Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cao tay.

Tiểu thuyết gốc · 3313 chữ

Hôm nay đi học mà tay vẫn còn đau tê tái, chỉ chạm vào một xíu cũng điếng cả người.

"Tay cậu chưa khỏi sao?" Linh nhìn bàn tay Dư nên hỏi.

"Vẫn còn đau lắm."Dư thở dài rồi đưa mắt nhìn sang nữ sinh vài hôm trước bị bắt nạt, cậu ta có lẽ đang bị cô lập.

Nữ sinh đó mới bị cả đám dội nước ướt hết cả đồng phục.

Tình hình thế này thì chẳng thể nào viết bài được rồi.Nhưng viết xong sổ cho nàng thì phải nói là siêu phàm.

Trong tiết công dân, Hữu Nhật cứ hú hí chế giễu dáng vẻ thấp bé của cô giáo.Đồng bọ cũng cứ thế mà truyền thư qua lại. Thấy phí dưới lớp cứ nhốn nháo, cô giáo đó mới tức giận quay xuống nói:

"Các em có chuyện gì?"Gằng giọng.

Đang ngồi yên vị trên bàn thì mảnh giấy từ bên phí của bọn họ bay thẳng lên mặt bàn Dư, gây sự chú ý rõ rệt.

"Vũ Uyển Dư, mang tờ giấy đó lên cho tôi!"Cô ấy tức giận.

Dư cũng không hiểu rõ vấn đề gì, cô ấy bảo mang lên thì mình cứ mang lên vậy. Vừa mở mảnh giấy đó ra đọc, cô ta tức giận đến tím người. Quát lớn lên:

"Em dám chế dễu tôi như vậy sao???"

Cả lớp cười ồ cả lên, đưa mắt nhìn xuống lớp thấy tên Hữu Nhật kia hiên ngang cười châm chọc.

"Em có viết đâu ạ?"Giọng có chút bất bình.

"Em không viết thì ai viết???"

"Hữu Nhật thẩy cho em đấy ạ."

Cả lớp nghe thế thì ồ lên, cậu ta biết mình luôn được các thầy cô khác bao che nên giả vờ nai tơ, đứng dậy nói:

"Thưa cô, từ nãy đến giờ em đang châm chú giảng bài cơ mà."

Con người luôn như thế, gió chiều nào theo chiều đó. Nhờ mẹ cậu ta mà hằng năm cô giáo này luôn được nhận thêm tiền riêng, thay lời đồng tiền nên cô ta nói:

"Bài học quan trọng nhất chính là nhận lỗi. Thế mà em còn đẩy sang cho bạn nữa sao? Hữu Nhật là một học sinh gương mẫu của trường ta, mẹ em ấy là một phụ huynh có lòng hảo tâm rất lớn. Em mau xin lỗi bạn!"

Đúng là nực cười. Mọi người coi ba chữ "Lòng hảo tâm" qua con mắt đời thường. "Lòng hảo tâm" đó còn mua được cả đúng sai nữa hay sao?

"Thưa cô, khi nãy mẩu giấy là do Hữu Nhật ném.Chính mắt em nhìn thấy ạ."Linh bất bình không kém, đứng lên nói.

"Tôi chưa bảo em phát biểu ý kiến."Cô ta gằng giọng to.

"Trong lớp ai mà không biết Vũ Uyển Dư và Thảo Linh là bạn thân với nhau."Hữu Nhật lên tiếng khuấy động cả lớp, cậu ta đang ám chỉ lời của Linh là nói dối.

"Bôi nhọ giáo viên sẽ bị đuổi học khỏi trường đó." Thấy khuôn mặt không chút biến động của Dư, bà ta càng bực tức hơn.

"Có cần em nói lại lần nữa không, em không làm." Nhấn mạnh từng chữ vô cùng rõ ràng.

Cuộc tranh chấp nảy lửa này phải đợi đến 10' sau mới có thể giải quyết được. Trong căn phòng lạnh lẽo của Tịnh Hương, cả ba người đang đứng trước bàn của nàng.

