Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi Tưởng Quá Khứ

Tiểu thuyết gốc · 2114 chữ

Hiện tại, không còn con quái vật kia nữa, không gian này lại trở nên yên tĩnh đến lạnh lẽo, hoàn toàn không hề cảm nhận được hơi thở hay là sức sống của bất kì điều gì, thứ duy nhất mà cái không gian màu trắng này đang chứa chính là cậu bé đã từng giết một còn quái vật khổng lồ to gấp hàng ngàn lần so với cơ thể của mình chỉ bằng một cái đấm vào hư vô. Lúc cậu nhóc thực hiện nó, làm gì có ai nghĩ đến chuyện rằng một sinh vật nhỏ bé lại có thể có được sức mạnh cường đại như vậy, điều đó sẽ làm rung động bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng này, mặc dù cái không gian trước mắt cũng đã đủ để khiển bất kì kẻ nào cảm thấy tò mò rồi.

Trong khoảng không vô hạn đó, hình ảnh nhỏ bé kia lại càng hiện lên rõ nét hơn, một thằng nhóc mặc một bộ quần áo cộc thô sơ, giản dị màu đen, hoàn toàn không hề nhìn thấy một chút sang trọng, quý phái nào trong đấy. Khi phải chiến đấu với những con quái vật như người tuyết kia, thì chắc chắn một điều rằng kẻ chiến đấu đều là những chiến binh mặc những bộ giáp sắt sáng loáng, cứng rắn, hoặc là những bộ giáp sắt chứa đầy máu tanh của kẻ thù.

Nhưng cậu bé này chỉ mặc một bộ quần áo nông dân, khí chất bình thường đến tầm thường, không hề phù hợp với phong cách của những chiến binh, vậy mà lại có thể một mình đánh bại kẻ che lấp bầu trời, thật sự là quá bá đạo, nói như vậy chẳng lẽ những người lớn hơn cậu nhóc này cũng sẽ mạnh hơn sao. Trời đất ơi, nếu nói như vậy thì chẳng lẽ đây là thế giới của những kẻ có thể huỷ diệt thiên địa sao, thật không thể tưởng tượng được mà.

" Thật là chán quá "

Bình thường cậu nhóc nói lên với vẻ mặt chán nản, đùa sao, bình thường nếu chiến thắng được một con quái vật khổng lồ như vậy, biểu hiện đầu tiên chính là vui mừng. Vui mừng vì vừa thoát khỏi cái chết, vui mừng vì đã giết được một con dã thú che lấp thiên địa như vậy. Nhưng không, cậu nhóc lại không hề có vẻ mặt vui sướng gì, thậm chí còn bĩu môi, dường như đây là việc còn không khiến hắn để vào mắt. Nếu vậy thì việc như nào mới có thể khiến hắn thoả mãn, chẳng lẽ phá huỷ thiên hà mới có thể khiến hắn vui sướng được sao, thật không thể tin được mà.

" Nghĩ lại năm xưa, những kẻ đó chắc cũng chỉ như này thôi... " - Bình thường cậu nhóc hướng đôi mắt ảm đạm về phía bầu trời màu trắng, đôi mắt có chút mong đợi, ước ao.

  • Chín năm trước *

" Keng...Rầm...Bùm... "

Hàng loạt âm thanh cùng hàng loạt tiếng va đập diễn ra liên hồi, khung cảnh xung quanh là một vũ trụ màu đen bao la không điểm dừng, hàng loạt chiến binh mặc áo giáp sắt, hàng loạt những sinh vật khổng lồ, có xinh đẹp, có xấu xí, những trai tráng khoẻ mạnh, lão già lởm khởm, tiên nữ giáng trận xuất hiện trong cái không gian vũ trụ ấy. Con số đó có thể lên đến hàng triệu, thậm chí hàng trăm triệu.

Hàng loạt những vũ khí được xuất ra từ mỗi kẻ trong số đó, có gươm có đao, có giáp tay có trượng, tất cả đều va đập với nhau tạo nên những sức mạnh khổng lồ, dường như có thể xé nát không gian bất cứ lúc nào. Trong cảnh tượng ấy, không nào có thể nói là bình thường, tất cả đều giống như Hoàng Đế, Tiên Nữ, Thánh Thần một trong, khoác lên mình bộ giáp óng ánh, khoác lên mình những bộ váy mỏng manh gởi cảm, khoác lên mình những vũ khí sắc bén đến từng chi tiết.

