Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh thạch trung phẩm, Ngọc Nguyên quả, giàu to rồi!

Phiên bản Dịch · 1929 chữ

Trong một sơn động nào đó, một ổ dã thú bị đào lên, cả nhà hoảng loạn bỏ chạy.

Trong động lóe lên ánh lửa lập loè u ám, còn không ngừng truyền đến tiếng cười gian khặc khặc khặc, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.

"Lão Ngưu, xem ra đây chính là đại nhân vật trong Thiên Vũ Tông nha."

Ánh mắt Trần Tầm lộ ra vẻ khát máu, trong tay nắm chặt một khối linh thạch trung phẩm: "Linh thạch trung phẩm trong truyền thuyết!"

"Ọ òoo!!" Trong mắt Đại Hắc Ngưu cũng tràn ngập sự kích động, móng trâu đã hóa thành Ngưu chưởng, trong tay nó cầm hai khối!

Hơn ba ngàn khối linh thạch trung phẩm được xếp gọn gàng trên mặt đất, đủ mọi màu sắc, tràn ngập khí tức tuyệt diệu của thiên địa Ngũ Hành.

Còn có hơn sáu mươi vạn linh thạch hạ phẩm, bọn hắn cảm giác giống như đã đoạt được Thiên Vũ Tông vậy, nhanh chóng trở nên giàu có!

Trần Tầm hít một hơi thật sâu, Đại Hắc Ngưu cũng khụt khịt theo, chìm đắm trong nguồn linh khí tuyệt vời này.

"Lão Ngưu, bản tọa đã kiểm tra qua nhẫn trữ vật ba người này."

Trong mắt Trần Tầm hiện lên một tia sáng nhạt, tiểu pháp thuật Luyện Khí kỳ 'Linh Minh thuật', trải qua sự tăng cường của pháp thuật, có vô số tác dụng thần kỳ.

"Ọ òoo Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu nhìn ba chiếc nhẫn màu bạc trên mặt đất, hoa văn khá tinh xảo, so với hai cái nhẫn trữ vật bọn hắn mua còn lớn hơn một vòng.

"Vật liệu làm cái nhẫn trữ vật này thế nhưng lại là Tu Di thạch, nghe nói khoáng mạch của nó còn còn trân quý hơn so với mỏ linh thạch."

Trần Tầm yếu ớt nói, từ trong túi trữ vật lấy ra một quyển sách nhỏ: " Lão Ngưu, kế hoạch sau này lại bổ sung thêm một chút nữa, Tu Di khoáng vô chủ!"

"Ọ òoo!" Đại Hắc Ngưu lại khịt mũi lần nữa, nhanh chóng đi theo bước chân đại ca, hướng về tương lai.

"Những công pháp này vô dụng, đều không phải ngũ hệ linh căn, nói không chừng sau khi tu luyện còn bị đánh dấu ấn ký của tông môn nào đó."

Ánh mắt Trần Tầm lộ ra suy tư, nhìn về phía mấy quyển công pháp đặt ở trên mặt đất: " Cũng không có công pháp phụ trợ, tính cả pháp khí hủy hết chúng đi."

"Ọ òoo ~" Đại Hắc Ngưu gật đầu, Ngưu chưởng huy động, ánh sáng ngũ sắc từ pháp lực dần bao phủ rộng ra.

Một trận cuồng phong lạnh lẽo quét qua toàn bộ sơn động, những công pháp và pháp khínày đều dần dần bị nghiền thành bột mịn, cuối cùng bị Trần Tầm dùng một hỏa cầu nhỏ đốt cháy sạch sẽ.

"Nguyên Thần sâm, cmn."

"Ọ òoo?!"

Bọn hắn lại bắt đầu kiểm kê linh dược, còn chửi bậy lên, Nguyên Thần sâm này đều được bọn hắn bồi dưỡng đến mức vô tận rồi, hiện tại ngươi mới nói cho ta thứ này tặng ta miễn phí.

"Ọ òoo Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu đột nhiên kêu lớn lên, trong tay trâu cầm một gốc linh thảo có dáng vẻ tương đối quái dị.

Nó cũng không phát ra linh khí, rễ cây tương đối trắng, khiến cho người ta nhìn liền cảm giác vật này bất tường.

"Ôi, Thanh Hồn thảo, lão Ngưu, ngươi tinh mắt thật đấy."

Mắt Trần Tầm lóe lên ánh sáng, vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu: " Loại vật này Ngũ Uẩn Tông cũng không có, đoán chừng là lấy từ nước Vũ."