Nàng cầm mẩu giấy đọc từng chữ, khuôn mặt lại càng thờ ơ hời hợt.

"Vì mẩu giấy này mà cô đưa hai học sinh lớp tôi xuống đây?"

Đứng sát cô ta chính là Hữu Nhật, khi nãy khuôn mặt hùng hổ thế nào, xuống đây lại ra vẻ đáng thương tội nghiệp.

"Cái cô học sinh này cứ đổ lỗi cho Hữu Nhật viết, trong khi mẫu giấy là ở trên bàn nó." Giáo viên đó khăng khăng chắc nịch.

"Thế thì cô cứ xử lý đi, tìm đến tôi làm gì?" Tịnh Hương nói giọng sắt đá.

"Chính là vì nó không chịu nhận lỗi đó. Cô là giáo viên chủ nhiệm, tôi mong cô xử lý chuyện này."

Dư cảm nhận được sát khí đang dần bao trùm xung quanh nàng, khóe miệng khẽ cong lên.

"Tùy vậy!"Chỉ một câu nói duy nhất.

"Phải như thế chứ." Cô ta trừng mắt về phía Dư.

-Thà học trường làng còn hơn là vào cái trường phiền phức này.-Dư rút ra được cho chính mình.

Tịnh Hương vẫn ngồi trên ghế, khí thế cứ hừng hực. Nàng nhìn mẩu giấy rồi tự cười thầm. Nội dung như sau: "Cô ta vừa béo vừa lùn, cứ như cái lu lăn từ nhà đến trường ăn lương rồi lăn lại về nhà."

"Nếu bây giờ chịu thừa nhận thì còn may ra đó!"

"Vâng, thừa nhận thật lòng là em không làm ạ!"

Cô ta nghe thế mới điên tiết cả lên.

"Chuyện này khiến cô bất bình đến thế?"Nàng hỏi.

"Đương nhiên, chuyện này ảnh hưởng đến danh dự của tôi."

"Được, Vũ Uyển Dư tôi sẽ xử phạt." Tịnh Hương nói.

"Đúng phải đuổi..."

Chưa kịp nói hết câu thì lại bị Tịnh Hương cắt ngang.

"Dạo này lương cô tăng cao nhỉ?"

Cô ta có chút khựng lại, giọng nhẹ hơn mà nói:

"Vì tôi...làm việc chăm chỉ vậy mà."

"Trong một tháng mà cô có thể mua được căn hộ ở ngay trung tâm. Khâm phục khẩu phục!" Tịnh Hương không nhìn ai cả, chỉ đưa mắt nhìn lên bàn tay đang bầm tím của Dư.

"Tôi...tôi...sao cô lại đi quan tâm chuyện riêng của tôi làm gì?"

-Nhận hối lộ trắng trợn đây mà- Dư nhìn cô ta, ánh mắt lại hời hợt.

"Chuyện của hai học sinh này cô còn muốn xen vào nữa không?"

"Tôi có việc phải đi trước."Cô ta một phát biến mất khỏi căn phòng.

Dư đưa mắt nhìn Tịnh Hương, nàng chẳng có một biểu hiện cảm xúc nào. Lúc nào cũng lạnh tanh như tảng băng vậy. Mỗi ngày Dư lại nghiệm ra được một vẻ đẹp mới của Tịnh Hương, hôm nay chính là làn da sáng mịn ấy, phải nói là không có một khuyết điểm nào.

"Phụ huynh của em lát nữa sẽ đến." Nàng tựa lưng vào ghế nói với Nhật.

Nhật nghe thế y hệt như có vị cứu tinh độ thế.Dù là lỗi nhỏ hay lớn thì cậu luôn là người thắng thế.

"Tôi cũng đã gọi điện đến nhà em, nhưng không ai nghe máy."Tịnh Hương nói với Dư.

Đôi mắt hời hợt từ nãy đến giờ của Dư bỗng chóc có chút sóng, không đáp lại, chỉ im lặng.