Cảnh tượng như vậy, ai cũng biết rằng đây không đơn giản chỉ là một cuộc chiến đơn giản, có thể nói là Thượng Đế đấu với nhau cũng chỉ như vậy thôi.

Nhưng nhìn về một khoảng không gần cuộc chiến khốc liệt này, nơi đó chỉ có hai người chiến đấu với nhau, đây là một đấu một, không phải là nghìn đấu nghìn như cái cuộc chiến đẫm máu đằng kia. Hai người trên cùng một chiến trường rộng lớn không điểm dừng, phải chăng đây là hai người có sức mạnh cách biệt với những kẻ đứng xa xa đằng kia, trận chiến của hai người này sẽ là trận chiến quyết định.

" Xoẹt "

Âm thanh nhanh như tiếp chớp phát lên rồi dừng lại, hai kẻ đang chiến đấu với nhau đó cũng đã đứng cách xa nhau, giống như cả hai đều bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy lùi lại, không thể tiến tiếp. Hai cái thân ảnh đó cũng dừng lại một hồi, đến thời điểm hiện tại ta mới có thể thấy rõ hình ảnh của hai kẻ đó, vài giây trước, bọn họ còn đang di chuyển với tốc độ ánh sáng, hoàn toàn không thể nhìn thấy được, thậm chí nếu có kẻ nhìn được cũng chỉ là nhìn những thân ảnh mờ mờ của họ, hoàn toàn không thể nhìn rõ hình ảnh đó.

Wow, phải nói là bất ngờ đến lạ lùng, một trong hai thân ảnh đó lại không phải những thanh niên trai tráng hay những ông già sức yếu nơi chiến trường kia, cũng không phải là những nữ tử xinh đẹp hay là những con quái thú khát máu.

Đó là một thằng nhóc con mới 5-6 tuổi, khuôn mặt trẻ con với bàn tay trắng bình thường. Ta làm sao có thể tưởng tượng được một cậu bé như vậy lại xuất hiện ở cái nơi chiến trường đầy rẫy những kẻ giống như thần linh này, hay thậm chí là những thanh niên cũng không thể nào xuất hiện trong một cuộc chiến như vậy.

Nhưng đây cũng không phải là hoa mắt, thực sự là có một cậu nhóc đang đứng nơi vũ trụ đen tối đó, cách biệt với những kẻ khác, chiến đấu với duy nhất một kẻ địch đằng xa kia.

Cậu cũng khoác lên mình bộ quần áo mà trẻ con hay mặc, tay không hề cầm gươm hay bất kì vũ khí gì, vậy mà lại giống như không có bất kì vết thương nào trên người cậu nhóc, hoàn toàn không hề hợp với khung cảnh nơi chiến trường. Hay có lẽ nào thân ảnh còn lại cũng là một cậu nhóc thì sao.

Nghĩ lại cũng đúng, một thằng nhóc rỉ mũi chưa sạch làm sao có thể là kẻ có sức mạnh cách biệt với những vị thần đằng kia để chiến đấu với kẻ mạnh nhất được, nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng ra được như vậy.

Vẻ bề ngoài không phải là điều duy nhất kỳ lạ, kỳ lạ hơn nữa chính là nét mặt của tên gia hoả đấy. Một khuôn mặt vui vẻ không một chút buồn rầu, một khuôn mặt như thể rằng chả có gì có thể làm tan biến nụ cười đó.

Nhưng trong đôi mắt của cậu nhóc đó, đôi mắt đen nhánh tựa như không gian vũ trụ xung quanh ko ánh sáng. đôi mắt khiến người ta cảm thấy rùng mình khi nhìn vào nó, giống như là đang nhìn vào thần chết vậy, không thể nào thoát khỏi cảm giác lo sợ đến tột cùng.

Nó còn đáng sợ hơn đôi mắt của một chiến binh đã từng trải qua bao nhiêu sóng gió hay những con quái vật đã từng giết chết hàng vạn người.

Nó giống như hố đen vũ trụ vậy, đến gần là biến mất lúc nào không hay, mặc dù điều đó phát ra từ người một thằng nhóc, điều đó cũng không làm giảm bớt sự nguy hiểm mà nó mang lại.

