Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dã Tâm Cuối Đời Của Một Tên Điên

Tiểu thuyết gốc · 1919 chữ

Người đàn ông to lớn tiếp tục gượng dậy mà nói, cơ thể dường như đã phải chịu thương tích nặng nề đến cực hạn :

" Xem ra ta không thể thắng được, thật là nhục nhã " - Hắn cố gượng cười khi đang nén vết thương

Cậu nhóc kia cũng chỉ cười khinh thường đáp lại :

" Thời đại của một vị siêu cấp ma thần đến đây là kết thúc, cảm giác thế nào khi bị đánh bại bởi chính tay của kẻ mà ngươi chưa từng ngờ đến "

" Đây chắc chắn là số trời, ha ha ha " - Hắn ngẩng mặt lên trời mà cười to :

" Bị đánh bại bởi một tên nhóc rỉ mũi chưa sạch, có lẽ đây là sỉ nhục lớn nhất đời ta "

Dường như đã có một vài giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt của hắn, nhưng nó đã bị kìm hãm lại ngay lập tức. Bị đánh như vậy, thử hỏi ai mà không chán nản chứ, nếu như kẻ đánh bại mình là một cường giả đỉnh phong hay một lão già bất tử nghe còn có thể chịu được, nhưng đây chính là bại dưới tay một tên nhóc chưa đến năm, sáu tuổi. Ai mà phải trải qua việc như vậy chắc chỉ muốn chết đi cho rồi mà thôi, huống chi đây là một thủ lĩnh của hàng vạn phi thường binh quân đằng kia.

" Ngươi cũng đã sống lâu quá rồi, hãy nghỉ ngơi nươi suối vàng đi, việc còn lại hãy để hậu bối của ngươi lo " - Một dáng vẻ nghiêm nghị toát ra từ cậu nhóc.

Hình như hình ảnh này có hơi bất hợp lý, một tên nhóc còn chưa bước vào tuổi thành niên lại như đang dạy đời cho một gã đàn ông trưởng thành, đây cũng quá phi lý rồi.

Người đàn ông chỉ cười mà không đáp lại hắn, trên đời ai chả có những ước mơ, họ cố gắng sống sót suy cho cùng cũng là vì phục vụ ước mơ và đam mê của họ, nếu không thì cũng đâu cần phải cố gắng đến đầu rơi máu chảy như vậy.

Hắn nhìn lại vào kẻ đang đứng trước mặt kia, một cảm giác u buồn hiện lên trên mặt hắn, ai có thể nghĩ rằng một kẻ đã từng trải qua bao phong ba bão táp của cuộc đời để tiến tới đỉnh cao của vinh quang lại bị đánh bại dưới tay một tên nhóc không có bất kì sự nổi bật nào cơ chứ. Bây giờ, hắn chỉ hận mình quá yếu đuối, hắn đã từng gặp nhiều kẻ thù mạnh đến mức có thể quét ngang quần hùng, nhưng hắn vẫn có thể đánh bại được.

Nhưng nhìn cậu nhóc đằng kia, hắn chỉ biết ngậm ngùi đến đau thương trước sức mạnh mà hắn được chứng kiến, hắn biết rằng, người đứng trước mặt mình đây chính là kẻ đã được truyền thuyết lưu lại qua hàng tỷ năm. Kẻ nắm giữ linh hồn của Đấng Tạo Hoá, kẻ mang trong mình vận mệnh của toàn vũ trụ. Cơ hội thắng của hắn là con số không tròn trĩnh.

Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu dồn toàn bộ năng lượng của mình đến cực hạn, khí tức quanh hắn ngày cường đại và phát ra hào quanh toả sáng ngân hà

" Đúng vậy, nên kết thúc thôi. Nhưng mà, là cả hai ta cùng chết "

Hăn nở nụ cười điên loạn chưa từng thấy, từng lỗ máu trên người hắn tưởng như đã ngừng lại giờ lại tiếp tục phun ra mãnh liệt, những cái gân bắt đầu nổi lên khắp người hắn trông gớm ghiếp đến đáng sợ, từng dòng lưu chuyển sức mạnh quanh hắn to dần lên, dần dần toàn thân thể hắn cũng phát sáng màu ánh quang.

