Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15

Phiên bản Dịch · 4414 chữ

Những ngày sau đó là những ngày nặng nề vớI cô bạn của chúng ta,mỗI khi đi tập ở phòng thể hình,nhìn thấy chị Ngân,nó lạI nhớ đến nụ cườI rạng rỡ của Thành hôm đó,mà chẳng mấy khi nó được thấy sếp tươi như thế.con bé cố gắng ko nghĩ vẩn vơ,cố ko để điều đó ảnh hưởng quá nhiều đến những thứ xung quanh.nhưng chính nó lạI ko thể ngừng nhìn trộm Thành,và cũng ko thể thở được khi anh lạI gần.vì thế mà nó tránh anh như tránh nắng,mà cũng vì thế con bé bỏ ăn.

Tất nhiên là những ngườI xung quanh Dĩ đều ko bị mù mà ko nhìn thấy sự khác là ở nó,Trung thì ko ngừng hỏI thăm,quan tâm….từ ngày lên chức “anh giai” đến giờ,chưa 1 ngày nào Trung lơ đễnh nhiệm vụ.bác Năm thì suốt ngày nhắc nó ăn,ép nó uống,còn định vác sâm về bồI bổ nữa,nhưng mà con bé cũng chỉ cườI hiền,chữa cháy:

-chắc tạI cháu chưa quen giảm cân thế này.

6 tháng cho sự xuất hiện của Dĩ bên cạnh nhóm,cũng đủ để ngườI ta công nhận dần dần nó,dư luận thì cũng chỉ nổI lên 1 thờI gian đầu thôi,rồI lạI từ từ lắng xuống,cả nhóm đang ráo riết cho album mớI và chuyến lưu diễn đầu tiên ở nước ngoài.dạo này.Dĩ bị lôi ra studio liên tục,hết chụp ảnh bìa CD cùng nhóm lạI đến ảnh ấy tờ báo.ông Sếp còn đang định nhận lờI mờI quảng cáo của mấy hãng thờI trang và nước hoa nữa.công việc quay mòng mòng.Dĩ đã giảm cân được,dáng thon hơn nên trông nó cao hơn được 1 tí,đang tập tành học cách đi mấy đôi giày cao gót dù ơn chúa là ko phảI sử dụng trên sân khấu,chỉ để ấy buổI tiệc,gặp mặt quan trọng thì đi guốc cho….oai.

đêm về,con bé phảI thoa thuốc dưỡng da,ngâm chân nước nóng ấy chỗ bị rộp vì “mấy cái ghế đẩu hình bàn chân” ấy.theo đúng như Thành nói:

-ngườI công chúng thì làm gì cũng phảI cẩn thận,”mẻ” 1 miếng cũng là cả vấn đề.

…Thành….lạI Thành,đi đâu cũng thấy ngườI ta nhắc đến ngài Manager,làm gì cũng gặp bóng “ngài” thấp thoáng xung quanh.nghe mọI ngườI nói thì hồI mớI lên làm quản lý,Thành cũng bị đồn ra nói vào nhiều,đơn giản vì bố anh là chủ tịch 1 tập đoàn giảI trí lớn.nhưng do ko muốn núp bóng bố,sau khi học xong ngành quản lý ở Mỹ,Duy Thành nộp đơn vào …1 công ty giảI trí cạnh tranh khác,cho thiên hạ mở to mắt về trình độ của mình.

Còn về chị Ngân,chị ý là bạn rất thân từ hồI hỏ xíu xiu của ông Sếp,thậm chí còn có tin là gia đình 2 bên đã đính ước cho họ từ trước.cũng như Thành,nhà Ngân khá giả,lẽ ra chị học Ngân hang,nhưng nhìn anh xông xáo tách khỏI cha mẹ,chị cũng nộip đơn vào công ty,làm huấn luyện cho các ca sĩ về thể hình như bây giờ,ngườI ta còn nói là chị đi theo anh để “chăm sóc”,và cũng là “gián điệp” 2 mang cho anh vớI gia đình.

Dĩ biết,nhưng chỉ ngồI buồn,xét cho cùng thì nó chẳng giúp được gì,chỉ biết đánh rốI mọI chuyện làm cho Thành phảI khổ sở đi chữa cháy.

