Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đâu còn Cơ Khôn khí phách hăng hái nữa

Phiên bản Dịch · 2105 chữ

“Lão Ngưu, linh dược này giao cho ngươi.”

Trần Tầm hô lên rồi lấy ra một quyển sách nhỏ: “Ta muốn bắt đầu điều chỉnh kế hoạch tu hành của chúng ta, việc học không có điểm dừng mà, ha ha ha!”

Bọn hắn còn chưa tiến hành học tập bất cứ tiểu pháp thuật, trận pháp, triện viết phù lục nào cả, mà quan trọng nhất chính là bọn hắn không có công pháp, đến lúc đó bọn hắn còn muốn làm một quyển công pháp Trúc Cơ kỳ nữa.

“Ò ọooo ~” Đại Hắc Ngưu chẳng hề để ý đáp, tiếp tục ăn bữa sáng.

Trần Tầm chôn lệnh bài cấm chế ở lối vào khe Hối Tuyền để tránh mấy thứ đồ dơ bẩn xuất hiện, cẩn thận một chút luôn không thừa.

“Có điều, Trúc Cơ đan này của chúng ta vậy mà còn có thể giúp người dùng gia tăng tu vi, thật là lợi hại, nếu không phải không có công pháp, cuối cùng tăng thêm sự yên tĩnh và hiu quạnh, vậy chẳng phải ta và Lão Ngưu đã sớm lên trời rồi sao.”

“Con mẹ nó, đan dược này không thể ăn bậy, không có đường lối vận hành công pháp chính xác, dược lực tinh thuần kia thiếu chút nữa đã phá nát mấy cái kinh mạch của chúng ta rồi.”

“Cũng may là ta có bỏ thêm phòng ngự vào mới không xảy ra chuyện lớn gì, sau này tuyệt đối không thể làm loạn như vậy, chúng ta còn chưa đạt tới cảnh giới tự sáng tạo ra công pháp đâu…”

Trần Tầm thầm nghĩ trong lòng, Trúc Cơ đan này của bọn hắn vốn trân quý, sớm đã vượt qua những đan dược Trúc Cơ kỳ đề cao tu vi bình thường rồi: “Cũng không biết có thể tăng đến bước nào nữa, nếu như có thể tăng mãi tăng mãi lên thì tốt rồi…”

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuy trận pháp này vẫn không ngừng vận chuyển nhưng nó không còn dò xét bọn hắn nữa. Dù vậy thì hắn vẫn cảm thấy có phần không an toàn.

“Đừng vội, có một số thứ ở đây vẫn nên đừng dễ dàng bại lộ thì hơn, chúng ta cứ từ từ quan sát trước.”

Khóe miệng Trần Tầm hơi giương lên, ánh mắt lại đặt trên quyển sách nhỏ, trong lòng cảm thấy hứng thú với “Cơ sở Ngũ Hành Độn Pháp”.

Những linh dược quý hiếm này tuy không cần dùng Thủy Linh quyết uẩn dưỡng mỗi ngày nhưng lượng tiêu hao lại rất lớn.

Một lần uẩn dưỡng hơn trăm gốc linh dược như vậy sẽ tiêu hao phần nhỏ pháp lực của bọn hắn, nhưng sau đó bọn hắn có thể không cần để ý đến chúng nó trong vài năm.

Mà đấy là bọn hắn chỉ mới khống chế được Thủy Linh quyết, nếu thi triển toàn lực thì số linh khí kỳ dị trong nước kia cũng đủ cho những linh dược này sinh trưởng thật tốt trong hơn mười năm.

Đại Hắc Ngưu còn thử dùng một tầng lực lượng của Thủy Linh quyết để uẩn dưỡng, nhưng linh dược này hoàn toàn không phản ứng mà vẫn y như khi dùng nước bình thường để tưới, lâu dần, dược lực cứ tuôn ra mãi rồi khô héo, dù sao nơi này không phải hoàn cảnh thực sự mà chúng nó cần để sinh trưởng.

Tuy nhiên, linh khí kỳ dị trong “Thủy Linh quyết” lại không giống với linh khí trong thiên địa, cảm quan của Trần Tầm tương đối nhạy bén với tiểu pháp thuật, nhưng bây giờ không phải thời điểm chân chính để nghiên cứu nó.

Mỗi người bọn hắn bắt đầu bận rộn hơn, chuẩn bị xây lại khe Hối Tuyền thật tốt, đây chính là nơi bọn hắn muốn nghỉ ngơi trăm năm sau nên không thể qua loa được.

……

Thời gian thoáng cái đã qua một tháng, Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu đi ra từ dược viên khiến cho vô số sự chú ý lại tiến đến. Có điều sau khi ra khỏi trận pháp, hai vị sư huynh lại không hề dò xét bọn hắn.