Đại Hắc Ngưu cười toe toét, nó đã đọc rất nhiều thư tịch, đặc biệt là những thứ liên quan tới linh dược.

Thanh Hồn thảo không hấp thu linh khí để sinh trưởng, mà là hấp thu đủ loại trọc khí giữa thiên địa, từ đó thăng cấp linh thảo.

Nhưng lại vô hại với tu sĩ, tương đối không hợp lẽ thường, nếu như làm thuốc luyện đan, thời điểm bế quan ăn đan này vào có thể giảm bớt một chút xác suất tẩu hỏa nhập ma.

Quan trọng nhất là, sau cuộc đại chiến giữa hai nước Tu Tiên giới, Thập Đại Tiên Môn đã dùng loại linh thảo này để dọn dẹp chiến trường, sau đó lại lấy đi.

Được coi là một loại linh thảo bị hạn chế trong Tu Tiên giới, tu sĩ bình thường rất khó có được.

Vật này không bán trên thị trường, coi như hái được cũng tương đối khó trồng, bởi vì nó không dựa vào linh khí để sinh trưởng.

"Thật đẹp!"

Trần Tầm hét lớn một tiếng, sắc mặt hơi ửng đỏ: " Lão Ngưu, bồi dưỡng vật này, phát tài!"

"Ọ òoo ~" Đại Hắc Ngưu vỗ vỗ Trần Tầm, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, chuyện nhỏ.

Loại linh thảo này đã mấy ngàn năm bọn hắn đều chưa thấy qua trong sách, nói không chừng được bọn hắn bồi dưỡng sẽ có tác dụng lớn nào đó.

"Thiên Ti Linh đằng, Dương Chí hoa, Vân Hà thảo ......"

Trần Tầm ở một bên lẩm bẩm, một bên lắc đầu, đều không có tác dụng gì, không thiếu.

Đại Hắc Ngưu ở một bên thấp giọng ọ òoo ọ òoo chọn lọc, cũng lắc đầu, làm cho Tây Môn Hắc Ngưu nó quá thất vọng.

"Mẹ kiếp!"

"Ọ òoo?"

Trần Tầm đột nhiên hét lớn, Đại Hắc Ngưu giật mình ngẩng đầu, linh dược trên lòng bàn tay trâu đều bị chấn động đến rớt xuống.

"Lão Ngưu, Ngọc Nguyên Quả, ha ha ha ......"

"Ọ òoo Ọ òoo!"

Đại Hắc Ngưu đứng dậy vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Tầm, đầu trâu và đầu Trần Tầm sát vào nhau.

Trên tay Trần Tầm đang nâng một Ngọc Nguyên Quả to như quả đào vậy, toàn thân nó màu xanh biếc, kèm theo ba đường vân tím nhìn giống như bị đao gọt qua.

Lúc này đang toả ra hương thơm, linh khí phát ra tương đối tinh khiết, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

"Lão Ngưu, hình ảnh mà chúng ta nhìn trong sách, là nó đúng không."

Trần Tầm há miệng, trong mắt không ngừng loé lên ánh sáng: "Thiên tài địa bảo chân chính, có thể khiến tu sĩ Kim Đan trung kỳ đột phá bình cảnh, cũng có thể giúp tu vi Kim Đan hậu kỳ đột phá."

"Ọ òoo Ọ òoo~!!"

Đại Hắc Ngưu gật đầu không ngừng, tuyệt đối là nó, xem ra vật này là một vị tu sĩ Kim Đan trung kỳ nào đó muốn dùng để đột phá.

"Lão Ngưu, bản tọa thật sự phục rồi!"

Một tay Trần Tầm đập xuống đất, lại đột nhiên nổi giận nói: "Ngươi nói những thứ này tu sĩ Kim Đan lấy ở đâu ra?! Chúng ta ở Linh Dược Viên của Ngũ Uẩn Tông cũng không có những thứ này."

"Ọ òoo!" Đại Hắc Ngưu đột nhiên hừ một tiếng giận dữ, đều là tu sĩ Kim Đan, bọn hắn chỉ mấy khối linh thạch trung phẩm cũng không có.

"Đều ở trong một Tu Tiên giới, đây con mẹ nó thật không công bằng!"

Trần Tầm đột nhiên đứng dậy, trong lúc vô tình để lộ ra ba thanh Khai Sơn Phủ Hoàng giai không có phẩm cấp: " Lão Ngưu, kế hoạch 'Đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu ', nhất định phải làm!"