BuổI sáng,Dĩ theo cả nhóm đi tập thể hình như mọI ngày.Trung cở nó vào tận bãi xe,2 anh em đang cườI nói trong khi chờ mấy tên gà rề kia cất xe thì cái MONDEO đen quen thuộc lướt qua,đỗ ngay gần đó.Trung quên đồ trong cốp nên quay lạI lấy,để mặc Dĩ đứng ngoài.

Thành mở cửa xe bước ra,vẫn giữ cái miệng cườI hớn hở,dạo này anh cườI nhiều hơn thì phải.đang định chạy đến vấn an buổI sáng ông Sếp thì Dĩ thấy Thành chạy sang cửa bên kia,lịch sự mở cửa.và 1 cái đầu ló ra,chẳng ai xa lạ:là Ngân,cũng cùng vớI nụ cườI vui vẻ….trong chốc lát,ngườI Dĩ đông cứng,đứng nhìn trân trân 2 ngườI đang đùa cợt đằng xa,chỉ có 1 điều mà con bé ko chú ý:1 chiếc xe ôtô trắng bạc đang lao tớI bấm còi ing ỏi..Nhưng Dĩ như ngườI mất hồn,chỉ đứng chết lặng .trong tình thế đó,bất chợt con bé cảm thấy như có 1 cánh tay giật mạnh mình lạI,vừa lúc chiếc xe trờ qua.

Lúc này Dĩ mớI như sực tỉnh và nhận ra hoàn cảnh hiện tạI:nó vừa mớI thoát chết trong gang tấc,và hiện nay đang ở…trong “vòng tay” của 1 ngườI ko mong muốn:Nhật.nhưng có vẻ hắn ta ko nhận ra điều đó,vì còn mảI nhìn theo cái xe hơi mà…nguyền rủa.

Nhưng chỉ 2s sau,khi phát hiện ra tình huống nhạy cảm mà mình đang ở trong đó,hắn đẩy phắt Dĩ ra,mặt đỏ bừng,cáu kỉnh chữa ngượng:

-cô làm cái quái gì thế hả?ko nhìn thấy cái xe to lù lù như thế à?

Dĩ cũng chẳng vừa,ko dưng lạI bị cái gã này ôm ấp:

-kệ tôi,cần gì anh cứu giúp!thật là…

-lạI còn thế nữa?lấy óan trả ơn đấy à?cô đứng đó,lỡ cái xe nó tông phảI thì tôi làm sao?

Con bé ớ ngườI ra 1 lúc,lần đầu tiên nó nhận thấy sự quan tâm của Nhật vớI mình.còn kẻ kia,nhận ra cái sự vừa mớI lỡ lờI của mình,hắn ấp úng,nhưng cái mặt vẫn vênh lên:

-…thì…thì…tạI tôi sợ cô gặp chuyện,nằm đó thì lấy ai đi diễn,…bọn tôi lạI bị nói ra nói vào….

Cô bạn hừ mũi:

-phủI phui cái mồm anh…

RồI chuyện cũng im im,nhưng cũng từ đó An Dĩ để ý đến thái độ của Nhật nhiều hơn,từ lờI ă tiếng nói,hành động,cho đến cách gã đó nhìn nó…có cái gì ko bình thường.tên kia có vẻ cũng nhận ra mình bị chú ý mà đâm cuống.mỗI lần bắt gặp ánh mắt con bé đậu nơi mình,hắn ta lúng túng:

-cô…cô làm gì mà nhìn tôi ghê thế?mặt tôi dính cái gì à?

-he,xấu quá thì nhìn….Dĩ đập lại.

Mặt Nhật lạI trở nên gian gian…như cũ:

-ko phảI đẹp trai quá mà ngưỡng mộ đấy chứ?

Con bé xùy 1 cái rõ dài:

-thôi đi,cho cũng chả thèm…

nhưng chỉ vậy,ko hung hăng như những lần trước.

9h47 sáng,đang tập vũ đạo,chợt Dĩ bị ông Manager gọI lên văn phòng.mở cánh cửa trong suốt 1 nửa,”nhờ nhờ” 1 nửa,nó bước vào:

-anh gọI em ạ?

