Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thỉnh cầu của U U

Phiên bản Dịch · 6059 chữ

U U lạnh nhạt nói: “Những thứ ta nợ ông ta đã trả hết rồi. Ông ta cho ta sinh mạng, ta dùng sinh mạng cứu ông ta một lần. Khi ấy thì đã không ai còn nợ ai, giữa ta với ông ấy không còn quan hệ nào nữa. Nếu như nói có thì chỉ có hận. Mụ mụ vì bảo vệ ta mà chết, nếu như không phải vì ông ta thì mụ mụ không có chết. Cho tới lúc này ta mới biết mụ mụ rất là yêu ta.”

Niệm Băng thở dài nói: “Xem ra trong ký ức của ngươi chỉ còn nhớ thời khắc mà mẫu thân ngươi chết. Ngươi bảo có lời muốn nói, ngươi muốn nói gì với chúng ta?”

Tâm tình kích động của U U dần bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Ngươi cùng phụ thân ta hợp tác chắc cũng vì Di Thất đại lục. Bất luận mục đích của ngươi là gì, ta nghĩ ngươi đang rất muốn biết tình trạng về Di Thất đại lục, nhưng tình hình thật sự của nó thì chỉ có một mình ta biết. Vì vậy bây giờ ta sẽ nói cho ngươi nghe.”

“Đợi một chút!” Gia Lạp Mạn Địch Tư đột nhiên ngăn U U lại, nhìn vào ánh mắt bí ẩn của nàng nói: “Nha đầu! Trước khi ngươi nói thì hãy nghe ta kể những việc sau khi ngươi hôn mê cho ngươi nghe. Có lẽ sẽ tốt cho ngươi hơn.”

Sau đó, hắn đem những lời sau cùng của Tà Nguyệt nói ra cùng với việc cánh tay chứa ma chủng giao cho Tạp Tiệp Áo Tây Tư kể ra hết.

Lúc Gia Lạp Mạn Địch Tư kể về những lời của Tà Nguyệt trước khi đi, sắc mặt của U U có chút thay đổi, từ lạnh nhạt xuất hiện một chút bi thương: “Hắn thật nói như vậy sao? Hắn thật sự từ bỏ thứ mà hắn mong muốn nhất sao?” Ánh mắt của U U đầy nghi hoặc.

Gia Lạp Mạn Địch Tư nói: “Vốn ta cũng không tin phụ thân ngươi nhưng những gì ta nói là sự thật, đây là sự thật không thể chối cãi.”

U U lạnh lùng nói: “Thế thì đã sao? Mọi thứ hắn đều đã làm, trên thế giới này làm gì có sự hối hận. Không lẽ hắn có thể làm mẫu thân ta sống trở lại sao?”

Bình Triều nắm chặt tay U U khẽ nói: “U U, đừng như vậy! Ta nghĩ Tà chủ đại nhân đã nghĩ thông suốt rồi.”

U U lắc đầu nói: “Hắn nghĩ thông hay không, không liên quan tới ta. Từ khi ta bắt đầu ngâm câu chú ngữ đầu tiên thì ta đã không còn là nữ nhi của hắn. Hiện tại ta là một cô nhi không cha không mẹ. Bình Triều ca ca, huynh còn yêu ta không?”

“Yêu, đương nhiên là yêu. Trừ phi là ta chết, còn bằng không ta vĩnh viễn ở bên cạnh muội.”

Bình Triều kích động nắm chặt tay U U tựa như muốn dùng tình cảm sưởi ấm lại khí tức băng lãnh của U U. Tinh thần của U U khẽ chấn động, tay nhẹ nhàng rút khỏi tay Bình Triều, nhìn Niệm Băng nói: “Có lẽ các ngươi lấy làm kỳ quái khi ta chủ động đem việc này nói cho các ngươi biết. Thật ra rất đơn giản, ta cần các ngươi giúp đỡ.”

Niệm Băng cảm thông: “Ngươi cứ nói! Ta nghĩ ta hiểu ngươi muốn cái gì.”

U U từ trên giường đứng dậy, nhìn thẳng Niệm Băng nói: “Di Thất đại lục đã quay về. Khi chú ngữ kết thúc thì Phong ấn đã được giải khai. Trước mắt ta vẫn rất nghi hoặc là khi xưa, Thần Chi đại lục dùng một năng lượng cực lớn mới có thể đưa nó đi thì làm sao lại chỉ mở Phong Ấn là có thể đưa nó quay về? Nhưng bây giờ ta đã hiểu. Bởi vì vào lúc ta kết thúc chú ngữ ta không phải thật sự đã hôn mê mà chính là đang tiếp nhận thông tin từ Di Thất đại lục. Ta không biết những thông tin này từ đâu tới nhưng ta có thể nhìn thấy thay đổi của Di Thất đại lục một vạn năm sau cùng với tình cảnh khi bọn họ rời khỏi thế giới chúng ta một vạn năm trước.”

