Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16

Phiên bản Dịch · 4104 chữ

về tốI lạnh,đường vắng,Nhật lái xe vù vù,hậu quả để lạI là cô nàng ngồI sau rét run cầm cập:

-ko cho xe chạy chậm lạI được à…lạnh quá…

-chạy chậm thì sáng mai chưa chắc mò về đến nhà,tôi còn phảI ngủ,mệt lắm rồi.

Con bé tá hỏa:

-ê..ê..chạy sao thì chạy,đừng có ngủ gật là được.

-biết rồI!hắn gắt.

đi đc 1 đọan,tự nhiên tên lái xe móc lạI chuyện sự tích cái tên của nó:

-cô Dĩ…ngày bé cô tên là Dim thật à?

Xoa xoa 2 tay vào nhau,cô bạn làu bàu:

-biết rồI còn hỏi….

-thế sao lạI gọI là Dĩ?hắn chưa để yên.

-ờ…tạI bố tôi là giáo viên,hồI trước từng dạy trên Hà Nội.ngày đó bố tôi mê cô tiểu thư nào đó,cô ấy biết chơi vĩ cầm hay lắm.2 ngườI định kết hôn rồI nhưng bị gia đình nhà gái cấm quá,lôi tuốt cô ấy sang Đức,nghe nói có gia đình họ hàng gì bên ấy,từ đó ko liên lạc đc.lúc về quê thì bà tôi đã dạm cho bố 1 đám trong làng,là mẹ tôi bây giờ.mãi sau bố tôi mớI chịu.nhưng khi sinh tôi là con gái,bố mới gọI tôi là Vĩ luôn.về sau có tên Dim ở nhà,mọI ngườI cứ thuận mồm gọI là Dĩ.thành ra bây giờ mớI phảI chịu cái tên xấu thế này.

-nghe buồn nhỉ?nhưng dù sao cô cũng có cái tên lạ đấy,có lạc cũng ko sợ mất.

-này…này..ý anh là sao?muốn nói gì?cô bạn sinh sự.Nhật nói lạI mấy câu gì đó,thế là cãi nhau chí *e…

9h16 tốI,đêm lạnh,gió thổI ù ù,Nhật thấy 2 tay mỏI nhừ,nhưng vẫn cố lái,chợt có cái gí đó chạm vào lưng hắn,hết hồn.quay lạI phía sau.Nhật thấy cô bạn đồng hành đã gục trên lưng mình,mắt nhắm nghiền,cái lưng nhô lên hạ xuống đều đều.ngủ.chắc Dĩ cũng mệt lắm rồi.ko nói ,ko động đậy nhiều,Nhật chỉ lẳng lặng vòng cánh tay ra phía sau,đặt hờ lên lưng con bé.hắn sợ có ngườI mảI ngủ mà ngã xuống xe.

-ah…đã về đây rồI,anh con rể tương lai!Vinh nói lớn khi thấy tên bạn từ xa về vào phòng.

-be bé cái miệng thôi,ông muốn chết à?

-hơ hơ…sợ kìa?thế nào?trình diện song thân của “nàng” thành công chứ?nhị vị có ưng cái bụng về chàng rể mớI ko?

-thôi đi,ai là rể mớI,ông đừng nói lung tung…

-ừ!nói tầm bậy tầm bạ,trúng tùm lum tùm la…ông ko việc gì phảI dấu…

Nhật vẫn ngoan cố:

-ai thèm…

-hohoh,ko thèm,thế ngày mai tôi thử lấy làm “của riêng” xem có đc ko nhá?

