Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vũ trụ của những giấc mơ

Tiểu thuyết gốc · 2428 chữ

Me vẫn còn chưa hoàn hồn kể từ khi suýt rơi xuống vực. Dù đã được So đưa trở về phi thuyền, người nàng vẫn còn bần thần. Nàng run rẩy cầm lấy cốc ca cao So pha cho. Me hớp một ngụm, vị ngọt ngào ấm áp làm nàng dịu lại. “Mình… mình sẽ không kể… Lo đâu… ”, So bối rối. Me ngước nhìn cậu bạn, bên dưới mái tóc xanh dương là đôi mặt hiền lành phản chiếu những vệt sáng từ khung cửa phi thuyền, làm tôn lên cái mũi cao và khuôn mặt điển trai. Me cố mỉm cười: “Cảm ơn ấy!”.

So mở nắp đàn Piano, những ngón tay thon dài của cậu khẽ lướt trên phím đàn. Me ngã mình xuống ghế sofa, để âm nhạc xoa dịu hơi thở. Nàng nhìn ra ô cửa lớn của phi thuyền, ánh tịch dương dìu dịu, những đàn nấm tuyết đang bay về phía các ngọn cây cao, hệt như những nốt nhạc dập dìu. Nàng thấy thoải mái hơn rất nhiều.

So là một chàng trai nhạy cảm và mong manh như sương khói, nên âm nhạc của cậu tinh tế và có khả năng len lõi vào sâu tận tâm hồn người nghe. Đôi khi Me ước So sẽ cứ mãi như vậy, dù chắc hẳn cậu ấy sẽ không thích cứ mãi bị mọi người chê cười vì tật nói lấp. Nhưng đối với Me đó không hẳn là tật xấu, vì rằng có nhiều thứ không cần phải nói ra. Có nhiều điều nghe mật ngọt nhưng lại là dối trá. Lại có những xúc cảm mà ngôn từ không thể truyền tải hết được. Còn âm nhạc của So có khả năng kết nối rất mạnh mẽ, và tâm hồn cậu thì thật thuần khiết.

Me là cô gái mộng mơ, nàng thích thi ca, hay thơ thẩn và yêu các loài hoa xinh trái đẹp. Nàng có mái tóc màu hồng óng mượt, đôi mắt to tròn long lanh và làn da trắng như tuyết. Nàng thích lắng nghe và chia sẻ. Nàng thích viết, nó giúp tâm hồn nàng bay bổng, nhất là khi viết về cuộc sống. Âm nhạc của So truyền cho nàng nhiều cảm hứng. Khiến cho nàng tò mò về cuộc đời cậu, nhưng bản thân So rất ít khi chia sẻ những chuyện riêng tư với mọi người. Còn đối với Me, được gặp gỡ và tiếp xúc với nhiều mảnh đời là một điều tuyệt vời. Nàng học được nhiều thứ, cảm được nhiều cung bậc cảm xúc. Có những nỗi buồn, nhưng cũng có những niềm vui. Mỗi một người là một câu chuyện riêng, muôn màu muôn sắc và nàng hay tự hỏi: “Điều gì đã tạo nên số phận?”

Me cũng có một tật xấu, đó là hay quên, đồ đạc thì cứ để lạc mất, thậm chí nhiều lúc nàng còn quên mất mình là ai. Nàng vẫn thường phải ghi lại những chuyện quan trọng vào mấy cuốn sổ, cả những ý tưởng, những cảm nhận về xung quanh. Nàng có thói quen viết lại những điều mơ thấy ngay sau khi vừa tỉnh dậy. Thi thoảng nàng lại mở sổ ra xem, cố tìm kiếm ý nghĩa của những giấc mộng bằng cách thử liên kết các dấu hiện và những chi tiết hay lập đi lập lại. Dạo gần đây nàng nhận ra mình hay nhìn thấy một sinh vật kỳ lạ trong mơ.Nàng gọi nó là Ong Mơ.