Hành trình đến núi Nam Đẩu hai mươi năm một lần cũng sắp bắt đầu, mỗi năm Ngũ Uẩn Tông đều có rất nhiều đệ tử mới tới, cũng sẽ có rất nhiều lão nhân lặng lẽ xuống núi.

(lão nhân ở đây hiểu theo cả hai nghĩa: người già và người đã vào tông lâu năm.)

Bọn hắn sẽ luôn ở trong lúc lơ đãng nhìn lại nhau, một bên là tinh thần phấn chấn bồng bột, một bên là dáng vẻ già nua, lão nhân như nhìn thấy con người trước kia của mình, trong khi tâm trạng người trẻ tuổi lại càng thêm kích động, tự nhủ bản thân mình lúc tuổi già tuyệt đối sẽ không như vậy.

Bên trong dãy núi có rất nhiều động phủ, cũng có rất nhiều nhà gỗ của đệ tử Luyện Khí kỳ. Bên trong phòng, có một lão nhân vừa qua đại thọ 60 đang ngồi thu dọn hành lý.

Tuy hai bên tóc mai hoa râm nhưng thân thể của hắn ta còn khá khỏe mạnh, đôi mắt sáng ngời có thần, dù khuôn mặt đã khắc đầy dấu vết của năm tháng cũng không khó để nhìn ra, lúc trẻ hắn ta tuyệt đối là một mỹ nam tử, mà người này đúng là Cơ Khôn.

Khí huyết của hắn ta vẫn chưa suy bại, khác với phàm nhân, phần lớn Luyện Khí kỳ tầng mười có thể sống đến trăm tuổi. Mà lúc này, hắn ta không từ bỏ mà vẫn muốn tham gia hành trình đi tới núi Nam Đẩu năm nay.

Tông môn cũng nới lỏng quy tắc với những đệ tử có kinh nghiệm, Cơ Khôn không hề ngoài ý muốn xuất hiện trong danh sách.

Cốc, cốc.

Bên ngoài vang lên một trận đập cửa, Cơ Khôn khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên cảnh giác, mong rằng hành trình núi Nam Đẩu sắp tới sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.

Hắn ta chậm rãi đứng dậy, bước tới mở cửa. Lúc nhìn rõ người trước cửa, hắn ta kinh ngạc đến mức ngây người, hệt như một khúc gỗ mọc ở nơi đó.

Đập vào mắt hắn ta chính là một gương mặt tươi cười, giống hệt như gương mặt tươi cười mà hắn ta gặp được khi cõi lòng còn đầy chí khí ở trên phi thuyền năm đó, một chút cũng không thay đổi.

“Trần… Sư thúc.” Cơ Khôn chua xót cúi đầu chắp tay cười nói, dung nhan vẫn còn trẻ như vậy, nhất định đã thành công Trúc Cơ.

Hắn ta có nghe nói, sau khi đột phá cảnh giới, tuổi thọ ban đầu sẽ tăng lên rất nhiều và có thể cải lão hoàn đồng, nhưng cũng có thể giữ nguyên bộ dáng cũ, tướng do tâm sinh cả.

Năm tháng thấm thoát trôi qua, xem ra Trần sư đệ hoàn toàn mạnh khỏe, không đến nỗi sống chật vật như hắn ta.

Một đoạn ký ức chua xót chảy vào tim, chính mình thất bại nên tất nhiên phải sống khổ sở, nhưng người thành công như hắn càng khiến người lo lắng, eo Cơ Khôn dường như càng cong hơn.

Bọn hắn đã sớm xa cách, bây giờ gặp gỡ lại mang theo một cảm giác xa lạ.

Đường lên núi cao mênh mông, đưa mắt nhìn quanh, bên trong ngàn vạn khe núi giống như có vô số cánh bướm tung bay phất phới, trời đất bỗng nhiên xám xịt, trận tuyết đầu mùa trên dãy núi Ngọc Trúc lặng yên không một tiếng động che trời lấp đất mà đến.

“Cơ Khôn…” Trần Tầm dường như do dự hồi lâu, nhưng vẫn gọi tên của hắn ta.

“Ha hả, Trần sư thúc có thể giá lâm hàn xá, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này.”

Cơ Khôn cười tít mắt và nói, hắn ta đã mất đi rất nhiều nhuệ khí của năm đó, ngược lại trở nên khéo đưa đẩy hơn nhiều: “Sư thúc mau vào đi.”

Gió lạnh thổi qua, cánh cửa phòng sắp vỡ vụn bị thổi lung la lung lay, vang lên từng tiếng kẽo kẹt, Trần Tầm gật đầu thật nhẹ rồi bước vào.