"Ọ òoo!" Đại Hắc Ngưu nhìn Trần Tầm, rồi đứng dậy, 'Giúp kẻ yếu ' đương nhiên cũng chính là giúp bản thân bọn hắn.

Bọn hắn vẫn chưa từng nghe nói qua, trong Tu Tiên giới này còn có vị đại tu sĩ Kim Đan nào có cuộc sống còn thảm hơn so với bọn hắn.

Sau trận chiến này, cánh cửa dẫn đến một thế giới mới thực sự đã mở ra với bọn hắn.

"Lão Ngưu, tiếp tục xem hàng."

"Ọ òoo ~"

Bọn hắn hét lớn một tiếng, lại ngồi trên mặt đất, thoả mãn tâm nguyện, đã bắt đầu ảo tưởng về tương lai, trong lúc dọn dẹp hàng hóa lòng còn có chút không bình tĩnh.

"Lão Ngưu, đợi lát nữa đồ vô dụng hủy đi, đồ hữu dụng thì cất trong nhẫn trữ vật mà chúng ta đã mua."

"Ọ òoo ~"

"Ba cái nhẫn trữ vật kia đến lúc đó cũng hủy, hiện tại nơi để đồ của chúng ta cũng đã đủ, không cần tham."

"Ọ òoo Ọ òoo ~"

"Hả? Nơi này còn có một bản 《 Trận pháp đồ phổ 》, lão Ngưu lấy tập sách nhỏ ra, dùng pháp lực sao chép một phần."

Trần Tầm cười hắc hắc, trong tay cầm một thư tịch màu đen, nặng hơn những thư tịch bình thường, chắc là dùng vật liệu luyện khí để làm: "Lúc không có chuyện gì làm, ngươi có thể xem chơi."

"Ọ òoo ~~" Đại Hắc Ngưu cao hứng cọ cọ Trần Tầm, rồi vội vàng nhận lấy.

Sau đó lại chạy đến bên cạnh, lấy ra mấy tập sách nhỏ để sao chép, những tập sách nhỏ này tràn ngập một túi trữ vật, tất cả đều được Trần Tầm mua ở phàm gian.

"Lão Ngưu linh thạch trung phẩm kia chúng ta đừng có dùng để khôi phục pháp lực, nó có thể dùng để tu luyện."

Trần Tầm lại tiếp tục kiểm lại, miệng không ngừng lẩm bẩm nói: "Còn có thể dùng để khởi động pháp trận, các loại phi thuyền gì đó."

"Ọ òoo Ọ òoo~"

Đại Hắc Ngưu gật đầu hùa theo, nó ngồi chồm hổm ở bên cạnh, cả thân thể và tinh thần đều đang tập trung vào trong đồ phổ sao chép, rất nhiều kiến thức mới.

Trần Tầm liếm môi một cái, ánh mắt có chút lơ đãng, sau khi bồi dưỡng Ngọc Nguyên Quả thành cây ăn trái, con đường tiến tới Kim Đan kỳ đã thông suốt không còn trở ngại.

Tiếp theo chính là Nguyên Anh kỳ, nhưng mà hiện tại không có manh mối, cần phải sớm tính toán.

Ở Tu Tiên giới lăn lê bò trườn nhiều năm như vậy, Trần Tầm đã sớm hiểu rõ, cơ duyên lớn sẽ không rơi vào trên đầu bọn hắn.

"Ừm ...... cũng không thể ngây người ở thành Ngự Hư nữa."

Trần Tầm nhìn thoáng qua Đại Hắc Ngưu vẫn còn đang bận rộn, lộ ra nụ cười an tâm: "Nơi đó đã không có cơ hội đột phá Nguyên Anh kỳ, sau mỗi lần xuất thủ ở trong thành cũng có nguy cơ bị phát hiện."

Hắn tự mình lẩm bẩm, lại bắt đầu vùi đầu vào việc dọn dẹp, không nóng vội.

Sau nửa ngày, trong động phát ra âm thanh của tiếng nổ nhỏ khó có thể nhận ra.

Hai thân ảnh cũng hoàn toàn biến mất ở trong rừng núi sâu thẳm này, sơn động vẫn mang hình dạng giống như trước khi bọn hắn đến, không có bất kỳ thay đổi nào.

Dã thú nhìn thấy hai vị đại ca đi, mang người nhà vội vã chạy về, hang ổ vẫn bình yên vô sự, ngay cả mùi cũng không thay đổi, khiến chúng nó thở phào nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.