Vẫn luôn là thế, mỗi câu nói đều khiến cho người ta lạnh cả người, cứ như là kề dao sát cổ vậy.

Thấy mẹ mình đến, Nhật lại càng ra vẻ tội nghiệp. Bà ta vừa xót con lại vừa e dè trước Tịnh Hương.Trước khi cho con trai vào trường này, bà ta đã biếu quà cho hết thẩy giáo viên, chỉ có Tịnh Hương là nhất nhất không nhận.

"Cô Tịnh, cô phải giải quyết cho ra lẽ chuyện này!"

Tịnh Hương không đáp, chỉ ra hiệu mời bà ta ngồi ghế.

Hữu Nhật một nước lấn tới:

"Hôm nay em châm chú nghe giảng, Vũ Uyển Dư lại cứ đổ lỗi cho em. Hơn nữa cô ấy rất yêu quý em, em cũng thế nên không thể nào làm chuyện thế này được."

Đối với Dư thì lời biện minh này vô cùng vòng vo mà chẳng cái nào vào cái nào.

"Tay em đang bị đau ạ." Dư đưa bàn tay phải sưng phù lên trước mắt.

Tịnh Hương không phải ứng gì, chỉ nhếch nhẹ đôi môi.

"Chữ trong mẫu giấy là nét tròn, không bị rung. Tay em đến bút còn không cầm được nữa ạ. Loại giấy này lại dày hơn bình thường, nếu em đoán không nhầm thì giấy này rất khó mua. Mà mua nổi thì chỉ có nhà của cậu thôi."

"Giấy này cậu mua cũng được mà! Vũ Gia, là Vũ Gia đó!"Hữu Nhật đang muốn nhấn mạnh Dư là người của Vũ Gia, không thiếu tiền bạc.

Mẹ Nhật xen ngang câu chuyện:

"Ra là Vũ Gia. Thế bố mẹ đâu?"

Một khi nhắc đến Vũ Gia thì ai cũng biết ông bà Vũ mất từ sớm.Bà ta nói vậy không khác gì sát muối trong lòng. Dư chỉ đưa mắt nhìn bà ta, không nói lại lời nào.

"À quên mất..."

Bà ta chưa kịp nói hết câu thì đã bị cắt lời...

"Bố mẹ cháu, đang đứng ngay sau lưng dì đó."Giọng nói của Dư không một chút tức giận, cứ như giao tiếp thông thường.

Theo phản xạ tự nhiên, bà ta giật mình quay lưng lại. Sau đó lại giả vờ điệu bộ quan tâm Dư.

"Tội nghiệp.Thiếu thốn tình cảm của gia đình nên mới làm ra những chuyện thế này.Cô Tịnh có gì thì phạt nhẹ cháu nó."

Dư nghe câu nói đó, kinh tởm đến tận gai óc. Buồn cũng không buồn được, khóc cũng chẳng ra nổi nước mắt khi nghe câu nói giả tạo như thế. Vậy lúc này thế nào? Dư bật cười. Bà ta vốn mạnh bạo nhưng lại bắt đầu sởn gai ốc.

"Cười...gì thế?"Nhật ngạc nhiên hỏi.

Trái lại với phản ứng của hai mẹ con họ, Tịnh Hương vẫn đang ngồi trên ghế, châm châm nghe và mắt nhìn vào bàn tay sưng phù kia.

"Gia đình? Ném cục tiền ở giữa nhà rồi lại biến mất, cũng có thể cao cả hơn là nuôi nấng đàng hoàng, bao che, sẵn sang làm mọi thứ mù quáng hay là nuôi lớn vì mục đích cá nhân. Nếu dì đang nói đến một gia đình như thế, thì cháu có thừa!"

Có lẽ bà ta chột dạ hay gì mà khuôn mặt lại đỏ bừng bừng, đứng dạy và lớn giọng:

"Hỗn láo!"

