Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bệnh viện thú

Tiểu thuyết gốc · 1199 chữ

Co giật mình tỉnh dậy, đầu đau nhức và mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Cảm giác sợ hãi và mệt mỏi vô cùng. Dạo gần đây Co thường hay mơ thấy những cặp mắt quỷ đỏ lòm màu máu tươi lơ lửng đeo bám mình. Những luồng tà khí hắc ám xiết lấy cổ họng, đè lên ngực, càng lúc càng nặng, như cả một tảng đá lớn muốn nghiền nát thân thể cậu. Đôi mắt đáng sợ đó nhìn xuyên qua người cậu, hơi thở khò khè của nó như muốn ăn tươi nuốt sống Co. Dù cố gắng vùng vẫy la hét thế nào cũng không thoát ra được. Người cùng phòng bệnh xúi cậu đi cúng thầy trục vong, họ nói có lẽ kiếp trước cậu đã vướng phải điều gì đó, nên kiếp này không thoát được. Nhưng Bác sĩ lại bảo đó chỉ là hiện tượng bóng đè, hầu như ai bị suy nhược cũng từng gập qua. Tốt nhất đừng suy nghĩ nhiều, đừng để tinh thần hốt hoảng vu vơ.

Co là chàng nghệ sĩ với mái tóc xanh lục, cậu thích vẽ và thích cảm nhận những sắc màu của cuộc sống. Chỉ tiếc là tay cậu hay bị run nên nét bút lắm khi không trọn vẹn, thậm chí những hình hài cậu muốn tái hiện lại nhiều khi trở nên méo mó, bức tranh cậu vẻ người phụ nữ xinh đẹp bỗng loan nguyên những vết đỏ lòm, chủ thỏ con cậu vừa mới phát thảo bỗng hóa thành một màu đen kịt của những đường chì chồng chất, nhìn chả khác gì mấy con chuột cống. Hay khi cậu cố vẻ bông hoa hồng và bươm bướm thì tranh lại trở thành đống lùng bùng như đám mạng nhện. Nhiều lúc Co tức giận với chính mình đến nổi hắt đổ cả giá vẽ. May mà cô bạn tình nguyện viên tên Li luôn ở bên động viên Co không từ nản. Co thích mái tóc màu tím dung dị của Li, nhưng chưa bao giờ câu pha được sắc màu ấy. Li sẵn sàng làm mẫu nhưng cậu chưa dám vẽ, sợ rằng ấn tượng về hình hài xấu xí mà cậu lỡ tạo ra sẽ khiến Li phật lòng.

Vì là bệnh viện trung tâm của cả Utopia nên lúc nào ở đây cũng tấp nập, các bác sĩ và y tá luôn phải hối hả giải quyết hết từ ca này đến ca khác. Trong bệnh viện thú này thì có đủ loại người, đủ kiểu hình dạng và giống loài. Từ những bé chuột thủy tinh nhỏ xíu đến đám cá sấu cánh vịt to như cá voi, đủ loại cửa đủ kiểu phòng, vô vàn ngôn ngữ, nhiều khi cứ oang oác ầm ầm ồn ào như một cái chợ. Co ước giá như phòng cậu ở một nơi yên tĩnh hơn, khoản tầng 5 hay 6 của bệnh viện này, dù là nghe đồn trên đó hay xảy ra nạn chuồn chuồn ăn kim loại chuyên đến gặm mấy khung giường, nhưng hình như cũng đã được đội săn lùng thú dại giải quyết xong. Co thở dài ngán ngẩm, nhưng nghĩ lại những điều Li đã kể về sự vất vả của các y bác sĩ. Co thấy mình cũng không nên đòi hỏi gì nhiều.

