Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17

Phiên bản Dịch · 2267 chữ

Lâm Nam người này thật sự giảo hoạt. Một cái ân tình thì không thể đong đếm được. Nói cách khác chính là hắn muốn cô hứa sẽ đồng ý, một lời đồng ý cho bất cứ chuyện gì mà hắn yêu cầu, tất nhiên là loại ra yêu cầu muốn cô ban đầu.

Trong thời gian Tú Anh nằm viện an an tĩnh tĩnh dưỡng thương thì ở bên ngoài sóng gió đang vần vũ. Hai gia tộc có thế lực nhất nhì nội thành đang đấu một trận long trời lở đất trên tòa, bên kiện là Lâm gia Lâm thị nổi tiếng thế lực hùng hậu, bị kiện là trưởng nam của Phan gia Phan thị tiền tài không ai có thể so sánh. Phan thiếu gia kia hành hung em gái của Lâm thiếu gia, tức Lâm tiểu thư, khiến cô tổn thương phổi nhưng may mắn không chết, nằm viện đã hơn hai tháng trời. Nghe nói Lâm tiểu thư là sau mười bảy năm thất lạc mới tìm thấy, nhận hết mọi yêu thương của người trong Lâm gia, đặc biệt là Lâm thiếu, nhưng Lâm thiếu còn chưa hoàn toàn tiếp quản tài lực của gia đình nên không muốn động tay động chân trên phương diện kinh tế, trực tiếp đến tòa án đâm đơn kiện, muốn làm cho việc này trở nên thật lớn, cho thanh danh của Phan gia từ trước đến nay không có gì ngoài giàu có có thêm một cái ô danh không ai không nghe không người không biết. Tất nhiên Lâm gia cũng không phải chỉ có mình Lâm thiếu tức giận, Lâm gia thế lực to lớn, muốn tác động đến việc kinh doanh của Phan gia cũng không có gì khó, ngay cả ngọc diện ôn hòa như Lâm phu nhân cũng đã tức giận, ra tay không lưu tình thì đừng nói đến Lâm đại đương gia có bao nhiêu đáng sợ. Phan gia mặc dù căn cơ tốt cùng tài lực nhiều cũng phải chật vật, tất cả cũng chỉ vì một hành động bốc đồng ngu xuẩn của Phan thiếu gia ăn chơi chác táng nổi tiếng kia, không đâu lại thương tổn viên bảo ngọc sau mười bảy năm mới tìm thấy của Lâm thị.

Tất nhiên những chuyện này Tú Anh không quan tâm, cũng chỉ là trong lúc nhàm chán Vũ Đức lôi ra nói mà thôi. Thao thao bất tuyệt một hồi nào Lâm thị nào Phan thị lại một câu cũng không nhắc tới chuyện đám người làm truyền thông đã được một người vung tiền mua chuộc để làm chuyện kia càng rầm rộ càng tốt như thế nào. Phan thị dùng bao nhiêu tiền để bưng bít bịt miệng truyền thông thì người kia trả gấp đôi để làm điều ngược lại. Vũ Đức một bên kể cho Tú Anh nghe chuyện bát nháo của thiên hạ một bên âm thầm cười lạnh, cậu lần này tiêu nhiều tiền như vậy lão cha không biết có từ nước ngoài thẳng tắp bay về không, cũng đến lúc cậu phải giải quyết chuyện của bản thân rồi.

Cuối cùng sau hơn nửa năm dưỡng thương Tú Anh cũng được ra viện. Đứng trước cổng ngôi biệt thự rộng lớn xa hoa của Phan gia, cô nhẹ cúi đầu chào bảo vệ:

- Phiền anh giúp tôi thông báo, tên tôi là Tú Anh.

Bảo vệ nghe tên Tú Anh liền tươi cười mở cổng:

- Mời vào, tôi đã được dặn trước nếu cô Tú Anh đến liền cho vào không cần thông báo.

- Cảm ơn.

Tú Anh vừa bước vào khuôn viên biệt thự còn chưa kịp cảm thán nơi này xa hoa như thế nào đã bị đội ngũ hầu nữ tiếp đón dọa cho ngây người. Hầu nữ mặc những bộ váy của hầu nữ cổ phương tây y như trong mấy bộ anime mà Vũ Đức hay xem, đứng xếp thành hai hàng thẳng tắp dẫn tới tận cửa biệt thự, cô vừa xuất hiện liền đồng loạt cúi đầu, trăm miệng một lời:

- Xin chào Lâm tiểu thư!

Choáng váng! Cơ mặt Tú Anh vốn ít hoạt động giờ càng thêm cứng lại. Loại chào đón này cô thực sự chưa bao giờ gặp phải, quá dọa người!

Đang lúc cô còn đứng im không nhúc nhích thì một người phụ nữ từ trong biệt thự đi tới, là một quý bà rất đẹp, cả người đều toát lên vẻ sang trọng quý phái, giọng nói cùng thái độ thân thiết hướng Tú Anh:

- Con đến rồi đấy à Trúc Anh.