Tinh thần mọi người ai nấy đều trở nên tập trung. Không một ai ngắt lời U U, im lặng nghe nàng nói.

“Một vạn năm trước, Thần Chi đại lục không biết từ đâu ngưng tụ một năng lượng cực lớn, cường hành mở cánh cửa thời gian rồi đem cả Di Thất đại lục chúng ta làm biến mất khỏi thế giới này. Nhưng để có thể thực hiện di chuyển cả phiến đại lục thì cần một năng lượng quá lớn. Vì vậy người của Thần Chi đại lục chỉ có thể mang Di Thất đại lục biến mất rồi lập tức phong bế lại cánh cửa thời gian, khiến cho Di Thất đại lục phải nằm ở một thế giới khác. Nhưng Di Thất đại lục lúc nào cũng ở ngay bên kia cánh cửa thời gian, đại lục đó dù sao cũng thuộc về thế giới chúng ta, cùng với thế giới chúng ta lúc nào cũng có một sự liên hệ giống như có một sợi dây cực vững chắc giữ lấy Di Thất đại lục. Cũng bởi vì bị ngăn cách bởi Phong Ấn nên bọn họ không có cách nào quay về. Còn Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình lại chính là mấu chốt của Phong Ấn. Có lẽ các ngươi không tin nhưng hiện tại trong thân thể ta không còn có một chút huyết dịch nào. Để mở ra Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình phải cần toàn bộ tinh huyết của ta.”

Niệm Băng kinh dị hỏi: “Đó có phải là hồng sắc quang cầu ngưng tụ trước người của ngươi?”

U U gật đầu nói: “Không sai, chính là quang cầu đó. Nhưng ta không có chết. Tiên huyết của ta trở thành tế phẩm nhưng thân thể của ta thì lại thu về năng lượng phản hồi khi Phong Ấn mở ra. Hiện tại năng lượng đó chính là huyết dịch của ta. Có thể nói, trong cái chú ngữ kia thì ta đã trải qua quá trình hồi sinh, sau khi Phong Ấn được mở ra thì không còn có gì có thể ngăn cản Di Thất đại lục quay về. Vì vậy, dưới một sự dẫn dắt vô hình, Di Thất đại lục đã quay về thế giới này. Trước đó ta có nghe Tà Nguyệt nói về sự việc Thần di Chi chiến. Nếu như các ngươi hiện tại lo lắng Di Thất đại lục quay về mặc dù có khả năng chống đỡ với Thần Chi đại lục nhưng đồng thời cũng mang tới phiền toái cho Ngưỡng Quang đại lục thì các ngươi đã sai rồi.”

Niệm Băng vội hỏi: “Vì sao? Không lẽ Di Thất đại lục...”

U U nói: “Không sai. Di Thất đại lục hiện tại không còn là Di Thất đại lục trước kia. Di Thất đại lục một vạn năm trước là một nơi tuyệt đẹp, lúc ấy đủ các loại sinh vật kỳ dị sinh trưởng trên đó. Sự phồn vinh của nó dù cho Ngưỡng Quang đại lục hiện tại cũng không thể so sánh. Nhưng Thần Chi đại lục đã phá vỡ đi sự cân bằng sinh thái của Di Thất đại lục, khi bị đưa tới dị thế giới thì nó đã mất đi sự hỗ trợ từ thế giới chúng ta, thực vật tất cả khô héo, sông suối khô cạn. Mọi thứ tốt đẹp đều trở nên tồi tàn. Khi chú ngữ của ta hoàn thành thì trước mắt không ngừng hiện lên mọi hình ảnh. Ta có thể khẳng định đó là những gì đã phát sinh trên Di Thất đại lục. Một vạn năm trôi qua, sự thay đổi của Di Thất đại lục thật khiến người ta đau lòng. Nguyên bổn một đại lục phồn hoa nay trở nên cằn cỗi. Chỉ là một giọt nước cũng có thể trở thành trân bảo. Một vạn năm qua, nhân khẩu trên Di Thất đại lục không chỉ không tăng mà ngược lại còn bị giảm đi. Chỉ có chủng tộc tối kiên định cùng nhân loại mới có thể sinh tồn. Một vạn năm qua, Di Thất đại lục không chỉ không thể phát triển thực lực để đối kháng với Thần Chi đại lục mà ngược lại còn suy thoái. Văn minh của bọn họ dần biến mất, hiện tại trên Di Thất đại lục ngay cả một tòa thành thị cũng không có mà chỉ còn tồn tại một phiến thủy nguyên duy nhất còn tồn tại một số ít sinh vật. Bọn họ đã được trở về, hoàn cảnh khốc liệt cũng đã thay đổi nhưng không biết phải mất bao lâu thì mới có thể khôi phục lại sinh cơ.”