Ong mơ rất đáng yêu, nó có đôi tai thỏ lớn gắn trên một thân hình tròn trịa, hai cái râu nhấp nhô bên má cứ như hai bông bồ công anh trắng thật dễ thương. Bộ lông vàng óng ả với những sọc đen thì lại rất là ngầu. Me thường thấy Ong mơ xuất hiện trong những giấc mơ có nhiều hoa.

Đêm xuống, Lo dẫn Me vào trong căn phòng với những quả cầu lớn. May mà cậu không nhận ra những vết trầy trên cánh tay nàng đã tinh tế che đi bằng tay áo dài, còn không thì chắc nàng sẽ lại bi la cho một trân, thậm chí còn bị cấm bước ra ngoài phi thuyền. So tế nhị không bước vào phòng, chỉ đứng ngoài hành làng, lặng lẽ đứng từ xa dõi theo bóng hai ngươi, tiếng quạt thông gió quay đều đều. Dưới ánh đèn LED màu tảo lục dìu dìu, giữa bóng tối nhập nhoạn, gượng mặt xinh xắn của Me trở nên quyến rũ hợn Lo đưa tay khẽ chạm vào má Me, như thể vuốt nhẹ lên ly rượu thủy tinh, ánh mắt cậu nhìn nàng say đắm. Me luồn những ngón tay nhỏ nhắn của mình qua mái đầu lo, mân mê những sợi tóc đen huyền của cậu, rồi nàng ghì lấy Lo thật chặt như thể e sợ rằng sau khi cảnh cửa dày tự động đóng lại, sẽ không còn gặp được nhau nữa. Nghe tiếng So khẽ ho, Me vội buông Lo ra. “Hẹn gặp lại mọi người ở bên kia nhé!”, Me nói vọng qua cánh cửa dày đã khép chặt, nàng đặt hai tay lên tấm kính tròn gắn trên cửa, cố nhoi người nhìn về phía Lo. Lo đến bên So, hai tay câu đặt lên vai So, thì thầm điều gì đó. Chờ cho cả So và Lo đều đã bước vào trong quả cầu lớn của riêng họ, chờ cho hai ánh nhìn hướng lại về nhau, cho đến tận khi Lo đã nhắm mắt lại, nàng mới hôn lên mặt kính, để lại vết son thơm mùi dâu ngọt ngào. Rồi nàng mơ màng đi vào thế giới của những giấc mơ.

Me mơ thấy mình bị một đám bọ mặt thộn to như con heo nái rượt đuổi, chạy mãi chạy mãi mà chẳng thấy ai giúp. Đến tận khi sát mép vực, mới thấy một con ong nhỏ như hạt đậu bay qua. Me liền ước cho Ong to thật to để trị mấy con bọ đáng ghét. Thì thình lình, ong bỗng hóa lớn thật, to còn hơn cả con bò. Me sung sướng nhảy lên lưng ong, theo nó bay vụt đi. Ngồi trên cao nhìn xuống cả một quãng rừng bát ngát, nhưng nàng không hề thấy sợ, vì Me biết mình đang mơ. Nàng thích thú cưỡi ong mơ bay đi khắp nơi. Bay qua những cánh đồng đầy hoa hồng rực rỡ, bay lên cả những tầng mây muôn hình dạng, qua những con suối mát rượi, đi đến những nơi đã từng thấy trong quá khư. Và khung cảnh mở ra trước mắt nàng. Bất cứ thứ gì nàng có thể tưởng tượng ra, ngay lập tức sẽ được hiện lên sống động và hùng vĩ.

Me nhớ mình có được năng lực tưởng tượng này từ khi nàng phải chịu đựng những cơn đau khủng khiếp của một căn bệnh hiểm nghèo. Trong những ngày dở sống dở chết chìm ngập trong thuốc và các lần điều trị, có lẽ cõi mơ đã giúp nàng có được hi vọng, hoặc đơn giản giúp nàng quên đi nỗi buồn, quên đi những tháng ngày đau đớn và bế tắc. Quên đi để mà bước tiếp.

