Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuận theo quỹ đạo vạn vật phủ pháp tự nhiên

Phiên bản Dịch · 1976 chữ

Ngày hôm sau, bọn hắn chính thức bắt đầu kế hoạch 100 năm tiếp theo.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu mỗi tháng đều sẽ đi kiếm 1000 linh thạch hạ phẩm, mỗi ngày có thể chỉ kiếm được 100 viên, tuyệt đối không tham nhiều, linh dược hoặc đan dược phân tán khắp nơi.

Với tuổi thọ trước mắt, coi như mỗi ngày bọn hắn kiếm một khối linh thạch hạ phẩm, vậy cũng có thể được cho là giàu có trong Tu Tiên giới.

Bởi vì tất cả đều là mặt hàng đứng đầy đường, không có ai để mắt đến, đối tượng bị nhắm đến nhiều nhất là các tu sĩ Trúc Cơ......

Bọn hắn cũng không ra khỏi thành, còn có đồ vật ở trong động, cũng không quan tâm đến náo nhiệt, hoặc nói những chuyện vô nghĩa.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu hoà nhập rất tốt trong ngàn vạn tu sĩ bình thường, không hề tỏ ra sắc bén, loại người này dù rơi vào trong đám đông cũng không chọn ra được.

Mỗi tháng sau khi kiếm đủ linh thạch sẽ thu tay lại, mỗi ngày Trần Tầm liền bắt đầu dùng đôi tay trần để luyện rìu, Đại Hắc Ngưu luyện trận, bọn hắn cũng bắt đầu bồi dưỡng pháp bảo bản mệnh của mình.

Tóm lại thời gian những ngày tu luyện luôn luôn nhanh hơn những ngày đi loanh quanh.

Một người một Ngưu đều không cảm nhận được thời gian trôi qua, dường như thời gian đã mất đi ý nghĩa đối với bọn hắn.

Thành Ngự Hư đổi một nhóm lại một nhóm tu sĩ, những người bán hàng rong mà Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu ngẫu nhiên trò chuyện hai câu cũng biến mất không thấy nữa.

Tu Tiên giới luôn luôn có người kế tục, nhưng lại mai táng vô số hài cốt không cam lòng, mấy trăm năm tu tiên cuối cùng chỉ là công dã tràng, còn chưa kịp hưởng thụ mọi thứ.

Sóng đã đi sẽ không bao giờ trở lại, những gì đã qua sẽ không trở về, thời gian là con đom đóm vô tình, lúc rời đi không quên lặng lẽ mang theo linh hồn.

Lại 100 năm nữa, lại đến thịnh hội sắp tổ chức, lại có vô số thiên kiêu ở các tông môn quật khởi.

Tu Tiên giới không ngừng phát triển theo thời gian, chỉ có trường sinh giả mới mới tồn tại mãi mãi.

Núi Thấm Tiên, động phủ Hoàng giai hàng 3587.

Hôm nay gió rất mạnh, vô cùng dữ dội.

Khắp nơi đều có nhánh cây đung đưa, không ngừng có âm thanh vù vù vang lên bên tai.

Trần Tầm như vậy đã mấy trăm năm, ánh mắt của hắn bình tĩnh, giếng cổ như sóng, không ngừng dùng rìu bổ vào dòng suối bên cạnh.

Dường như gió đã lớn hơn.

Nhưng mà làn gió này lại có một cỗ khí thế hào hùng khó mà suy nghĩ được.

Ong ong!

Một tiếng gió xé gió yếu ớt vang lên, Trần Tầm chậm rãi vung Khai Sơn Phủ lên, dựa vào hướng gió, thuận theo quỹ đạo tự nhiên.

Một chiếc lá ở phía xa lặng lẽ bay xuống, đường vân giống như bị xóa đi, nhưng mà quỹ đạo rơi xuống vẫn không thay đổi.

Ánh mắt Trần Tầm vẫn tĩnh lặng như cũ, tâm tư bình thản, khí chất xuất trần, dãy núi ở phương xa lại lần nữa bị sương mù bao phủ, gió lạnh gào thét, hai tai hắn khẽ nhúc nhích, giống như đang lắng nghe.

Không lấy vật vui, không khiến mình buồn, trong mắt Trần Tầm chỉ có bình yên vô tận, ngay cả Hạc Linh Thụ bên cạnh cũng hoàn hảo không chút tổn hại.

Ong!

Lại một chiếc rìu chậm rãi xẹt qua không trung, dòng suối nổi lên gợn sóng, gợn sóng đung đưa.