Yên tĩnh, cả phòng nhất thời chìm vào tĩnh lặng. Đại não của Niệm Băng không ngừng vận chuyển. Thông qua thiên nhãn huyệt giám thị U U, hắn biết mọi thứ U U nói đều là phát xuất từ nội tâm, tuyệt không có chút giả dối. Hắn đã từng nghĩ đủ mọi tình huống khi Di Thất đại lục quay về. Cũng đã từng nghĩ qua bọn họ có thể suy tàn, nhưng từ tin tức mà U U nói ra thì Di Thất đại lục không chỉ đơn giản là suy tàn. Nếu như chỉ cần trải qua thêm một thời gian không lâu nữa, khi phiến thủy nguyên cuối cùng kia biến mất thì nói không chừng Di Thất đại lục sẽ trở thành một đại lục chết.

Hít sâu một hơi, Niệm Băng cố ổn định tinh thần, nhìn U U nói: “Vì vậy ngươi hy vọng bọn ta có thể giúp đỡ Di Thất đại lục, đúng không?”

U U cười, nụ cười của nàng đầy vẻ thê lương: “Tà Nguyệt hắn hao phí tâm tư muốn trở thành chủ nhân của Di Thất đại lục. Chỉ sợ hắn vạn vạn lần không ngờ Di Thất đại lục khi quay về chỉ còn tồn tại trên dưới mấy vạn dân mà đến ngay cả sinh tồn cũng là vấn đề. Đáng cười, thật là đáng cười!”

Niệm Băng thở dài nói: “Đáng cười không chỉ là phụ thân ngươi. Bọn ta cũng là luôn hy vọng sự quay về của Di Thất đại lục sẽ mang tới một khoảng thời gian hòa bình cho Ngưỡng Quang đại lục, đem cuộc chiến với thần nhân sang một bên? Nhưng nào ngờ bọn ta đưa về lại là một cây cầu nối liền Thần Chi đại lục cùng Ngưỡng Quang đại lục. Bây giờ dù cho là thần nhân bình thường sợ rằng cũng có thể dễ dàng tới được Ngưỡng Quang đại lục. Nếu như ta đoán không sai thì ngươi vì Di Thất đại lục bỏ ra toàn bộ tinh huyết, hiện tại đã trở thành chủ nhân chân chánh của Di Thất đại lục rồi.”

U U cười nói: “Không sai, ngươi rất thông minh. Khi những hình ảnh kia kết thúc thì ta nghe thấy một thanh âm. Thanh âm này nói, hoan nghênh ngươi đã đến, nữ thần của bọn ta. Thần, ta rất ghét cái chữ này nhưng ta lại trở thành nữ thần của mấy vạn tàn dân. Hình ảnh cuối cùng ta nhìn thấy chính là thân hình ta huyễn hóa thành huyễn ảnh hiện ra trước mặt toàn bộ các chủng tộc trên Di Thất đại lục. Ta nhìn thấy ánh mắt đầy hy vọng của bọn họ. Các ngươi có thể nói cho ta biết ta phải làm gì đây? Với tình huống như vậy thì ta còn có thể giấu diếm gì nữa chứ?”

Niệm Băng cười khổ nói: “Hiện tại ta cũng rất muốn biết là phải làm cái gì. Nhưng hiện tại ta chỉ muốn tính tới một việc đó là phải nghĩ biện pháp đối phó với sự báo thù của đám thần nhân kia”

Gia Lạp Mạn Địch Tư nói: “Niệm Băng, ngươi cũng đừng quá lo lắng. Đám thần nhân mặc dù có thù hận rất sâu đậm với Di Thất đại lục nhưng bọn họ cũng rất cẩn trọng. Hiện tại, Di Thất đại lục đã quay về, bọn họ nếu không chuẩn bị vẹn toàn thì sẽ không dễ dàng ra tay. Thực lực của bọn ta mặc dù không thể cùng bọn họ chống chọi nhưng long tộc bọn ta cộng thên các ngươi cũng không dễ mà bị hủy diệt. Huống chi theo lời U U nói thì trên Di Thất đại lục chỉ có cường giả có thể thích ứng với hoàn cảnh mới có thể tồn tại. Nói không chừng trong số bọn họ có cường giả có thực lực cường đại thì sao? Trên thực tế bọn ta còn có cả Ngưỡng Quang đại lục làm hậu thuẫn. Tứ đại đế quốc với hơn mấy ngàn vạn người, lại có một số lượng lớn tài nguyên. Chỉ cần phân phối hợp lý thì có thể mang tới uy hiếp cho đám thần nhân. Số lượng của thần nhân không tới một vạn, chân chánh cao thủ cũng không quá hơn trăm người. Lần này bọn họ tới Ngưỡng Quang đại lục đã chết mất một vị chủ thần, mười mấy thần cấp cùng bán thần cao thủ. Như vậy là đã quá thảm trọng rồi.”

