Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hóa ra bọn hắn chưa bao giờ quên

Phiên bản Dịch · 1806 chữ

Xong rồi!

Thật sự xong rồi!

Tâm các đệ tử Ngũ Uẩn Tông lộp bộp, nhiệt huyết vừa được kích thích trong nháy mắt giống như bị tạt một chậu nước lạnh, lạnh buốt tim gan.

Bọn họ hơi hoảng sợ nhìn về phía hai vị phong chủ, phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, số lượng đại tu sĩ Kim Đan nhiều hơn so với bọn họ, số lượng đệ tử giống như cũng nhiều hơn bọn họ.

Chẳng lẽ tu đạo trên trăm năm, một buổi sáng liền hóa thành hư vô......

Bọn họ siết chặt pháp khí, hiển nhiên hai vị phong chủ đã ốc còn không mang nổi mình ốc, nhất định phải phá vòng vây bẩm báo tông môn.

Lúc này, một đệ tử có tướng mạo bình thường của Linh Dược Viên lặng lẽ lùi về sau lưng mọi người, sắc mặt hắn ta tuy có chút bối rối, nhưng hắn ta vẫn còn có át chủ bài để chạy trốn.

"Mấy trăm năm trước, trưởng lão tông môn của ta đã bị Vi Tuân của tông môn các ngươi giết chết, thù này, không đội trời chung."

Hạ Nguyên Khởi hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên sự thù hận: "Chẳng qua, bây giờ Vi Tuân đã bị Tử Vân Tiên Tông trấn áp, Ngũ Uẩn Tông của các ngươi chẳng phải nên trả lại một chút lợi tức sao."

"Đừng tìm những lý do hoang đường đó nữa, nếu không phải Vi sư huynh xảy ra ngoài chuyện ý muốn, bọn tặc tử các ngươi dám đứng trước mặt Ngũ Uẩn Tông chúng ta sao?!"

"Làm càn!"

"Hạ sư huynh, không cần phí lời với bọn họ, hôm nay, người của Ngũ Uẩn Tông không một ai có thể rời khỏi!"

Xa xa một âm thanh yêu kiều truyền đến từ trên chiếc thuyền khổng lồ, trong mắt Hạ Hàm hiện lên sương lạnh: " Xung quanh không có người, thời cơ đã đến, giết!"

Sắc mặt Hạ Nguyên Khởi có chút khó coi, lời còn chưa có nói xong, đã bị người khác cắt đứt.

Nhưng mà người này là Hạ Hàm, hắn ta liền không so đo, lập tức vung tay lên, pháp lực cuồn cuộn bay lên trời:

"Động thủ!"

"Giết!"

"Giết!"

......

Trên bốn chiếc thuyền khổng lồ, các đệ tử Thiên Vũ Tông không ngừng bay lên trời, chân bọn họ đạp lên tiên kiếm, trong tay cầm pháp khí, pháp lực không ngừng toả ra hồng quang lấp lánh.

Sát ý mãnh liệt không ngừng khuấy động trên bầu trời, sắc trời càng trở nên tối tăm hơn.

"Các đệ tử, ngăn địch!"

Kỷ Hạo Hiên hét lớn, chiếc đỉnh lớn màu đen dưới sự kích thích của pháp lực không ngừng lóe lên những đường vân thần bí, còn có xu thế biến lớn hơn.

"Vâng, phong chủ!"

"Vâng, phong chủ!"

......

Ánh mắt của tất cả đệ tử đều sưng lên, những sợi tơ máu bắn ra, đây quả thật đã gặp đại kiếp sinh tử.

"Kỷ sư huynh, nhớ kỹ lời ta nói, đừng xúc động."

Lúc này Kỷ Hạo Hiên vô cùng tức giận, trong đầu hắn ta vang lên một thanh âm nhẹ nhàng, ánh mắt của hắn ta đột nhiên nhìn lên trên, nhìn về phía nữ tử đang đạp không đi lên kia.

"Liễu sư muội......"

Ánh mắt Kỷ Hạo Hiên tỉnh táo hơn mấy phần, nhìn kẻ địch đang đến từ ba hướng, trong lòng nhanh chóng tính toán được mất.

