Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

[ PART I] Người bạn mới.

Phiên bản Dịch · 2057 chữ

PART I

CHAPTER 1

~oOo~ Người bạn mới oOo

~Sân trường Đức Dương:

“ Hết TẾT rồi thật là chán quá đi…” –Linh Liên réo lên.

“ Hết TẾT thì đi học thôi có gì lạ đâu?” - Hải Minh cứ trơ trơ làm Linh Liên khó chịu.

“ Nè. Đừng tưởng anh ra trước em 2s thì có thể ăn “híp” em nha…” – Linh Liên đưa nấm đấm lên doạ đánh Hải Minh.

“ Kệ 2s thì cũng là lớn HƠN. Mà lớn hơn thì có thể ĂN “HÍP”…” - Hải Minh cười mỉm.

“ Anh…” - Mặt Linh Liên bắt đầu chuyển sắc.

Trong khoảng khắc đó có lẽ Hải Minh sẽ bị đòn nhừ tử từ cô em gái của mình thì bỗng…

“Đừng chọc Linh Liên nữa. Cậu đúng là chỉ biết ăn hiếp em gái của mình.” - Trực Khôi chạy đến vác vai Hải Minh.

Ánh mắt Linh Liên sáng lên, mặt cô đỏ hồng. Từ từ biến thành một cô gái hiền từ, nhỏ nhẹ.

“ Trực Khôi… Anh về rồi hả?” – Linh Liên ấp a ấp úng.

“Ừ.” - Trực Khôi nở nụ cười sát thủ của anh.

Mặt Linh Liên đã đỏ ngày càng đỏ hơn. Cô liền bỏ chạy vào căn tin để tránh ánh mắt đang nhìn cô.

“ Mẹ của cậu, bà ấy vẫn khoẻ chứ?” - Hải Minh hỏi thăm.

Ánh mắt Trực Khôi có phản phất chút buồn nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Ừ. Chỉ là phải nằm trong bệnh viện thêm vài ngày thôi. Lượng công việc nhiều nên bà ấy hơi đuối sức.” - Trực Khôi nói.

“ Thế thì cũng tốt. Vào ăn thôi.”

Lớp 10 A:

Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp với thần sắc vui vẻ. Cô tiến đến bàn mình, đặt đống tài liệu xuống rồi giơ tay hướng ra cửa giọng thánh thót.

Linh Liên: Sao hôm nay “phù thuỷ” hiền thế nhỉ?

“ Xin giới thiệu với các em học sinh mới của lớp 10-A chúng ta. Em Đỗ Thiên Kim – du học sinh mới trở về. Mời em bước vào.”

Cô vui vẻ nhìn ra cửa nhưng chẳng thấy ai bước vào, cả lớp bắt đầu xôn xao. Cô giáo lại nói to câu “ Mời em vào lớp.” nhưng vẫn chẳng có chút động tĩnh nào. Cô rời khỏi bục giảng tiến về phía cánh của thì có một ông già người cao to mặc đồ như xã hội đen bước vào. Lúc này cả lớp cười rất to vì nghĩ người bạn mới là ông ta. Nhưng chỉ trừ Hải Minh, anh ngồi yên tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhắm lại. “Phù thuỷ” lườm một cái, lũ vịt nhốn nháo liền im thin thít. Ông già đó nói gì với bà ấy rồi đi ngay. Cô giáo nhìn lớp.

“ Hôm nay, do sức khỏe không tốt. Nên chưa đến lớp được.”

Vừa dứt lời thì một con nhỏ mặt tươi cười nhìn khá quậy chạy vào lớp. Thậm chí nó còn không thèm đứng ở cửa xin “phù thuỷ” mà vừa đi vào vừa giơ tay chào như bạn bè thân vậy. Cả lớp ồ cười to. Trong khoảng khắc đó chắc “phù thuỷ” tức lắm nhưng sao bà ấy không cho con nhỏ đó một trận nhỉ?

“ Chào cô. Em là Đỗ Thiên Kim. Học sinh mới của lớp. Chỗ ngồi của em ở đâu vậy ạ?”

Không thèm nge câu trả lời của cô giáo nó tiến đến chỗ của Hải Minh rồi ngồi ngay bên cạnh.

(Linh Liên: Con nhỏ lếu láo này… chỗ đó mình còn không được ngồi, vậy mà...)

“Đứng lên.” - Hải Minh lạnh lùng.

“ Không thích.” – Thiên Kim trả lời.

“ Không thích cũng đứng.”

“ Anh sẽ phải hối hận đó. Anh có biết tôi là ai không?”

“ Là ai thì mặc xác cô, liên quan gì tới tôi?” - Hải Minh không thèm biết thân phận của cô ta.

“ Tôi không đứng.” – Con nhỏ vẫn cứng đầu.

