Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lĩnh vực: giao thác chi huyễn tưởng

Phiên bản Dịch · 5845 chữ

Mỉm cười, trong mắt Niệm Băng toát ra thần quang nhàn nhạt, nhìn ánh mắt kinh nghi bất định của Trát Mộc Luân không ngừng lóe lên, hắn cũng động, chân phải đạp mạnh lên mặt đất, thân thể phiêu nhiên bay lùi về phía sau, đồng thời truyền âm cho Tích Lỗ: "Đại ca, người này thực lực rất mạnh, hơn nữa khoảng cách từ nơi này tới Đô Thiên thành quá gần, không nên lãng phí thời gian, chúng ta liên thủ giết hắn.”

Trong lòng Niệm Băng chưa từng có cái gì gọi là tinh thần kỵ sĩ, với thực lực của Trát Mộc Luân, nếu chỉ mình Tích Lỗ mà muốn giết hắn, thì bản thân Tích Lỗ cũng phải trả giá không nhỏ, mà có mình ở đây, muốn giết chết người này hiển nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tích Lỗ đương nhiên hiểu ý của Niệm Băng, hai vai rung lên, thân thể chợt xảy ra biến hóa, một đạo hoàng sắc quang mang lao nhanh ra, thẳng về phía Niệm Băng, mà hắn thì lại phi lên đón chín đạo đấu khí do Trát Mộc Luân liên tiếp công ra.

Mắt thấy thân thể Tích Lỗ bị phá tan thành mảnh nhỏ trong chín đạo đấu khí, Trát Mộc Luân trong lòng không khỏi mừng rỡ, mặc dù trong lòng nghi hoặc tại sao võ sĩ cường đại này lại đột nhiên không chịu được một kích như thế, nhưng có thể loại bỏ cường địch này rồi thì đối phó với Niệm Băng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ngay khi Trát Mộc Luân chuẩn bị tiếp tục công kích, một đạo hắc quang ngang trời vọt tới, đấu khí khổng lồ ngưng kết thành một lưỡi dao sắc bén, chém thẳng đến đỉnh đầu hắn, Trát Mộc Luân không dám chậm trễ, thanh quang bốc lên trên hai tay, hai thanh trường đao đồng thời xuất hiện trong tay, đan chéo nhau hướng lên trên, hét lớn một tiếng, "Khai."

Ầm!!! Thập tam giai cao thủ chiến đấu bộc phát ra năng lượng cực kỳ đáng sợ, Tích Lỗ một lần nữa hiện ra thân hình, khôi phục ải nhân hình thái, thân thể bốc lên liên tiếp ba lần trên không trung rồi rơi về phía xa, lấy thân thể Trát Mộc Luân làm trung tâm, trong phương viên năm mươi trượng, mặt đất bị sụp xuống một trượng, dưới sự cuồng loạn của đấu khí, bụi đất ngập trời.

Trát Mộc Luân phun ra một ngụm tiên huyết, trong lòng ngoại trừ phẫn nộ ra, cảm giác sợ hãi cũng tăng lên, bởi vì Tích Lỗ lợi dụng Niệm Băng giả thân mà Niệm Băng cho hắn khiến Trát Mộc Luân bị phân tán chú ý, lại dựa vào Diệt Thần phủ từ trên cao oanh kích, khiến cho Trát Mộc Luân phải chịu thiệt thòi. Cao thủ đồng cấp như bọn họ, thắng bại thường thường chính là ở những lúc đó.

Hai thanh thanh quang trường đao trong tay Trát Mộc Luân hiển nhiên cũng không phải là vật phàm, hai thanh đao giống nhau như đúc dài bốn thước, thân đao hẹp dài. Phong nguyên tố cực kỳ nồng đậm, đáng tiếc, lúc này trên hai thanh đao đã xuất hiện một lỗ hổng, hiển nhiên là vừa bị Diệt Thần phủ đâm thủng, hai thanh đao này là bảo bối của Trát Mộc Luân, lúc này bị Tích Lỗ làm cho như vậy, trong lòng không khỏi thương tiếc.

Tích Lỗ rơi xuống cách đó năm mươi trượng, lạnh lùng nhìn Trát Mộc Luân, hắc sắc đấu khí chung quanh thân thể không ngừng ba động, hệt như địa ngục hắc sắc hỏa diễm, tóc ngắn trên đầu dựng đứng. Vóc người mặc dù thấp, nhưng cơ thể lại phình ra dị thường, trên Ải Thần Khải không có một sắc gì ngoài hắc sắc, nhưng lại hoàn toàn dung hợp với khí tức của hắn.

"Ải nhân?" Thanh âm của Trát Mộc Luân trở nên ngưng trọng, "Ải nhân các ngươi cũng dám rời Thần Chi đại lục đến đây? Hừ, chúng ta nhất định sẽ diệt toàn bộ tộc các ngươi. Lúc này, ngay cả Tạp Áo đại nhân cũng không giúp được các ngươi nữa.”