Niệm Băng thở dài nói: “Hiện tại chỉ còn cách đi một bước nhìn một bước thôi. Hy vọng đám thần nhân cần nhiều thời gian chuẩn bị, coi như chúng ta sẽ có thời gian để chuẩn bị ứng phó. U U cô nương, cô có biết di dân của Di Thất đại lục ở đâu không. Cô hãy nghỉ ngơi vài ngày, đợi khi thân thể hoàn toàn khôi phục thì chúng ta sẽ lên đường.”

U U có chút bất đắc dĩ nói: “Không cần phải nghỉ ngơi, ta hiện tại đã không sao, lúc nào cũng có thể xuất phát. Trước đây ta thật không hề muốn nghĩ mình làm cái gì mà chỉ muốn được cùng ở chung một chỗ với Bình Triều ca ca. Nhưng hiện tại nghĩ đến ánh mắt của người trên Di Thất đại lục thì ta lại cảm thấy trách nhiệm của ta thật lớn. Cảm ơn các ngươi đã đồng ý giúp ta.”

Niệm Băng mỉm cười nói: “Không có gì phải cảm tạ. Bọn ta cũng là vì muốn bảo vệ mảnh đất Ngưỡng Quang đại lục mà thôi. Di Thất đại lục chính là cầu nối Thần Chi đại lục cùng Ngưỡng Quang đại lục. Khi đám thần nhân phát hiện ra tình huống thật sự tại Di Thất đại lục thì sau khi di dân tại Di Thất đại lục bị tru sát, tiếp theo đó sẽ tới phiên Ngưỡng Quang đai lục. Vì vậy, đó cũng là bọn ta tự bảo vệ mình mà thôi.”

Niệm Băng nói tiếp: “Ngươi nên nghỉ ngơi vài ngày cho thật khỏe. Ta nghĩ tinh huyết trong cơ thể ngươi mặc dù đã chuyển hóa thành năng lượng nhưng không đại biểu đó là năng lượng bản thân ngươi. Năng lượng trong cơ thể ngươi rất kỳ dị, cùng với hắc ám năng lượng tương hỗ nhau duy trì sinh mệnh của ngươi. Vừa rồi ta vận dụng sinh mệnh khí tức để kích dẫn cơ năng thân thể của ngươi. Ta nghĩ không tới mấy ngày thì tinh huyết trong cơ thể ngươi sẽ khôi phục. Tới lúc đó ngươi nên tìm hiểu kỹ năng lượng trong người mình thì thực lực của ngươi sẽ tăng lên một cảnh giới rất cao. Đối với chúng ta hiện tại mà nói thì thực lực tăng thêm chút nào thì càng nắm chắc thêm phần đối phó với Thần Chi đại lục. Hơn nữa ta cũng cần dùng mấy ngày này giải quyết một số việc. Di Thất đại lục đã quay về, ta nghĩ sẽ có nhiều người cảm thấy hứng thú với việc này.”

U U ngẩn người. Nàng từ ánh mắt niệm Băng nhìn thấy được quang mang tinh minh của hắn. Niệm Băng đúng là nghĩ sâu xa. Lúc trước Long Thần đã từng nói qua với hắn, diện tích của Di Thất đại lục so với Ngưỡng Quang đại lục còn lớn hơn vài phần. Mặc dù Di Thất đại lục bây giờ không còn là Di Thất đại lục như trước kia, bởi vì sống tại dị không gian nên thiếu vắng đủ các thứ sinh tồn nhưng hiện tại nó cũng đã quay về. Đối với tứ đại đế quốc trên Ngưỡng Quang đại lục mà nói đây chính là một cơ hội. Có cơ hội này, chỉ cần lợi dụng thật tốt thì có thể làm cho tứ đại đế quốc xuất lực giúp đỡ đối phó với Thần Chi đại lục. Dù sao bảo vệ Di Thất đại lục cũng là trách nhiệm của bọn họ.

Ly khai khỏi phòng của U U, Niệm Băng tức thì quay trở lại phòng mình lấy bút viết ba lá thư. Thư vừa viết xong liền đưa cho Ngân Nãng phái người mang đi. Ba phong thư được gửi cho Dung thân vương của Hoa Dung đế quốc, Lạc Nhu của Áo Lan đế quốc cùng Mộc Tinh của Lãng Mộc đế quốc. Sau khi hắn gởi xong thì Lam Thần cũng đã quay về.

“Thế nào rồi, Thần Thần? Bên Thiên Đãng sơn mạch có dấu hiệu gì không?”

Niệm Băng hỏi.

Lam Thần nói: “Hai ngày trước Tuyết Phách phái người đưa thư hồi báo tại Thiên Đãng sơn mạch có chấn động cực lớn. Rất nhiều núi non bị sụp đổ. May mắn bọn họ trú ở bên lề nên mới không bị ảnh hưởng. Sau khi gởi thư hồi báo thì chấn động đó vẫn còn tiếp tục.”

