Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Năm năm lạnh lẽo

2046 chữ

Ta vốn là công chúa của thành Hư Vô, phụ vương rất yêu thương ta, vì mẫu hậu đã qua đời lúc ta chỉ mới mười lăm tuổi, theo độ tuổi của người Hư Vô thành, mười lăm tuổi chỉ bằng đứa bé năm tuổi ở phàm giới.

Hư Vô Thành là vương quốc nằm tách biệt khỏi trần thế, vạn năm tuyết phủ trắng xóa, tộc của ta từ mấy trăm năm nay luôn đối đầu với Hỏa tộc bên kia bờ sông Đoạn Tình, ta cũng chính bị bọn người đó hãm hại mà linh hồn vất vưởng năm năm nay trôi dạt khắp thành Hư Vô, không ai nhìn thấy ta kể cả pháp sư uy vũ nhất lâu đài của Phụ vương, đến người cũng không nhìn thấy con gái người, ta gọi phụ vương đến khản cổ người cũng không hay biết, lúc đầu ta rất hoảng sợ, nhưng thể xác kia quá nóng ta không thể trở lại được, bọn người Hỏa tộc đặc Hỏa lưu ly ở cổ chân ta mới khiến cho linh hồn hàn băng này tách rời khỏi cơ thể, thật là đáng ghét mà

Nhưng nhờ vậy mà ta có thể đi khắp nơi, những nơi mà phụ vương sẽ không bao giờ cho ta đặt chân tới, ta dạo chơi khắp thành, lần đầu thấy chó tuyết còn biết ăn tuyết lê, trẻ con còn biết hát đồng ca, và điều quan trọng là không ai có mái tóc trắng như ta, bọn người trong cung điện ai cũng có một thân sắc trắng lạnh lẽo, nhưng bọn người ở ngoài thành lại có mái tóc đen tuyền kì lạ, sau đó ta mới biết chỉ có hoàng tộc mới có mái tóc bạch kim như vậy

Nhân ngư tộc của mẫu hậu, ta cũng có đến, a dì cũng không thấy ta, nhưng nhìn người nôm rất giống mẫu hậu, ta lại nhớ người rồi...không biết mẫu hậu có đang bên cạnh mà ta không thấy không, cảm giác đó rất tệ

Nơi nào trên vùng đất lạnh giá này ta cũng ghé thăm, chỉ riêng sông Đoạn Tình kia không tài nào ta vượt sang bờ bên kia được, mấy năm nay ta cũng không đơn giản mà làm một linh hồn nhàn rỗi, thỉnh thoảng con thú Nhiếp Hồn trong truyền thuyết sẽ rượt đuổi để nuốt mất ba hồn bảy phách của ta, chỉ cần ăn được linh hồn của thần tộc, những con yêu quái tiểu tốt đó sẽ chẳng cần khổ cực mà giành giật từng vong linh của những tội đồ yếu kém bị giết chết, phụ vương ngày trước cũng sợ ta ngủ say mà bị ăn mất hồn phách nên đặt bốn quả cầu pha lê trắng muốt là báu vật ngàn đời của Băng tộc để bảo vệ cơ thể lẫn linh hồn bên trong khỏi những tiểu yêu tinh như Nhiếp Hồn hoặc những kẻ phản nghịch khác, bởi lẽ sau khi ta ngủ say ở cung điện trong tòa lâu đài kia thì được mang đến một cung điện cô quạnh ở sâu trong rừng Tịch Mịch, trong điện rất buồn tẻ, cũng không có cung nữ bên trong, cả cung điện chìm trong bão tuyết suốt năm năm, cửa điện đóng chặt cất giấu một công chúa đang mãi ngủ say

Mọi sự u buồn của ta kết thúc khi y xuất hiện. Như mọi hôm, ta sẽ bay lướt qua bờ sông Đoạn Tình ngóng sang bờ bên kia, từ đâu bỗng xuất hiện rất nhiều thú Nhiếp Hồn, ta trước giờ trốn chạy khỏi bọn nó nhiều lần, rất chật vật nhưng mà bây giờ lại xuất hiện cả một bầy

Ta chỉ biết co giò chạy về hướng dòng sông, bình thường đi được hai dặm ta đã bị đánh bay trở về, thần tộc linh lực yếu đừng mơ đến việc vượt sông lấy chi một linh hồn trôi dạt như ta, nhưng biết làm gì khác ngoài liều mạng, ta cảm nhận được sự hưng phấn của những con thú săn mồi phía sau hung hăng đuổi theo