Tên bạn cườI thách thức:

-đố ông lấy đc…,nài,cho ngủ nhờ 1 đêm,bác Năm lôi đống chăn màn gốI của tôi đi giặt,bây giờ vẫn chưa khô…

trên thực tế,Nhật đã bắt đầu nhìn thấy sự đặc biệt ở cô bạn cùng nhà cũng từ lâu lâu rồI,nhưng hắn lúc đó (và cả bây giờ nữa) nhất định ko chịu thừa nhận là mình đang dần dần gặp rắc rốI vớI cô nàng rắc rốI đó,dù chỉ trong suy nghĩ.cụ tỉ là hắn mắc chứng bệnh thích nhìn thấy “con bé đó” mỗI ngày,thích cãi nhau vớI ngườI ta (“phương tiện liên lạc” duy nhất mà),nong nóng khi thấy ngườI ta cườI nói phớ lớ vớI Trung,thậm chí còn cảm thấy đau đau xon xót khi kẻ hậu đậu kia bị vấp ngã.nhưng mà 2 cái đầu bốc khói đã xây lên 1 cái cầu lửa,cứ mỗI khi Nhật định đến gần hơn 1 chút là những cuộc cãi vã lạI đẩy hắn ra.nhưng ko vì thế mà hắn ghét thêm Dĩ,ko thể hiện mà chỉ bằng cách âm thầm giúp đỡ,có lẽ như thế cũng đã đủ vớI hắn.

chuyện của Thành và Ngân đang ngày càng bộc lộ rõ,ko dấu diếm như trước nữa.2 ngườI hay đi vớI nhau hơn,nói chuyện nhiều hơn,ngài Manager bận trăm công nghìn việc kia thường xuyên đến phòng tập thể hình nói chuyện vào mỗI sáng hơn và cô tiểu thư là ngọc cành vàng mạnh mẽ kia thỉnh thoảng lạI ko ngần ngạI lụI cụI nấu ít thức ăn mang đến cho Thành.Dĩ ko bình luận loạn lên như mấy cô nàng lắm chuyện ở công ty khi nhìn thấy “cặp đôi hoàn hảo” ấy dạo bc qua lại.nó chỉ nhướn lông mày nhìn họ,rồI cố gắng quay đi bình thản.ko bao giờ đc để cho họ thấy nó buồn,như thế ko đáng.

MỗI lần đi diễn về,vào phòng,nghe tiếng leng keng nho nhỏ của cái chuông gió bé tí teo treo nơi cửa sổ,An Dĩ lạI nhớ hồI mớI về công ty,đích thân ngài Sếp đã mua cho nó cái chuông ấy khi nghe con bé phàn nàn vớI bà Năm rằng phòng nó im ắng quá,chẳng ồn ào như trong khu tập thể cũ.cũng thật buồn cườI,ông Sếp ấy thay vì mua cho đứa như nó 1 cái loa xập xình thì lạI đem đến cái phát ra những âm thanh nhỏ bé đó.theo như cái mớ lý thuyết mà Thành đưa ra thì khoa học đã chứng minh rằng nghe tiếng chuông gió giúp thần kinh bớt căng thẳng cẳng,đúng là ngườI có học,đi đâu cũng “xổ khoa học kỹ thuật” ra đc.

Nhưng hồI đó là hồI đó,bây giờ thì Thành đã thuộc “sở hữu cách” của Ngân rồI,nó và ngài quản lý vẫn nói chuyện nhiều như cũ,thậm chí là hơn trc 1 chút vì dạo này con bé hơi có vấn đề về sức khỏe,nhưng như thế có nghĩa lý gì,đó chẳng qua chỉ là nghĩa vụ thôi.

13h chiều,Dĩ về nhà,sáng nay nhóm có 1 show diễn ngoài trờI làm nó mệt ko thở đc,quẳng bịch đôi giày vào xó,mùi thức ăn ở quầy bếp đẩy ra,con bé hít hà:

-bác Năm!trưa nay có món gì thế ạ?

Ngừng tay đảo chảo xào,Ms.Cooking ngửng mặt lên:

-Dĩ về rồI hả cháu!bọn kia đâu cả rồi?

-mấy anh đó quay về văn phòng,anh Thành gọI gì đó…

-XIN CHÀO TRỊNH AN DĨ,LÂU QUÁ KO GẶP.

giật mình vì tiếng the thé lạ hoắc,con bé suýt sặc nước,nhìn ra.trên ghế sofa,một cô gái xinh đẹp vớI khuôn mặt trang điểm đậm,mặc 1 cái váy tím,cổ trễ sâu sâu,tóc bóng mượt,loăn xoăn ở đuôi.

