Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14

Phiên bản Dịch · 3426 chữ

cứ thế trong hai ba ngày liền,chỉ khi cãi nhau vớI Nhật,Dĩ mớI hơi “tỉnh tỉnh” 1 chút,còn lạI là im lặng và im lặng,đến nỗI chính Thành cũng hơi lo lo:

-nếu có bất kỳ rắc rốI nào,cứ bảo anh,anh sẽ tìm cách giúp.

Nó cườI cườI,rõ ràng ko thể phủ nhận lòng tốt của ông sếp,nhưng lạI thêm 1 cái rõ rang nữa là nếu như cho ngài Manager biết chuyện thì cũng chỉ tổ rốI mà thôi.

Cho đến hôm cuốI tuần,Thành thông báo cả nhóm được nghỉ nguyên ngày thứ Hai vì 1 chương trình có vần đề về nhà tài trợ nên hoãn lại.lúc về đến nhà,trong khi cả 6 anh chàng kia hí hửng bàn luận về kế hoạch cho ngày tuyệt vờI sắp tớI,An Dĩ mớI quyết định đề nghị cái điều ko tưởng đã theo nó suốt mấy ngày qua.cái cách con bé đang đi rồI đột ngột quay lạI vớI vẻ mặt hình sự khiến cho ốI kẻ đau tim,dẫn chứng là tiếng cườI nói bàn tán của cả hộI tự dưng im bặt:

-các anh có thể nói chuyện vớI tôi được ko?

Đầy đủ 6 gương mặt sáng láng ngồI xuống trước mặt An Dĩ trên salon,chờ đợI trong…hồI hộp,bên kia cái bàn,cô bạn của chúng ta cố nhăn nhở cườI mở màn,nhưng ngay lập tức hành động đó bị đập bẹp như nó nên thế:

-nào,có việc gì nói nhanh đi,sốt ruột quá!minh có vẻ cáu kỉnh của 1… đứa bé khi buồn ngủ.

Trái vớI sự hốI thúc ấy,con bé dè dặt:

-ờ…như các anh biết thì tôi “xuất thân” từ 1 bồI bàn của quán GOOD MORNING,cái quán vừa đẹp,thức ăn ngon,lạI có những phục vụ tốt…như tôi đây mà lần trước mọI ngườI đã từng thưởng thức…

-rút cục là có chuyện gì mà cô cứ phảI vòng vo thế?đừng nói là lôi chúng tôi ra ngồI chỉ để kể lể tiếp thị cho cái quán của cô.Hoàng cắt ngọt nguồn cảm hứng của Dĩ.con bé cúi xuống lầm bầm: “thì cũng cần phảI thế mà”,rồI nó lạI ậm ờ:

-à…ờ…tôi cũng ko muốn làm mất thờI gian của các anh,nhưng đây là 1 việc rất quan trọng,liên quan đến sự sống cón của hàng mấy chục con ngườI…

-cô ko nói…tôi đi ngủ đây.Vinh đứng phắt dậy,làm Việt.Hoàng,Minh cũng lục tục đòi theo.hoảng quá,con bé “phun” bừa.

-ấy…đừng đi vội…tôi..tôi…CÁC ANH CÓ THỂ ĐẾN ĐÓ LÀM VIỆC 1 NGÀY ko?

Như có 1 tiếng phựt trong ko khí,mọI hoạt động đều dừng lạI,đầy đủ 12 ánh mắt mở to hơứng về Dĩ.Vinh kinh hoàng:

-cô…cô đùa đấy à?

Vinh bức xúc:

-“làm ở đó” là sao?đi phục vụ à?như thế thì ko được…

-ko,Dĩ vộI vàng chữa lạI,chỉ là…các anh đến và…ờ..thu hút khách.

-hic….nghe giống….Minh le lưỡi.

-em đã xin phép anh Thành chưa?Trung đánh ngay vào cái xương hóc của con bé.

-em…em ko dám…

-thế thì khó đấy…Việt chau mày,véo cằm.dù gì thì cũng phảI có sự đồng ý của công ty.

Dĩ gãi đầu:

-chỉ là…..em sợ bây giờ nói thì hơi muộn,mà lỡ ko được đồng ý thì hỏng hết việc.

-nhưng mà sao em phảI gấp thế?lạI ko nói được vớI Sếp Thành nữa?

