Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trí nữ giao tâm dữ thập tam giai đích uy hiếp

Phiên bản Dịch · 5919 chữ

Lạc Nhu đột nhiên nở nụ cười, tiến lên một bước, tới khi còn cách Niệm Băng chỉ một thước mới ngừng lại, Niệm Băng có thể ngửi được mùi thơm xử nữ từ người nàng tỏa ra, gương mặt anh tuấn ửng đỏ, muốn lùi về phía sau, nhưng phía sau hắn đã vách tường rồi. Lạc Nhu nói: "Niệm Băng, kỳ thật ngươi không rõ. Đầu tiên, ta cũng không phải người của Áo Lan đế quốc, ta sở dĩ lại đi bang trợ Áo Lan đế quốc, là bởi vì cho ta muốn báo đáp ân cứu trợ của Ngọc a di một nhà, cũng là vì để trí tuệ của ta có đất dụng võ. Thế cục của Áo Lan đế quốc cùng với các quốc gia khác tương đối giống nhau, ta chỉ là một kẻ thích chơi cờ, thế nhưng, ta cũng có thể tùy thời mà bỏ qua mọi thứ này. Đối với ta mà nói, những thứ này cũng không phải tuyệt đối trọng yếu. Tiếp theo, mặc dù chúng ta chỉ gặp mặt hai lần, nhưng ngươi lại giúp ta một chuyện lớn như vậy. Áo Lan đế quốc tương lai như thế nào, cũng không có quan hệ quá lớn tới ta, ta nợ ân tình của ngươi, ta nhất định sẽ trả. Ngươi căn bản không cần nói ra lý do gì, nếu ngươi tới tìm ta, nói ra yêu cầu như vậy, ta cũng sẽ vẫn đáp ứng, dù là chỉ vì ta thiếu nợ ngươi. Cho nên, ngươi không cần nói thêm gì nữa, ta đáp ứng điều kiện này của ngươi. Áo Lan quốc vương rất tín nhiệm ta, xếp đặt vài người thì có đáng gì? Áo Lan đế quốc còn thiếu chính là nhân tài. Bất quá, ta hiện tại muốn nghe xem, ngươi dựa vào cái gì để có thể nắm được quân tình của Hoa Dung đế quốc để nói cho ta biết, ta cũng muốn biết, sau lưng ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thế lực.”

Nhìn Lạc Nhu, nghe lời nàng nói, Niệm Băng thấy ấm áp trong lòng, hắn không nghĩ tới Lạc Nhu lại coi trọng mình như vậy, đổ ước năm đó với Lạc Nhu ở Băng Tuyết thành phảng phất còn đang ở trước mắt. ”Nhu nhi, ta nghĩ, ta chỉ cần nói năm chữ, cũng là đủ rồi.”

"Năm chữ?” Lạc Nhu tò mò.

Niệm Băng nói rõ từng chữ: "Huyết –Sư –Giáo – Giáo – Chủ.”

"Cái gì?” Lạc Nhu thất thanh kinh hô, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, giật mình nhìn Niệm Băng, che miệng, vẻ mặt không dám tin.

Niệm Băng bật cười nói: "Có thể khiến trí nữ Lạc Nhu tiểu thư kinh ngạc như thế, quả là vinh hạnh của ta rồi.”

Lạc Nhu ngơ ngác nhìn Niệm Băng, Huyết Sư giáo này nàng đương nhiên biết. Là tể tướng của Áo Lan đế quốc, nàng từng vô số lần phân tích tình thế của đại lục, Huyết Sư giáo này nàng nghe qua không chỉ một lần, nàng từng phái người tìm hiểu, nhưng lại chẳng thu được tin tức gì hữu dụng. Nhưng sự khổng lồ và thần bí của Huyết Sư giáo lại khiến nàng cực kỳ rung động. Địa hạ tổ chức này có quy mô to lớn. Hành động chu mật, giáo chúng trung thành, đều khiến nàng khâm phục không thôi. Mặc dù nàng không biết Huyết Sư giáo này cụ thể có quy mô lớn thế nào, nhưng luôn cảm giác được chỗ đáng sợ của tổ chức này.

"Ngươi nói, ngươi là Huyết Sư giáo giáo chủ?” Thanh âm của Lạc Nhu có thêm vài phần mê muội.

Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Không sai, ta ở vị trí giáo chủ cũng đã hai năm rồi.”

Lạc Nhu thở sâu, ánh mắt trở lại vẻ trong sáng, "Dung gia thật lợi hại, Dung Thân Vương thật là lợi hại! Niệm Băng, ngươi thẳng thắn nói cho ta biết, ngươi có phải là người do Dung gia chuyên môn bồi dưỡng?”