Nghe được diệt tộc hai chữ, Tích Lỗ nhất thời giận dữ, kêu to một tiếng, nhảy cao, hai tay cầm Chiến Thần phủ, trông giống như khai thiên tích địa, bổ về phía Trát Mộc Luân.

Trên mặt Trát Mộc Luân toát ra một tia tươi cười quỷ dị, là một thần cấp thần nhân, có thể sống tới ngày nay, hắn đã kinh lịch qua quá nhiều chuyện, chọc giận một ải nhân cương trực với hắn mà nói cũng không phải việc gì khó. Thân thể nhoáng lên, nhất thời giống như một luồng khói xanh, mờ ảo vô hình. Tích Lỗ vốn đã tập trung vào thân thể hắn, nhưng trong lúc này, lại mất đi mục tiêu. Công kích toàn lực đánh thẳng xuống mặt đất, mà luồng khói xanh trong nháy mắt đã thoát khỏi phạm vi công kích, thanh âm hưng phấn của Trát Mộc Luân vang lên sau lưng Tích Lỗ, "Diệu Phong Thập Tự Trảm.”

Sau khi võ giả đạt tới thập nhị gia, mặc dù năng lượng tổng thể đã trở thành mấu chốt quyết định thắng bại, nhưng kỹ xảo lại thể hiện sự chênh lệch giữa các cao thủ đồng cấp. Cho nên, trong lúc chiến đấu, rất ít võ giả lại đem ra toàn lực, lúc nào cũng lưu lại cho mình một đường lui. Thế nhưng, Tích Lỗ cương trực lúc này đã hoàn toàn bị Trát Mộc Luân chọc giận, công kích toàn lực của hắn đã khiến hắn không thể thay đổi được thế lao tới, hắn mặc dù muốn rút lại, nhưng chiến phủ trong tay bổ ra rồi lại không thể thu hồi, chỉ đành mạnh mẽ ngưng tụ toàn bộ đấu khí tụ lại phía sau lưng, chuẩn bị đón tiếp công kích của Trát Mộc Luân.

Nếu nơi này chỉ có Tích Lỗ và Trát Mộc Luân, vậy thì, lúc này Tích Lỗ đương nhiên sẽ phải dính đòn nặng, thực lực của Trát Mộc Luân cũng không yếu hơn hắn, cho dù có có Ải Thần Khải bảo vệ, Tích Lỗ cũng không thể hoàn toàn hóa giải toàn bộ công kích của đối phương. Đáng tiếc chính là, Tích Lỗ không phải đơn độc chiến đấu, hắn lại không đơn độc, ngay chỗ cách đó không xa, còn có trứ một Niệm Băng tỉnh táo hơn bất luận kẻ nào.

Một đạo ngân sắc quang ảnh cơ hồ cùng lúc với thanh sắc Thập Tự Trảm phát ra phiêu nhiên xuất hiện sau lưng Tích Lỗ, thân thể Tích Lỗ đang vọt tới đột nhiên biến mất, Trát Mộc Luân đang đắc ý liền hoảng hốt, hắn đương nhiên sẽ không dùng toàn lực công kích Tích Lỗ, không hề do dự xoay người, bổ nhanh Thập Tự Trảm về phía sau lưng.

Ầm!!!

Thanh hắc lưỡng sắc đấu khí tràn ngập không trung, lúc này, mặt đất bị phá hoại càng thêm nghiêm trọng so với lúc trước, trong phương viên trăm trượng không còn một nhánh cây cỏ, Tích Lỗ và Trát Mộc Luân đồng thời phun ra một ngụm tiên huyết, Trát Mộc Luân hơn nửa thân lún xuống đất, mà Tích Lỗ sau khi rơi xuống liền liên tiếp lảo đảo hơn mười bước, suýt nữa ngã bệt xuống đất.

Nguyên lai, trong lúc Tích Lỗ nguy cấp, Niệm Băng dùng không gian ảnh khôi lỗi nhập vào thân thể hắn, đưa hắn cùng với công kích của chính mình thuấn gian di động tới sau lưng, mặc dù quá trình di động cũng có ảnh hưởng tới tinh thần của Niệm Băng, nhưng khiếu huyệt quái dị của hắn dung hợp Thiên Nhãn, Hoàng Cực lưỡng huyệt mặc dù khiến hắn không thể dùng thật thể tinh thần lực công kích lại trở nên dị thường ngưng thật, chỉ cảm giác đại não lùng bùng một chút, liền khôi phục bình thường.