-sao cô nhìn tôi lạ thế?lâu quá quên rồI à?

Nhìn cái khuôn mặt ko có vẻ gì của sự nhớ ra của Dĩ,cô nàng xinh đẹp cườI nhếch đôi môi hồng bóng:

-có gì mà căng thẳng vậy?chúng ta đã gặp nhau từ trc,hôm sinh nhật anh Nhật đấy?nhớ chứ?

Dĩ chau mày:

-cô…cô là….

Cửa phòng bật mở,cả 6 chàng trai bước vào kèm theo sự ồn ào,chợt,Vinh đẩy gọng kính,nhìn săm soi vào sự bất thường của căn phòng

-ơ….Ý Nhi,em về khi nào thế?

Đặt ly nước lọc xuống bàn,Hoàng gãi gãi đầu:

-em thông cảm,bọn anh cứ nghĩ mai em mớI đến,nên chưa chuẩn bị!

Nhi cườI hiền,cứ như thể là cô ta vừa mớI thay 1 cái mặt nạ khác vậy:

-ko sao đâu!em định ngày mai mớI đến,nhưng muốn tạo cho bọn anh sự bất ngờ nho nhỏ nên đến sớm hơn…

“bất ngờ cái quái gì?cú shock thì có”,Dĩ lẩm bẩm trên dãy ghế bên cạnh.mà nói cái ghế mớI nhớ,bộ sofa-chỉ dành-cho-7-ngườI hôm nay tự nhiên lạI nhét thêm ngườI-thứ-8 vào,đâm ra chật.Dĩ định rút vào phòng ấy kẻ đó tự nhiên với nhau thì bị Trung ấn nhẹ vai xuống,ra hiệu cho cứ ngồI,và tất nhiên.anh dành phần đứng.

-thế nào,Thụy Sĩ có gì thú ko?Vinh hào hứng.vuốt vuốt tóc,Nhi cườI tươi,khoe ríu rít:

-có,bên đó khí hậu lạnh,nhưng mà không khí sạch,có nhiều cảnh đẹp lắm,nhất là lúc sắp sang hè.bọn em đi thực tập,toàn lên núi ko…

-nghe nói Thụy Sĩ sạch lắm phảI ko?Minh tỏ ra hiểu biết.

-vâng,luật bên đó nghiêm mà…

sau 1 hồI kể lể ầm ĩ,Dĩ mớI đoán ra là cô nàng này vừa đi nước ngoài về,hình như là du học.Nhi như đang khoe khoang sự vượt trộI của mình so vớI Dĩ,băng chứng là cô nàng hay ném những cái nhìn đắc thắng về phía con bé.nhưng tất nhiên Dĩ chẳng quan tâm mấy,bụng nó đang cuộn lên vì đói.

-em sang đó có mua quà gì cho bọn anh ko đấy.Nhật hóm hỉnh,chắc chỉ định trêu Nhi thôi,ai ngờ,cô nàng lục cái túi đô,lôi ra 5 cái hộp vuông đen bóng nhẫy.

-có chứ,sao em dám quên…đây là quà của bọn anh…còn Dĩ,xin lỗI bạn (?!,thay đổI xưng hô nhanh *ng mặt),mình ko nghĩ ra là bạn….

“…lạI ở đây, ko nghĩ là tôi đc vào nhóm chứ gì?”.Dĩ nghĩ thầm,nhưng vẫn cườI đon đả như 1 ngườI chủ nhà hiếu khách:

-ồ…ko sao đâu,mình cũng ko nghĩ là bạn lạI đến đây….

-oa…đồng hồ cơ à?Vinh mở quà.

-vâng,(lạI điệu cườI đắc thắng,cô nàng tóc đỏ khoe),đồng hồ chính hãng hẳn hoi,ở bên đó thì có cái này là nhất.

-đẹp quá!cám ơn em nhé.ko ngờ Nhi cũng tâm lý thế!

-ơ…mà sao chỉ có 5 cái thế này?Vinh thắc mắc.