-ờ…vì đây 1 phần cũng là lý do cá nhân,hồI trước anh Đông chủ quán đó đã giúp em nhiều rồI,giờ lúc khó khăn anh ấy cần thì…

Nhật lên giọng:

-sợ mà còn dám hỏI ngườI ta,cô nghĩ chúng tôi là ai mà lạI đi làm cái việc đó…

mặt con bé đanh lạI sau câu nói vô ý của Nhật:

-việc đó thì sao?anh đừng có mà nghĩ lung tung…quán đó ko như mấy cái chỗ đèn mờ mấy ngườI hay vào.phục vụ thì ko có gì là nhục nhã cả,miễn là ko ăn bám xã hộI là được.

-thôi….thôi,lạI bắt đầu….Trung cuốI cùng cũng phảI nhảy vào-thực sự là xin lỗI em,nhưng việc này thì bọn anh ko giúp được.

-đúng đấy,Việt gật gù.dù gì cũng cần hai chữ “chính thức”.nếu ko thì…

-thôi,đi ngủ đi,nghĩ nhiều,mệt óc-kẻ đầu tiên có dấu hiệu “đình công” là Vinh.

-ôi xời,mệt quá…đằng nào thì tụI này cũng ko thể giúp.đến lượt Minh.

Hoàng thậm chí còm ko thèm để ý,tí ta tí tởn vớI đồng bọn:

-eh,mai đi chơi thế nào đây?

-nếu thích thì cô đi mà làm,hộI nàu ko rảnh…

cứ thế,dần dần lũ lượt cả đám về phòng,bỏ lạI Dĩ bơ vơ,ngồI xị mặt nghĩ 1 lúc,con bé quyết định:”nếu thế thì để mình ta lên đường”.quay số ông Sếp cũ,nó hẹn 8h sẽ có mặt ở quán.

7h47p sáng.Dĩ mặc đồng phục quán quen thuộc,xách giày ra khỏI nhà,kèm theo lờI dặn dò cho bác Năm:”cháu ko ăn cơm nhà,bác đừng nấu,những gã kia có dậy thì gửI lờI chúc đi chơi vui vẻ của cháu”,rồI phóng thẳng 1 mạch đến quán,nó vẫn nhớ Mr.Đông là ngườI ghét sự chậm trễ.

Tuy vậy thì con bé vẫn đến muộn 4p27s so vớI lịch hẹn,nhưng khi gửI xe xong,bước vào quán,nó lạI thấy 1 cảnh tượng tấp nập ngườI đi ra đi vào còn hơn hồI trước nó làm.chẳng lẽ ông sếp lạI thừa hơi đi lừa mình?bấm đồng hồ,hôm nay cũng ko dính dáng gì đến ngày Cá tháng Tư cả.Hừ,cái quái gì đang xảy ra thế này?lăm lăm bước vào trong,An Dĩ giật mình,bắt gặp 1 cảnh tượng còn ngạc nhiên gấp trăm nghìn lần cảnh bên ngoài,trong trường hợp này phảI dùng từ “ngỡ ngàng” mớI đúng hoàn cảnh.ở quầy tiếp,có 2 cái dáng cao cao đang loay hoay tiếp hàng tá những cô nàng vây quanh theo kiểu gọI món thì ít mà ngắm các anh thì nhiều.mà nhìn kiểu cườI cầu tài và cách gãi đầu “nghệ thuật” thì Dĩ ko thể nhầm ai khác vào đây ngoài Trung vớI Việt.nhưng chưa hết,ai vừa xẹt qua mặt nó thế nhỉ?mặc dù đã “độI lốt” đồng phục của quán nhưng cái mặt baby thế kia thì nhất định chỉ có Hoàng,hắn ta đang bê vộI 2 suất gà tẩm bột ra cho khách,miệng ko ngớt “ chờ chút ạ?” đáp lạI tiếng cườI khúc khích của mấy “em” ngồI gần.

Nhưng thế còn đỡ,Minh và Vinh mớI thực sự bị đày đọa ở góc trái phòng khi mớI hở đặt cái khay xuống là ngay lập tức bị các em ấy vít cổ xuống chụp hình chụp ảnh..còn Nhật á?nếu ko nhầm thì đang luống cuống vừa viết thực đơn cho khách,vừa phảI trả lờI những câu kiểu như:

-anh ơi,hát 1 bài đi…(hị hị)

-anh ơi…sao anh đẹp trai thế (ặc ặc)

-sao anh lạI đổI nghề à?thế thì để em làm khách ruột của quán nhé?(cái này nghe còn được)

-anh có cần thêm đồng nghiệp mớI ko?

….