Hôm nay, nàng lại cùng ong mơ đi tìm những bông tulip khổng lồ, những đóa sen tím mọc trên vách đá, uống những giọt mật ngọt ngào và tắm trong những giọt sương trên chiếc thuyền lá trôi ra biển cả. Nàng thấy vui ơi là vui.

Nhưng rồi ong mơ cứ bay lên cao thật cao, vượt xa cả những gì nàng có thể nghĩ đến, cho đến khi nàng nhìn thấy một mặt hồ rất lớn ở ngay phía trên đầu mình, như thể không gian bị đảo ngược vậy. Rồi bất ngờ khung cảnh bên dưới dần bị cuốn vào trong một hạt ngọc mà ong mơ cầm trong tay. Cuối cùng chỉ còn lại một màu trắng xóa. Me thấy không ổn, nhưng nàng không dám nhảy ra khỏi ong, nên đành cùng nó bay xuyên qua mặt hồ. Bên kia mặt hồ là một vũ trụ tối đen và đáng sợ. Me cố bình tĩnh, nàng cố tưởng tượng ra những điều tốt đẹp, nhưng tuyệt nhiên không một cái gì nàng nghĩ đến xuất hiện được trong vùng không gian này. Hệt như thể nàng đã bị đẩy ra xa khỏi vùng an toàn của mình. Giờ đây nàng chỉ còn cách bám víu vào ong mơ. Chú ong vẫn bay chậm rãi ra xa dần xa dần. Me chỉ còn nhìn thấy mặt hồ khi nãy là một chấm nhỏ trên một khối màu trắng lớn hình đám mây. Và dần dần đám mây đó cũng nhỏ dần và mất hút giữa màn đêm u ám. Quả là một cảm xúc khó tả, như thể một kiếp đời của nàng đã xa thật xa, trong tĩnh lặng của thinh không, giữa những thiên hà vô định. Nàng cố gắng thức dậy, nhưng dù tự nhéo mình thế nào, vẫn không thoát ra được khung cảnh này. Nàng thấy buồn nhiều hơn là sợ hãi. Me nhớ đến Lo, người con trai nàng yêu quý nhất, không biết chàng liệu có đi tìm mình nếu nàng không thể trở về.

Me bắt đầu nhìn thấy những vì sao lấp lánh nên đỡ sợ hơn, dải ngân hà dần xuất hiện. Lòng nàng chợt thấy thanh thản kỳ lạ, như thể mọi gánh nặng của trọng lực đã buôn bỏ được hết, và nàng bắt đầu lơ lửng cùng ong mơ. Me nhớ đến những đêm ngắm sao cùng Lo, nghe chàng kể về những giả thuyết liên quan đến sự sống ngoài Earth. Nghe nhiều đến nỗi chính nàng cũng tự hỏi liệu trong những ngôi sao đằng kia, ở nơi xa hàng ngàn năm ánh sáng ấy, liệu có ai đó cũng đang tìm kiếm hy vọng, liệu có ai đó đang yêu và chờ đợi mòn mỏi một bóng hình nào không. Nhưng Lo cũng từng kể với nàng rằng, thứ ánh sáng lấp lành mà chúng ta nhìn thấy trên sao trời, cũng chỉ là những bóng hình xưa cũ của hàng ngàn vạn năm trước. Nghĩa là ánh sáng mà ta thấy nhiều khi chỉ là bóng hình của một ngôi sao đã chết. Người mà ta tưởng là sẽ gặp, lúc đến nơi cũng chỉ là một hư ảnh không hơn. Lúc đó nhìn Lo rất buồn, bờ vai cậu chùn xuống. Lúc đó Me không biết phải nói gì, chỉ muốn ôm cậu thật chặt, chỉ muốn nói rằng nàng tuyệt đối sẽ không để cậu cô đơn thêm nữa. Nhưng lúc đó không hiểu sao nàng chỉ im lặng, không hiểu sao nàng chẳng biết phải đối diện với nỗi buồn sâu thẳm ấy như thế nào. Nó như một hố đen hút đi tất cả, sinh lực, ý chí và niềm tin của cả hai.

