Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16

Phiên bản Dịch · 1983 chữ

Không gian bất chợt đông cứng. Câu trả lời của Phan Nguyên khiến cả bar im bặt. Ngay đến Khang Phương cũng kinh ngạc trân trân nhìn anh.

- Chính là cái lúc Tú Anh, cô bé mười bốn tuổi lạnh lùng đó đứng cũng không đủ sức nhưng vẫn cố chấp bảo hộ cậu sau lưng. Lúc đó tôi đã ghen tị với cậu đến thế nào cậu có biết không? Ba năm nay tôi để cậu yên chẳng qua vì tôi muốn thử đi tìm một người có thể vì tôi mà cố chấp như thế! – Phan Nguyên quay lại nhìn khuôn mặt dính máu của Tú Anh, lộ ra ánh mắt yêu thương đầy chiếm đoạt – Nhưng thật sự không ai có thể làm được như Tú Anh. Tôi vì em ấy lạnh lùng cố chấp mà yêu em ấy nên cũng nhìn ra được trong lòng Tú Anh tôi hoàn toàn không thể thay thế cậu. Nếu tôi đã không thể có được em ấy, vậy thì tôi cũng không chấp nhận em ấy tồn tại để cố chấp vì một người con trai khác!

Tay Phan Nguyên từ khi nào đã cầm một khẩu súng chĩa vào Tú Anh, nhìn Vũ Đức cười đến đáng sợ.

- Đồ điên! Bỏ thứ đó xuống!

- Bình tĩnh đã nào anh bạn. Lật bài thôi. Chơi lâu như vậy tôi quả thật không đủ kiên nhẫn.

Đột nhiên cửa bar bật mở, Lâm Nam đi vào, theo sau là cả một đoàn thuộc hạ. Người của Phan Nguyên canh giữ ngoài cửa đã sớm bị rần cho nhừ tử. Nhìn thấy Tú Anh bê bết máu thoi thóp trên nền đá hoa cương lạnh lẽo, Lâm Nam vẫn nhẹ nhàng cười, chẳng qua là nụ cười lãnh khốc khiến người ta không tự chủ được run sợ.

- Phan Hoàng Nguyên, tôi không quan tâm cậu nhàm chán vẽ ra trò gì, nhưng cô bé đó, là bất-khả-xâm-phạm!


Tú Anh bị thương nặng, đứng giữa ranh giới sống và chết, nhát dao kia đâm lút cán vào ngực cô, tổn thương phổi, tình trạng như ngàn cân treo sợi tóc, lúc đưa đến bệnh viện cô gần như đã sắp tắt thở. Hôn mê một tuần cuối cùng cũng tỉnh lại.

Đang ngồi đọc sách bên cạnh giường, Lâm Nam thấy Tú Anh tỉnh thì vui mừng:

- Em tỉnh rồi.

Nhíu mày nhìn người con trai tuấn tú ân cần chăm sóc mình, Tú Anh há miệng định nói chuyện nhưng cổ họng khô khốc. Lâm Nam tinh ý liền lấy nước từng thìa một cẩn thận đút cho cô, cười cười:

- Đang thắc mắc tại sao người đầu tiên em thấy lại là tôi mà không phải bố mẹ em hay Vũ Đức phải không?

Tú Anh hơi cụp mi, nhẹ giọng ừm một tiếng.

- Bố mẹ em mới về lấy đồ, còn cậu nhóc kia vừa đi mua nước.

- Ừm.

Lâm Nam ôn nhu nhìn Tú Anh, cũng không nói thêm cái gì, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với mọi phản ứng của cô khi một người thầy giáo thực tập như anh lại có mặt ở phòng bệnh này sau những chuyện đã xảy ra.

Ngồi yên tĩnh cả nửa ngày, Tú Anh cuối cùng cũng chầm chậm nói một câu không đầu không cuối cũng không nằm trong dự đoán của Lâm Nam:

- Không phải là trùng tên.

- Em muốn nhắc đến ai? – Lâm Nam rời mắt khỏi điện thoại.

- Phan Nguyên.

Lâm Nam mỉm cười. Tú Anh là một cô gái rất thông minh, chắc chắn tám chín phần mười đã đoán ra những chuyện mà Phan Nguyên làm. Bình thường cô lãnh đạm xa cách, ngoan ngoan như mèo, chưa bao giờ bộc lộ tức giận, không biết với những chuyện Phan Nguyên gây ra cho Vũ Đức và cho bản thân, cô gái này sẽ phản ứng như thế nào?

