Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu dọn hành lý và chính thức chuyển nhà

Phiên bản Dịch · 1649 chữ

Trần Tầm chắp tay cười nói: “Ha ha, Nguyễn sư huynh có thể nói cho ta biết cần làm những gì không?”

Nguyễn Chính nhìn thẳng, nhưng linh cảm của lão ta đã cảm nhận được Tả Dịch Dĩnh đã rời đi. Lão ta đột nhiên mất hứng, vốn định bắt bẻ nhưng cũng muốn vị tán tu sư đệ vừa thăng chức này tới đánh giúp một tay.

Ở Trúc Cơ kỳ, không chỉ có thần thức trời sinh, mà sức mạnh của đan hỏa cũng tăng lên rất nhiều. Có thể giúp lão ta luyện chế một ít tá dược, tiết kiệm rất nhiều thời gian cùng chi phí, hơn nữa đệ tử Trúc Cơ kỳ này có ích rất nhiều.

Vả lại vị sư đệ Trần Tầm này xuất thân là một tán tu, thoạt nhìn trong tông môn không có chỗ dựa nào hết, lừa gạt một chút không phải là đã nắm trong bàn tay rồi sao. Nói không chừng còn phải cảm ơn đại đức của lão ta một hồi.

Nên lúc đó mới muốn tùy ý chỉ vẽ cho Trần Tầm mấy câu, để hắn ở bên cạnh làm công cụ không phải rất tốt sao. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến bọn họ vừa rồi vây quanh Trần Tầm nói những lời tốt đẹp, nhưng không ngờ lại bị cắt ngang.

“Mỗi năm Linh Dược Viên không cần phải giao linh dược, nếu cần sẽ có người tới hái. Có thể là mười năm, cũng có thể là mấy chục năm đến một lần.”

“Cứ hai mươi năm các trưởng lão sẽ đến Linh Dược Viên kiểm tra một lần, nếu như linh dược trân quý của tông môn bị tổn hại, như vậy Trần Tầm sư đệ sẽ gặp khó khăn, ngươi nên chú ý nhiều hơn một chút.”

Trong mắt Nguyễn Chính lóe lên một tia không kiên nhẫn: “Sư đệ, trong động phủ của ta vẫn còn một lò đan dược chưa luyện, vậy mà quên mất, chỉ có thể thứ lỗi không tiếp chuyện được.”

“Không sao cả, tuyệt đối không nên trì hoãn đại sự của Nguyễn sư huynh.” Trần Tầm chắp tay cười nói, dắt Đại Hắc Ngưu đứng sang một bên.

Nguyễn Chính khẽ gật đầu, vội vội vàng vàng ngự kiếm đi khỏi, giống như vội vàng về nhà mình tham gia tang lễ.

Bọn hắn thần sắc khó hiểu nhìn bóng dáng rời đi của Nguyễn Chính. Sau đó hướng dược cốc đi đến, chuẩn bị bắt đầu thu dọn hành lý. Trên đường cũng gặp không ít đệ tử hành lễ, Trần Tầm đều cười đáp lại.

……

Trong dược cốc, hoa thơm chim hót. Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu ngồi trước thác nước, thần sắc trầm tĩnh.

“Ò ọooò?”

“Không sao cả, nếu một người không có giá trị, thì trên đời này còn có ý nghĩa gì.”

Trần Tầm hai mắt thâm thúy nhìn hồ nước, cười nhạt vạch trần: “Lão Ngưu, ngươi đừng nên nghĩ nhiều, tông môn có đại ân đối với chúng ta, chỉ cần như vậy là đủ rồi.”

“Ò ọooò ~~” Đại Hắc Ngưu kêu một tiếng với Trần Tầm. Thực vậy, hai bên chỉ là người qua đường, không cần phải nghĩ quá tăm tối.

“Hại nhân chi tâm bất khả hữu, phòng nhân chi tâm bất khả vô. Vẫn là quy tắc cũ thôi, vườn linh dược của tông môn ta phải cẩn thận quan sát,”

“Ò ọooò! Ò ọooò!” Đại Hắc Ngưu kêu lớn, nhìn Trần Tầm với đôi mắt sắc lẹm.

“Sức mạnh vạn phần, chỉ nên lộ một phần vạn, vĩnh viễn không nên đón đầu ngọn gió, mới sống tốt qua ngày.”

Khóe miệng Trần Tầm khẽ nhếch nhìn Đại Hắc Ngưu. Nó cũng nặng nề gật đầu. Bọn hắn còn có quá nhiều nơi phải đi, còn có quá nhiều thứ cần học hỏi.

“Ta chuẩn bị lập một kế hoạch tu luyện cho chúng ta. Hơn ba trăm năm sau có khi chúng ta học được rồi, haha.”

“Ò ọooò ọ ò!”

“Lão Ngưu, thu dọn xung quanh đi, chuyển nhà thôi!

“Ò ọooò!”

Đại Hắc Ngưu kích động đứng lên, há to mồm hừ một tiếng, bắt đầu thu dọn trận kỳ và thạch trận.

Trần Tầm lại bắt đầu bận rộn lao vào trong động phủ trên mặt đất để thu dọn nồi niêu xoong chảo, còn có tượng gỗ và hàng loạt đồ khác.

Trong động phủ, Trần Tầm nhặt tượng gỗ đã có phần mục nát, cái đuôi bị làm hư đã hơi đen lại, hắn khẽ thở dài rồi cẩn thận cất nó đi.

“Cái này là của lão bản tặng cho chúng ta, đến Tu Tiên giới lâu như vậy vẫn chưa từng gặp qua lão bản nào tốt như vậy.”