Tích Lỗ được thuấn gian di động, mà Trát Mộc Luân lại tạm thời thay đổi phương hướng công kích, công kích của hai người cũng đã yếu đi vài phần, ai cũng không chiếm được tiện nghi, khi rơi xuống đất, đều lập tức ngưng kết đấu khí, Tích Lỗ vì phẫn nộ mà hai mắt đã biến thành đỏ ngầu, hắn muốn chính là công kích trước nay chưa từng có. Mà Trát Mộc Luân hiện tại muốn, lại là lập tức chạy trốn.

Nếu nói lúc mới bắt đầu sát tâm của Niệm Băng không cao, còn hiện tại Trát Mộc Luân đã thấy được chân thân của Tích Lỗ, lại vũ nhục ải nhân tộc mà hắn tràn ngập kính ý, lúc này sát ý trong lòng Niệm Băng đã dâng lên đến cực điểm. Bảy thanh thần đao đồng thời xuất hiện quanh thân hắn, thất ảnh khôi lỗi bao bọc quanh trung tâm là thân thể hắn.

Niệm Băng cũng không trực tiếp thuấn phát ma pháp phát động công kích về phía Trát Mộc Luân, bởi vì hắn biết rõ, với lực công kích của mình thì rất khó ảnh hưởng tới Trát Mộc Luân đã đạt tới thập tam giai, trừ phi mình khôi phục tinh thần lực thực thể công kích, nếu không, ở khía cạnh ma pháp mà muốn thương tổn hại đến đối phương thì dù cho toàn lực dụng xuất thập nhị giai thần giáng thuật cũng không chắc thành công, hơn nữa thần giáng thuật thanh thế quá lớn, nơi đây cách Đô Thiên thành không xa, tuyệt đối không thể sử dụng. Hơn nữa, hắn cũng không sợ Trát Mộc Luân phát động công kích về phía mình. Có Tích Lỗ ở bên, trừ phi là siêu cấp cao thủ cấp bậc chủ thần. Nếu không thì căn bản không thể công kích mình trước khi đánh bại Tích Lỗ, bởi vậy, hắn đã lựa chọn một phương pháp đặc thù.

"Từ vĩnh hằng được phong bế chốn hỗn độn, từ nơi cân bằng trong hư vô bị phá toái, dừng ở vực sâu khôn cùng trong vũ trụ, vĩ đại thần minh được kêu gọi, thỉnh đáp lại khẩn cầu của ta, trùng điệp huyễn tưởng và sự thực, lần lượt biến nhỏ yếu thành cường đại. Lần lượt cải biến diện mạo, đem thống khổ cùng bi thương, phủ xuống thân kia. Huyễn Tưởng Giao Thoa.” Trong quá trình trầm thấp ngâm xướng chú ngữ, Thiên Nhãn huyệt nơi trán Niệm Băng đột nhiên mất đi thất sắc quang thải, biến thành một mảnh quang hoa mờ tối, hôi sắc quang mang nhàn nhạt phiêu nhiên lao ra. Trong sát na này, thiên địa cũng phảng phất như bị bao trùm.

Mọi thứ chung quanh đều biến thành hôi sắc, đó là hôi sắc không mang khí tức gì, thiên biến thành hôi, địa cũng biến thành hôi, mọi thứ trong thiên địa đều không ngừng vặn vẹo trong màn hôi sắc.

Trát Mộc Luân đột nhiên phát hiện, mọi thứ trước mặt đã không còn rõ ràng, trong đại não xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh của Niệm Băng, đã sống mấy nghìn năm như hắn cũng mờ mịt không biết chuyện gì xảy ra? Là ma pháp sao? Không, hắn cho tới bây giờ còn chưa thấy qua ma pháp như vậy, cũng chưa bao giờ sinh ra cảm giác như vậy, chỉ là cảm giác được, mọi thứ trong cơ thể đều có biến hóa. Hắn đột nhiên phát hiện, thân thể của chính mình trở nên ngày càng trì trệ, cúi đầu nhìn xuống, sợ hãi phát hiện, mình đã biến thành một khối đá.

Ải nhân Tích Lỗ trước mặt, thân thể biến thành to lớn bội lần, cơ hồ chỉ là thoáng qua trong lúc đó, cũng đã biến thành một người khổng lồ cao tới mười trượng. Hắn cảm giác được sự khủng hoảng, dùng hết toàn lực thôi động đấu khí trong cơ thể phóng người lên, xoay người chạy về phía ngược lại. Thế nhưng, hắn lại giật mình phát hiện, thân thể đã biến thành khối đá lại không hề nghe lời, vẫn ì ở một chỗ không di chuyển.

Đại địa theo từng bước chân của Tích Lỗ mà một rung động kịch liệt, hôi sắc thế giới trở nên càng thêm mông lung, chiến phủ to lớn giống như khai thiên tích bổ xuống đầu, vẽ lên một đường cong phá nát không trung, dường như không biết đã rơi vào địa phương nào.

