Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lựa chọn của hai đại tiên môn

Phiên bản Dịch · 2046 chữ

Ngày tiếp theo, ngoài thành Ngự Hư.

Trên đoạn đường dài, mặt trời lặn về phía tây, đỏ rực cả bầu trời.

Đám tu sĩ xung quanh bước đi vội vã, ngay cả linh thú đi theo bọn họ cũng không khỏi tăng tốc một chút.

Lúc này, một người một trâu đang tản bộ dưới ánh nắng chiều, tư thế ung dung tiêu sái, từng bước một đi về phía thành Ngự Hư.

Thỉnh thoảng có tu sĩ Luyện Khí kỳ vác Xích Điện Lang tìm khách hàng, bọn hắn cũng dừng lại thương lượng giá cả một chút.

Sau mấy canh giờ, núi Thấm Tiên.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cuối cùng cũng về tới động phủ.

"Ọ òoo ~"Đại Hắc Ngưu kêu lên, lao thẳng trong động phủ bắt đầu thu dọn đồ đạc, hiện tại cũng không cần Trần Tầm chỉ dẫn.

"Ôi! Người này có mấy phần phong độ giống bản tọa năm đó đấy."

Trần Tầm cười to, nhìn cảnh vật xung quanh, rốt cuộc vẫn phải rời khỏi, cho dù là có một phần nguy hiểm, cũng tuyệt đối không thể lọt vào nơi nguy hiểm được.

Ngày đó đứng sau lưng Thiên Vũ Tông chính là Thương Hải Tiên Tông, coi như Liễu Diên không nói, những đệ tử kia cũng sẽ nhận tội, sớm muộn gì cũng tra đến trên đầu bọn hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía tấm biển ở trên động phủ, lộ ra ý cười, phất tay thu nó vào trong túi trữ vật.

Oanh......

"Lão Ngưu, đánh trận hả, vội cái gì?!"

Trần Tầm nhướng mày, bên trong động phủ phát ra tiếng chuông leng keng leng keng lớn: "Còn đợi bản tọa ra tay."

Nói xong hắn liền đi vào, cùng Đại Hắc Ngưu thu dọn.

Sau một ngày một đêm, bọn hắn đi đến cửa hàng phù lục do mình mở, thu dọn tất cả đồ vật ở bên trong, không để lại thứ gì.

Cái cửa hàng này thuê cũng có thời hạn, tạm thời mặc kệ vậy.

Bọn hắn đi ra từ cửa hàng, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hai cây Hạc Linh Thụ vẫn ở chỗ cũ đung đưa theo gió, phát ra âm thanh xào xạc, giống như đang tiễn biệt hai vị đại ca tốt này.

Vẫn còn một số tu sĩ Luyện khí kỳ vẫn đang đi trên con đường này, nhưng họ chỉ hơi nhìn bọn hắn một cái.

"Ọ òoo ~"

Trên thân Đại Hắc Ngưu treo đầy xoong chảo chén bát, còn đội một chiếc mũ rơm có chút cũ nát.

Nó cười toe toét, thời gian trôi qua như nước, nhưng mà đại ca vẫn uy vũ như cũ, những người bạn cũ của bọn hắn vẫn tồn tại ở đó mãi mãi.

Trong mắt Trần Tầm cũng mang theo ý cười, đội chiếc mũ rơm lên, ba thanh luyện khí Khai Sơn Phủ kia vẫn được quấn quanh như cũ.

"Đi thôi, huynh đệ."

Trần Tầm nhẹ nhàng vuốt ve xoong chảo chén bát ở bên người Đại Hắc Ngưu, trong mắt lộ ra cảm xúc mãnh liệt, đột nhiên hô lớn một tiếng: "Đi bụi tiếp thôi!"

"Ọ òoo Ọ òoo!!"

Đại Hắc Ngưu cũng gầm lên một tiếng, dựa sát vào trên người Trần Tầm, người sau dùng tay ôm lấy đầu trâu của nó, chậm rãi đi ra khỏi thành, không lưu luyến chút nào.

Trên từng con phố đều có người đến người đi, dòng người không ngừng qua lại, hai thân ảnh kia len lỏi vào trong đám người, vẫn tiêu sái như cũ, không bị kiềm chế.

Lúc đến một thân một mình, lúc đi cũng xem như thu hoạch đầy đủ.

Hôm nay ánh nắng vừa phải, bầu trời trong xanh không một gợn mây, đã đến lúc lên đường.

......

Nước Càn, một trong Thập Đại Tiên Môn, Thương Hải Tiên Tông.

Trong sơn mạch rộng lớn có linh khí dày đặc bao trùm, Tụ Linh trận bao phủ các đại chủ phong, thỉnh thoảng có hồng quang bay lên trên bầu trời.