Co đi về phía căng tin, mùi ete lan xuống tới tận đây. Co để ý thấy ở phía hành lang, có một người phụ nữ tóc đen xõa kín mặt ngồi trầm mặc trên xe lăn. Lọt thỏm giữa những dòng người qua lại, có vẻ như cô ấy không vào được bên trong. Co vội tiến đến gần, tính giúp đẩy xe đi. Nhưng khi chạm vào, cậu cảm thấy ớn lạnh như thể đặt tay lên mấy thanh sắt treo thịt heo trong phòng trữ đông.

Người phụ nữ: “Cậu… cậu nhìn thấy tôi sao?”

Co: “Có chứ, tại chị để tóc dài quá, làm sao mà thấy ai được! Chị ở phòng nào, tôi nhờ nhỏ bạn đến cắt cho.”

Người phụ nữ: “Cậu… giúp tôi một việc được không?”

Co là một anh chàng vui tính, lại hay thích làm chuyện bao đồng. Nên đồng ý ngay. So với dáng của người ngồi trên thì cảm giác chiếc xe thực ra rất nhẹ. “Chắc chị ấy đau bệnh nặng lắm mới ốm như vậy, khổ thân quá!”, Co vừa nghĩ vừa đi vào một hành lang tối. Dãi bóng đèn bắt đầu chớp tắt và không khí trở nên trầm lặng đến kỳ lạ, chỉ còn tiếng bánh xe kêu cót két, và chiếc xe thì càng lúc càng nặng hơn. “Mình mới ăn xong mà sao mau mệt vậy ta”, Co thấy quái.

“Lại đi lang thang hả họa sĩ?”, có giọng con gái cất lên. Tình cờ đó lại là Li, cô nàng đang ôm trong tay các bình chứa mẫu gì đó.

“Chập nữa tui qua lấy thêm màu á, đợi tui nha!”, Co nói với lại và đi tiếp.

Xe dừng lại bên tấm kính lớn, cậu nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ trong lồng kính, thì ra đây là khoa nhi. Người phụ nữ tự nhiên đứng dậy, dõi về hướng một đứa bé ốm yếu nhợt nhạt phải thở bằng thiết bị cung cấp oxy trùm quanh đầu. “Có lẽ đó là con của chị ta, sinh non như thế này thật là khổ. Có cách nào mang đứa bé cho vào lại trong bụng để nó lớn thêm không, chứ để trong lồng kính như vậy, mẹ con không được bên nhau thật là buồn quá mà!”, Co đang nghĩ trong đầu như vậy thì thấy người phụ nữ bắt đầu khóc rưng rức. Nước mắt thấm đẫm xuống hai tay, chảy ước cả chân. Co sửng sốt nhìn thấy nước hóa thành màu máu đỏ lan xuống đất thành một vũng lớn. Co hoảng hốt chạy đi tìm người giúp. May thay gặp được Li gần đó. Nhưng khi dẫn được Li đến, thì lại không còn thấy người phụ nữ nữa, chỉ còn chiếc xe lăn lật ngược mà bánh xe vẫn còn quay vòng vòng phát ra tiếng keng két đáng sợ.

Co: “Chị này đau ốm như vậy mà chạy đâu rồi ta, thiệt tình. Bà có thấy người phụ nữ vừa ngồi xe lăng không, tui mới đưa bả đến đây á.”

Li: “Nãy giờ tui chỉ thấy ông đẩy cái xe không. Làm gì có ai?”

Co bắt đầu thấy ớn lạnh, cậu gãi đầu và quyết định nhờ Li hỏi thăm về thân phận đứa trẻ kia. Theo lời Li nghe được, thì người mẹ bị ông chồng theo gái bỏ rơi ngay lúc bụng mang dạ chửa. Lúc đau quá nhập viện thì chỉ có một mình, phải chịu cảnh vỡ ối và sinh con non, rốt cuộc là chết thảm vì băng huyết. Đến bây giờ ông bố vẫn chưa đến nhận con. Co nghe xong mà sởn cả gai ốc. Không dám nói năng gì nữa, bước nhanh về phòng mình.

Bạn đang đọc Before Life sáng tác bởi Belicomic
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Belicomic
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.