Niệm Băng biết, với sự thông tuệ của Lạc Nhu, tất nhiên đã đoán được rất nhiều chuyện, lắc đầu, nói: "Không, ta quả thực không phải do Dung gia bồi dưỡng ra, năm đó, ta theo phụ thân ly khai Dung gia, mãi cho đến Tân Duệ ma pháp sư đại tái lần trước, ta mới quay lại. Gia gia rất coi trọng ta, chẳng những thu nhận ta trở lại Dung gia, còn đem Huyết Sư giáo giao cho ta. Ngươi có thể yên tâm, sự tồn tại của Huyết Sư giáo, các thành viên khác trong Dung gia cũng không biết, bí mật này chỉ có Dung gia gia chủ mới có thể biết được, mà Huyết Sư giáo cũng không chịu sự quản chế của Dung gia. Cho nên, ngươi hẳn là hiểu ý của ta. Huyết Sư giáo hiện tại là tổ chức do ta toàn quyền làm chủ, mạng lưới tình báo của Huyết Sư giáo bao trùm cả đại lục, việc ta làm hiện tại, đều là vì tương lai của Dung gia. Với sự thông tuệ của ngươi, đương nhiên sẽ sẽ hiểu ý tứ của ta.”

"Ừm, ta hiểu được, ngươi có thể nói cho ta biết điều này, đủ thấy ngươi rất tín nhiệm ta, Lạc Nhu đáp ứng với ngươi, khi ta về nước, ngươi cứ cho ngươi đến liên lạc với ta. Lấy vật này làm chứng, bất quá, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ. Xin ngươi đừng hiểu lầm, chỉ là thỉnh cầu mà thôi, dù cho ngươi không đáp ứng, ta cũng sẽ giúp ngươi.” Vừa nói, nàng vừa tháo một chiếc vòng cổ xuống đưa cho Niệm Băng, trên vòng cổ là một viên hồng sắc bảo thạch hình một giọt nước, giống như một giọt huyết lệ. Vòng cổ rất đơn giản, giống như một ngân tuyến, thế nhưng so với ngân thì sáng hơn nhiều.

Vòng cổ vào tay, còn mang theo hơi ấm và mùi thơm của Lạc Nhu, Niệm Băng liếc nhìn Lạc Nhu thật sâu, "Cần phải dùng thứ quý trọng như vậy sao?” Hắn có thể cảm giác được trong khối bảo thạch có chứa hỏa nguyên tố tinh thuần, năng lượng của bảo thạch mặc dù không bằng Hỏa Diễm thần chi thạch trên Chính Dương đao, nhưng độ tinh thuần thậm chí còn mạnh hơn.

Lạc Nhu mỉm cười đáp: "Nếu không phải là thứ có chút đặc thù, bị người giả mạo thì làm sao chứ? Mặt đá trên vòng cổ có thể gỡ ra được, coi như là do ta thiếu nợ của ngươi một phần nhân tình, bất cứ lúc nào, ngươi có chuyện cần ta hỗ trợ, chỉ cần cầm khối bảo thạch này tới tìm ta, ta nhất định sẽ toàn lực tương trợ. Về phần lúc này đây, cứ tính là lợi tức đi, khi cho người của ngươi đến thì mang theo hạng liên là được, mặt đá thì tạm thời để ở chỗ ngươi. Tích Huyết Chi Lệ này là di vật của mẫu thân lưu lại cho ta, là độc nhất vô nhị, không ai có thể giả mạo được.”

Niệm Băng thừ người ra nhìn Lạc Nhu, "Cái này quá quý trọng, ta sao có thể lấy di vật của mẫu thân ngươi để lại cho ngươi chứ?”

Lạc Nhu than nhẹ một tiếng, đáp: "Ngươi không muốn hỏi thỉnh cầu của ta là gì sao?”

Niệm Băng gật đầu, nói: "Thỉnh cầu của ngươi là gì? Chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ hết sức giúp ngươi.”

Lạc Nhu mỉm cười nói: "Kỳ thật, chuyện này đối với ngươi mà nói thì cực kỳ đơn giản, khi ta bang trợ Áo Lan đế quốc dần dần trở nên cường đại, cũng đưa người của ngươi an bài xong, ta hy vọng ngươi có thể lưu lại cho ta một chỗ nơi ngươi với Linh nhi các nàng ẩn cư, được chứ?”

Niệm Băng chấn động toàn thân, nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của Lạc Nhu, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời ra sao mới tốt, chuyện này, đây là biểu lộ sao? Thế nhưng…

"Không nên hiểu lầm, ta không phải tưởng tranh đoạt nam nhân với Linh nhi, ta chỉ là muốn ngươi cấp cho ta một chỗ ở là được rồi.”

Niệm Băng đại não đột nhiên trở nên trì độn, ngây ngốc hỏi: "Ngươi là tể tướng của Áo Lan đế quốc, muốn tìm một nơi để ở còn khó khăn sao?”

Lạc Nhu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi nói đáp ứng hay không. Chẳng lẽ, ngươi bắt ta nói rõ là vì để được ăn cơm ngươi nấu sao?”