Ý Nhi cườI đầy ẩn ý,lôi tứ trong giỏ ra 1 cái hộp khác,to hơn và bọc da nâu hẳn hoi,nhìn cũng đoán đc nó đặc biệt cỡ nào:

-cái này…-(vờ) ngập ngừng-cái này dành riêng cho anh Nhật!

cả nhóm ồ lên,tên đc nhắc đến trong câu nói giật mình…rồI mặt chuyển sang màu đỏ,bốI rối…nhìn sang Dĩ(?!):

-cái…cái này là …

-đây là quà riêng của em dành cho anh,đừng chốI nhé!chủ nhân đẩy cái hộp về phía …”nạn nhân”.tình thế lúc đó đang gay go,nhật ko biết xử trí ra sao thì

Cô khách cườI tít,đùa lạI bằng 1 câu nhạt toẹt,rồI nhìn sang cô chủ nhà,ra vẻ hốI lỗI:

-mình rất xin lỗI vì ko nghĩ ra bạn ở đây….thôi,hay để lần khácmình chuộc lỗI vậy nhé!

-ko sao mà….đừng áy náy quá chứ,con gái vớI nhau,o phảI ngạI chuyện đó đâu …mà Nhi ăn cơm chưa nhỉ?(cô muốn diễn kịch thì chúng ta sẽ diễn cho nhau xem)

hơi bất ngờ trc thái độ của Dĩ,Nhi lạI giở cái nụ cườI nhẹ nhàng:

-ờ…thật ra là chưa….mình chờ mọI ngườI về….

-chết thật,tí thì quên mất,bọn anh cũng chưa…bác ơi…cơm đc chưa ạ?

Tiếng bác Năm trong bếp vọng ra:

-xong rồI đây…mấy anh em vào ăn kẻo nguội.

Bữa cơm đc dọn ra,hôm nay toàn món ngon,chắc bác đầu bếp hốI trc cũng có biết Nhi nên mớI tiếp đãi ân cần thế này.Nhật theo lẽ lịch sự,kéo ghế cho cô nàng quístộc,cô nàng mỉm cườI,bất chợt kéo tay hắn lại.vỗ vào cái ghế bên cạnh:

-anh ngồI đây.lâu lắm rôi ko đc ngồI cạnh nhau.

Gã vô duyên tên Vinh ở đâu bê đĩa sốt đi đến,nhìn thấy liền chõ vào:

-he,ơ kìa…em ấy mớI thì cứ ngồI,từ đâu mà ông lạI sinh ra thói ngạI ngùng như thế?

Chỉ cần có vậy,mọI ngườI nhao nhao ùa theo,trừ Dĩ.con bé nhếch mép,lầm bầm:”ha,sắp đc xem “phim” màn ảnh cực rộng rồI”.cả bữa ăn mọI ngườI cườI nói vui vẻ,cô ca sĩ ngồI ở góc,thỉnh thoảng cũng kéo miệng góp vui,nhưng đa phần là tập trung vào chuyên môn.bỗng,Nhi đang thao thao kể về con trai Thụy Sĩ,quay sang Dĩ hỏI độp 1 câu:

-đúng ko bạn?

đang nghĩ xem vái món gà bác Năm luộc kiểu gì mà ngọt thịt thế,bị địch “đánh úp” 1 câu,Dĩ giật mình:

-ơ…gì cơ?

CườI kiểu thông cảm,Nhi repeat:

-mình đang hỏI về con trai Việt Nam và con trai bên đó.cậu thấy khác nhau chứ?

He,cô nàng này chơi con bé đây mà,nó đã từng sang bên nc đó bao giờ đâu mà biết,muốn lấy Dĩ làm phông nền ình à?hơi khó đấy!

-ờ…thật ra mình cũng chưa biết nhiều lắm về con trai bên đó,nhưng mà nghe nói đàn ông Tây lịch sự lắm,lạI tôn trọng phụ nữ….

nói đến đó là cô bạn của chúng ta đã đánh trúng mấy cái tim đen đang ngồI gần,mấy tên khựng lạI,nhìn Dĩ,Nhi như cũng nhận ra điều đó,cườI như thể cô ta vừa mớI lừa đc 1 con thỏ vào bẫy:

-nói như bạn thì con trai Việt Nam ko tốt à?