Còn đối mặt với một tên nhóc này là ai, hay chẳng lẽ đúng là một thằng nhóc con nữa. Nếu vậy thì thế giới này loạn rồi...

Xa trên vũ trụ, giữa khoảng không rộng lớn cách xa cậu nhóc kia, một thân ảnh còn lại cũng từ từ hiện lên.

Khổng lồ, khổng lồ gấp chục lần người trưởng thành, đôi vai rộng cùng đôi tay cứng rắn đã từng bẻ nát không biết bao nhiêu sức mạnh trên vũ trụ, hình ảnh đó tuy không phải là che lấp bầu trời, nhưng lại mang đến cảm giác oai hùng mãnh liệt, đây mới chính là cảm giác của một chiến binh thật sự.

Một người đàn ông với khuôn mặt vài vết sẹo đã in sâu và da thịt, một thân hình có thể bổ nát thiên địa, khoác lên mình một bộ giáp sắt chói loá.

Tuy rằng những bộ giáp mà đám người kia mặc không ai là không hoàn mỹ, không ai là không sáng loáng như thần, nhưng nếu so sánh cùng bộ giáp mà người đàn ông này đang mặc đây, chính là trời và đất, cách biệt rõ ràng đến mức nhìn cũng thấy được.

Chắc chắn một điều rằng đây chính là người có sức mạnh lớn hơn đám người kia, một cỗ áp lực hoàn toác khác biệt so với mọi thứ xung quanh, một khí thế cường đại lan toả ngàn dặm, đè nén vạn vật. Khí tức không phải là duy nhất khiến người đàn ông này khác biệt với tập thể vô song kia. Đôi mắt hắn cũng mang một sự đè nén khủng khiếp như có thể phá huỷ vạn vật, đôi mắt đỏ ngầu với lòng đen nhỏ hẹp hoà vào lòng trắng, đôi mắt của một con rắn hổ mang đang săn rình con mồi của chúng.

Đôi mắt đó toát để một nguồn năng lượng tà ác chạm đến thần linh, giống như việc chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó thôi cũng đủ để khiến những đám người kia tan xương nát thịt vậy.

Hai con người, hai hình dáng đối lập như trời và đất đang đứng đối diện với nhau, không giống như những thanh niên nữ tử cường hào đằng kia, ở đó dù mỗi người đều có sức mạnh cường đại như thần nhưng tất cả đều dường như ngang bằng, không ai nổi trội hơn ai, cho dù là quái thú hay vũ khí cũng vậy.

Vậy chẳng lẽ hai kẻ đang đối diện nhau đây chính là thủ lĩnh của hai phe thật sao, nếu nhìn vào người đàn ông to lớn đằng kia thì hoàn toàn phù hợp với những gì mà thủ lĩnh cần có, tố chật, khí tức, dáng vẻ... Tất cả đều có trên người của hắn, nhưng tên gia hoả còn lại thì hoàn toàn không có những điều như thế, giống như việc nếu ai lần đầu gặp cậu bé này một cách sơ lược cũng chỉ nghĩ rằng đây là một đứa trẻ bình thường mà thôi. Tồn tại phi thường chắc cũng không làm được như vậy.

" Đây là sức mạnh của Đấng Tạo Hoá sao, thật đúng với cái tên của nó " - Người đàn ông to lớn bắt đầu mở miệng với một nụ cười gằn.

" Cũng có thể nói vậy " - Đáp lại hắn chính là tên tiểu gia hoả kia, tên nhóc không hề sợ hãi đáp lại lời.

Phụttttt!!!!!!

Bất chợt, máu từ miệng của người đàn ông kia phun ra, hắn dùng tay đỡ lấy ngực của mình như đang cố gắng để không gục ngã. Giờ nhìn kỹ lại trên thân thể của hắn, ta lại nhìn thấy hàng ngàn, hàng vạn vết cắt siêu nhỏ sượt qua trên người hắn, những vết cắt đó có thể nói là bé đến không thể nhìn ra, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó không chỉ có trên người đàn ông, nó còn xuyên qua cả lớp giáp mà tưởng chừng như không thể phá vỡ đấy, cắt vào da thịt của hắn và in sâu vào nó.

Chắc chắn rằng thứ gây nên thương tích này là một siêu cấp cường đại vũ khí hoặc bí thuật.

Bạn đang đọc Bất Bại Sát Ma Thần sáng tác bởi ThầnThánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThầnThánh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2206

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.