Bà ta chưa kịp bước đến tát Dư một phát thì có giọng nói phát lên....

"Đúng là láo xược."Tịnh Hương nói chẳng nổi nóng gì, đưa mắt nhìn Dư.

Thấy Tịnh Hương phản kháng, ánh mắt Dư mới dịu lại như ban đầu.

Bà ta lúc này mới hạ cơn giận xuống, nói với Tịnh Hương:

"Cô Tịnh, chuyện này cô tính sao đây?"

Vẫn là khuôn mặt không cảm xúc đó, nàng hỏi Dư:

"Xòe tay phải ra."

Dư xòe thẳng tay phải, đúng thật trên bàn tay phải có những vết lằn bầm tím lộ rõ.

"Không lẽ em viết tờ giấy này bằng tay trái?"

"Không ạ.Em không biết viết tay trái."Dư đáp nhanh.

Nhật nhìn sang Tịnh Hương, không một chút biến động nào. Lúc này cậu ta mới nhận ra một điều rằng Tịnh Hương không như giáo viên khác, chẳng cả nể một ai cả.

"Em thừa nhận là có viết nhưng không ném qua chổ cậu ta."

Mẹ cậu ta lúc này vẫn khăng khăng mà nói:

"Con trai tôi nói thế rồi?Còn không mau nhận lỗi."

"Thế mẫu giấy đâu?" Tịnh Hương chống tay lên bàn.

Hữu Nhật lục lọi các túi, cứ moi ra moi vào. Cậu ta bắt đầu rối hơn...

-Rõ ràng là mình không ném cho Vũ Uyển Dư-

Khuôn mặt yên tĩnh từ nãy đến giờ bất ngờ nở nụ cười, cũng không có gì đặc biệt mà chỉ là nụ cười xã giao:

"Nó ở đây cậu còn tìm gì nữa chứ?"

Nhật điếng người, đưa mắt nhìn Dư. Một cô gái xinh đẹp, vẻ đẹp thuần khiết mà mọi người thường nói...

"Chuyện này có thể bị đuổi học vĩnh viễn."Tịnh Hương vẫn lạnh nhạt như thế.

"Không...không...đâu ạ." Nhật nói.

"Thế nào?"

"Chuyện này, chuyện này....."

Bà ta không đợi con trai nói hết mà tiếp lời:

"Chuyện đuổi học có phải hơi quá không cô Tịnh?Con trai tôi dạo này hay quên, chắc chỉ có nhầm lẫn đâu đây."

"Chuyện Vũ Uyển Dư vô lễ, tôi sẽ xử lý. Nhưng chuyện Hữu Nhật làm, không biết phụ huynh có ý kiến gì?"

"Cô Tịnh, tôi sẽ về dạy bảo con." Bà ta vừa nói vừa lục lọi trong túi, cuối cùng lấy ra một phong bì trắng dày cộm "Làm phiền buổi chiều của cô rồi, mong cô nhận cho."

Tịnh Hương nhìn phong bì rồi đưa mắt lên nhìn thẳng bà ta, giọng vừa phải:

"Chuyện này nói ra thì hơi ngại nhưng có người nhận nó hợp hơn tôi."

"Ý của cô là?"Bà ta hỏi lại.

"vào đi." Hướng mắt về phía cửa.

Bước cào phòng là một nữ sinh, đó chính là nữ sinh bị cô lập bao ngày nay.Dư vừa nhìn là đã nhận ra, cậu ta e dè bước vào bên trong, chỉ cúi đầu mà đi.

"Hữu Nhật hôm nay làm đổ xô nước lên người bạn nữ này.Không biết là vô tình hay cố tình?"

Nhật được một phen thóp tim, cậu ta tròn mắt ngạc nhiên.

-Chuyện này...sao cô ấy biết được?-

Vì lúc xảy ra chuyện này thì hầu như giáo viên chưa ai lên lớp cả.

"Vô tình, chắc chắn là vô tình."Bà ta nhanh chóng nói.