Niệm Băng cười khổ nói: "Thỉnh cầu của ngươi như có chút bông đùa, được, chỉ cần khi tương lai ta quyết định ẩn cư, nhất định sẽ nói trước địa chỉ cho ngươi. Chỉ cần ngươi nguyện ý đến, ngươi sẽ có một phòng.”

Lạc Nhu đưa bàn tay nhỏ bé tới trước mặt Niệm Băng, Niệm Băng kinh ngạc nhìn nàng, nói: "Làm gì?”

Lạc Nhu sẵng giọng: "Ngươi sao đột nhiên trở thành ngốc vậy, tín vật! Ngươi không đưa cho ta một tín vật, sau này ta sao hiệu lệnh được thủ hạ của ngươi, bọn họ sao có thể tin tưởng ta?”

Niệm Băng lại một lần nữa thất thần, tín vật, mình có thể đưa cho Lạc Nhu cái gì? Nhân gia đã đưa ra thứ trân quý như vậy. Nếu là thứ bình thường thì sao có thể mang ra được? Thế nhưng, dù sao cuối cùng vẫn không thể đưa bảy thần đao hoặc là Huyết Sư giáo giáo chủ lệnh ra. Rốt cuộc phải đưa cái gì mới được? Hắn thật sự có chút không muốn, nhưng nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn trước mặt, hắn lại không thể cự tuyệt.

Cắn răng, không gian chi giới trên tay Niêm Băng sáng lên. Tiểu bố nang xuất hiện trên tay, nhìn thấy bố nang, con mắt Lạc Nhu không khỏi sáng rực, bố nang này nàng đương nhiên đã nhìn thấy, chính là lúc Niệm Băng lần đầu tiên triển lộ trù nghệ, chính là bố nang này đã đem tới cho mọi người chấn kinh sâu đậm.

Niệm Băng mở bố bao, chọn ra một thanh Quỷ Điêu trung bình, mũi đao được kẹp giữa hai ngón tay, chuôi đao hướng ra phía ngoài, đưa tới tay Lạc Nhu. ”Quỷ Điêu là một trong những thứ trân quý nhất mà sư phụ lưu lại cho ta, cũng chỉ có dùng nó, mới có thể miễn cưỡng sánh được với tín vật của tiểu thư.”

Lạc Nhu vui mừng, vội vã nắm lấy Quỷ Điêu trong tay, nhìn vân lộ tinh xảo trên thân đao, cảm thụ được hàn khí nhè nhẹ, khuôn mặt tươi cười hưng phấn, "Ta nhất định sẽ giữ kỹ, bất quá, ngươi đem đao này giao cho ta, có ảnh hưởng tới trù nghệ của ngươi hay không?”

Niệm Băng cười khổ đáp: "Ngươi nghĩ ta bây giờ còn có thời gian rỗi để nấu ăn sao? Yên tâm đi, Quỷ Điêu có thể không cần dùng đến nữa. Với năng lực hiện tại của ta, cho dù chỉ dùng băng đao do ma pháp ngưng kết thành, cũng có thể phát huy ra hiệu quả như vậy. Ta sẽ nói cho thuộc hạ của ta biết, nhìn thấy đao cũng giống như nhìn thấy bản thân ta, nghe theo điều khiển của ngươi.”

Cặp mắt đẹp của Lạc Nhu toát ra một tia ôn nhu, "Nhớ kỹ lời hứa của ngươi, khi các ngươi ẩn cư, nhất định phải lưu lại cho ta một phòng.”

Niệm Băng gật đầu, nói: "Chuyện ta đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được. Được rồi, chúng ta quay lại đi, đừng để bọn họ chờ lâu.” Hắn cũng không dặn dò Lạc Nhu cái gì, bởi vì hắn biết, với thông minh tài trí của Lạc Nhu, đương nhiên biết nên làm thế nào. Nói xong, tháo bỏ không gian phong ấn bằng tinh thần lực, cất bước quay lại bao phòng.

Nhìn bóng lưng Niệm Băng, trong mắt Lạc Nhu lộ rõ vẻ u oán, "Đồ ngốc, ở phương diện này sao ngươi lại ngốc vậy chứ? Ngay cả ý tứ của nữ hài đưa tín vật mà cũng không hiểu? Nếu không phải vì ngươi, ta tại sao phải đưa ra yêu cầu như vậy.” Cẩn thận cất Quỷ Điêu vào trong áo, rồi đi theo Niệm Băng.

Năm đó, khi Niệm Băng thắng đổ ước, thân ảnh hắn đã xuất hiện trong lòng Lạc Nhu, nhưng chính thức đả động Lạc Nhu, lại là khi Niệm Băng lần đầu tiên thi triển trù nghệ, chế tác mỹ thực đoạt thiên địa tạo hóa: Cửu Thanh Thần Long Băng Vân Ẩn, tuyệt thế đao công của Niệm Băng, vẻ chuyên chú đó, sớm đã chiếm đoạt tâm hồn của trí tuệ chi nữ này, nhưng nàng là một cô nương cao ngạo, sự tình loại này sao có thể nói ra lời được? Nhất là hôm nay khi nàng nhìn thấy Phượng Nữ và Lam Thần với bề ngoài vượt trội mình, hy vọng trong lòng càng thêm ảm đạm. Nhưng nàng cũng không hề buông bỏ, cho nên mới đưa ra yêu cầu như vậy với Niệm Băng.