Trong sơn động vang lên tiếng xì xào, động phủ cũng được dọn dẹp sạch sẽ, đệ tử tiếp theo đến đây sẽ thấy thuận lợi hơn rất nhiều.

Trong dược cốc không ngừng vang lên tiếng gào thét của Trần Tầm:

“Lão Ngưu, còn gà con nữa! Ngươi mẹ nó nhẹ tay chút, chúng ta sẽ đem nó theo đó.”

“Ò ọooò ọ ò~”

“Lão Ngưu, dùng dây thừng cột chân nó lại. Ta đi bắt heo rừng của nhà ta mang theo, năm trước chúng ta vô cùng khó khăn mới bắt được nó trong dãy núi. Bọn chúng đều đã sinh con rồi, không thể sơ ý được.”

“Ò ọooò ọ ò!”

Dưới bầu trời, một người một trâu lúng ta lúng túng, không ngừng chạy qua chạy lại trong dược cốc. Động phủ sau thác nước cũng bị phá hoại, bị vô số đá vụn bao phủ.

Bên trong linh dược được hái bỏ vào hộp đựng thuốc, Đại Hắc Ngưu vừa thu vào túi trữ vật liền nuốt vào nhìn Trần Tầm không ngừng cảm thán còn ca một khúc: “Hãy nghe ta nói, cảm ơn ngươi, bởi vì ngươi...”

Đại Hắc Ngưu nghe xong toàn thân toát mồ hôi, đôi tai nó không ngừng co rút. Trần Tầm hát thật sự rất khó nghe, sau này có cơ hội nhất định phải nhắc nhở hắn.

Ngày hôm sau mặt trời chói chang, bọn hắn đi đến mép hồ nước, trên mặt hơi căng thẳng.

“Lão Ngưu làm đi, theo linh cảm của ta thì tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.” Trần Tầm nói xong liền bỏ đi.

“Ò ọooò!” Đại Hắc Ngưu kêu lên một tiếng, trong cơ thể pháp lực dâng trào, móng vuốt vung vẩy.

Nước chảy không ngừng bốc lên những bọt khí li ti, hai cây trận kỳ đột nhiên từ đáy nước bắn lên, vô số tảng đá lớn lặng lẽ xuất hiện ở đáy hồ.

Huyễn trận cơ sở loại nhỏ! Có thể giấu một mảnh đá vụn, nhưng sau khi trải qua pháp lực có thể giấu thành một đống đá vụn lớn.

“Ò ọ!” Đại Hắc Ngưu lại rống lên, thần sắc trông rất nghiêm túc.

Ba viên đá vụn không có gì nổi bật đột nhiên di chuyển, không ai có thể nhận ra đó là thạch trận. Ở nơi khác trong hồ nước cũng đột nhiên nổi bọt nước, trong bùn đột nhiên xuống hiện một luồng ánh sáng nhạt.

Một vòng nước xoáy nhỏ xuất hiện, Đại Hắc Ngưu nhanh móng lẹ mắt, một đầu cắm trong dòng nước.

Có một hộp đựng thuốc được giấu trong bùn, bên trong chứa một loại linh dược trăm năm thông thường. Nhưng Đại Hắc Ngưu chỉ nhẹ nhàng nhặt nó lên, lại ở trong nước thi tháp một hồi, ba cây trận kỳ bị giấu kín từ trong bùn ngoi lên.

Trong nước bọt khí nổi lên càng lúc càng nhanh, từng mảng bùn lớn bay lên bay xuống, làm cho nước càng thêm đục.

Đại Hắc Ngư nhe răng cười, duỗi móng guốc ra, lấy túi linh dược bọc trong trận pháp ra. Trong nháy mắt lao ra khỏi hồ nước, nhanh chóng nuốt linh dược vào bụng.

“Ò ọooò ~” Đại Hắc Ngưu gọi Trần Tầm, nó đang ngồi bên hồ nước với vẻ mặt vui vẻ, có vẻ như là đã lấy được tất cả hạt giống linh dược của Trúc Cơ Đan.

“Lão Ngưu, đi thôi!” Từ xa Trần Tầm chắp tay sau lưng lớn tiếng gọi.

“Ò ọooò!” Đại Hắc Ngưu trực tiếp lao tới.

……

Hôm nay Ngũ Uẩn Tông xuất hiện một điều kỳ diệu. Trên đường, một vị tán tu Trúc Cơ đang dắt theo hai con lợn rừng lớn theo sau là một bầy lợn rừng con, trên lưng là một con gà con kêu chíp chíp.

Bên cạnh là con linh thú Hắc Ngưu hai bên treo đầy gà rừng bị trói chân, trong mắt bọn chúng không còn gì để luyến tiếc cũng không có bất kỳ phản kháng nào, ngước đôi mắt vô thần nhìn lên bầu trời.

Trên cặp sừng của Đại Hắc Ngưu treo hai giỏ trứng gà. Tuy đường núi gập ghềnh, nhưng nó bước đi vô cùng vững vàng.

“Vị sư thúc này là xuống núi…đi họp chợ sao”

“Không, ta nghĩ là đang luyện đại thần chú nào đó, cần dùng đến bọn chúng.”

“Sư thúc đừng nên đoán bừa, Trúc Cơ uy quyền như thế nào thì các đệ tử trong Luyện Khí kỳ chúng ta tưởng tượng được sao?”

“Là đỉnh cao, là đỉnh cao.”

……

Rất nhiều đệ tử đi ngang qua cũng xì xào bàn tán, nhưng trong mắt đều lộ ra vẻ kính trọng. Đây là bản lĩnh của tiền bối, làm việc gì cũng đúng cả. Ngay cả khi ngươi đi vệ sinh ở ven đường, thì bọn họ cũng có thể giúp ngươi dọn dẹp.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.