"Không.” Trát Mộc Luân rống lên giận dữ, nhưng hắn lại nghe không được tiếng thét của chính mình, hắn đang run rẩy, đang sợ hãi, chưa bao giờ hắn cảm giác được tử vong lại gần đến như vậy.

Thanh âm bình thản của Niệm Băng vang lên trong linh hồn hắn, "Ngươi là một khối đá, ngươi không làm được bất cứ điều gì.”

Trát Mộc Luân vẫn nỗ lực chống cự, hắn muốn dùng song đao ngăn cản chiến phủ đang bổ tới đỉnh đầu, thế nhưng, hắn vẫn chỉ có thể cảm giác được mình là một khối đá. Sau một khắc, thân thể hắn nhẹ đi, bay bắn ra xa xa.

Tích Lỗ có cảm giác hoàn toàn khác Trát Mộc Luân, hắn nhanh chóng phát động công kích về phía đối thủ, mọi thứ chung quanh đều vẫn như trước không có biến hóa, bầu trời mặc dù có âm u, nhưng mọi thứ lại rất chân thực. Khi hắn lao đến phát ra công kích với toàn bộ lực lượng về phía Trát Mộc Luân, thì kinh ngạc phát hiện đối thủ của mình đang ngơ ngác đứng ở nơi đó, rồi lại lao nhanh về phía mình. Tích Lỗ mặc dù không biết tại sao, nhưng một phủ dồn nén đã lâu vẫn bổ mạnh xuống.

Trát Mộc Luân giơ thanh quang song đao kia lên, nhưng ngăn cản chỉ là vô lực, trong tiếng nổ ầm ầm, song đao đã mất đi đại bộ phận đấu khí bị Tích Lỗ bổ thành bốn phần, phòng ngự của Trát Mộc Luân bị phá, hộ thể đấu khí tan thành mảnh nhỏ, bị đánh bắn ra rất xa, nếu không phải hắn bản thân có đấu khí cực kỳ mạnh mẽ, sợ rằng một phủ này đã khiến thân thể hắn biến thành hai nửa, nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng đã bị thương nặng, da dẻ bị đấu khí mạnh mẽ của Tích Lỗ tạo thành vô số vết thương, phun ra từng ngụm từng ngụm tiên huyết, nhìn đã không còn lực chiến đấu.

Hôi sắc không gian tiêu thất, bảy thanh thần đao đồng thời nhập vào thân thể Niệm Băng, Niệm Băng nhìn qua có vẻ mệt mỏi, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự hưng phấn. Trong ba người ở đây, chỉ có hắn biết vừa rồi xảy ra cái gì. Huyễn Tưởng Giao Thoa, đây có thể nói là một ma pháp, cũng có thể nói không phải. Bởi vì, nó cũng không phải do ma pháp nguyên tố phát ra, mà là đến từ chính tinh thần lực của Niệm Băng. Khi Niệm Băng thanh tỉnh trong Sinh Mệnh hồ ở Thần Chi đại lục, Tạp Áo vì muốn hắn trở nên càng cường đại hơn, có năng lực nhất định để tự bảo vệ mình, dựa theo tình hình của hắn, nghiên cứu ra nhiều loại năng lực mà chỉ có Niệm Băng có thể sử dụng được để truyền thụ cho hắn.

Năng lượng cơ sở của Huyễn Tưởng Giao Thoa, kỳ thật năng lượng của ma pháp sư tiểu long vương Áo Tư Tạp cũng không thể thực hiện được. Chỉ sau khi hoàn toàn nắm chắc thất chủng ma pháp nguyên tố, dùng thất chủng ma pháp nguyên tố làm cơ sở mới có thể sử dụng.

Trong một nháy mắt vừa rồi, Niệm Băng sử dụng tất cả thất hệ ma pháp lực trong phương viên mấy trăm trượng, dùng tinh thần lực làm cơ sở, thông qua phương pháp ngâm xướng đặc thù để phát động ma pháp đặc thù này mà ngay cả hắn cũng phải dùng chú ngữ, Niệm Băng không biết ma pháp này là mấy giai, nhưng Tạp Áo từng nói cho với hắn, ma pháp này tùy theo sức mạnh của tinh thần lực mà uy lực sẽ tăng cường.

Huyễn Tưởng Giao Thoa này, chính là dùng tinh thần lực công kích vào tinh thần lực của đối thủ, khiến trong lòng đối phương sinh ra ảo giác phức tạp, làm suy yếu sự khống chế năng lực của đối phương. Khi Niệm Băng học được ma pháp này, Tạp Áo từng nói với hắn, ma pháp này có tam nhược điểm lớn, đầu tiên, nó cũng không phải là công kích trực tiếp của tinh thần lực, chỉ là quấy nhiễu, nói như vậy, vô pháp tạo thành thương tổn thực sự cho đối thủ, chỉ có thể khiến tinh thần của đối thủ bị rối loạn trong một đoạn thời gian.