Khi trở lại phòng, Ngọc Như Yên thấy trong mắt Niệm Băng có phần khác thường, nhưng nàng cũng không nói thêm gì, Phượng Nữ mấy người đều đang ăn cháo, thấy bọn họ trở lại, vội vàng bảo bọn họ cùng ăn. Kẻ ăn ngon nhất đương nhiên là Tích Lỗ, ăn ba nồi cháo lớn, mới thỏa mãn vỗ bụng dừng lại.

"Mụ, để Phượng Nữ, Thần Thần và Linh nhi bồi tiếp người đi dạo quanh Đô Thiên nội thành đi. Ta còn có chút việc muốn làm.”

Ngọc Như Yên gật đầu, nói: "Ngươi cứ đi lo chuyện của ngươi, ta và Nhu nhi cũng ở Quốc Tân Quán, chúng ta gặp nhau ở đó.”

Niệm Băng nhéo lên tay Lam Thần bên cạnh, dùng tinh thần lực ngưng kết truyền gian rồi nói với nàng: "Các ngươi trở về thương lượng một chút, tối nay cùng ta ngủ. Hắc hắc, đêm nay ta muốn tới đánh lén.” Nói xong, không đợi Lam Thần hờn dỗi lên tiếng, kéo Tích Lỗ đã ăn uống no nê chạy ra ngoài.

Long Linh thấy Niệm Băng nói gì đó với Lam Thần, Lam Thần liền đỏ mặt lên, không nhịn được liền hỏi: "Thần Thần, Niệm Băng hắn nói cái gì? Mặt ngươi sao lại đỏ lên rồi?”

Lam Thần liếc nhìn Long Linh, có mẫu thân ở đây đương nhiên không thể nói thật, tức giận đáp: "Hắn hả! Còn có lời gì hay. Là khi dễ ta.”

Phượng Nữ nhìn muội muội, khẽ cười: "Có phải không vậy? Được rồi, tối nay chúng ta chờ hắn về, phải trừng phạt hắn một chút.”

Lạc Nhu nhìn không khí thân thiết giữa tam nữ và Niệm Băng, trong lòng không khỏi buồn bã, nhưng nàng không hề biểu hiện ra ngoài, mỉm cười nói: "Được rồi, mọi người cũng ăn no rồi, chúng ta đi ra ngoài dạo quanh đi, ta là lần đầu tiên đến Đô Thiên thành này.”

Niệm Băng và Tích Lỗ ra khỏi chúc điếm, Tích Lỗ tán thán: "Huynh đệ, ngươi giới thiệu chỗ này quả là không tồi, mặc dù vị tất ngon được bằng thức ăn ngươi làm, nhưng cũng rất có đặc điểm.”

Niệm Băng mỉm cười nói: "Đại ca, ngươi càng ngày càng ăn nhiều, không phải là phát dục lần thứ hai đấy chứ?”

Tích Lỗ tức giận đích nói: "Phát dục cái đầu ngươi, ta cũng đến mấy trăm tuổi rồi, còn phát dục cái gì. A, được rồi, ngươi cảm giác được không?”

Niệm Băng gật đầu, nói: " Trát Mộc Luân kia chắc chính là người do Thần Chi đại lục phái tới tìm Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình. Tích Lỗ đại ca, có một số việc ta không thể dấu diếm ngươi nữa, kỳ thật…” Lập tức, hắn vừa đưa Tích Lỗ đi tới trung tâm thành, vừa đem chuyện Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình kể lại đơn giản một lần.

Nghe Niệm Băng nói xong, Tích Lỗ kích động: "Huynh đệ, ngươi nói, ngươi nói gia hương của ta còn có thể quay lại?”

Niệm Băng gật đầu, nói: "Trên lý thuyết thì là như vậy. Thế nhưng, ta hiện tại cũng không thể hoàn toàn khẳng định. Bởi vì khả năng mà Di Thất đại lục quay lại là phi thường mong manh. Có thất long vương tọa trấn, kẻ trộm đi Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình sẽ rất khó hoàn thành. Hiện tại Thần Chi đại lục lại phái tới không ít thần nhân, thực lực của bọn họ gộp lại, đủ để quét ngang cả Ngưỡng Quang đại lục.”

Tích Lỗ đột nhiên ngừng bước, nghiêm túc nhìn Niệm Băng: "Huynh đệ, ngươi không phải cũng cho rằng Di Thất đại lục chúng ta không nên trở lại đấy chứ?”