Nhưng nói chung,trước cảnh tượng ấy,Dĩ sửng sốt.đó là tất cả những gì có thể dùng để miêu tả tâm trạng của nó lúc đó,giá mà bây giờ Tom Cruise có rơi đùng xuống trước mặt nó mà ôm hôn thì cũng mồm con bé chắc cũng chẳng há to đến cỡ này.có lẽ do đám đông đang chú tâm vào mấy anh chàng lấp lánh kia nên chẳng để ý đến sự xuất hiện của Dĩ,cho đến khi có 1 cô nàng quay sang nó “vô tư”:

-chị ơi cho em thêm 1 khoai tây chiên.

Thì con bé mớI bừng tỉnh,nhưng đồng thờI cô khách hàng ấy cũng nhơ nhớ ra Dĩ,bật lên kêu “úi!chị này…”.tất nhiên,cô bạn của chúng ta lúc đó cũng chỉ biết cườI cườI rồI đi thẳng đến quầy.

Phát hiện ra vẻ mặt ngơ ngác,bàng hoàng.thảng thốt của Dĩ đang lạI gần,Trung quay sang hóm hỉnh:

-chào cô!rất vui được phục vụ..cô dùng gì ạ?

Việt đứng bên,thấy thế liền lên giọng như sếp:

-nhân viên này đến muộn,vậy mà hôm qua vận động ngườI ta khí thế…

các cô gái vây quanh cũng ngay lập tức chuyển ánh nhìn về mục tiêu của 2 anh chàng,nhận ra ngườI quen,các nàng ấy …vỗ tay ầm ĩ:

-chị Dĩ!(nghe mớI thân thương làm sao)

-cuốI cùng cũng đủ bộ…

-mấy anh vừa mớI nói xấu chị xong.(hả?)

con bé bước vào quầy,đeo tạp-dề,miệng tươi như hoa,vờ “hăm dọa”:

-thế à?lát về chị sẽ “xử”….

Đứng giữa Trung vớI Nhật (đã đổI chỗ cho Việt vì…chạy bàn mệt quá),Dĩ vừa lấy order hàng,vừa “hỏI nhanh đáp gọn” vớI volume đủ nhỏ cho tốI đa 2 ngườI nghe,miệng vẫn ko ngừng cườI vớI khách:

-sao lạI thế này?

Nhật tưng tửng:

-sao là sao?

-sao bọn anh lạI ở đây?

-cô ko thích à?

-hôm qua đã bảo là ko quan tâm mà?

-thế thì hôm nay quan tâm…

-mấy anh đùa à?con bé bắt đầu cáu vớI cái cách trả lờI tung hứng của gã bạn.nhưng tên kia có vẻ như ko hề hấn gì,vẫn quay sang cườI hềnh hệch:

-đùa tí…làm gì mà nóng…cũng tạI sáng nay mát giờI,lòng hảo tâm của cả bọn trỗI dậy…

-hóa ra chỉ là làm bố thí thôi à?thế thì ko cần mấy anh giúp…

ngay khi có nguy cơ của 1 trận khẩu chiến,Trung lập tức chen vào dướI hình thức “nhắc nhở”:

-qui tắc vàng thứ tư của anh Thành : ko được cãi nhau trước mặt fan…

lúc ấy,”mặt trận” mớI dừng tiếng súng.

Cả buổI sáng,trừ lúc đó ra,còn đâu tình hình chiến sự rất yên ổn.mấy tay ca sĩ dù còn hơi long ngóng nhưng rất nhiệt tình vớI khách.ngoài lúc hát ra,chưa bao giờ Dĩ thấy họ làm việc hăng say đến thế.gần 12h trưa mà quán vẫn đông,các khách hang vẫn ko thôi “ hành hạ” nhân viên.cả nhóm ai nấy cũng bở hơi tai,kể cả có sự giúp đỡ tận tình của các nhân viên quán thì tình hình vẫn ko khá hơn được.chắc bây giờ Đông Đông lão gia đang ngồI hỉ hả vì được 1 hôm doanh thu cao ngất ngưởng thế này,nhưng nhìn mấy gương mặt tái mét vì mệt và những hơi thở phì phò …qua đường lỗ tai của mấy chàng công tử kia vớI những tiếng í éo giục giã xung quanh thì Dĩ lạI thấy …xót xót.bất đắc,con bé trèo phốc lên quầy trước con mắt tròn vo của Trung,cầm lấy cái ly thủy tinh và vớ theo cái thìa gần đó,gõ coong coong:

-mọI người…mọI ngườI…chú ý!đám đông dần dần im lặng-tôi biết các bạn ở đây rất yêu quí nhóm và cũng xin cảm ơn về điều đó,nhưng…tôi hi vọng rằng các bạn có thể “nhẹ tay” vớI những anh chàng đáng yêu (nói mà lương tâm cắt rứt) này 1 chút,vì chắc hẳn ở đây ko có ai muốn các anh ấy kiệt sức trước buổI chiều nay,đúng ko?do vậy,các bạn hãy cứ thoảI mái ngắm họ và chịu khó chờ đợI 1 chút chút thôi,chúng tôi sẽ phục vụ 1 cách tận tụy nhất,okie?