Trên mỗi phong đỉnh, thần sắc vô số đệ tử mắt lộ ra sự trang nghiêm trịnh trọng, ngồi xếp bằng trên mặt đất, chắp tay hành lễ, là nhóm tu sĩ Kim Đan đang giảng đạo cho các đệ tử.

Giữa các đỉnh núi lớn thường có phi thuyền lướt qua, phía trên có mười mấy vị đệ tử đứng thẳng, so với việc ngự kiếm phi hành nhanh hơn nhiều.

Phía xa nơi chân trời cũng có Linh Thú bay lượn xung quanh, mà một phong cảnh thịnh vượng phồn hoa, đại tông môn bình thường không thể so sánh được.

Lúc này, một nơi có phong cảnh thoải mái, nơi này tràn ngập linh khí, có các đại trận xoay chuyển xung quanh, ánh sáng lấp lóe, tương đối thần bí.

Xung quanh non sông tươi đẹp, một vị nam tử trẻ tuổi đang ngồi ở trong đình thưởng thức trà, mái tóc bóng mượt như Hắc Ngọc, tóc đen dài xõa xuống.

Nam tử trẻ tuổi trên người mặc y phục thủy mặc, đôi mắt giống như hàn tinh, ngôi sao ở giữa lông mày càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ cho hắn ta.

Mà người này chính là một trong những Nguyên Anh lão tổ của Thương Hải Tiên Tông, Ứng Tinh lão tổ.

"Lão tổ."

Lúc này, một nam nhân trung niên đi đến ngoài đình, là tu sĩ Kim Đan, thần sắc hắn ta cung kính dị thường: "Mấy ngày trước ở ngoài thành Ngự Hư, thời điểm Thiên Vũ Tông truy kích Ngũ Uẩn Tông, toàn quân đều bị tiêu diệt."

"Oh?" Ứng Tinh không mặn không nhạt trả lời một câu, ánh mắt vẫn nhìn mặt hồ như cũ.

"Theo lời đồn của các đệ tử Ngũ Uẩn Tông lúc đó tham chiến nói, có người thần bí ra tay, không giống nhân tộc."

Đầu tu sĩ Kim Đan lại thấp hơn một chút:" Ba vị tu sĩ Kim Đan của Thiên Vũ Tông...... đã chết."

"Nha."

"Lão tổ, Thiên Vũ Tông phái người đến đây, thỉnh cầu tông môn chúng ta tra rõ việc này, hiện tại bọn họ đang bị Ngũ Uẩn Tông gây áp lực."

Tu sĩ Kim Đan hơi ngẩng đầu nhìn Ứng Tinh một chút: "Hơn một ngàn đệ tử Ngũ Uẩn Tông đi đến Thiên Vũ Tông bái sơn, phong chủ đều phái đến bảy vị, muốn một lời giải thích......"

"Giữa các tông môn, ngươi tới ta đi, đây là quy củ do Tu Tiên giới đặt ra."

Ứng Tinh vẫn bình tĩnh như cũ, lời nói không hề dao động: "Đã dám ra tay trước, thì phải gánh chịu hậu quả, Thương Hải Tiên Tông của chúng ta không phải là nơi bảo vệ người khác."

"Vâng."

Trên trán tu sĩ Kim Đan chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, xem ra Thiên Vũ Tông chỉ có thể tự cầu phúc rồi: "Lão tổ, chuyện về nhân vật thần bí kia?"

"Ngu xuẩn."

Ngôi sao trên trán Ứng Tinh thấp thoáng ánh sáng nhạt, đôi mắt thâm thúy đột nhiên nhìn về phía ta: "Dịch Sơ, ngươi nghĩ nên làm như thế nào."

"Lão tổ, Tu Tiên giới nước Càn có nhân vật như thế nào, không nên điều tra kỹ sao......"

Dịch Sơ không dám nhìn thẳng vào Ứng Tinh, loại uy áp kia đáng sợ thấm sâu tận xương tủy: "Khả năng có quan hệ với Ngũ Uẩn Tông."

"Vậy việc đó có liên quan gì đến Thương Hải Tông chúng ta."

"A?"

Dịch Sơ có chút mơ hồ, loại người này nhất định có bí mật ẩn sâu, nên bắt tới nghiêm túc tra tấn một phen: "Lão tổ......"

Ở trước mặt lão tổ, hắn ta đột nhiên cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ dùng, người thần bí này rõ ràng đang cứu Ngũ Uẩn Tông.

Chỉ cần dùng Ngũ Uẩn Tông uy hiếp, hắn ta không tin người này sẽ không ra mặt, đến lúc đó các vị lão tổ của Thương Hải Tông xuất thủ, người này chỉ có thể nuốt hận mà thôi.