Đang nghe điện thoạI,Thành quay ra gật đầu,ra dấu cho nó ngồI xuống,nói nốt vào cái O2:

-vâng…em biết.em sẽ hỏi…(dập).

ngồI xuống ghế,rót cho con bé ly nước lọc,Thành bắt đầu mở màn:

-em uống đi,anh gọI em lên có việc muốn hỏI,đáng lẽ điều này nên nói vớI cả nhóm nhưng anh muốn hỏI ý kiến em trước:bọn anh định cho em làm 1 album solo-nhìn thấy mắt Dĩ đang căng ra,Sếp ề à giảI thích-em đừng lo,chỉ là album solo thôi,chứ ko phảI tách em ra luôn,vì trước đây,cả 6 ngườI kia đều đã cho ra lò 1 album đầu tay rồi…em nghĩ thế nào?

Xoay xoay cái cốc trong tay,An Dĩ chau mày:

-nhưng mà…em thấy mấy nhóm tách ra làm album riêng sớm bị tan rã lắm…nên…

-cái này thì em ko phảI lo….công ty đã bàn bạc hết rồI,bọn anh làm album cho em để đẩy vai trò của em lên cao hơn 1 chút,lúc đó mớI tạo thế cân bằng vớI những thành viên khác.vả lại…em cũng cần có thêm 1 lượng fan riêng…như thế cũng tốt hơn cho nhóm…còn về mấy nhóm khác,họ tách ra vì đã đến lúc cần phảI làm thế.được chứ?

-ờ…thế thì tùy các anh thôi,mà bao giờ bắt đầu ạ?

-à…chắc phảI 2 tháng nữa đấy,vì giọng em chưa đủ vững để đứng 1 mình nên có lẽ em sẽ được gặp lạI thầy Hoàng thanh nhạc để học hỏI đấy….tốt nhất là em nên chuẩn bị trước,còn bọn kia,anh sẽ bàn sau.

Dĩ cườI thầm,lẩm bẩm:”vâng,gặp lạI thầy Hoàng thì phảI chuẩn bị tinh thần rồi…”

Đúng lúc đó,có điện thoạI reo,trên bàn,mặt cái O2 nhấp nháy,hiện dòng chữ:”Ngân Xinh calling…”.con bé tự nhiên thấy nhói 1 cái trong ngườI,Thành mở máy,hớn hở:

-gì đấy?..ờ ko?…ăn rồI?…khiếp!làm gì mà quan tâm thế?…

con bé lẳng lặng đứng lên,cố dấu chữ buồn đang hiện lên trên trán,lí nhí:

-em xin phép…

rồI rút đi nhanh *ng như đang chạy trốn,giống như lần nó gặp 2 ngườI ở quán coffee,lần này,nụ cườI của Thành cũng như lúc đó….

Bây giờ thì Dĩ đang ngồI im,ngay đơ như pho tượng gỗ cho những ngườI xung quanh “bôi trát” lên mặt mình.hợp đồng quảng cáo của cả nhóm vớI hãng thờI trang “HUY’S FASHION” đã được ký,hôm nay là buổI chụp hình quảng cáo.đây là 1 hãng quần áo cũng khá nổI tiếng,hang Việt Nam chất lượng cao hẳn hoi,ko chỉ kinh doanh thiết kế trang phục ở nhà,đi chơi và công sở,”HUY’S FASHION” còn có cả đồ dạ hộI và áo cưới.hôm nay sẽ là chụp ảnh cho cả trang phục thường lẫn đồ cướI!

Tất nhiên là Dĩ ko chịu đồng ý cho việc mình bị biến thành cô dâu khi mà chưa đến ngày cướI như thế này,nhưng mà biết làm thế nào được,mọI chuyện đã được quyết,Thành phảI nói mãi nó mớI chịu cắn răng mặc mấy cái váy to đùng nóng nực khó chịu bức bốI rắc rối (toàn những adj ko đẹp đẽ) đứng giữa mấy tên còn lạI,tất nhiên là chả sung sướng gì.thỉnh thoảng có mấy nhân viên đi qua chỗ trang điểm của nó lạI cườI hinh hích khi nhìn cái mặt bí xị của con bé,lạI vỗ bồm bộp ra vẻ thông cảm rồI dặn dò:

-lát cố cườI lên nhá…cô dâu ngàu cướI,ai lại…

mấy anh chàng kia thì khá hơn,chỉ việc mặc mấy bộ ple ngay ngắn,tóc vuốt keo nghiêm túc thắt thêm cái cavat và đi đôi giày bóng nhẫy nữa là ổn,tất nhiên là cũng phảI make-up lên 1 chút.