Làm như vậy thì có chỗ tốt, đối với người sử dụng mà nói, chính là không cần mạo hiểm với sự phản phệ. Dù cho thất bại, tinh thần lực tự thân cũng sẽ không xuất hiện vấn đề quá lớn. Nhược điểm thứ hai, một khi tinh thần lực của đối phương mạnh hơn người sử dụng, hoặc là tâm chí cực kỳ kiên nghị, ma pháp này sau khi bị thất bại, tất nhiên sẽ dẫn tới công kích điên cuồng của đối phương, mà người sử dụng vì tinh thần lực đã tiêu hao, tất nhiên sẽ bị rơi vào thế hạ phong.

Nhược điểm cuối cùng, cũng là nhược điểm mấu chốt nhất, chính là khi người sử dụng phát động Huyễn Tưởng Giao Thoa, bởi vì tinh thần lực tập trung cao độ, trong lúc sử dụng, không thể phát ra công kích khác, thân thể cũng không thể di động được.

Cho nên, đứng trên góc độ dùng ma pháp mà cân nhắc, đây chỉ là một ma pháp phụ trợ, bất thể dùng làm công kích chân chính.

Nhược điểm mặc dù có ba, nhưng ưu điểm lại càng thêm rõ rệt, một khi đối thủ lọt vào Huyễn Tưởng Giao Thoa, vậy thì, lực chiến đấu của hắn sẽ bị suy yếu trên diện rộng, kỳ thật, năng lực của bản thân hắn vẫn còn tồn tại, nhưng lại bị huyễn tưởng ảnh hưởng mà không khống chế được, trong quá trình cao thủ đối chiến, huyễn tưởng như vậy tuyệt đối là trí mạng.

Sau khi Niệm Băng học được Huyễn Tưởng Giao Thoa, hiểu rằng có thể gọi nó là một ma pháp, nhưng gọi là một lĩnh vực thì càng thêm thỏa đáng, một lĩnh vực phụ trợ đặc thù do chú ngữ và tinh thần lực dẫn động.

Nếu chỉ có hắn, đương nhiên sẽ không dễ dàng sử dụng, nhưng hiện tại đi cùng hắn, lại còn có một ải nhân chiến sĩ Tích Lỗ với thực lực cũng không dưới Trát Mộc Luân.

Tích Lỗ quay người lại, kinh ngạc nhìn về phía hôi sắc quang mang đang từ từ thu liễm nơi mi tâm của Niệm Băng, trong lòng sinh ra một cảm giác khủng hoảng khó hiểu, Huyễn Tưởng Giao Thoa của Niệm Băng hoàn toàn có thể nhằm vào một đối thủ, cũng có thể nhằm vào một diện tích rộng, nó đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến Tích Lỗ, thế nhưng, sự khác thường ở không gian chung quanh, vẫn khiến Tích Lỗ sinh ra nỗi sợ hãi từ nội tâm.

Tích Lỗ nhìn Niệm Băng thật sâu, rồi nhìn nhìn về phía thân thể đang không ngừng chảy máu của Trát Mộc Luân đang nằm xa xa, một thập tam giai cao thủ! Từ mãnh mẽ đột nhiên trở thành không chịu được một kích, đây đều là không biết do Niệm Băng sử dụng phương pháp nào. Ở trong lòng hắn, thực lực của Niệm Băng ngày càng thần bí, cũng ngày càng đáng sợ.

Niệm Băng đi tới cạnh Tích Lỗ, vỗ vỗ bờ vai của hắn, mỉm cười, nói: "Xem ra, chúng ta đã phải hao phí không ít khí lực, đại ca, ngươi không sao chứ?”

Tích Lỗ lắc đầu, đáp: "Không có gì, chỉ là kinh mạch bị chấn thương một chút, với cơ thể của ta, không mất bao lâu sẽ khôi phục lại. Vừa rồi công kích cuối cùng của ta, hẳn là có thể giết chết hắn. Thế nhưng trong đầu đột nhiên xuất hiện một huyễn tưởng, tay trở nên mềm nhũn, mới khiến hắn giữ lại một mạng, là ngươi làm?”

Niệm Băng gật đầu, nói: "Đây là một loại năng lực ta mới học được, bây giờ còn không thể để hắn chết, ta còn chuyện muốn hỏi hắn. " Vừa nói, hắn vừa điểm chân, người đã nhẹ nhàng rơi bên cạnh Trát Mộc Luân, nhũ bạch sắc thánh khiết quang hoa xuất hiện trong tay Niệm Băng, quang mang lấp lánh, bao phủ khắp thân thể Trát Mộc Luân, khiến cho vết thương trên người hắn không còn chảy máu.