Cả người ta bỗng bị đánh bật ra xa, biết quá mà, kết giới này bình thường thật mỏng manh nhưng lại có hiệu quả với những kẻ linh lực thấp để bảo vệ họ không vô tình vượt sang bờ bên kia rồi bị sát hại không chừng, nhưng ta muốn được vô tình vượt ranh giới mà, bọn quái vật kinh tởm kia chụp được bả vai ta, kéo lê trên mặt băng, mặc kệ ta vùng vẫy như thế nào, bình thường ta chỉ cần không vui vung tay một cái, cận vệ của ta sẽ mang tất cả thi thể của những quái vật nguy hiểm trong động Hàn Băng về cho ta vui vẻ, mà bây giờ đến tiểu yêu cũng khinh bạc được ta, lòng cứ nghĩ chắc ta xong đời rồi, bị tiểu yêu ăn mất linh hồn vĩnh viễn biến mất như hư không trên cõi đời này hoặc không bị ăn mất thì cũng không tỉnh táo ngây ngây dại dại dù có nhập lại thành một với cơ thể cũng vô dụng, lúc muốn buông xuôi khi những bàn tay đáng sợ kia chụp xuống định ăn hồn phách ta, mái tóc trắng của ta khẽ lay động, y xuất hiện như một vị cứu tinh, ngón tay trong tay áo nhẹ nhàng cử động vài cái, những tiểu yêu kia trong nháy mắt cháy rụi thành nắm tro tàn

Ta ngơ ngác nhìn y từng bước đi lại gần ta, bước chân nhẹ nhàng đi trên mặt băng tựa như bay trên mặt nước, mái tóc trắng dài đến thắt lưng, vòng bạc nạm đá xanh lấp lánh ở trán, đôi mắt không mang một màu xanh như đại dương của ta mà là một màu xám khói lạnh lẽo, cao lãnh khiến ta phải ngây ngốc ngồi im không biết nên chạy trốn hay làm gì tiếp theo

Y ngồi khuỵu chân nhìn xuống ta rồi lại nhìn viên ngọc trai đỏ to hơn bình thường được ta đeo ở cổ, ta chỉ theo bản năng mà nắm chặt lấy viên ngọc trai mà cảnh giác, y mang dáng dấp Băng tộc nhưng lại sử dụng pháp thuật Hỏa tộc, ta cả đời không căm ghét ai trừ bọn người Hỏa tộc kia, nếu họ không độc ác giết ta mà không thành như thế thì hôm nay đâu bị bọn quái thú rượt đuổi xém mất linh hồn kia chứ, không ngờ ngoài bọn yêu thú kia lại có người nhìn thấy ta đó chứ

" Trở về thôi" bỗng nhiên hắn nắm lấy bàn tay còn lại của ta, đặt vào lòng ngực trái của hắn, giọng nói vừa chứa đựng sự cao lãnh đáng ghét và có một ít sự dịu dàng không tưởng, sau đó ta cũng không biết tiếp theo có chuyện gì xảy ra, linh hồn rơi vào một nơi trắng xóa không xác định được phương hướng nhưng lại rất lạnh, lạnh hơn những gì người băng tộc bọn ta chịu đựng được, ta thấy bóng lưng cao lớn của hắn đứng trước ta, bàn tay bị hắn nắm chặt, cảm thấy tay y ấm áp kì lạ, hắn dẫn ta đi về phía trước, đi mãi đi mãi không biết tại sao ta lại nảy sinh một sự tin tưởng kì lạ với hắn

Lúc ta mở mắt ra thì đã thấy trần nhà băng tuyết trắng, xung quanh ánh nến lấp lánh, bốn quả cầu pha lê bị ánh nến chiếu vào tạo sự yên bình nhẹ nhàng

Ta trở về cơ thể rồi sao? Là hắn đã giúp ta, hắn là ai?