Niệm Băng gật đầu nói: “Sự quay về của Di Thất đại lục đối với thế giới chúng ta có ảnh hưởng rất lớn. Ta hiện tại phải đi gặp Yến Phong cùng với hắn nói chuyện. Băng Nguyệt, Áo Lan hai nước mặc dù thực lực yếu nhất trong bốn đế quốc nhưng cự ly so với Thiên Đãng sơn mạch lại gần nhất. Hơn nữa bây giờ đã kết thành liên minh với Lãng Mộc đế quốc. Nếu như người của Hoa Dung đế quốc có thể tới nhanh thì đối với việc phân chia Di Thất đại lục trong tương lai sẽ tốt hơn. Nhưng dù sao Hoa Dung đế quốc cũng cách quá xa so với Di Thất đại lục.”

Lam Thần chợt nghĩ ra gì liền nói: “Vừa rồi ta có nghe tỷ tỷ nói qua tình huống của Di Thất đại lục. Niệm Băng, ý của chàng là muốn tứ đại đế quốc chúng ta chiếm lĩnh lấy Di Thất đại lục?”

Niệm Băng mỉm cười nói: “Di Thất đại lục hiện thiếu thốn quá nhiều, giống như là một hoang nguyên. Cái nó cần nhất bây giờ chính là khai khẩn. Một phiến thổ địa rộng lớn như vậy sớm muộn gì cũng sẽ hấp dẫn sự chú ý của tứ đại đế quốc. Hơn nữa U U đã nói qua về dân cư của Di Thất đại lục, chỉ có khoảng mấy vạn người. Nếu đã như vậy, một đại lục to lớn thế này sao có thể không bị tứ đại đế quốc chia cắt chứ? Xem ra lần này tứ đại đế quốc thật phải cùng phát triển rồi. Hiện tại chỉ cần lợi dụng một chút là có thể khiến tứ đại đế quốc phái binh tới Di Thất đại lục. Cái Di Thất đại lục thiếu nhất bây giờ chính là nước. Nhưng khi nó quay về thì giống như Ngưỡng Quang đại lục, chí ít cũng có ba mặt giáp biển. Ta nghĩ là cần khiến mưa nhiều một chút. Nếu như ta có thể tụ tập một chỗ thủy hệ, băng hệ ma pháp sư, tại vùng ven biển, lợi dụng thủy nguyên tố, cộng thêm nhân lực làm những hồ chứa nước. Cứ như vậy thì Di Thất đại lục muốn phát triển trở lại không phải việc khó.”

Lam Thần nghi hoặc hỏi: “Niệm Băng, việc quan trọng nhất của chúng ta chính là đối phó với đám thần nhân kia. Sự phát triển của Di Thất đại lục hình như không phải là việc chúng ta quá quan tâm?”

Niệm Băng mỉm cười nói: “Đối với bốn nước mà nói thì Di Thất đại lục rất quan trọng. Nếu như Di Thất đại lục không thích hợp để sinh tồn thì việc bọn họ giúp đỡ sẽ hạn chế đi rất nhiều. Tới lúc đó, khi đám thần nhân của Thần Chi đại lục tấn công thì cũng sẽ chỉ có bọn ta đối mặt. Nhưng nếu tứ đại đế quốc phát hiện ra Di Thất đại lục là một thổ địa phì nhiêu, hơn nữa diện tích cực lớn thì nàng nói bọn họ sẽ làm gì? Ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ phái trọng binh tranh thủ chiếm lĩnh từng phần để khai phá. Hiện tại mặc dù chúng ta không biết tình huống cụ thể của Di Thất đại lục nhưng với một thổ địa rộng lớn như thế, ta không tin tứ đại đế quốc không động tâm. Thần nhân mặc dù rất mạnh nhưng chân chính cường giả chỉ có hơn trăm người, còn lại thực lực chỉ đạt khoảng thập nhất giai, thậm chí còn chưa tới. Nếu như chúng ta có thể tập trung hết lực lượng tinh nhuệ của Ngưỡng Quang đại lục thì chưa chắc dã không thể đối kháng với bọn họ. Vì vậy, việc bây giờ chúng ta cần làm rất đơn giản, đó là làm trỗi lên dã tâm của tứ đại đế quốc, sau đó xảo diệu mà lợi dụng dã tâm đó.”

Lam Thần giật mình nói: “Ý của chàng ta đã hiểu. Băng Nguyệt đế quốc nếu ngươi muốn lợi dụng không thành vấn đề. Yến Phong khi nhắc tới chàng luôn một mực tôn kính. Huống chi hiện tại mẹ đang nắm trong tay Băng Thần tháp, cả Băng Nguyệt đế quốc có thể nói do chàng khống chế. Ba đế quốc còn lại ít nhiều cũng có quan hệ với chàng. Nhưng để lợi dụng sao cho tốt mới là vấn đề trọng yếu.”