" Tại sao ngươi phải cố làm những việc mà ngươi đã biết trước rằng kẻ bị thiệt nhiều nhất chính là mình " - Đối mặt với những hình hài đáng sợ của người đàn ông kia, cậu nhóc không hề có một chút sợ hãi nào, mà thậm chí còn có một chút sự thương hại cho người đàn ông kia.

" Yên tâm, ta không cần sự thương hại của ngươi, cũng không cần ngươi cứu ta "

Người đàn ông cười gằn :

" Ngươi nên nhớ rằng, ta là niềm kiễu hãnh của toàn bộ Hắc Ám Phái, ta cũng chính là kẻ sẽ góp phần vào sự diệt vong của Quanh Minh Phái cùng với cái vũ trụ chết tiệt này "

Hắn dùng thần sắc ngạo nghễ đáp lại lời của cậu nhóc kia, đây cũng không phải do hắn điên cuồng lú lẫn, cũng không phải do hắn tự tin làm được, đây chỉ là thứ hắn coi như sứ mệnh của mình. Cho dù có dùng cách nào cũng không thể ngăn cản được bản tính của hắn. Đây dường như đã trở thành bản năng của bất kì kẻ nào trong Hắc Ám Phái - Chung một mục tiêu thống trị vũ trụ, cho dùng phải trả bất kì cái giá nào cũng phải thực hiện được.

" Thật đáng tiếc "

Đứng trước nguồn sức mạnh khổng lồ sắp phá vỡ thiên địa kia, cậu nhóc vẫn không hề có cử động gì, hắn chỉ lắc đầu tiếc nuối cho kẻ mà hắn đang đối địch. Đây không đơn giản là tiếc nuối cho riêng kẻ đang đứng đằng kia, hắn còn tiếc nuối cho tất cả những tên thuộc Hắc Ám Phái, sinh ra đã mang sứ mệnh tai hoạ trong người, trở thành vũ khí để thực hiện mục đích từ vạn cổ tới nay. Thậm chí trong số những kẻ đó đã có người từng đặt câu hỏi : " Thống trị xong thì sao ? "

Trong số những kẻ thuộc Hắc Ám Phái thậm chí còn không hề biết mục đích chính đáng của việc mà chính mình đang làm, ngay cả Quang Minh Phái cũng vậy, họ đánh nhau đơn giản chỉ vì tổ tiên từ xa xưa của họ chỉ bảo.

Những kẻ vô tội trở thành những nạn nhân do chính tổ tiên mình tạo nên, đây không chỉ là sự tiếc nuối, nó còn chứa đầy cảm thông cho những nhân vật đang phải ngày đêm chiến đấu đằng kia.

" Ngươi định huỷ diệt cả những kẻ dưới trướng ngươi sao ? "

Nhìn những dòng tia sáng tụ hợp bắt đầu to dần lên, to đến mức có thể ngang ngửa với vài ngọn núi lớn, chẳng cần thử cũng biết nó chứa một sức mạnh cực đại có thể phá huỷ bất cứ thứ gì nó chạm vào.

Người đàn ông to lớn trừng mắt nhìn tên nhóc :

" Vậy thì đã sao, đây cũng chính là nghĩa vụ của những kẻ đó, những tên binh lính của ta sẽ trở thành vật tế cho cái thứ tà thần này, chúng nên vui mừng vì trước khi chết có thể cống hiến cho Hắc Ám Phái một chút sức lực của mình, ha ha ha "

Hắn bắt đầu trở nên điên loạn khi đang nghĩ về những cảnh tượng trong mơ của hắn, điều này cũng đã xuất hiện không chỉ một lần, ngay trong Đại chiến vũ trụ lần thứ hai cũng vậy, bất kì kẻ nào thuộc Hắc Ám Phái khi nghĩ về những mộng tưởng chiến thắng của bọn chúng thì đều như vậy, cho dù có là thủ lĩnh hay binh lính cũng giống nhau.