Được quang hệ trị liệu thuật trị liệu, Trát Mộc Luân nhất thời thoải mái hơn nhiều, nhìn Niệm Băng bình thản tươi cười, hơi xê dịch thân thể, "Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục từ trong Huyễn Tưởng Giao Thoa, trong mắt hắn, Niệm Băng tựa như một ma quỷ dữ tợn.

Niệm Băng mỉm cười, trong mắt nhoáng lên một tia kỳ dị, "Ta không muốn làm gì, chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề. Nếu ngươi muốn sống, thì thành thật mà trả lời ta. Nếu không, ngươi biết hậu quả rồi đấy.”

Trát Mộc Luân gật đầu lia lịa, hoảng sợ nói: "Ngươi hỏi đi, nếu ta biết thì nhất định sẽ nói cho ngươi." Là một thần nhân ích kỷ, một thần nhân đã sinh tồn mấy nghìn năm, trong lòng bọn họ, điều đáng sợ nhất chính là tử vong.

Niệm Băng tựa hồ đã sớm liệu đến kết quả này, thanh âm trở nên nhu hòa. Ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Trát Mộc Luân hỏi: "Thần nhân cùng ngươi đi tới Ngưỡng Quang đại lục đâu? Bọn họ ở nơi nào? Đang làm gì?”

Trát Mộc Luân lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết. Khi chúng ta đến Ngưỡng Quang đại lục thì vốn là muốn tìm kiếm Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình, tổng cộng tới mười mấy người, nhưng sau khi chúng ta phát hiện, phiến đại lục quả thực là thiên đường! Nguyên lai chúng ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến, ở chỗ này quả thực quá tuyệt vời. Bởi vì chúng ta lần này tới đây đều là thần cấp cao thủ, không ai chế ước được ai, cho nên sau khi thương lượng, đã quyết định phân tán đi tìm kiếm Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình. Cho nên, ta cũng không biết bọn họ ở nơi nào, càng không biết bọn họ hiện tại đang làm gì.”

Niệm Băng cười lạnh một tiếng, nói: "Cái gì mà sau khi thương lượng rồi phân nhau tìm kiếm, các ngươi rõ ràng là tràn đầy lòng tham đối với những thứ tốt đẹp trên Ngưỡng Quang đại lục, tản ra khắp nơi để hưởng thụ mới đúng. Sau đó, ngươi tới Lãng Mộc đế quốc, bằng vào thực lực thập tam giai của ngươi, trở thành sư phụ của công chúa Mộc Tinh, như vậy, một là có thể mượn thế lực của Mộc Tinh để tìm kiếm hạ lạc của Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình, sau là với sự hỗ trợ của hoàng thất, ngươi có thể muốn làm gì thì làm, muốn gì thì chỉ cầm mở miệng là có. Ta nói đúng chứ? Bất quá, ta thấy rất kỳ quái là ngươi tại sao lại phải lựa chọn Lãng Mộc đế quốc? Nơi gần Thần Chi đại lục nhất phải là Băng Nguyệt đế quốc mới đúng.”

Trát Mộc Luân có chút xấu hổ nói: "Chúng ta thông qua không gian truyền tống ma pháp mà đi tới phiến đại lục này, lúc tới nơi, chính là ở giao giới của tam quốc. Sau khi mọi người phân tán, có mấy người đi chấp hành nhiệm vụ đặc thù do các chủ thần hạ đạt, những người còn lại chúng ta thì phân tán các nơi. Về phần Mộc Tinh công chúa kia, nàng bản thân chính là tài liệu cực tốt, với tự nhiên hệ tiên thiên lĩnh vực, là tiên thiên linh mộc thân thể, nếu có thể đoạt được tấm thân xử nữ của nàng, sẽ rất có lợi cho tu luyện của ta. Bất quá, vì lĩnh vực kia của nàng, nếu không phải nàng nguyện ý, ta giết nàng thì dễ dàng, nhưng động đến thân thể thì không thể. Nàng đã đáp ứng ta, chỉ cần ta và đồng bọn của ta có thể bang trợ Lãng Mộc đế quốc diệt Hoa Dung đế quốc kia, thì sẽ bằng lòng trao thân cho ta. Cho nên, cho nên ta…”

Niệm Băng gật đầu, đứng lên nói: "Ta hiểu rồi, giỏi cho một thần vĩ đại! Mộc Tinh cũng thật sự là đáng phục, vì quốc gia của chính mình, ngay cả trinh tiết cũng có thể đem ra giao dịch, ta thật bội phục nàng. Bất quá, thực lực của ngươi quả thực cũng đáng để nàng làm như vậy, nói vậy, lần này ngươi cùng nàng đến Hoa Dung đế quốc, chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng. Với thực lực của ngươi, tận lực mà làm, dù cho hủy diệt cả thành thị thì cũng không phải chuyện không thể. Đáng tiếc, ngươi nghĩ sai rồi, Hoa Dung đế quốc cho dù không có cao thủ cấp bậc như ngươi, thế nhưng, ma pháp sư của Dung gia nếu được đái lĩnh bởi thập nhị giai thần giáng sư Dung Thân Vương, tiêu diệt một mình ngươi, thì vẫn có thể làm được. Nếu ta đoán không sai, ngươi kỳ thật cũng chưa chân chính đạt tới thập tam giai, hơn nữa, ngươi vì đồng thời tu luyện phong hệ đấu khí và phong hệ ma pháp, đã vô pháp mở ra khiếu huyệt, bởi vậy, thực lực của ngươi còn chưa đủ. Chỉ dựa vào thực lực không có khiếu huyệt mà có thể trở thành thần, quả thực cũng đã không dễ dàng rồi.”