Niệm Băng mỉm cười nói: “Nàng phân tích rất đúng. Đó chính là mấu chốt của chúng ta. Đối với ta mà nói thì quan trọng nhất chính là lợi dụng sao cho hợp lý. Được rồi, nàng nghỉ ngơi một chút đi. Mấy ngày qua lo lắng cho ta nàng đã mệt rồi. Ta muốn đi tìm Yến Phong để thương lượng. Dù sao Băng Nguyệt đế quốc cũng là căn cơ của bọn ta, lần này nhất định phải để cho Băng Nguyệt đế quốc được lợi ích lớn một chút.”

Trong lòng hắn sớm đã có tính toán. Trong tứ đại đế quốc thì hắn không quan tâm nhất ngược lại chính là Hoa Dung đế quốc. Hoa Dung đế quốc thật ra đã quá cường đại, vượt xa ba đế quốc khác. Còn Băng Nguyệt cùng Áo Lan hai nước mặc dù hơi yếu nhưng Thiên Đãng sơn mạch lại nằm trong biên giới Áo Lan đế quốc. Chỉ cần phối hợp thật tốt, mau chóng chiếm lấy một mảnh thổ địa thật lớn thì sau này hai nước sẽ phát triển tốt hơn nhiều. Lãng Mộc đế quốc có thể đạt được gì thì phải coi ảnh hưởng của Mộc Tinh với Lãng Mộc đế quốc như thế nào, đồng thời phải coi mức độ xem trọng Di Thất đại lục của Lãng Mộc đế quốc.

Ba ngày sau, Niệm Băng dẫn theo gần ba vạn người tiến về hướng Thiên Đãng sơn mạch. Trong ba vạn người này ngoại trừ sáu trăm tinh nhuệ của Huyết Sư giáo ra thì còn lại chính là đủ loại người mà sau khi Niệm Băng cùng Yến Phong thương lượng dẫn đi. Trong đó Niệm Băng từ Băng Thần tháp dẫn theo một trăm băng hệ ma pháp sư do Long Linh phụ trách. Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội, hội trưởng Long Trí tự thân dẫn theo năm trăm ma pháp sư các hệ tạo thành một ma pháp sư quân đoàn. Còn lại đều là những người không có khả năng chiến đấu. Ba vạn người mang theo ba ngàn xe vật tư cực lớn kéo nhau hướng về Thiên Đãng sơn mạch.

Băng Nguyệt đế quốc lúc này không cần phải phái binh. Tinh nhuệ do Tuyết Phách nguyên soái dẫn theo khi trước là đã quá đủ. Ưu thế lớn nhất của Băng Nguyệt đế quốc chính là nó nằm cách xa Hoa Dung đế quốc, đồng thời hai nước lân cận lại là đồng minh nên không cần phải lo lắng về vấn đề phòng ngự. Lần này Yến Phong đã hạ quyết tâm cùng phối hợp với Niệm Băng. Ba ngàn xe vật từ lần này chỉ là một đợt. Khi Niệm Băng ly khai thì Yến Phong đã phát động toàn quốc, dưới tình huống sao không ảnh hưởng tới các phương diện sinh hoạt của đế quốc, tận hết khả năng điều động vật tư cùng các thợ lành nghề.

Khi Niệm Băng mang tình huống của Di Thất đại lục nói rõ cho Yến Phong nghe thì Yến Phong có một linh cảm mình có thể trở thành một quân vương anh minh nhất trong lịch sử của Băng Nguyệt đế quốc hay không chính là dựa vào lúc này. Hơn nữa nhờ có sự giúp đỡ của Niệm Băng nên Băng Nguyệt đế quốc mới có thể có cơ hội chiếm lấy tiên cơ. Khi hắn cùng các đại thần thảo luận thì kế hoạch mà hắn cùng Niệm Băng vạch ra từ trước đều được tất cả tán thành. Vì vậy việc tổng động viên toàn quốc không hề gặp bất kỳ trở ngại. Sự hưng phấn đó khiến cho Niệm Băng cũng không ngờ Yến Phong lại hết lòng đứng đằng sau. Hành động lần này càng khiến cho hắn thêm phần tin tưởng.