- Phan Nguyên trùng tên với ai?

Tú Anh nhìn Lâm Nam, không nhanh không chậm đặt câu hỏi không mang chút nghi vấn nào:

- Lâm Nam, thầy biết những gì?

- Biết gì là biết gì? – Lâm Nam nghiêng đầu, bộ dáng vô cùng vô tội. Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh như vậy.

- Điều kiện?

Đây là lần đầu tiên Tú Anh trước mặt người ngoài lộ ra sắc sảo như thế. Từ nhỏ đến giờ dù gặp bất cứ chuyện gì cô cũng luôn bảo trì lạnh nhạt, bình thản xử lí từng chuyện một nhưng gần đây có quá nhiều thứ chồng chéo lên nhau tác động vào cô khiến cô bất giác trở nên mất kiên nhẫn. Cô dù có lãnh đạm hơn người bình thường thì cũng vẫn có cảm xúc, tất nhiên sẽ tức giận khi năm lần bảy lượt bị người khác tính kế.

- Ngữ điệu nghe như muốn uy hiếp tôi? Nếu tôi không cùng em bàn điều kiện thì sao?

Lâm Nam híp mí hỏi ngược lại, cũng không phủ nhận lời của Tú Anh. Cô không đáp chỉ im lặng nhìn anh, ánh mắt không nóng nảy cũng không tính là lạnh lùng. Nụ cười bình thản của Lâm Nam khi cô nói Phan Nguyên không phải là trùng tên đã khiến cô nhận ra dường như chính mình đã luôn bỏ qua người con trai này. Phản ứng của người bình thường là khó hiểu nên sẽ lập tức hỏi lại nhưng anh lại mỉm cười, chậm rãi hỏi lại cho có lệ. Cẩn thận suy nghĩ một chút liền nhận ra anh có mối liên quan nào đó với những chuyện gần đây xảy ra quanh cô và Vũ Đức, hoặc là nói anh biết chuyện gì đó mà cô không biết.

- Ngữ điệu này của em, vẻ mặt này của em, đã bao giờ dùng đối với người khác ngoài tôi chưa?

- Chưa bao giờ.

- Tôi khiến em tức giận đến như vậy?

- Thầy không làm gì cả.

- Em dùng cái gì trao đổi với tôi?

- Thầy muốn cái gì?

Lâm Nam mỉm cười một cách tán thưởng. Tú Anh là một trong số rất ít những người theo kịp cách nói chuyện và mạch suy nghĩ của anh. Nhướn người chống tay vào thành giường bệnh, đem cô gái nhỏ kia giam vào phạm vi của mình, đôi mắt ánh lên tia sáng nguy hiểm:

- Tôi muốn em.

- Em từ chối.

Ngắn gọn và súc tích, không có lấy một giây do dự, mặt cũng không đổi sắc, Tú Anh lạnh nhạt chống lại ánh mắt của Lâm Nam.

- Em không phải muốn biết chân tướng sao? Tất cả những chuyện xảy ra quanh em và Vũ Đức tôi đều biết, thậm chí tôi còn biết… cả thân thế của em. – Ghé sát vào vành tai nhạy cảm của Tú Anh phả ra làn hơi thở nóng bỏng, Lâm Nam nhếch môi thì thầm.

Toàn thân Tú Anh bất giác cứng đờ. Anh ta mới nói… thân thế của cô?

Mỉm cười giảo hoạt như hồ ly tinh, Lâm Nam không có vẻ gì là vội vàng muốn bức ép Tú Anh, anh bình thản trả lại không gian tự do cho cô.

- Em có một buổi chiều suy nghĩ lại, tôi luôn chờ em gọi. Số điện thoại của tôi đã lưu trong di động em rồi.