Trong khi ta nghi hoặc khó khăn chống tay định ngồi dậy , y lại xuất hiện ân cần đỡ ta ngồi thẳng người dựa lưng vào thành giường

Tay y vừa chạm vào cổ chân trần của ta, ta vội rụt lại một cách khó khăn giấu chân vào trong váy, cảm giác đau đớn truyền khắp hai chân, mấy năm không vận động cũng sắp phế rồi, chân của nữ nhân thần tộc cũng quý giá như danh phẩm vậy, không được cho nam nhân nhìn thấy, trong khi ta còn mang một nửa dòng máu nhân ngư tộc, nhân ngư tộc muốn có đôi chân cũng trãi qua nhiều đau đớn, khó khăn, đôi chân giống như tính mạng vậy, ánh mắt lạnh nhạt của y quét qua khuôn mặt hoảng hốt của ta rồi không chút cảm xúc nắm lấy cổ chân ta kéo ra, không cách nào kháng cự hắn, hắn nhanh chóng đeo vào vòng hỏa lưu ly kia vào cổ chân nhỏ bé của ta không khiến ta hoảng sợ

" Ta đã truyền hàn khí vào nó, cũng không còn tác dụng thuở sơ khai, đeo bên người như sưởi ấm cũng được " y nói nhiều như vậy nhưng cũng không chứa đựng chút tình ý nào trong ngữ điệu, lãnh đạm đến đáng sợ

" Người là ai?" Pháp sư giỏi nhất còn chưa phá giải được vật phong ấn ta, y lại tùy tiện phá bỏ hỏa diệm bên trong, chắc chắn sẽ không là người bình thường

Y chỉ im lặng nhìn sâu vào mắt ta rồi bỏ ra ngoài, ta mới đầu không nghĩ nhiều chỉ thấy nghi hoặc một chút rồi mặc kệ, cả người đau nhức, ta cũng buồn ngủ rồi, ta ngày trước luôn là con sâu ngủ, chỉ vì làm linh hồn rồi thì không cách nào ngủ được

Ta bị một sự lạnh lẽo trong lòng ngực mà tỉnh lại, tim đau nhức khó thở, ta chỉ biết cắn răng chịu đựng, từ lúc sinh ra ta đã không giống các huynh tỷ, pháp sư Bạc Phong nói tim ta lạnh khác thường, máu cũng lạnh, nhớ ngày ta được mẫu thân tôn quý hạ sinh, khắp thành Hư Vô bão tuyết ngặp tràn, sông suối đều đóng băng suốt ba năm, hoa sen trong cung rực đỏ một màu diễm lệ, có người còn nghĩ ta là yêu nữ, nhưng do đó mà ta lại được cho cái tên Du Băng, mảnh băng tự do trôi khắp đại dương không bị ràng buột

Thường thì ta sẽ tự vận nhẫn thuật sưởi ấm tim mình, nhưng bây giờ đến một ít nhẫn thuật kia cũng tiêu tan rồi, bàn tay lạnh lẽo của ta càng chạm vào lòng ngực càng khiến nó lạnh giá, ta run rẩy nằm trên giường, cũng không ầm ĩ, trước nay ta vốn không có nhã hứng đó, lúc nhỏ có ngã đau cũng không có mẫu hậu dỗ dành, than thở chỉ khiến cho các tỷ tỷ bọn họ chê cười, bây giờ thấy bản thân thật đáng thương, sống cuộc đời thật nhạt nhẽo mà, trước nay ta không muốn có người đột ngột dịu dàng quan tâm mình rồi đến ngày nào đó bỏ đi tận phương xa khiến ta như rơi vào Hàn Đầm u tịch ở hướng Tây lâu đài của phụ vương vậy, lúc mẫu hậu người tan trong sương sớm, cũng là lúc hoa lê héo tàn rơi xuống nền tuyết, phụ vương che mắt ta nói mẫu hậu chỉ là giận hai người bọn ta nên trốn vào hoa lê trắng rồi, đợi lúc tuyết tan, những cánh hoa bị tuyết chôn vùi kia sẽ xuất hiện, mẫu hậu sẽ trở về, trước nay ta luôn tin lời nói đó của phụ vương, ngày ngày ngồi dưới gốc lê đào hết lớp tuyết đi nhưng những cánh hoa kia đâu rồi? Ta khóc một trận lớn phụ vương nói phải do tuyết tự tan, ta làm thế chỉ khiến mẫu hậu giận thêm, thế là ngày ngày tháng tháng ta đều vui vẻ chờ mùa hoa tiếp theo, hoa tàn ta sẽ ăn quả tuyết lê, đông tàn xuân đến đã mười năm rồi...ta biết phụ vương gạt người, vì tuyết ở Hư Vô thành này có bao giờ tan đâu chứ

Bạn đang đọc Băng Khói Rồi Cũng Tan Vào Hư Không của Mặc Tình

Truyện Băng Khói Rồi Cũng Tan Vào Hư Không tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BéoCa
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.