Niệm Băng vốn là muốn xem khiếu huyệt của thần có ứng dụng ra sao, nhưng trong lúc chiến đấu hắn lại không thấy đối phương thi triển, không khỏi có chút kỳ quái, vừa rồi hắn ngồi xuống, là để dùng Thiên Nhãn huyệt cẩn thận tra xét Trát Mộc Luân một lần, mới đưa ra được kết luận như vậy.

Trát Mộc Luân đương nhiên không biết năng lực của Thiên Nhãn huyệt của Niệm Băng, nghe hắn nói chuẩn xác tình hình thực tế của mình, sợ hãi trong lòng càng lớn. Ngăn lại nói: "Những gì ta biết đều đã nói cho ngươi, ngươi hiện tại có thể thả ta đi chưa?”

Niệm Băng cười hắc hắc, nói: "Ta từng nói sẽ thả ngươi sao? Thả ngươi, để ngươi thông tri cho đồng bạn rằng có ải nhân đi tới phiến đại lục này sao?”

"Không, không, không, ta tuyệt không nói." Trát Mộc Luân đã nghĩ ra cái gì.

Niệm Băng thản nhiên nói: "Để ngươi vĩnh viễn câm miệng thì có một biện pháp chính là hủy bỏ tư cách tồn tại.”

Trong mắt Trát Mộc Luân phun ra vẻ kinh hãi, thân thể liên tiếp giật lùi về phía sau, "Ngươi, ngươi vừa rồi đã đáp ứng không giết ta, ngươi không thể đối với ta như vậy. Chỉ cần ngươi đáp ứng lưu cho ta một mạng, ta nguyện ý trở thành thủ hạ của ngươi.”

Niệm Băng mỉm cười, xoay người nhìn Tích Lỗ, "Trát Mộc Luân huynh, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng một thần nhân ti tiện sao? Đối với ngươi mà nói, kết cục chỉ có một. Cẩn thận ngẫm lại lời ta nói vừa rồi, ta đâu nói sẽ bỏ qua cho ngươi? Tích Lỗ đại ca, chuyện còn lại giao cho ngươi, ta nghĩ, ngươi sớm đã muốn trút hết tức giận trong lòng ra rồi.”

"Cẩn thận." Tích Lỗ đột nhiên kinh hô.

Thân thể Niệm Băng cơ hồ trong nháy mắt khi chữ đầu tiên thoát ra khỏi miệng hắn, đã dùng thuấn gian di động rời xa vị trí, kỳ thật, với linh giác Thiên Nhãn huyệt của hắn, sao cần đến Tích Lỗ nhắc nhở chứ?

Một đạo ngân quang từ vị trí vừa rồi của hắn chợt lóe lên. Trong nháy mắt đã bay về phía chân trời.

Hắc sắc thân ảnh của Tích Lỗ cơ hồ cùng lúc với ngân quang, đi tới trước Trát Mộc Luân, chiến phủ to lớn, không hề do dự bổ xuống.

"A a a a a …" Một tiếng kêu thảm thiết, ngực Trát Mộc Luân bị hắc sắc đấu khí bổ thành từng mảnh nhỏ, tiên huyết phụt ra bốn phía.

Niệm Băng và Tích Lỗ cũng không quay về thành theo cửa tây, vừa rồi trong quá trình giết chết Trát Mộc Luân, đã sinh ra động tĩnh quá lớn, với tính cảnh giác của Hoa Dung đế quốc thì đương nhiên sẽ phái người tra xét, cho nên hai người đảo một vòng, từ cửa bắc quay lại nội thành.

Niệm Băng nhìn Tích Lỗ đã dùng Trường Sinh đao khôi phục dáng vẻ cao lớn, bật cười nói: "Đại ca, ngươi cả đường trở về đều mang vẻ mặt hưng phấn, giết một thần nhân đối với ngươi lại trọng yếu vậy sao?”