-ờ…có thể về nhiều mặt thì họ ko bằng trai bên đó,nhưng tôi thấy ở cạnh họ an toàn hơn!

Im lặng….cho đến khi Nhi nhìn quanh và cườI 1 tiếng phá tan sự im lặng đáng sợ:

-hahaha,chắc mấy anh phảI đốI xử tốt vớI cô ấy lắm nên mớI nhận đc lờI khen như vậy!

sau đó thì Minh lật đật lái sang 1 chủ đề khác và để cho Dĩ yên vớI mấy món ăn.

Sau bữa trưa,buổI đón khách kết thúc khi anh Nam “flash” gọI đến nhắc cả nhóm tập trung đến studio,theo như dự định là mọI ngườI sẽ chụp loạt ảnh lấy cảnh ngoài trờI đêm.thế là cô khách xinh đẹp phảI ra về,điều mà theo Dĩ thì nàng đó nên phảI làm từ lúc nãy.tiễn ra đến cửa,chợt Nhi quay lạI hỏI các chàng trai:

-ah,phảI rồI,mai bọn anh có rảnh ko?

-ngày mai à?Minh đáp.ờ….hơi tiếc,bọn anh bận mất rồi.

Dĩ đứng bên tròn xoe mắt nhìn hắn.lạ thật,rõ ràng ngày mai cả bọn rảnh mà.nàng tiểu thư mím môi:

-thế mà em định hẹn bọn anh…bạn bố em làm chủ của loạt đạI lý phân phốI rượu Pháp ở Việt Nam,ông ta tổ chức 1 buổI tiệc rượu giớI thiệu sản phẩm vào sáng mai…em nhờ là bọn anh thích rượu Pháp nên dành lấy 6 cái vé (lạI chỉ 6,ý gì đây?)….tiếc quá bọn anh ko đi đc!

Việt cườI cườI:

-Uh,bọn anh xin lỗI,dạo này bọn anh hớI bận,vả lạI đi đâu thì phảI cả nhóm cùng đi,ko thì lạI bị dư luận nghi ngờ…em dành có 6 cái vé cho bọn anh thì Dĩ làm thế nào?

Nnghe nhắc đến tên mình,con bé giật thót,ngơ ngác:

-ơ…ờ….nếu như muốn thì bọn anh cứ đi đi,em ko phảI là trẻ con mà cần ngườI trông đâu…

Nhật cắt lờI:

-dù sao thì bọn anh ngày mai cũng bận rồI,hẹn em khi khác vậy.

sau khi chụp 1 lượng kha khá ảnh trên mấy đoạn đường ấn tượng đã đc anh Nam đánh dấu chọn từ trc.cả đoàn lạI phảI ngồI chờ đến tận đêm,đường vắng để làm thêm mấy kiểu “độc chiêu”.trờI đêm lạnh ngắt,Dĩ trùm mấy cái áo khóac to đùng,chân co lên ghế mà vẫn rên hừ hừ,nó còn buồn ngủ nữa.lẽ ra trưa nay nó đã có thể đấnh 1 giấc ngon lành nếu ko có vị khách ko mờI kia.chợt,1 ly coffee nâu đá áp vào mà con bé,làm nó bừng tỉnh khỏI tình trạng “bổ củI”:

-uống đi trc khi cô lăn đùng ra đây.

Nhật nói như ra lệnh.cầm lấy lái ly nhựa mỏng trên tay hắn,Dĩ săm soi rồI cau mặt:

-trờI này ,mà anh cho tôi uống đồ lạnh,muốn cho ngườI ta chết rét hay hỏng giọng mà bỏ nghề đây?

Tên kia lừ nó,hắn cũng đã đoán trc cái “kết cục” cho ”nghĩa cử cao đẹp” này:

-ko uống thì thôi…

-anh mua cho ngườI ta tí cà phê rồI đòi lạI,ko muốn mờI thì nói thẳng ra đi…

-tạI ai đó ra vẻ ko muốn uống,nên tôi mớI nói thế!