Mấy cái váy được chọn cho Dĩ toàn là dạng áo quây vai trần,làm nó bức bốI ko chịu được.đã thế lạI còn pjảI chịu đựng mấy con mắt nhìn của hàng tá ngườI ở đó,nhất là 6 gã trong nhóm,nhìn nó từ đầu đến chân rồI lạI quay ra thì thầm cái gì đó vớI nhau,thế có cáu tiết ko cơ chứ!ko chỉ có thế,mặc váy cướI,con bé ko được bước sảI rộng,như thế có thể vấp ngã.Dĩ cảm thấy như cả ngườI mình đang quấn 1 mớ dây thừngàbức xúc!studio trang chí nền khá ổn,hết cái Vespa trắng lạI đen cái đàn dương cầm (giả) đen bóng,trông lãng mạn ko chịu được!lạI còn mấy cái ghế sắt uốn lượn hoa văn,trông rất chi là ổn!đó lag tất cả những gì mà con bé thấy thích trong buổI sáng đó.

Đến khi chụp ảnh mớI chết,hết chụp 1 mình lạI chụp vớI cả 6 chàng,hết 6 chàng thì lạI ra đứng vớI từng chàng một,mà toàn bị ghép đứng vớI Nhật mớI cáu chứ!có lẽ ngườI ta muốn tận dụng cái scaldan ảo của 2 người.miệng thì cườI hớn hở đầy hạnh phúc đúng như yêu cầu của tên chụp hình,nhưng sau mỗI lần như thế có và Nhật lạI lừ nhau 1 cái:

-đừng có mà dẫm lên váy…anh hậu đậu quá đấy!

-có mà cô hậu đậu thì có!xê cái vạt này ra.mặc đã xấu rồI mà còn…

-uh tôi mặc xấu…chắc cái váy này hợp vớI anh hơn đấy!

cứ thế,thợ ảnh phảI nhắc 2 bên im lặng suốt,còn mấy gã đứng ngoài thì chúm chím cườI.

Hết trang phục dạ hộI,cả bọn phảI “trình diễn” trang phục dạo phố.Dĩ kêu oe óe khi ngườI ta đưa nó 1 đống váy ngắn màu mè,nó chốI đây đẩy:”tôi mà mặc mấy cái này thì đảm bảo bọn anh ế mặt hang ngay lập tức!”.mọI ngườI nói sao nó cũng ko chịu,cứ 1 mực khăng khăng:

-ko được,tôi đã nói trước là sẽ ko mặc bất cứ cái gì ngăn ngắn mà,bọn anh đồng ý rồI mớI ký đấy chứ!sao bây giờ lại…

sau cùng,có lẽ nó quyết liệt quá nên họ đành thua,vậy là Dĩ chỉ phảI mặc mấy cái quần lưng lửng hoặc dài thượt.khỏe!

buổI trưa,đang ăn cơm cùng cả nhóm,An Dĩ chợt nghe cái điện thoạI réo nhạc chuông dành riêng cho khu gia đình,nó hết hồn.thật ra việc nó đi hát bị bố mẹ phản đốI lắm,nhưng mà chết nỗI con bé đã “lỡ” ký cái roẹt vào hợp đồng nên ko thay đổI được.tuy thế mà 2 vị song thân vẫn giận lắm,mấy lần con gái gọI điện về thăm hỏI,tòan gặp thằng em,còn bố mẹ thì quyết ko nghe.bởI thế nên khi thấy gia đình gọI,con bé lo lo,alo bằng cái giọng nhẹ nhất có thể.

-alo,xin hỏI đây có phảI là số của Dĩ ko?

Ko khó để nhận ra giọng của “phụ vương”,con bé đau tim:

-bố à?con đây!

-ha,vẫn còn nhớ là mình còn bố cơ à?tôi tưởng cô ca sĩ nổI tiếng quên rồi…

-bố…

-tôi ko dám!tôi chỉ gọI để hỏI xem mườI tư âm này cô có về ăn giỗ cụ nộI ko để tôi còn biết đường!