Ong ong —

Ong ong —

Chiếc thuyền khổng lồ vẫn đang lao vút qua bầu trời, linh thạch trung phẩm đang không ngừng tiêu hao nhanh chóng, tất cả trái tim mọi người như nghẹn lại, cuồng phong gào thét.

Nhưng mà đúng vào lúc này......

Không khí xung quanh giống như đột nhiên bị hút cạn, suy nghĩ của tất cả tu sĩ đều ngưng lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi này.

m thanh cuồng phong gào thét ở phía chân trời nhỏ đi, tốc độ linh khí lưu động cũng đang trở nên chậm lại, một cỗ uy áp cực kỳ kinh khủng và mãnh liệt...... bỗng nhiên ập đến!

m thanh xé gió của sáu chiếc thuyền khổng lồ xẹt qua bầu trời trở nên chậm hơn, nhưng lại có vẻ rất thận trọng.

Các tu sĩ Thiên Vũ Tông đang bay lên không tự chủ được mà dừng lại ở trên không trung, sắc mặt tương đối khó chịu.

Ánh mắt bọn họ đột nhiên kinh hãi nhìn về phía xa, nơi có cỗ uy áp truyền đến, ánh mắt lộ ra sự chấn động và sợ hãi trước giờ chưa từng có!

Sát ý mạnh mẽ giống như bị đánh tan, vô số ánh mắt nhìn về phía xa, gây ra chấn động lớn.

Tĩnh.

Đó là sự yên tĩnh tràn ngập chết chóc, trận đại chiến vốn dĩ vô cùng huyên náo và nhuốm máu trên bầu trời còn chưa bắt đầu, đã bị ép buộc phải dừng lại.

Vù......

Vù......

Cuồng phong vẫn đang gào thét, nhưng mà đã không còn ở trên bầu trời nữa, đó là hai bóng đen, bóng đen vô tận, một bóng đen tràn ngập tử khí và tuyệt vọng.

Bọn hắn một trái một phải đứng ở hai phương chân trời, không có bất kỳ động tác gì, rõ ràng là đang nhìn chiến trường chỗ này, nhưng lại giống như đang quan sát mọi người.

Một thân ảnh đen như mực, phía sau người cắm ba thanh màu đen có hình dạng giống như chiếc rìu, hiện lên hình chữ '乂', phía giữa có một thanh cắm ở trung tâm.

Một thân ảnh khác có dáng vẻ cao lớn uy mãnh, trên lưng đeo một chiếc Hắc Quan Tài khổng lồ, đầy bí ẩn và khó đoán.

Bọn hắn im lặng đứng đó, giống như đã ở chỗ này đợi rất lâu.

Ai?!!

Ai tới......

Trên chiếc thuyền khổng lồ của Thiên Vũ Tông, lá cờ đang tung bay của tông môn ảm đạm rủ xuống.

Hai mắt Phàn Bình trợn to, hơi run lên, không hiểu sao bản thân lại có cảm giác bất lực, không có khả năng......

Một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy xuống từ trán Hạ Hàm, hai tay sau lưng vô thức buông thõng, tà vật từ đâu đến...

Hạ Nguyên Khởi dựng tóc gáy, ngón tay không ngừng run rẩy, trong nháy mắt cảm giác đó, tuyệt đối không sai, chính là linh áp trong truyền thuyết......

Linh áp trong truyền thuyết cần phải tu luyện pháp lực tới cực hạn, hóa thành đồ vật giống thực, những nơi đi qua linh khí đều sẽ tan đi, hậu quả khó lường.

"Đây là thứ mà nhân tộc có thể tu luyện được sao."

Hạ Nguyên Khởi tự lẩm bẩm, ánh mắt trống rỗng, giống như biết được bao nhiêu, sẽ sợ hãi bấy nhiêu.

Trên chiến thuyền của Ngũ Uẩn Tông.

Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và ngạt thở, hai thân ảnh ở phía xa tuyệt đối không phải người tốt, càng không phải tới tiếp ứng bọn họ.