Chẳng thèm nói thêm câu nào, Hải Minh đứng dậy, xách cặp đi khỏi lớp và không quên nói lại với cô giáo.

“ Chừng nào người này còn ngồi đây em sẽ không đi học.”

Đúng là Hải Minh. Cả lớp nhìn Thiên Kim cười to. Chắc hẳn con bé đó ấm ức lắm đây.

“ Hắn nghĩ hắn là ai chứ?” – Thiên Kim bực bội.

“ Là Hải Minh.”- Linh Liên quay đầu xuống cười nói.

“ Hải Minh là gì mà ghê gớm vậy?”

“ Thiên Kim, tên cậu đúng không?” – Linh Liên vẫn cười tươi.

“Ừ.”

“Đừng giận anh mình nha. Tính anh ấy là như thế đó. Chỗ mình còn trống hay cậu ngồi cùng mình đi. Có được không?” – Linh Liên ngỏ lời mời.

“ Thế cũng được. Nể tình cô tốt bụng nên tôi không trách hắn đấy.” – Thiên Kim tức giận.

“ Ai bảo cậu ngoan cố xuống đó ngồi làm gì? Hải Minh nó là vậy đấy.” - Trực Khôi quay người nói chuyện với Thiên Kim.

“ Tôi biết chắc?. Chỉ là muốn ngồi gần cậu thôi.” – Con bé lếu láo trở thành một nữ hoàng hiền lành sao mà nhanh thế?

“ Hai người quen biết nhau sao?” – Linh Liên ngạc nhiên.

“ Tí anh sẽ kể cho. Em nhớ bảo Hải Minh vào căn tin nhé.” - Trực Khôi lại cười.

Căn tin trường Đức Dương:

“ Có chuyện gì mà em lôi anh xuống đây???” - Hải Minh bực bội.

“ Em không biết. Trực Khôi bảo xuống thì cứ xuống đi.”

Một cô gái đứng cao trên ghế. Tay cầm đũa gõ vào chiếc ly thủy tinh “ lốc cốc”. Mọi người im lặng và chuyển sự chú ý đến nơi phát ra âm thanh. Người tạo ra âm thanh đó không ai khác chính là Đỗ Thiên Kim – con gái của ông giám đốc Công Ty Đức Dương.

“ Mọi người làm ơn chú ý.” – Thiên Kim đứng dậy.

Mọi ánh mắt hướng về cô.

“ Xin giới thiệu tôi là Đỗ Thiên Kim chắc mọi người đều đã biết tôi là con gái của ai rồi. Hôm nay tôi muốn thông báo rằng Dương Trực Khôi - đại Mĩ Nam của trường Đức Dương này là…”

Ai ai cũng đều muốn nghe phần kết câu. Cô ta cười mỉm rồi nói tiếp.

“ Chính là bạn trai của tôi.”

Câu nói của cô ta như tiếng sét đánh ngang tai của những nữ sinh trong trường. Ai cũng bất ngờ, tràn đầy thất vọng nhưng vẫn thốt lên.

“Woa!!! Họ thật đẹp đôi, thật là tuyệt vời quá đi.”

Linh Liên: Thật gớm quá đi… Toàn là lời nịnh bợ. Mình đúng là con ngốc mới cho cô ta ngồi cùng. Đồ đáng ghét.

Nói xong Thiên Kim quay sang Hải Minh tiếp tục bài thuyết trình của cô.

“ Hải Minh! Tôi là bạn gái của bạn thân của cậu vì vậy cậu phải đối xử tốt với tôi. Chúng ta huề nha, chuyện hồi sáng ấy.” - Thiên Kim chìa tay ra để bắt.

“ Tôi không nhỏ nhen như cô nghĩ đâu. Tôi không giận gì cô vả lại tôi chưa bao giờ đối tệ với cô nên cô không thể nói thế. Chúng ta đâu có gì mà phải huề.”

Không thèm đoái hoài đến bàn tay của Thiên Kim đang mong đợi đáp trả. Hải Minh đứng dậy rời khỏi căn tin.

“ Cái thằng cha này thật là… Tôi ghét hắn.” – Thiên Kim tức tối.

“ Này, đợi anh với, em định về một mình à” - Trực Khôi chạy ngay đến chỗ Thiên Kim.

---------------------------

Sáng hôm sau:

“ Đừng làm Thiên Kim quê nữa.” - Trực Khôi cười, nói với Hải Minh.

“ Mấy cô nhà giàu phách lắm phải để cho nếm mùi đã.”- Hải Minh cười lại.

“ Tôi phục cậu rồi.”

“ Chỉ vì hạnh phúc của cậu thôi.”

Tiếng cười sảng khoái của hai người chiếm hết không khi buổi sáng ấy.