Khi niệm Băng dẫn người tiến về Thiên Đãng sơn mạch thì ba phong thư mà hắn gởi đi đã tạo nên những cơn sóng cực lớn tại ba đế quốc. Trong đó, phản ứng nhanh nhất chính là hoàng đế của Áo Lan đế quốc. Theo sự phát triển của những năm gần đây, sức ảnh hưởng của Lạc Nhu tại Áo Lan đế quốc ngày càng tăng. Quốc vương Áo Lan đế quốc nhìn quốc gia mình ngày một phát triển đối với Lạc Nhu càng lúc càng tín nhiệm. Huống chi phía sau Lạc Nhu còn có đệ nhất quân phương, phụ thân của Lam Thần, Phượng Nữ là Lam Vũ công tước chi trì. Trải qua mấy ngày suy nghĩ cẩn thận, Áo Lan đế quốc cuối cùng cũng ra quyết định. Trừ năm vạn tinh nhuệ đã phái tới Thiên Đãng sơn mạch ra, quân đội toàn quốc lập tức được điều động tới biên giới với Hoa Dung đế quốc, cũng chính là biên giới giữa Áo Lan cùng Kỳ Lỗ đế quốc khi xưa. Bản thân Lạc Nhu theo như trong phong thư nói, trong thời gian ngắn nhất điều động một khối lượng lớn tài nguyên tiến về Thiên Đãng sơn mạch. Mặc dù Thiên Đãng sơn mạch nằm trong địa phận Áo Lan đế quốc nhưng từ Băng Nguyệt thành của Băng Nguyệt đế quốc tới Thiên Đãng sơn mạch so với từ Áo Lan đế quốc tới Thiên Đãng sơn mạch không hơn kém bao nhiêu. Khi Lạc Nhu dẫn người đi thì Niệm Băng đã dẫn người của Băng Nguyệt đế quốc xuất phát trước đó nửa tháng.

Vào lúc này, tại Lãng Mộc đế quốc cùng Hoa Dung đế quốc vẫn còn đang tranh luận kịch liệt. Địa vị của Mộc Tinh tại Lãng Mộc đế quốc rất cao là bởi vì có Đại Địa nữ thần lĩnh vực. Nàng chính là đối tượng lôi kéo của các thế lực, đồng thời cũng nhận được tín nhiệm của quốc vương. Đáng tiếc nàng cũng chỉ là một nữ nhân. Khi nàng đem việc này báo cho quốc vương Lãng Mộc đế quốc biết thì trong nước tức thì dấy lên những cơn sóng cực lớn.

Ủng hộ Mộc Tinh chính là quốc vương cùng ca ca nàng Mộc Vinh. Nhưng phản đối lại chính là phái bảo thủ. Lý do bọn họ phản đối rất đơn giản. Chỉ dựa vào một bức thư, ai mà biết Di Thất đại lục kia có tồn tại hay không. Tất cả đều kiến nghị trước tiên đưa người tới Di Thất đại lục điều tra rồi mới kết luận. Dù sao thì Lãng Mộc đế quốc đã kết liên minh với Áo Lan đế quốc, phái người qua không phải là việc khó khăn. Nhưng Mộc Tinh vẫn kiên quyết giữ lập trường của mình, hy vọng Lãng Mộc đế quốc lập tức phái trọng binh hộ tống vật tư tới Di Thất đại lục khai hoang. Nàng tuyệt đối tin tưởng Niệm Băng, nếu Di Thất đại lục có tồn tại thì thời cơ này tuyệt không thể bỏ qua. Tới trước được trước, đạo lý này nàng rất hiểu rõ. Đáng tiếc quốc vương cuối cùng lại đứng về phía bảo thủ vì ông ta nhận thấy uy hiếp từ Hoa Dung đế quốc. Mặc dù đã ký hiệp ước hòa bình nhưng không thể không phòng bị. Vì vậy trước tiên cứ phái người đi thám thính là tốt nhất.

Một tháng sau, Lãng Mộc đế quốc nhận được tin tức về hai nơi. Một chính là đến từ Áo Lan đế quốc. Đại quân của Áo Lan đế quốc đóng tại biên giới với Hoa Dung đế quốc gởi yêu cầu nhờ Lãng Mộc đế quốc giúp đỡ tài nguyên. Còn một tin khác là do thám tử báo về. Mặc dù thám tử vẫn chưa tới Di Thất đại lục nhưng tại Thiên Đãng sơn mạch phát hiện ra một lượng lớn quân đội cùng xe hộ tống vật tư, tất cả đều của Áo Lan đế quốc cùng Băng Nguyệt đế quốc. Tới lúc này quốc vương Lãng Mộc đế quốc mới thấy không ổn liền cùng Mộc Tinh thương lượng sau đó bắt đầu điều động quân đội. Không chỉ điều động quân đội lên trú đóng tại Thiên Đãng sơn mạch mà còn mang một lượng lớn tài nguyên cấp cho Áo Lan đế quốc. Dù sao muốn phòng ngự tốt thì phải phối hợp với Áo Lan mới được. Hành động của Lãng Mộc đế quốc đương nhiên Áo Lan đế quốc không ngăn cản. Với một lượng tài nguyên cực lớn thì bọn họ không có lý do nào ngăn cấm Lãng Mộc đế quốc thông qua quốc nội của mình tiến vào Thiên Đãng sơn mạch. Bất quá khi quân đội của Lãng Mộc đế quốc xuất binh thì Lạc Nhu đã tới Thiên Đãng sơn mạch được một tháng. Còn chuyến vật tư thứ ba của Băng Nguyệt đế quốc cũng đã tới Thiên Đãng sơn mạch.