-mườI tư ạ?ờ,vậy là thứ Năm tuần sau…

-vâng,tôi báo trước để cô cớ xếp lịch được thì về…(muộn rồI bố ơi,lịch ca sĩ ngườI ta xếp cả năm trước cơ.)

vẫn giữ hòa khí,Dĩ:

-dạ,con sẽ thử hỏI anh Thành…

-cô làm sao thì làm báo sớm sớm để tôi còn đi nói vớI họ hàng….các bác nhắc cô suốt đấy!

-vâng,con vẫn biết tấm thịnh tình của mấy bác ấy dành cho con mà….

-thế thì cố mà về….tôi hứa rồI đấy….

-vâng,con…

-à…mà còn cái “thằng” mà cô hay cặp kè ấy?là sao?

-ơ!thằng nào hả bố?Dĩ há mồm,trong đầu….liệt kê hàng loạt danh sách.đầu bên kia,ông bố đáng kính vẫn thủng thẳng:

-ờ thì cái thằng đầu đinh hay đi cùng mày ấy,báo biếc ngườI ta nói ầm lên còn gì…

-ai cơ?Nhật à?con bé hét tướng lên,ko thể tin nổI bố lạI nghĩ thế về nó và tên đáng ghét kia!

-à…tên nó là thế à?nghe mọI ngườI nói dữ quá,tôi nhận luôn là lần này cô về vớI thằng đó đấy,sắp xếp thế nào thì tùy…dập máy đây!

-nhưng mà con…

(cụp)

Luôn luôn kết thúc bằng cách đó,bố Dĩ làm con bé để mồm bị gió lùa mất 1 lúc.khi tỉnh ra thì nó nhận thấy mình đang là tâm điểm của 6 cặp mắt kinh hoàng trên bàn ăn,Trung hỏI khẽ:

-ai thế?bố em à?

(gật)

-có việc gì thế?sao lạI hoảng hốt thế kia?Việt tò mò.còn nhân vật bị nhắc trong cuộc đốI thoạI kia thì bức xúc:

-bố con cô nói chuyện gì mà lạI có tên tôi ở đó thế?

Dĩ bần thần mất mấy giây,chợt,nó đứng dậy đề nghị:

-Nhật à!anh ra ngoàii vớI tôi 1 lát được ko?có việc.

-cô điên à?sao lạI lôi tôi về nhà cô?về vớI tư cách con rể à?

Giọng cô bạn nài nỉ:

-đi mà…tôi thề là chỉ đưa anh về vớI tư cách bạn bè,sau đó tôi sẽ nói ọI ngườI rõ,chứ để ở quê họ đồn ầm lên,bố mẹ tôi lạI khó xử.

-…

-bố tôi nói là làm,ko nghe theo là chỉ còn nước ko được nhìn mặt…An Dĩ tỏ hết sức đáng thương,nhưng mà sau mấy hồI suy nghĩ,tên chết tiệt ấy lạI buông 1 câu phũ phàng:

-thôi,đó là việc của gia đình cô,tôi ko liên quan!mấy tay nhà báo nói còn chưa đủ hay sao mà còn muốn chơI nổi.

-ai chơi nổI?tôi chỉ nhờ anh có chút việc,bạn bè ko júp nhau được 1 tí à?

-hơ-nhật lạI chuyển sang cái giọng…vô trách nhiệm-tôi vớI cô là bạn từ bao giờ mà tôi ko biết nhỉ?

BuổI tốI,Dĩ gọI điện cho sếp,bằng cái giọng nhẹ nhàng nhất có thể,dãi bày hoàn cảnh 1 thôi 1 hồI,rồI xin nghỉ vào ngày thứ Năm tuần sau.may sao là sau 1 hồI đắn sso,ông Sếp cũng chịu đồng ý cái rụp.tất cả những gì nó cần lo bây giờ là “đói phó” vớI cha mẹ và họ hàng ở nhà.và ngườI đầu tiên nó nghĩ đến là Trung:

-ko được,thứ Năm sau là anh cũng phảI về nhà,bố mẹ anh cũng réo suốt.sorry nhưng lần này anh ko thể giúp!