Ngược lại giống như những hung vật tà ác trong truyền thuyết của Tu Tiên giới, tử khí vờn quanh bên người bọn hắn giống như đang tắm mình ở bên trong Hắc Viêm vậy.

Oành.

Chiếc đỉnh lớn lơ lửng trên không trung bị đập xuống một cách vô lực, phát ra một tiếng vang trầm đục.

"Liễu sư muội...... Ha ha."

Kỷ Hạo Hiên lộ ra nụ cười khổ, thậm chí bắt đầu nhớ lại di ngôn: "Xem ra chúng ta muốn an nghỉ ở nơi này."

Hắn ta nhìn về phía Liễu Diên còn đang thất thần, biết nàng đã bị loại tình huống kinh khủng này hù doạ rồi.

"Chẳng qua, tu sĩ Ngũ Uẩn Tông chúng ta làm sao có thể cam tâm không chiến mà chịu chết được......"

Kỷ Hạo Hiên vô cùng căm phẫn, lại bắt đầu nói không ngừng, gân xanh trên trán nổi lên từng cái.

Mặc dù pháp lực lưu động ở trong cơ thể hắn ta có phần bị đình trệ, nhưng hắn ta không ngừng điên cuồng điều động, sắc mặt cũng trở nên đỏ lên.

Đôi mắt Liễu Diên không ngừng thất thần, ánh mắt giống như vẫn luôn nhìn bóng dáng của hai thân ảnh kia.

"Lão Ngưu, hãy cướp tài sản của mấy gia hoả kia, chuẩn bị xuất phát, ra chiến trường."

"Ọ òoo"

Trong đầu nàng không khỏi hồi tưởng lại năm đó, ba thanh Khai Sơn Phủ quấn quanh eo, một tay cầm khăn trùm đầu màu đen, hôm nay hình dáng kia vừa quen thuộc vừa xa lạ.

"Các ngươi đã tới......"

Khóe miệng Liễu Diên đột nhiên nở một nụ cười ấm áp, nàng biết là Trần Tầm sư huynh và Hắc Ngưu đến tiễn nàng, hoá ra bọn hắn chưa bao giờ quên.

"Là ai?"

Kỷ Hạo Hiên nhíu mày: "Sư muội, tình huống như thế, hay là......"

"Chúng đệ tử nghe lệnh!!"

Kỷ Hạo Hiên vẫn còn chưa nói xong, Liễu Diên đã thu hồi ánh mắt, trầm giọng hô to: "Trực tiếp tiến lên!"

m thanh được pháp lực tăng cường thêm truyền vào tai của mọi người, tất cả các đệ tử mở to mắt, không dám tin, đây không phải là đâm vào chỗ chết sao?!

"Cái gì?! Liễu sư muội ngươi điên rồi!"

"Phong chủ, không thể!"

"Phong chủ xin hãy nghĩ lại!"

"Sư tôn, hai thứ kia......"

......

Các đệ tử trên hai chiếc thuyền khổng lồ đang kêu gào, bọn họ thà quay đầu đại chiến, còn hơn phải đối mặt với hai hung vật kinh khủng như vậy.

"Đây là lệnh của phong chủ, nhanh tăng tốc lên!"

Lời nói không thể nghi ngờ, thậm chí còn mang theo một tia nộ khí.

Kỷ Hạo Hiên đột nhiên không nói thêm gì nữa, nhìn Liễu Diên một chút, rơi vào trầm tư, trước sau đều phải chết, không bằng tin tưởng Liễu sư muội.

"Tiến lên."

"Vâng."

"Vâng."

......

Chúng đệ tử nhận lệnh, điều khiển phi thuyền, từng khối linh thạch trung phẩm mới được ấn vào bên trong các lỗ lõm lớn, chiếc thuyền khổng lồ bắt đầu không ngừng tăng tốc.

Ong ong—

Ong ong—

Hai thân ảnh màu đen kia đã càng ngày càng gần, cỗ uy áp và cảm giác ngạt thở càng ngày càng mãnh liệt, một đám đệ tử Ngũ Uẩn Tông đã sợ mức đến mồ hôi đổ như mưa.

Ong ong!

Tiếp cận, một số đệ tử đã run rẩy toàn thân, bắt đầu nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.