"Ha ha."

Ứng Tinh giống như là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Dịch Sơ: " Dịch Sơ, Tu Tiên giới nước Càn có bao nhiêu vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ."

"Lão tổ, đệ tử không biết......" Dịch Sơ gần như cúi người chín mươi độ, không biết lão tổ đột nhiên hỏi như vậy là có ý gì.

"Lúc trước thế hệ của ta, Thiên Linh Căn không phải là không có, thiên kiêu nhiều như mây, nhưng có thể đột phá đến Nguyên Anh kỳ chỉ có lác đác mấy người."

Ứng Tinh nghiêng đầu, ánh mắt lại nhìn trên mặt hồ: "Là do các đại tông môn tài nguyên không đủ sao, Dịch Sơ, ngươi cảm thấy thế nào."

Dịch Sơ có thể đối mặt với lão tổ, cũng chứng minh hắn ta cũng bất phàm, nhưng mà ý tứ của lão tổ hắn ta thực sự không hiểu, chỉ có thể im lặng không nói.

"Mong rằng lão tổ giải thích nghi hoặc."

"Không chết yểu."

Ứng Tinh nhẹ nhàng nói ra ba chữ, lại khẽ mỉm cười: "Xem xét thời thế, cũng quan trọng giống như linh căn, hiểu chưa."

Dịch Sơ như bị một tia sét đánh trúng, đứng sững sờ tại chỗ, trong thoáng chốc một trận cảm giác tê dại từ da đầu truyền đến.

"Nhân vật như vậy, khả năng sớm đã là Nguyên Anh kỳ, người ở cấp độ Nguyên Anh tương đối khó trấn áp, càng khó có thể giết chết."

Ứng Tinh nhẹ tay giơ tay lên, ly trà rơi vào trong tay, bắt đầu nói: "Huống chi hành vi như vậy, vị kia đạo hữu kia chẳng qua chỉ tới trước để giải quyết nhân quả mà thôi, hắn cũng không làm chuyện dư thừa."

"Dịch Sơ, nếu theo ý ngươi, Thương Hải Tông của chúng ta cũng sẽ không đi đến ngày hôm nay."

Ứng Tinh rất kiên nhẫn, hướng dẫn từng bước: "Lại thêm tâm tính như vậy, con đường tu tiên của ngươi có thể sẽ càng thêm lận đận."

"Lão tổ, đệ tử biết sai!"

Dịch Sơ kinh hãi chắp tay, những điều hắn ta suy nghĩ, suýt chút nữa đã lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục, nhân vật như vậy sẽ không hành động theo lẽ thường, người đầu tiên chết nhất định là hắn ta!

"Lần đó Thập Đại Tiên Môn chúng ta ấp ủ âm mưu đại chiến Tu Tiên giới, bỏ ra tới ngàn năm để chuẩn bị, một kích đánh tan, cũng không phải chỉ dựa vào tu vi cảnh giới."

Ứng Tinh nhẹ nhàng thở dài, hoàn cảnh tu luyện quá tốt, tâm tính của những đệ tử này ngược lại có chút yếu đuối: " Dịch Sơ, ta rất xem trọng ngươi, đừng để ta thất vọng."

"Tuân theo...... Lão tổ dạy bảo."

Dịch Sơ cảm động đến mức rơi nước mắt, cúi đầu thật sâu nói: "Đệ tử hiện tại liền trở về cự tuyệt Thiên Vũ Tông."

"Đi đi."

Ánh mắt Ứng Tinh sâu thẳm xa xăm, mặt hồ chợt nổi lên gợn sóng, sau đó lại trở về gió êm sóng lặng.

Hai ngày sau.

Tử Vân Tiên Tông mặc dù không có đứng ra vì Ngũ Uẩn Tông, nhưng lại đột nhiên thả Vi Tuân ra.

Chỉ nói là giáo huấn đã đủ, mong rằng người này đừng kiêu ngạo như vậy nữa.

Ngũ Uẩn Tông phái ra lượng lớn đệ tử đích thân đón hắn ta, cũng cảm tạ ân đức của Tử Vân Tiên Tông, Vi Tuân rốt cuộc cũng đàng hoàng hơn nhiều, không còn dám tùy ý lỗ mãng nữa.

Về phần Thiên Vũ Tông bởi vì Vi Tuân ra tay, áp lực chợt tăng, đã bắt đầu chuẩn bị cắt thịt trên địa bàn rồi.

Ảnh hưởng mà Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu mang đến, cũng hoàn toàn kết thúc giữa sự lựa chọn của hai đại tiên môn.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.