“ Chào Trực Khôi. Chào cậu, Linh Liên.” – Thiên Kim mỉm cười – “ Chào tên khó ưa” - Hướng ánh mắt về phía Minh.

“ Chào em.” – “Chào cậu” – Linh Liên và Trực Khôi đồng thanh.

“ Cũng lịch sự ấy chứ.” - Hải Minh vẫn cái giọng khó ưa ấy.

“ Nè. Cậu vừa nói gì?” – Thiên Kim đã bị kích động.

“ Tôi nói cô cũng lịch sự.”

“ Hờ hờ…chẳng lẽ từ trước giờ tôi không lịch sự? ”

“ Tôi đâu nói cô không lịch sự bao giờ?”

“ Cậu…Cậu dám…” – Khói bắt đầu xì ở hai tai của Thiên Kim.

Nhưng Linh Liên rất nhanh đã cản lại…Tiết học bắt đầu…

Trong suốt tiết Hoá của thầy Sinh thật là chán vì vốn thầy nhút nhát nên không hoà đồng cho lắm. Bỗng…

“ Thưa thầy…” – Thiên Kim đứng lên.

“ Gì…gì vậy?” - Thầy rụt rè.

“ Em hỏi cái này có gì thầy bỏ qua. Là một thầy giáo chắc thầy phải biết một tiết học thì phải hoàn thành một bài giảng gồm lí thuyết và thực hành. Nhưng theo em thấy tiến độ thầy dạy chỉ vừa đủ cho lí thuyết, nếu thế chúng em không thể thực hành nhiều làm sao giỏi được ạ?”

“Ờ…thầy…” - Thầy Sinh ấp úng.

“ Cô hỏi gì lạ vậy? Tôi thấy thầy dạy bình thường mà.”- Hải Minh lên tiếng.

“ Bình thường á??? Nực cười. Thầy viết bài trên bảng đã lâu rồi còn phải xoá đi xoá lại để có chỗ viết vì chữ quá BỰ. Thời gian viết và xoá đủ cho làm 5 bài tập đấy.” – Thiên Kim lí luận.

( Thiên Kim: Lần này phải cho hắn chết. Đợi đấy Hoàng Hải Minh.)

“ Thầy viết chữ To để học sinh thấy rõ hơn thôi đỡ bị cận thị, thầy có ý tốt đấy chứ?” - Hải Minh nói đỡ.

“ Nhưng thế chậm tiến độ học.” – Thiên Kim cố cãi.

“ HAHa…thưa thầy đây là học sinh mới không biết gì thầy thông cảm. Đỗ Thiên Kim tôi nói cho cô biết bài về nhà của thầy là 10 bài còn những lớp khác chỉ có 5 vì thầy muốn bù cho những bài làm trên lớp hiểu chưa?”

“ Có ha?” – Thiên Kim ngạc nhiên.

“ Học sinh mới không biết gì mà đỏi chỉ trích. Về nghiên cứu lại đi. Tính hiếu thắng của cô hơi quá rồi.” - Hải Minh cười nửa miệng.

“ Cậu…” – Thiên Kim tức tối cực độ.

Cả lớp cười ầm lên vì Thiên Kim lại bị Hải Minh làm ột cú sock tinh thần nữa. Thiên Kim nổi tiếng chảnh và ưa bắt bẻ bên trường Washington Academy nên Hải Minh cứ liên tục tung những cú sock tinh thần cho Thiên Kim.

Một tháng….Hai tháng….Ba tháng….

Và rồi cô không chịu đựng được nữa bèn tìm Hải Minh…

“ Này…cho tôi xin lỗi vì đã có những thái độ quá đáng làm ơn hãy bỏ qua và đừng làm tôi quê nữa..” – Thiên Kim cúi đầu trước Hải Minh.

“ Cô không cần phải xin lỗi tôi…Hãy đi mà xin lỗi các thầy cô và các học sinh bị cô ăn híêp kìa.” - Hải Minh đúng là người chính trực.

Trường Đức Dương nổi tiếng là giàu có và nhìêu chuyện. Hễ có chuyện gì nổi là chúng đều in ra những tờ HOT NEWS phát khắp nơi. Thế mà những vụ Scandal của “ tiểu thư” Thiên Kim hoàn toàn không có tờ HOT NEWS nào dám đề cập đến nên ít người biết thế mà Hải Minh lại bắt xin lỗi cả trường khác nào “ lạy ông con ở bụi này”…

Nhưng vì không muốn ê mặt nên Thiên Kim đành phải làm theo. Thứ hai hôm đó cô đã dám đứng trước toàn trường nói lên những lời xin lỗi. Và cũng từ đó mọi người yêu quý Thiên Kim hơn.

Sau 3 tháng chiến tranh giờ đây họ đã trở thành nhóm bạn luôn có nhau suốt năm lơp 10 đó.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Một Kết Thúc của bell_TF
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.