Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các ngươi đi trước, ta chặn ở phía sau

Phiên bản Dịch · 1954 chữ

Ong ong —

Ong ong —

Ong ong —

Ngoài thành Ngự Hư, phía trên bầu trời, bốn chiếc thuyền khổng lồ dài hơn mười trượng đang lao qua đám mây và sương mù, phát ra một tiếng nổ nặng nề, mau chóng đuổi theo.

Nhưng nếu để ý kỹ, có thể thấy hai chiếc thuyền khổng lồ ở phía sau đang truy đuổi hai chiếc thuyền khổng lồ ở phía trước.

Bốn chiếc thuyền khổng lồ lướt qua bầu trời, lá cờ riêng của các tông môn không ngừng bay phấp phới, Ngũ Uẩn Tông, Thiên Vũ Tông.

Bầu trời mờ mịt khiến những chiếc thuyền khổng lồ này lúc ẩn lúc hiện, trận pháp phòng ngự trên đó không ngừng lóe lên ánh sáng màu xanh, giống như ngay cả ánh sáng đó cũng mang theo vẻ lo lắng.

Trên chiếc thuyền khổng lồ của Thiên Vũ Tông, phía trước có một vị nữ tử, trong mắt nàng ta hiện lên tia lạnh lùng, không hề gấp gáp.

Phía sau nàng ta có một người đi đến chắp tay:

"Phong chủ, hiện tại ra tay sao?"

"Nếu như đi xa hơn nữa, sẽ quá gần thành Nhược Ly, mặt mũi sẽ có chút không đẹp."

Nữ tử ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hai chiếc thuyền khổng lồ vẫn đang bay nhanh ở phía xa, những lá cờ của Ngũ Uẩn Tông khiến nàng ta cảm thấy có chút chán ghét.

“Vâng.” Người kia nói xong liền chắp tay lui ra.

"Hạ Hàm sư tỷ."

"Phàn Bình sư đệ."

Hạ Hàm ưu nhã quay người lại, vẻ mặt vẫn mang theo mị ý như cũ, lời nói tương đối lạnh lùng: "Chuyện gì."

Trong mắt Phàn Bình mang theo một tia âm nhu, giữ lại mái tóc đen giương cao một nửa, dưới đám mây đen mờ mịt bao phủ một tầng ánh sáng yếu ớt.

Hắn nhìn về phía Hạ Hàm, trong mắt loé lên một tia si mê, lập tức chắp tay: "Sư tỷ, bọn họ đã thay đổi lộ tuyến."

"Không sao, trước khi bọn họ rời thành ta đã sớm biết."

Hạ Hàm cười quyến rũ, hơi xoay người nói: "Trắc Dực Hạ Nguyên Khởi sư huynh sẽ dẫn người đến bao vây đánh bọn họ, bọn họ tuyệt đối không đường thoát."

"Vậy xem ra là sư đệ lo lắng nhiều rồi."

Sắc mặt Phàn Bình nhất thời có chút khó coi, Hạ Nguyên Khởi này chính là biểu ca của Hạ Hàm, đồng thời cũng là đối thủ lớn nhất của hắn ta.

"Sư đệ, đi xuống chuẩn bị đi, chờ thời điểm Hạ sư huynh tới, cũng là lúc ra tay."

Ánh mắt Hạ Hàn hơi nheo lại, mị ý trên mặt dần dần hóa thành sát ý: "Chúng đệ tử nghe lệnh!"

"Phong chủ!"

"Phong chủ!"

......

Phía trên hai chiếc thuyền khổng lồ, tất cả mọi người đều chắp tay hét lên, sát khí vờn quanh, pháp lực không ngừng bạo động ở xung quanh.

Phàn Bình cũng bất đắc dĩ chắp tay, sư tỷ như vậy làm sao có thể không mê mẩn được.

"Luyện Khí Điện của Ngũ Uẩn Tông kia, phong chủ Kỷ Hạo Hiên cũng ở trong đó, giết chết hai người này, lập đại công."

Giọng nói của Hạ Hàm rất lớn, lan rộng khắp tai mọi người: "Hy vọng chư vị không cần tiếc pháp lực, vì Thiên Vũ Tông của chúng ta!"

"Vâng!"

"Vâng!"

......

Đám tu sĩ kích động hô to, pháp lực xung quanh càng thêm cuồng bạo. Phong chủ Kim Đan chính là trụ cột của tông môn, huống chi vẫn là hai vị!

