Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ cần có đôi tay là có thể tu luyện pháp thuật

Phiên bản Dịch · 1780 chữ

“Kế hoạch đầu tiên của chúng ta là mở động phủ, sau đó bắt đầu trồng trọt linh dược mà không làm gia tăng số tuổi của chúng."

"Bước thứ hai chính là tích lũy điểm cống hiến cho tông môn, nếu có thể giao nộp đầy đủ linh dược thì điểm cống hiến sẽ cao hơn nhiều so với đệ tử bình thường."

"Bước thứ ba, nếu ngươi đã có đủ cống hiến thì hãy lập tức đổi lấy một thanh phi kiếm. Ta đã nhìn thấy một nơi rất khuất ẩn sau thác nước. Đến lúc đó chúng ta sẽ bay đến nơi đó, mở ra một động phủ để làm nơi luyện đan."

"Bước thứ tư chính là thăm dò tin tức về Trúc Cơ đan ở trong tông môn, bí cảnh ở núi Nam Đấu quá nguy hiểm nên không cần thiết phải liều mạng."

Trần Tầm trình bày một cách trật tự và nghiêm túc, Đại Hắc Ngưu thì nghe rất nhiệt tình, đồng thời, sự ngưỡng mộ của nó đối với Trần Tầm ngày càng sâu sắc.

"Quan trọng nhất chính là, không phải hàng năm đều tổ chức trận thi đấu ở tông môn kia sao, đến lúc đó chúng ta có thể xem náo nhiệt rồi!"

“Ò ọoo!!"

Bên cạnh thác nước vang lên một tràng cười to, Trần Tần cởi quần áo làm lộ ra cơ bụng mười sáu múi, sau đó hắn ngã vào trong nước.

Thoải mái thật đấy!

Hôm nay, bầu trời quang đãng, mây trắng thong dong, gió nhẹ thổi, dưới bầu trời, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu bắt đầu bận rộn.

Bên trong dược cốc không ngừng truyền ra tiếng gầm rú, Trần Tầm cầm cây búa Khai Sơn chém vào vách núi khiến đá vụn bay loạn xạ, bụi bặm mù mịt.

Đại Hắc Ngưu lấy một thùng nước từ trong căn nhà tranh ra thác nước và không ngừng múc nước, nó còn muốn tu hành một loại pháp thuật tên là “Thủy Linh quyết” nữa.

Loại kỹ thuật này chuyên dùng để thêm linh lực vào nước, là một pháp thuật tương đối yếu dùng để tưới tẩm linh điền. Tuy nhiên nó còn được chia làm ba tầng, Đại Hắc Ngưu âm thầm vui vẻ vì nó có thể học được thêm điều mới.

Có thể nói đối với nó, không có gì thú vị hơn là học hỏi những điều mới trong cuộc hành trình dài đằng đẵng của cuộc đời. Chính vì cả Trần Tầm và nó đều có suy nghĩ như vậy, cho nên bọn hắn luôn tràn đầy nhiệt huyết đối với tương lai phía trước.

"Lão Ngưu, ngươi đi lấy nước chậm một chút, cẩn thận đừng để bị chết đuối, nếu có thì ta cũng sẽ không cứu ngươi đâu, ha ha."

Cả khuôn mặt và mái tóc của Trần Tầm dính đầy vôi, hắn quay đầu nhìn về phía Đại Hắc Ngưu, đột nhiên nhớ lại những ngày bọn hắn cùng đục băng.

“Mu!!"

Đại Hắc Ngưu tức giận, còn lâu nó mới trượt chân rồi ngã xuống nước, chuyện lần trước chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

Có điều bọn hắn không biết "Thủy Linh quyết" này tu luyện tương đối khó khăn, phần lớn đệ tử quản lý vườn thuốc cũng chỉ có thể tu luyện được đến tầng thứ nhất.

Trải qua nhiều thế hệ, bọn họ đã rút ra kết luận rằng loại pháp thuật nhỏ này thật sự cần dựa vào thời gian chứ không hề có đường tắt để tu luyện.