Đám đông cườI rần rần,nhất chí:”ukie!”.

7h32 tốI.cởI phịch cái tạp-dề ra khỏI ngườI Hoàng,Nhật,Vinh đổ ầm cùng lúc xuống băng ghế sau quán,thở dốc.Trung nhìn 3 ngườI,lắc đầu:

-mớI trẻ mà đã thế này,ko biết sau này định “phục vụ đất nước” kiểu gì…

ném bộp cái mũ trên đầu vào nơi phát ra tiếng nói,Nhật nói phản bác:

-thôi đi ông….cái kẻ chuyên đứng quầy thì làm sao hiểu nổI nỗI khổ của những ngườI vừa chạy vừa dọn….

-đúng thật!

-lần sau cho tên này bưng bê 1 ngày cho biết!

-lạI còn định lần sau nữa à?thế này còn chưa đã chắc?

-khiếp!tởn quá…còn mệt hơn đi hát,ít ra cũng ko phảI làm việc cả ngày thế này…

trong khi cả bọn đang ngồI kể lể thì Dĩ ở đâu bước ra bê theo mấy miếng gà và 3 Cocacola,mặt cũng chung tình trạng mệt lả,nhưng vẫn hồ hởI:

-ăn thôi,ăn thôi…

nghe thấy ăn ăn ở đâu,Vinh ngóc lên:

-đâu?đâu?ăn gì thế?-rồI tiu nghỉu-sao có mấy miếng thế này?chả bõ xỉa răng.

Kéo cái bàn lạI,đặt cái khay lên,Dĩ:

-cứ ăn đi xem có hết ko nào?chưa gì…

chỉ cần đến thế,cả lũ bắt tay vào “chuyên môn” còn hăng hái hơn cả lúc làm việc J.

Đang “chiến đấu” nhiệt tình,bỗng điện thoạI Minh rung bần bật,nhín số hiện lên màn hình,hắn trợn mắt:

-chết cha!anh Thành…

7 kẻ bàng hoàng,khổ chủ của cái điện thoại lắp bắp:

-giờ làm sao?

-kệ đi!cứ nhấc máy như bình thường,anh ấy hỏI đang ở đâu thì nói là đi ăn cả bọn.Nhật dụ dỗ.

Minh mút tay sạch sẽ (khiếp quá),cầm phone lên bật chế độ loa,thủng thẳng:

-alo!anh ạ?

Đầu bên kia:

-uh,bọn em đang ở đâu đấy?

đúng như kịch bản:

-bọn em…à…bọn em đang đi ăn lẩu ở bờ sông…có gì ko anh?

-à ko,giọng Thành vẫn tỉnh.anh gọI nhắc mấy đứa lát đừng về khuya quá,ko được uống say rồI gây chuyện lộn xộn đâu đấy…

-vâng-7 tên thở phào-bọn em biết mà,thế thôi anh nhé,em giập máy đây.

-uh,đi chơi vui vẻ…à,suýt quên,lúc nãy anh Quang Đông chủ quán GOOD MORNING gọI điện cho anh…

-hả?

mấy cái mồm há ra,Vinh đang gặm ăn ngon lành cũng rớt bịch miếng gà trên tay xuống,Minh lắp bắp:

-anh…anh ấy bảo sao hả anh?

-à,ngài Manager cườI đánh xà,yên tâm đi…anh ấy ko nói gì đâu,chỉ khen bọn em có tinh thần làm việc tốt thôi (Á………)và cám ơn công ty đã hợp tác…

-hả?là sao?miệng ai nấy mỡ to hơn,mặt đần thúi,trên trán hiện lên cả tá dấu hỏi.