Niệm Băng quay đầu lại nhìn hắn, nói: "Trước kia quả thực là như vậy, nhưng từ khi ta hiểu rõ ân oán giữa Thần Chi đại lục và Di Thất đại lục, lại trải qua một chuyến tới Thần Chi đại lục, ý nghĩ của ta sớm đã thay đổi rồi. Từ góc nhìn của ta, nếu không phải vì Di Thất đại lục quay lại có thể tạo thành chuyện xấu, ta phi thường hy vọng nó có thể quay lại. Chí ít, Di Thất đại lục cũng có thể chế ước Thần Chi đại lục. Ngưỡng Quang đại lục cũng sẽ được an toàn. Đối với Thần Chi đại lục mà nói, ngươi không cảm thấy phiến đại lục này là mảnh đất thanh tịnh cho các loài sinh vật hay sao? Đây có lẽ là mảnh đất thanh tịnh cuối cùng.”

Tích Lỗ đi tới cạnh Niệm Băng, "Ta hiểu ý tứ của ngươi. Kỳ thật, ngươi cũng rất mâu thuẫn. Bất quá, bất luận ngươi có nguyện ý giúp ta hay không, ta đều coi ngươi là huynh đệ. Ta chỉ hy vọng, ngươi có thể nói cho ta biết nơi diễn ra quyết chiến kia.”

Niệm Băng nhìn hắn thật sâu, rồi nói: "Ngươi đã quyết định đứng về phía Tà Nguyệt?”

Tích Lỗ lắc đầu, đáp: "Không, ta chỉ đứng về phía Di Thất đại lục.”

Niệm Băng mặc dù sớm đã nghĩ tới phản ứng của Tịch Lỗ, nhưng khi thật sự xuất hiện, hắn vẫn còn cảm giác được rất khó khăn, than nhẹ một tiếng, nói: "Đại ca, bất luận như thế nào, ta cũng sẽ tới nơi đó, nhất định sẽ mang theo ngươi. Về phần lập trường của ta, ta còn cần suy nghĩ thêm đã?”

Trong mắt Tích Lỗ toát lệ quang trong suốt, cơ hội mà ải nhân tộc hy vọng trên vạn năm đích sẽ đến, chấp niệm trong lòng khiến hắn không thể buôn bỏ cơ hội này, khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, trong lòng Niệm Băng đột nhiên khẽ động, dùng tinh thần lực thông báo cho Tích Lỗ: "Đại ca, có người đi theo chúng ta.”

Tích Lỗ còn đang đắm chìm trong câu chuyện Niệm Băng vừa kể, được hắn đề tỉnh, vội vàng xốc lại tinh thần, quả nhiên như lời Niệm Băng, thông qua sự phối hợp của đấu khí và tinh thần lực, có thể cảm giác được một luồng khí tức như có như không ở phía sau hai người ngoài trăm trượng. Gật đầu với Niệm Băng, nói: “Chắc là hắn.”

Niệm Băng cảm giác được một luồng sát khí cường liệt phát ra từ trên người Tích Lỗ, biết hắn đã thực sự nổi giận. ”Sứ giả của Thần Chi đại lục phái tới phải đi điều tra về Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình mới đúng, sao lại ở cùng với người của Lãng Mộc đế quốc, lại còn trở thành sư phụ của Mộc Tinh chứ?”

Tích Lỗ lạnh lùng đáp: "Để ta đi giết hắn.”

Niệm Băng thấy Tích Lỗ muốn động thủ, lập tức ghìm bờ vai dày rộng của hắn lại, "Không được. Đây là Đô Thiên nội thành, không thể động thủ. Đại ca, ta hiểu tâm tình của ngươi. Bất quá, mọi việc không thể quá vội vàng. Chúng ta trước hãy dẫn dụ hắn ra ngoài thành rồi hãy nói.” Hắn cũng chẳng có chút hảo cảm nào đối với thần nhân của Thần Chi đại lục, huống chi Trát Mộc Luân này còn là kẻ bang trợ lớn nhất cho Mộc Tinh.

Phương hướng không thay đổi, Niệm Băng tiếp tục bước đi về phía trước. Khi hắn đi ngang qua một ma pháp vật phẩm điếm, mang theo Tích Lỗ cùng đi vào.

"Hai vị tiên sinh muốn tìm gì? Tiểu điếm các loại cực phẩm ma pháp đều có. Giá cả phải chăng.” Phục vụ sinh nhìn thấy trang phục của Niệm Băng và Tích Lỗ mặc dù bình thường, nhưng khí chất thì người thường không thể sánh được, vội vàng nịnh nọt chạy tới đón.

Niệm Băng lãnh đạm nói: "Đại lục phong vân, Huyết Sư hùng phong.” Hắn đương nhiên không sợ các khách nhân khác trong điếm nghe được, tinh thần lực truyền gian trực tiếp vang trong đầu đối phương.

Phục vụ sinh toàn thân cứng đờ, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, thấp giọng nói: "Chẳng biết khách nhân bình thường thích vũ khí có màu gì?”

Niệm Băng đáp: "Kim hồng sắc.”