Những thành viên còn lạI cũng có ốI lý do để mà từ chối.Việt còn phán 1 câu:

-tôi về lỡ bố mẹ thấy “ko phảI là cái thằng trên báo” thì đánh đuổI cả 2 luôn ấy chứ!

Kiểu này chắc chỉ còn nước….thuê ngườI mất!

Đến tốI thứ tư,bí quá ko biết làm thế nào để giảI quyết ổn thỏa,con bé đành liều gọI điện báo ko về được,như thế còn có lý hơn là về 1 mình,lạI bị tưởng là do có kẻ “đá”.nhưng khi Trung nhìn khuôn mặt đầy căng thẳng của Dĩ lúc trên xe,anh lạI cườI phì:

-thôi,ko phảI lo,thằng Nhật nó nói vậy mà ko phảI vậy đâu,nó sắp xếp quần áo từ tuần trước rồI,chỉ chờ cho em dẫn về thôi…

thế là sáng sớm hôm sau,trờI đang rét căm căm,có 2 kẻ mò mò ra nhà xe vớI cái balo to sụ trên vai,đi sớm để về còn kịp,cũng tránh cả mấy tay parrazi lắm chuyện.từ đây về nhà Dĩ cũng phảI mất 4-5 tiếng ngồI xe máy,nên phảI chuẩn bị kỹ lưỡng.

Cái SH đen thui (như dầu óc của chủ nhân nó) vút đi.đường khá xa,ra khỏI ngoạI thành là tòan gặp lúa vớI ruộng.đoạn đầu cả hai còn đủ sức “nói chuyện” và cãi vã,nhưng khi chưa được nửa hành trình là bắt đầu có dấu hiệu mệt nên im im,vả lạI Dĩ cũng muốn để Nhật tập trung lái xe,chứ nói thêm 1 lúc nữa chắc chống chân xe mà nhảy xuống đánh nhau mất!đến gần trưa 2 ngườI mớI về đén nơi,cũng may đường về quê nó đã trảI nhựa gần hết nên cũng ko xóc lắm,nhà con bé tút mút trong làng,phảI đi vào 1 cái ngõ nhỏ,từ xa xa đã thấy cái bạt xanh lè chăng lên,ồn ào!cái ngõ nhà Dĩ hai bên là tường gạch rêu nâu rêu vàng đủ cả,chợt Nhật chặc lưỡI:

-lốI này đi giống đường Hà NộI thế kỷ 20 quá,hôm nào bảo anh Nam về đây chụp ảnh bìa album mớI được.tôi kết cái bìa “Khôi” của Đăng Khôi lắm.

xe vào đến cổng là phảI xuống vì sân đầy bàn ghế và cũng nườm nượm ngườI ra vào.nhận ra chị mình,thằng Đum đứng ở cổng hét ầm lên:

-chị Dim về,cả anh “ca sĩ” nữa…bố ơi….

Chưa kịp há mồm quát thằng em im miệng thì trong nhà con bé,ngườI ta đổ ra ầm ầm,mỗI ngườI 1 câu,chả biết đằng nào mà trả lờI:

-con Dim về rồI đấy à?

-vào tao xem mày nào….gớm,thấy trên TV suốt,giờ xem có khác ko nào?

-ca sĩ có khác,đầu tóc da dẻ khác hẳn….

bố mẹ Dĩ nghe thấy con về,chạy ra nhìn nó từ đầu đến chân rồI nói khẽ:

-gầy đi đấy,dẳt xe vào nhà đi chứ!

Con bé húych Nhật đang đứng trân trân nhìn xung quanh,mấy cô nàng đứng gần chỉ trỏ hắn rồI cườI rúc rích.hiểu ý,hắn lò tò ra đẩy cái xe to sụ vào,mọI ngườI trố mắt ngạc nhiên:

-anh ca sĩ hay đi cùng con đấy à?mama săm soi-đẹp trai gớm!(ặc ặc)

câu khen bất ngờ của mama làm 2 tên đỏ bừng mặt,còn họ hàng thì cườI ầm lên,chú Thăng hàng xóm vô tư nhận xét:

-đẹp thế này thì nhất con Dim rồI còn gì!(ôi trờI ơi…)vào nhà đi.