- Xin chào Phan phu nhân.

Tú Anh hơi cúi đầu chào. Hôm nay cô tới theo lời mời của Phan gia, họ vốn muốn để người tới đón nhưng cô từ chối, cuối cùng là Lâm Nam đưa cô tới đây còn anh chờ ở ngoài, anh nói không muốn vào nơi của Phan thị.

- Phu nhân cái gì chứ, cứ gọi ta cô là được rồi. Nào nào, mau vào nhà, chúng ta đều mong con tới từ sớm.

Tú Anh theo sau Phan phu nhân vào nhà, trong nhà một bàn ăn phong cách hoàng gia đã chuẩn bị sẵn sàng, cả Phan chủ tịch cũng đi tới chào đón Tú Anh, tươi cười đầy mặt.

- Con tới rồi, liền ngồi vào dùng bữa thôi.

- Cảm ơn Phan chủ tịch.

Cô ngồi vào ghế đã được hầu nữ kéo sẵn ra, bên ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng rất khẩn trương, đãi ngộ như vậy cô thực sự không thích ứng kịp.

- Đứa nhỏ này, gọi là chú biết chưa? Trước thằng nhóc Lâm Nam hay sang đây chơi lắm đấy, nó gọi cô chú thì em gái nó cũng gọi cô chú chứ. Con cứ tự nhiên đi, mọi người đều là người nhà cả.

Tú Anh dạ một tiếng rồi cũng chậm rãi cùng hai người dùng bữa. Cả bàn ăn nhiều món như vậy nhưng cô chẳng ăn được bao nhiêu, vẫn là Tú má ở nhà nấu cơm ngon hơn.

- Có hợp khẩu vị của con không? Chúng ta không biết con thích ăn gì nên cứ làm thật nhiều. – Phan phu nhân thân thiết gắp một miếng mực vào bát Tú Anh.

- Dạ.

- Con trở về đã quen nhà mới chưa? – Phan chủ tịch cười hỏi.

- Cháu là Tú Anh ạ, nhà cháu ở đường XY, không biết chú Phan nói cháu trở về đâu?

Chậm rãi đem miếng mực thủy tinh lên cắn một miếng, Tú Anh từ trước tới nay không thích ăn thủy hải sản, sắc mặc lạnh xuống một chút đáp lời Phan chủ tịch. Phan chủ tịch trao đổi với Phan phu nhân một ánh mắt rồi chậm rãi buông đũa, giọng nói cũng thu lại ý cười:

- Trúc Anh, nếu con đã tới đây hôm nay chắc chắn đã được Lâm gia nói mọi chuyện. Con cũng biết chúng ta hai nhà Phan Lâm trước kia rất thân thiết, cũng chỉ tại thằng con ta ngu ngốc mới làm lạc mất xe nôi con mười bảy năm trước hại con khổ cực lâu như vậy, cũng hại hai nhà không còn qua lại với nhau được nữa, chúng ta thực sự rất có lỗi với con.

- Không khổ cực, cháu hiện tại sống rất tốt.

- Vậy là được rồi. – Phan chủ tịch hơi nhăn mày vì vẻ lạnh nhạt của Tú Anh khiến ông cảm thấy như chỉ có mình đang diễn trò nhưng cũng không phát giận, Phan phu nhân tiếp lời – Bây giờ con còn chưa chấp nhận mình là Lâm Trúc Anh càng khiến chúng ta thêm áy náy với Lâm gia. Chúng ta cùng bố mẹ con bao nhiêu năm nay vẫn luôn không ngừng tìm kiếm con.

Tú Anh hồi đáp bằng một nụ cười, cũng buông đũa xuống, không nhìn Phan gia hai người kia, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ đơn giản là cười nhẹ. Những lời nói như vậy cũng chỉ là nói cho có, tin cũng được không tin cũng được, cô có đủ kiên nhẫn cùng hai lão hồ ly này tán gẫu.

- Chuyện mười bảy năm trước thôi thì xem như trẻ con không hiểu chuyện, còn chuyện gần đây thằng Nguyên làm con bị thương, chúng ta hai thân già này cũng không biết làm sao để tạ lỗi với con, với Lâm gia. – Phan phu nhân nói đến đây hai vành mắt đã đỏ hoe, khuôn mặt xinh đẹp quý phái đã muốn khóc đến vô cùng thương tâm.

Đổi lại môi Tú Anh vẫn cong thành một đường cong hoàn mỹ, không có ý chế nhạo nhưng cũng không che giấu ý cười nồng đậm. Chuyện trước kia coi như trẻ con không hiểu chuyện? Hai lão hồ ly này thật sự xem cô là trẻ ranh dễ bắt nạt rồi.

- Không biết Phan thiếu gia đâu ạ?