Cũng không biết là do vị đại tiên nào viết ra mà tông môn nào cũng dùng tới "Thủy Linh quyết", lý do chính là bởi vì bọn họ không tìm ra loại pháp thuật nào tốt hơn nó cả.

Ở Tu Tiên giới tôn sùng thực lực nhất này, bọn họ ăn no rảnh rỗi mới lãng phí thời gian tu luyện pháp quyết này, mà đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho dược sư càng ngày càng ít đi.

Có điều, trong thập đại Tông Môn thực sự có đồ vật thần tiên như vậy, nhưng đó đều là bảo bối của tông môn nên chưa bao giờ lộ diện trước mặt người khác.

“Lực Phách Hoa Sơn!"

Trần Tầm nhe ​​răng trợn mắt, mạnh mẽ chém vào vách núi một lần nữa: "Mẹ kiếp. . . "

"Ò ọoo?!" Đại Hắc Ngưu thậm chí không thèm quan tâm đến cái xô mà hất nó xuống đất, vội vã chạy đi tìm Trần Tầm.

"Cứng đến vậy sao?!"

Trần Tầm mở to hai mắt, lông mày hắn dính rất nhiều vôi:"Lão Ngưu, búa Khai Sơn nứt rồi."

“Ò ọoo?” Đại Hắc Ngưu không thể tin được, cây búa Khai Sơn kia, ngay cả vách đá núi Ninh Vân cũng bổ ra, thế mà….

Hắn đã ở đây bổ rất lâu, thậm chí còn làm nứt búa Khai Sơn.

"Này, không sao đâu, ta chỉ đang mài giũa thôi, đây là chuyện rất bình thường."

Trần Tầm thở dài, đau lòng nhìn búa Khai Sơn của mình, đây chính là tác phẩm đáng tự hào nhất của hắn trong tiệm rèn đó:"Có lẽ là do đá trong dãy núi này khá cứng."

"Ò ọoo~"

“Đi thôi, Lão Ngưu, không cần lo lắng cho ta đâu.” Trần Tầm ngồi dưới đất, tìm một hòn đá và bắt đầu mài búa.

Đại Hắc Ngưu gật đầu và tiếp tục chạy đi múc nước.

Hai ngày sau, Trần Tầm cuối cùng cũng mở động phủ, hắn đặt tất cả xoong nồi vào trong, sau đó bắt đầu đốn củi và làm các loại đồ dùng.

Tay nghề thủ công của Trần Tầm khá tốt, bất kể bàn gỗ, ghế gỗ hắn đều có thể thuần thục chế tạo.

"Lão Ngưu, ngươi thu dọn đồ đạc trước đi, nơi này về sau chính là nhà của chúng ta đấy."

Trần Tầm cảm động mỉm cười, lấy ra những bức tranh khắc gỗ và những thứ khác ra và đặt chúng ở khắp nơi.

"Ò ọoo~" Đại Hắc Ngưu cũng kéo theo đồ đạc chạy xung quanh.

"Trừ Trần thuật!”

Trần Tầm làm một cái pháp quyết, một trận gió nhẹ thổi đến khiến cả người hắn rực rỡ và sáng bóng hẳn lên, "Ha ha ha. . . "

“Ò ọoo?” Đại Hắc Ngưu giật mình, cái này còn sạch sẽ hơn tắm rửa ấy chứ.

"Lão Ngưu, người đừng coi thường những loại pháp thuật nhỏ này."

Trần Tầm ríu rít khen ngợi bởi vì hắn phát hiện ra rằng mỗi cái pháp thuật nhỏ ở đây đều là để tiết kiệm thời gian cho bọn hắn, ngay cả những viên Tích Cốc đan gì đó cũng giống vậy.

"Ò ọoo ~~" Đại Hắc Ngưu cười toe toét, bắt đầu khoanh chân ngồi tu luyện "Thủy Linh quyết".

Đêm nay, màn đêm như nước, trời đầy sao, Trần Tầm lặng lẽ đi ra khỏi động phủ, một mình hắn ngắm bầu trời đầy sao.