Niệm Băng trừng mắt nhìn hắn, nói: "Sao? Các ngươi nơi này không có?”

Phục vụ sinh lúc này đã bình tĩnh trở lại, chặn lời: "Có, có, bất quá, giá tiền thì…”

Niệm Băng nghiêng người về phía phục vụ sinh, dùng thân thể ngăn tầm mắt của những người khác ở trong điếm, hồng quang lóe lên trong lòng bàn tay, nhoáng lên trước mặt phục vụ sinh, chỉ có phục vụ sinh và Tích Lỗ có thể nhìn thấy, đó là một hồng ngọc sư tử tinh xảo, "Ta lấy kim hồng sắc, chuẩn bị cho ta bảy kiện kim hồng sắc vũ khí, ta một lát sau sẽ quay lại đây lấy. Nhớ kỹ, bảo những vũ khí chú tạo sư tập trung tại đây. Ta muốn hỏi bọn họ về vài vấn đề về chú tạo.”

Thái độ của phục vụ sinh đã trở nên dị thường cung kính, vội đáp: "Vâng, vâng, tiểu nhân nhất định chuyển cáo.”

Niệm Băng vỗ vỗ Tích Lỗ đang có chút mơ màng không hiểu, nói: "Đại ca, chúng ta đi thôi.” Nói xong, mang theo Tích Lỗ ly khai ma pháp vật phẩm điếm, đi về phía cửa thành.

Tích Lỗ nghi hoặc truyền gian hỏi: "Huynh đệ, ngươi còn mua vũ khí làm gì? Bảy thanh đao kia của ngươi là tốt nhất rồi.”

Niệm Băng mỉm cười đáp: "Đại ca, đó là ta tiếng lóng của Huyết Sư giáo ta, ta nói kim hồng sắc, chính là đại biểu cho thân phận của chính mình. Ta nói muốn bảy kiện, cũng chỉ rõ là muốn chú tạo sư đến đây, kỳ thật chỉ là bảo hắn mời bản giáo trưởng lão đến nơi đây chờ ta. Được rồi, chúng ta đi nhanh một chút, cắt bỏ cái phiền toái này trước rồi hãy nói tiếp.” Hai người thủy chung không có quay đầu nhìn lại, đi thẳng cửa tây thành gần nhất. Đối với cao thủ cấp bậc như bọn họ, một khi đối chiến, rất có thể sẽ sinh ra thanh thế cực lớn. Riêng sự lan tràn năng lượng cũng có thể tạo thành lực phá hoại rất lớn, có thể sát bình dân vô tội, đây là điều mà Niệm Băng không muốn nhìn xảy ra.

Khi bọn hắn đi tới ngoài thành, vốn bầu trời trong xanh đã bị một cụm mây đen che đậy, không khí ấm áp cũng đã có thêm vài phần hàn ý, Niệm Băng và Tích Lỗ vẫn đi thẳng như trước, Niệm Băng có thể cảm giác được rõ ràng sát khí trong lòng Tích Lỗ thủy chung vẫn bốc lên. Đối với ải nhân là một phần tử của Di Thất đại lục mà nói, thần nhân chính là địch nhân lớn nhất của bọn họ.

Niệm Băng và Tích Lỗ liếc nhau, Tích Lỗ hiểu ý, hai người đồng thời triển khai thân hình, Tích Lỗ là dựa vào đấu khí lực, mà Niệm Băng dựa vào lại là thân thể mạnh mẽ đến biến thái, tốc độ chợt gia tăng, để lại không khí hai đạo tàn ảnh.

Trát Mộc Luân vẫn bám theo phía sau bọn họ lúc này cũng nữa không thể che dấu thân hình được nữa, vội vàng tăng tốc đuổi theo hai người. Kỳ thật, bởi vì hắn đến từ Thần Chi đại lục, cho nên vô cùng tự tin với chính mình, nếu không, thấy tốc độ của Niệm Băng và Tích Lỗ như vậy, hắn đã nhận ra hai người cũng không phải là dễ đối phó rồi. Đáng tiếc, niềm tin quá độ cùng sự kiêu ngạo của kẻ tự xưng là thần đã khiến hắn không chú ý tới điểm này.

Niệm Băng và Tích Lỗ mặc dù không dùng tốc độ cao nhất mà chạy, nhưng tốc độ cũng khá nhanh, hắn rất quen thuộc với địa hình chung quanh Đô Thiên thành, khi bọn hắn từ quan đạo xuyên qua một rừng cây, đi tới một ngọn núi nhỏ, liền ngừng lại.

Niệm Băng đứng yên, nhìn thoáng qua Tích Lỗ, Tích Lỗ cũng đang nhìn hắn, hai người đều thấy được hàn ý trong mắt đối phương, thất thải quang mang nhàn nhạt phát ra từ Thiên Nhãn huyệt trên trán Niệm Băng. Không hề quay đầu lại, hắn bình tĩnh nói: "Trát Mộc Luân huynh, ngươi đã theo chúng ta đủ lâu rồi, ra đi.”