Điều này cũng làm nên sự đáng sợ của Hắc Ám Phái, chỉ cần thắng là được, quá trình ra sao không quan trọng, chỉ cần ngươi thắng, tất cả mọi việc do ngươi định đoạt. Vì lẽ đó, hi sinh là cần thiết, cảnh tượng trước mắt chính là một trong những minh chứng rõ ràng nhất.

Đối mặt với sự điên loạn đó, cậu nhóc kia vẫn không hề có cảm giác lo sợ gì, giống như đây là một việc không đáng quan tâm vậy. Thật khó tin khi chứng kiến cảnh một thằng nhóc lại có thể bình thường trước những hình ảnh kinh hoàng có thể huỷ diệt thiên địa này. Nếu những thứ này không thể làm cho tên nhóc đó sợ, vậy điều gì có thể khiến cho nó sợ nữa, dường như trong thiên hà vô tận này không ai hay bất cứ thứ gì có thể làm được điều đó vậy.

To lớn đàn ông vẫn trừng đôi mắt đáng sợ về phía cậu nhóc :

" Chỉ cần ngươi chết, Hắc Ám Phái chắc chắn sẽ chiếm lĩnh vũ trụ này, giống như ước nguyện của tiên tổ ta vậy "

Đây chính là khát vọng duy nhất lúc này của hắn, đôi mắt hắn bắt đầu phát màu đỏ rực của lửa, thân thể thì ngày càng vỡ ra đến cực điểm đến mức không thể nào kìm hãm lại được. Chắc chắn một điều rằng dù hắn có sống sót sau khi thực hiện chiêu thức này thì hắn cũng không thể nguyên vẹn hay thậm chí là có thể đi lại như lúc ban đầu được.

" Giờ thì, hãy chết đi, Người Kế Thừa Thánh Thần "

Khí tức quanh hắn dường như đã tích tụ đến cực hạn, một dạng quả cầu sáng chói loà xuất hiện trên đỉnh đầu cả 2 người, giống như có thể khai sáng cả một dải ngân hà đen tối, nó phát ra hào khí khiến người người sợ hãi, thiên địa rung chuyển,

Người đàn ông to lớn giơ tay lên trời như nâng đỡ quả cầu mang sức mạnh khủng khiếp đó, như một vị thần đang sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình. Quả cầu đó không chỉ phát ra ánh sáng soi sáng thiên địa, nó còn mang những âm thanh chói tai khiến kẻ tức người điên, giác quan gần như bị phá huỷ khi âm thanh đó đến gần tai của bất kì kẻ nào.

Nhưng, trong khoảng không gian như thể sắp nổ tung đấy, mọi thứ lại dần dần di chuyển chậm hơn như ngừng lại, hắn đang nhìn về phía cậu nhóc kia, với một nụ cười nhẹ tựa gió mây, cậu nhóc cũng không hề để ý đến quả cầu mà từ từ nhìn lại người đàn ông to lớn kia.

Trong phút chốc, cậu thấy đôi môi của hắn nhấp nháy như thể đang cố nói điều gì đó trước khi kết thúc không gian này, đây có lẽ chính là di chúc của hắn, nhưng có vẻ như hắn thật ngu ngốc khi lại để lại di chúc cho kẻ sắp đi lên thiên đàng với mình. Trong khoảng không gian đó, điều hắn nói là tất cả những điều mà cậu nhóc kia quan tâm lúc, nhưng những âm thanh chói tai phát ra từ quả cầu to bằng trời đó dường như đã che lấp đi âm thanh từ người đàn ông đó phát ra, không ai có thể nghe đấy được điều mà hắn đang nói. Tiếng vang của quả cầu đã kết thúc di ngôn cuối cùng của thủ lĩnh Hắc Ám Phái thời bấy giờ.

Bạn đang đọc Bất Bại Sát Ma Thần sáng tác bởi ThầnThánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThầnThánh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 325

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.