"Tu Tiên giới đến cùng là thế giới như nào nhỉ?"

Trần Tầm nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt mơ màng. Lúc ở phi thuyền hắn đã nghe Cơ Khôn khoe khoang rằng hắn ta đã nhìn thấy nó trong cuốn sách cổ, ở nơi xa vô cùng tận đó có một nền văn minh tu tiên chân chính, mà nơi này của bọn hắn chỉ là một địa phương lạc hậu mà thôi.

Lạc hậu giống như người nguyên thủy... Trần Tầm hít mũi coi thường, trong lòng hắn vạn lần không tin, chẳng lẽ đây không phải là nơi Tu Tiên chính thống nhất sao?

"Nền văn minh tu tiên sao. . ."

Trần Tầm thấp giọng lẩm bẩm nói, tựa người vào bên ngoài động phủ rồi dần dần ngủ thiếp đi, "Lão Ngưu nhất định sẽ đi cùng ta..."

Ngày hôm sau, khi bình minh ló dạng và mặt trời vừa nhô lên, Trần Tầm gạt bỏ mọi tạp niệm và bắt đầu bận rộn công việc với Đại Hắc Ngưu.

"Lão Ngưu, vào trong núi thôi."

"Ò ọoo!"

Vác rìu lên vai, Trần Tầm đi về phía ngọn núi cùng Đại Hắc Ngưu, trong núi có rất nhiều động vật hoang dã nên tông môn sẽ không quá quan tâm.

Năm tháng trôi qua, dòng suối tràn về, chớp mắt lại qua nửa năm nữa.

Linh dược trong cốc có rất nhiều nên khắp nơi đều có mùi thơm của thuốc, chúng sinh trưởng khá khả quan. Mà lúc này, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đang khoanh chân ngồi ở trong đó.

Từng đợt sóng bao quanh bọn hắn và biến thành những quả cầu nước sống động, bên trong chưa đầy linh khí và pháp lực.

Póc! Póc!

Từng quả bóng nước nổ tung trong không trung khiến Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu từ từ mở mắt ra: "Thủy Linh quyết tầng thứ hai, thành!"

"Cảm giác cũng không quá khó nha."

Trần Tầm khẽ cau mày, nhưng trong lòng lại như ở Versailles: "Ngay cả Lão Ngưu cũng đã tu luyện đến tầng thứ hai rồi."

"Ò ọoo? Ò ọoo!" Đại Hắc Ngưu trừng mắt, nói vậy là ý gì? Ngoại trừ tu vi của nó tăng trưởng chậm ra thì việc tu luyện pháp quyết của nó diễn ra rất nhanh đấy.

"Tuy nhiên, tu vi Luyện Khí kỳ như chúng ta thực sự có thể cải thiện."

Trần Tầm suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói, "Hóa Dịch đan điền này nếu liên tục được nghiền nát trong hàng trăm năm, nói không chừng có thể bị mài mòn."

“Ò ọoo!” Con ngươi của Đại Hắc Ngưu co rút lại, đẩy Trần Tầm, vậy thì chúng ta gặp oan ức lớn rồi.

"Ha ha, ta đùa với ngươi thôi."

Trần Tầm cười to, vuốt ve Đại Hắc Ngưu, "Mọi thứ đều sẽ được tiến hành dựa theo kế hoạch, giờ thì hành động thôi!"

"Ò ọoo ~" Đại Hắc Ngưu vui vẻ kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng đi theo sau Trần Tầm.

Bên trong dược cốc, Trần Tầm đang tự đan một chiếc mũ rơm cho mình.

Đại Hắc Ngưu cũng có một cái, điều này khiến nó vui đến mức ngay cả đi ngủ cũng muốn ôm theo.

Dưới ánh mặt trời, một người một trâu đội mũ rơm không ngừng bận rộn tại dược điền, ánh mắt bọn hắn vô cùng vui mừng, bởi vì cho tới bây giờ vẫn chưa có ai tới quấy rầy bọn hắn cả.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.