Đưa cho Tịnh Hương thì không sao, nhưng đến khi đưa cho nữ sinh đó thì lại tiếc tiền.

Nữ sinh kia vốn không dám nhận nhưng nhìn lên thấy ánh mắt của cô Tịnh đành nhận lấy vậy.

Hai mẹ con không còn mặt mũi nào nên phải đào tẩu sớm với lý do là nhà có việc.

"Em không nhận tiền này được đâu ạ..."Nữ sinh rụt rè nói.

Nàng chỉ nói một câu duy nhất: "Về"

Hết cách, đành quay đầu đi về.Đối với nữ sinh đó thì áy náy nhưng Dư lại thật sự thoải mái khi được thoát khỏi đây.

"Sổ đâu?"

Đây chính là câu nói níu chân Dư ở lại. Đâu khổ hết sức...

"Đây ạ."Dư đặt lên bàn như giao nộp cả tính mạng.

Nàng cứ lật ra đọc, càng đọc thì khuôn mặt càng khó chịu. Tịnh Hương cao giọng:

"Chữ quá xấu."

"Em đang bị đau tay ạ."Dư có cớ rõ ràng.

Tịnh Hương thở dài, khó chịu ra mặt. Giọng nói tựa như lạnh hơn:

"Xòe tay trái ra."

"Em có làm gì đâu ạ..."

"Trả treo!"

Cái lườm của nàng khiến Dư rét cả người, miệng còn không nói tiếp được câu nào. Bàn tay năm ngón xinh xinh giờ lại đưa ra chịu trận, thử nghĩ xem tay trái phải đều bị đánh như vậy thì có khác gì tàn tật đâu.

Cũng vì hôm nay nàng ta cảm thấy khó ở. Đang trên trường tĩnh tâm thì lại gặp thêm bà cô nào dẫn hai đứa nhóc vào đây xử lý chuyện, mà chuyện lại chẳng đáng vào đâu.

"Tội gì?" Ánh mắt sắt đá cùng với cây roi huyền thoại.

"Trả ...treo ạ."

"Thiếu!"

"Vô...lễ ạ."Dư miễn cưỡng nói tiếp- Tội này mà cũng tính sao?- Đau khổ nghĩ.

" Ra ghế sofa nằm úp xuống!"

" Dạ?" Nó bất ngờ

" Đánh Mông!" Nàng càng ngày càng lạnh

"Không phải cô vừa nói đánh tay hay sao?"

" Cãi tôi?" Tịnh Hương trừng mắt nhìn nó

Dư không dám nói gì, ra ghế sofa nằm mà trong lòng lo lắng vô cùng. Tịnh Hương cầm cây roi mây, bước tới chỗ Dư đang nằm

- Để tôi xem em làm gì được- Tịnh Hương nghĩ

Dư cảm giác được cây roi đang vỗ nhẹ trên mông, y hệt cái trò mèo vờn chuột vậy.

" Vô lễ 20 cây, trả treo 20 cây."

-Sao nhiều roi quá vậy nè- Nó nghĩ khổ

" Nhân đôi là 80 roi!" giọng nàng còn nghiêm hơn ban nãy

" Sao...sao lại... nhân đôi ạ?" Nó ngơ ngác hỏi

CHÁT- Nàng không trả lời mà vút thẳng vào mông nó.

Mới có một cây mà đã đau điếng

Chát chát chát chát........

Chát chát chát

Nàng đánh liên tục vào mông, gương mặt vẫn lạnh băng như không có chuyện gì xảy ra. Tất nhiên là đau rát cả mông.

Chát chát chát chát chát

chát chát chát

chát

Trán nó đã đổ đầy mồ hôi, gương mặt trắng trẻo mọi ngày của Dư giờ đã đỏ ửng.

" Cây bao nhiêu?" Nàng lạnh lùng hỏi nó

Dư rút kinh nghiệm từ lần trước nên đếm từ nãy tới giờ.