Thuận theo quỹ đạo của vạn vật, phủ pháp tự nhiên.

Đây là kinh nghiệm mà Trần Tầm đạt được từ việc quan sát sơn xuyên đại hà.

Hành tẩu thế gian, cũng không phải là một loại tu hành khác, linh khí giúp cảnh giới tăng lên chẳng qua chỉ là một phần của việc tu hành.

Ong!

Trần Tầm chém xuống một đường nhỏ, mái tóc đen của hắn tung bay, khóe miệng nở nụ cười, đem Khai Sơn Phủ nhét vào bên hông, đi về một hướng khác.

Xung quanh không có thay đổi gì, cũng không nơi nào bị phá hư.

Giống như 100 qua luyện rìu là công dã tràng vậy, vẫn không có chút tiến bộ nào..

Chỉ có điều trên mặt đất có vô số lá rụng bị xoá đi đường vân.

Dòng suối vẫn hiện lên gợn sóng như cũ, qua một hồi lâu mới khôi phục trạng thái ban đầu, lại bắt đầu chảy róc rách trở lại.

Lúc này, Đại Hắc Ngưu đang ngồi xếp bằng ở trong động phủ.

Xung quanh nó tràn ngập tử khí, trước mặt nó là một cỗ Hắc Quan Tài màu đen nằm lơ lửng trên không, bên trong còn có vô số Thiên Ti Linh đằng võng che đậy thần thức.

Cỗ tử khí tương đối nồng đậm, giống như sắp hóa thành bản thể vậy, ngay cả linh khí xung quanh đều bị nhiễm bẩn.

Chẳng qua đã bị Thủy Linh Quyết và Kim Đan khắc chế hoàn toàn, không ảnh hưởng chút nào đến Đại Hắc Ngưu.

Pháp bảo bản mệnh giống như là phụ tá đắc lực của mình, tâm ý tương thông cùng mình, khá thần kỳ, pháp khí phổ thông căn bản không thể so sánh được.

Nhưng nếu như bị tổn thương, vậy Kim Đan của bản thân cũng sẽ nhận chấn động, thực lực giảm xuống mấy phần.

Mấy năm nay, Hắc Quan Tài đã tăng lên đến cực hạn mười tám vạn năm, tăng lên nữa nó liền áp chế không nổi, đoán chừng phải đến Nguyên Anh kỳ mới có thể tiếp tục.

"Ọ òoo ~"Đại Hắc Ngưu khẽ kêu một tiếng, móng ngưu hóa thành Ngưu chưởng, trong cơ thể phát ra ánh sáng nhạt.

Linh quang từ năm khỏa Kim Đan dường như xuyên qua thân thể, trở nên trong suốt có thể thấy được, không ngừng xoay quanh trong cơ thể Đại Hắc Ngưu.

Ngũ Hành tương sinh tương khắc, vạn vật không ngừng sinh sôi.

Trong cơ thể Đại Hắc Ngưu đã tự hoàn thành một tuần hoàn chu thiên, Ngọc Linh Thiên không hổ là công pháp 'Phụ trợ', giải quyết khá nhiều tai họa ngầm trong cơ thể của bọn hắn.

Theo Ngưu chưởng vung lên, tử khí từ Hắc Quan Tài dần dần ngừng công kích, lại bị nuốt vào bên trong Kim Đan.

Bởi vì trải qua thăng cấp, Hắc Quan Tài lại được chậm rãi nuôi dưỡng trong cơ thể, ảnh hưởng về mọi mặt càng ngày càng đáng sợ, giống như tử khí thật sự có thể ô nhiễm vạn vật.

Không ai có thể thoát khỏi sự sống và cái chết, Trần Tầm cho rằng mục đích cuối cùng của sự sống là cái chết, chẳng lẽ cái chết cuối cùng là sự sống...

Bọn hắn cũng thường xuyên thảo luận về vấn đề này, nhưng mà kiến thức còn nông cạn, cảnh giới vẫn chưa đủ, vẫn là nên để thời gian cho bọn hắn đáp án đi.

"Ọ ~!"Đại Hắc Ngưu thở một hơi thở nóng bỏng, đuôi Ngưu đập đập xuống đất, ánh mắt lộ ra vẻ kích động.

Một trong những pháp bảo bản mệnh, Hắc Quan Tài đã hoàn thành triệt để việc luyện hóa.

Nó vội vàng mở tập sách nhỏ ra, kiểm tra kế hoạch tiếp theo do Trần Tầm viết, kế tiếp là trang phục tội phạm của bọn hắn.