Hoa Dung đế quốc vốn cách Băng nguyệt đế quốc rất xa nên tự nhiên là nơi cuối cùng nhận được tin tức. Địa vị của Dung Thân vương tại Hoa Dung đế quốc tự nhiên là vượt hơn hẳn so với Mộc Tinh. Ông ta càng tin lời cháu mình hơn, nhưng Hoa Dung đế quốc lại phải đối diện với một nan đề. Khi bọn họ có được tin tức, qua thương lượng giữa Dung Thân vương, tể tướng Tô Việt cùng Hoa Thiên đại đế thì đều xác định Hoa Dung đế quốc nhất định phải có phần tại Di Thất đại lục. Nhưng lúc này đại quân của Áo Lan đế quốc đã sớm trấn thủ biên giới. Rõ ràng bọn họ muốn ngăn trở Hoa Dung đế quốc tới Di Thất đại lục. Hơn nữa quân đội của Lãng Mộc đế quốc cũng rất nhanh tụ họp. Mặc dù từ việc có được Kỳ Lỗ đế quốc khiến cho Hoa Dung đế quốc thực lực tăng mạnh nhưng muốn đột phá phòng tuyến của hai đế quốc thật không dễ dàng gì. Huống chi hiệp ước hòa bình vừa ký không lâu, bọn họ không ai muốn tự tiện gây hấn với cả ba đế quốc. Sau khi cẩn thận thương nghị, Hoa Dung đế quốc quyết định chọn con đường khác, chính là đường biển. Dù sao đi theo đường trên Ngưỡng Quang đại lục thì không có cách nhưng nếu không qua đường biển thì có thể. Hai tháng sau, Hoa Dung đế quốc và hải thuyền của Kỳ Lỗ, dẫn theo một đạo quân tinh nhuệ cùng một số lượng lớn vật tư hướng tới Di Thất đại lục.

Ba phong thư của Niệm Băng mặc dù mang ý nghĩa then chốt nhưng trước khi thư của hắn tới nơi thì toàn đại lục đã phát sinh từng cơn địa chấn nhẹ khiến cho cả ba đế quốc ai cũng tin việc này. Nhất thời, toàn bộ tứ đại đế quốc đều được huy động tới Di Thất đại lục. Bọn họ mang theo không chỉ quân đội mà còn rất nhiều vật tư cùng thợ lành nghề.

Đám người của Niệm Băng lúc này đã tới Di Thất đại lục được ba tháng. Nguyên muốn theo đường núi vận chuyển thì là việc rất khó khăn nhưng đám người của Niệm Băng đều không phải bình thường. Dưới ảnh hưởng của địa chấn, Thiên Đãng sơn mạch vốn đã có nhiều chỗ bị sụp đổ. Niệm Băng, Phượng Nữ, Lam Thần, Tích Lỗ cùng thất long vương liên thủ, chỉ cần hai ngày thời gian đã lợi dụng từ những chỗ sụp đổ của Thiên Đãng sơn mạch khai thông lấy một con đường. Mặc dù con đường chỉ rộng mười trượng nhưng như vậy cũng đã đủ vận chuyển vật tư cùng quân đội.

Khi bọn họ vừa tới phiến đại lục thì ai nấy đều bị sự vật trước mắt làm ngây ngốc. Đúng y như những gì U U nói, Di Thất đại lục là một lục địa hoang tàn. Đưa mắt nhìn xa xa thì ngay cả một cọng thực vật cũng không thấy. Di Thất đại lục tiếp giáp với Ngưỡng Quang đại lục tại Thiên Đãng sơn mạch.

Sau khi tới Di Thất đại lục, Niệm Băng ra lệnh cho sáu trăm ma pháp sư lưu lại tại phiến bình nguyên bên cạnh bờ biển, tiến hành kiến tạo hồ chứa nước. Tích Lỗ là đại sư về chế tạo, lực công phá của hắn cũng đạt cảnh giới đại sư, đối với người bình thường mà nói thì khai khẩn một cái hồ là việc cực kỳ khó khăn, nhưng đối với hắn mà nói, với diệt thần phủ trong tay thì bất quá chỉ là vài lần công kích. Hơn nữa, dưới sự khống chế của hắn, hồ nước không cần phải quá sâu. Vì vậy chỉ trong vòng vài ngày, một cái hồ thật lớn dưới sự cường mãnh của hắn đã hình thành. Lúc này chính là lúc thủy hệ, băng hệ ma pháp sư ra tay.

Bạn đang đọc Băng Hỏa Ma Trù của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 471

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.