" Dạ... 40.." giọng run run

" Sai! Đánh lại" Từ nãy đến giờ nàng luôn luôn đếm và phải là 39 cây mới đúng

Đầu óc giờ không nghĩ được gì, chỉ biết là mình ngu ngốc động đến cọp chúa thôi

Chát chát chát chát........ chát

Chát chát chát

Mồ hôi thì đổ ướt cả lưng, tay bám chặt ghế, mắt nhắm ghiền. Tịnh Hương không để ý đứa nhỏ ra sao, càng ngày càng mạnh tay hơn, nhanh hơn.

Chát chát chát chát chát

chát chát chát

chát

chát chát chát

chát chát......

Đợi lúc bảo toàn được sinh mệnh bước ra khỏi căn phòng đó thì cái mông đã vô phương cứu chữa rồi.Tuy không đánh vào chân nhưng đi lại quả thật rất khó khăn, phải nép vào tường thì mới đi lại tốt hơn được.

Nữ sinh khi nãy đã đứng đó chờ từ nãy đến giờ.

"Cậu chưa về sao?" Dư hỏi.

"À mình muốn cảm ơn cậu."

"Chuyện gì?"

""Chuyện của Hữu Nhật, cậu đã đứng về phía của mình."

Dư chỉ cười nhẹ, không đáp lại lời nào.

"Cậu chuyển lời cảm ơn đến cô Tịnh được không?"Nữ sinh đó có vẻ khá ngại ngùng.

"Sao cậu không tự nói đi.Ý nghĩa hơn đó..."

"Cô ấy đáng sợ quá, không đủ can đảm để nói"

"Sao cô ấy biết chuyện cậu bị tạt nước thế?" Dư tò mò.

"Chuyện này....

Mình tính chạy nhanh về nhà để thay bộ quần áo, trên hành lang thì gặp cô ấy. Cô ấy vốn lạnh như bang, mình không nghĩ sẽ có ngày cô ấy mở lời với mình.

"Đau buồn?" Nàng cao giọng.

Nữ sinh đó vẫn khóc kèm với tiếng nấc.

"Chào cô...ạ..."

"Em bị thế này, tôi cũng chẳng biết nói gì hơn...nhìn em và gia đình bây giờ thì chỉ nhớ tới hai chữ nhân quả"

Nữ sinh đó khi nghe được cụm từ "Nhân quả" thì đưa mắt nhìn nàng, nhìn cái khuôn mặt lạnh đó.

Lúc đó mình mới nhận ra chuyện gì của mình cô ấy cũng nắm trong lòng bàn tay. Hồi cấp hai, lúc đó mình đã bắt nạt một nữ sinh khác, cắt tóc, đánh đập, quay video bêu xấu...đến một ngày bị phát hiện thì có làm sao chứ?Bố mình đưa cho họ phong bì thế là xong chuyện. Rồi đến khi "Nhân quả" ập tới, cong ty chuẩn bị phá sản, mình đã trở thành đứa bạn năm nào bị bắt nạt...

"Em xin lỗi..."Nước mắt rơi không ngừng.

"Nếu chấp nhận điều kiện của tôi. Tôi sẽ giúp em vụ này."

"Thế cậu đã chấp nhận điều kiện?"

Nữ sinh kia gật nhẹ đầu rồi nói:

"Điều kiện là mình phải chuyển trường."

"Chuyển trường?"

"Cũng đúng, ngôi trường này không đáng để lưu lại nữa rồi."Nữ sinh đó nói giọng thoải mái

Mặc dù mới bị đánh bầm dập xong nhưng Dư cũng cảm nhận được lòng tốt của nàng trong chuyện này.Có điều tốt kiểu này thì thật đáng sợ.

Dư từ từ xoay người lại, đưa ánh mắt mà nhìn căn phòng đó, nhớ tới hình ảnh của con người đang ngồi trong đó và bộ não trong đầu của người đó.

Bạn đang đọc [BHTT]Hoa Rơi Sóng Vỗ. sáng tác bởi LynMeo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LynMeo
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.