"Ọ òoo~"Đại Hắc Ngưu nghiêm túc gật đầu, khăn trùm đầu cũng đã được nó tăng thêm đến mười tám vạn năm, nhưng mà còn chưa luyện hóa xong.

Chẳng qua đã có rất nhiều hiệu quả thần kỳ rồi, che chắn thần thức đã là một trong số đó, hình như còn nhiều thêm một chút phòng ngự.

Trần Tầm nói rằng có thể ngăn chặn linh hồn, thần thức, các loại công kích Nguyên Thần.

Hắn cũng không rõ lắm, bọn hắn không giỏi đấu pháp, thủ đoạn có hơi ít, chưa thấy qua sức công kích của thần thức, nhưng Tu Tiên giới nhất định có.

"Lão Ngưu!"

"Ọ òoo?!"

Ngoài động phủ truyền đến một tiếng hét lớn, Đại Hắc Ngưu vội vàng chạy tới, hình như là Trần Tầm đã luyện rìu xong rồi.

Trần Tầm chậm rãi đi vào, khuôn mặt tràn đầy ý cười: "Lão Ngưu, nó thế nào?"

"Ọ òoo ~"Đại Hắc Ngưu mang vẻ mặt đắc ý, vậy nhất định là vừa lòng rồi.

Trần Tầm dùng bàn tay vỗ vỗ lên thân Đại Hắc Ngưu: "Có thể, có hai thành công lực của bản tọa."

"Ọ ~!"Đại Hắc Ngưu nghiêm túc suy nghĩ, đại ca nhất định là còn mạnh hơn mình, vẫn nên đáp một tiếng.

Trần Tầm ngồi xuống ghế đá, từ trong túi trữ vật lấy ra trà bồi bổ sức khoẻ, thổi hai cái tượng trưng, chậm rãi uống.

Đại Hắc Ngưu cũng ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, lấy ra trà bồi bổ sức khoẻ và ống hút, chậm rãi uống, mắt Ngưu cười híp lại.

Quá trình tu luyện thật ra cũng rất mệt mỏi, tất cả đều là việc tiêu hao tinh thần, tẩu hỏa nhập ma phần lớn xuất phát từ nơi này, quá gấp sẽ phạm sai lầm.

Ánh mắt bọn hắn nhìn ra phía ngoài, không có mục tiêu.

Núi xanh, mây trắng, còn những chú chim nhỏ đang rượt đuổi vui đùa trong rừng, tạo thành một bức tranh thủy mặc đẹp đẽ.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu không nói gì cả, chỉ ngồi im lặng hài lòng hưởng thụ thời gian, hưởng thụ vẻ đẹp của thiên nhiên.

Thỉnh thoảng có gió lớn thổi qua, lá cây phát ra tiếng vang xào xạc, có một hương vị đặc trưng.

Mấy năm nay ba thanh Khai Sơn Phủ 'Phá phong' của Trần Tầm cũng đã được nâng cấp và hoàn thành, chất liệu tử khí mười tám vạn năm, cái này ai mà chịu nổi?!

Ngay cả tổ tông mười tám đời của các tu sĩ cộng lại cũng không sống qua nhiều năm như vậy.

Trong 100 năm qua, bọn hắn cũng kiếm được một khoản tiền lớn 120 mấy vạn linh thạch hạ phẩm, nhưng mà không tiêu chút nào, đều tích trữ hết.

Bọn hắn đã chuẩn bị kỹ càng cho việc tiêu phí về ba lần đại hội đấu giá trong năm nay, chủ yếu vẫn là tin tức của hai gốc linh dược kia.

Giai đoạn Trúc Cơ của 'Ngọc Linh thiên' cũng đã hoàn thành việc ngưng luyện, nhưng phải tốn thời gian mấy năm, pháp lực vậy mà trở nên càng ngày càng dày nặng, có một loại cảm giác chân thực.

Có đôi khi trong lòng Trần tầm cũng rụt rè, pháp lực trong cơ thể hư vô mờ mịt, không có độ dày, không có chiều dài, càng không có tiêu chuẩn, pháp lực của bọn hắn đã bắt đầu biến dị......

Trong lòng của hắn có một dự cảm, giai đoạn ngưng luyện Kim Đan kỳ, sẽ phát sinh biến hóa khó có thể tưởng tượng được.

Điểm trường sinh cũng rốt cuộc cũng đã đầy 5 hạng, tiếp theo chính là chờ đợi đột phá Nguyên Anh kỳ, một phát nhập hồn!

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.