Thật là tấp nập.năm nay ko hiểu sao bố nó lạI nổI hứng làm cỗ lớn thế này,cứ đi đến đâu cũng thấy xung quanh nhìn nhìn 2 đứa rồI cườI nói bàn tán xôn xao,Dĩ lầm bầm”lạy trờI cho ko ai nghĩ con vớI Nhật…”.ngồI vào cái ghế mây,Nhật bị bố mẹ cô chú làm khổ vớI bao nhiêu là câu hỏI.nào là nhà ở đâu,bố mẹ làm gì,bao tuổI rồI trước đây học trường nào….cũng may hắn đóng rất đạt vai của 1 anh chàng tử tế,chứ ko như kẻ hay hoạnh họe nó mỗI ngày,bố dĩ thì cứ gật gù suốt,khác hẳn lúc nói chuyện qua điện thoạI,con bé thở phào nhẹ nhõm.

Ăn uống xong,mọI ngườI lục tục dọn dẹp,Dĩ định xông vào làm 1 tay nhưng các cô quyết ko để nó **ng tay vào,kêu cứ lên giường nghỉ ngơi,đi mệt cả buổI sáng nay rồi.papa của cô nàng nói Nhật vào phòng ngủ của ông bà mà nằm,tất nhiên là hắn ta chả dám,chỉ xin lấy chiều trảI xuống nền phòng khách,mặc cho chủ nhà nói bao nhiêu đi nữa.còn Dĩ thì được ngủ vớI mẫu thân,cho bố sang bên phòng thằng em.buổiI trưa 2 mẹ con rủ rỉ rù rì suốt,đang kể chuyện mấy anh em trên thành phố,bỗng mẹ nó phán 1 câu:

-mẹ thấy thằng Nhật nó cũng tử tế đấy mày ạ.nhưng mà hơi xa….

Tất nhiên có đứa ngu mớI ko hiểu câu nói đó ý gì,nhưng chẳng lẽ lạI phản bác lạI là mẹ cứ lên ở cùng nhà thử vớI hắn xem có chịu đc quá 3 ngày ko à?như thế là sẽ phá hỏng vở kịch 2 đứa đã cố đóng suốt buổI.nên Dĩ ko biết nói gì hơn là xùy xùy bà mẹ:

-thôi,mẹ đừng nghĩ linh tinh con vớI Nhật ko có gì đâu…rồI lăn đùng ra (giả vờ) ngủ.mẫu hậu thấy thế chỉ biết lắc đầu quay đi,tủm tỉm.

chắc có lẽ đi đường xa mệt quá hay sao mà tên con trai kia nằm 1 lèo đến hơn 5h chiều,ko bị Dĩ…đá dậy thì chắc gã ngủ đến sáng mai mất:

-dậy…dậy nhanh lên….có định về ko hả?

bị hỏng mất giấc mơ ngọt ngào,Nhật cáu:

-cái gì thế?để ngủ xem nào…

-dậy đi,ko thì cho anh ở đây ở rể luôn bây giờ…

nghe đến cụm từ hãi hùng ở giữa câu,hắn bật dậy ngay tức khắc:

-hả,ở rể gì đấy?đừng làm tôi sợ…

An Dĩ phì cườI,vỗ bồm bộp vào vai hắn:

-rồi…tạI anh ko dậy,mớI dọa có tý mà đã…rửa mặt đi rồI theo tôi ra ngoài này,có thứ cho anh xem,hay lắm!

nghe đến đó,Nhật hí hửng,khác hẳn thường ngày:

-thế à?có ăn được ko?….(nhìn quanh) mà bố mẹ cô đâu rồI?

-ra đằng sau làm cơm rồI,lát nữa ăn tốI xong thì chúng ta về…

-có sợ muộn ko?tên cả nghĩ ấy lo lắng.

-ko sao đâu,cùng lắm là về đêm cũng đc,chạy sô đêm quen rồI mà còn sợ cái gì?