Đương sự thì không thấy, một câu người nhà hai câu cũng người nhà đem bộ dạng người cao tuổi đáng thương ra muốn tranh thủ đồng tình của cô, họ dường như chưa điều tra xem cô là người như thế nào?

- Cái thằng mất dạy ấy còn đang bị tạm giam! Hừ! Ta không đi giải quyết chuyện của nó! Con cái như vậy thà không có còn hơn! – Phan chủ tịch tức giận đập bàn. Khuôn mặt tuấn mỹ trưởng thành nghiêm lại phát ra uy áp khiến người đối diện không dám thở mạnh.

Đây là đang muốn nói với cô Phan gia có bao nhiêu đáng sợ sao? Phan gia đã vì cô mà bất bình sao? Tú Anh mặt không đổi sắc, bộ dáng rất bình thản cầm tách trà mà hầu nữ bưng đến, mỉm cười cảm ơn rồi chậm rãi nhấp một ngụm, cũng không phản ứng thêm cái gì, im lặng chờ hai lão hồ ly kia nói tiếp.

- Đều là người nhà, chúng ta cũng không muốn làm mất thời gian của con. Trúc Anh, hôm nay chúng ta lấy tư cách cha mẹ của Phan Hoàng Nguyên mời con tới Phan gia, thay nó xin lỗi con. Con muốn gì chúng ta cũng đều sẽ đáp ứng con, con chịu nhiều ủy khuất như vậy đều là tại thằng Nguyên, chúng ta biết Phan gia không có quyền xin con tha thứ nhưng chúng ta lớn tuổi rồi, không thể mất đi thằng con duy nhất này, việc kinh doanh của Phan thị chúng ta cũng không còn đủ khả năng chèo chống nhiều sóng to gió lớn nữa.

Phan phu nhân cầm tay Tú Anh, nghẹn nghẹn ngào ngào nói. Ngữ điệu thành khẩn như vậy mà còn muốn gây khó dễ thì đúng là quá máu lạnh vô tình rồi. Tú Anh không dấu vết rút tay về, cô đã nghe được câu mình muốn nghe, không cần tiếp tục làm cho hai người lớn tuổi kia phải diễn trò cho mình xem nữa:

- Cháu muốn một cái ân tình.

- Ân tình? Ý con là… Tú Anh mỉm cười, sáng lạn đến mức khiến hai người sửng sốt.

- Ân tình này là của cô chú nợ Tú Anh, con gái Tú gia, không phải là Lâm Trúc Anh của Lâm thị.

Đứng trên cửa sổ lầu hai nhìn bóng dáng Lâm Trúc Anh bình thản ra khỏi khuôn viên của biệt thự, Phan ba cùng Phan má không khỏi cười khổ. Nhìn xem, con nhà người ta thì dù thất lạc trở về vẫn không mất đi cao quý, còn con mình thì chỉ giỏi gây họa khắp nơi.

Cô bé quả nhiên là người của Lâm gia, dù có thất lạc bao nhiêu năm cũng không thể vấy bẩn dòng máu lãnh tĩnh đến mức khiến người khác phải điên tiết rất đặc trưng của người Lâm thị, đã thế còn kiểu thích dùng ân tình để trao đổi kia quả nhiên chỉ có em gái của thằng nhóc Lâm Nam mới vận dụng nhuần nhuyễn như vậy.

Phan thị mấy tháng nay luôn bất ổn vì rất nhiều nguyên nhân, chuyện của Phan Nguyên ở tòa án kéo dài mãi vẫn không thể giải quyết, chuyện kinh doanh thì có Lâm gia ngầm nhũng nhiễu, mà Lâm gia cũng đùa thật dai, không một nhát đập luôn Phan thị mà cứ lâu lâu lại chọc một cái, thi thoảng lại đạp một cái, khiến cho thần kinh của người Phan gia từ trên xuống dưới đều căng như dây đàn. Mấy tháng nay đều như vậy tinh thần cũng muốn suy sụp đến không còn gì nên mới có cuộc gặp ngày hôm nay. Muốn cởi dây thì phải tìm người buộc dây, tất cả đều từ Lâm Trúc Anh mà ra, hai người vốn còn không đặt cô nhóc này vào mắt nhưng sau khi gặp và nói chuyện mới biết cũng không phải người dễ bắt nạt, so với Lâm Nam luôn tươi cười che dấu mưu tính thì lạnh nhạt hơn nhưng độ giảo hoạt thì chẳng thua kém chút nào. Biết tiến biết lùi, cũng biết khi nào nên nói khi nào cần im lặng, cư xử đúng mực từng hành động đều không dư thừa, đủ để đem lại thuận lợi cho mình nhất lại không cho người ta tìm được nhược điểm nào, là một cô bé rất thông minh.

Bạn đang đọc Bảo Mẫu Của Tôi... Lạnh Lùng Lắm! của Akita Neko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật test
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.