về quê mấy tuần, cô Vũ tự chăm sóc mình nhé"

Dư vò miếng giấy, một phát ném thẳng vào thùng rác,tự nhủ một mình:

"Kỳ lạ thật, trước giờ có chăm sóc đâu chứ."

Mà tính ra từ trước đến giờ Dư đều tự chăm sóc cho bản thân mà. Chỉ có đồ ăn là do dì nấu, còn tiền học là Vũ Nhật Thiên đóng cho. Khi Dư bị thương thì ít ai quan tâm, bàn tay thế này còn không ai biết cơ mà. Dư gượng ngồi dậy, cái mông giờ đau rát đến chảy nước mắt. Dư mở cặp, lấy cái điện thoại ra thì thấy có 5 tin nhắn từ Linh

" Alo bạn hiền, đi học về chưa?"

"Người bạn của thân yêu đã đạt huy chương vàng rồi đó."

Dư đang ê ẩm toàn thân, đầu óc chả nghĩ được gì nên nhắn "Chúc mừng nha"

Dư lếch từng bước lên cầu thang, nằm dài ra giường, chỉ dám nằm úp thôi. Tay còn chưa lành mà giờ lại đến mông. Nhìn vào gương là một cái mông đỏ chót với những vết hằng, mông đang sưng húp lên.

Dư thay một chiếc áo thun trắng và quần sọt xanh đen, mái tóc buộc cao.

-Nhìn cũng được đó-Tự nhìn vào gương tự khen mình.

Sở dĩ ăn mặc như thế là quyết tâm xin phép anh trai chuyển trường.Khi nãy Vũ Nhật Thiên về nhà, đây chính là một cơ hội hiếm có khó tìm.

Cứ mỗi lần bước xuống cầu thang cứ như đi xuống địa ngục. Vừa bước xuống phòng khách thì đã thấy anh nó và Liễu ngồi trên ghế sofa.

-Mặc kệ Liễu gì đó đi, cứ xin trước cái đã-Dư bất chấp.

Một phát mà nói lớn:

"Anh Vũ, em muốn chuyển trường!!!"

Vũ Nhật Thiên quay lại, nở nụ cười nhẹ với Dư.Chưa kịp tưởng thành công thì...Nhìn sang đối diện thì thấy Mộc Lan và Tịnh Hương, liền không tin vào mắt mình

-Làm Sao cô ấy biết nhà mình mà tới- Da gà da vịt nổi hết cả lên.

Cảm giác lúc này chỉ muốn độn thổ xuống đất cho xong.

" Dư, mang chai chivas ra đây" Nhật Thiên nói

Dư bước vào phòng bếp, mở tủ rượu, lấy chai chivas và 4 ly rượu để vào khây sau đó bưng lên phòng khách.

Chuyện là họ tính ra nhà hàng để bàn việc nhưng đặt chổ không được nên Nhật Thiên đành mời họ về nhà.

Dư mở chai rượu và rót cho mọi người trông rất chuyên nghiệp

"Mọi người trò chuyện đi, xin phép!" Luôn tìm cách để lánh đi

Đang quay lung bước đi thì...

"Vũ Uyển Dư!" Tịnh Hương nói với giọng không nóng không lạnh

Tay chân nó bắt đầu lạnh đi. Dư quay người lại, "Dạ thưa cô..."

Vũ Nhật Thiên nghe vậy liền hỏi:

"Cô Tịnh đây quen em gái tôi sao?"

Tịnh Hương im lặng......

" Dư là học sinh của chúng tôi" Thấy Hương im lặng nên Mộc Lan nói

" Vậy sao? Trùng hợp đấy" Nhật Thiên vui vẻ nói

" Tôi đến nhà, em không tiếp sao?" Tịnh Hương trầm giọng nói, vẫn mang hơi lạnh thường ngày

" Dạ... em tưởng cô đến bàn chuyện cơ"Giọng dịu dàng hơn thường ngày,

" Bọn anh bàn chuyện từ lúc em còn ở trên phòng.Giờ thì xong rồi." Nhật Thiên nhìn nó cười

Đứng khựng vì hôm nay trên trường bị đánh, tối lại gặp nhau.

" Em ngồi xuống với mọi người luôn đi" Liễu nó với Dư bằng giọng nhỏ nhẹ

- Hôm nay lại nói với mình bằng giọng nhỏ nhẹ. Giả tạo!- Nó nghĩ

"Dạ, em sẽ đứng đây ạ" Cái mông vô dụng này không còn sức để ngồi nữa rồi

" Em không ngồi sao?" Mộc Lan cười nhẹ

-Cô thừa biết em bị cô Tịnh đánh mà đúng không? - Nghĩ trong đau khổ

" Ngồi xuống" Tịnh Hương nói

Thấy Dư vẫn đứng khựng lại nên Mộc Lan tiến tới:

" Có cần cô giúp không đây?" Nở một nụ cười nham hiểm

Chưa kịp nói gì thì Mộc Lan đưa hai tay lên vai nó. Đôi bàn tay trắng trẻo nhưng nguy hiểm làm sao. Mộc Lan đè vai khiến cho Dư ngồi quỵ xuống ghế, tuy là ghế đệm nhưng mông vẫn đau đến thấu xương

-Hôm nay là ngày gì vậy? Xui đủ thứ-

"Khi nãy em nói muốn chuyển trường?"Tịnh Hương hỏi, cứ như chuẩn bị phóng phi tiêu vào con mồi.

"Ừ đúng rồi, suýt nữa thì quên mất."Vũ Nhật Thiên nói.

Mọi ánh mắt đều hướng về Dư, ánh mắt của Liễu thì trước giờ luôn câm ghét Dư,sang ánh mắt của anh trai thì đã lờ đờ vì rượu, ánh mắt của cô Mộc như muốn dư sập bẫy và cuối cùng là Tịnh Hương thì không dám...

"Có gì không hài lòng?"Tịnh Hương cao giọng.

"Trường rất tốt ạ.Khi nãy em chỉ nói đùa thôi ạ."Dư muốn toát cả mồ hôi hột.

"Em gái cậu thích nói đùa quá nhỉ?"Mộc Lan nói.

Anh ta chỉ biết cười trừ cho là đúng rồi, vì anh ta có hiểu nhiều về em gái mình đâu.

Tiếp đó thì mọi người ngồi nói về chuyện công ty, chuyện dự án. Dư ngồi nghe mà ngáp ngắn ngáp dài rồi tựa vào ghế. Vốn dĩ mục đích ban đầu là xin chuyển trường cơ mà giờ lại thành trắng tay. Ngồi nghĩ mọi lời đồn về Tịnh Hương hình như đúng thật.

Thế là cũng ngủ quên lúc nào không hay.

-----------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc [BHTT]Hoa Rơi Sóng Vỗ. sáng tác bởi LynMeo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LynMeo
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.