Cơ hội ngàn năm có một như vậy, đoán chừng sau khi trở về tông môn tông chủ cũng phải đến trước chúc mừng, địa vị của bản thân sẽ càng tăng cao hơn nữa.

Sát ý trong mắt bọn họ ngày càng dày đặc, ánh mắt chằm chằm vào hai chiếc thuyền khổng lồ ở phía xa.

Ong ong —

Ong ong —

m thanh xé gió không ngừng vang dội, bên trên chiếc thuyền khổng lồ của Ngũ Uẩn Tông, mọi người đều cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Trên mặt các đệ tử đứng phía trên đều mang theo sự hoảng loạn, mồ hôi lạnh liên tục chảy ra, đám người của Thiên Vũ Tông theo đuổi không buông, căn bản không sợ bọn họ chút nào.

Liễu Diên và Kỷ Hạo Hiên đứng ở đuôi thuyền, khẽ cau mày.

"Kỷ sư huynh, trong những đệ tử này của chúng ta... có nội gián."

"Ừm ... Xem ra Thiên Vũ Tông này đã lên kế hoạch từ lâu, không phải tình cờ."

Trong mắt của Kỷ Hạo Hiên mang theo trịnh trọng, hơi nghiêng đầu nhìn Liễu Diên một cái, đôi mắt lóe lên sự nghi hoặc.

Hắn ta không hiểu vì sao vị sư muội này luôn muốn đến trước trong thịnh hội trăm năm, và luôn là người cuối cùng rời khỏi, không phải là tạo cơ hội cho những tên tặc tử này sao...

"Liễu sư muội, xem ra là một trận ác chiến rồi."

Kỷ Hạo Hiên trầm giọng nói, một chiếc đỉnh lớn màu đen ầm ầm xuất hiện, thoáng lóe lên, không ngừng xoay quanh rồi rơi xuống ở bên cạnh hắn, bất kể như thế nào cũng phải bảo vệ đệ tử tông môn.

Huống chi trong mấy năm này Liễu sư muội trải qua cũng quá khổ, các đại phong chủ của Ngũ Uẩn Tông ai mà không nhìn thấy.

"Kỷ sư huynh, nếu như không đánh lại, huynh mang đám đệ tử đi trước."

Liễu Diên hít một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra sự kiên quyết: "Ta chặn ở phía sai, đừng quan tâm đến ta."

Vừa mới nói xong, tay Liễu Diên kết pháp quyết, từng đạo pháp lực toát ra, một chiếc dù ngọc Lưu Ly đã xuất hiện, pháp bảo truyền thừa của phong chủ Luyện Đan Điện, Huyền giai thượng phẩm!

Một cỗ uy áp nhàn nhạt tản ra, tâm các đệ tử bên trong thuyền chấn động, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía Liễu Diên.

Ngày đó trong lúc đấu pháp, phong chủ đều chưa từng lấy ra bảo vật này, nếu như sử dụng vật này, di chứng sau khi sử dụng tương đối lớn, pháp lực đều sẽ suy yếu mấy tháng.

"Liễu sư muội, ngươi?!" Kỷ Hạo Hiên mở to đôi mắt, kinh hãi đến biến sắc.

"Kỷ sư huynh, ta đã không có tiếc nuối, nhưng những hậu bối này là hy vọng của Ngũ Uẩn Tông chúng ta."

Liễu Diên cầm trong tay dù ngọc Lưu Ly, lộ ra một nụ cười mỹ mạo thê lương: "Huynh biết tình huống thân thể ta, vật này sau khi ta sử dụng, Kỷ sư huynh huynh trực tiếp lấy đi, dẫn bọn họ rời khỏi."

"Muội……"

"Kỷ sư huynh, chớ có nhiều lời, ý ta đã quyết."

Liễu Diên trực tiếp đánh gãy Kỷ Hạo Hiên, nàng chậm rãi đạp không bay lên, dù ngọc Lưu Ly không ngừng phát ra ánh sáng trên không trung, tương đối mộng huyễn.

Mà những người có phẩm chất riêng giống như Liễu Diên này hoặc nhiều hoặc ít, đều đã từng xuất hiện trên người những bằng hữu bên cạnh Trần Tầm, bởi vì những người như vậy mới có thể trở thành bằng hữu chân chính của hắn.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cùng nhau đi đến, gặp qua rất nhiều phàm nhân và tu sĩ, nhưng chỉ có một vài người được coi là bằng hữu, bọn hắn đều không ngốc.

