Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới bên ngoài

Phiên bản Dịch · 1757 chữ

"Hả? Trần sư đệ, ta đã nói nhược điểm cho ngươi rồi mà."

Lạc Phong nhíu mày, hắn ta không bao giờ đề cử cho đệ tử mới tới Linh Dược Viên.

"Lạc sư huynh yên tâm, nhà ta cũng trồng linh dược."

Trần Tầm nghiêm túc, chắp tay trịnh trọng nói: "Đạ tạ Lạc sư huynh đã giúp đỡ, ta nhất định sẽ làm việc thật tốt ở Dược viên."

Mặc dù Lạc Phong có vẻ hơi can thiệp vào chuyện của người khác, nhưng người bị can thiệp là Trần Tầm thì không nghĩ vậy, Lạc Phong đã giúp hắn rất nhiều, đại ân này hắn sẽ nhỡ kỹ.

"Được rồi, Trần sư đệ ngươi mới nhập tông, nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể đến động phủ tìm ta."

Lạc Phong cười ôn hòa, nếu đã là sở trường của người khác thì hắn ta không nói nữa, cứ yên tâm với sự lựa chọn của hắn vậy. Sau đó hắn ta lấy từ trong túi trữ vật ra một tấm phù lục và đưa cho Trần Tầm: "Gặp chuyện thì cứ kích phát pháp lực là được."

Trần Tầm cẩn thận nhận lấy, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu ý nghĩa, nặng nề gật đầu.

"Trần sư đệ, ngươi phải chăm chỉ luyện tập, đừng lãng phí thời gian, ta đi trước đây."

"Vâng, Lạc sư huynh."

"Ò ọoo~~"

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nhìn Lạc Phong, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười như thể họ đã quay trở lại ngôi làng miền núi nhỏ hồi đó.

Hắn đi đến một điện ở trên đài cáo rồi nói: "Sư thúc, ta muốn quản lý Dược viên."

“Ừm.” Một lão già ốm yếu, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua có thể cuốn lão đi mất. Lão giả nhẹ nhàng nói, đồng thời lấy ra một khối ngọc bội và một quyển sách nhỏ.

"Cảm ơn sư thúc!"

Trần Tầm nhìn chiếc ngọc bội mà lòng vui mừng khôn xiết, đây là ngọc bội cấm chế của Dược viên nào đó, nếu cố tình phá vỡ cấm chế này sẽ bị coi là đột nhập tông môn.

"Tiểu tử, Dược viên không dễ quản lý đâu."

Lão giả vẫn còn buồn ngủ, không biết là đang ngủ hay đang ngồi thiền.

"Mỗi năm lại đây giao đủ số linh dược là được."

"Vâng." Trần Tầm mãn nguyện gật đầu đáp lại.

"Con trâu này không tệ, rất có linh tính." Lão giả nhìn Đại Hắc Ngư sau lưng Trần Tầm, trong mắt lộ ra một tia hứng thú.

"Ò ọoo~~"

"Đây là Đại Hắc Ngưu tổ truyền của nhà ta đấy sư thúc..."

"Sao ngươi không mau đi đi mà còn đứng đó làm gì thế, tiểu tử? !" Lão giả tựa hồ càng thêm hăng hái, ánh mắt của vị đệ tử này làm cho lão muốn cướp đoạt trắng trợn con linh thú Luyện Khí kỳ tầng hai này.

“Vậy, vãn bối không quấy rầy sư thúc nữa."

Trần Tầm cười ngượng ngùng, đây chính là đại tông tu tiên, không có linh thú, cũng không phải ở Cửu Tinh cốc.

"Lão Ngưu, đi thôi!"

"Mu~"

Trần Tầm vui vẻ dắt Đại Hắc Ngưu rời khỏi nơi này, một người một trâu nhẹ nhàng bước đi. Cuối cùng cũng không cần sống trong nơm nớp lo sợ nữa, không cần phải trốn tránh, tông môn tu tiên vẫn là tốt nhất.