Tích Lỗ ha ha cười, đáp: "Sảng khoái! Ngươi cũng không biết, ải nhân chúng ta mặc dù nhờ có Tạp Áo đại nhân có thể sinh tồn ở Thần Chi đại lục, nhưng chỉ có thể trốn trong Thánh Sơn, rốt cục lại có thể giống như tổ tiên sát thần nhân như vậy, ngươi bảo ta sao có thể không hưng phấn chứ? Thần cấp cao thủ như vậy, Thần Chi đại lục cũng không có nhiều, mỗi lần giết một người, sẽ làm suy yếu thực lực của bọn họ.”

Nghe xong lời Tích Lỗ, Niệm Băng trong lòng không khỏi khẽ động, đúng vậy! Điểm yếu lớn nhất của Thần Chi đại lục chính là số lượng.

Số lượng của bọn họ quá ít, so vowis ức vạn nhân loại ở Ngưỡng Quang đại lục, thì cực kỳ nhỏ bé, nếu thật sự muốn chống lại Thần Chi đại lục, vậy thì, mình cũng đã biện pháp.

Đương nhiên, biện pháp này chỉ có thể ứng phó với thần nhân dưới chủ thần.

Sau khi đạt tới thập tứ giai cấp bậc chủ thần, số lượng đã không còn tác dụng nữa.

Đô Thiên thành quả thực rất lớn, sau khi vào thành, Niệm Băng và Tích Lỗ không thể lại dùng lực, đi bộ trở lại ma pháp vật phẩm điếm kia cũng mất một canh giờ.

Thấy ma pháp vật phẩm điếm ngay trước mắt, Tích Lỗ không khỏi thở phào: "Ta không hiểu sao đi bộ về lại còn mệt hơn cả trận chiến vừa rồi? Huynh đệ, ta sống nhiều năm như vậy, nhắc tới quãng đường đi bộ, sợ rằng một trăm năm trước kia cũng không bằng một ngày hôm nay.”

Niệm Băng cười đáp: "Không có biện pháp, ngươi muốn dung nhập xã hội này thì đương nhiên phải trải qua một quá trình thích ứng. Sau này quen thì sẽ tốt hơn. Ngươi không cảm thấy, chỉ có trong hoàn cảnh này, mới có được cuộc sống dễ dàng thư thích sao?”

Tích Lỗ có chút khoa trương vươn thân, nói: "Đúng vậy! Ta đã bắt đầu yêu phiến đại lục này rồi.”

Niệm Băng hắc hắc cười: "Ta xem, ngươi là coi trọng mỹ thực ở nơi này là chính.”

Tích Lỗ đỏ mặt, nói: "Dù là cái gì, cũng vẫn là yêu. Đi thôi, chúng ta tiến vào." Trong khi nói chuyện, bọn họ đã đi tới trước cửa ma pháp vật phẩm điếm.

Lúc này, trên cửa điếm treo biển tạm ngừng buôn bán, Niệm Băng coi như không thấy, sóng vai cùng Tích Lỗ đi vào.

Tên phục vụ sinh lúc trước vội vàng ra đón, đi cùng hắn còn có một người mang dáng vẻ chưởng quỹ, thông qua cảm giác của khí tức, Niệm Băng phán đoán, người này có thực lực vũ đấu gia.

Đối mặt với thuộc hạ, trên người Niệm Băng tự nhiên phát ra khí tức uy nghiêm, lãnh đạm nói: "Bọn họ đều tới rồi sao?”

Phục vụ sinh gật đầu đáp: "Bọn họ đều đã tới rồi, mời ngài đi theo ta." Nói xong, cùng với chưởng quỹ thi lễ với Niệm Băng hai người, rồi đưa hắn và Tích Lỗ đi về phía sau.

Cửa hàng này bề ngoài thì không lớn, nhưng hậu viện lại cực kỳ rộng lớn, Niệm Băng có thể cảm giác được, trong sân rộng này có ít nhất hai mươi mốt trạm gác ngầm, không khỏi thầm khen trong lòng.

Phục vụ sinh và chưởng quỹ đưa bọn họ tới trước cửa một căn phòng lớn, chưởng quỹ thấp giọng nói: "Giáo chủ, các vị trưởng lão ở ngay bên trong.”

Niệm Băng gật đầu, nói: "Được rồi, các ngươi lui đi." Nói xong, đưa tay đẩy cửa mà vào.

Đây là một phòng khách rộng chừng năm mươi thước vuông, trong phòng khách bố trí phi thường tinh tế, Niệm Băng vừa vào cửa, mọi người trong phòng khách đều đứng lên, Niệm Băng thân thể chấn động, kinh ngạc thốt lên: "Gia gia!”

Trong phòng, ngoại trừ Huyết Sư thất lão do Niệm Băng triệu tới còn có thêm một người, chính là Hoa Dung đế quốc chưởng quản toàn quốc binh mã Dung Thân Vương, đồng thời, cũng là tiền nhiệm giáo chủ của Huyết Sư giáo, Ma Sư Dung Diễm!

Bạn đang đọc Băng Hỏa Ma Trù của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 561

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.