Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Thi Nấu Ăn (1)

Phiên bản Dịch · 1645 chữ

Người dịch: Phương Hà

Biên: Tiểu Ngư.

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: TruyenYY.com.

- Đúng vậy, là em gái ruột! Tô Hạo gật đầu.

Trong trí nhớ của hắn thì Tô Tiểu Di chính xác là em gái ruột, là em gái cùng cha cùng mẹ.

Từ khi bắt đầu nhớ được thì hai người đã ở cạnh nhau, cho dù là trong khoảng thời gian khó khăn cũng như vậy. Tô Hạo không hề biết về việc kiểm tra của hệ thống.

- Ồ, em gái cậu thật là xinh, thật ngưỡng mộ khi cậu có cô em gái như thế!

Cố Thi Thi bưng ly trà trên tay nói với vẻ dò xét.

- Hả... thật sao? Cảm ơn! Tô Hạo cười ngượng ngùng.

Em gái mình dễ thương sao? Đúng là rất dễ thương nhưng nếu nói ngưỡng mộ thì chắc chắn là không đến mức đấy đâu.

Cái mồm độc địa, đôi mắt sắc lạnh ấy đâu có dễ thương bằng những em gái trong truyện tranh hay phim truyền hình cơ chứ? Tô Hạo thầm nghĩ nhưng trong đầu bỗng dưng lại xuất hiện lại cảnh tượng đêm qua…

Một bộ áo ngủ trắng tinh, tất ống trắng mỏng lại cộng thêm đôi tai mèo dễ thương hết nấc... Cái dáng đó đúng thật là có một vẻ dễ thương gì đó rất khó nói!

Bằng ánh mắt sắc bèn của mình Cố Thi Thi đã để ý thấy sự khác thường của Tô Hạo.

"Có vẻ như kẻ địch còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của mình đây..."

Sau một hồi trò chuyện thì Tô Hạo có chút lo lắng về việc để em gái ở trong bếp một mình, suy cho cùng thì đây cũng là lần đầu tiên em gái hắn vào bếp nên hắn có chút hơi không tin tưởng cho lắm.

Vừa bước vào nhà bếp thì Tô Hạo phát hiện Tô Tiểu Di đang mặc chiếc tạp dề trắng thường ngày mình mặc, phía đai tạp dề lộ ra một khoảng vai trắng ngần. Con bé mặc đầm hai dây ở nhà, bộ quần áo đơn giản lại có cảm giác đẹp đến thanh thoát. Hơn nữa bây giờ trên tay Tô Tiểu Di đang cầm cuốn sách hướng dẫn nấu ăn chăm chú xem. Nhìn sơ qua menu và nguyên liệu thì hình như con bé đang định làm món cà chua xào trứng...

Tô Hạo tỏ vẻ tán thưởng tinh thần học tập của con bé nhưng vấn đề nằm ở chỗ con bé vừa cầm quyển sách xem chăm chú vừa cầm cái xẻng chiên trứng!

Tô Hạo khẽ tiến lại gần, quả không ngoài dự đoán, trứng đã cháy hết rồi và gần như đã biến thành than đen.

Cảm giác được bóng dáng của Tô Hạo, Tô Tiểu Di đá lông nheo nói đầy tự tin:

- Anh không cần phải lo, mau chăm sóc tốt cho ngôi sao kia đi, đừng có lạnh nhạt với người ta. Cơm canh hôm nay cứ giao cho em! Tô Tiểu Di tràn đầy tự tin.

Tô Hạo liếc mắt ra hiệu cho con bé thì con bé mới nhìn thấy đống trứng đã cháy thành than kia.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự tự tin của Tô Tiểu Di.

- Đều tại anh, đáng lẽ em đang làm ngon lành... thôi bỏ đi, làm lại lần nữa vậy.

- Lỗi của anh? Anh mới vào chưa đến năm giây, muốn chúng biến thành than như em làm thì ít nhất phải mất đến ba mươi giây chứ?

Ánh mắt Tô Hạo lướt xuống dưới. Hay lắm, thùng rác mình mới đổ cách đây không lâu bây giờ đã tràn cả ra ngoài, bên trong là một đống than đen xì, đến cả Tô Hạo cũng không nhận ra đó là thứ gì.

Gần như cảm giác được ánh mắt không mấy tin tưởng của Tô Hạo, Tô Tiểu Di Liền trừng cặp mắt nhỏ lên:

- Nhìn cái gì mà nhìn? Anh không biết thất bại là mẹ thành công sao? Tuy bây giờ em thất bại nhưng điều đó chứng minh tiếp sau đây em sẽ thành công!

Tô Hạo nghe xong khẽ nhếch mép, thất bại là mẹ thành công, câu nói này không sai nhưng hắn sợ người mẹ này bị khó sinh…

- Hay là để anh làm?

- Anh cứ ngoan ngoãn nói chuyện với ngôi sao lớn đi, chỗ này giao cho em, không có chuyện gì đâu!

- Em chắc không?

- Đương nhiên, những món đơn giản này còn dễ hơn cả thi Olympic toán học! Sau khi xem qua sách hướng dẫn thì em nghĩ mấy việc như nấu ăn thật sự là quá đơn giản luôn! Nói không chừng em còn có khiếu về khoản này đó… Tô Tiểu Di tràn đầy tự tin.

- Ừ... Tô Hạo bán tín bán nghi đáp lại sau đó nhìn về phía cái nồi bên cạnh.

- Cái này là...