Trên đường đi, bọn hắn chủ động nhường đường cho các đồng môn khác đi tới, trên mặt đầy sự thân thiện, nhưng bọn họ không chủ động bắt chuyện.

Bọn hắn đi theo sự chỉ dẫn của ngọc bội đến một sơn cốc vắng vẻ hẻo lánh, xung quanh là những loài hoa cỏ kỳ lạ mà bọn hắn chưa từng thấy qua, linh khí xông thẳng vào mũi khiến cơ thể cực kỳ sảng khoái.

Phía xa xa có một thác nước lớn, dòng thác đổ xuống cuộn sóng trắng xóa, giọt nước như những viên ngọc bạc rơi xuống thủy đàm, phản chiếu lên những tia sáng đủ màu.

m thanh kia như sấm mùa xuân nổ vang, uy nghiêm và hùng vĩ, nơi đây giống như chốn bồng lai tiên cảnh.

"Lão Ngưu, đừng có chạy loạn đấy!"

Khi Trần Tầm đang sững sờ thì đột nhiên Đại Hắc Ngưu thoát khỏi dự điều khiển của hắn, chạy tới ngửi mùi thơm của hoa ở khắp mọi nơi, đánh động làm đàn bướm bay lượn xung quanh.

"Ò ọoo~~" Đại Hắc Ngưu say mê trong đó, sau đó lại vội vàng chạy tới trước mặt Trần Tầm, trong mắt nó tràn đầy sự vui mừng.

"Hahaha..."

Mộ tay Trần Tầm ôm đầu trâu hướng lên trên, chỗ đó chính là chỗ trận pháp vận hành. Hắn đánh pháp lực vào ngọc bội, ngay lập tức trận pháp này mở ra một cái lỗ hổng.

"Đi thôi!"

Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu đi vào, trong lòng không ngừng thở dài, Ngũ Uẩn Tông này thật lớn, cả dãy núi đều là nơi cư trú của tông môn.

Bên trong có mấy mảnh linh điền, mỗi mảng trồng đầy loại linh dược có hình thù quái dị, xung quanh là cây cổ thụ và cỏ xanh, khắp nơi tràn ngập mùi hương thơm mát tràn đầy sức sống.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu bị làm cho lóa mắt, bọn hắn không biết được tất cả tên gọi của các loại linh dược ở đây.

Nơi sâu nhất có một căn nhà tranh, bên ngoài căn nhà có một lão giả với mái tóc xõa tung đang háo hức trông chờ muốn mòn con mắt, lão ta nhìn Trần Tầm như thể nhìn thấy cha mình.

"Ngươi đến rồi à..."

"Ta đến rồi."

"Ọ òooo!"

Trong mắt Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu hiện lên một tia kinh hãi, sao bọn hắn có cảm giác lão giả này sắp tẩu hỏa nhập ma ấy nhỉ.

"Mười năm rồi, cuối cùng cũng có người tới, ha ha ha, ông trời có mắt..."

Tiểu lão đầu quỳ xuống, dang tay ra và ngước nhìn trời mà thở dài, hai hàng lệ làm ướt gương mặt già nhăn nheo.

Tu vi Luyện Khí kỳ tầng chín, là cao thủ nha, Trần Tầm nghi ngờ nhìn lão, sao lão ta lại thành ra thế này, nhìn còn tệ hơn bọn hắn khi còn ở dãy núi Ninh Vân.

"Sư đệ, sư đệ, ta đi báo cáo công việc của ta, nơi này ta giao cho ngươi."

Tiểu lão đầu lộ ra vẻ hưng phấn, một đạo pháp lực màu đất được đánh ra, lão ta cưỡi lên phi kiếm bay lướt qua Trần Tầm như thể không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.