-ơ-đầu dây bên kia,ông sếp vẫn ngây thơ như con bò đeo nơ-bọn em ko biết gì thật à?bọn anh đã thỏa thuận việc cho bọn em làm việc ở đó 1 buổI,coi như quảng cáo cho quán,anh ấy đã hứa sẽ báo cho bọn em hộ anh rồI mà…

gần 10h,cả bọn xách xe về,7 ngườI 4 xe.đi được 1 đọan,Vinh ngồI sau lưng Nhật,hỏI dò:

-ông vớI Dĩ sao rồI?

Nhật đáp tỉnh rụI:

-sao là sao?vẫn thế mà….mọI ngày mấy ông cũng thấy rồI đấy thôi…

-thôi đi,tôi ko hỏI cái đó,ý tôi là….ông..và Dĩ….thấy nó thế nào?

Nhật ngoảnh lạI:

-ý ông là sao?đừng có mà vớ vẩn…tôi vớI con bé ấy chẳng có gì sốt!

Vinh nhếch mép:

-he,có thật thế ko?đừng tưởng tôi ko nhìn thấy nhá!cái kiểu hay ngồI cườI 1 mình như thằng điên của ông thì đích thị là…hôm nay lạI còn vờ mệt ra quầy đứng cạnh nàng nữa chứ..

-ông có thôi đi ko?chẳng lẽ tôi ko được quyền mệt à?đừng có mà suy diễn…Nhật la toáng lên,nhưng mặt thì đỏ bừng.

-uh,tôi suy diễn…để kẻ nào hay ngắm trộm con bé ấy thì tự đi mà biết vậy.

-….

-thôi,ko có việc gì phảI ngạI,mình là anh em vớI nhau…có gì cứ hỏI tôi.gì chứ về vụ mấy đứa con gái này,tôi rành lắm!(?!).

Nhật cáu:

-ông ko im đi,tôi dừng xe cho đi bộ về bây giờ.

Nhưng nói thế thôi,chứ đi được 1 quãng,hắn lạI lầm bầm 1 mình:

-giá như Dĩ chỉ là 1 đứa con gái!

Dĩ ngồI thừ mặt ở 1 góc quán coffee quen thuộc,chờ Hân.nó nằm dài ra bàn,nhìn mấy giọt nước mưa hắt trên khung cửa kính mà thở dài ngao ngán!mùa này sao mà khỏe mưa thế ko biết!đang vơ vẩn về vấn đề thờI tiết thì chuông điện thoạI réo ầm ĩ.Hân.

-mày làm gì mà lâu thế?có biết tao đu cây được bao lâu rồI ko?Dĩ cáu!thờI tiết lúc này đã ảnh hưởng trực tiếp đến khu cảm giác của não nó.

-xin lỗI!làm j mà ghê vậy!uhm…bây giờ mày đến quán được ko?tao bận mất rồI,Đông lão gia ko cho nghỉ!

-lạI nữa…vẫn bản chất phá hoạI ngày nào của lão í mà vẫn chưa bỏ được.giờ tao đến đó thì ko được rồI,lạI gây chuyện um lên mất….hay tốt nhất thế này:tao qua nhà trọ,mày có xin nghỉ sớm về đó,bọn mình ăn trưa tạI gia.ok?

-ờ…thế cũng được!mày về qua chợ mua cái gì về nấu trước đi nhá!

-thôi thôi…tao ở vớI bác Năm quen rồI,giờ mất bản năng nấu nướng ,mày về có tạt đâu mua được cái gì thì mua…thế nhá!(dập máy cái rụp).

bị hớ,đầu bên kia,Hân nhìn cái điện thoạI trân trân,rồI buông 1 câu (phũ phàng):

-vẽ chuyện,có bao giờ biết nấu gì đâu mà bản năng!

Sau khi thanh tóan tiền cho ly sinh tố,Dĩ vác cái balo ra cửa.nhưng ở đây,nó bắt gặp 1 cảnh tượng ko mong muốn:chị Ngân chuyên phụ trách cái khỏan thể hình cho cả nhóm bước vào và theo sau là 1 cái bóng vô cùng quen thuộc:Thành.tất nhiên là vừa đi vừa trò chuyện gì rất vui vẻ,thấy Dĩ đâm ra,Ngân ngẩng lên,chào “đón đầu”:

-ơ…Dĩ …di đâu mà vộI thế ?

nhìn Ngân,rồI nhìn anh Sếp,nó bốI rốI:

-àh vâng,em đi uống cà phê vớI bạn,anh chị…đi chơi ạ?-rồI đánh bài chuồn luôn-em có việc phảI đi…em xin phép….