- Cá kho đấy, em thấy anh có mua cá, nguyên liệu cũng đầy đủ nên định nấu món này. Anh yên tâm, em làm toàn bộ theo sách hướng dẫn hết, đảm bảo không sai sót gì đâu! Tô Tiểu Di cười nói.

Cá kho?

Tô Hạo hơi cau mày, món này có vẻ hơi khó với người mới học nấu ăn.

"Ông trời phù hộ, con chỉ mua có một con cá thôi đó!" Tô Hạo thầm cầu nguyện rồi mở nắp nồi ra.

Ừm, cũng ok, tốt hơn so với tưởng tượng của mình nhiều. Một nồi kho đầy ắp những nguyện liệu như tỏi, hành, gừng bập bềnh trên mặt sốt.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là con cá nào đó đang nhàn nhã bơi lội trong nồi kia!

- Tiểu Di… Tô Hạo đậy nắp nồi lại.

- Sao thế? Nếu như anh rảnh quá không có gì làm thì đi ra ngoài đi được không? Không gian ở đây vốn không rộng, anh đang ảnh hưởng đến việc em phát huy tài năng đấy! Tô Tiểu Di lên tiếng.

Khóe miệng Tô Hạo khẽ nhếch, cắn răng hạ giọng thấp hết cỡ nói:

- Tiểu Di, hay cứ để anh làm đi.

- Anh? Đi ra ngoài đi, hôm nay em làm! Anh cứ đợi ăn đồ ăn ngon em làm đi! Tô Tiểu Di vừa nói vừa đẩy Tô Hạo ra ngoài.

- Tránh qua một bên, tránh qua một bên, đừng làm phiền em nữa!

Đợi đồ ăn ngon của em?

Đừng làm phiền em?

Tô Hạo tức đến bật cười:

- Đầu bếp Tô, đầu tiên anh sẽ không bàn đến việc vặt là tại sao em không giết con cá, anh chỉ hỏi em một chuyện thôi, em định để con cá tự nhảy ra khỏi nồi, tự mình bật bếp lên sau đó lại nhảy vào rồi chủ động biến thành món cá kho cho chúng ta ăn sao?

Căn phòng ngay lập tức im lặng.

Có thể thấy bằng mắt thường rằng mặt Tô Tiểu Di đang đỏ ửng lên.

Con bé quên bật bếp!

Cố Thi Thi bụm miệng cố nhịn cười, nhưng sau đó cô không nhịn được nữa mà cười phá lên.

Mặt Tô Tiểu Di đỏ bừng như vừa bị thiêu, sau đó quăng cái xẻng xuống chạy ra khỏi nhà bếp như thể chạy trốn.

Cho dù là bình thường Tô Tiểu Di có tự tin đến mấy thì hiện giờ cũng không thể nào tiếp tục tự tin được nữa.

Tô Hạo chỉ biết thở dài, em có thể phạm phải lỗi nào lớn hơn một tí được không?

Không còn cách nào khác, lúc quan trọng vẫn phải tự mình làm.

Tô Hạo dọn dẹp thùng rác đầy ắp, bên cạnh bỗng dưng xuất hiện thêm một bóng người.

- Lần này để tôi đi. Cố Thi Thi mỉm cười nói.

- Suy cho cùng thì do vấn đề của tôi ảnh hưởng đến cậu, bữa cơm này xem như tạ lỗi đi!

Lí do hợp tình hợp lí, lại có căn cứ, Cố Thi Thi tự like cho mình hai mươi bốn lần vì hành động này.

- Cô? Thường thì ngôi sao nổi tiếng không biết nấu ăn nhỉ? Ánh mắt Tô Hạo có phần nghi ngờ.

Thực tế thì đừng nói là ngôi sao nổi tiếng, những cô cái thời đại này có bao nhiêu cô biết nấu ăn chứ?

Em gái nhà này không biết, chị họ nhà này cũng không biết, nếu như không phải do bố mẹ Tô Hạo mất sớm thì có lẽ cậu cũng không học cái thứ này.

Mà nhà mình cũng đã thế rồi, kiểu như ngôi sao nổi tiếng thì sao mà biết tự nấu ăn được?

Không nói đến vấn đề thời gian thì họ sẽ vì giữ cho da tránh bị khói hun nên cũng sẽ không nấu ăn đâu.

- Cậu yên tâm! Vì để quay phim tôi đã học không ít về nấu ăn đấy! Cố Thi Thi ưỡn ngực đầy tự hào.

Thì ra là thế...

Tô Hạo lại có được cái nhìn khác về cô gái này rồi.

Chả trách cô ấy có thể nổi tiếng được trong giới giải trí, xinh đẹp là chắc chắn rồi nhưng nỗ lực thì lại càng cần thiết hơn!

- Đỉnh! Tô Hạo giơ ngón cái lên tán thưởng.

Hừ hừ!

Cố Thi Thi ưỡn cao ngực, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt bất mãn của Tô Tiểu Di.

- Tuy là em đã đi trước một bước, nhưng lúc quan trọng vẫn phải dựa vào chị rồi!

- Hừ! Em thật sự muốn xem chị có thể làm ra được cái gì! Tô Tiểu Di đáp trả bằng ánh mắt tương tự.

Giữa hai người gần như tóe ra cả tia lửa?

Đây là... thi nấu ăn sao?

Bạn đang đọc Bạn Gái Nhà Ta Có Hệ Thống của Cục Gạch Xào Cay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 605

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.