Giờ đây khi chỉ còn lại một mình, nàng chợt hiểu vì sao mình đã cố gắng ôm lấy Lo thật chặt trước khi cánh cửa dày kia đóng lại. Có lẽ đâu đó trong một quãng đời trước, nàng đã từng chạy trốn chính mình. Chạy trốn những tháng ngày đau khổ vì bệnh tật, chạy trốn tình yêu và đã hối tiếc rất nhiều. Nếu như có thể tỉnh dậy từ giấc mộng này, điều đầu tiên nàng muốn làm là ôm lấy Lo thật lâu.

Ong mơ chở nàng xuống một hành tinh nhỏ, trên đó chỉ một tòa nhà lớn và mấy cái cây. Nhưng Me nhìn thấy rất nhiều con ong khác đang bay qua lại. Chú ong mơ của nàng hóa nhỏ và chui qua cái lỗ tròn dưới mái nhà. Nàng đi quanh tìm đường vào trong tòa nhà, có một cánh cửa lớn, nhưng nàng không mở được. Me ngồi chờ cho đến lúc đành liều lĩnh túm lấy chân một chú ong khác vừa hóa lớn. Chả biết có phải là con ong đã cả gan đưa nàng đến đây hay không. Nhưng dù sao nó cũng giúp nàng thoát ra khỏi hành tinh này.

Me nhìn thấy một đám mây lớn, càng đến gần càng lớn. Cũng có một mặt hồ nước liên thông vào thế giới bên trong. Me nhìn thấy rất nhiều cánh cửa dẫn vào những hành lang chòng chéo lên nhau, cứ kéo dài thật dài. Ong mơ thu nhỏ dần và nàng chỉ còn cách nhảy xuống đất chạy theo nó, băng qua những cánh cửa tối nhập nhoạn đưới dãy đèn chớp tắt. Có rất nhiều giường bệnh xung quanh và mùi ete. Khi đến cuối hành lang, nàng thấy ánh sáng mặt trời ấm áp phủ lên một bông hoa màu xanh lá cây… Như thể một sinh mệnh mãnh mẽ và kiên cường ở sâu dưới đáy giếng. Nàng tin rằng đó là bông hoa của hi vọng, nó có thể giúp mình thoát ra được. Nhưng bỗng nhiên mưa rơi xuống đữ đội, nàng vội lấy thân mình che cho bông hoa không trôi đi mắt. Khi nàng ngước mặt nhìn lên trời, định cầu xin cho mưa ngừng rơi, thì bất chợt nhìn thấy bóng một người có mái tóc màu xanh lá cây đang đứng phía trên miệng vực. Me cố cầu cứu nhưng cậu ta không hề nghe thấy, chỉ đứng bât động như một cái xác không hồn.

Nhưng điều đáng sợ hơn nữa, là sau lưng cậu tóc xanh ấy có một cặp mắt quỷ đỏ choét, đôi mắt tỏa ra luồng tà khí khủng khiếp, và nó bất đầu nhìn về phía Me trừng trừng. Me giật mình lún sâu vào mặt đất đẫm nước dưới chân, rơi mãi rơi mãi vào bóng tối. May thay, nàng kịp bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng Lo lay gọi mình. “Chỉ là một cơn ác mộng thôi! Không sao đâu!”, Lo nói. Me mở to mắt, “Vậy mà mình tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa”, nàng ôm Lo khóc nức nở. So đứng ngoài cửa, dõi theo bóng hai người. Khi không khí đã lắng xuống, cậu lấy ra một tấm ảnh có hình mình đứng bên một người nữa, đó là một cậu bé có mái tóc màu xanh lục.

Bạn đang đọc Before Life sáng tác bởi Belicomic
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Belicomic
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.