Chẳng đợI đến câu chào của Thành,nó leo lên xe dông thẳng,trong mấy giây,tim con bé gần như ngừng đập…

-Dĩ à….mở của cho tao…khiếp,làm gì mà đóng kín mít thế.con Hân-vẫn cái giọng đi trước ngườI.

Vào nhà,nó vẫn bô bô:

-tao vào chợ mà cóc có gì nên vác đạI con cá về,bọn mình nấu canh cá rô rau cảI,chiều nay tao rảnh,bọn mình đi đâu chơi đê…

ko có tiếng trả lờI,Hân làm lạ,quay ra,bắt gặp Dĩ đang ngồI bần thần trên ghế,mi mắt rũ xuống:

-Dĩ à…Dĩ!lay lay con bạn-mày làm sao thế?-rờ trán-ốm à?

Nhưng con bạn thì ko có tín hiệu đã tiếp nhận tín hiệu đó,chỉ ngồI thở nhè nhẹ.Hân hoảng:

-mày sao thế?tự nhiên ngồI thừ ra…anh nào hớp mất hồn à?

Vẫn ko trả lờI,nó cáu:

-nói tao nghe xem,thằng nào chọc tức mày?để tao ra…cổ vũ…-dí sát mặt con bạn,Hân thì thầm:Nhật à?

Ngay lập tức như 1 câu thần chú,Dĩ rung mình,quay sang lừ chủ thể phát ra tiếng động:

-mày…ko còn cái tên nào hơn à?con trai trên thế giớI có chết hết cũng ko được nhắc tên gã đó trước mặt tao,nghe chưa?

-he he,tạI báo chí gán nhiều quá,tao thấy cũng ko đến nỗI nên…

-bỏ ngay cái bọn báo bét ấy đi,suốt ngaỳ nheo nhéo đau cả đầu.

-hơ hơ…biết đâu…oan gia đấy mà ạ!

Thế là Hân lóc cóc đi nấu nướng,miệng vẫn ko ngừng giảng giảI,lấy ví dụ chứng minh cho cái thuyết mà nó vừa nêu ra,bỏ mặc con bạn ngồI bần thần…những hình ảnh ban nãy về Thành cứ bay vòng vòng quanh đầu nó.bất chợt con bé thở dài,nói vẩn:

-Sếp có bồ….

tất nhiên là vớI cái tai thính của mình,Hân chẳng để mất đi chữ nào ra ngoài:

-thế à?em nào mà vô phúc thế?

-chị Ngân…

-Ngân nào?à….cái bà thể dục thể thao của mày chứ gì?trông như thế nào?xinh ko?

Dĩ gật gật,dấu nét buồn bằng cách quay đi,con bạn nó ôm rổ rau cảI ra,vẫn oang oang:

-he,thế thì nhất ông Thành rồI còn gì,coi như là trai tài gái sắc!mày biết làm cá ko?vào tử hình con cá rô hộ tao cái,tao sợ khỏan máu me lắm.

-…

-Dĩ à…mày có nghe tao nói ko đấy?ơ hay con này…hôm nay như ngườI mất hồn ấy nhỉ?AN DĨ….

Ko thấy cô bạn của chúng ta quay lạI,Hân để đống rau sang một bên,ngồI xuống,thều thào vớI đôi mắt mở to:

-Dĩ…mày buồn à?

-….

-đừng nói vớI tao là vì Thành đấy.

-….

-mày…mày thích hắn,à quên,anh í à?

-….

-từ bao giờ thế?nói tao nghe xem nào?sao im thế?

Di di cái tăm trên bàn,Dĩ chẳng buồn nhìn lên:

-tao ko biết….nhưng tao ko chịu nổI khi nhìn thấy 2 ngườI đó….

-thế tức là mày thích Thành thật?Hân vẫn giữ cái giọng thều thào như đang nghe …chuyện ma.

-đã bảo là tao ko biết…nhưng mà shock quá,hồI trước cũng thấy ở công ty ngườI ta đồn đồn,nhưng tao tưởng họ chĩ vẽ chuyện nói cho vui..ai ngờ…con bé gục mặt xuống bàn.

Hân im lặng,nó biết con bạn nó sẽ ko khóc để mà dỗ,nhưng mà…vỗ bồm bộp vào vai bạn,nó an ủI bằng 1 câu mà theo nó là hợp lý nhất lúc đó:

-thôi mày….cái gì đến sẽ đến….rồI cũng từ từ qua.

Ngoài trờI vẫn rả rích mưa.

Bạn đang đọc Bản Lĩnh Của Quân Tử của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.