Đấy!lạI bắt đầu cãi nhau,kiểu nói năng lịch sự hòa nhã và xưng hô anh em ngọt ngào của trưa nay hiện nguyên hình chỉ là cái đuôi đẹp đẽ của con cá vàng,ve vẩy qua lạI cho vị khách (ko) ngây thơ là Nhi xem mà thôi.đúng lúc đó thì Vinh,Việt,Minh,Trung ở đâu kéo tớI,ngồI xuống mấy cái ghế nhữa gần đây,đưa cho 2 kẻ đang đôi co kia 2 cái sandwich kẹp ú nụ thịt rau,tên còn lạI là Hoàng chắc là đã đánh 1 giấc ở một xó nào đó:

-“thánh kiu”.Dĩ hí hửng,cứ nhìn thấy ăn là nó sáng mắt.rồI cũng chẳng khách sáo gặm luôn 1 miếng.đói lắm rồi.

Trong khi mấy chàng trai ngồI bình loạn về mấy trận bóng đá NgoạI hạng thì chợt con bé,sau khi đánh chén quá nửa cái bánh,mớI nhớ ra câu hỏI ấp ủ suốt từ chiều:

-mai bọn anh định làm gì mà ko đi tiệc rượu?cơ hộI hiếm có như thế mà bỏ qua à?

Quẹt quẹt cái miệng đầy vụn bánh,Vinh khề khà giảI thích:

-nói mớI nhớ,bọn tôi định ngày mai đi xuống Cô nhi viện ,cô đi ko?

-cái…cái gì?bọn anh?đi cô nhi viện?

-uh,sao?sợ ko dám đi à?

-ko phảI,tạI tôi ngạc nhiên quá,ko mấy anh cũng….

Minh lừ mắt:

-ý cô là sao?nói như vậy có nghĩa là bọn tôi từ trc giờ….ko tốt à?

-cái đó thì tùy bọn anh nghĩ,nhưng mà thôi,biết “hướng thiện” thế là tốt-Dĩ gật gù như con nhà triết-mai mấy giờ?

Cả sáng hôm sau,7 kẻ dắt nhau cùng 1 đống bánh kẹo lủ khủ,quần áo đến trạI mồ côi.tất nhiên là mấy chục đứa trẻ con ở đó mừng húm,la hét ầm trời.sau này cô bạn của chúng ta mớI biết đây là 1 hoạt động hàng năm của nhóm.nhìn cảnh mầy anh chàng cao ráo tóc vàng đứng lom khom chia kẹo hay thử quần áo ấy thằng nhóc,Dĩ ko thể nhịn cườI đc.mấy chục đứa lít nhít vừa ăn kẹo,vừa nhìn 7 ngườI từ đầu xuống chân,cườI ngượng nghịu,nhưng chỉ khoảng nửa tiếng sau là 2 bên đã có thể thân nhua đc.

Đến trưa,các sơ muốn Dĩ cùng xuống bếp nấu nướng nếu nó ko ngạI,tất nhiên là sẵn sàng thôi.nhưng mấy tên kia mớI nghe tin đã nhảy lên,kiên quyết ngăn cản như thể đó là 1 hành động trái pháp luật vậy.nguyên nhân đc đưa ra là “chúng con lo cho sức khỏe của các em (?!),sơ ko biết chứ cô ấy mà nấu ăn thì chắc mọI ngườI ko xếp hàng vào toalet thì chũng chỉ còn nc vào bệnh viện thôi ạ!”.tất nhiên là con bé cáu lắm,còn các sơ thì cứ mủm mỉm suốt!thế này thì ko biết nó còn đg nào mà chui cữa hả trời.

Thất bạI trong vụ nấu nướng,Dĩ lai phảI tò tò cùng 6 tên kia ra bể nc giặt quần áo,ga đệm.cũng may hôm đó trờI nắng đẹp,chứ rét hơn nữa thì chắc vừa đốt lửa,vừa giặt mất.