Nói xong liền mang theo nồng đậm ý cười rời khỏi phòng bệnh. Đang lúc Tú Anh còn ngẩn người thì Vũ Đức đạp cửa phi vào, nhào tới ôm lấy cô, mặt khác lại tận lực khắc chế hành động để không chạm vào vết thương trên ngực cô, giọng nhõng nhẽo đến mức chảy cả nước:

- Tôi sắp phát điên rồi~ Tú~Anh~ Tú Anh khẽ giật mình, vội vàng thu lại mông lung nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Vũ Đức, cậu làm như không nhìn thấy, vừa rồi gặp Lâm Nam ở ngoài hành lang nhìn mặt anh ta có gì đó rất không đúng, không biết đã ở trong này làm cái gì, cậu cọ cọ vào cổ Tú Anh như con cún nhỏ, tiếp tục bày tỏ “yêu thương”:

- Tình yêu à, một tuần cậu hôn mê tôi đã gầy đi hẳn một vòng rồi, cậu còn không mau khỏe lại sáu múi cơ bụng của tôi cũng teo đi mất!

- Ý cậu là gì? – Tú Anh quăng cho Vũ Đức một ánh mắt khinh thường, mặt khác lại vô thức nâng tay lên vỗ về tấm lưng rộng của cậu. Không biết cậu có ăn uống đàng hoàng không mà người đúng là gầy đi rồi.

Qua hõm vai Vũ Đức, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ thấy sắc trời đang dần tối đi, có vẻ như muốn mưa. Tú Anh câu được câu chăng nghe Vũ Đức lảm nhảm không ngừng bên tai, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại lời của Lâm Nam. Thân thế sao? Cô chưa bao giờ có mong muốn mãnh liệt rằng sẽ tìm ra bố mẹ ruột của mình hay biết được mình thật sự là ai, những gì cô có hiện tại đã là đủ rồi, rất đủ, cô rất hạnh phúc với cuộc sống hiện tại, nhưng… cô muốn gặp họ, gặp những người đã sinh ra cô nhưng lại bỏ rơi cô, cô không trách họ vì nhờ họ cô mới có cuộc sống ngày hôm nay, cô chỉ muốn hỏi vì sao cô lại không được nuôi lớn trong gia đình đã sinh ra cô. Còn có, Vũ Đức hình như biết cái gì đó nhưng lại cố tình không nói cho cô biết. Từ khi nào mọi người xung quanh đều thích giấu diếm cô như vậy? Cô biết nếu cô hỏi Vũ Đức sẽ một năm một mười nói ra toàn bộ nhưng từ trước đến nay Vũ Đức chưa từng giấu cô chuyện gì, nếu cậu không nói tức là cậu không muốn cô phải suy nghĩ hay lo lắng, cô cũng sẽ không hỏi. Từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy.

Con người thật sự rất kì lạ, rõ ràng biết có con đường ngắn hơn đi thẳng tới đích nhưng luôn lựa chọn quẹo vào đường vòng, có thể là lo sợ mình sẽ bị sốc khi đến đích quá nhanh, sẽ không tiếp nhận được kết quả đó, hoặc là muốn đi đường xa hơn để tìm được nhiều thứ hay ho hơn, vì con người vẫn luôn tham lam như thế.

- Lâm Nam. “Nói cho tôi nghe câu trả lời của em đi nào.” Giọng Lâm Nam qua điện thoại vẫn như mang theo ý cười.

- Điều kiện của thầy là gì? “Em nghĩ rằng tôi sẽ thay đổi điều kiện sao?” - Thầy muốn tôi làm gì?

Tiếng cười khẽ của Lâm Nam truyền qua điện thoại, trầm thấp đầy mê hoặc: “Khi một người con trai nói muốn một người con gái, em đừng nói với tôi em không hiểu tôi muốn gì?” - Tôi không cho rằng bản thân có sức hấp dẫn bằng thầy. “Ha ha ha! Được được. Tôi sợ em rồi. Vậy dùng một cái ân tình đi. Một cái ân tình hay nói cách khác là một lời hứa, sau này em phải hoàn trả cho tôi. Đổi lại tôi sẽ thành thật trả lời em ba câu hỏi. Ok?” Tự nhiên Tú Anh có cảm giác như mình đã thành công nhảy vào cái bẫy đã giăng sẵn ra của Lâm Nam, mọi chuyện đến với cô rất tỉ mỉ, vừa đủ khó khăn để cô không nghi ngờ lại vừa đủ thuận lợi để cô không phải tốn quá nhiều sức lực, nếu là có người cố tình dẫn dắt thì đúng là rất dụng tâm.

- Ok.

Bạn đang đọc Bảo Mẫu Của Tôi... Lạnh Lùng Lắm! của Akita Neko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật test
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.