Bây giờ Nhật đang ngồI trên cái xe đạp cũ mượn của chú Thăng hàng xóm,có xe máy nhưng Dĩ kiên quyết ko đi,bắt hắn chở trên cái xe cứ kêu kin kít này.nhưng mà vớI bàn tay quen nhấn ga bóp còi này thì lái đc cái xe ấy là cả 1 thử thách.vì thế sau mấy cú loạng choạng suýt đâm xuống ao,cô bạn của chúng ta đành để hắn ở vị trí phìa sau,còn mình thì hì hục đạp,chở khốI thịt hơn 70 cân ấy ra đầu làng,rồi…vòng ra ruộng.

-ra đây làm gì thế?tên kia thắc mắc.tài xế đáp tỉnh rụI:

-bán ngườI!

Tên đằng sau cườI ranh mãnh:

-bán ngườI thì lấy ai chở tôi về?

-cóc cần về,để mấy tay buôn đưa anh sang làng bên bán cho “lầu xanh”.

Đang lấy hơi định đốp lạI cô bạn,chợt cái xe phanh kít lạI,làm Nhật đâm sầm vào lưng Dĩ,trong giây phút,hắn…ngửI thấy mùi hoa nhài thoang thoảng (cũng may là chưa phảI X-MENJ).

-đến rồI!cô bạn ngồI phía trước reo lên.xa tít theo ngón tay kia,hoàng hôn nhàn nhạt buông xuống cánh đồng lúa xanh ngắt,vẫn là mùa đông nên trờI ko trong lắm,nhưng cũng ko hoàn toàn xám mây,chỉ mờ mờ bụI bụI,con đường đất đỏ mà cả 2 đang đứng trên đó như 1 vệt thẫm chạy tuốt về phía đó,Nhật xuống hẳn xe,giò thổI bên tai ù ù.1 cảm giác Yo! Ko chịu đc:

-cái này thì ở thành phố làm sao có!mặt Dĩ nghênh nghênh tự hào như đứa trẻ khoe quà.như mọI ngày thì chắc hắn đã làm 1 câu gì đó để đập bẹp cái vênh váo ấy!nhưng lần này vì có công dẫn ngườI ta đến chỗ đẹp nên…tha bổng miễn chết.

trờI chiều in bóng 2 ngườI đứng vớI cái xe cành cạch…

lúc tốI ăn cơm xong là cả nhà ra tiễn chân Dĩ đi luôn.bố nó có vẻ xuôi xuôi.mẹ nó thì gói theo 1 đống quà cáp lỉnh kỉnh,chủ yếu là vảI khô của nhà,vì lúc ăn tráng miệng món này,Nhật buột miệng lỡ lờI:”ngon quá”.thế là ngay lập tức hắn đc “trọng thưởng” hậu hĩnh.thằng em thì cứ nhảy nhót như con hoẵng,dặn đi dặn lạI chị mình là lúc về phảI mua mấy thứ nó thích,cái thằng…11t rồI mà cứ như trẻ con ấy,Dĩ lừ nó:

-mi có yên ko nào?ta chưa xử cái tộI bép xép tên ở nhà của ta cho anh Nhật nghe đâu đấy!thế là thằng bé được thể chạy ra níu lấy tên bạn lúc đấy đang kì cụI dắt xe ra,chơi đòn cuốI:

-anh ơi,chị em ở nhà tên là Dim,vì hồI bé suốt ngày mắt chị í lim dim đấy.

chạy lạI nhéo tai thằng em,nhưng ko kịp nữa,mặt con bé đỏ bừng,còn tên kia chỉ tủm tỉm.trc khi ngồI lên xe,papa nó cẩn thận dặn dò:

-làm đc việc gì thì phảI làm cho tốt,ko phảI tự nhiên mà ngườI ta chọn mình vào đâu,nghe chưa?

Con bé cườI toe:

-yes,sir!

Cốc đấu con gái,papa đáng iu của nó quay sang Nhật,giọng đầy tin tưởng:

-nó có làm sao sai thì các anh cứ góp ý,còn ko nói đc thì gọI về đây,bác lên tận nơi trị cho…

chẳng hiểu sao lúc đó,tên đó lạI gật đầu cái rụp,buông 1 câu sốc hàng:

-vâng thưa bố!

lúc đó Dĩ muốn té xỉu ngay tạI chỗ,mẹ nó thì cườI ngất,vỗ vai hắn:

-uh,đúng đấy,tập gọI cho quen đi…(rầm!!!)

Bạn đang đọc Bản Lĩnh Của Quân Tử của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.