Thân hình lóe lên, Trát Mộc Luân nhẹ nhàng xuất hiện cách hai người mười trượng. Hắn đến đây cũng không phải vì tìm Niệm Băng để phiền toái, mà là do Mộc Tinh thỉnh cầu, Mộc Tinh thủy chung vẫn có lòng giới bị đối với Niệm Băng, cho nên mới nhờ Trát Mộc Luân lặng lẽ bám theo Niệm Băng, xem hắn làm gì. Hiện tại là thời khắc mấu chốt trước khi cử hành tứ quốc công luận đại hội, nàng hy vọng có thể nắm được chuyển động của Niệm Băng. Đáng tiếc, nàng không biết. Niệm Băng và Tích Lỗ hai người thì một người có cừu hận sâu sắc với thần nhân, mà người kia thì cũng chẳng có hảo cảm gì với thần nhân ích kỷ, bị Trát Mộc Luân bám theo, đã thôi động sát khí.

"Các ngươi có thể phát hiện ra ta?” Trát Mộc Luân kinh ngạc hỏi, vừa hỏi, hắn vừa vừa thờ ơ đi về phía Niệm Băng và Tích Lỗ, chung quanh thân thể thanh sắc đấu khí lấp lánh, bởi vì Mộc Tinh từng dặn dò hắn, lúc này không thể đả thương Niệm Băng, cho nên hắn hiện tại thầm muốn giáo huấn Niệm Băng và Tích Lỗ một chút.

Theo Niệm Băng cảm giác được, Trát Mộc Luân này tựa hồ có vẻ tương tự như kẻ trước đây đối đầu với Thánh Sư, Phong Thần. Chỉ bất quá, đấu khí hắn cũng không đơn giản, bên trong phong thuộc tính đấu khí còn bao hàm phong nguyên tố cường liệt, mặc dù năng lượng không tinh thuần bằng Phong Thần, nhưng cũng có đặc điểm riêng.

Niệm Băng chậm rãi xoay người. Lúc Trát Mộc Luân nhìn thấy ở Thiên Nhãn huyệt ở mi tâm hắn đang phát ra ánh sáng kỳ dị thì liền rung động, nhất thời minh bạch nguyên nhân mà đối phương có thể cảm giác được sự tồn tại của mình, nhưng hắn cũng không quá khẩn trương, dù sao, nơi này bất quá chỉ là Ngưỡng Quang đại lục mà thôi, chứ không phải Thần Chi đại lục, với thực lực thần cấp của hắn, đương nhiên không e ngại hai kẻ ở Ngưỡng Quang đại lục.

Niệm Băng thản nhiên cười, nói: "Trát Mộc Luân huynh vẫn đi theo huynh đệ hai người chúng ta, chẳng biết có gì chỉ giáo?”

Trát Mộc Luân hừ lạnh một tiếng, nói: "Bề ngoài của ngươi quả thực không tồi, không nghĩ tới trên thế giới này lại có nhiều mỹ nữ như vậy.” Ấn tượng của hắn về Phượng Nữ, Long Linh và Lam Thần, là cực kỳ sâu sắc, vừa nhìn thấy dung mạo anh tuấn của Niệm Băng, nhất thời đố kỵ trong lòng nổi lên mạnh mẽ.

Nghe Trát Mộc Luân không trả lời vào câu hỏi, Niệm Băng khẽ nhíu mày, nhất là khi hắn thấy trong mắt Trát Mộc Luân toát ra vẻ dâm dục, nộ ý liền bừng bừng trong lòng, đột nhiên mở miệng nói: "Sinh hoạt ở Ngưỡng Quang đại lục so với Thần Chi đại lục thì tốt hơn nhiều chứ.”

"Đó là đương nhiên, quả thực là thiên đường so với địa ngục…, ngươi, ngươi sao biết ta đến từ Thần Chi đại lục?” Ý thức được mình đã lỡ lời, Trát Mộc Luân toàn thân sát khí nổi lên, cỏ cây chung quanh run rẩy vì sát khí cường liệt phát ra từ trên người hắn.

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Trát Mộc Luân huynh không cần khẩn trương, kỳ thật, ta cũng chỉ đến sau ngươi vài ngày mà thôi.”

Trát Mộc Luân ngẩn người, nói: "Ngươi cũng là thần nhân? Ta sao chưa gặp qua ngươi bao giờ? Chúng ta đến đây, đâu thấy có ngươi.”

Niệm Băng nói: "Các ngươi đến Ngưỡng Quang đại lục là truy tìm hạ lạc của Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình, sao giờ lại sống chung với người của Lãng Mộc đế quốc, Trát Mộc Luân huynh có thể cho ta một lời giải thích?”

Trát Mộc Luân sắc mặt khẽ biến, "Ngươi biết không ít chuyện. Vậy còn ngươi? Ngươi nếu cũng là thần nhân, sao lại trở thành đại biểu của một quốc gia?”