Trên mặt lão ta nước mắt lưng tròng, mười năm trước lão đã bị tông môn ép buộc đến đây, phải sống và làm bạn với linh dược, không chỉ tăng tu vi chậm mà còn bị cô đơn mãi ở đây, ai có thể hiểu được cảm giác này của lão chứ.

"Ha ha." Trần Tầm nhìn bóng lưng của lão ta rồi lại nhìn Đại Hắc Ngưu.

"Ọ òooo?"

Đại Hắc Ngưu không hiểu hành động của người này, bản thân không biết tới đây là phúc hay là họa.

Bọn hắn bước vào căn nhà tranh, bên trong đó có rất nhiều sách, tất cả đều là kinh nghiệm trồng linh dược, Trần Tầm thu vào hết.

Trần Tầm lại dẫn Đại Hắc Ngưu đến thác nước, Đại Hắc Ngưu đặt đồ đạc của mình xuống rồi lao xuống, nước bắn tung tóe.

Hắn thì ngồi một bên lật đọc cuốn sách nhỏ, trong đó ghi rõ các loại linh dược, cách thức chăm sóc chúng và quy tắc ở đây.

Tỉ như không thể lấy linh dược làm của riêng, mỗi một loại linh dược đều được ghi vào sổ sách, cứ năm năm sẽ có các đệ tử của Luyện Đan điện đến kiểm đếm một lần.

Hằng năm phải nộp đủ số lượng, đủ chủng loại, Trần Tầm đọc chúng cẩn thận và ghi nhớ từng mục trong lòng.

"Ọ òooo~~"

Trong nước vang lên tiếng Đại Hắc Ngưu kêu lên. Nó thích trồng linh dược hơn là đi cày ruộng.

"Lão Ngưu, căn nhà tranh kia không dùng được, chúng ta tự mở một sơn động đi."

Trần Tầm nhìn xung quanh, chỗ nào cũng có vách đá dựng đứng, khá thích hợp để mở hang động.

"Ọ òooo!" Đại Hắc Ngưu trả lời, bọn hắn đều quen sống trong hang động, huống hồ bọn hắn còn tự trồng được linh dược.

"Ngự Kiếm thuật!"

Trần Tầm lấy một cuốn sách thần chú từ túi trữ vật ra, nhưng hắn không có kiếm, cái này phải dùng điểm cống hiến mới đổi được, haiss, cái Ngũ Uẩn Tông này.

Hơn nữa trong Ngũ Uẩn Tông có một loại tiên dược rất được các đệ tử cấp thấp ưa chuộng, đó là Tích Cốc đan.

"Trong tông môn có rất nhiều đồ tốt, nhưng quy tắc cũng rất nhiều."

Trần Tầm nhìn lại quy tắc của tông môn một lần nữa, cái gì mà không thể tự mình lên đấu pháp, nếu bị bắt sẽ bị đưa đến Chấp Pháp điện đánh roi, nếu có ân oán muốn giải quyết thì phải xin phép rồi qua võ đài đấu pháp.

Ngoại trừ đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ thì không được tự ý xuống núi, nhưng có thể xuống núi một năm hai lần, mỗi lần một tháng, cũng có thể gộp chung lại mà đi.

Nhưng sau khi đạt đến Trúc Cơ kỳ thì không còn nhiều quy định phức tạp như vậy nữa, Trúc Cơ kỳ là trụ cột của môn phái, tồn tại như một trưởng lão.

"Cái Ngũ Uẩn Tông này còn lớn hơn cả một tòa thành, thứ gì cũng có, nhưng ngược lại không được xuống núi."

Trần Tầm lẩm bẩm: "Nếu như ngươi muốn đổi linh dược thì có thể xuống núi xem một chút, một năm hai lần là được, trong môn phái cũng không cần quá lộ liễu."

"Lão Ngưu. "

"Ọ òooo~"

Đại Hắc Ngưu chạy tới, người nó ướt sũng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Trần Tầm như thể nó vẫn chưa chơi đủ.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.