Sắc mặt của Kỷ Hạo Hiên không ngừng thay đổi, trong tay hắn ta đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn trữ vật, đó là gia sản của Liễu Diên.

Nộ khí trong mắt hắn ta bốc lên, nhìn về phía hai chiếc thuyền khổng lồ vẫn còn đang truy kích ở phía xa, chẳng qua chỉ là Hạ Hàm và Phàn Bình của Thiên Vũ Tông, cũng không có lực chiến gì.

Pháp lực của Kỷ Hạo Hiên lan rộng, âm thanh to lớn đột nhiên phát ra:

"Chúng đệ tử nghe lệnh!"

"Kỷ phong chủ!"

"Kỷ phong chủ!"

......

Tất cả các đệ tử chắp tay, trong mắt hiện lên sự bi phẫn, một bầu không khí thê lương không ngừng quanh quẩn bên trên hai chiếc thuyền khổng lồ của Ngũ Uẩn Tông.

"Tử chiến! Không lùi!"

"Vâng!"

"Vâng!"

......

Ánh mắt của tất cả mọi người dần trở nên ngưng trọng, pháp lực không ngừng toát ra từ cơ thể, các pháp khí của mỗi người đều hiện lên đủ loại ánh sáng khác nhau, sát khí nhàn nhạt trôi dạt ra xung quanh.

Đôi mắt của Kỷ Hạo Hiên không ngừng đảo qua thần thái của các đám đệ tử, hẳn không phải là nơi này xảy ra vấn đề.

Ánh mắt của hắn ta nhìn về phía phương xa, nhất định là có nội gián trong đám đệ tử mình an bài tiếp ứng......

Đôi mắt của Kỷ Hạo Hiên lóe lên sự hung ác, nếu để hắn ta tra được là ai.

Nhất định phải khiến người này chịu thiên đao vạn quả, rút hồn luyện cốt, lại coi nó như là vật luyện khí đặt lên tấm đá ở trên đường, bị tất cả các đệ tử giẫm đạp!

"Kỷ sư huynh......"

Đôi mi thanh tú của Liễu Diên nhíu lại, giữa lúc nàng còn muốn lên tiếng thì, thần sắc nàng đột nhiên biến đổi, ánh mắt bỗng nhiên nhìn ra ngoài.

Lúc này, một tiếng nổ rất to xuất hiện ở cả hai phía của bầu trời.

Ong ong —

Ong ong —

Hai bên hông thuyền mờ mịt trong mây mù, dần dần lộ ra bóng dáng hai chiếc thuyền khổng lồ đang nghênh đón cuồng phong đi về phía trước, trên lá cờ hiện lên lại là của Thiên Vũ Tông!

"Các vị đạo hữu của Ngũ Uẩn Tông, gần đây tốt chứ."

Phía chân trời truyền đến một tiếng cười to của nam tử, pháp lực cực kỳ hùng hậu, khiến cho người ta vô cùng áp lực, loại uy áp này, đại tu sĩ Kim Đan trung kỳ, thậm chí sắp đột phá Kim Đan hậu kỳ.

Phía trên chiếc thuyền khổng lồ, là một vị nam tử trung niên đang đứng chắp tay, hắn ta mặc lam bào, đứng ở trên đầu thuyền.

Hắn ta đơn giản buộc mái tóc đen tuyền của mình thành một búi, thoạt nhìn, phong thái lại mang theo một loại cảm giác thanh nhã cao quý.

"Thiên Vũ Tông, Hạ Nguyên Khởi!"

Đôi mắt của Kỷ Hạo Hiên tràn đầy ngập sự không dám tin, đạp không đi lên, hét lên đầy giận dữ: "Các ngươi muốn gây ra đại chiến tông môn sao?!"

Người này thành danh đã lâu, mấy trăm năm trước từng đấu pháp với sư huynh Thiên Linh Căn của Ngũ Uẩn Tông, đều có thể rút lui hoàn chỉnh, chỉ là hơi thua một bậc, chẳng qua cũng có một chút nguyên nhân là do cảnh giới cao hơn.

Thiên Vũ Tông dám xuất động nhân vật như vậy, nhất định là không chết không thôi, căn bản không cho bọn họ con đường sống.

Không sai, năm đó lúc Trần Tầm ở Ngũ Uẩn Tông, vị Thiên Linh Căn nhập tông từ trước đến giờ đều không phải thiếu nữ, mà là một vị thiếu niên, tuyên bố với ngoại giới như vậy, chẳng qua là vì bảo hộ.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.