Nhìn sắc mặt xấu hổ của hắn, Niệm Băng nhất thời minh bạch một chút, "Sinh hoạt ở Ngưỡng Quang đại lục quả thực không tồi, ngươi sống phụ thuộc vào một quốc gia như vậy, có thể có được sự hưởng thụ tuyệt vời, còn có thể thuận tiện truy tìm, xem ra, Trát Mộc Luân huynh đúng là một người thông minh.”

Trát Mộc Luân hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử, ngươi không phải do chủ thần phái tới để giám thị chúng ta chứ, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

Niệm Băng mỉm cười nói: "Sao? Thẹn quá hóa giận sao? Trả lời vấn đề của ngươi rất đơn giản, ta vốn không phải thần nhân, cũng chẳng có quan hệ gì với chủ thần cả, ta là một nhân loại, một người sống trên Ngưỡng Quang đại lục. Chẳng lẽ thần nhân các ngươi được phép đến Ngưỡng Quang đại lục, còn ta lại không được phép đến Thần Chi đại lục sao?”

Trát Mộc Luân kinh ngạc thốt: "Ngươi là nhân loại?”

Niệm Băng không đợi hắn hỏi xong, lập tức nói: "Những người cùng tới với ngươi đâu? Bọn họ không phải cũng giống như ngươi chứ?”

Trát Mộc Luân lạnh lùng nhìn Niệm Băng, phong thuộc tính đấu khí quanh thân thể càng thêm cường liệt, "Ngươi muốn dụ ta nói ra? Đừng có nằm mộng, vốn ta không định giết ngươi, bất quá, ngươi đã biết rõ về ta như vậy, không thể lưu ngươi lại được nữa.”

Niệm Băng mỉm cười nói: "Ngươi hiện tại không muốn nói cũng chẳng sao, bất quá, ta nghe nói thần nhân đều là rất sợ chết, ta nghĩ ngươi sẽ chóng phải mở miệng thôi.” Hắn vừa dứt lời, Trát Mộc Luân giơ tay phải lên, một chưởng nhẹ nhàng bổ tới, đặc điểm lớn nhất của phong thuộc tính đấu khí chính là cực nhanh và sắc bén, thanh quang lóe lên, một đạo phong nhận cũng đã bổ thẳng đến đầu Niệm Băng. Đây không phải là ma pháp phong nhận bình thường, trong đó còn bao hàm năng lượng khổng lồ, phảng phất như xé rách cả không khí, không khí chung quanh thanh quang cũng hơi bị bóp méo.

Tích Lỗ hét lớn một tiếng, chân trái bước lên một bước, che trước người Niệm Băng, hắn sớm đã không đợi được nữa, hắc sắc chiến phủ chợt vung lên, hắc sắc đấu khí không chút mảy may nào ngán sợ, từ chính diện đón nhận công kích của phong nhận.

Ầm một tiếng, Tích Lỗ vẫn đứng tại chỗ, mặt Trát Mộc Luân hơi tái, bước lui hai bước, hiển nhiên là ở thế hạ phong.

Niệm Băng có chút kinh ngạc, chiến phủ Tích Lỗ không phải vũ khí bình thường, mà chính là siêu thần khí do các đại sư của ải nhân tộc hao phí bao nhiêu tâm huyết mới chú tạo thành, có tác dụng gia tăng đấu khí đặc thù, chiến phủ ngắn mà rộng này cũng chỉ chỉ thích hợp với ải nhân, tên là Diệt Thần phủ, lực công kích phi thường cường hãn, công kích của Trát Mộc Luân dù sao cũng chỉ là tay không, mà Tích Lỗ dùng Diệt Thần phủ phát ra công kích, lại chỉ có thể đẩy hắn lui hai bước, hiển nhiên song phương thực lực là ngang nhau.

Trát Mộc Luân kinh ngạc còn hơn cả đối với Niệm Băng, lúc ăn cơm Tích Lỗ từng phá vỡ một công kích của hắn, chỉ bất quá nơi đó là trong phạn điếm, Trát Mộc Luân chỉ dùng rất ít đấu khí, cho nên cũng cũng không quá để ý, nhưng lúc này đây lại khác, một đạo phong nhận vừa rồi của hắn do Thiên Nhãn huyệt của Niệm Băng mà cơ hồ đã dùng tám phần đấu khí, thế nhưng, không ngờ là chẳng những không thể giết chết Niệm Băng, ngược lại lại bị Tích Lỗ chưa từng lên tiếng đẩy lui. Đối mặt với một kẻ có Thiên Nhãn huyệt cùng với một kẻ có thực lực không dưới mình, trong lòng hắn không khỏi bắt đầu phát sinh ý muốn thối lui. Với sự ích kỷ của thần nhân, dưới tình huống nào thì cũng phải bảo vệ tính mạng mình trước mới là điều tối trọng yếu.

Bạn đang đọc Băng Hỏa Ma Trù của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 573

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.