Hầu như cả căn nhà chỉ có bốn bức tường, một chiếc giường, một bộ bàn ghế, những thứ này đều đã khá cũ kỹ, giống như Cơ Khôn lúc này.

“Không biết Trần sư thúc tiến đến…”

Cơ Khôn chắp tay cung kính nói, nhưng muốn nói lại thôi, căn nhà lọt gió, tóc mai hoa râm hai trên đầu bị gió lạnh thổi bay vài sợi.

“Đến gặp bằng hữu cũ.” Trần Tầm bình thản nói, hắn nhìn xung quanh một hồi mà không nhìn Cơ Khôn.

Cơ Khôn nghe xong trong lòng chấn động, sau một hối trầm mặc thì lại tươi cười rồi nói: “Có thể trở thành bằng hữu với Trần sư thúc, đó là vinh hạnh của Cơ Khôn.”

Trần Tầm từ từ quay đầu, nhìn Cơ Khôn, trên mặt người sau vẫn treo nụ cười nịnh chua xót, ánh mắt không ngừng né tránh.

“Mấy năm nay, nghe nói ngươi ở ngoại môn Chấp Sự điện sống không tốt lắm.”

“Trần sư thúc nói quá lời, đã qua nhiều năm như vậy rồi.” Cơ Khôn cúi đầu chắp tay chậm rãi nói, bộ y bào màu than chì kia bây giờ thật chói mắt.

Rõ ràng đã ngay trước mắt nhưng lại xa xôi không thể với tới, hắn ta và Trần Tầm đã không phải là người cùng thế giới.

“Ngay cả tìm ta ngươi cũng không nghĩ tới sao?”

“Ta tự biết tư chất mình có hạn, cho nên mới không đi tìm Trần sư thúc tránh khiến thúc thêm……”

“Cơ Khôn!” Trần Tầm đột nhiên rống giận khiến Đại Hắc Ngưu ở bên ngoài sợ tới mức cả người run lên, rùng mình một cái.

Cơ Khôn vẫn giữ nguyên nụ cười khổ, khóe mắt không ngừng chồng xếp nếp nhăn, gió tuyết thổi vào trong nhà gỗ dường càng thêm gấp gáp, không ngừng thổi tới khuôn mặt nhuốm đầy năm tháng lúc này của hắn ta.

“Cơ Khôn, bây giờ ngươi đã sa sút đến như vậy rồi sao?”

Trần Tầm nhíu mày nói, ngực hơi phập phồng, tức giận không thôi: “Chí khí của ngươi đâu, ta nói cho ngươi biết, thật ra năm đó trên Thanh Nhai Điêu ta đã rất khó chịu với ngươi!”

“Ò ọoo!” Đại Hắc Ngưu cũng rống lên ở phía sau, năm đó trên Thanh Nhai Điêu hắn ta không đáp lại bọn hắn.

Cơ Khôn nghe xong thì trong lòng càng thêm khổ sở, quả nhiên là tới nhục nhã mình, nói: “Trần sư thúc thứ lỗi, ta…”

“Ngươi, ngươi nói cái rắm!” Trần Tầm cả giận nói, y bào không gió tự bay, một đạo pháp lực mãnh liệt trào ra, căn nhà gỗ nhỏ cũ nát cũng bị thổi đến càng thêm bừa bộn, có nguy cơ sụp xuống.

Cơ Khôn bị luồng gió lớn này thổi đến mức không ngừng lui về sau, sợi tóc rối không thể tả, cả người trực tiếp bị thổi đập vào tường khiến hắn ta không nhịn được mà rên rỉ.

Vẻ mặt hắn ta dần trở nên giận dữ: “Trần sư thúc, ngươi hà tất phải nhục nhã ta, bây giờ ta đã thành dáng vẻ này, ngươi còn muốn thế nào nữa!”

Vút!

Sắc mặt Trần Tầm càng lúc tức giận, thân hình hắn lao nhanh qua, một tay nắm y bào của Cơ Khôn, giận dữ hét lên: “Cơ sư huynh năm đó của lão tử không phải thế này, dáng vẻ người đó như đại ca mới đúng! Chứ không phải một kẻ không có chí khí như ngươi!”

Đồng tử Đại Hắc Ngưu co rụt lại, nhiều năm qua, nó chưa bao giờ thấy Trần Tầm tức giận như vậy.

“Ha ha ha…”

Cơ Khôn cười đến mức toàn thân run rẩy, hốc mắt đỏ lên, đến mức thê lương không thôi, nào còn là Cơ Khôn khí phách hăng hái năm nào. Bây giờ hắn ta chẳng qua chỉ là một tên nhà quê ếch ngồi đáy giếng của Tu Tiên giới mà thôi.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.