68 đứa trẻ,68 bộ quần áo và cả đống to đùng ga gốI,tưởng các chàng kia phai sợ lắm.nhưng (may thay),họ tỏ ra khá quen vớI việc đó,thậm chí vò quần áo rất “Pro” nữa.đến trưa thì ăn cùng lũ nhóc,có mấy đứa thích nhóm quá,lúc nào cũng nắm cái đuôi áo đi theo,thỉnh thoảng lạI hỏI 1 câu tộI tộI:

-cô (chú) ơi,sao cô (chú) thơm thế?

BuổI chiều thì chơi trò chơi,vì đây là ngoại thành nên có sân rất rộng,tha hồ mà hò hét.cuốI cùng là lúc rút lui….

Cả ngày mệt thế,nhưng đến tốI cũng ko đc nghỉ,ko đi diễn mà là vào phòng thu,album cùng lờI hứa ra mắt tháng 12 vẫn đang treo lơ lửng trên đầu.

Dạo này,công việc của J-One (tên mớI,hehe) khá tiến triển và bận rộn.lịch đã xếp đến tận sang năm.cụ thể là sau khi phát hành album,sẽ là 1 tour giới thiệu,tiếp đến là rục rịch chuẩn bị đi lưu diễn ở châu Âu (đc đi nc ngoàI,hehe -> sướng).khi về sẽ rục rịch cho ra lò album solo của Dĩ,sau đó là 1 liveshow cho các fan thân yêu,nếu có thể thì sẽ có cả 1 tour dành cho sinh viên nữa.

Mấy anh chàng trong nhóm bắt đầu diện đồng hồ mớI,nhìn Trung đeo nó,con bé thắc mắc:

-bọn anh nhận mấy cái đắt tiền như thế này mà ko cảm thấy gì à?

-cảm nhận gì là sao?bọn anh dù sao cũng quen rồi.khi em đã đứng ở vị trí này,những diều đó cũng sẽ trở thành bình thường thôi,như là em nhận gấu bông và hoa của fan ấy mà.

-giống thế nào đc mà giống,giá cả lệch nhau cả trờI cả vực như thế….mà có vẻ như nhà Ý Nhi rất khá.

-có vẻ gì nữa…rất giàu là đằng khác,cha cô ây có mấy cái resort ở Nha Trang và Phú Quốc,cô ất đi Thụy Sĩ là để đào tạo về ngành quản trị khách sạn,chuẩn bị nốI nghiệp cha.

Dĩ cườI nhếch:

-con vua thì lạI làm vua…

Nhật dựng chân chống xe xuống,bc vào quán,nhạc bài Appologise bay qua lạI lững lờ trong ko khí,ở góc quán rộng rãi ấy,Nhi đang chờ hắn:

-em đợI lâu chưa?

-cũng mớI thôi,làm sao lâu bằng khoảng thờI gian em chờ đc gặp lạI anh suốt 18 tháng chứ!

Nhật cườI,khoe vẻ đẹp trai chết người:

-ko đến nỗI thế chứ?

-em gọI cà phê nâu ít đg cho anh rồI đấy hi vọng anh vẫn thích.

-ờ..cám ơn,vẫn,nhưng dạo này anh bắt đầu thấy Capuchino ngon hơn rồI,anh thích bọt của nó.

Nhi có vẻ hơi thất vọng:

-anh bây giờ còn khác nhiều,chứ nói gì đến cái thú uống cà phê!

-em nói thế là sao?anh chỉ ăn mặc khác hơn thôi,chứ vẫn nguyên chất trăm phần trăm!

-hahahha,ko còn phảI xét đấy.hồI trc em đi,anh mặt mày sáng sủa,lúc nào cũng mặc áo vest đen,đeo kính.trông rất ngầu,hơi lành lạnh nữa.nói chung là hốI đó trông anh cold lắm,anh ko biết là em phảI khốn đốn tranh giành vớI mấy đứa khác như thế nào đâu!

-còn bây giờ?anh bê tha lắm à?

-ờ.ko hẳn thế,nhưng lúc gặp lại,em hơi shock đấy,anh mặc bụI hơn,để râu này,tính cũng

khác.

-he,chỉ thay phong cách tí thôi,mọI thứ vẫn ổn mà.nói khác thì em cũng khác đấy!

-thế á?Nhi tròn mắt.

-uh,rất rất khác.hồI trc em bộp chộp và,,,hơi nóng tính,anh nhớ hồI đó em thích mặc quần sooc,váy ngắn xòe…còn bây giờ thì em điềm tĩnh hơn,nói năng lịch sự hơn..

-…và xinh hơn chứ?

-ờ..chắc chắn!

-thật ra đó ko ơhảI là lịch sự đâu,là khách sáo đấy.lúc em vào nhà,nhìn thấy tấm ảnh to đùng của bọn anh và An Dĩ,em hơi ngạc nhiên,ko nghĩ là con bé ấy trụ nổI vớI bọn anh….

-à…anh cũng ko nghĩ cô ấy lạI khá thế!

Nghe đến đó,Nhi nóng mặt,Nhật ko bao giờ khen ai quá từ “khá”,anh nói vẻ rất hài lòng,hay….hay vì con bé ấy mà anh thay đổI?

-chính cô ấy làm em ko tự nhiên đc vớI bọn anh,có phảI cũng vì thế mà bọn anh…

Nhi nói đến đó,Nhật mớI bắt đầu chú ý.từ lúc Dĩ về cái nhà ấy,hình như tất cả đều thay đổI,cả 6 thằng con trai cũng khác,ko ăn chơi trác táng như hồI trc,ko tiệc tùng nhiều ở nhà,mọI thứ trở nên đơn giản hơn,bình thường hơn.sao giờ anh mớI nhận ra nhỉ?

-anh Nhật!anh làm sao mà ngẩn ngườI ra thế?

-à ko,anh chỉ đang nghĩ đến công việc 1 chút,dạo này bọn anh hơi bận nên…

-hahahaha,em có nghe nhầm ko đấy?anh?công việc?hồI trc em nhớ chính anh đã tuyên bố nghề ca sĩ chỉ là trò chơi qua đg, ọI ngườI biết mình là ai,để nổI tiéng thôi mà.anh con nói anh sẽ giảI nghệ trc năm 25 tuổI cơ mà!

Nhìn vẻ mặt “bàng hoàng” của Nhi,Nhật bật cườI:

-em làm gì mà nghiêm trọng thế chứ?ở lâu vớI cái gì rồi cũng thấy quen,cung dần dần thấy thích nó thôi…

-thích kiểu như anh dần dần thích con Dĩ chứ gì?

-em đừng suy đoán lung tung,mà cũng đừng gọI ngườI khác là con như thế!hắn bắt đầu cáu.

Cô gái xinh đẹp ngồI đốI diện ạnh cườI mà gần như khóc:

-anh…..em ko thể tưởng tượng nổI là anh lạI….như thế này.

-Nhi à-anh chống khuỷu tay lên bàn-gần hơn 1 năm rồI,cái gì cũng phảI khác đi,Trái Đất còn xoay huống hồ con người.

Như ko thể chịu đc nữa,mắt đỏ rực,Ý Nhi nhìn anh,buông 1 câu:”triết lý rởm”,rồI đứng phắt dậy,cầm cái ví và lao nhanh ra cửa.

Đang ngồI nghe nhạc trong phòng,chợt Dĩ thấy cái diện thoạI trên giường nhấp nháy,1 số lạ hoắc,con bé cẩn trọng nhấc máy:

-alô!

-An Dĩ…vẫn còn nhớ tôi chứ?-khỏI cần suy nghĩ quá lâu:

-Nhi?có việc gì thế?

-cô ra ngoài Da vàng,chúng ta nói chuyện.cụp máy.

Thái độ thô lỗ của đầu dây bên kia,con bé hậm hực cáu,nhưng vẫn mặc quần áo,bắt taxi ra địa điểm hẹn.

Bạn đang đọc Bản Lĩnh Của Quân Tử của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.